Dương Cầm vẫn đều đặn theo lịch sinh hoạt được Tư An giao cho: buổi sáng hắn sẽ cùng lão phụ Quân tới giếng cả lấy nước, buổi chiều sẽ tập luyện tại phòng tập lớn, còn buổi tối nếu không đi lấy “hàng” cho Tư An, hắn sẽ lại tập luyện ở hậu viện.
Mỗi khi đi lấy nước, hắn lại cùng lão phụ Quân nói chuyện phiếm, lại cũng nhờ đó mà biết được nhiều hơn. Trần đại tướng quân có ơn cứu giúp con trai lão trong chiến tranh phương Bắc năm xưa, lại giúp hắn được đi học chữ, nên lão thuận ý về Trần phủ làm công bộc. Tư viện ngày đó được xây xong cuối cùng, lại thiếu người phụ việc, lão liền được điều về đó. Bây giờ là giữa trưa, hắn cùng lão phụ ngồi nghỉ dưới gốc cây thị lớn gần giếng cả.
- Ta nói công tử nghe, Tư An trưởng lão tuy tính tình có chút cổ quái, nhưng thật sự là người tốt. – lão vừa nói, vừa ngửa cổ tu nước ừng ực.
- Người tốt? Lão không nhầm chứ? – Dương Cầm khẽ cau mày, hắn đã nhắc nhở lão phụ về việc xưng hô. Hắn không muốn nghe hai chữ “công tử”. Nhưng lão được một hai ngày lại quên, nói rằng đó là quy định trong phủ.
- Ha, công tử chưa tiếp xúc trưởng lão đủ lâu rồi. Ta ở đây đã hơn mười năm, Tư trưởng lão ở đây cũng mười năm, há lại không rõ?
- Ta nghe nói sư phụ không phải người họ Trần, vậy lí do gì lại được mở tư viện?.
- Công tử không biết cũng phải. Chuyện là, khi kết thúc chiến tranh phương bắc, tức là mười năm trước, Trần đại tướng quân mới được vua ban cho phủ đệ ở đây. Lại nói, Trần đại tướng quân từ chiến trường về, lại không đi một mình, mà dẫn theo một nữ nhân xinh đẹp trẻ tuổi cùng một đứa con nhỏ đó.
- Là sư phụ và tiểu Nguyệt?
- Đúng, là tiểu Nguyệt. Lại nói, bà cả họ Trần tưởng rằng Trần đại tướng quân có vợ bé, muốn lập thêm thiếp, nên hùng hổ đòi treo cổ tự tử nữa kìa. Nhưng mà chẳng hiểu sao đó, bà cả lại không tự tử nữa, còn Trần đại tướng quân lập Tư An làm trưởng lão, ban cho tư viện đó. Mà Tư An trưởng lão, võ học không phải dạng vừa nhé, lại thương người nữa. Công tử được người thu nhận quả thực là may mắn tốt.
Dương Cầm nghe hết câu chuyện, gật gù một chút. May mắn con khỉ. Tư An thực sự rất tùy hứng. Nàng chỉ dạy hắn Mai Hoa Bộ trong một buổi chiều, những ngày sau đó đều mặc kệ hắn trốn ra rừng trúc đằng sau phủ chơi. Có lần hắn muốn nhờ nàng làm, cuối cùng lại thấy nàng thản nhiên ngồi trên một chạc cây lớn trên cao, ống quần xắn tận đầu gối, tay cầm quả xoài chỉ còn một nửa.
- Ngươi nhờ Triệu Hồng chỉ cho, đừng làm ảnh hưởng tới tự do của ta a.
Hắn rủa thầm, lại thấy rủa sư phụ là đại tội, đại tội. Hắn quay lại hỏi lão phụ:
- Vậy lão có biết xuất thân của sư phụ không?
- Cái đó ta không rõ. Mà ta chắc chắn trong ohur này ngoài Trần đại tướng quân cũng không ai rõ, công tử chi bằng hỏi thẳng trưởng lão xem.
Ôi, hắn chưa điên. Hắn lại hò lão phụ cùng nhau lấy nước rồi trở về.
Đầu giờ chiều, hắn tới phòng tập. Triệu Hồng có vẻ không thích hắn, khi nghe thấy hắn hỏi về việc chỉ dạy, Triệu Hồng lập tức cau mày, nghiêm giọng:
- Không, chiều nay ta bận rồi.
Cuối cùng, lại chỉ có thể nhờ người nhỏ tuổi nhất: Lan Chi. Lan Chi nhìn hắn bằng cái nhìn đồng cảm.
- Sư phụ cũng thật là, lại trốn ra rừng trúc chơi đúng không? Không sao, Mai Hoa bộ ta đi khá vững, để chiều nay tới phòng tập đi, ta chỉ anh.
Một lúc sau, Lan Chi tới. Hắn rất nhanh cởi giày, lại để lộ bàn chân được băng vải trắng.
- Chân anh ổn chứ? Nếu không thì để mai hoặc ngày kia tập cũng được mà.
- À ta không sao.
- Uhm, được. Anh bắt đầu đi.
Dương Cầm chầm chậm thực hiện Mai Hoa bộ, vẫn là quãng đường từ đầu tới cuối phòng, so với hôm đầu lại có phần vững vàng hơn. Chỉ là khi còn vài bước cuối, hắn luôn bị mất thăng bằng, quả thật rất khó làm đoạn này. Hắn đi lại hai vòng nữa, vẫn mất thăng bằng ở đúng đoạn đó. Lan Chi quan sát hắn rất kĩ, nàng cũng phát hiện ra điều không ổn. Nàng ngẫm nghĩ một lúc, lại hỏi hắn.
- Mai Hoa bộ có chia nhịp cho dễ, sư phụ có dạy anh không?
Dương Cầm tròn mắt, lắc đầu. Lan Chi bất lực thở dài, vậy ra Tư An không chỉ hắn cách chia nhịp, bảo sao hắn lại khổ sở như vậy. Nàng nhìn đôi chân hắn bị quấn băng, lại nhìn sàn phòng tập. Sàn phòng tập tuy đã có sự lau chùi kĩ lưỡng, vẫn có những vệt máu bị giẻ lau kéo dài, tuy hơi mờ nhưng tinh mắt vẫn có thể nhìn thấy. Lại nói, thi thoảng buổi đêm trở về, nàng lại thấy phòng tập sáng đèn. Quá dễ đoán rồi, chỉ có hắn tập đi đến bật máu, cũng vì sư phụ quên dạy hắn chia nhịp của bộ pháp.
- Sư phụ quá đáng. Nhất định ta sẽ nói người một phen.
- Không cần đâu Lan Chi, chắc sư phụ bận gì đó, em cứ chỉ ta là được rồi.
- Uhm, được. Anh cứ chia tám nhịp một, mỗi nhịp là một bước chân. Sau khi đi đủ bốn bước thì ngừng một chút. Đúng thế, tiếp tục, một, hai, ba, bốn.
Dương Cầm làm theo lời Lan Chi, quả nhiên thấy việc di chuyển dễ dàng hơn hẳn.
- Uhm, ngừng lại một chút, em thấy rồi. Nhịp thứ bảy của anh, có phải bị đau cổ chân không?
- Đúng.
- Khi đi nhiều mà nhanh mỏi rồi, nhịp bảy này anh có thể ăn gian một chút, anh nhấc cổ chân trái lên, dồn trọng tâm vào chân phải. Đúng rồi, đó.
Hắn lại nghe Lan Chi một lần nữa, quả nhiên là được. Hắn đi thêm vài vòng, lại thêm vài vòng nữa, tốc độ đã nhanh hơn đáng kể, tuy chưa thể thanh thoát như Lan Chi hay Tư An, nhưng ít nhất cũng tiến bộ đáng kể. Hắn cứ thế miệt mài đi tiếp đi tiếp cho đến khi bàn chân có dấu hiệu đau nhức. Ngoài trời nắng đã dần tàn. Hắn quen việc tập luyện một mình đến chiều muộn nên vô tình quên mất Lan Chi đang đứng ở đó, lại mệt mỏi ngồi bệt xuống nền gạch, duỗi đôi chân ra một cách thoải mái. Thở phù một cái, hắn đưa chân lại gần, lại cẩn thận tháo băng vải đã lấm bẩn cộng thêm máu thấm ra. Hắn mạnh tay ném miếng vải qua một bên, lại nhìn quanh tìm bịch băng vải để thay. Cuối cùng lại nhìn thấy đôi chân trần đang đứng gần cửa chính, mới nhớ ra Lan Chi vẫn đang đứng đó, chằm chằm nhìn hắn. Hắn lập tức thu lại hành động của mình, ngồi khoanh chân nhiêm chỉnh lại.
- Thứ lỗi thứ lỗi, ta quên mất em vẫn đứng đó.
Lan Chi phì cười. Lại đưa túi thuốc trong tay ra.
- Bảo sao sư phụ hay gọi anh là tên đần. Ha Ha.
Hắn nhận túi thuốc từ tay Lan Chi, ngượng ngùng cảm ơn một tiếng. Đoạn muốn băng lại vết thương chân. Lan Chi nhìn bộ dạng khó nhọc của hắn, lắc đầu.
- Để ta giúp anh.
Hắn tùy tiện từ chối “không cần”, lại cố gắng rắc thuốc, xong băng thật chặt. Hắn cùng Lan Chi nói chuyện phiếm một chút, vẫn là những câu chuyện xung quanh võ đường, Trần phủ, Tư An,...v..v. Chỉ đến khi Lan Chi hỏi hắn về kì thi một năm sau, hắn mới thoáng giật mình.
- Kì thi? Là thi sát hạch kết thúc đúng không?
- Đúng rồi, anh không biết sao?
- Chẳng phải ba năm mới tổ chức một lần sao? – Theo như dự tính ban đầu của hắn khi tới đây, hắn áng chừng phải ba năm sau mới có thể lấy giấy xác nhận để rời khỏi võ đường. Hắn sớm muốn hoàn thành việc học ở đây, tiếp tục hành trình của hắn, xem chừng rất vội vã.
- Thì đúng ba năm một lần, lần cuối tổ chức là hai năm trước, lần tiếp theo là sang năm, không phải sao?
Hắn nghe Lan Chi nói, lại tự trách bản thân ngờ nghệch. Quả thực Bạch Trúc hai năm một lần tuyển sinh, ba năm một lần thi sát hạch. Hắn lại cứ ngỡ đã vào đây thì nhất định ba năm mới có thể rời đi. Ngờ nghệch thật sự. Lại nói, năm sau đã thi sát hạch, thời gian quá gấp rút, hiện tại hắn mới tạm ổn về bộ pháp – tức Mai Hoa bộ, còn các kiến thức khác về quyền cước, vũ khí, chiến thuật nữa. Quả thực tốc độ hiện tại quá chậm chạp. Hắn thật sự rất muốn rời đi, càng sớm càng tốt, không phải vì Bạch Trúc đối xử với hắn không tốt, mà hắn thật có việc phải làm, không tiện ở lại lâu.
Lan Chi nhìn vẻ mặt đăm chiêu của hắn, hỏi:
- Anh đang nghĩ gì sao, Dương Cầm?
Hắn vốn không để tâm, lại nghe thấy có người gọi tên mình, giật mình quay lại.
- À không, ta chỉ muốn rời khỏi Bạch Trúc sớm. Năm sau đã có kì thi rồi, liệu có kịp? Lại nói, sư phụ cũng ít nhiều vô tâm quá, ta lại là người mới, nói người chắc sẽ không nghe.
- Ha, anh chưa nói thì sao biết được. Nam nhi dám nghĩ dám nói, chần chừ hỏng việc đó.
Dương Cầm không đáp, chỉ gật đầu.
- Nếu có thêm Lan Chi hỗ trợ, nhất định sẽ kịp. Em giúp ta, ơn này về sau tất sẽ báo đáp.
Lan Chi cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức gật đầu:”được”.
Hắn cùng Lan Chi nói thêm vài câu nữa rồi tạm biệt. Hắn trở về nhà tắm rửa, rồi ra nhà ăn dùng cơm sớm. Tối nay hắn phải đi lấy “hàng”.
Tư An lười biếng, lại có một tên đệ tử ngoan ngoãn dễ bảo, nên đùn đẩy cho hắn luôn việc giao hàng. Khi gặp hắn để đưa danh sách đồ cần tìm, hắn đề cập đến việc cần được dạy – học thật nhanh cho kịp kì thi năm sau, cũng đồng thời nói ra ý muốn được xuất môn sớm. Tư An sau một cơn ngủ chiều đến chập tối, tóc tai rối bù, đầu óc chưa tỉnh, nghe hắn nói một tràng, lại ù ù cạc cạc gật đầu bừa. Hắn không quá để tâm, nhận danh sách rồi nhanh chân đi mất.
Tư An bần thần ngồi chải tóc, đến khi nhớ lại đống thông tin mà mình đã nuốt bừa, lập tức ngừng lại. Biểu hiện của nàng thay đổi rất nhanh chóng. Cái gì cơ, hắn muốn năm sau thi sát hạch xong rời đi? Người có tư chất chưa chắc đã làm được, nhất là tên đần độn như hắn. Hắn muốn chọc cười nàng chắc. Không được, có hắn đi buôn hàng cấm cho nàng, cuộc sống của nàng cũng thoải mái hẳn. Nếu hắn rời đi sớm như thế, còn đâu thời gian ngủ chiều, còn đâu những buổi lang thang trong rừng trúc nữa. Không được không được, nhất định không để hắn rời đi sớm như thế, nhất định không được như thế.
Nàng quay sang, ném chiếc lược sang chỗ tiểu Nguyệt đang ngồi đọc sách, gắt gỏng nói:
- Tại con đó tiểu Nguyệt.
Tiểu Nguyệt đang đọc sách, bần thần ngồi cười một mình, bị chiếc lược ném trúng, ngơ ngác quay sang hỏi:
- Uaraaa?????Cái gì tại con? Mẹ có ổn không đó?
- Tất cả là tại con.
Khi Dương Cầm nhận và giao tất cả “hàng” trở về đã là nửa đêm. Hàng hóa gì đó mà Tư An nói toàn những thứ tào lao. Thuốc lào, sách “rực rỡ”, lại có cả pháo hoa, pháo tép. Ấy vậy mà khi giao cho các đệ tử đã đặt hàng, lại thu về một mớ tiền. Quả thực sư phụ của hắn có năng khiếu kinh doanh. Hắn chậc một tiếng, lại nhanh chóng trở về phòng đi ngủ. Hắn muốn việc tập luyện nghiêm túc, ngay ngày mai.


0 Bình luận