Dương Cầm
TrinhAnhTu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển một

Chương 01: Bạch Trúc

0 Bình luận - Độ dài: 2,169 từ - Cập nhật:

Đại Việt là một quốc gia có lịch sử hơn hai ngàn năm với diện tích trải dài cả ngàn dặm. Phía bắc giáp Đại Nguyên, phía nam giáp Chiêm Thành. Các sử gia luôn nhận định nơi đây có nhiều điều kiện để một quốc gia hình thành và phát triển thuận lợi:

Trải dài từ phía bắc tới tây bắc Đại Việt, có năm dãy núi lớn, tựu chung gọi là Kim Liên Sơn, vừa mang lại hệ thống phòng thủ tự nhiên hoàn hảo, lại cung cấp nguồn tài nguyên thiên nhiên khổng lồ. Cũng từ dãy núi này, dòng sông Mẫu thuận hướng biển Đông Hải chảy xuôi xuống, không ngừng bồi đắp nên một vùng đồng bằng rộng lớn. Thiên nhiên đã ban cho đất nước này rất nhiều ưu ái: từ khí hậu bốn mùa ôn hòa, đồng bằng màu mỡ, cho đến đường bờ biển dài. Các sản vật khai thác được dường như không bao giờ cạn.

Các tộc người Việt đã sớm hợp nhất và lập quốc tại hai bên bờ sông Mẫu.

Chính vì có quá nhiều tài nguyên, Đại Việt thường bị các triều đại phương bắc nhòm ngó. Trong lịch sử đã ghi lại, các cuộc chiến tranh diễn ra liên tục. Một bên luôn đem quân sang thôn tính, còn một bên luôn gồng mình phòng thủ. Cho đến một ngày, Đại Việt thất thủ. Cả quốc gia bị nhấn chìm trong sự đô hộ kéo dài gần chin trăm năm. Chỉ đến cách đây tầm hai trăm năm, nhờ Ngô tướng quân, Đại Việt mới thật sự lấy lại được độc lập. Cũng trong hai trăm năm yên bình này, Đại Việt mới đạt được sự phát triển thần tốc, trở thành một quốc gia hùng mạnh, nhân khẩu đạt tới chục triệu người. Đại Việt chia đơn vị hành chính thành các trấn, mỗi trấn bao gồm một vài tỉnh, trong tỉnh lại chia thành quận, huyện,..v..v.

Ngô tướng quân mất, các đời con cháu họ Ngô tiếp tục nối ngôi, nhưng tài đức lại không thể so bằng. Ba mươi năm về trước, Đại Nguyên mang quân tràn qua biên giới. Bóng tối chiến tranh lại tràn qua Đại Việt. Hơn mười năm ròng rã, chiến trường trải dài khắp miền bắc. Trận sông Như Hạ, Ngô vương bị ám sát bằng mũi tên tẩm độc, mất khi chỉ mới hai mốt tuổi. Những tưởng viễn cảnh chin trăm năm sẽ quay trở lại, lòng người hoang mang tột cùng.

Thế nhưng, Đại Nguyên không đạt được mục đích của mình. Trình Ngạn, một viên tướng dưới triều Ngô, đã cùng sáu thế lực khác, cùng nhau đánh bật Đại Nguyên ra khỏi bờ cõi. Về sau, Trình Ngạn lên ngôi hoàng đế, lấy hiệu Trình Thái Tổ, lập ra nhà Trình. Do vừa bước ra khỏi chiến tranh, lại luôn phải đối mặt phương bắc, Trình gia trọng võ hơn văn, phong sáu thế lực đã phò tá mình làm khai quốc công thần, cho lập các võ đường, võ môn, võ phái, do các gia tộc trực tiếp cai quản. Đồng thời lại bổ nhiệm các tộc trưởng các chức quan lớn trong triều đình.

Trong sáu thế lực đó, có hai gia tộc lớn tọa lạc quanh kinh đô Giang Hà. Phía tây bắc có Dương võ môn của Dương tướng quân. Phía đông có Bạch Trúc võ đường của Trần tướng quân. Sâu hơn về phía nam Đại Việt là trấn Quảng gồm ba tỉnh trực thuộc, được cai quản bởi Quảng Hà gia phủ của tổng trấn Hà Kiều. Bên cạnh đó còn có Tam Kim tự - trụ trì bởi sư Đại Hạnh, Vạn Hồng phái do một điền chủ họ Nguyễn sáng lập. Và cuối cùng là Thái Thuật tông ẩn sâu trong dãy Kim Liên Sơn.

Bạch Trúc võ đường, đặt tại trung tâm của Trần phủ, do Trần Thi – Trần tướng quân điều hành. Trần phủ rộng cả trăm trượng, quy mô tương đối lớn, nhân khẩu trên dưới mười ngàn người nếu tính cả môn sinh lưu trú. Trần phủ được xây theo mô hình tam thiên. Từ cổng chính, sẽ tới một khoảng sân rộng lớn, gọi là đại trường, đằng sau lại là một đầm sen có diện tích tương đương với đại trường, gọi chung là đệ đệ nhất thiên. Nửa sau của phủ là bốn dãy nhà xếp theo hình vuông, mặt trước cả bốn dãy nhà đều nhìn ra sân tập luyện chung, gọi là tiểu trường, còn đằng sau mỗi dãy nhà đều có sân tập riêng. Cả bốn dãy nhà đều có công dụng là nơi ăn ở của các môn sinh lưu trú, lại có phòng lớn để tập luyện trong nhà. Cả nửa sau của phủ gọi là đệ tam thiên. Ngăn cách giữa hai nửa của phủ là một dãy ô hợp viện, cả thảy gần hai trăm căn phòng lớn nhỏ, đầy đủ công năng, bao gồm chính điện, nhà thờ tổ, các gian sinh hoạt ( là nơi ăn ở của người nhà họ Trần), nhà khách, bếp lớn…v..v. So với nơi ở của môn sinh tại đệ tam thiên lớn gấp vài lần.

Tuy mới được thành lập không lâu, nhưng võ đường lại được thừa hưởng nền võ học của họ Trần, vốn làm nghề đánh cá tại trấn Thiên Trường. Sau khi phò tá Trình Ngạn đánh đuổi ngoại xâm, lên ngôi hoàng đế, Trần Văn Thực được phong đại tướng quân, lại được ban thưởng phần đất rộng lớn ở phía đông kinh thành, cho xây điền ấp, lấy trên Trần phủ, mang cả gia quyến tới đây sinh sống. Trần Trần đại tướng quân ngày đầu đến đây, thấy bụi trúc lớn khác thường, lại đang kì nở hoa trăm năm có một. Ông nhìn cánh hoa trắng, lại nhớ cổ nhân vẫn dạy cây trúc đại diện cho người quân tử, liền cho xây dựng võ đường bao quanh bụi trúc trên, lấy tên Bạch Trúc.

Tháng Giêng năm Trình Thái Tổ thứ mười ba, Bạch Trúc mở cửa lớn tuyển môn sinh theo thông lệ ba năm một lần. Trên đại trường, ít cũng gần năm trăm người. Chính giữa là một dãy bàn lớn được đặt cao hơn nền sân. Ở đó có Trần Thi, tộc trưởng hiện tại cùng bốn vị trưởng lão, bao gồm Nhất Liên, Nhị Kiều , Tam Thanh và Tư An. Bốn vị này là trụ cột, đồng thời phụ giúp Trần Thi cai quản võ đường và trực tiếp dạy dỗ môn sinh. Trong đó ba người tên hiệu nhất, nhị, tam là người họ Trần, còn Tư An thì không.

Thủ tục nhận môn sinh khá đơn giản. Muốn được nhận theo học tại võ đường, các môn sinh thường sẽ phải có gia cảnh từ tầm trung đổ lên, lại phải xin được thư giới thiệu từ những người có uy tín. Ngày hôm nay họ tới, chủ yếu để hoàn thành thủ tục, xác nhận thân phận, đóng học phí và nhận đồng phục.

Đến giữa trưa, Nhất Liên gióng tập giấy tờ thật cẩn thận. Thủ tục nhận học cho các môn sinh chính quy đã xong. Cũng đến giờ cơm trưa. Hắn toan đứng dậy, lại có một bàn tay đặt lên vai hắn.

- Kẻ kia từ đâu đến, sao lại không có tên trong sổ báo danh?

Nhất Liên bị câu hỏi của Trần Thi làm cho ngớ người. Hắn nhìn theo hướng chỉ của Trần Thi, chỉ thấy một thiếu niên trẻ tuổi vẫn đứng trên sân. Thiếu niên mặc một bộ quần áo vải nâu, dáng người cao gầy, gương mặt tuy còn chút non nớt, nhưng trái lại ánh mắt vô cùng kiên nhẫn. Như thể chỉ chờ để được gọi đến tên mình.

Hắn quỳ một chân, cất giọng nói to và dõng dạc.

- Tiểu dân họ Dương, tên Cầm. Rất mong được trở thành đệ tử của Bạch Trúc võ đường. Nay đến kính xin được nhận làm môn sinh.

Cả bốn trưởng lão đều ngac nhiên. Trường hợp này trước nay quả thực hiếm thấy. Họ đồng loạt quay sang nhìn Trần Thi, chờ quyết định của hắn. Chỉ thấy Trần Thi quan sát thiếu niên dưới đại trường, âm thầm đánh giá một hồi lâu. Xung quanh đại trường có một số đệ tử chưa trở về, họ cùng đứng lại xem màn này.

- Luật nhận môn sinh có ghi rõ, muốn vào Bạch Trúc không khó. Thư giới thiệu, giấy tờ tùy thân và học phí ba vạn đồng. Nếu ngươi có đủ, Bạch Trúc tự khắc thu nhận.

Dương Cầm thầm rủa, hắn chỉ có giấy tờ tùy thân lúc nào cũng mang theo người, còn lại hắn đều không có.

- Tiểu dân không cha không mẹ, lại không ai giới thiệu, tiền trong người chỉ có một vạn, xin được nộp trước, số còn lại xin trả đủ trong năm tháng, mong được tướng quân chấp thuận.

Một số môn sinh nghe thấy, phì cười. Có giọng nói vọng lại.

- Không thư giới thiệu, không đủ học phí, làm trò cười chắc.

Những tràng cười xung quanh càng lớn hơn.

Trần Thi nheo mắt, vẫn dùng giọng nghiêm nghị nói với hắn.

- Ta lấy gì tin được ngươi.

- Tiểu dân chỉ một lòng muốn học, không có gì để chứng minh.

- Tên tiểu tử, ngươi đủ “một lòng” chứ? Chứng minh bằng hành động ta xem. – Trần Thi nói xong, đoạn rút con dao chuôi ngọc vẫn mang theo bên người, ném xuống chỗ hắn.

- Đổi một chân lấy cơ hội được học…

Trần Thi thoáng giật mình, lời còn chưa dứt, đã thấy thiếu niên trẻ tuổi dùng dao tự đâm vào đùi mình. Bốn vị trưởng lão vẫn quan sát tình hình từ đầu, thấy màn này cũng không khỏi ngạc nhiên. Tư An cũng trong số này, lại đột ngột lên tiếng:

- Dừng tay. – Đoạn nàng quay qua Trần Thi – Thi huynh, tiểu viện của ta vẫn thừa nhiều chỗ, ta sẽ thu nhận hắn.

- Tư An à, luật đề rất rõ, đủ yêu cầu mới được nhận.

- Chẳng phải còn vị trí đệ tử kí danh sao. Thành ý của hắn đã rõ, huynh cũng nên châm chước chút chứ. – Tư An nháy nháy mắt với Trần Thi. Trần Thi vẫn nghiêm mặt, khi nhìn thiếu niên trẻ tuổi, lại thấy hắn đang từ từ rút dao ra. Hắn khó nhọc đứng dậy, bước từng bước tập tễnh tới chỗ chiếc bàn cao của các trưởng lão và Trần Thi đang ngồi. Hắn cẩn thận dùng vạt áo lau sạch lưỡi dao, đoạn dâng lên hai tay.

- Kính mong Trần tướng quân thu nhận tiểu dân.

Một màn này khiến Trần Thi im lặng. Hắn ngẫm nghĩ một lúc, đoạn bình thản thu con dao về.

- Ngươi được nhận.

*

*              *

Tư An dẫn Dương Cầm tới đệ tam thiên, lại giới thiệu một lượt. Từ nay hắn sẽ là môn sinh của Bạch Trúc, chỗ ăn nghỉ cùng tập luyện sẽ do Bạch Trúc cung cấp.

- Đây là tư viện của ta. Ngươi hãy chuyển tới căn phòng đó – Tư An nói, chỉ tay vào căn phòng góc ngoài cùng bên tay phải viện – Nơi này trước nay chỉ nhận nữ đệ tử, ngươi lại không phải nữ nhân, thành ra ngăn cách ngươi ra một chút, có ý kiến gì không?

- Đệ tử không có ý kiến.

- Tốt. Trẻ nhỏ dễ dạy, chút nữa tiểu Nguyệt sẽ tới phụ ngươi dọn dẹp. Dọn dẹp xong có thể nghỉ ngơi. – Tư An nói, lại nhìn xuống bắp đùi hắn, tuy đã được buộc vải cầm máu, nhưng để thế này không ổn -  Chút nữa ngươi tới chỗ lão phụ Quân, lão sẽ giúp ngươi xử lí vết thương. Còn về lễ chính nhận, sẽ được thực hiện tại sảnh chính của viện, ngươi muốn ngày mai làm luôn không?

- Lễ chính nhận? Đệ tử không rõ.

- Là làm lễ trước bàn thờ thất tổ của tư viện, gửi sớ có tên của ngươi, chính thức công nhận ngươi là đệ tử của Bạch Trúc.

- Đệ tử không phải đệ tử chính quy, cũng được làm lễ sao?

- Aishh, quy tắc rườm rà. Mấy lão già đó chẳng qua muốn làm khó ngươi. Yên tâm đi tên đần, ở đây không ai có thể làm khó đệ tử của ta a.

Tư An cười, ra vẻ khoái chí.

- Cố gắng dưỡng thương cho tốt, đừng phụ lòng người trưởng lão tâm huyết như ta a, một tuần nữa sẽ cho ngươi chính thức tập luyện.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận