Ánh bình minh nhuộm một dải màu cam hồng lên bầu trời phía Đông, xua đi màn đêm u ám. Gió đêm vẫn se lạnh, nhưng không còn đáng sợ như khi tôi lê lết trong hình hài mới. Cả tôi và Seraphina đều giữ im lặng. Cô ấy đi trước, bước chân nhẹ nhàng nhưng dứt khoát trên con con đường đất mờ mịt. Tôi cố gắng theo sát, bốn chân nhỏ bé của mình vẫn chưa thực sự quen với tốc độ này.
Bên ngoài, tôi chỉ là một con mèo đen bình thường. Nhưng bên trong, tôi là Dũng, một sinh viên năm ba, đang cố gắng sắp xếp lại mớ ký ức hỗn độn về một vụ ám sát, một sự chuyển sinh kỳ lạ, và giờ là cuộc hội ngộ với Seraphina Lancaster.
"Ngươi... có hiểu ta nói gì không?" Seraphina phá vỡ sự im lặng, giọng cô khẽ hơn, không còn vẻ hoài nghi gay gắt như đêm qua.
Tôi meo một tiếng, cố gắng trả lời một cách rõ ràng nhất có thể. "Tôi... tôi nghe hiểu." Tiếng tôi vẫn còn méo mó, nhưng tôi tin cô ấy hiểu được ý nghĩa.
Cô ấy khẽ gật đầu, con mắt sói của cô lướt qua tôi. "Ngươi nói ngươi là... Dũng? Một sinh viên?"
"Đúng vậy," tôi đáp. "Tôi không biết mình đã bị biến thành thế này thế nào. Một kẻ lạ mặt đã đâm tôi. Tôi nghĩ mình đã chết."
Seraphina dừng lại, quay hẳn người về phía tôi. Cô ngồi xổm xuống, con mắt sắc bén ấy lại nhìn thẳng vào tôi. "Ngươi không biết mình bị đâm thế nào, hay tại sao ngươi lại biến thành mèo?"
Tôi lắc đầu, những chiếc tai mèo cụp xuống. "Không. Mọi thứ xảy ra quá nhanh. Tôi... tôi chỉ muốn về nhà."
Cô ấy im lặng, ngón tay khẽ vuốt ve bộ lông đen của tôi. Cử chỉ đó thật nhẹ nhàng, ấm áp, khác hẳn vẻ ngoài lạnh lùng của cô. Tôi rụt rè dụi đầu vào tay cô. Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy một chút bình yên, dù chỉ là thoáng qua.
"Ngươi có thể làm được gì nữa không?" Seraphina hỏi, ánh mắt vẫn đầy dò xét. "Ngoài việc nói và... meo?"
Tôi suy nghĩ. "Tôi... tôi có thể thấy rõ trong bóng tối," tôi nói, nhớ lại khả năng nhìn đêm siêu việt của loài mèo. "Và... tôi có thể ngửi thấy mùi rất xa."
Seraphina hơi nhướng mày, như có một sự ngạc nhiên lướt qua con mắt cô. "Ngươi có trí nhớ của một con người, và giác quan của một con mèo. Khá... đặc biệt." Cô ấy đứng dậy, tiếp tục đi. "Được thôi. Có lẽ ngươi sẽ có ích."
Dù giọng điệu vẫn lạnh lùng, nhưng tôi biết cô ấy đã chấp nhận tôi. Ít nhất là tạm thời.
Chúng tôi đi bộ thêm một lúc. Ánh sáng dần mạnh hơn, và tôi bắt đầu nghe thấy những âm thanh quen thuộc hơn của một thành phố: tiếng bánh xe lăn trên đường, tiếng người nói chuyện ồn ào, tiếng leng keng của kim loại. Mùi hương cũng thay đổi, nồng nặc mùi ẩm mốc của biển, mùi cá, và mùi của rất nhiều người. Mùi bánh mì nướng thơm lừng bay trong gió làm tôi chợt thấy cồn cào.
Một lát sau, chúng tôi đến một con đường lớn hơn, lát đá cuội, dẫn thẳng đến một cánh cổng khổng lồ bằng gỗ sồi, được gia cố bằng sắt và đồng. Hai bên cổng là những bức tường đá cao ngút, trên đỉnh có những ngọn tháp canh. Phía trên cánh cổng, tôi thấy một lá cờ lớn màu xanh dương với biểu tượng sư tử vàng đang bay phấp phới. Tôi không biết đây là đâu, nhưng rõ ràng nó rất hùng vĩ.
Cổng đã mở hé, và dòng người tấp nập đang đổ vào. Những thương nhân với xe hàng chất đầy ắp, những nông dân với gánh rau quả tươi ngon, những kỵ sĩ trong bộ giáp sáng loáng. Tôi cảm nhận được sự nhộn nhịp, năng lượng sống động của một đô thị lớn. Ngay cả từ xa, tôi đã thấy những chiếc cột buồm cao vút của các con tàu đang neo đậu ở bến cảng, thấp thoáng qua những mái nhà. Tiếng chim hải âu kêu vang vọng trên bầu trời trong xanh, báo hiệu một ngày mới nhộn nhịp.
Một Thành Phố Cảng
Seraphina dừng lại ở rìa con đường, quan sát dòng người. Cô ấy kéo chiếc mũ trùm đầu lên cao hơn, che gần hết khuôn mặt và đôi tai sói, chỉ để lộ con mắt sói đang quét một vòng quanh cổng thành. Chiếc khăn che nửa mặt dưới cũng được kéo lên. Tôi hiểu, cô ấy muốn ẩn mình.
"Vào trong đó, ngươi phải im lặng" Seraphina nói, giọng cô lạnh lùng. "Tuyệt đối không được nói. Nếu có ai nghe thấy, cả hai chúng ta sẽ gặp rắc rối."
Tôi gật đầu, hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề. Một con mèo biết nói? Chắc chắn sẽ gây ra náo động và có thể bị săn lùng.
"Meo." Tôi đáp, cố gắng thể hiện sự đồng ý.
Seraphina khẽ gật đầu, rồi cùng tôi hòa vào dòng người đang tiến vào thành phố. Tôi rúc vào bên chân cô ấy, cố gắng né tránh những bước chân khổng lồ của loài người. Mọi thứ thật choáng ngợp.
Tôi bị choáng ngợp bởi một làn sóng âm thanh và mùi hương. Tiếng leng keng của những chiếc xe ngựa kéo hàng hóa, tiếng chân người lạo xạo trên đá, tiếng rao hàng the thé của những người bán rong. Mùi cá tươi hòa lẫn với mùi gia vị lạ lẫm từ phương Đông, mùi bánh mì mới nướng thơm lừng, và mùi mặn mòi của biển cả. Những tòa nhà bằng đá và gỗ vươn cao, mái ngói đỏ tươi xếp lớp san sát, tạo nên những con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo mời gọi khám phá. Các binh lính với áo giáp biểu tượng sư tử vàng đứng gác uy nghiêm ở mọi ngóc ngách.
Đây là một thế giới hoàn toàn khác so với những gì tôi từng biết, một thế giới mà tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được thấy, hay sống trong đó.
Seraphina dẫn tôi xuyên qua những con phố đông đúc. Cô ấy dường như đã quen với những đám đông này, di chuyển khéo léo qua dòng người. Thỉnh thoảng, tôi nghe thấy những lời xì xào từ những người bán hàng hoặc người qua đường về cô ấy: "Con bé đó nhìn lạ quá...", "Cái mũ trùm đầu kia che cái gì vậy nhỉ?", "Ánh mắt nó kìa..." Seraphina mặc kệ, cứ tiếp tục bước đi.
Chúng tôi dừng chân ở một khu chợ lớn, nơi tiếng ồn ào và mùi hương còn nồng nặc hơn. Trong khi Seraphina đứng quan sát, tôi, với thính giác nhạy bén của mèo, đã bắt được một vài mẩu chuyện vụn vặt từ những người xung quanh.
Một người bán cá lớn tuổi, râu bạc phơ, đang rao hàng ồn ào: "Cá tươi từ biển Eldoria! Tươi ngon nhất vùng! Mua đi bà con ơi!"
"Eldoria?" Tôi lẩm bẩm, một tiếng meo nhỏ xíu. Đó là tên của cái vương quốc này sao?
Ngay bên cạnh, hai người phụ nữ đang mặc cả giá vải. Một người thì thầm: "Nghe nói quân đội Eldoria lại vừa dẹp tan một ổ cướp ở biên giới phía Tây. Hoàng tử Leo đúng là anh hùng!"
Người kia đáp lời: "Đúng thế. May mà có Vương quốc Eldoria hùng mạnh của chúng ta. Không thì những kẻ man rợ từ phương Bắc đã tràn xuống đây rồi!"
Tôi lắng nghe, từng từ ngữ về "Eldoria", "Hoàng tử Leo" và "kẻ man rợ" dội vào tâm trí tôi. Một bức tranh sơ lược về vương quốc này dần hiện lên. Có vẻ như đây là một vương quốc khá thịnh vượng và có một quân đội hùng mạnh. Tôi cũng hiểu rằng, có lẽ người dân nơi đây khá tự hào về đất nước mình.
Chúng tôi tiếp tục di chuyển, và tôi lại nghe được thêm những câu chuyện khác. Hai người lính đang nghỉ ngơi bên một quán rượu, giọng nói to hơn một chút sau vài chén:
"Đời lính Eldoria cũng nhàn hạ chán. Cứ tuần tra Silvergate, rồi lại ra cảng kiểm tra tàu thuyền..." một người nói, cởi bỏ mũ giáp. "Nghe nói vùng rừng phía Đông Bắc có nhiều quái vật xuất hiện dạo gần đây. Chắc mấy thằng bên Lữ đoàn Sói lại phải vất vả rồi."
"Silvergate à..." Tôi thầm nhắc lại cái tên. Vậy ra đây là tên thành phố này.
"Kệ chúng nó chứ!" người còn lại cười khẩy. "Chỉ cần không ảnh hưởng đến Silvergate là được. Vương quốc Eldoria này là trái tim của lục địa, không thể bị lung lay được."
Từ những mẩu đối thoại rời rạc, tôi dần hình dung ra một quốc gia tự hào về sức mạnh quân sự, có lẽ đang đối mặt với một số mối đe dọa từ bên ngoài (những "kẻ man rợ" và "quái vật"). Silvergate dường như là một thành phố quan trọng của Vương Quốc, được bảo vệ nghiêm ngặt.
Tôi quay sang nhìn Seraphina. Cô ấy vẫn điềm tĩnh, nhưng tôi có thể thấy đôi tai sói của cô khẽ giật giật dưới lớp mũ. Cô ấy cũng đang lắng nghe. Liệu cô ấy đã biết về Eldoria và những câu chuyện này rồi, hay đây cũng là những thông tin mới đối với một người lữ hành như cô?
Và tôi, một chú mèo nhỏ bé, đang đứng giữa ngưỡng cửa của cuộc phiêu lưu này, cùng với một cô gái thú nhân bí ẩn.
Khi mặt trời bắt đầu lên cao, ánh sáng len lỏi vào từng con hẻm, tôi cảm thấy cơn đói trở nên cồn cào hơn. Seraphina dường như cũng nhận ra điều đó. Cô dẫn tôi vào sâu hơn trong thành phố, tránh xa những khu chợ đông đúc và các tuyến đường chính. Chúng tôi đi qua những con phố nhỏ hơn, nơi các ngôi nhà san sát nhau, với những biển hiệu cũ kỹ treo lủng lẳng.
Cuối cùng, Seraphina dừng lại trước một tòa nhà đá cũ kỹ, ba tầng, có vẻ là một nhà trọ nhỏ. Biển hiệu gỗ treo phía trên cửa ra vào đã bạc màu, khắc dòng chữ "Cánh Chim Đen". Mùi thức ăn phảng phất bay ra từ bên trong, khiến bụng tôi réo lên.
Cô ấy đẩy cánh cửa gỗ nặng nề, tiếng kẽo kẹt vang lên. Bên trong là một căn phòng khách nhỏ, ấm cúng, với một lò sưởi đang cháy và vài bộ bàn ghế gỗ thô sơ. Một người đàn ông trung niên, dáng người mập mạp, mái tóc hoa râm và bộ râu quai nón rậm rạp, đang lau ly sau quầy bar. Ông ta có vẻ ngoài thân thiện, với nụ cười rộng rãi lộ ra hàm răng ố vàng.
"Chào mừng, khách lạ!" Ông ta nói, giọng ồm ồm. "Tìm phòng trọ đấy à?"
Seraphina gật đầu. "Một phòng. Ở bao lâu tùy thuộc."
"À, khách trọ lâu dài thì có giá ưu đãi đặc biệt đấy!" Ông ta cười tủm tỉm, đôi mắt híp lại nhìn Seraphina dò xét. "Tiểu thư... trông quen quen nhỉ. Mới đến Silvergate lần đầu à?"
Seraphina không trả lời, chỉ khẽ nghiêng đầu. Tôi thấy cô ấy hơi siết chặt tay vào tay cầm thanh đao.
"À, không sao, không sao." Ông chủ trọ xua tay, có lẽ đã quen với sự kín đáo của khách trọ. "Tên ta là Garth. Chủ ở đây. Cứ gọi là lão Garth cũng được. Vậy các ngươi từ đâu đến Silvergate này?"
"Du hành" Seraphina đáp cụt lủn.
“Ồ, vậy tiểu thư chọn đúng nơi rồi đấy. Cánh Chim Đen là luôn là điểm dừng chân hoàn hảo cho các du khách thám hiểm, ta tự hào về nơi này lắm, HA HA!”
“Ha ha?” Ông ta trông có vẻ hào hứng, tôi chỉ mong rằng đây là nơi an toàn cho tôi và Seraphina nghỉ chân.
"Lữ hành thì chắc cũng phải đi nhiều nơi rồi nhỉ? Mà chắc chưa có nơi nào nhộn nhịp bằng Silvergate này đâu." Ông ta ngừng lau ly, chống tay lên quầy, bắt đầu thao thao bất tuyệt. "Đây là trái tim kinh tế của Vương quốc Eldoria đấy! Là thành phố cảng lớn nhất và sầm uất nhất của Eldoria. Mọi con đường thương mại từ lục địa này đều dẫn về đây. Từ những hàng hóa lụa là, gia vị quý giá từ phương Đông xa xôi, đến những kim loại thô cứng từ các mỏ phía Bắc. Đủ cả. Đây là nơi mà vàng bạc cứ thế chảy vào kho bạc của Hoàng gia Eldoria.”
"Còn về Vương quốc Eldoria à?" Garth vuốt bộ râu. "Eldoria được thành lập từ hàng ngàn năm trước, bởi vị Vua Sáng Lập vĩ đại, Elara Đại Đế. Ngài đã thống nhất các bộ lạc rời rạc, xây dựng nên đế chế hùng mạnh này. Trải qua bao nhiêu đời vua, Eldoria vẫn luôn là một thế lực không thể xem thường trên bản đồ lục địa."
Bọn tôi lắng nghe chăm chú, từng lời của Garth như những mảnh ghép kiến thức mới, lấp đầy khoảng trống trong tâm trí tôi. Lịch sử! Cuối cùng tôi cũng được nghe về lịch sử của thế giới này.
"Hiện tại, chúng ta đang dưới sự trị vì của Hoàng đế Theron III, một vị vua anh minh và mạnh mẽ" Garth tiếp tục. "Và Hoàng tử Leo, người ngươi có thể đã nghe đến, là niềm tự hào của quân đội. Chàng ấy chỉ mới đôi mươi, nhưng đã nhiều lần dẫn dắt các đạo quân dẹp tan những cuộc nổi dậy của thổ phỉ và đẩy lùi những kẻ xâm lấn từ vùng đất hoang dã phía Bắc."
"Thổ phỉ? Vùng đất hoang dã phía Bắc?" Seraphina hỏi, giọng cô ấy khiến tôi cảm thấy hứng thú.
"À, đó là nơi sinh sống của những bộ lạc man rợ," Garth hạ thấp giọng, có vẻ như đó là một chủ đề nhạy cảm. "Chúng sống dựa vào bản năng, không có luật lệ hay văn minh như chúng ta. Thỉnh thoảng chúng lại tìm cách tràn xuống phương Nam để cướp bóc. Mấy năm gần đây, có vẻ chúng trở nên hung hãn hơn, và có cả tin đồn về những... thực thể lạ xuất hiện cùng với chúng."
"Thực thể lạ, chúng là gì vậy?" Tôi tức tốc hỏi, một tiếng meo đầy tò mò và lo lắng thoát ra. Tôi đã không kìm được. Seraphina khẽ liếc nhìn tôi, một ánh mắt cảnh cáo. Garth dường như không để ý đến tiếng meo của tôi, hoặc ông ta chỉ nghĩ đó là tiếng kêu bình thường của một con mèo.
Thực…thể lạ sao? Nghe giống với mấy con game dark fantasy mà tôi hay chơi, có vẻ như cuộc hành trình này sẽ ẩn chứa nhiều điều thú vị đây.
Tôi cảm thấy Seraphina khá căng thẳng. Có lẽ, những "bộ lạc man rợ" đó có liên quan đến cô ấy. Hoặc có thể, cô ấy biết về những "thực thể lạ" đó.
Garth lại phá lên cười, xua đi bầu không khí căng thẳng. "Nhưng đừng lo lắng quá, tiểu thư! Miễn là ở trong Silvergate này, ngươi sẽ an toàn. Quân đội Eldoria hùng mạnh lắm! Và đừng quên, đây là một thành phố của thương mại và hòa bình. Miễn là ngươi không gây rắc rối, và tôn trọng luật pháp, mọi thứ sẽ ổn thôi."
Tôi nhìn Seraphina. Cô ấy không nói gì, chỉ gật đầu một cái. Ánh mắt cô ấy lướt qua Garth, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những con tàu đang neo đậu, và xa hơn nữa là biển cả.
Sau đó, chúng tôi về phòng của mình. Tôi cuộn tròn trên giường, suy nghĩ về những gì đã nghe. Eldoria. Silvergate. Hoàng đế Theron, Hoàng tử Leo. Elara Đại Đế. Những bộ lạc man rợ. Quái vật. Mọi thứ đang dần trở nên rõ ràng hơn, và cũng phức tạp hơn rất nhiều.
Và tôi, một chú mèo nhỏ bé, đang ở ngay giữa tất cả những điều đó.
Căn phòng trọ số Bảy trên lầu không quá rộng rãi, nhưng đủ để hai "lữ khách" như chúng tôi ngả lưng. Một chiếc giường đơn kê sát tường, một bàn nhỏ với hai ghế gỗ, và một chiếc tủ quần áo cũ kỹ. Cửa sổ nhìn ra con hẻm nhỏ, đủ để tôi, với thân hình mèo con, nhảy lên bậu cửa sổ quan sát thế giới bên ngoài. Seraphina đặt chiếc đao của mình tựa vào thành giường, tháo chiếc mũ trùm đầu và khăn che mặt. Mái tóc đen dài của cô ấy xõa ra, đôi tai sói giật giật tìm kiếm âm thanh.
Tôi nhìn cô ấy. Trong ánh sáng lờ mờ của căn phòng, vẻ đẹp hoang dã của Seraphina càng hiện rõ. Con mắt đỏ với đồng tử dọc của cô ấy quét một vòng quanh phòng, dường như đang tìm kiếm một thứ gì đó. Cô ấy không ngồi xuống ngay mà đi vòng quanh, kiểm tra từng góc, từng khe hở, như một thợ săn đang dò xét lãnh thổ mới.
"Cô...rốt cuộc là ai vậy?" Tôi hỏi, giọng meo khẽ khàng. Tôi muốn biết thêm về cô ấy, về khả năng của cô ấy, và tại sao cô ấy lại chấp nhận tôi.
Seraphina quay lại, nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ máu ấy. "Ngươi hỏi gì cơ?"
"Khả năng của cô," tôi nhắc lại. "Cô là... thú nhân, đúng không? Cô phải có có những khả năng đặc biệt nào chứ?"
“Hả?” Cô ấy cười nhẹ
“Ta chỉ là tộc nhân thôi, ta là một Sói Tuyết," Seraphina nói, giọng cô ấy có vẻ miễn cưỡng. "Ta có giác quan nhạy bén hơn con người, sức mạnh và tốc độ cũng vậy."
“Về con mắt của cô…”
Cô ấy chỉ vào con mắt trắng bóc của mình. "Mắt này sao?... là do một vết thương cũ. Nó không nhìn thấy, nhưng lại cho ta khả năng cảm nhận năng lượng."
"Năng lượng?" Tôi tò mò.
"Năng lượng sống. Năng lượng ma thuật. Cả những dao động bất thường" cô ấy đáp. "Nó hữu ích khi truy tìm dấu vết."
Tôi gật đầu, cố gắng ghi nhớ những thông tin này. Sói Tuyết, giác quan nhạy bén, cảm nhận năng lượng. Đây đúng quả là một thế giới khác.
Tôi lắc đầu. "Không. Chỉ vậy thôi. À, tôi rất giỏi về vật lí. Đặc biệt là cơ chế hoạt động của các vật thể." Tôi nói thêm, như muốn khẳng định giá trị của mình.
Seraphina khẽ nhướng mày, một nụ cười gần như không thể nhận ra. "Vật lí? Là gì vậy?" Cô ấy hỏi, giọng vẫn đều đều nhưng ánh mắt thể hiện sự không hiểu. "Nghe như một thứ vô dụng."
Tôi gật gù, có vẻ như thế giới này vẫn thiếu đi một số tri thức cần thiết rồi.
Thoáng buồn cười, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc. "Không đâu. Nó là cách thế giới này hoạt động. Ví dụ như cách một cánh cửa bị phá, cần bao nhiêu lực, hay cách một vật thể di chuyển..." Tôi cố gắng giải thích, nhưng Seraphina đã quay lại với thanh đao của mình. Cô ấy dường như không quan tâm đến những điều đó. "Vậy là ta cần một người bạn đồng hành không quá vô dụng" Seraphina lẩm bẩm, rồi cô ấy ngồi xuống giường, tiếp tục kiểm tra lưỡi đao của mình. Cô ấy lau chùi nó một cách tỉ mỉ, từng đường nét sắc bén của lưỡi đao hiện ra dưới ánh sáng yếu ớt của căn phòng. Cô ấy dường như hoàn toàn tập trung vào công việc của mình.
Tôi thì không thể yên. Cảm giác lạ lẫm của cơ thể mới, những thông tin choáng ngợp về Eldoria, và sự bí ẩn của Seraphina khiến tôi trằn trọc. Tôi nhảy lên bậu cửa sổ, nhìn ra ngoài. Cảnh quan nơi đây thật sự rất đẹp, phố xá tấp nập, các hàng quán luôn hoạt động để phục vụ du khách. Tôi cũng cảm thấy cơn gió hiu mát và thanh thanh của biển cả. Đây có lẽ là một nơi đáng sống!
Bất chợt, một cảm giác lạnh lẽo xộc thẳng vào tâm trí tôi. Không phải là gió đêm, cũng không phải là cái lạnh của nỗi sợ hãi. Đó là một thứ gì đó vô hình, một luồng khí âm u và nặng nề đang di chuyển. Tôi vểnh tai, ngửi thấy một mùi hương khó chịu, như mùi lưu huỳnh cháy khét trộn lẫn với mùi kim loại gỉ sét. Mùi này... nó giống như mùi đêm qua, khi tôi bị đâm.
Tôi quay phắt lại nhìn Seraphina. Cô ấy đã ngừng lau đao. Con mắt sói màu đỏ máu với đồng tử dọc của cô ấy căng ra, đầy cảnh giác. Cả đôi tai sói của cô cũng đang vểnh thẳng, căng lên như để nghe ngóng. Con mắt đục thủy tinh thể của cô ấy đang phát ra một luồng sáng xanh lục yếu ớt.”
"Cái gì thế?" Tôi meo, giọng đầy lo lắng.
Seraphina không trả lời. Cô ấy nhanh chóng đứng dậy, nắm chặt thanh đao. Ánh mắt cô ấy hướng thẳng về phía cửa phòng.
"Đó là... thứ gì đó quen thuộc," Seraphina thì thầm, giọng cô ấy căng như dây đàn. "Mùi này... không thể nhầm lẫn được."
Tiếng bước chân. Không phải tiếng bước chân bình thường của con người. Chúng nặng nề, lạch cạch, và dường như có gì đó không tự nhiên. Âm thanh đó đang tiến thẳng về phía căn phòng của chúng tôi.
Tôi cảm nhận được một luồng khí lạnh ngắt xuyên qua khe cửa. Cái mùi kinh tởm đó càng lúc càng nồng nặc. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực mèo nhỏ bé.
Cạch... cạch... cạch...
Tiếng bước chân dừng lại ngay trước cửa. Một bóng đen lờ mờ hiện lên dưới khe cửa, che khuất một phần ánh sáng hành lang.
Seraphina nắm chặt đao, tư thế sẵn sàng chiến đấu. Cô ấy không hề hoảng loạn, chỉ có sự tập trung và một vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ.
Và rồi...
RẦM!
Cánh cửa gỗ bị đập mạnh, tưởng chừng như sắp vỡ tung ra. Không phải là một cú đấm, mà là một lực đẩy mạnh khủng khiếp, như một thứ gì đó không phải con người đang cố gắng đột nhập.
Tôi lùi lại, rúc vào gầm bàn, tim đập như trống. Cái quái gì đang xảy ra vậy?!
Seraphina không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang rung bần bật. Đôi mắt đỏ của cô ấy ánh lên sự cảnh giác tột độ.
"Ai đó?" Seraphina cuối cùng cũng lên tiếng, giọng cô ấy lạnh như băng.
Im lặng.
Và rồi một giọng nói trầm thấp, khàn đặc vọng vào. "Xin lỗi... tôi nghĩ mình đã nhầm phòng. Đây... không phải phòng số Tám, đúng không?"
Giọng nói đó nghe có vẻ bình thường, nhưng tôi có thể cảm nhận được một sự giả dối, một điều gì đó không đúng. Seraphina vẫn giữ nguyên tư thế chiến đấu. Đôi mắt đỏ máu của cô ấy không hề rời khỏi cánh cửa.
"Phòng số Tám ở cuối hành lang," Seraphina đáp, giọng cô ấy vẫn không chút cảm xúc.
"À... vậy sao?" Người bên ngoài nói, giọng có vẻ ngập ngừng. "Cảm ơn... xin lỗi đã làm phiền."
Seraphina chờ đợi một lúc lâu, cho đến khi không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa. Cô ấy từ từ hạ đao xuống, nhưng vẫn giữ vẻ cảnh giác. Cô ấy bước đến cánh cửa, áp tai vào đó, lắng nghe.
Tiếng bước chân lại vang lên, lần này xa dần. Nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được mùi khó chịu và luồng khí lạnh lẽo đó đang lẩn khuất ở hành lang, không hẳn đã đi xa.
Seraphina chờ đợi một lúc lâu, cho đến khi không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa. Cô ấy từ từ hạ đao xuống, nhưng vẫn giữ vẻ cảnh giác. Cô ấy bước đến cánh cửa, áp tai vào đó, lắng nghe.
Seraphina quay lại nhìn tôi, đôi mắt đỏ máu của cô ấy vẫn chưa trở lại màu hổ phách ban đầu. "Hắn ta đi rồi. Mùi của hắn vẫn còn vương lại."
Tôi sững sờ. Tôi nhớ lại hình ảnh tên khách đó, một người đàn ông cao ráo, vẻ ngoài bí ẩn, mặc một bộ âu phục cũ kỹ, kiểu châu Âu thế kỷ 17-18, lướt qua dưới ánh đèn lờ mờ hành lang khi hắn ta đi khuất. Cái mùi kinh tởm đó, và luồng khí lạnh lẽo, chính là thứ mà tôi đã ngửi thấy đêm qua. Điều này có nghĩa là hắn đã tìm ra tôi, hoặc ít nhất là đang tìm kiếm một thứ gì đó có liên quan đến vụ tấn công đó. Mọi thứ trở nên phức tạp hơn rất nhiều.
“Chuyện gì vậy? Cô quen hắn sao?” Tôi tức tốc hỏi, kèm theo một tiếng “méo” đáng thương.
“Không, chỉ là ta cảm thấy tên đó khá nguy hiểm, chắc do ta tưởng tượng thôi, tuy nhiên vẫn cần cảnh giác.”
Với bản năng của thú nhân, cô ta đã phản ứng như vậy thì…Tôi chỉ đành nghe theo.
"Vậy... chúng ta sẽ làm gì bây giờ?" Tôi hỏi, giọng meo vẫn còn chút run rẩy. "Ở lại đây có an toàn không?"
Seraphina nhìn ra cửa sổ, ánh mắt lướt qua những mái nhà và những con tàu đang neo đậu ở bến cảng. "Ở đâu cũng như nhau. Chạy trốn không phải là cách." Cô ấy quay lại nhìn tôi. "Chúng ta không thể cứ mãi ru rú trong căn phòng này. Nếu muốn tìm hiểu thêm về thế giới này, hay về những kẻ như hắn, chúng ta phải ra ngoài."
Tôi gật đầu. Dù lo sợ, nhưng tôi cũng biết cô ấy nói đúng. Việc trốn trong phòng không giải quyết được vấn đề gì. Hơn nữa, với bản tính tò mò của một sinh viên, tôi cũng muốn khám phá Vương quốc Eldoria này.
"Được thôi," tôi nói, lòng bàn chân mèo nhỏ bé hơi nhột nhột khi chạm xuống sàn gỗ. "Vậy chúng ta sẽ đi đâu?"
"Đến chợ," Seraphina đáp cụt lủn. "Cần mua một vài thứ."
Chợ Cảng Silvergate
Buổi sáng ở chợ cảng Silvergate là một sự hỗn loạn đầy màu sắc và âm thanh. Vừa bước chân vào, tôi đã bị choáng ngợp bởi một làn sóng mùi hương: mùi cá tươi, mùi gia vị nồng nàn từ phương Đông, mùi bánh mì mới nướng, và mùi mặn mòi của biển cả. Hàng trăm người chen chúc nhau, tiếng rao hàng của những thương nhân, tiếng mặc cả của khách mua, tiếng cười đùa của trẻ con, tất cả hòa quyện tạo thành một bản giao hưởng sống động.
Seraphina vẫn giữ vẻ kín đáo. Cô ấy kéo chiếc mũ trùm đầu và khăn che mặt lên cao, chỉ để lộ đôi mắt đỏ máu với đồng tử dọc đang lướt nhanh qua đám đông. Tôi bám sát gót cô ấy, cố gắng tránh bị dẫm đạp. Với giác quan nhạy bén của một con mèo, mọi âm thanh, mùi hương và hình ảnh đều trở nên sống động hơn, đôi khi còn hơi quá sức.
Chúng tôi đi qua những quầy hàng chất đầy trái cây lạ mắt với màu sắc rực rỡ, những gánh vải vóc thô mộc từ các làng quê, và những gian hàng kim loại lấp lánh dưới ánh nắng. Seraphina dường như không quan tâm đến những món đồ xa hoa, cô ấy chỉ lướt qua một cách thờ ơ.
Cuối cùng, cô ấy dừng lại trước một quầy hàng bán các loại thảo mộc và thuốc. Người bán hàng là một bà lão gầy gò, đôi mắt tinh anh sau cặp kính dày cộp.
"Chào cô gái," bà lão nói, giọng khàn khàn. "Cô cần gì nào?"
Seraphina không nói nhiều, cô chỉ chỉ vào vài loại thảo mộc khô có màu sắc kỳ lạ, và một lọ thuốc mỡ nhỏ. Tôi không biết chúng là gì, nhưng tôi cảm nhận được một chút năng lượng kỳ lạ tỏa ra từ chúng.
Khi Seraphina đang mặc cả, tôi liếc nhìn xung quanh. Gần đó, một nhóm thủy thủ đang tụ tập, nói chuyện ồn ào về một chuyến đi biển khó khăn. Tôi vô tình nghe được một đoạn hội thoại:
"Nghe nói... có chuyện lạ ở vùng biển phía Bắc," một thủy thủ nói, giọng hắn ta có vẻ sợ hãi. "Tàu của lão Erik... mất tích rồi. Chắc chắn là do lũ quái vật biển."
"Quái vật biển thì có gì lạ," một người khác bĩu môi. "Nhưng có người nói... nhìn thấy một cái bóng khổng lồ, đen sì, không phải cá voi, cũng không phải mực ống. Nó... có cánh."
"Cánh ư? Ngươi điên rồi!"
"Ta không điên! Đó là thứ gì đó... không thuộc về thế giới này. Và kể từ đó, biển cả như trở nên... bất an hơn."
Tôi vểnh tai nghe ngóng từng lời. Quái vật có cánh? Cảm giác lạnh lẽo và cái mùi kinh tởm đêm qua lại thoáng hiện lên trong tâm trí tôi. Liệu có sự liên hệ nào không?
Seraphina quay lại, nắm chặt gói thảo mộc và lọ thuốc mỡ. Đôi tai sói của cô ấy khẽ giật giật, dường như cô ấy cũng đã nghe thấy đoạn hội thoại của nhóm thủy thủ. Cô ấy khẽ siết chặt tay, ánh mắt lướt qua nhóm thủy thủ với vẻ mặt không chút biểu cảm.
"Chúng ta đi thôi," Seraphina nói, giọng cô ấy khẽ hơn bình thường. Cô ấy không quay lại hỏi han nhóm thủy thủ, hay bày tỏ bất cứ sự tò mò nào. Cô ấy chỉ đơn giản là đi tiếp.
Tôi đi theo cô ấy, trong đầu đầy rẫy những câu hỏi. Quái vật biển có cánh, thực thể lạ, và người đàn ông bí ẩn mặc âu phục... Silvergate này, và cả Vương quốc Eldoria, có lẽ còn nhiều bí mật hơn tôi tưởng rất nhiều.
Sau khi rời chợ, Seraphina dẫn tôi đi vào một con hẻm vắng vẻ hơn, khuất sau những dãy nhà cao tầng và các cửa hàng. Ánh nắng ban trưa đã gay gắt hơn, nhưng con hẻm này vẫn giữ được sự mát mẻ và tĩnh lặng. Không còn tiếng ồn ào của chợ, chỉ có tiếng gió lùa qua các kẽ tường và tiếng chim hải âu kêu xa xăm. Seraphina dừng lại dưới một mái hiên đổ bóng, đôi mắt đỏ máu với đồng tử dọc của cô ấy quét một lượt xung quanh, đảm bảo không có ai theo dõi.
"Ta cần nói chuyện với ngươi," Seraphina đột ngột lên tiếng, giọng cô ấy trầm hơn bình thường. "Về những gì đã xảy ra đêm qua, và cả những điều ngươi vừa nghe được ở chợ."
Tôi ngồi xuống bên chân cô ấy, cảm thấy một sự căng thẳng trong không khí. Rõ ràng, đây không phải là một cuộc trò chuyện bình thường.
"Chuyện gì vậy?" tôi meo, cố gắng giữ bình tĩnh.
Seraphina thở dài, một âm thanh khẽ khàng mà tôi khó có thể nhận ra nếu không có thính giác mèo. "Kẻ đã tìm đến phòng chúng ta sáng nay... và cái mùi mà ngươi cảm nhận được... không phải là của một con người." Cô ấy ngừng lại, nhìn thẳng vào tôi. "Mùi đó... là của một thực thể xâm lấn."
Tôi rùng mình. "Thực thể xâm lấn?"
"Chúng là những sinh vật đến từ một chiều không gian khác, không thuộc về thế giới này. Chúng mang theo sự hỗn loạn và bệnh dịch," Seraphina đáp, từ ngữ nghe lạ lẫm và đầy đe dọa. "Chúng là những thực thể ma quỷ, ăn mòn thế giới này từ bên trong. Chúng không có hình dạng cố định, nhưng có thể chiếm hữu thể xác vật chủ để di chuyển trong thế giới của chúng ta. Kẻ mà ngươi gặp lúc nãy... có vẻ là một trong số đó, và hắn đã chiếm hữu một con người."
"Tại sao cô biết rõ vậy?" Tôi hỏi dồn, cảm thấy hoang mang trước những thông tin vượt quá sức tưởng tượng của mình.
Seraphina nhìn tôi, ánh mắt cô ấy kiên định. "Đó là một phần nhiệm vụ của ta. Ta đã chiến đấu với chúng. Ta biết mùi của chúng, cách chúng di chuyển, và những dấu hiệu chúng để lại." Cô ấy dừng lại, dường như không muốn đào sâu hơn. "Những thực thể xâm lấn này... chúng đã xuất hiện ngày càng nhiều ở rìa phía Bắc của Vương quốc Eldoria trong những năm gần đây. Chúng bắt đầu tràn xuống từ vùng đất hoang dã, gieo rắc nỗi sợ hãi và tàn phá mọi thứ."
Một phần nhiệm vụ? Cô gái này rốt cuộc đang phải trải qua những gì vậy? Dù sao thì tôi nghĩ mình không nên hỏi thêm về đời tư cô ấy thì hơn.
Tôi nhớ lại lời lão Garth ở phòng trọ và cuộc trò chuyện của nhóm thủy thủ. "Đó có phải là những 'thực thể lạ' mà lão ta nhắc đến? Và cả 'quái vật biển có cánh' nữa?"
"Chính xác," Seraphina xác nhận. "Và những 'quái vật biển có cánh' mà ngươi nghe được ở chợ... cũng có thể là biểu hiện khác của chúng. Chúng biến đổi và thích nghi theo môi trường."
"Vậy, mục đích của cô ở đây là gì?" Tôi hỏi, bây giờ là lúc tôi cần câu trả lời.
Seraphina quay lại nhìn tôi, đôi mắt đỏ máu của cô ấy một lần nữa lại ánh lên vẻ quyết tâm. "Ta đang săn lùng chúng. Chúng là mối đe dọa với tất cả sinh linh của thế giới này. Ta đến Silvergate này vì có tin tức về một cánh cổng bí mật đang mở ra ở đâu đó trong thành phố. Một cánh cổng mà những kẻ xâm lấn sử dụng để tràn vào."
Cánh cổng! Tôi kinh ngạc. Mọi thứ bắt đầu liên kết lại một cách đáng sợ.
"Ngươi... là người đặc biệt," Seraphina tiếp tục, giọng cô ấy có vẻ nghiêm trọng hơn. "Ta đã theo dõi ngươi một thời gian. Ta cảm nhận được năng lượng bất thường từ ngươi ngay khi ngươi xuất hiện ở đây.Trông bộ dạng của ngươi thì có vẻ ngươi là nạn nhân của những thực thể này, nhưng ngươi đã không chết. Ngươi đã biến thành thế này. Ta chưa bao giờ thấy điều này trước đây. Có lẽ, việc ngươi ở đây, ở thế giới này, có liên quan đến chúng. Hoặc có thể, ngươi là một chìa khóa nào đó."
Tôi cảm thấy lạnh sống lưng. Một chìa khóa? Tôi, một sinh viên bình thường, lại trở thành một phần của cuộc chiến tranh giữa các chiều không gian?
"Vậy... cô muốn tôi giúp cô sao?" Tôi hỏi, dù hơi sợ hãi nhưng cũng không khỏi tò mò.
Seraphina gật đầu. "Ngươi có trí tuệ của một con người, và giác quan của một con mèo. Điều đó rất hữu ích. Ta cần ngươi giúp ta tìm kiếm cánh cổng đó, và tìm hiểu thêm về những kẻ xâm lấn. Ngươi sẽ là tai mắt và bộ não của ta trong thành phố này. Đổi lại, ta sẽ bảo vệ ngươi, và giúp ngươi tìm hiểu về bản thân mình, tại sao ngươi lại trở thành thế này."
Tôi im lặng suy nghĩ. Một bên là sự sợ hãi về những thứ kinh khủng vừa nghe, một bên là khao khát được trở về thế giới của mình, và cả sự tò mò về những gì đang xảy ra.
"Được thôi," tôi nói, quyết định đã được đưa ra. "Tôi sẽ giúp cô. Nhưng cô cũng phải hứa sẽ giúp tôi tìm cách trở về nhà."
Seraphina khẽ gật đầu. "Ta hứa."
Trong khoảnh khắc đó, tôi biết rằng cuộc đời của tôi, dù trong hình hài một chú mèo, sẽ không bao giờ giống như trước nữa. Tôi đã chính thức trở thành một phần của cuộc chiến không tên, một cuộc chiến mà tôi chưa bao giờ hình dung được.
Nếu vậy," tôi lại lên tiếng, "tại sao chúng ta không ở lại phòng trọ? Lỡ mọi người ở đó gặp nguy thì sao? Hơn nữa, ngoài này có an toàn không, khi kẻ đó đã tìm được chúng ta?"
Seraphina nhìn tôi, ánh mắt cô ấy thoáng qua một sự tính toán. "Ở những nơi đông đúc như thế này, chúng sẽ không dám làm gì mạnh tay đâu. Bản thân chúng có lẽ cũng chưa đủ mạnh và đang đi tìm kiếm sức mạnh." Cô ấy quay người, bước ra khỏi con hẻm. "Chúng ta phải tiếp tục tìm kiếm. Không thể cứ ngồi yên chờ đợi được."
Trong khoảnh khắc đó, tôi biết rằng cuộc đời của tôi, dù trong hình hài một chú mèo, sẽ không bao giờ giống như trước nữa. Tôi đã chính thức trở thành một phần của cuộc chiến không tên, một cuộc chiến mà tôi chưa bao giờ hình dung được.
Sau cuộc trò chuyện căng thẳng trong con hẻm, Seraphina và tôi tiếp tục hành trình qua Silvergate. Ánh nắng đã ngả vàng, báo hiệu buổi chiều đang tới. Thành phố dường như vẫn nhộn nhịp, nhưng trong mắt tôi, giờ đây mỗi góc phố, mỗi con hẻm đều ẩn chứa một bí mật, một mối đe dọa tiềm tàng.
Seraphina vẫn điềm tĩnh như mọi khi, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự tập trung cao độ từ cô ấy. Cô ấy dẫn tôi qua những khu dân cư đông đúc, những con đường lát đá cũ kỹ, và cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà cổ kính, cao tầng, trông có vẻ bị bỏ hoang. Các cửa sổ vỡ tan tành, những dây leo bám đầy tường đá xám xịt.
"Đây là đâu vậy?" Tôi hỏi, giọng meo khẽ khàng, cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo tỏa ra từ tòa nhà. Cái mùi lưu huỳnh khó chịu, dù rất nhẹ, vẫn lẩn quất trong không khí.
Seraphina không trả lời trực tiếp. Cô ấy nhìn chằm chằm vào một trong những ô cửa sổ tầng ba bị vỡ. "Ta cảm nhận được một dao động năng lượng yếu ớt ở đó. Có thể có dấu vết của một thực thể xâm lấn."
Tôi nhìn lên. Tầng ba. Với chiều cao của một con mèo, việc lên đó là điều không tưởng. Hơn nữa, những bức tường trơn tuột và đổ nát không hề có bậc thang hay ban công.
"Nhưng... làm sao chúng ta lên đó được?" Tôi hỏi, ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Seraphina quay lại, đôi mắt đỏ máu với đồng tử dọc của cô ấy lướt qua tôi. "Đó là lý do ta cần ngươi. Ngươi có thể đi vào những nơi ta không thể." Cô ấy chỉ vào một khe hở nhỏ phía dưới, gần sát mặt đất, nơi một phần gạch tường đã bị vỡ. "Ngươi có thể lách qua đó."
Tôi nhìn cái khe, rồi nhìn lên tầng ba. "Nhưng lên đó bằng cách nào? Không có đường mà."
Seraphina chỉ vào một sợi dây thừng cũ kỹ, bám đầy rêu phong, lủng lẳng từ một cửa sổ tầng hai. "Có thể lên đến tầng hai bằng sợi dây đó. Nhưng tầng ba thì..." Cô ấy không nói hết câu, nhưng ý cô ấy đã rõ ràng.
Tôi hiểu. Đây là thử thách đầu tiên của tôi, nơi kiến thức "vật lí" của tôi phải được phát huy. Tôi bắt đầu quan sát kỹ tòa nhà. Các bức tường đá có nhiều vết nứt, những mảng rêu phong bám dày đặc. Tôi hình dung ra các điểm tựa tiềm năng, cách trọng lực tác động lên cơ thể nhỏ bé của mình, và lực ma sát cần thiết để bám vào các bề mặt.
"Được thôi," tôi nói, hít một hơi thật sâu. "Tôi sẽ thử."
Tôi chạy đến gần khe hở, luồn lách qua. Bên trong tòa nhà là một không gian tối tăm, ẩm thấp và đầy bụi bặm. Tôi nhảy lên sợi dây thừng mục nát. Lòng bàn chân tôi bám chắc vào sợi dây, và tôi bắt đầu leo lên một cách cẩn thận. Với trọng lượng nhẹ của một con mèo, việc đu dây không quá khó khăn. Tôi nhanh chóng lên đến cửa sổ tầng hai.
Từ tầng hai, việc lên tầng ba mới là vấn đề. Tôi nhìn khắp căn phòng hoang tàn. Một chiếc kệ sách đổ nát nằm nghiêng, vài mảnh gỗ vụn vương vãi trên sàn. Tôi đi vòng quanh, kiểm tra cấu trúc của căn phòng và bức tường dẫn lên tầng trên. Bỗng, mắt tôi dừng lại ở một chiếc đèn chùm cũ kỹ treo lủng lẳng từ trần nhà tầng ba, một phần dây xích bị đứt và nó chỉ còn bám vào một móc sắt han gỉ.
Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu tôi.
"Seraphina!" Tôi meo vọng xuống. "Cô có thể giữ chặt đầu sợi dây ở tầng hai không?"
Seraphina không hỏi lý do, cô ấy chỉ gật đầu và nắm lấy đầu sợi dây đã bị đứt, kéo nó lên qua khung cửa sổ tầng hai.
Tôi dùng móng vuốt và răng cắn vào một đoạn dây xích của chiếc đèn chùm, cố định nó thật chắc. Sau đó, tôi nhảy lên một mảnh gỗ chắc chắn còn sót lại trên sàn, dùng hết sức mình nhún người.
"Bám chặt vào đấy, cô bé!" Tôi hét lên bằng tiếng Việt, dù tôi biết Seraphina không hiểu ngôn ngữ đó.
Với một cú nhảy quyết đoán, tôi bám được vào sợi dây xích còn lại của chiếc đèn chùm. Trọng lượng nhỏ bé của tôi khiến chiếc đèn khẽ đung đưa, nhưng đủ để tôi đu người sang một bệ cửa sổ gần đó của tầng ba.
"Thành công!" Tôi meo lên sung sướng, nhìn xuống Seraphina đang đứng ở dưới, cô ấy khẽ gật đầu, một nụ cười gần như không thể nhận ra thoáng qua trên khóe môi.
Tôi đã lên được tầng ba. Mùi lưu huỳnh ở đây nồng nặc hơn, và một cảm giác lạnh lẽo bao trùm căn phòng. Dường như có thứ gì đó vừa ở đây, hoặc vẫn còn ở đây, lẩn khuất trong bóng tối.
"Mà này," tôi meo vọng xuống, có chút bực bội pha lẫn lo lắng. "Cô định để tôi một mình xử lí đám thực thể này hả? Quá đáng vừa thôi!"
Seraphina vẫn đứng dưới, chỉ ngẩng đầu nhìn tôi. "Ta sẽ lên ngay khi tìm được đường. Ngươi cứ đi trước. Giác quan của ngươi nhạy bén hơn trong việc dò tìm dấu vết."
Tôi thở dài, dù biết Seraphina nói có lý, nhưng vẫn thấy ấm ức. Mình là một con mèo bé tí teo, sao lại phải đối mặt với những thứ kinh khủng này một mình chứ!
Thôi, dù sao thì nãy giờ tôi như kẻ ăn bám vậy, cứ thế này không sống nổi, có lẽ tôi nên tỏ ra có ích đôi chút.
Tôi thận trọng bước vào sâu hơn trong căn phòng. Không khí nặng trịch, tràn ngập mùi ẩm mốc và cái mùi lưu huỳnh ghê tởm. Ánh sáng yếu ớt từ ô cửa sổ chiếu rọi một phần căn phòng, để lộ những mảng tường loang lổ và đồ đạc đổ nát. Tôi rón rén đi qua những mảnh vỡ, đôi tai vểnh cao, cố gắng lắng nghe bất kỳ âm thanh nào.
Bỗng, tầm nhìn của tôi bị thu hút bởi một vật thể nằm khuất trong góc tối. Đó là một hình dáng bất động. Khi đến gần hơn, tôi nhận ra đó là một người đàn ông. Hắn ta nằm sấp, thân hình vặn vẹo một cách kỳ lạ.
Tôi meo một tiếng nhỏ, không dám tin vào mắt mình. Mùi lưu huỳnh nồng nặc nhất ở đây, và một luồng khí lạnh buốt tỏa ra từ cơ thể hắn ta. Tôi thận trọng đến gần hơn, đôi mắt mèo của tôi cố gắng xuyên qua bóng tối.
Và rồi tôi nhìn thấy.
Cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt tôi. Mặc dù ánh sáng rất yếu, nhưng tôi có thể thấy rõ ràng: cơ thể người đàn ông đã biến dạng một cách khủng khiếp. Da hắn ta khô quắt lại, một số chỗ nứt toác như vỏ cây khô, để lộ những mảng thịt đen sạm và rỉ ra một chất dịch màu xanh lục, đặc quánh. Một phần khuôn mặt hắn ta biến thành một khối sụn ghê tởm, và từ vai hắn ta, một khối u lớn mọc lên, có vẻ như là một cánh tay thứ ba đang cố gắng phá vỡ ra ngoài. Tôi còn nhìn thấy những vết cào xé sâu hoắm trên tường và sàn nhà xung quanh hắn, như thể hắn đã vật lộn dữ dội trước khi gục ngã.
Đây chắc chắn là một nạn nhân của những "thực thể xâm lấn" mà Seraphina đã nói tới. Hắn ta không chỉ chết, mà còn bị biến đổi, trở thành một thứ gì đó không còn là con người nữa. Tôi muốn hét lên, muốn bỏ chạy, nhưng cơ thể mèo nhỏ bé của tôi dường như bị đóng băng tại chỗ bởi nỗi kinh hoàng. Tôi chưa từng thấy điều gì ghê rợn như thế này ngay cả trong những bộ phim kinh dị nhất.
Tôi quay đầu, cố gắng nén lại cơn buồn nôn, và nhìn xuống Seraphina. Cô ấy vẫn đang ở dưới tầng trệt, có lẽ đang tìm cách lên. Cô ấy vẫn chưa biết về cảnh tượng này.
Tôi muốn hét lên, muốn bỏ chạy, nhưng cơ thể mèo nhỏ bé của tôi dường như bị đóng băng tại chỗ bởi nỗi kinh hoàng. Cái mùi lưu huỳnh nồng nặc và cảnh tượng kinh tởm về xác người biến dạng ám ảnh lấy tôi. Tôi quay đầu, cố gắng nén lại cơn buồn nôn, và nhìn xuống Seraphina. Cô ấy vẫn đang ở dưới tầng trệt, có lẽ đang tìm cách lên. Cô ấy vẫn chưa biết về cảnh tượng này.
Tiếng bước chân nặng nề dần vang lên từ cầu thang đổ nát. Seraphina đã tìm được lối lên. Tôi nghe thấy tiếng đá vụn lạo xạo dưới chân cô ấy, và ánh sáng yếu ớt từ cây đèn dầu cầm tay của cô ấy bắt đầu le lói ở lối vào căn phòng.
"Ngươi tìm thấy gì rồi?" Giọng Seraphina trầm thấp, đầy cảnh giác.
Tôi quay lại, chỉ vào góc tối nơi thi thể kinh hoàng vừa nằm. "Đó... đó là một người đàn ông... hắn ta bị biến dạng... rất ghê tởm..."
Seraphina bước vào phòng, ánh mắt cô ấy quét một lượt qua các góc. Cây đèn dầu trong tay cô ấy rọi sáng khắp căn phòng hoang tàn, nhưng không có gì ngoài bụi bặm, mạng nhện và những mảnh vỡ.
"Ở đâu?" Seraphina hỏi, giọng cô ấy có chút ngạc nhiên. Cô ấy đi thẳng đến góc tôi vừa chỉ, rọi đèn xuống.
Tôi nhìn theo ánh đèn, và rồi tôi đông cứng.
Không có gì cả.
Cái xác người đàn ông ghê tởm, những vết nứt toác trên da, chất dịch xanh lục, và khối u dị hợm... tất cả đã biến mất. Chỉ còn lại một góc phòng trống rỗng, những bức tường bẩn thỉu và sàn nhà đầy bụi. Mùi lưu huỳnh cũng đã tan biến hoàn toàn, như thể chưa từng tồn tại. Cảm giác lạnh lẽo ban nãy cũng đã biến mất, thay vào đó là sự tĩnh lặng đến rợn người của một căn phòng bị bỏ hoang.
Tôi dụi dụi mắt, rồi lại dụi dụi. Không thể nào! Mình đã thấy rõ ràng như vậy mà. Cảm giác buồn nôn, nỗi kinh hoàng, mùi hôi thối... tất cả đều là thật.
"Không... không thể nào!" Tôi meo lên, giọng đầy hoang mang. "Vừa nãy... vừa nãy hắn ta ở đây mà! Một người đàn ông... bị biến dạng kinh khủng lắm! Cô không thấy sao?"
Seraphina quay lại nhìn tôi, đôi mắt hổ phách của cô ấy ánh lên một sự thấu hiểu kỳ lạ. "Ta không thấy gì cả. Ngươi chắc chắn mình đúng không vậy?"
"Chắc chắn! Tôi thề! Hắn ta nằm ở đây, ngay góc này... da khô quắt, chảy dịch xanh lè, còn có cả... cái gì đó mọc ra từ vai hắn nữa!" Tôi gào lên trong tuyệt vọng, cố gắng diễn tả lại cảnh tượng kinh hoàng mình vừa chứng kiến.
Seraphina không nói gì, chỉ cúi xuống kiểm tra kỹ hơn mặt sàn. Cô ấy lướt ngón tay qua lớp bụi dày, đôi tai sói khẽ giật giật. "Không có dấu vết nào cả," cô ấy thì thầm, giọng có chút suy tư. "Không có máu, không có chất dịch, không có dấu vết vật lộn. Ngay cả bụi cũng không bị xáo trộn nhiều."
Tôi nhìn xung quanh, cố gắng tìm một lời giải thích. Tại sao? Tại sao mọi thứ lại biến mất như chưa từng tồn tại? Có phải tôi đã bị ảo giác? Nhưng mọi thứ chân thật đến mức đó mà.
Tôi ngồi bệt xuống sàn, cảm thấy toàn thân mệt mỏi và hoang mang tột độ. Thế giới này không chỉ có quái vật và ma thuật, mà còn có cả những thứ có thể đánh lừa giác quan và tâm trí mình. Vụ việc này càng khiến tôi hiểu rõ hơn về sự nguy hiểm và phức tạp của những "thực thể xâm lấn".
"Vậy bây giờ chúng ta làm gì?" Tôi hỏi, giọng đầy bất lực.
Seraphina quay lại nhìn tôi, ánh mắt cô ấy vẫn đầy quyết tâm. "Chúng ta đã biết chúng ở đây. Đó là một manh mối. Bây giờ, chúng ta sẽ tìm kiếm những dấu hiệu khác, những nơi khác mà chúng có thể xuất hiện."
Seraphina vừa dứt lời thì một giọng nói trầm thấp, mang theo vẻ bực bội vang lên từ phía cầu thang. "Hai người kia! Các người là ai? Tại sao lại ở trong nhà của tôi?"
Tôi và Seraphina giật mình quay lại. Đứng ở lối vào căn phòng, không ai khác ngoài người đàn ông mà tôi đã nhìn thấy trong "ảo ảnh" kinh hoàng ở tầng ba. Hắn ta có vóc người trung bình, mặc một bộ trang phục của một thương nhân bình thường với áo vải thô và quần tây tối màu. Mái tóc đen dài được chải gọn gàng, và đôi mắt màu xám sâu thẳm nhìn chúng tôi với vẻ khó chịu. Hắn ta hoàn toàn bình thường, không một vết biến dạng, không một giọt chất dịch xanh lục nào.
Tôi đông cứng tại chỗ, đôi mắt mèo của tôi mở to hết cỡ. Não tôi hoàn toàn đình trệ, không thể xử lý được cảnh tượng này. Kẻ đã chết thảm vừa nãy, kẻ mà tôi đã thấy biến dạng một cách khủng khiếp, lại đang sống sờ sờ, thậm chí còn là chủ nhân của nơi này và đang tức giận chất vấn chúng tôi.
Seraphina lập tức giơ thanh đao lên, mũi đao hướng thẳng vào người đàn ông. Ánh mắt đỏ máu với đồng tử dọc của cô ấy căng ra, đầy cảnh giác. "Ông là ai?" Seraphina hỏi, giọng cô ấy trầm và lạnh lùng.
Người đàn ông bước thêm một bước vào phòng, vẻ mặt hắn ta càng lúc càng lộ rõ sự tức giận. "Ta mới là người hỏi các ngươi! Hai người là những tên cướp đột nhập vào nhà ta sao? Mau biến ra khỏi đây ngay lập tức!" Hắn ta gằn giọng, bàn tay nắm chặt lại như thể sẵn sàng tấn công. "Đây là nhà tôi. Còn hai người là ai và tại sao lại đột nhập vào nhà tôi?"
"Chúng tôi không phải cướp. Chúng tôi là lữ khách đi ngang qua," Seraphina đáp.
Người đàn ông liếc nhìn thanh đao sắc bén của Seraphina, nhưng không hề lùi bước. "Lữ khách mà lại đột nhập vào một căn nhà bỏ hoang thế này ư? Lý do nghe thật nực cười! Ta sẽ không ngần ngại gọi lính gác đâu!"
Tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông, rồi lại nhìn Seraphina. Cô ấy đang cảnh giác cao độ, nhưng cô ấy cũng không hề nhận ra sự kinh hoàng mà tôi đang cảm nhận. Với cô ấy, người đàn ông này chỉ là một người bình thường vừa xuất hiện và đang tức giận. Cô ấy không biết rằng đối với tôi, hắn ta là bóng ma từ một "ảo ảnh" ghê rợn vừa tan biến.
"Chúng tôi xin lỗi vì đã mạo phạm," Seraphina bắt đầu, hạ thấp thanh đao một chút nhưng vẫn giữ tư thế sẵn sàng. "Chúng tôi không có ý định trộm cắp hay gây rối. Chúng tôi đang tìm kiếm dấu hiệu của những thực thể bất thường đã xuất hiện trong thành phố. Chúng tôi cảm nhận được một dao động năng lượng yếu ớt từ nơi này và nghĩ rằng có thể có manh mối."
Người đàn ông nhướn mày. Vẻ tức giận trên mặt hắn ta dường như hơi dịu xuống, thay bằng sự ngờ vực. "Thực thể bất thường? Dao động năng lượng?" Hắn ta quét mắt nhìn Seraphina, rồi dừng lại ở tôi, chú mèo đang run rẩy sau chân cô ấy. "Ngươi đang nói cái quái gì vậy? Ta sống ở đây đã nhiều năm, chưa bao giờ thấy cái thứ 'thực thể' nào cả. Đây chỉ là một căn nhà cũ kỹ, không hơn không kém."
"Có thể ông không nhìn thấy chúng, nhưng chúng tồn tại. Chúng tôi là những người săn lùng chúng," Seraphina kiên nhẫn giải thích. "Chúng tôi không muốn làm hại ông. Nếu chúng tôi gây ra bất kỳ thiệt hại nào, chúng tôi sẵn lòng bồi thường."
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào Seraphina một lúc lâu, đôi mắt xám sâu thẳm của hắn ta dò xét từng đường nét trên khuôn mặt cô ấy. Hắn ta hạ tay xuống, nhưng vẫn không hoàn toàn thư giãn. "Ta chưa từng nghe nói về những kẻ săn lùng cái thứ đó. Và ta cũng không muốn dính dáng gì đến những chuyện kỳ quái. Các ngươi tốt nhất nên rời đi ngay lập tức trước khi ta thay đổi ý định và gọi lính gác."
"Chúng tôi sẽ rời đi ngay khi đã kiểm tra xong," Seraphina đáp một cách kiên quyết, dường như cô ấy không dễ dàng bỏ cuộc. "Chỉ một lát nữa thôi. Nếu không có gì, chúng tôi sẽ không làm phiền ông thêm."
"Không!" Người đàn ông dứt khoát lên tiếng, giọng hắn ta lại trở nên lạnh lùng và cứng rắn. Hắn ta bước thêm một bước, như một lời đe dọa. "Ta không cho phép. Các ngươi không có quyền lục soát nhà ta. Ra khỏi đây ngay lập tức, nếu không ta sẽ gọi lính gác! Ta không quan tâm các ngươi là ai hay tìm kiếm cái gì. Đây là tài sản riêng tư của ta."
Dù bị thẳng thừng đuổi đi, tôi vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng. Tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông. Hắn ta đứng đó, hoàn toàn bình thường, không một dấu hiệu của sự biến dạng kinh hoàng mà tôi đã thấy. Rốt cuộc, cái gì mới là thật? Cái chết thảm khốc kia là ảo ảnh của tôi, hay sự bình thường của hắn ta mới là ảo ảnh? Tôi vẫn không thể tin được rằng mình đã nhìn thấy một cảnh tượng rợn người như vậy lại biến mất không dấu vết, và nạn nhân lại là chính chủ nhà đang đứng trước mặt.
Seraphina đứng yên một lúc, đôi mắt cô ấy nhìn sâu vào người đàn ông. Có vẻ như cô ấy đang cân nhắc. Cuối cùng, một tiếng thở dài khẽ thoát ra từ môi cô ấy. Cô ấy hạ hẳn thanh đao xuống, cất vào vỏ. "Được thôi," cô ấy nói, giọng bình thản. "Nếu ông đã nói vậy, chúng tôi sẽ rời đi."
Tôi nhìn Seraphina đầy kinh ngạc. Cô ấy bỏ cuộc dễ dàng vậy sao? Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra với cái ảo ảnh của mình!
Seraphina quay người, bước về phía cầu thang. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chạy theo cô ấy. Tôi liếc nhìn người đàn ông lần cuối. Hắn ta vẫn đứng đó, vẻ mặt đầy khó chịu, nhưng không có dấu hiệu gì của sự biến dạng kinh hoàng mà tôi đã chứng kiến. Cái sự bình thường đó giờ đây lại khiến tôi cảm thấy bất an hơn bất cứ điều gì.
Khi chúng tôi khuất bóng khỏi tầm nhìn của người đàn ông và ra khỏi tòa nhà hoang, ánh hoàng hôn đã nhuộm đỏ cả bầu trời. Tôi vẫn còn quay cuồng với những gì mình vừa trải qua. Cái xác kinh hoàng, sự biến mất bí ẩn, và rồi chính nạn nhân lại xuất hiện sống sờ sờ, thậm chí còn là chủ nhà... Tất cả khiến tôi hoang mang tột độ. Rốt cuộc, tôi đã nhìn thấy gì? Hay đây chỉ là ảo giác do tôi quá sợ hãi? Liệu tôi có đang bị điên không?
Khi chúng tôi khuất bóng khỏi tầm nhìn của người đàn ông và ra khỏi tòa nhà hoang, ánh hoàng hôn đã nhuộm đỏ cả bầu trời. Tôi vẫn còn quay cuồng với những gì mình vừa trải qua. Cái xác kinh hoàng, sự biến mất bí ẩn, và rồi chính nạn nhân lại xuất hiện sống sờ sờ, thậm chí còn là chủ nhà... Tất cả khiến tôi hoang mang tột độ. Rốt cuộc, tôi đã nhìn thấy gì? Hay đây chỉ là ảo giác do tôi quá sợ hãi? Liệu tôi có đang bị điên không?
Seraphina vẫn điềm tĩnh bước đi, nhưng tôi có thể cảm nhận được một sự căng thẳng ngầm từ cô ấy. Bờ vai cô ấy hơi trùng xuống, và đôi mắt đỏ máu của cô ấy thường xuyên liếc nhìn về phía tòa nhà chúng tôi vừa rời đi. Cô ấy cũng có vẻ như đang suy nghĩ rất nhiều.
"Cô... cô có nghĩ là ông ta... nói thật không?" Tôi meo khẽ, cố gắng thu hút sự chú ý của cô ấy.
Seraphina không trả lời ngay. Cô ấy bước chậm lại, nhìn lên bầu trời đêm đã bắt đầu xuất hiện những vì sao. "Hắn ta nói dối," Seraphina đột ngột lên tiếng, giọng cô ấy trầm thấp. "Hoặc ít nhất là đang giấu giếm điều gì đó."
Tôi giật mình. "Cô biết sao?"
"Dao động năng lượng của hắn ta không giống một người bình thường," Seraphina tiếp tục, như thể đang nói với chính mình. "Và cái cách hắn ta phản ứng khi ta nói về thực thể xâm lấn... quá mạnh mẽ. Như thể hắn ta đang cố gắng che đậy điều gì đó." Cô ấy liếc nhìn lại tòa nhà hoang một lần nữa, đôi mắt nheo lại. "Căn nhà đó... nó không chỉ là một kho chứa đồ cũ, nó như một kho chứa chất cấm vậy."
Tôi bất giác rùng mình. Chất cấm? Ngay cả ở thế giới này, có lẽ cũng tồn tại những loại thuốc phiện hay vật phẩm bị pháp luật nghiêm cấm. Điều đó có nghĩa là người đàn ông kia không chỉ là một chủ nhà khó tính, mà có thể còn dính líu đến những hoạt động mờ ám, và đó có thể là lý do hắn không muốn chúng tôi lục soát.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng có người tin vào những gì tôi cảm nhận được, dù đó chỉ là cảm giác của một con mèo. Điều đó làm tôi cảm thấy ít điên rồ hơn một chút.
"Vậy... chúng ta sẽ quay lại đó chứ?" Tôi hỏi, trong lòng vừa sợ hãi vừa tò mò.
Seraphina lắc đầu nhẹ. "Không phải bây giờ. Trời đã tối rồi. Cả ngươi và ta đều đã mệt mỏi. Chúng ta cần tìm một nơi để nghỉ ngơi trước đã." Cô ấy xoa nhẹ lên đầu tôi.
Tôi nhìn xung quanh. Đúng vậy, ánh đèn đường đã bắt đầu thắp sáng, và bóng tối đang bao trùm khắp thành phố Silvergate. Tôi cảm thấy kiệt sức sau một ngày dài với quá nhiều sự kiện kinh hoàng và khó hiểu. Cái bụng cũng bắt đầu réo.
"Được thôi," tôi meo, đồng ý. "Tôi cũng mệt rồi."
Seraphina gật đầu, và chúng tôi tiếp tục đi, tìm kiếm một quán trọ nào đó có thể chấp nhận một cô gái thú nhân và một chú mèo kỳ lạ như chúng tôi. Màn đêm Silvergate buông xuống, mang theo những bí ẩn chưa được giải đáp và những mối nguy hiểm vẫn còn ẩn mình trong bóng tối chưa lường được.
Tôi và Seraphina bước đi trong bóng tối nhập nhoạng của Silvergate. Ánh đèn lồng thắp sáng yếu ớt trên các con phố, vẽ nên những vệt sáng lờ mờ trên nền đá ẩm ướt. Tôi cảm thấy kiệt sức, đầu óc vẫn còn quay cuồng với cảnh tượng kinh hoàng trong tòa nhà hoang và sự xuất hiện bất ngờ của người đàn ông bí ẩn. Dù Seraphina đã ra sức trấn an, tôi vẫn không thể ngừng nghĩ rằng mình có thể đã nhìn thấy một điềm báo khủng khiếp nào đó.
Seraphina cũng im lặng hơn, đôi tai sói của cô ấy liên tục vểnh lên, dò xét mọi âm thanh xung quanh. Tôi biết cô ấy đang cảnh giác cao độ, và những nghi ngờ về người đàn ông kia vẫn còn đeo bám cô ấy.
Cuối cùng, chúng tôi cũng đến được phòng trọ của lão Garth. Ánh đèn ấm áp từ cửa sổ nhỏ hắt ra, tạo cảm giác thân thuộc và an toàn sau một ngày dài đầy những bất ngờ.
"Chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây tối nay," Seraphina nói, giọng cô ấy khẽ khàng, như không muốn phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm. "Dù không phải là nơi hoàn hảo, nhưng ít nhất cũng an toàn hơn những con hẻm tối tăm kia."
Chúng tôi nhẹ nhàng đi vào trong. Sảnh chính vắng tanh, lão Garth có lẽ đã đi ngủ. Mùi rượu và gỗ mục quen thuộc vẫn thoang thoảng trong không khí. Chúng tôi rón rén bước lên cầu thang gỗ kẽo kẹt, hướng về căn phòng ở tầng hai.
Khi bước vào phòng, tôi lập tức nhảy phóc lên chiếc nệm êm ái cạnh cửa sổ. Cả ngày vật lộn với những cảm xúc lẫn lộn và việc leo trèo khiến tôi mệt rã rời. Seraphina đóng cửa cẩn thận, rồi đặt thanh đao của mình dựa vào tường, gần tầm tay. Cô ấy cởi bỏ lớp áo khoác ngoài, để lộ bộ trang phục gọn gàng bên trong, và ngồi xuống chiếc ghế gỗ duy nhất trong phòng.
Mặc dù đã nằm xuống, tôi vẫn chưa thể chợp mắt được ngay. Hình ảnh người đàn ông biến dạng vẫn ám ảnh trong tâm trí tôi, xen lẫn với khuôn mặt bình thường của hắn khi xuất hiện. Nó có thật không? Hay đó chỉ là một sự trùng hợp? Tôi lại nhìn Seraphina. Cô ấy đang ngồi đó, ánh mắt hướng về phía cửa sổ, khuôn mặt được chiếu sáng lờ mờ bởi ánh trăng. Cô ấy dường như cũng đang trăn trở.
Tôi tự hỏi, Seraphina đã từng trải qua những chuyện kỳ lạ tương tự chưa? Hay cô ấy có cách nào để phân biệt đâu là thực tại, đâu là những "ảo ảnh" mà tôi đang nhìn thấy? Tôi biết mình cần phải tìm hiểu nhiều hơn về thế giới này, và cả về chính bản thân mình nữa.
Đêm ở Silvergate dần chìm vào tĩnh lặng, nhưng trong tâm trí tôi, một cơn bão của những câu hỏi và nỗi sợ hãi vẫn đang âm ỉ. Liệu ngày mai sẽ mang đến điều gì?
Bỗng, Seraphina khẽ thở dài, đứng dậy và tiến về phía giường. "Ngươi cứ nằm đó đi, ta sẽ nằm mép ngoài." Cô ấy nói rồi nhẹ nhàng nằm xuống cạnh tôi, hướng mặt về phía cửa sổ.
Tôi bất ngờ. Đây là lần đầu tiên tôi được nằm chung giường với một cô gái, và cô ấy còn là Seraphina – một cô gái trẻ bí ẩn, mạnh mẽ nhưng cũng vô cùng xinh đẹp. Dù đang trong hình hài mèo, tôi vẫn cảm thấy mặt mình nóng bừng. Tim tôi đập nhanh hơn một chút, không phải vì sợ hãi, mà vì một cảm giác bối rối và có chút... phấn khích lạ lùng. Cô ấy không hề e ngại hay tỏ ra khó chịu khi ngủ cùng một chú mèo.
"Trời ơi," tôi nghĩ thầm, "có lẽ đây là lần đầu tiên mình được trải nghiệm nằm cùng một cô gái. Mình có lẽ là tên sinh viên hạnh phúc nhất rồi!" Dù là một chú mèo bé tẹo, những suy nghĩ "người" của tôi vẫn không thể kìm nén được.
Đêm ở Silvergate dần chìm vào tĩnh lặng, nhưng trong tâm trí tôi, một cơn bão của những câu hỏi và nỗi sợ hãi vẫn đang âm ỉ. Tôi cố gắng nhắm mắt lại, nhưng những hình ảnh kinh hoàng và sự hoang mang về "ảo ảnh" vẫn lẩn quất. Seraphina nằm cạnh tôi, hơi thở đều đều, chìm sâu vào giấc ngủ. Tôi cảm nhận được sự ấm áp từ cô ấy, một cảm giác an toàn kỳ lạ giữa những biến cố hỗn loạn.
Thời gian trôi qua không biết bao lâu. Tôi không thực sự ngủ say, chỉ là mơ màng giữa những suy nghĩ. Bỗng, một tiếng động khe khẽ từ phía hành lang khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Đó là tiếng cửa phòng nào đó mở ra, rồi lại đóng lại rất nhẹ nhàng. Với thính giác nhạy bén của loài mèo, tôi có thể nghe rõ từng âm thanh dù nhỏ nhất.
Tôi khẽ mở mắt, nhìn Seraphina. Cô ấy vẫn đang ngủ yên, không hề hay biết gì. Ánh trăng hắt qua khung cửa sổ, chiếu sáng một phần căn phòng và khuôn mặt thanh tú của cô ấy. Tôi nhẹ nhàng trượt khỏi giường, rón rén đi đến khe cửa. Bản năng tò mò của một chú mèo, và cả sự cảnh giác của một sinh viên khoa học kỹ thuật đang cố gắng giải mã hiện tượng lạ, thúc đẩy tôi hành động.
Tôi áp tai vào cánh cửa gỗ, cố gắng lắng nghe. Có tiếng bước chân khẽ khàng di chuyển xuống cầu thang. Tôi thận trọng hé cửa ra một khe nhỏ.
Trong ánh sáng lờ mờ của hành lang, tôi nhìn thấy một bóng người đang lén lút di chuyển. Hắn ta mặc một chiếc áo choàng tối màu, đội mũ trùm che gần kín khuôn mặt. Nhưng vóc dáng, cách đi đứng, và đặc biệt là cái mùi hương lưu huỳnh khó chịu, rất nhạt nhưng quen thuộc, tỏa ra từ hắn ta khiến tôi nhận ra ngay lập tức: đó chính là vị khách bí ẩn đã nhầm phòng hồi sáng. Hắn mang theo cái mùi ghê tởm mà tôi đã cảm nhận được.
Hắn ta nhìn ngó xung quanh, đảm bảo không có ai thấy, rồi nhẹ nhàng mở cánh cửa chính của quán trọ và nhanh chóng biến mất vào màn đêm bên ngoài.
Tôi đóng hé cánh cửa lại, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Hắn ta làm gì vào giữa đêm thế này? Và tại sao hắn lại lén lút như vậy? Hàng loạt câu hỏi lại dội vào tâm trí tôi. Rõ ràng, những nghi ngờ của Seraphina về sự nguy hiểm khi để hắn ở lại phòng trọ là hoàn toàn có cơ sở.
Tôi quay trở lại giường, nằm xuống cạnh Seraphina. Tôi muốn đánh thức cô ấy, muốn kể cho cô ấy nghe về những gì mình vừa thấy. Tôi cố gắng đẩy Seraphina bằng đầu, meo lên những tiếng nhỏ nhất. Nhưng lạ lùng thay, cơ thể tôi dường như bị một thứ sức mạnh vô hình nào đó kiềm chế. Dù đã dùng hết sức, tôi không thể di chuyển nhiều hơn một chút, tiếng meo của tôi cũng không đủ lớn để đánh thức cô ấy. Một cảm giác tê dại, nặng nề bao trùm lấy lấy tôi, như thể có một ma thuật nào đó đang đè nén ý chí của tôi, ngăn cản tôi làm bất cứ điều gì.
Dần dần, mặc cho sự giằng xé trong tâm trí, mí mắt tôi nặng trĩu. Cảm giác mơ hồ và nặng nề lan khắp cơ thể, kéo tôi xuống. Tôi biết mình đang chống cự, nhưng một lực vô hình mạnh mẽ hơn đang kéo tôi vào bóng tối của sự bất tỉnh. Trong lúc chìm dần vào giấc ngủ, tôi vẫn còn cảm nhận được mùi lưu huỳnh nhàn nhạt thoảng qua, và hình ảnh bóng áo choàng đen lén lút biến mất vào màn đêm cứ ám ảnh lấy tôi.
Sáng hôm sau…
Ánh sáng ban mai yếu ớt len lỏi qua khung cửa sổ, kéo tôi thoát khỏi giấc ngủ nặng nề. Đầu tôi ong ong, và một cảm giác mơ hồ vẫn còn vương vấn từ đêm qua. Hình ảnh bóng áo choàng đen lén lút biến mất vào màn đêm, cùng với cảm giác cơ thể bị tê dại, như có một lực vô hình đè nén, khiến tôi không thể đánh thức Seraphina. Tôi dụi dụi mắt, cố gắng sắp xếp lại những mảnh ký ức rời rạc. Liệu đó có phải là mơ? Hay là một "ảo ảnh" khác do tôi quá căng thẳng?
Tôi liếc nhìn Seraphina. Cô ấy đã thức dậy tự lúc nào, đang ngồi thẳng dậy trên giường, đôi mắt đỏ máu của cô ấy nhìn chằm chằm vào khoảng không, vẻ mặt trầm tư một cách lạ thường. Dường như cô ấy cũng không ngủ ngon.
"Chào buổi sáng," tôi meo khẽ, cố gắng thu hút sự chú ý của cô ấy.
Seraphina quay lại nhìn tôi, ánh mắt cô ấy đầy vẻ phức tạp, pha lẫn sự lo lắng mà tôi hiếm khi thấy. "Ngươi đã thức rồi à, chú mèo nhỏ?" Giọng cô ấy trầm hơn bình thường.
Tôi nhảy lên vai cô ấy, dụi dụi đầu vào má cô, chờ đợi cô ấy nói tiếp. Tôi tự hỏi liệu cô ấy có cảm nhận được điều gì bất thường trong đêm không, hay chỉ là do những suy nghĩ về căn nhà hoang ám ảnh cô ấy.
Seraphina thở dài, một tiếng thở dài nặng nề. Cô ấy khẽ vuốt ve lưng tôi, nhưng ánh mắt vẫn xa xăm. "Ta vừa nhận được một tin."
Nghe giọng cô ấy, tôi cảm thấy tim mình hẫng đi một nhịp. Có điều gì đó không ổn.
"Tin gì vậy?" Tôi meo hỏi, dù biết cô ấy sẽ không hiểu.
Seraphina nhìn tôi một lúc lâu, như thể đang phân vân có nên nói ra hay không. Cuối cùng, cô ấy khẽ siết chặt tay lại.
"Người đàn ông chủ nhà mà chúng ta gặp tối qua... người của lính gác vừa phát hiện ra hắn ta đã chết."
Não tôi như ngừng hoạt động. Chết?
"Hắn ta... chết như thế nào?" Tôi gần như không thể thốt ra tiếng meo.
Seraphina nhắm mắt lại một thoáng, vẻ mặt cô ấy hiện rõ sự kinh hoàng. "Hắn ta... cơ thể bị biến dạng một cách khủng khiếp. Giống hệt như cái cảnh tượng mà ngươi đã mô tả cho ta trong căn nhà hoang tối qua. Da khô quắt, chảy dịch xanh lục, và có một khối u dị hợm mọc ra từ vai."
Tôi đứng hình. Toàn thân tôi run lên bần bật. Hơi thở tôi gấp gáp. Cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng, không phải vì sợ hãi, mà vì một sự thật kinh hoàng đang dần lộ rõ.
Đó không phải là ảo ảnh.
Cái cảnh tượng mà tôi đã thấy ở tầng ba của căn nhà hoang, cái xác người đàn ông bị biến dạng đến ghê tởm, cái mùi lưu huỳnh nồng nặc... tất cả đều là thật. Nó đã xảy ra. Và giờ đây, nó đã trở thành hiện thực, như một lời tiên tri kinh khủng.
Tôi nhìn Seraphina, đôi mắt mèo của tôi mở to, đầy sự hoang mang tột độ. Cô ấy đã tin lời tôi. Điều đó có nghĩa là tôi... tôi đã nhìn thấy tương lai? Hay tôi đã nhìn thấy cái chết của hắn ta trước khi nó thực sự xảy ra?
Silvergate dường như đang chìm trong một màn sương dày đặc của bí ẩn và nguy hiểm. Và tôi, một chú mèo sinh viên từ thế giới khác, giờ đây đang sở hữu một khả năng kinh hoàng mà chính tôi cũng không thể hiểu được.
"Chúng ta phải đến đó!" Tôi meo lên đầy khẩn thiết, nhảy xuống khỏi vai Seraphina, đi vòng quanh như muốn giục cô ấy. Tôi biết mình phải đến đó. Có lẽ, ở đó, chúng ta sẽ tìm thấy manh mối về cái chết của người đàn ông, và về những thực thể đang xâm chiếm Silvergate.
Seraphina nhìn tôi, ánh mắt cô ấy lướt qua sự kinh hoàng trong đôi mắt mèo của tôi, rồi cô ấy gật đầu. "Ngươi nói đúng. Ta cũng muốn đến đó. Nhưng..."
"Tuy nhiên, khi ta đến gần khu vực đó sáng nay, cảnh binh và binh lính đã phong tỏa toàn bộ khu vực xung quanh căn nhà." Seraphina tiếp tục, giọng cô ấy đầy vẻ bực bội. "Dây thừng, rào chắn, và những người lính trang bị vũ khí đứng gác nghiêm ngặt, ngăn không cho bất kỳ ai tiếp cận."
Tôi nhìn Seraphina, cảm thấy một sự bất an dâng lên trong lòng. Có điều gì đó không ổn. Tại sao lại có nhiều binh lính đến vậy? Họ đang tìm kiếm cái gì?
"Một người lính gác đã chặn ta lại," Seraphina gầm gừ. "Hắn nói đây là lệnh, và nếu ta cố gắng vượt qua, họ sẽ dùng vũ lực."
Seraphina nghiến răng. Tôi biết cô ấy đang rất tức giận vì bị cản trở, nhưng cô ấy cũng hiểu rằng chúng tôi không thể đối đầu với cả một đội quân.
"Chúng ta phải tìm cách khác," Seraphina nói, giọng cô ấy đầy quyết tâm. "Chúng ta không thể bỏ qua chuyện này. Ta đã phải rời đi sáng nay, nhưng ta sẽ không bỏ cuộc."
Dù vòng vây của cảnh binh và binh lính có vẻ kiên cố, Seraphina vẫn không có ý định bỏ cuộc. Cô ấy bắt đầu quan sát kỹ lưỡng khu vực xung quanh, tìm kiếm một sơ hở, một con hẻm nhỏ, hay bất kỳ lối đi nào có thể giúp chúng tôi tiếp cận căn nhà mà không bị phát hiện. Tôi cũng căng mình, dùng mọi giác quan nhạy bén của mèo để hỗ trợ cô ấy. Chúng tôi sẽ đến được đó, bằng mọi giá.
Seraphina và tôi lùi lại, tránh xa tầm mắt của lính gác. Ánh nắng ban mai đã lên cao, nhưng không khí vẫn còn mang theo sự ẩm ướt và lạnh lẽo của buổi sớm. Vòng phong tỏa kiên cố đến mức khó tin. Mọi ngóc ngách, mọi con hẻm dẫn đến căn nhà hoang đều có lính đứng gác, trông chừng cẩn mật như thể đang bảo vệ một kho báu quốc gia.
"Chúng ta không thể xông vào được," Seraphina gầm gừ. "Quá nhiều lính gác."
Tôi meo khẽ, đồng ý. Dù tôi có thể lẻn qua những khe hở nhỏ nhất, nhưng Seraphina thì không. Hơn nữa, việc chúng tôi bị phát hiện ngay lập tức sẽ chỉ gây thêm rắc rối.
Seraphina bắt đầu đi vòng quanh khu vực bị phong tỏa, đôi mắt sắc bén của cô ấy quét qua từng chi tiết. Tôi cũng căng mình, dùng khứu giác và thính giác nhạy bén của mèo để hỗ trợ. Mùi lưu huỳnh nhàn nhạt từ đêm qua vẫn còn ám ảnh tôi, và tôi tự hỏi liệu nó có liên quan gì đến cái chết của người đàn ông chủ nhà hay không.
Chúng tôi đi dọc theo bức tường đá cũ kỹ của một con hẻm nhỏ nằm cách hiện trường khoảng hai dãy nhà. Con hẻm này tối tăm và ẩm ướt, ít người qua lại, nhưng nó dẫn đến một con đường phụ khá gần căn nhà hoang.
Bỗng, Seraphina dừng lại. Cô ấy cúi xuống, đôi mắt đỏ máu nheo lại nhìn chằm chằm vào mặt đất. Tôi cũng rướn người lên, nhìn theo ánh mắt của cô ấy.
Trên nền đất ẩm ướt, cạnh một vũng nước nhỏ, có một vết giày mới in hằn. Đó là vết giày của một người đàn ông, và nó không hề cũ kỹ hay rách nát như những đôi giày bình thường của người dân Silvergate. Vết giày có hình dáng khá đặc biệt, với những đường rãnh sâu và sắc nét.
Seraphina chạm ngón tay vào vết giày, vẻ mặt cô ấy trở nên nghiêm trọng. "Vết giày này... ta đã từng thấy nó ở đâu đó rồi."
Tôi căng thẳng quan sát. Tôi biết đôi giày này thuộc về ai. Mặc dù tôi không nhìn rõ mặt hắn ta trong bóng đêm, nhưng vóc dáng và đặc biệt là mùi lưu huỳnh nhàn nhạt vẫn còn vương vấn trong không khí ở đây.
"Mùi này..." Tôi meo lên, chỉ vào vết giày, cố gắng diễn tả.
Seraphina quay sang nhìn tôi, ánh mắt cô ấy dò xét. "Ngươi nói đúng. Mùi lưu huỳnh đó... nó rất đặc trưng. Ta đã ngửi thấy nó ở nhiều nơi khác nhau trong thành phố này kể từ khi chúng ta đến." Cô ấy khẽ nhắm mắt lại, như thể đang tập trung thu thập thông tin. "Và ngươi nói ngươi ngửi thấy nó ở căn nhà hoang, ngay trước khi ngươi nhìn thấy cái cảnh tượng kinh khủng đó, phải không?"Cô ấy nhìn chằm chằm vào vết giày một lúc lâu, rồi ánh mắt cô ấy mở to. "Ta nhớ ra rồi! Đây là vết giày của vị khách đã nhầm phòng buổi sáng! Hắn ta đã có mặt ở đây!"
Tôi gật đầu lia lịa, mừng rỡ vì cuối cùng Seraphina cũng nhận ra. Đây không phải là ảo giác của tôi nữa. Mọi chuyện đang dần liên kết lại. Vị khách bí ẩn đó, kẻ đã lén lút ra ngoài vào giữa đêm, chính là kẻ đã ở gần hiện trường vụ án mạng.
"Hắn ta ở đây làm gì?" Seraphina thì thầm, giọng cô ấy đầy vẻ nghi ngờ. "Chắc chắn không phải ngẫu nhiên."
Dấu vết này, cùng với cái chết của người đàn ông chủ nhà, đã củng cố thêm niềm tin của chúng tôi rằng vị khách bí ẩn này có một vai trò quan trọng trong những sự kiện đang diễn ra ở Silvergate. Hắn ta không chỉ đơn thuần là một vị khách trọ bình thường.
Seraphina thở hắt ra một hơi. "Vậy thì... có thể hắn ta, hoặc thứ gì đó đi cùng hắn ta, đã gây ra cái chết đó." Cô ấy nhìn về phía căn nhà hoang bị phong tỏa, rồi lại nhìn tôi. "Và cái cảnh tượng ngươi thấy... nó là một điềm báo, hay là một dạng nhìn thấy những tàn dư của thứ ma thuật khủng khiếp nào đó đã xảy ra?".
Tôi chỉ biết meo lên, không thể trả lời. Chính tôi cũng không biết. Nhưng cảm giác của tôi mách bảo rằng đó là điều gì đó sâu sắc hơn một giấc mơ.
"Nếu hắn ta có liên quan đến cái chết của người đàn ông chủ nhà," Seraphina tiếp tục, giọng cô ấy trầm tư, "và cái chết đó lại giống hệt những gì ngươi nhìn thấy... vậy thì khả năng của ngươi là có thật. Ngươi có thể nhìn thấy những dấu vết, những tàn dư của các thực thể xâm lấn, hoặc thậm chí là những gì sẽ xảy ra liên quan đến chúng."
Cơ thể tôi run lên. Khả năng nhìn thấy những điều kinh hoàng... không phải là điều tôi mong muốn. Nhưng nó là một phần của tôi bây giờ.
"Chúng ta cần phải tìm hiểu về vị khách bí ẩn đó," Seraphina kết luận, ánh mắt cô ấy đầy quyết tâm. "Hắn ta chắc chắn không phải là một người bình thường. Cái mùi lưu huỳnh đó, vết giày lạ lùng, và sự lén lút của hắn ta giữa đêm... tất cả đều chỉ ra một mối nguy hiểm tiềm tàng."
Cô ấy nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc. "Ngươi có thể mô tả kỹ hơn về cái mùi lưu huỳnh đó không? Nó có giống mùi thuốc súng, hay giống mùi khí ga hơn? Và nó có đặc điểm gì khác biệt không?"
Tôi cố gắng hồi tưởng lại. "Nó... nó không giống mùi thuốc súng, cũng không giống mùi khí ga. Nó... đậm đặc hơn, như mùi của một thứ gì đó bị đốt cháy từ sâu bên trong, nhưng không phải lửa bình thường. Nó... ghê tởm, và khiến tôi cảm thấy khó chịu."
Seraphina gật đầu. "Ta hiểu. Đó là một loại dao động năng lượng khác thường. Có thể là dấu hiệu của một thực thể cụ thể nào đó, hoặc một loại ma thuật hắc ám."
Những mảnh ghép rời rạc bắt đầu kết nối trong tâm trí tôi. Cái chết kinh hoàng của người đàn ông chủ nhà, khả năng nhìn thấy của tôi, và sự xuất hiện bí ẩn của vị khách lưu huỳnh... Tất cả dường như đang dẫn đến một mối nguy hiểm lớn hơn, một thế lực nào đó đang thao túng thành phố Silvergate từ trong bóng tối.
Những mảnh ghép rời rạc bắt đầu kết nối trong tâm trí tôi. Cái chết kinh hoàng của người đàn ông chủ nhà, khả năng nhìn thấy của tôi, và sự xuất hiện bí ẩn của vị khách lưu huỳnh... Tất cả dường như đang dẫn đến một mối nguy hiểm lớn hơn, một thế lực nào đó đang thao túng thành phố Silvergate từ trong bóng tối.
"Chúng ta cần phải tìm hiểu về vị khách bí ẩn đó," Seraphina kết luận, ánh mắt cô ấy đầy quyết tâm. "Hắn ta chắc chắn không phải là một người bình thường. Cái mùi lưu huỳnh đó, vết giày lạ lùng, và sự lén lút của hắn ta giữa đêm... tất cả đều chỉ ra một mối nguy hiểm tiềm tàng."
Cô ấy nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc. "Ngươi có thể mô tả kỹ hơn về cái mùi lưu huỳnh đó không? Nó có giống mùi thuốc súng, hay giống mùi khí ga hơn? Và nó có đặc điểm gì khác biệt không?"
Tôi cố gắng hồi tưởng lại. "Nó... nó không giống mùi thuốc súng, cũng không giống mùi khí ga. Nó... đậm đặc hơn, như mùi của một thứ gì đó bị đốt cháy từ sâu bên trong, nhưng không phải lửa bình thường. Nó... ghê tởm, và khiến tôi cảm thấy khó chịu."
Seraphina gật đầu. "Ta hiểu. Đó là một loại dao động năng lượng khác thường. Có thể là dấu hiệu của một thực thể cụ thể nào đó, hoặc một loại ma thuật hắc ám."
Chúng tôi quyết định quay trở lại quán trọ để tìm hiểu thêm về vị khách bí ẩn. Có lẽ lão Garth có thể cung cấp thêm thông tin về hắn ta, dù là nhỏ nhặt nhất.
Trên đường trở về, tôi vẫn không thể ngừng suy nghĩ về khả năng của mình. Nó là một gánh nặng, một lời nguyền, hay một món quà? Tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng nó đang kéo tôi vào sâu hơn trong thế giới kỳ lạ này.
Khi chúng tôi đi ngang qua một con hẻm tối tăm, lạnh lẽo, một cảm giác quen thuộc đột ngột ập đến. Tim tôi đập loạn xạ, và toàn thân tôi căng cứng. Mùi lưu huỳnh! Nó không phải là mùi nhàn nhạt như trước, mà nồng nặc hơn, mạnh mẽ hơn, như thể có ai đó vừa đốt một lượng lớn diêm quỷ. Kèm theo đó là một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, như có một luồng gió lạnh từ vực thẳm thổi tới.
"Cẩn thận!" Tôi meo lên, nhảy khỏi vai Seraphina và đáp xuống đất, đôi mắt mèo của tôi mở to hết cỡ, nhìn chằm chằm vào bóng tối trong con hẻm.
Ngay lập tức, Seraphina dừng lại. Cô ấy đưa tay lên nắm chặt thanh đao. Đôi tai sói của cô ấy vểnh lên, đôi mắt đỏ máu sắc lạnh quét qua không khí. "Ngươi cảm nhận được gì?" cô ấy thì thầm, giọng cô ấy căng thẳng.
Mùi lưu huỳnh ngày càng nồng nặc, và cùng với nó là một cảm giác nặng nề, đè nén. Trước mắt tôi, không khí trong con hẻm tối tăm bắt đầu vặn vẹo. Không phải là một ảo ảnh như lần trước, mà là một sự biến đổi thực sự của không gian. Những đường nét của các bức tường đá dường như nhòe đi, và một làn sương đen mỏng bắt đầu cuộn xoáy.
Rồi, tôi nhìn thấy nó.
Không phải một xác chết biến dạng, mà là một bóng hình mờ ảo, cao lớn, đang dần hiện rõ trong làn sương đen. Nó không có hình dạng cụ thể, chỉ là một khối vật chất đen tối, lờ mờ, với những xúc tu lởm chởm đang vươn ra. Mỗi khi một xúc tu cử động, mùi lưu huỳnh lại trở nên mạnh mẽ hơn, xộc thẳng vào mũi tôi, khiến tôi buồn nôn.
Seraphina cũng nhìn thấy nó. Cô ấy rút phập thanh đao ra khỏi vỏ, tư thế sẵn sàng chiến đấu. Khuôn mặt cô ấy giờ đây không còn sự lo lắng, mà thay vào đó là sự tập trung cao độ và một vẻ hung dữ quen thuộc của một chiến binh sói.
"Một thực thể xâm lấn!" Seraphina gầm gừ, giọng cô ấy vang vọng trong con hẻm. "Ngươi lùi lại đi!"
Nhưng tôi không thể lùi lại. Tôi bị đóng băng tại chỗ, đôi mắt tôi không thể rời khỏi bóng hình khủng khiếp đang dần hiện rõ. Khả năng của tôi đang được thử thách. Đây không phải là một tàn dư hay một điềm báo. Đây là một thực thể sống, một mối đe dọa thực sự, đang hiện diện ngay trước mắt tôi.
Tiếng gầm gừ của Seraphina xé tan bầu không khí căng thẳng trong con hẻm, nhưng tôi vẫn bị đóng băng tại chỗ. Thực thể đen tối với những xúc tu lởm chởm đang vặn vẹo trong làn sương, mỗi cử động của nó lại khiến mùi lưu huỳnh trở nên nồng nặc hơn, xộc thẳng vào mũi tôi, buồn nôn đến cùng cực. Đây không còn là ảo ảnh, không phải là điềm báo, mà là một mối đe dọa thực sự đang hiện hữu ngay trước mắt.
Seraphina, với thanh đao đã rút khỏi vỏ, lao về phía thực thể. Cô ấy không hề do dự, khuôn mặt căng thẳng nhưng đầy sự tập trung và vẻ hung dữ quen thuộc của một chiến binh sói. Ánh đao loang loáng dưới ánh đèn đường yếu ớt, chém thẳng vào khối vật chất đen tối kia.
"GRÀO!"
Một tiếng gầm ghê rợn phát ra từ thực thể, không phải tiếng gầm của động vật mà là một âm thanh méo mó, ghê tởm, như tiếng kim loại cào xé trên đá. Thanh đao của Seraphina xuyên qua lớp sương đen, nhưng dường như không gây ra bất kỳ thiệt hại đáng kể nào. Thực thể co rút lại, những xúc tu của nó vặn vẹo dữ dội hơn, tạo ra một làn sóng năng lượng lạnh buốt đẩy Seraphina lùi lại.
Tôi run rẩy. Dù Seraphina rất mạnh, nhưng có vẻ như thực thể này không phải là thứ có thể bị tiêu diệt dễ dàng bằng vũ lực thông thường. Nó là một sinh vật đến từ chiều không gian khác, không tuân theo quy luật vật lí thông thường của thế giới này.
Thực thể bắt đầu di chuyển, chậm rãi nhưng đầy uy hiếp, tiến về phía Seraphina. Những xúc tu đen tối của nó vươn dài ra, tìm cách tóm lấy cô ấy. Seraphina né tránh, nhảy lùi lại, giữ khoảng cách và liên tục vung đao, tạo ra những đường kiếm sắc bén xé toạc không khí.
"Ngươi nghĩ ta không có chuẩn bị sao?" Seraphina gầm gừ.
Cô ấy lùi lại một bước, tay còn lại nhanh chóng rút ra một lọ thuốc mỡ nhỏ mà chúng tôi đã mua ở chợ. Cô ấy nhanh chóng thoa một lớp mỏng lên lưỡi đao. Ngay lập tức, thanh đao phát ra một ánh sáng xanh lục yếu ớt, và mùi lưu huỳnh trong không khí dường như dịu đi một chút, thay vào đó là một mùi hương thảo mộc thanh mát.
Cô ấy lại lao vào tấn công. Lần này, khi lưỡi đao phát sáng chạm vào thực thể, một tiếng rít đau đớn vang lên. Lớp sương đen của thực thể bị xé toạc, và một chất dịch màu xanh lục, giống hệt cái thứ mà tôi đã thấy trên thi thể trong "ảo ảnh", rỉ ra từ vết thương.
Thực thể lùi lại, những xúc tu của nó quật vào không khí một cách điên cuồng, tạo ra những luồng khí lạnh buốt. Mùi lưu huỳnh lại bùng lên dữ dội, kèm theo một thứ âm thanh rít lên đầy giận dữ và đau đớn.
Tôi cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ. Kiến thức của tôi, khả năng phân tích của một sinh viên vật lí, mách bảo tôi rằng thuốc giải đó đang hoạt động. Nhưng nó chỉ làm suy yếu, không thể tiêu diệt. Tôi cần tìm một điểm yếu, một cách để kết thúc trận chiến này.
Tôi quan sát Seraphina chiến đấu. Cô ấy vẫn giữ vững thế trận, những cử động vẫn nhanh nhẹn và chính xác. Cô ấy không hề cho thấy dấu hiệu của sự mệt mỏi, mà thay vào đó là sự tập trung cao độ và quyết tâm dứt khoát.
Đột nhiên, một tia sáng yếu ớt lóe lên từ một trong những xúc tu của thực thể. Nó không phải là ánh sáng bình thường, mà là một thứ ánh sáng lạnh lẽo, ma quái, như thể một cánh cổng nhỏ đang mở ra. Và tôi cảm nhận được, một cách rõ ràng, một luồng năng lượng mạnh mẽ đang tập trung ở đó.
"Seraphina! Phía bên trái! Là cái đó!" Tôi meo lên, cố gắng chỉ dẫn, dù biết cô ấy có thể không hiểu hết lời tôi.
Seraphina nghe thấy tiếng meo của tôi. Cô ấy quay đầu, đôi mắt đỏ máu liếc nhanh về phía tôi, rồi chuyển hướng về phía xúc tu mà tôi đang chỉ. Cô ấy nheo mắt lại, tập trung cảm nhận. Có lẽ, con mắt đục thủy tinh thể của cô ấy đang hoạt động, cảm nhận được luồng năng lượng mà tôi đang chỉ ra.
Với một cú nhảy ngoạn mục, Seraphina né tránh một xúc tu đang lao tới, rồi vung đao. Thanh đao phát sáng rực rỡ dưới ánh trăng, chém thẳng vào cái xúc tu đang phát sáng đó.
Một tiếng rít chói tai xé toạc màn đêm. Toàn bộ cơ thể của thực thể rung lên bần bật, và làn sương đen bao quanh nó bắt đầu co rút lại dữ dội. Những xúc tu của nó vặn vẹo trong đau đớn, và chất dịch xanh lục tuôn ra xối xả. Mùi lưu huỳnh bùng lên một lần cuối, sau đó dịu dần, rồi hoàn toàn biến mất.
Thực thể co quắp lại, thu nhỏ dần, rồi tan biến hoàn toàn vào không khí, chỉ để lại một vũng chất dịch xanh lục ghê tởm trên nền đất ẩm ướt và một luồng khí lạnh lẽo vẫn còn vương vấn.
Seraphina thở dốc, thanh đao vẫn còn trong tay, mũi đao cắm nhẹ xuống đất. Cô ấy nhìn chằm chằm vào nơi thực thể vừa biến mất, vẻ mặt vẫn còn căng thẳng.
"Ngươi... đã nhìn thấy nó?" Seraphina quay lại nhìn tôi, giọng cô ấy khàn đặc, có chút kinh ngạc. "Ngươi đã chỉ cho ta điểm yếu của nó!"
Tôi gật đầu lia lịa, lòng vẫn còn đập thình thịch. Đó là một thực thể ma quỷ mà tôi đã tận mắt chứng kiến.
"Năng lượng của nó... nó tập trung ở đó," tôi meo, cố gắng giải thích.
Seraphina cúi xuống, nhặt tôi lên, đôi mắt đỏ máu của cô ấy nhìn sâu vào tôi. "Ngươi... khả năng của ngươi đặc biệt hơn ta nghĩ rất nhiều." Cô ấy siết chặt tôi vào lòng, một cái siết nhẹ nhàng nhưng đầy biết ơn. "Cảm ơn ngươi, chú mèo nhỏ. Ngươi đã cứu ta."
Tôi rụt rè dụi đầu vào cổ cô ấy, cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng. Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình thực sự có ích trong thế giới này, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình là một phần của điều gì đó lớn lao hơn bản thân.
"Chúng ta đi thôi," Seraphina nói, giọng cô ấy đã trở lại bình thường hơn. "Chúng ta không thể ở lại đây lâu. Mùi của nó sẽ thu hút những thứ khác."
Thực thể xâm lấn. Chúng có thật. Và chúng đang ở đây, ngay trong thành phố Silvergate này. Cuộc phiêu lưu của tôi trong thân xác một chú mèo con, có lẽ chỉ vừa mới bắt đầu.
Chúng tôi nhanh chóng rời khỏi con hẻm, bỏ lại phía sau luồng khí lạnh lẽo vẫn còn vương vấn. Ánh nắng ban mai đã lên cao, nhuộm vàng những mái ngói đỏ tươi của Silvergate. Seraphina vẫn bế tôi trên tay, sải bước nhanh chóng về phía phố xá đông đúc hơn.
Khi chúng tôi vừa bước ra khỏi con hẻm, một cảnh tượng mới đập vào mắt tôi, khiến tôi sững sờ. Xa xa, gần khu vực bến cảng, một đám đông đang tụ tập, lớn hơn nhiều so với đám đông ở căn nhà hoang lúc sáng. Tiếng xì xào, tiếng kêu kinh hãi và tiếng bước chân vội vã vang lên.
"Chuyện gì thế kia?" Tôi meo lên, giọng đầy lo lắng.
Seraphina dừng lại đột ngột. Đôi tai sói của cô ấy vểnh cao, đôi mắt đỏ máu nheo lại, quét một vòng quanh khu vực đang có náo động. Tôi cảm nhận được một luồng năng lượng bất thường, dù yếu ớt hơn so với con quái vật vừa rồi, nhưng vẫn đủ để khiến tôi rùng mình.
"Một cái xác khác," Seraphina thì thầm, giọng cô ấy đầy vẻ nghiêm trọng. "Nhanh lên!"
Cô ấy lao đi, chen lách qua đám đông đang tò mò. Tôi bám chặt vào Seraphina, cố gắng nhìn xuyên qua những đôi chân khổng lồ của loài người. Khi đến gần hơn, tôi thấy một vòng dây thừng và lính gác đã được thiết lập, phong tỏa một khu vực nhỏ.
Và ở đó, nằm sấp trên nền đá lát cảng, là một thi thể. Mặc dù ở khoảng cách này tôi không thể nhìn rõ chi tiết, nhưng bộ trang phục sờn cũ và mùi mặn mòi của biển cả từ thi thể đó cho tôi biết ngay lập tức: đó là một thủy thủ.
"Lùi lại! Không ai được vào khu vực này!" Một lính gác quát lớn, ngăn cản những người dân tò mò.
Seraphina dừng lại ở rìa vòng phong tỏa, khuôn mặt cô ấy cứng lại. Cô ấy nhìn chằm chằm vào thi thể người thủy thủ, đôi mắt đỏ máu của cô ấy ánh lên một sự lạnh lẽo.
"Cái chết này... có vẻ tương tự," Seraphina thì thầm, giọng cô ấy chỉ đủ để tôi nghe thấy. "Mùi của hắn ta... vẫn còn vương vấn ở đây."
Tôi cố gắng ngửi. Quả thật, một mùi lưu huỳnh nhàn nhạt, ghê tởm, giống hệt mùi từ con quái vật vừa rồi, đang lẩn khuất trong không khí.
"Hắn ta... cũng bị biến dạng sao?" Tôi meo hỏi, nỗi kinh hoàng len lỏi trong giọng nói.
Seraphina không trả lời trực tiếp. Cô ấy chỉ siết chặt tôi hơn một chút, ánh mắt cô ấy dường như đang nhìn thấy nhiều hơn những gì tôi có thể cảm nhận. Có lẽ, con mắt cảm nhận năng lượng của cô ấy đang hoạt động hết công suất.
"Không thể nào là một vụ án mạng bình thường," Seraphina lẩm bầm, như đang nói với chính mình. "Vết tích của thực thể xâm lấn quá rõ ràng."
Cô ấy bắt đầu đi vòng quanh khu vực phong tỏa, đôi mắt sắc bén quét qua từng chi tiết, từng người lính gác. Tôi biết cô ấy đang tìm kiếm một sơ hở, một cách để tiếp cận hiện trường.
"Chúng ta cần phải đến gần hơn," Seraphina nói. "Ngươi có thể làm gì không, chú mèo nhỏ? Với thân hình của ngươi, có lẽ ngươi có thể lọt vào trong."
Tôi nhìn vòng vây lính gác dày đặc, rồi lại nhìn thi thể người thủy thủ đang nằm đó. Nỗi sợ hãi vẫn còn, nhưng sự tò mò và khao khát tìm hiểu sự thật còn lớn hơn. Đây là một cái chết thứ hai, cùng những dấu hiệu của thực thể xâm lấn. Liệu có phải là cùng một kẻ đứng sau tất cả? Và điều này có liên quan gì đến khả năng kỳ lạ của tôi không?
"Tôi sẽ thử," tôi meo, giọng đầy quyết tâm. "Hãy tìm một chỗ nào đó để tôi có thể lẻn vào."
Seraphina gật đầu, ánh mắt cô ấy lướt qua đám đông tò mò và vòng vây lính gác. Cô ấy bắt đầu di chuyển dọc theo rìa khu vực bị phong tỏa, tìm kiếm một điểm yếu, một khe hở. Tôi bám sát gót cô ấy, đôi tai vểnh cao, cố gắng thu thập thêm thông tin từ những lời xì xào của người dân.
"Hoàng tử Leo kìa!" Một người phụ nữ thì thầm, giọng đầy ngưỡng mộ. "Chàng ấy đích thân đến hiện trường điều tra ư?"
"Đúng vậy," một người đàn ông bên cạnh đáp lời. "Nghe nói Hoàng tử Leo rất quan tâm đến sự an toàn của người dân Silvergate. Chắc chắn chàng ấy sẽ tìm ra kẻ đã gây ra chuyện này."
Tôi giật mình. Hoàng tử Leo! Tôi đã nghe về chàng ấy từ lão Garth ở quán trọ và từ những người lính gác. Chàng ấy là niềm tự hào của quân đội Eldoria, một vị anh hùng đã dẹp tan thổ phỉ và đẩy lùi những kẻ xâm lấn từ vùng đất hoang dã phía Bắc. Giờ đây, chàng ấy đang đứng ngay tại hiện trường vụ án mạng này.
Tôi rướn người lên, cố gắng nhìn xuyên qua đám đông. Và rồi, tôi thấy anh ta. Một bóng hình cao lớn, vạm vỡ trong bộ giáp sáng loáng của quân đội Eldoria, biểu tượng sư tử vàng nổi bật trên ngực. Mái tóc vàng óng của anh ta phản chiếu ánh nắng ban mai, và khuôn mặt anh ta, dù ở khoảng cách xa, vẫn toát lên vẻ nghiêm nghị và cương trực. Hoàng tử Leo đang cúi xuống, quan sát thi thể người thủy thủ với vẻ mặt trầm tư. Anh ta không giống những người lính gác khác, anh ta đích thân kiểm tra hiện trường, ánh mắt sắc bén lướt qua từng chi tiết nhỏ nhất.
Bên cạnh anh ta là một vài binh lính cấp cao và một người có vẻ là pháp y, đang ghi chép lại điều gì đó. Mùi lưu huỳnh nhàn nhạt vẫn còn vương vấn trong không khí, nhưng dường như chỉ có tôi và Seraphina là cảm nhận được.
Seraphina dừng lại ở một góc khuất, nơi có một đống thùng gỗ cũ kỹ chất chồng lên nhau. Cô ấy đặt tôi xuống đất, ánh mắt cô ấy hướng về phía Hoàng tử Leo.
"Một nhân vật quan trọng," Seraphina thì thầm, giọng cô ấy có chút suy tư. "Sự xuất hiện của Hoàng tử Leo ở đây chứng tỏ vụ án này không hề đơn giản. Họ đang thực sự coi trọng nó."
"Một nhân vật quan trọng," Seraphina thì thầm, giọng cô ấy có chút suy tư. "Sự xuất hiện của Hoàng tử Leo ở đây chứng tỏ sự ảnh hưởng của thực thể đã lan ra khắp thành phố."
"Cô nghĩ anh ta có tìm ra được gì không?" Tôi meo hỏi, trong lòng đầy hy vọng.
Seraphina khẽ lắc đầu. "Họ có thể tìm ra bằng chứng liên can, nhưng những gì liên quan đến thực thể xâm lấn thì khó mà nhìn thấy được bằng mắt thường. Họ không có giác quan như chúng ta, và họ không hiểu về loại kẻ thù này."
Cô ấy không nói thêm, mà thay vào đó là một ánh mắt quyết đoán. Seraphina hạ tôi xuống, rồi hít một hơi thật sâu. "Chú mèo nhỏ, ngươi đợi ở đây. Ta sẽ đi nói chuyện với họ."
Tôi ngạc nhiên. "Cô... cô định làm gì?" Tôi meo lên, nhưng cô ấy đã quay lưng bước đi.
Seraphina tiến thẳng về phía vòng vây lính gác. Cô ấy không hề e ngại trước những ánh nhìn dò xét hay những khẩu lệnh nghiêm khắc. Khuôn mặt cô ấy, dù che kín bởi mũ trùm và khăn, vẫn toát lên một vẻ kiên định đến lạ thường.
"Này, cô kia! Lùi lại!" Một lính gác quát lớn, giơ giáo lên chặn lối. "Không ai được phép tiến vào khu vực này!"
"Ta cần nói chuyện với Hoàng tử Leo," Seraphina nói, giọng trầm nhưng rõ ràng, đủ để những người xung quanh đều nghe thấy. "Có những thông tin quan trọng liên quan đến vụ án này mà chỉ ta mới có thể cung cấp."
"Cô là ai mà dám tự tiện thế hả?" Một người lính khác gằn giọng, vẻ mặt đầy khó chịu. "Mau lùi lại nếu không muốn bị bắt!"
Từ đám đông, những tiếng xì xào, bàn tán càng lúc càng lớn hơn. "Cô gái đó là ai thế?" "Tại sao lại được phép nói chuyện với Hoàng tử?" Đặc biệt là những người phụ nữ, ánh mắt họ đầy vẻ ghen tị và khó chịu. "Cô ta là ai mà dám tiếp cận Hoàng tử của chúng ta chứ?" "Thật vô lí!"
Người lính gác có vẻ lưỡng lự. Hắn ta liếc nhìn Seraphina, rồi nhìn về phía Hoàng tử Leo. Hoàng tử, dường như cảm nhận được điều gì đó bất thường, đã ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén của anh ta hướng về phía Seraphina. Anh ta ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đưa tay ra hiệu.
"Bình tĩnh nào, mọi người," giọng Hoàng tử Leo vang lên, ấm áp và trấn an, nhưng vẫn có sức nặng khiến đám đông và lính gác dần im lặng. "Mọi người đừng lo lắng. Hãy để các binh sĩ của ta làm nhiệm vụ. Và binh sĩ, hãy giữ trật tự. Mọi lời khai, mọi thông tin đều có giá trị."
Hoàng tử Leo, với ánh mắt xanh lam điềm tĩnh và giọng nói ấm áp, đã dập tắt mọi sự náo động. Anh ta nhìn Seraphina, như thể đang chờ đợi một câu trả lời. Tôi nín thở, bám chặt vào đống thùng gỗ cũ, cố gắng không bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.
“Này cô gái, cô là ai? Cô có thể cho bọn ta biết thêm thông tin được không?”
Seraphina vẫn giữ vẻ kín đáo, nhưng cô ấy đã khẽ gật đầu, chấp nhận lời mời của Hoàng tử. "Tên ta là Seraphina Lancaster, một nhà du hành," cô ấy nói, giọng trầm ổn. "Và ta đến đây vì những điều bất thường đang xảy ra ở Silvergate."
Hoàng tử Leo nhướng mày, vẻ mặt anh ta thể hiện sự tò mò chân thành. "Bất thường ư? Ngươi có thể nói rõ hơn không?"
"Những cái chết gần đây," Seraphina tiếp tục, ánh mắt cô ấy lướt qua thi thể người thủy thủ, rồi quay lại nhìn thẳng vào Hoàng tử Leo. "Cái chết ở cảng hôm nay, và cả cái chết trong căn nhà hoang ở rìa thành phố mà có lẽ các người đã phong tỏa."
Hoàng tử Leo gật đầu chậm rãi, ánh mắt anh ta trở nên nghiêm trọng hơn. "Chúng ta đang điều tra cả hai vụ việc đó. Ngươi có vẻ như biết nhiều hơn những gì một người dân bình thường có thể biết."
"Ta đang săn lùng một thực thể đến từ chiều không gian khác," Seraphina đáp, giọng cô ấy không chút e dè. "Nó là một sinh vật mang theo sự hỗn loạn và bệnh dịch, ăn mòn thế giới này từ bên trong. Và ta tin rằng, nó chính là nguyên nhân gây ra những cái chết này."
Những lời của Seraphina khiến các binh lính xung quanh nhìn nhau, vẻ mặt đầy hoài nghi và bối rối. Họ không hiểu cô ấy đang nói gì. Nhưng Hoàng tử Leo thì không. Anh ta lắng nghe một cách chăm chú, không hề ngắt lời. Ánh mắt xanh lam của anh ta lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
"Thực thể từ chiều không gian khác?" Hoàng tử Leo lặp lại, giọng anh ta không có vẻ chế giễu mà thay vào đó là sự suy tư sâu sắc. "Ngươi có bằng chứng cho những lời mình nói không?"
Seraphina quay đầu, ánh mắt cô ấy lướt qua tôi. Tôi biết, cô ấy muốn tôi làm gì. Tôi lập tức hiểu ý. Tôi nhảy khỏi đống thùng gỗ, rón rén tiến về phía cô ấy, rồi cọ nhẹ vào chân cô.
"Con mèo của ngươi ư?" Hoàng tử Leo hỏi, vẻ mặt anh ta có chút ngạc nhiên.
"Đúng vậy," Seraphina đáp. "Và nó... có khả năng đặc biệt." Cô ấy không nói thêm gì về khả năng của tôi, chỉ khẽ vuốt ve đầu tôi, như muốn trấn an. Tôi hiểu rằng cô ấy không muốn tiết lộ quá nhiều giữa chốn đông người.
Hoàng tử Leo nhìn tôi, rồi nhìn Seraphina, vẻ mặt anh ta từ tò mò chuyển sang một sự thấu hiểu. Anh ta đã từng đối phó với thực thể này, có lẽ anh ta biết những gì Seraphina đang nói không phải là chuyện hoang đường.
"Ngươi đã từng chiến đấu với nó?" Hoàng tử Leo hỏi Seraphina, giọng anh ta trầm xuống.
"Vâng," Seraphina xác nhận. "Đó là một phần nhiệm vụ của ta. Ta đã chiến đấu với nó ở nhiều nơi khác nhau. Và mùi lưu huỳnh đó... không thể nhầm lẫn được. Nó là dấu hiệu của nó."
Hoàng tử Leo im lặng một lúc lâu, ánh mắt anh ấy lướt qua thi thể người thủy thủ, rồi nhìn về phía biển cả. "Cô nói đúng," anh ấy cuối cùng cũng lên tiếng, giọng anh ấy mang theo một chút nặng nề. "Chúng tôi đã đối mặt với một thứ không thể giải thích được trong những năm gần đây. Quân đội đã cố gắng giữ bí mật, nhưng những dấu hiệu ngày càng rõ ràng. Cô... có vẻ như là người có thể giúp chúng tôi."
Hoàng tử Leo gật đầu nhẹ nhàng, rồi khẽ mỉm cười. "Tôi là Leo, Hoàng tử của Vương quốc Eldoria và là chỉ huy của quân đội tại Silvergate này." Anh ấy mở lời, giọng nói chân thành và cởi mở. "Tôi tin vào những gì cô nói, cô Seraphina Lancaster. Chắc chắn đây không phải là những vụ án mạng bình thường. Có lẽ chúng tôi cần một sự giúp đỡ đặc biệt. Tôi muốn mời cô về văn phòng chỉ huy của tôi. Ở đó, chúng tôi có thể trao đổi thông tin một cách chi tiết hơn, và tôi có thể giới thiệu cô với những người có chuyên môn."
Anh ấy quay sang những người lính gác và đám đông. "Mọi người, hãy giải tán! Vụ việc đã có người lo liệu. Đừng tụ tập ở đây nữa. Cảnh binh hãy tiếp tục phong tỏa và điều tra hiện trường, nhưng không làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh ở cảng."
Đám đông dần tản ra, những người lính gác cũng nghiêm chỉnh tuân lệnh. Seraphina nhìn Hoàng tử Leo, rồi khẽ gật đầu. Cô ấy hiểu rằng lời mời này không chỉ là sự tin tưởng, mà còn là một cơ hội để cô ấy thực hiện nhiệm vụ của mình một cách hiệu quả hơn.
"Tôi sẵn lòng hợp tác," Seraphina đáp, giọng cô ấy khẳng định.
Theo chân Hoàng Tử Leo, theo sau là một đội quân sư tử với đội binh sĩ kì cựu, bọn tôi dần tiến vào trung tâm quyền lực của Eldoria.
Chúng tôi theo Hoàng tử Leo rời khỏi hiện trường vụ án mạng. Đám đông dần tản đi, tiếng xì xào bàn tán cũng nhỏ dần. Hoàng tử Leo đi trước, dáng vẻ oai vệ nhưng vẫn toát lên sự thân thiện. Seraphina bước bên cạnh, dáng vẻ kín đáo nhưng đầy kiên định. Tôi vẫn nằm gọn trong vòng tay Seraphina, cảm nhận được sự chú ý từ những người lính gác và cả một vài ánh mắt tò mò từ những người dân còn nán lại.
Con đường dẫn đến văn phòng chỉ huy không quá xa. Chúng tôi đi qua những con phố lát đá rộng rãi, sạch sẽ hơn khu cảng, với những tòa nhà lớn hơn, tráng lệ hơn. Các binh lính Eldoria đứng gác nghiêm trang ở mỗi góc phố, cho thấy đây là khu vực trung tâm quyền lực của thành phố.
Cuối cùng, chúng tôi đến một tòa nhà đồ sộ, được xây bằng đá xám kiên cố, với biểu tượng sư tử vàng của Eldoria được khắc trên cánh cổng lớn. Hai binh lính cao lớn, trang bị giáp trụ đầy đủ, đứng gác ở lối vào, vẻ mặt nghiêm nghị.
Hoàng tử Leo ra hiệu, và cánh cổng được mở ra. Chúng tôi bước vào bên trong. Không khí bên trong tòa nhà hoàn toàn khác biệt so với bên ngoài. Không còn tiếng ồn ào của phố xá, chỉ có sự tĩnh lặng và trang nghiêm. Hành lang rộng lớn, được chiếu sáng bằng những ngọn đèn dầu tinh xảo, dẫn đến những căn phòng khác nhau.
Hoàng tử Leo dẫn chúng tôi đến một cánh cửa gỗ lớn ở cuối hành lang, trên đó có khắc hình một con sư tử đang vươn mình. Anh ấy mở cửa, và chúng tôi bước vào một căn phòng làm việc rộng rãi và gọn gàng. Căn phòng được trang bị một chiếc bàn lớn bằng gỗ sồi, chất đầy bản đồ và giấy tờ, cùng với một vài chiếc ghế bọc da. Một lò sưởi lớn đang cháy âm ỉ, tỏa ra hơi ấm dễ chịu.
Một người đàn ông trung niên, với mái tóc bạc và đôi mắt tinh anh, đang ngồi sau chiếc bàn làm việc. Anh ta mặc bộ quân phục chỉnh tề, với nhiều huy hiệu lấp lánh trên ngực.
"Thuyền trưởng Valerius, đây là cô Seraphina Lancaster mà tôi đã nhắc đến," Hoàng tử Leo nói, giọng anh ấy giới thiệu một cách trịnh trọng. "Cô ấy có những thông tin quan trọng liên quan đến vụ án mạng ở cảng và căn nhà hoang."
Thuyền trưởng Valerius đứng dậy, gật đầu chào Seraphina. Ánh mắt anh ta dò xét, nhưng không hề thiếu đi sự tôn trọng. "Chào mừng cô, cô Lancaster. Mời cô ngồi."
Seraphina khẽ cúi đầu, rồi ngồi xuống một chiếc ghế đối diện bàn làm việc. Hoàng tử Leo cũng ngồi xuống cạnh Seraphina, còn tôi thì vẫn yên vị trong vòng tay cô ấy. Tôi cảm thấy sự căng thẳng trong không khí, nhưng cũng xen lẫn sự tò mò. Đây là cơ hội để chúng tôi tiết lộ những gì mình biết, và hy vọng sẽ nhận được sự tin tưởng từ quân đội Eldoria.
"Vậy, cô Lancaster," Thuyền trưởng Valerius bắt đầu, giọng anh ta nghiêm túc. "Hoàng tử Leo nói cô có thông tin về những 'thực thể từ chiều không gian khác'. Xin cô hãy trình bày chi tiết."
Seraphina hít một hơi sâu, rồi bắt đầu kể. Cô ấy nói về bản thân mình, về việc cô ấy là một nhà du hành chuyên săn lùng các thực thể xâm lấn. Cô ấy mô tả cách chúng xuất hiện, cách chúng gây ra sự hỗn loạn và bệnh dịch, và cách chúng chiếm hữu vật chủ. Cô ấy cũng đề cập đến mùi lưu huỳnh đặc trưng mà chúng để lại.
Tôi lắng nghe, từng lời của Seraphina đều chính xác và đầy sức thuyết phục. Tôi thầm ngưỡng mộ sự bình tĩnh và tự tin của cô ấy khi đối mặt với những người quyền lực như Hoàng tử Leo và Thuyền trưởng Valerius.
Khi Seraphina nói đến khả năng đặc biệt của tôi, Hoàng tử Leo quay sang nhìn tôi, ánh mắt anh ấy đầy vẻ tò mò. "Vậy con mèo này... nó thực sự có thể cảm nhận được chúng?"
Seraphina gật đầu. "Nó có giác quan nhạy bén hơn người thường, và nó có thể nhìn thấy những dấu vết của thực thể mà mắt thường không thể thấy. Thậm chí, nó còn có một khả năng kỳ lạ hơn: nó có thể nhìn trước được những hậu quả mà thực thể để lại, như việc giết người hay tàn phá. Đây không phải là điềm báo hay ảo giác, mà là những tàn dư ma thuật khủng khiếp của thực thể được hiện hữu lên bởi khả năng của nó."
Hoàng tử Leo im lặng một lúc lâu, ánh mắt anh ấy suy tư. "Cô nói đúng,"
Hả? Anh ta có thật sự tin mình không vậy?
"Chúng tôi đã đối mặt với một thứ không thể giải thích được trong những năm gần đây. Quân đội đã cố gắng giữ bí mật, nhưng những dấu hiệu ngày càng rõ ràng. Cô... có vẻ như là người có thể giúp chúng tôi."
Anh ấy quay sang Thuyền trưởng Valerius. "Thuyền trưởng, tôi tin lời cô Lancaster. Cô ấy có thể là chìa khóa để chúng ta giải quyết vấn đề này. Chúng ta cần sự hợp tác của cô ấy."
Thuyền trưởng Valerius im lặng một lúc, suy nghĩ. Cuối cùng, anh ta gật đầu. "Được thôi, Hoàng tử. Nếu cô Lancaster sẵn lòng giúp đỡ, chúng ta sẽ cung cấp mọi sự hỗ trợ cần thiết. Mối đe dọa này là nghiêm trọng, và chúng ta cần mọi nguồn lực có thể."
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Mối liên minh đã chính thức được thiết lập. Giờ đây, chúng tôi không còn đơn độc trong cuộc chiến chống lại thực thể xâm lấn nữa. Cuộc phiêu lưu của tôi, một chú mèo sinh viên, đã bước sang một giai đoạn hoàn toàn mới.


0 Bình luận