Thành phố chìm trong màn đêm tĩnh mịch, nhưng những con phố quanh trường đại học vẫn còn lay lắt ánh đèn vàng vọt từ các quán ăn khuya và cửa hàng tiện lợi. Tôi, một sinh viên năm ba của ngành Vật lí học, đang rảo bước về khu trọ. Cơn gió đầu đông thổi qua kẽ lá xào xạc, mang theo hơi lạnh se sắt. Tôi khép chặt chiếc áo khoác mỏng, trong lòng vẫn còn vương vấn những dòng chữ cuối cùng của cuốn sách cũ trong thư viện. Cuốn sách về cơ học lượng tử, với những lý thuyết phức tạp về vũ trụ và các chiều không gian, đã khiến tôi mải mê đến quên cả thời gian. Một cuộc sống bình thường, có lẽ hơi tẻ nhạt, với những buổi học, những giờ nghiên cứu và vài sở thích đơn giản. Cuộc sống của sinh viên như tôi tuy khó khăn nhưng cũng đủ khiến tôi hạnh phúc. Với lựa chọn bước chân vào cánh cổng đại học, tôi không thể ngừng học tập để sau này đỡ được phần nào gánh vác cho mẹ già ở quê.
Đó là cho đến khi cái bóng xuất hiện.
Nó nhanh như một ý nghĩ, lướt ra từ con hẻm tối đen như mực, không một tiếng động. Tôi chỉ kịp cảm nhận một cú va chạm mạnh, một cơn đau buốt xé qua lồng ngực, và một thứ gì đó lạnh lẽo, sắc nhọn cắm phập vào da thịt. Mùi máu tanh nồng xộc lên mũi, dính chặt vào quần áo. Tôi loạng choạng, miệng ú ớ một tiếng kêu nhưng không thành lời, chỉ kịp nhìn thấy một bóng hình cao lớn, mờ ảo, lướt qua trong tầm mắt. Ánh đèn đường mờ ảo dần nhòa đi, xoay tròn trước mắt tôi, rồi mọi thứ chìm vào một màu đen sâu thẳm.
Cơ thể tôi đổ sụp xuống nền đá lạnh lẽo. Mùi máu tanh nồng xộc lên mũi, dính chặt vào quần áo. Tiếng bước chân vội vã xa dần, chìm vào màn đêm. Tôi muốn gọi giúp, muốn đứng dậy, nhưng một dòng năng lượng kỳ lạ đang rút cạn sức lực của tôi, không phải từ vết thương chí mạng, mà từ một nguồn lực vô hình nào đó.
Cảm giác nặng nề bao trùm, lôi tôi xuống một vực sâu vô tận. Tôi nhắm mắt lại, ý nghĩ cuối cùng là sự tiếc nuối về cuộc đời chưa kịp sống.
Khi tôi tỉnh dậy, mọi giác quan đều thay đổi.
Thứ đầu tiên tôi nhận ra là mùi. Mùi ẩm ướt của đất, mùi ngai ngái của lá mục, và một mùi hương xa lạ, hơi hăng hắc nhưng không khó chịu, len lỏi vào khứu giác nhạy bén đến mức kinh ngạc. Âm thanh cũng khác biệt một cách đáng kinh ngạc. Tiếng lá xào xạc trong gió dường như rõ ràng hơn, từng chiếc lá rơi, xào xạt xuống nền đất đều tạo nên một âm thanh riêng biệt mà trước đây tôi chưa từng để ý. Tiếng côn trùng rả rích trở nên sống động như một bản giao hưởng phức tạp, tôi có thể phân biệt được tiếng dế kêu, tiếng ve sầu, và cả tiếng những sinh vật nhỏ bé bò trong đất. Ánh sáng cũng khác. Ngay cả trong bóng tối, tôi vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng một cách bất thường.
Tôi cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể không theo ý muốn. Thay vì đôi tay với năm ngón dài quen thuộc, giờ đây chúng là những đôi chân móng vuốt nhỏ, đen nhọn. Tôi hoảng loạn tột độ. Cố gắng nhìn xuống, thứ đập vào mắt tôi là một bộ lông đen tuyền, mượt mà và một cái đuôi dài đang vẫy nhẹ một cách vô thức.
"M-mình là cái gì thế này?" Tôi định thốt lên, nhưng chỉ có một tiếng "meo" yếu ớt phát ra từ cổ họng.
Tôi bàng hoàng nhận ra... Tôi là một con mèo. Một chú mèo đen tuyền. Ký ức cuối cùng trước khi bất tỉnh là con dao lạnh lẽo và cái chết cận kề. Nhưng bây giờ, tôi lại ở đây, trong một cơ thể hoàn toàn xa lạ, yếu ớt và nhỏ bé. Đây là đâu? Và tại sao tôi lại biến thành một con mèo? Một cảm giác kinh hoàng xen lẫn với sự bất lực dâng trào trong tôi. Cuộc sống bình thường của một sinh viên đã biến mất, thay vào đó là một thực tại mới kỳ lạ và đáng sợ.
Cơn đói cồn cào và sự yếu ớt đang hành hạ tôi. Tôi lê bước đi, theo bản năng, từng bước chân lạch cạch trên mặt đất, tôi gắng tìm kiếm thức ăn và một nơi trú ẩn. Tôi lang thang qua những bụi cây rậm rạp, băng qua một con đường đất vắng vẻ. Ánh trăng đã lên cao, soi rọi khu vực hoang vắng rìa khu rừng.
Đột nhiên, một mùi hương khác lướt qua mũi tôi. Mùi của khói bếp, của kim loại và một hương vị lạ lùng, hơi nồng nhưng lại cuốn hút. Tôi, với bản năng của loài mèo và sự tò mò của con người, rón rén đi theo.
Tôi len lỏi qua một hàng cây thưa, tiến vào một khoảng đất trống. Ở đó, bên cạnh một đống lửa nhỏ đang cháy bập bùng, là một bóng hình.
Đó là một cô gái.
Mái tóc đen dài của cô xõa xuống tận thắt lưng, lung linh dưới ánh lửa, như một thác nước bóng đêm. Đôi tai sói vểnh cao trên đỉnh đầu, khẽ lay động theo tiếng gió, thể hiện sự cảnh giác như bản năng của loài săn mồi. Trên má cô, có những vệt râu mèo mảnh mai, tạo nên một vẻ đẹp hoang dã nhưng cũng đầy cuốn hút. Điều làm tôi chú ý nhất là đôi mắt cô: Một bên mắt phải như bị đục thủy tinh thể, một màu trắng xóa, gần như không nhìn thấy gì, tạo cảm giác bí ẩn và một chút thương tổn. Nhưng con mắt còn lại – một con mắt sói sắc lạnh, màu đỏ như máu, với đồng tử dọc – lại nhìn thẳng vào tôi, không chút sợ hãi hay ngạc nhiên.
Bên cạnh cô là một thanh đao kiếm bản vừa, ánh bạc lấp loáng dưới ánh lửa, như một phần không thể tách rời của cô gái. Cô đang ngồi gặm một miếng thịt khô, động tác dứt khoát và điềm tĩnh, như thể cô đã quen với cuộc sống khắc nghiệt này.
Tôi không biết có nên lại gần hay không. Một bên là nỗi sợ hãi về sự xa lạ và những điều kỳ lạ vừa xảy ra với bản thân, một bên là cơn đói cồn cào và sự cô độc còn lớn hơn. Cô gái ngẩng đầu lên, con mắt sắc bén của cô nhìn thẳng vào tôi.
"Lại đây đi, nhóc." Giọng cô trầm khẽ, có chút khàn đặc nhưng không mang vẻ đe dọa. "Đói bụng à?"
Tôi, bằng bản năng mới của loài mèo, rụt rè tiến lại. Tôi meo một tiếng, nhỏ xíu, như một lời đáp. Cô gái đặt miếng thịt khô xuống, dùng ngón tay xé một mảnh nhỏ hơn, đưa về phía tôi.
"Đây."
Tôi ngần ngại một lúc, rồi cúi xuống ăn vội vã. Đây là miếng ăn đầu tiên tôi có được kể từ khi biến thành mèo, và nó ngon đến lạ thường. Cô gái nhìn tôi ăn, ánh mắt cô không có sự ghê tởm hay sợ hãi, chỉ có một chút tò mò và... buồn bã, như thể cô ấy đã quen với những điều kỳ lạ.
"Mày bị lạc à?" Cô hỏi, giọng nói vẫn trầm tĩnh, bình thản. "Không chủ?"
Tôi muốn đáp lại, muốn kể cho cô nghe mình là ai, chuyện gì đã xảy ra. Tôi cố gắng tập trung toàn bộ ý chí, dồn hết sức lực vào việc phát âm.
"Không!" Tôi khản đặc, một tiếng "meo" dài hơn bình thường, nghe như đang cố gắng phát âm. "Tôi... tôi là con người!"
Ngay lập tức, cô ta cứng người lại. Con mắt của cô mở to, đầy kinh ngạc. Đôi tai vểnh thẳng lên, dường như không tin vào những gì vừa nghe thấy. Cô nhìn tôi chằm chằm, rồi nhìn xung quanh, như thể muốn chắc chắn không có ai khác ở đó.
"Ngươi... ngươi nói được?" Giọng cô thì thầm, lần đầu tiên tôi nghe thấy một chút dao động trong vẻ ngoài điềm tĩnh của cô.
Tôi meo một tiếng nữa. "Ơ..."
Cô ta nhìn tôi chằm chằm. Con mắt sói của cô nheo lại, vẻ mặt đầy hoài nghi, như thể cô ấy đang cố gắng giải mã một câu đố khó hiểu. "Nói ta nghe, ngươi là ai? Tại sao... tại sao một con mèo lại nói được tiếng người chứ?"
Tôi muốn giải thích lắm chứ. Nhưng tôi biết giải thích thế nào đây? Bản thân tôi cũng đang hoang mang tột độ, không hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình. "Tôi... tôi không biết," tôi meo, giọng đầy bất lực. "Tôi là Dũng. Một sinh viên. Tối qua... tôi bị đâm. Rồi tỉnh dậy đã thành thế này rồi."
Cô ấy vẫn không rời mắt khỏi tôi. Có vẻ cô ta vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tôi. "Một sinh viên? Bị đâm? Rồi biến thành mèo?" Cô lặp lại những lời tôi, vẫn vẻ mặt khó hiểu, pha chút mỉa mai, như thể tôi đang kể một câu chuyện hoang đường nhất mà cô từng nghe. "Ngươi nghĩ ta sẽ tin vào mấy chuyện đó sao?"
"Tôi biết chuyện này thật khó tin," tôi vội vàng đáp, mặc dù tôi biết cô ấy chỉ nghe thấy tiếng meo méo mó. "Nhưng đó là sự thật! Tôi không biết tại sao. Tôi chỉ biết... tôi vẫn là tôi, bên trong cơ thể này."
Cô ấy im lặng một lúc lâu, chỉ nhìn tôi. Khuôn mặt cô ấy không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự đấu tranh trong tâm trí cô. Ánh mắt sắc bén của cô lướt qua tôi một lần nữa, từ đầu đến chân, như đang cố gắng tìm kiếm bằng chứng nào đó cho câu chuyện khó tin của tôi.
"Thú vị..." cuối cùng cô ấy cũng thốt ra, giọng vẫn còn chút ngờ vực nhưng đã dịu đi đôi chút. Cô đứng dậy, thu dọn đồ đạc nhanh chóng. Thanh đao kiếm được đeo gọn gàng bên hông. Cô nhìn tôi, chú mèo đen nhỏ bé đang ngẩng đầu nhìn cô đầy hy vọng, khao khát một sự chấp nhận.
"Ta là Seraphina Lancaster, một nhà du hành." Cô nói, quay lưng bước đi về phía con đường mờ ảo trong đêm. "Ta đang thi hành một số nhiệm vụ tự giao."
"Nhiệm vụ tự giao?”
“Chà, nghe khó hiểu phải không? Hành trình của ta sẽ khá dài đấy”
Nói rồi, cô ta ngoảnh phắt lại, chỉ thẳng vào tôi, đôi mắt đỏ của cô ấy ánh lên một tia sáng kỳ lạ. “Vậy nên, bạn đồng hành là thứ ta luôn tìm kiếm.”
Khóe môi cô ấy khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười nhạt, gần như không thể nhận ra, nhưng lại mang một vẻ bí ẩn đầy lôi cuốn.
“Từ giờ, ngươi... sẽ đi cùng ta."
Tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Tôi chạy theo bóng hình cao ráo của Seraphina, lao vào màn đêm rộng lớn, nơi một hành trình hoàn toàn mới đang chờ đợi. Tôi không biết đi đâu, không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất, tôi đã không còn cô độc. Và có lẽ, Seraphina Lancaster, cô gái bí ẩn này, là chìa khóa cho mọi bí mật của tôi. Ngạc nhiên thay, cô ấy cũng đang tìm kiếm điều gì đó mà tôi có thể giúp được.


0 Bình luận