Ngày 28 tháng 2 năm 2024, mười giờ hai mươi phút tối, Tân Chicago.
Đầu lưỡi anh cảm nhận rõ từng hạt đường li ti vỡ tan, rồi vị dâu của lớp kem từ từ lan tỏa. Tiếng cốm giòn tan nhẹ nhàng trong khoang miệng, kết hợp cùng lớp bánh mềm mịn giúp việc thưởng thức không quá khó khăn.
"Họ dùng lượng đường có vẻ hơi ít so với mọi khi, nhưng lại dùng thêm khá nhiều sữa tươi. Ồ, lần này còn có cả mật ong nữa, kết hợp với bơ chẳng phải quá tuyệt sao."
Người ta thường nói rằng việc ăn đồ ngọt sẽ giúp tâm trí thoải mái hơn, những lo âu trong đầu cũng sẽ phần nào được vơi bớt đi bởi hương vị ngọt ngào lan tỏa khắp khuôn miệng.
Vào lúc thực hiện hợp đồng ám sát đầu tiên trong đời, Michael vì quá lo lắng nên đã được Gilbert mua cho hai chiếc bánh Donut, và bằng một cách nào đó, nó đã thực sự giúp anh đỡ run rẩy hơn khá nhiều. Dần dà trở thành thói quen, thành ra trước khi thực hiện bất kì hợp đồng nào thì Michael cũng đều mua cho mình một hộp bánh, vừa ăn vừa lẩm bẩm công thức được đúc kết từ kinh nghiệm của bản thân để xua tan đi những suy nghĩ dư thừa trong đầu về cuộc ám sát sắp diễn ra như một nghi thức để tìm kiếm sự tập trung.
Michael nuốt ực một miếng bánh chưa được nhai kỹ xuống họng rồi ngẩng đầu lên đối diện với ánh trăng sáng rực khổng lồ ngay trước mắt. Bất chợt một làn gió thổi mạnh qua khiến chiếc áo khoác dài của Michael bay phấp phới làm anh phải dùng năng lực mà giữ yên nó, nếu không thì dù có là đang trên đỉnh một tòa nhà bỏ hoang cũng sẽ có người để ý mất.
Michael phủi hai tay vào nhai để dầu mỡ lẫn vụn đường rơi xuống đất trước khi lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại mới tinh mà anh vừa mua để thay thế cho cái vừa bị ném đi lúc trước.
"Lão già này tự nhiên sao thế nhỉ?"
Anh nghiêng đầu khó hiểu khi nhìn vào cuộc trò chuyện trên ứng dụng tin nhắn mà anh lẫn Gilbert, người điều hành tổ chức sát thủ Eden ở Tân Chicago này, đã nhắn với nhau vào ngày hôm qua.
[Tối ngày mai tôi sẽ bắt đầu thực hiện hợp đồng. Nhưng mà ông vẫn chưa nói cho tôi biết lý do mà ông cần thông tin này, bình thường ông có hỏi tôi quái đâu.]
[Đừng lo, chỉ là chút thủ tục để đảm bảo hợp đồng diễn ra suôn sẻ mà thôi.]
[Ý ông là sao????]
Dù Michael biết là ông ta đã đọc nhờ ký hiệu đánh dấu "đã xem", nhưng vì lý do nào đấy mà ông ấy vẫn chưa nhắn lại khiến anh có chút bực dọc trong người vì câu hỏi kì lạ ấy.
Nhưng Gilbert từ xưa đã là một lão già kỳ lạ mà đến cả người, có thể xem là thân thiết, như Michael cũng không hoàn toàn hiểu rõ suy nghĩ của ông. Cảm thấy có nghĩ đến nát óc cũng chẳng ích gì, Michael đóng ứng dụng nhắn tin lại rồi dùng ngón cái điều màn hình cảm ứng thoăn thoắt.
"Là cái này à?"
Michael vừa nói vừa nhấn vào ứng dụng có biểu tượng đầu của một người đội chiếc mũ màu xám đáng ngờ. Tức thì toàn bộ màn hình điện thoại bị bao phủ bởi một màu trắng khiến anh vô thức nhăn mặt khi ánh sáng đột ngột lóe lên trong buổi đêm này. Sau đó hiện lên dòng chữ khá to nằm giữa màn hình.
[Xin chào quý khách, cảm ơn rất nhiều vì đã quan tâm đến dịch vụ của chúng tôi.]
"Ồ... Họ khá là đầu tư đấy chứ."
Vì đây là lần đầu tiên sử dụng đến dịch vụ này nên Michael khá là ngạc nhiên đến công sức mà người đã tạo ra ứng dụng bỏ vào nó. Nói đoạn, anh nhấp vào nút [tiếp tục] theo chỉ dẫn từ những dòng chữ trên màn hình.
[Xin vui lòng áp chip trên mặt sau của tấm thẻ lên camera trước của điện thoại.]
Lông mày của Michael giật nhẹ một chút khi đọc dòng chữ khó hiểu trên màn hình, nhưng rồi anh lại phát ra tiếng "À..." khá nhỏ khi nhận ra thứ mà ứng dụng nói. Anh cho tay vào túi rồi rút ra tấm thẻ mà Jenny đã đưa cho lúc còn ở tiệm CD của Bob.
"Nói thứ này á hả?"
Vì có nhiều thứ đã xảy ra nên khi nhận nó từ Jenny thì Michael không có thời gian để mà xem xét kỹ tấm thẻ này.
"Diễn viên quần chúng hạng A."
Michael đọc cái tên được trang trí một cách khá là lòe loẹt trên tấm thẻ màu xám cùng một biểu tượng đám đông hân hoan trông không có vẻ gì là liên quan đến cái tên bên cạnh, ngay khi nhìn cách bài trí này thì anh biết ngay là do Jenny đã trang trí đống này mặc cho sự phản đối đến từ Bob, bố của cô. Sau khi xoay cổ tay để lật tấm thẻ lại thì quả thật có một con chip hình vuông nhỏ nằm ngay ngắn góc trên bên phải của mặt sau tấm thẻ.
Làm theo hướng dẫn, Michael áp con chip lên camera trước của điện thoại. Tức thì, màn hình điện thoại của anh đổi sang màu đỏ máu kèm theo âm thanh kèn hiệu to tướng khiến anh giật nảy mình.
"Con nhỏ Jenny này, lỡ có ai đó kích hoạt ứng dụng gần địa bàn của mục tiêu thì sao hả!"
Ừ thì biết là chẳng có ai ngu đến mức mà đến gần địa bàn của mục tiêu mới bắt đầu sử dụng như anh, nhưng Michael vẫn phải tự kỷ mà mắng cô gái tội nghiệp có thể là vô tội kia để biện minh cho cái sự giật mình đầy ngượng ngùng khi nãy.
Sau một tiếng hắng giọng để lấy lại bình tĩnh, Michael hướng lại sự chú ý vào màn hình. Anh thực hiện hàng loạt thao tác phức tạp, lông mày liên tục nhíu chặt vào nhau bởi độ phức tạp của nó, cho đến khi ứng dụng cuối cùng cũng thiết lập xong.
Vào khoảng chừng độ mười lăm phút sau khi anh gửi yêu cầu, khung cảnh yên bình giữa đêm trước mặt bất ngờ bị phá vỡ bởi nhiều chiếc xe van to tướng xuất hiện từ phía đầu đường.
"Nhanh thật đấy nhỉ?"
Không cần suy nghĩ nhiều thì cũng biết đó chính là những "diễn viên quần chúng" mà Michael đã thuê. Bởi trong khu phố sang trọng này không thể đột nhiên xuất hiện những chiếc xe kém sang như thế được, hơn hết chúng còn cẩn thận đậu gần căn dinh thự mục tiêu mà Michael đã thiết lập lúc nãy.
Tim của Michael bỗng chốc đập ngày càng nhanh, Adrenaline dần được bơm khắp cơ thể như một chiếc xe đua F1 đang được nạp xăng chuẩn bị bứt tốc. Dù cho đã trải qua bao nhiêu vụ ám sát thì cảm giác sợ hãi và phấn khích vẫn luôn hiện hữu, dù lần này còn pha lẫn cả cảm giác khinh miệt.
Michael ngẩng mặt lên trời, hít một hơi thật sâu không khí ươm đầy mùi máu của thành phố rồi bấm nút [bắt đầu] to tướng trên màn hình điện thoại.
Như được thống lĩnh ra tín hiệu bắt đầu trận chiến, nhiều tiếng mở cửa nặng nề bỗng vang lên khắp nơi như tiếng pháo nổ, và từ trong những chiếc xe van đáng ngờ ào ra những thanh niên mặc đồ kín bưng, vai đeo cặp chéo ngang hông trong khi mặt thì che hết toàn bộ chỉ chừa mỗi con mắt trông cực kỳ nguy hiểm.
Họ kéo đuôi nhau chạy đến căn dinh thự mà Michael đã đặt làm mục tiêu rồi dừng lại phía mạn phải của sân vườn, lấy từ trong túi ra những quả bom xăng tự chế mà cứ thể thay phiên nhau quẳng vào phần sân.
Quả nhiên, ngay khi trái bom xăng đầu tiên phát nổ thì những vệ sĩ người mặc suit đen kín mít không chậm trễ một giây nào mà kéo nhau ra kiểm tra. Giữ cho mình khuôn mặt lẫn thái độ bình tĩnh, họ báo hiệu cho nhau qua bộ đàm, cẩn thẩn vừa chạy ra xem vừa kiểm tra, bọc lót cho nhau cẩn thận.
"Báo cáo! Có một đám người không rõ danh tính đang tấn công khu vực rìa ngoài dinh thự. Vâng, họ không có hành động nào là muốn tập kích vào mà chỉ ném bom xăng từ bên ngoài mà thôi. Vâng... Vâng! Tôi hiểu rồi."
Một tên ngay khi vừa kết thúc báo cáo ngắn thông qua bộ đàm trên vai đã ngay lập tức dùng tay ra hiệu cho những người khác đang đứng xung quanh. Tức thì, hàng loạt tiếng rút súng vang lên và đương nhiên kéo theo đó là những phát đạn cảnh cáo hướng về phía đoàn người diễn viên quần chúng kia.
Nhưng những người đó trông không có vẻ gì là ngạc nhiên, họ nhanh chóng nấp sau những vật cản khác như bờ tường hay cây cối, xe cộ gần đó để tránh đạn mà tiếp tục ném bom xăng vào sân vườn.
"Có gì đó lạ lắm."
"Ý anh là sao?"
"Bọn chúng đột nhiên từ đâu xuất hiện tấn công chúng ta, nhưng lại chẳng làm gì khác ngoài việc ném lung tung bom khắp nơi cả."
Khi nghe người đồng nghiệp của mình nói, một anh chàng vệ sĩ nhận ra là từ nãy đến giờ những người bên ngoài chỉ biết nhắm mắt ném bom bừa vào sân vườn chứ không nhắm vào một chỗ nào cụ thể cả. Cứ như bọn họ chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là ném hết số bom được giao cho vậy.
Nhưng việc mà anh được giao cho không phải là đoán già đoán non ý định thực sự của lũ phần tử nguy hiểm trước mắt, việc của anh lúc này là hoạt động ngón tay bóp cò hết công sức hòng có thể đẩy lui được bọn chúng.
Dù không một ai tiến lên để tấn công quyết liệt hơn nhưng hỏa lực của hai bên vẫn đang ngày càng tăng khiến nơi này đang dần trở nên giống một vùng chiến sự nào đó tại Afghanistan vậy.
Thế nhưng Michael lại trông không có vẻ gì là quá hài lòng trước kết quả này.
"Đúng là vệ sĩ chuyên nghiệp có khác, bình tĩnh thật đó."
Dù chính bản thân đã gây nên cái "tác phẩm" ồn ào khói lửa phía xa kia nhưng ánh mắt đầy suy tư của Michael lúc này lại hướng đến phía còn lại của dinh thự.
"Còn hơn mười tên lận.... nhỉ?"
Vì đang đứng ở khoảng cách khá xa nên việc đếm bằng mắt không đem lại kết quả chính xác cho lắm, nhưng có nhìn sơ qua đi chăng nữa thì cũng đủ biết, dù đã kéo rất nhiều người ra phía mạn phải thì ở mạn trái vẫn có một lớp người phòng ngự rất dày đặc khó xuyên thủng mà không đánh động đến những tên khác.
Michael hoàn toàn không ngạc nhiên một chút nào. Ngược lại anh còn nghiến răng, chau mày, máu sôi sùng sục khi nhớ về việc tự nhiên lũ điên kia lại nhắm vào Louis Moretti khi trước, để mà giờ đây ông ta lại thắt chặt an ninh như thế này.
Nhưng có tức tiếp thì cũng không thể thay đổi được thời gian, thế nên bây giờ việc mà anh cần làm là tìm cách đưa lũ mạn trái kia sang mạn bên phải để hỗ trợ. Đương nhiên, Michael đã nghĩ ra một cách.
Anh dùng tay phất vạt áo khoác dài của mình mạnh một cách không cần thiết như cách để lấy lại khí thế, rút từ băng đạn trên hông ra một viên .357 Magnum mà anh đã nhờ Jenny chuẩn bị. Michael lật ngửa ngón trỏ tay phải rồi cẩn thận đặt viên đạn đứng thẳng lên ngón tay của mình.
Trong giới sát thủ thì Michael thường được biết đến cái tên "Tử Thần" cực kỳ nổi tiếng. Nhưng những người đã từng có cơ hội hợp tác với anh trong một hợp đồng nào đó lại gọi anh bằng một cái tên khác mà ít ai biết.
[The Phantom Marksman, Xạ thủ bóng ma.]
Dù có sử dụng súng hay những vũ khí tầm xa kém như thế nào đi nữa thì anh vẫn được đặt cho biệt danh ấy bởi vì... với Michael thì súng là thứ cực kỳ thừa thãi.
Michael kéo cả chân phải lẫn tay phải về phía sau xa nhất có thể trong khi vỏ đạn bạc phản chiếu ánh trăng tạo ra vệt xám dài trông cứ như anh chuẩn bị tung ra một loại phép thuật nào đó từ đầu ngón tay.
Anh nâng tay trái lên thật cao để nhắm vào những áng mây xám phất phiu đang chầm chậm trôi trên bầu trời. Tiếp đến, Michael dồn trọng tâm vào chân sau rồi bắt đầu di chuyển tay lẫn hông để tạo đà. Cuối cùng, anh đổ người về phía trước, chuyển trọng tâm đến chân trước rồi dồn sức trên đầu ngón tay mà "bắn" viên đạn đi. Nó xé gió, lao vun vút lên trời, đâm thủng vài tầng mây, điều mà một viên đạn bình thường khó có thể làm được.
Khi cảm thấy độ cao đã vừa đủ, Michael dùng ngón trỏ vừa ném khi nãy hướng xuống mặt đất. Như một loại vũ khí tầm xa tiên tiến nào đó trong tương lai, viên đạn nghe lệnh, hướng mũi đạn về phía dưới rồi cứ thế phóng xuống.
Vừa bị tác động bởi lực hút trái đất lẫn năng lực của Michael, viên đạn lúc này đang lao xuống đất với tốc độ gần bằng một nửa vận tốc của âm thanh. Không chỉ thế, vì phải chịu lực ma sát từ không khí nên viên đạn đang dần trở nên cực kỳ nóng khiến nó lúc này không khác nào một quả thiên thạch tí hon cả.
Và đích đến của nó không nơi nào khác ngoài chính giữa cuộc chiến đang dần leo thang giữa súng và bom xăng kia.
Ngay khi chạm vào mặt đất, viên đạn đã tạo ra vụ nổ khá lớn khiến không khí rung lắc nhẹ, sóng xung kích nó phát ra từ cú va chạm cũng đã khiến vài người của cả hai bên té ngã. Ngay khi khói bụi tan gần hết, một lỗ trũng khá lớn được tạo ra khiến cả hai phía đều ngơ ngác không biết là do bên nào đã làm khiến ai cũng mắt tròn xoe nhìn vào nhau.
Nhưng có mỗi vậy thì làm gì đủ để kéo được sự chú ý từ lũ vệ sĩ bên mạn trái dinh thự. Thế là Michael tiếp tục lôi ra thêm hai viên đạn khác, đặt chúng ngay ngắn lên ngón trỏ và giữa của mình rồi phóng lên trời như chính anh đang hóa thành một quả pháo.
Khi khói bụi chưa hoàn toàn tan hết đi, những hoài nghi giữa hai bên chưa bị dập tắt, thì hai viên "thiên thạch" lại tiếp tục rơi từ trên trời xuống, xới tung một mảng lớn sân vườn.
Thông thường thì Michael sẽ không bao giờ thực hiện cách thức ám sát ồn ào và gây chú ý như này, nhưng vì hôm nay hợp đồng có hơi khó nhằn nên anh buộc phải thay đổi cách thức hành động, dù anh không ưa gì cho cam. Cơ mà bù lại thì cách thức này khá hiệu quả khi nó đã thành công lôi kéo gần hết sự chú ý của đám vệ sĩ ở phía mạn trái chạy đến ứng chiến, chỉ để lại vài mống canh chừng cho có.
Không những thế, phá hoại đã đời như này lại khiến đống stress đã tích tụ trong đầu anh bấy lâu nay đang dần dịu đi một chút, giúp anh có thể tập trung hơn vào công cuộc ám sát lần này.
Tiếp đó, Michael lôi điện thoại từ trong túi áo ra rồi dùng ứng dụng ra hiệu cho các diễn viên quần chúng rút lui. Khi một người trong số họ nhận được tín hiệu mà Michael đã gửi, họ cẩn thận thay đổi đội hình, những người ở phía sau sẽ lần lượt rút lui trong khi tuyến trước vẫn sẽ cố ném thêm vài quả bom xăng để yểm trợ.
Cùng lúc đó, Michael lại nhìn xuống khung cảnh khu phố hỗn loạn với ánh mắt chứa đầy sự toan tính, thở nhẹ ra một làn khói trắng mờ ảo trong buổi đêm lạnh lẽo này. Tự bản thân xem đó như là khói hiệu bắt đầu trận chiến, anh cứ thế chỉnh lại vạt áo khoác ngay ngắn rồi nhảy xuống khỏi sân thượng của tòa nhà cao tầng mà bắt đầu giai đoạn tiếp theo của kế hoạch ám sát.
***


0 Bình luận