Tân Chicago: Huyết Sắc Đô...
Arthur Nguyễn Stable Diffusion
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 01

Chương 03: Hỏng việc

0 Bình luận - Độ dài: 3,829 từ - Cập nhật:

Ngày 16 tháng 2 năm 2024, bảy giờ sáng, New City, Tân Chicago.

[Xin chào, các bạn xem chương trình thân yêu của tôi ơi! Các bạn đã sẵn sàng cho một ngày thật là năng động chưa nào? John Doe, người dẫn chương trình được yêu thích nhất Tân Chicago của các bạn chắc chắc là đã chuẩn bị chu đáo rồi. Sáng nay vợ tôi đã làm một bữa sáng đậm chất Mỹ là hai quả trứng cùng ba miếng thịt xông khói nóng hổi cho tôi, vấn đề ở đây là tôi bị dị ứng với trứng, và thế là tôi bắn chết cô ta luôn hahaha.

E hèm! Cùng đến với tin tức sốt dẻo đầu tiên trong ngày nào. Ngay lúc tôi thông báo thì có lẽ Zeky Mclarence đã đặt chân đến Trung Quốc cho buổi họp thượng đỉnh đầu năm giữa các Flicker rồi. Ây chà, tôi không thể kìm nén được sự ghen tị mỗi khi nhắc đến anh chàng đó, quả là một chàng trai may mắn. Các bạn thử nghĩ xem, trong số ba mươi phần trăm những người có được siêu năng lực từ "The Flick", thì anh ta lại nằm trong số năm người--]

"Ồn ào quá."

Tiếng ồn oang oang đầy nhiệt tình phát ra từ trong tivi khiến Michael không tài nào tập trung nổi vào vấn đề trước mắt, ngược lại nó còn khiến anh cảm thấy đau đầu hơn. Không chần chừ thêm giây nào, anh phẩy tay khiến chiếc điều khiển bên cạnh bay lơ lửng để tắt tivi đi.

"Chết tiệt, sao mà mệt mỏi thế nhỉ?"

Với đôi mắt thất thần, trũng sâu và quầng thâm đen nhợt nhạt, Michael nhìn chằm chằm vào mớ giấy tờ nằm ngổn ngang trước mặt. Tờ thì nhăn nhúm nhàu nát;  tờ khác lại bị gạch xóa, bôi đen. Tiêu đề của chúng không ngừng đập vào mắt anh: "Bản đồ dinh thự nhà Moretti", "Sơ đồ vệ sĩ canh gác", "Vị trí máy quay giám sát" cùng hàng trăm thông tin khác. Đặc biệt hơn cả là xấp giấy nằm chánh giữa chiếc bàn thủy tinh nhỏ mạ bạc, mang dòng chữ "Hồ sơ của Louis Moretti", khiến Michael không thể ngừng chú ý đến nó.

Mỗi khi nhìn vào tệp hồ sơ ấy, Michael lại thở một hơi thật dài như muốn trút ra hết những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu. Anh đổ người về sau, dựa lưng lên chiếc sofa màu đỏ nhung đắt tiền, tay không ngừng vò rối mái tóc bạc trắng của mình.

Sau khi dùng tay chỉnh sơ lại tóc, Michael lấy ra điện thoại từ trong túi, thao tác một chút trên màn hình, để rồi sững người lại một chút khi nhìn thấy những dòng tin nhắn mà anh đã nhận vào sáng hôm qua.

[... Gia đình tôi mang ơn cậu, Con gái tôi cuối cùng cũng được thanh thản rồi.]

Cứ ngỡ như trong cuộc đời sát thủ đầy chết chóc, đau khổ này, Michael đã tìm thấy chút niềm vui nhỏ nhoi mà anh có thể tận hưởng khi hành nghề. Nhưng cuối cùng mọi chuyện vẫn đâu vào đấy, cuối con đường mà anh đi chỉ có máu cùng xác người chồng chất đang chờ.

Aaron Rivera, đó là tên của người đã mở hợp đồng ám sát Nico Moretti mà Michael đã nhận. Con gái của ông ấy, Melissa Rivera đã được Nico tuyển vào làm thư ký cho ông ta, cô ấy đã rất vui khi được nhận việc tại một gia đình danh giá để có thể kiếm tiền phụ giúp người cha "gà trống nuôi con" của mình. Nhưng mọi chuyện không diễn ra như mong đợi của cô gái trẻ đó, trong một đêm làm việc trễ, cô ấy đã bị tên Nico đè xuống hiếp dâm một cách đầy thô bạo, và trong lúc phản kháng, cô đã bị hắn bóp cổ cho đến chết. Dù cảnh sát đã vào cuộc để điều tra sự việc, nhưng với tầm ảnh hưởng của cái tên Moretti thì hắn chỉ bị phạt một số tiền nhỏ mà không chịu thêm bất kỳ hình phạt nào.

"Chết tiệt!"

Michael nghiến răng, bóp nát chiếc điện thoại trong tay rồi ném thẳng ra ngoài cửa sổ. Tiếng 'xoảng' khô khốc vang lên khi mảnh vỡ kính văng ra ngoài, để lại một lỗ thủng nhỏ. Tuy nhiên, vết băng keo chằng chịt xung quanh cho thấy đây không phải lần đầu anh trút giận như vậy.

Nếu Michael tức giận việc Gilbert đã làm một phần, thì chín phần còn lại là anh tự trách cái hành đồng đầy ngu ngốc của mình. Nếu như anh không chấp nhận hợp đồng, không tỏ vẻ thần thánh mà đưa tay cứu giúp,  Aaron dù chắc sẽ đau khổ về cái chết của đứa con gái yêu quý, nhưng ít nhất ông ấy vẫn còn sống. Lúc này, anh mới chợt nhận ra sự thật đầy cay đắng mà anh đã không dám đối diện từ rất lâu, cái câu "cứu ai đó" vốn dĩ chưa bao giờ tồn tại trong giới sát thủ.

Cảm thấy nếu như cứ tiếp tục dây dưa với đống suy nghĩ ngổn ngang này thì chắc Michael sẽ có một lúc nào đó tự cào mặt mình ra mất. Anh quyết định sẽ giải quyết toàn bộ mọi thứ trong hôm nay, dù cho đó có là cảm giác tội lỗi, sự tức giận, hay cách thức để tâm hồn thanh thản đi chăng nữa.

Chẳng cần phải chờ đợi lâu, Michael đứng lên, mặc kệ đống giấy nằm như đống hổ lốn trên bàn mà quay người bước về phía cánh cửa. Trong lúc đi, anh nhìn xung quanh căn hộ đắt tiền được trang trí tối giản hết mức có thể của mình như muốn tìm kiếm thứ gì đó.

Nhìn thấy thứ mình cần tìm trên gian bếp gọn gàng, Michael huýt sáo, tức thì một chiếc áo khoác màu xanh lam ngả đen đơn giản bay đến nằm gọn gàng trên cánh tay của anh đúng lúc tiếng cửa mở phát ra. Michael không cần nhìn, chỉ để lại một cái búng tay nhẹ nhàng khiến toàn bộ đèn trong phòng tắt hết trước khi tiếng cửa đóng vang vọng trong không gian tĩnh mịch.

***

Tám giờ ba mươi phút sáng, New City, Tân Chicago.

Cách căn hộ độ chừng tám dãy nhà, Michael cho hai tay vào túi áo khoác, hai chân nhịp vội vã bước vào cửa hàng bán đĩa CD cũ kỹ. Dù đang nằm ngay một khu phố nhộn nhịp đầy ắp người qua lại, cửa hàng ấy lại trông cực kỳ vắng vẻ, với những tấm kính bên ngoài đã bắt đầu đóng bụi cùng bảng hiệu đã nứt gãy nhiều chỗ.

Vừa mở cửa bước vào bên trong, chào đón Michael là tiếng chuông được gắn trên cửa để báo hiệu có người đến, cùng với mùi ẩm mốc khiến anh phải nheo mặt lại trong vô thức khi nó xộc vào mũi. 

Mặc kệ những tủ trưng bày đang dần trở thành căn hộ cao cấp cho lũ côn trùng cùng ánh đèn yếu ớt, lập lòe chẳng cung cấp đủ ánh sáng cho không gian tối tăm này, Michael vẫn tiến về phía trước một cách đầy tự tin như thể đây là nhà anh. Rồi anh rẽ trái mà đi thẳng đến chỗ quầy tính tiền trong khi chẳng buồn tia mắt đến những cuốn băng CD.

"Thôi nào Bob, tôi biết ông chẳng mặn mà gì với việc buôn bán mấy cái đĩa này. Nhưng làm ơn có thể khiến nó trông như là một cửa tiệm bình thường được không? Nhà vệ sinh trông còn lịch sự hơn chỗ này ấy."

Khi dừng chân tại quầy tính tiền, Michael liền mở lời chê bai người đàn ông trung niên trước mặt. Ông ta có tạng người khá lớn, nhưng lại mặc chiếc áo trắng ngắn cũn không vừa vặn thân hình mập mạp của bản thân, làm lộ ra cái bụng phệ lông lá khiến ai nhìn vào cũng phải khó chịu. 

"Nếu tôi cần lời khuyên kinh doanh thì tôi sẽ biết đường mà tìm một doanh nhân nào đó để hỏi, nên là nhét cái lời khuyên cứt chó đó của cậu vào mông đi Reed."

Ông ta trả lời trong khi mắt vẫn còn đang dán vào cái tivi mày nâu sẫm nhỏ xíu phía trước, quay lưng về phía của Michael.

"Bình tĩnh đi, tôi buột miệng nói ra thôi. À mà gần nhà tôi có nhiều chuột lắm đấy, ông nghĩ sao nếu tôi giới thiệu chúng chỗ này? Hàng xóm không quá ồn ào chứ?"

Michael có thể nghe được Bob cười phì một cách hời hợt sau câu hỏi của anh.

"Nếu cậu nói thêm tiếng nữa mà tôi thấy không lọt lỗ tai, lần phí tiếp theo sẽ tăng lên năm mươi phần trăm đấy."

"Lời hăm dọa" của Bob khiến lông mày của Michael giật nhẹ, anh hắng giọng một tiếng để đưa cuộc trò chuyện về trạng thái nghiêm túc trước khi ví tiền của anh bị tổn hại.

"Tôi đang muốn tìm vài thứ cho bộ phim của mình."

"Lại một bộ phim khác chỉ trong một tuần sao? Quả là người nổi tiếng trong giới mà." Giọng nói của Bob ngạc nhiên xen lẫn đôi phần thích thú.

"Ừ ừ, nhưng mà lần này bộ phim có đôi chút phức tạp, tôi không chắc ông sẽ có thứ mà tôi cần."

Michael tựa người lên thành bàn, nói với bộ dạng khích đểu dù Bob còn không thèm quay lại mà nhìn vào anh.

"Cậu nghĩ mình đang nói chuyện với ai đấy hả Reed? Phun ra thứ cậu cần đi."

"Bối cảnh, phụ kiện lẫn vài diễn viên quần chúng."

"Ái chà, ngài Tử Thần đây đã lâu lắm rồi mới sử dụng diễn viên quần chúng đấy. Cái đó lẫn phụ kiện thì cậu cứ vào bên trong mà nhờ Jenny, còn bối cảnh lần này là của ai đây?"

"Louis Moretti."

Khi cái tên đó vừa chui ra khỏi miệng của Michael, Bob có chút giật mình như vừa nghe thấy điều gì đó ghê gớm. Ông ta lắc đều ly rượu mận trước khi làm một hơi hết sạch cả ly, rồi ông quay người lại, đặt ly rượu trống lên bàn.

"Lần trước thì là Nico, lần này lại là Louis. Nhà Moretti đã cướp xe và giết chó của cậu à?"

Những nếp nhăn nhỏ trên trán của Bob xô vào nhau khi ông nhìn Michael, ông cất lời với giọng điệu nửa đùa nửa dò hỏi một cách nghiêm túc. Nhưng Michael không quan tâm người đàn ông trước mặt nghĩ gì và anh cũng không muốn tốn thời gian để giải thích.

"Được so sánh với John Wick thì cũng vui đấy, nhưng mà ông có bối cảnh của Louis Moretti hay là không?"

Bob mấp máy môi, định nói điều gì đó, nhưng rồi sau một khoảnh khắc chìm vào im lặng suy nghĩ, ông lại thôi. Nếu khách hàng đã không muốn chia sẻ, ông cũng chẳng mặn mà gì việc đào sâu thêm. Bob cúi người xuống, tra chìa khóa vào ổ, mở hộc tủ sắt dưới chân. Bên trong là hàng loạt sấp giấy trắng trống không, xếp chồng lên nhau trông khá kỳ lạ. 

Ông liếm nhẹ ngón cái của mình rồi bắt đầu lật từng tờ giấy, dù tờ nào cũng chỉ là giấy trắng trống rỗng không có bất cứ thông tin nào, Bob vẫn tìm kiếm như thể ông biết được sự khác biệt giữa chúng.

"Đây rồi."

Khi lật gần hết xấp giấy, Bob dừng lại rồi rút ra một tờ mà đưa cho Michael, đương nhiên là trống không, nhưng anh lại trông không mấy ngạc nhiên khi nhận lấy tờ giấy này.

"Cảm ơn. Căn phòng có ai đang sử dụng không?"

"Không, cứ tự nhiên đi. Có gì thì hỏi Jenny là được."

Michael gật đầu xác nhận thông tin trước khi nhanh chóng xoay người bước tới cánh cửa sắt rỉ sét nằm phía bên tay trái. 

Khác với mùi hôi ẩm mốc ngoài kia, ngay khi vừa mở cửa bước vào thì mũi của Michael liền tiếp nhận thứ mùi hương đến từ nến thơm khiến tâm trạng của anh cảm thấy thoải mái hẳn đi. Cứ như là cái nơi tồi tàn bên ngoài chỉ là món khai vị để khiến cho căn phòng được lấp đầy bởi ánh đèn neon hồng tím này trở nên đặc biệt hơn.

"Jenny?"

"Ô Michael! Chưa gì anh đã ghé lại rồi à?"

Tiếp đón Michael ngay khi anh bước vào là một cô gái đang nằm đọc tạp chí thời trang trên ghế sofa màu đen bên tay phải.

"Ừm. Lại có việc cần phải giải quyết rồi."

"Anh ghé lại nhiều lần như này trong một khoảng thời gian ngắn sẽ khiến người ta hiểu lầm là anh thích tôi đấy."

"Cũng có thể do tôi thích Bob mà." Michael nhún vai.

"Haha, phải rồi nhỉ. Bố tôi cũng được rất nhiều người quý mến mà."

Jenny đặt tạp chí lên chiếc bàn ghỗ bên cạnh rồi với tay lấy cộng thun, cô vừa cột tóc vừa đứng lên rồi tiến về chỗ Michael.

Đập vào mắt Michael lúc này là cô gái có thân hình khá nhỏ nhắn, làn da trắng buốt, đôi mắt xanh biếc như bầu trời, cùng mái tóc ánh vàng được buộc vội vã nhưng vẫn trông bắt mắt hệt như đuôi của một con ngựa quý. 

Có lẽ vì không gian thoải mái nên bộ đồ Jenny đang mặc cũng khá đơn giản, bên trên là chiếc áo len màu kem trễ vai khoe khéo làn da trắng cùng xương quai xanh gợi cảm, còn bên dưới cô mặc một cái quần thun màu đen ngắn nhưng bị giấu sau chiếc áo len khiến cô trông như không mặc gì bên dưới, để lộ đôi chân trắng nõn, đầy đặn có thể thu hút bất kì ánh nhìn của tên đàn ông nào.

Vì lúc này Jenny đang đứng khá gần nên mũi của Michael vừa tiếp nhận mùi nến thơm, vừa tiếp nhận mùi nước hoa trên cơ thể cô khiến cho anh khó chịu. Michael lùi lại vài bước trước khi rút con dao phía sau lưng đưa cho Jenny.

"Tôi cần con dao này sắc bén nhất có thể. Tôi cũng cần mua vài băng đạn .357 Magnum và thuê một số diễn viên quần chúng nữa."

"Okay, còn gì nữa không?" Jenny hỏi trong lúc đang xem xét tỉ mỉ con dao mà Michael đưa cho.

"Thế là đủ rồi, cảm ơn cô nhiều."

Sau khi xác nhận mọi thứ cần thiết với Jenny, Michael quay người và mở cánh cửa trước mặt. cứ tưởng rằng sau đó chỉ là một căn phòng nhỏ, nhưng thay vào đó, một hành lang dài hiện ra, hai bên là vô số căn phòng khác nhau. Tuy nhiên, điều đặc biệt nhất lại là cánh cửa màu đỏ nằm ở cuối hành lang.

"Thế... bối cảnh lần này là của ai?"

"Louis."

"Lou-- hả?! Louis Moretti á?"

"Ừ."

"Chờ chút đã nào, Nico là một chuyện nhưng Louis là một con khủng long đấy. Anh nghiêm túc đấy à?"

Jenny trố mắt, đương nhiên khi đang sống ở Tân Chicago này mà nghe được bất kì ai mở miệng muốn ám sát Louis Moretti thì cũng sẽ phản ứng như thế, không riêng gì Jenny.

"Thế nên tôi mới phải thuê diễn viên quần chúng đây này. Và nói cho cô biết, tôi hoàn toàn không vui vẻ gì trong việc thực hiện bộ phim lần này, và cũng không muốn nói về nó quá nhiều đâu."

"Thế à? Thôi thì... chúc may mắn?" Jenny nghiêng đầu.

"Cảm ơn cô."

Nói xong, Michael chẳng buồn nhìn về phía Jenny mà chỉ bước vào bên trong dãy hành lang rồi đóng cửa. Bỏ lại bên ngoài một Jenny vẫn chưa hết ngạc nhiên trước hợp đồng ám sát lần này của Michael. Sau khi ngẫn người ra một lúc, Jenny lắc đầu rũ bỏ những lo lắng không cần thiết mà bước vào phòng làm việc để hoàn thành các yêu cầu của anh.

Michael sải những bước chân quen thuộc, tiến thẳng về căn phòng cuối hành lang. Anh mở cửa, bước vào trong. Dù bên trong tối như mực, nhưng nhờ ánh sáng hắt từ bên ngoài vào, anh vẫn dễ dàng định vị công tắc trên bức tường phía tay phải và bật một loại đèn không quá sáng nhưng vẫn đủ anh có thể nhìn thấy toàn căn phòng.

Michael cầm tờ giấy trống rỗng Bob vừa đưa khi nãy, tiến đến chiếc bàn lớn chình ình giữa phòng. Anh nhẹ nhàng đặt tờ giấy xuống, rồi khéo léo dùng hai tay vuốt phẳng, cố định nó trên mặt bàn. Nối tiếp chuỗi hành động ấy, Michael vuốt nhẹ tay trên không trung như lướt điện thoại khiến chiếc đèn bên cạnh xoay về phía tờ giấy mà không cần nhìn vào nó.

"Để xem ông có gì nào Bob."

Michael bật đèn bàn, tức thì tờ giấy trắng tinh không có bất kì thông tin nào bất ngờ hiện ra sơ đồ của dinh thự hình chữ U nào đó dưới ánh sáng tím từ chiếc đèn. Chỉ khi anh dùng tay đưa đèn rọi ánh sáng đến đâu thì thông tin mới hiện ra tới đó, những vị trí được đánh dấu đặc biệt, những ghi chú chi tiết nằm phía sau sân vườn của dinh thự ấy, và cuối cùng là thông tin khiến Michael phải ngừng lại đôi chút ngay khi nó hiện ra, "Phòng của Louis Moretti". 

Anh lấy ngón trỏ đặt lên căn phòng được ghi chú như trên, cứ thế Michael kết hợp với đèn bàn để di tay mà tìm kiếm tuyến đường phù hợp để đột nhập vào dễ dàng nhất có thể. 

Vận dụng những thông tin đã được Gilbert đưa từ trước, Michael đã ở trong căn phòng hơn một tiếng đồng hồ tìm kế hoạch ám sát con mồi mà anh cho là lớn nhất từ trước đến giờ của mình. Và ngay khi vạch ra thành công kế hoạch, căn phòng tối mờ yên tĩnh bỗng vang nhẹ lên tiếng thở phào.

***

"Xong rồi đấy à?"

Trong lúc đang nằm đọc tiếp cuốn tạp chí thì Jenny liền lên tiếng hỏi han ngay khi thấy Michael bước ra. 

"Ừm. Mọi thứ ổn cả chứ?"

Jenny hất đầu cuốn tạp chí về phía chiếc bàn gỗ nhỏ đối diện sofa. Michael tiến lại kiểm tra và nhận thấy mọi thứ đã được chuẩn bị hoàn hảo đến kinh ngạc. Con dao lúc nãy còn xỉn màu giờ đây bóng loáng đến mức phản chiếu rõ khuôn mặt anh ngay khi vừa cầm lên. Bên cạnh nó là bốn băng đạn .357 Magnum đúng như yêu cầu, không những thế còn được Jenny tinh chỉnh để dễ dàng cất giấu. Cuối cùng là một tấm thẻ bạc đặc biệt được khắc một ký hiệu kỳ lạ để sử dụng thứ gọi là diễn viên quần chúng.

"Cô là nhất đấy Jenny."

"Tôi biết mà."

Michael thu dọn toàn bộ đồ đạc trên bàn mà giấu trên người, rồi lập tức bước ra ngoài mà không quên để lại lời nịnh hót cho Jenny.

"Reed, tôi nghĩ cậu cần xem thứ này đó."

Ngay khi vừa lao ra khỏi cửa để nhanh chóng về nhà mà chuẩn bị cho cái hợp đồng ám sát khó nhằn, Michael đã bị Bob níu lại.

"Thứ gì cơ?"

Sau câu hỏi của Michael, Bob không nói thêm gì mà chỉ lặng lẽ cầm điều khiển để tăng âm lượng chiếc tivi nhỏ trước mặt ông. 

[Hiện tại tôi đang trực tiếp phát sóng cuộc rượt đuổi trên những con đường của Tân Chicago. Trong lúc Louis Moretti của nhà Moretti danh giá đang trên đường về từ buổi họp với ngài thị trưởng, lũ nổi loạn đến từ khu Chatham đã xuất hiện để tấn công vào ông ấy. Lúc này vệ sĩ của Louis lẫn cảnh sát vẫn đang ra sức bảo vệ và đưa Louis Moretti đến nơi an toàn... Tiếp theo đó...]

"Cái gì?!"

Michael tức giận đập hai tay thật mạnh lên quầy tính tiền.

Lời dẫn của phóng viên vừa dứt, màn hình liền tràn ngập cảnh tượng hỗn loạn của cuộc rượt đuổi. Bốn chiếc monster truck đủ màu sắc lòe loẹt liên tục bao vây và húc thẳng vào một chiếc xe màu đen. Xen kẽ là ánh sáng chói lòa phát ra từ đầu nòng súng của nhiều chiếc xe khác đang di chuyển xung quanh, trong khi xe cảnh sát không ngừng lạng lách hai bên, liên tục xả đạn nhằm hạ gục những kẻ ngồi trên các chiếc xe tải khổng lồ.

"Cái lũ nổi loạn chó má đó, một ngày nào đó tôi sẽ giết hết bọn chúng."

Michael nghiến răng, hai tay nắm chặt đến mức gân xanh nổi rõ. Ánh mắt anh dán chặt vào màn hình TV, nơi những hình ảnh về cuộc rượt đuổi đang diễn ra khiến sự bực bội trong anh sôi sục. Sau một hồi xem xét tình hình, Michael dồn sức, đẩy mạnh hai tay để nâng cơ thể nặng nề ra khỏi quầy tính tiền.

Anh biết chắc chắn rằng sau cuộc rượt đuổi này, Louis sẽ không chỉ tăng cường an ninh mà còn điều chỉnh lại toàn bộ lực lượng vệ sĩ tại dinh thự. Điều đó có nghĩa là ông ta cũng sẽ không ngần ngại lôi cảnh sát vào cuộc để bảo vệ bản thân. Mọi thứ lũ nổi loạn làm khiến cho kế hoạch của Michael phá sản hoàn toàn.

"Thế bây giờ cậu định làm gì?".

"Tôi không biết," Michael thở dài mệt mỏi, "nhưng trước tiên, tôi cần tìm giết vài tên nổi loạn đã."

Nói rồi, anh lập tức lao ra khỏi cửa hàng. Tiếng đóng sầm cửa cộng với những cú đập bàn và lời chửi rủa từ nãy đến giờ khiến Jenny phải chạy vội ra ngoài kiểm tra.

"Có chuyện gì thế bố?" Jenny hỏi với ánh mắt tò mò.

Bob lắc đầu, nhìn theo bóng Michael khuất dạng.

"Không có gì. Chỉ là hợp đồng của thằng nhóc Reed vừa chuyển từ cực kỳ khó thành gần như bất khả thi thôi."

***

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận