• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Mở đầu: Lời thề nguyện của một thời đã qua

0 Bình luận - Độ dài: 1,414 từ - Cập nhật:

“Con người thật là một giống loài ngu ngốc, các ngươi luôn chọn con đường đau khổ. Và rồi lại tự mình cho đó là cao thượng.” Giọng hắn vang vọng trong bóng tối, trầm khàn như kim loại ma sát, nhưng lại cuốn hút như mật rót vào tai.

Trong ký ức đã nhuốm màu máu và lửa của hắn, một ma thần vĩ đại chưa từng hiểu thấu nổi cảm xúc con người, khoảnh khắc đó là lần đầu tiên, hắn tò mò về khái niệm mơ hồ mang tên “tình yêu”.

Gió rít qua vùng đất chết. Bầu trời xám xịt, như tro bụi phủ kín. Mặt đất nứt nẻ, đen sạm vết lửa và máu. Khói lơ đãng, che khuất những thân người nằm la liệt. Giữa cảnh tượng tàn khốc ấy, Kanashi quỳ gối. Máu chảy ròng từ bụng, thấm đỏ chiếc áo tả tơi. Mắt anh mờ đi, nhưng vẫn còn một tia sáng lạ, thứ ánh sáng của người sắp lìa đời mà không chịu khuất phục. Bên cạnh anh, Mizure cũng quỳ xuống. Cô ôm lấy anh, như muốn giữ lại chút hơi ấm cuối cùng. Mái tóc dài màu tro xõa xuống, vương vài giọt máu. Khuôn mặt cô nhợt nhạt, nhưng ánh mắt lại dịu dàng đến lạ. Cô không khóc, không cầu xin. Chỉ lặng lẽ ôm anh, như ôm cả thế giới vào lòng. Ánh mắt ấy không có tuyệt vọng, chỉ có một niềm tin thầm lặng, trao trọn mọi lựa chọn cho người đàn ông cô yêu.

Từ làn khói đen, một bóng hình dần hiện ra. Đó là hắn, Dewfate, một thần cổ xưa, kẻ từng bị đày xuống vực sâu thăm thẳm. Mắt hắn sáng lên trong sương mù, sắc lạnh như lưỡi dao. Hắn bước tới, nhẹ nhàng như dạo bước trong vườn hoang.

"Đau đớn không?" Giọng hắn khàn khàn, như tiếng vọng từ đáy vực, "Cảm giác sự sống đang rời bỏ ngươi từng chút từng chút một, linh hồn bị gặm nhấm tới khi hoàn toàn tan biến ấy.”

Hắn dừng lại trước mặt họ, bàn tay lông lá đầy những nanh vuốt sắc nhọn khẽ chạm vào không khí:

"Chỉ cần gật đầu, Kanashi. Ta sẽ chữa trị cho ngươi. Không còn đau đớn, không còn chết chóc, không còn chiến tranh. Chỉ còn vinh quang, quyền lực... và bất tử."

Dewfate khẽ cười, mắt liếc qua Mizure:

"Nhưng đổi lại..." Hắn cúi xuống, giọng thì thầm độc ác, "Ngươi phải giết cô ta. Ngay đây. Ngay bây giờ. Bằng chính đôi tay mình."

Kanashi không đáp. Người anh run rẩy vì mất máu, nhưng trong mắt không có sợ hãi. Anh nghiêng đầu nhìn Mizure. Cô vẫn lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt không hề lay động. Cô đã nghe thấy tất cả. Không một lời van xin, không một giọt nước mắt, không một chút trách móc. Chỉ có đáy mắt vẫn yên ả như mặt hồ thu, dịu dàng như muốn nói: "Nếu đó là điều anh chọn lựa, em xin nguyện ý."

Kanashi khẽ cười. Nụ cười vừa đau đớn, vừa ấm áp nghẹn ngào. Người chiến binh gai góc chưa từng rơi lệ, giờ khóe mắt đã đỏ hoe. Anh thì thầm, chỉ đủ cho Mizure nghe:

"Nàng ngốc thật... Sao lại trao cả sinh mạng cho một kẻ như ta..."

Cô đáp lại bằng một nụ cười hiền, khẽ lắc đầu. Không cần thêm lời nào nữa. Trái tim họ đã hiểu nhau.

Rồi anh ngước mắt lên, đối diện với ma thần:

"Quyết định của ta… vẫn không thay đổi, ta từ chối." Từng chữ nặng trĩu như máu và xương, "Dù phải chết... ta cũng không làm điều đó."

"Ngươi vừa bỏ lỡ cơ hội sống duy nhất đấy. Đúng là ngu xuẩn, Kanashi." Dewfate rít lên, lần đầu giọng hắn run rẩy, không phải vì xúc động, mà vì cơn giận dữ. Nhưng Kanashi đã khép mắt lại, buông mình trong vòng tay Mizure:

"Ta thà chết bên người mình yêu... còn hơn sống ngàn năm mà không còn là chính mình."

Một cơn gió đen cuộn lên, nuốt chửng chiến trường. Máu, tro và ánh sáng tan biến trong tiếng nổ câm lặng. Ngay khi dứt lời từ chối ma thần, cơ thể Kanashi run rẩy yếu ớt. Máu vẫn không ngừng rỉ ra từ vết thương chí mạng. Anh nhìn Mizure, đôi mắt mờ dần nhưng vẫn cố gắng giữ lấy hình ảnh người con gái mình trân trọng:

"Mizure…, ta xin lỗi" giọng anh khàn đặc, khó nhọc thốt ra từng tiếng, "Nếu... nếu trên đời thực sự tồn tại... cái chuyển kiếp luân hồi... ta nhất định... sẽ không để nàng... phải đau buồn thêm một lần nào nữa đâu."

Anh dừng lại, cố gắng hít một hơi thật sâu. Ánh mắt anh vẫn dịu dàng, lại mang theo một nỗi buồn sâu thẳm:

"Nhưng ít nhất ở kiếp này… dù không còn ta nữa…, xin nàng hãy sống,... sống tiếp... một cuộc đời thật viên mãn..." Đôi mắt anh khép lại, bàn tay đang nắm chặt tay Mizure cũng từ từ buông thõng. Hơi thở anh tắt hẳn, nhưng lời nói cuối cùng vẫn còn vang vọng trong không gian ồn ã của tiếng hét, tiếng kim loại va đập và âm thanh của ma thuật.

Mizure ôm chặt cơ thể anh, khuôn mặt tái nhợt thoáng nét đau đớn tột cùng, nhưng đôi mắt kiên nghị không hề rời khỏi hình bóng ma thần trước mặt. Bất ngờ, từ phía sau làn khói bụi, một bóng người lao tới với tốc độ kinh hoàng. Dũng sĩ Dutr, người thứ ba trong tổ đội anh hùng của Kanashi, đã âm thầm tiếp cận. Thanh kiếm trên tay anh ta lóe lên một vệt sáng lạnh lẽo, cắm phập vào lưng Dewfate. Ma thần gầm lên giận dữ, thân hình khựng lại một khắc. Hắn quay phắt người, đôi mắt rực lửa căm hờn. Đúng lúc này, tiếng kèn hiệu vang vọng khắp chiến trường, quân tiếp viện đã đến.

Mizure nhẹ nhàng đặt Kanashi nằm xuống, ánh mắt đau buồn lướt qua khuôn mặt anh lần cuối. Cô đứng dậy, từng bước đi đều vững chắc và kiên định, hòa mình vào trận chiến. Với sự hỗ trợ của quân tiếp viện, họ đã đẩy lùi được thế lực của Dewfate, cuối cùng, phong ấn hắn vào một cuốn sách đầy những ký tự ma thuật.

Nhưng để chiến thắng, họ đã phải trả một cái giá quá đắt. Lời nguyền độc địa của Dewfate đã gieo rắc lên Kanashi, dù cho ma thần đã bị phong ấn, vẫn khiến cơ thể anh dần tan biến. Máu thịt anh hóa thành tro bụi, không để lại gì ngoài thanh kiếm anh luôn mang theo bên mình.

Mizure trở về quê nhà, ôm chặt thanh kiếm của Kanashi. Dù được tung hô như một vị anh hùng, người đã giải cứu toàn bộ nhân tộc, nhưng tất cả những người thân yêu của cô đều đã không còn. Nỗi cô đơn và mất mát gặm nhấm trái tim cô từng ngày.

Cuối cùng, Mizure quay trở lại căn nhà cũ trên đồi, từng là căn cứ bí mật của cô và Kanashi. Nơi đây vẫn còn vương vấn chút hơi ấm ngày xưa, những kỷ niệm đẹp đẽ mà tưởng chừng như mới vừa hôm qua.

Cô ôm chặt lấy thanh kiếm của Kanashi vào lòng. Kim loại lạnh lẽo như đang nhắc nhở cô về sự mất mát không gì bù đắp được. Ánh mắt cô nhìn xa xăm ra ngọn đồi quen thuộc, nơi họ đã ngày ngày cùng nhau ngắm nhìn biển trời sao rộng lớn. Nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má. Cô thì thầm, giọng nghẹn ngào:

"Xin lỗi... xin lỗi vì lúc này em chẳng còn đủ dũng khí để thực hiện ước nguyện cuối cùng của chàng. Vậy nên... hãy đợi em nhé... em sẽ tới chỗ chàng ngay thôi."

Một nụ cười buồn bã nở trên môi cô. Cô nhắm mắt lại, cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo của lưỡi kiếm chạm vào da thịt. Trong khoảnh khắc cuối cùng, hình ảnh Kanashi hiện lên rõ nét trong tâm trí cô, với nụ cười ấm áp và ánh mắt dịu dàng. Và rồi, tất cả chìm vào bóng tối.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận