• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 04: "Xe tôi hư rồi."

0 Bình luận - Độ dài: 2,323 từ - Cập nhật:

Ngày đầu tiên sau khi đổi chỗ ngồi, tôi vẫn cảm thấy cái cách mà cô Tú và nhỏ lớp trưởng này xếp chỗ ngồi nó cứ… sao sao ấy.

Ý tôi là, ngoại trừ mấy đứa yếu bóng vía bị dời lên bàn đầu ra thì những thành phần còn lại, thua cái chợ đúng chỗ ngoài kia được móc võng mà nằm thôi.

Nói vậy chứ tôi cũng chẳng để ý lắm. Dù gì cũng đến giờ tan học rồi, cứ suy nghĩ nên nấu món gì tối nay hôm bây giờ là hợp lý rồi ha!

“Nhanh lên, Quân ơi! Chậm xíu nữa là không còn cái gì nữa đấy!”- Vân thúc giục Quân một cách cưỡng cầu, thậm chí còn kéo cả tay mà đi cậu ta nữa chứ…

Lúc nãy ở trong  lớp thì đã nghe phong phanh hết rồi. Hai người đó hôm nay sẽ ra ngoài ăn nhỉ? Hình như là dạo này có món nào nổi lắm… tôi cũng chẳng quan tâm nữa.

“Vậy mình cũng về thôi.” (Phong)

Nghĩ rằng giờ trong lớp cũng chẳng còn ai cả, nên tôi cũng đang có ý định “tạm biệt” lớp học mà ra về, thì cánh tay tôi bỗng dưng bị kéo lại.

“Này!” (Tuyết)

Tôi quay mặt lại, nhận ra cánh tay trái của tôi đã bị Tuyết giữ lại từ khi nào. À phải nhỉ, dù gì thì mất Minh Quân thì tôi cũng đâu có ngồi một mình đâu, hahaha…

“Sao thế?”- tôi đáp lại nhỏ bằng giọng điệu ngớ ngẩn.

“… ông đèo tui về hôm nay được không..? Xe tôi hư rồi. Gửi sửa từ hôm qua nhưng đến nay vẫn chưa xong nên hôm nay tôi còn phải đi xe bus đi học đấy!”

Nhỏ nói rồi khuôn mặt có chút đỏ lên, hất cằm lên mắt không thèm nhìn lấy tôi một cái như thể muốn nói rằng “Có cho hay không thì bảo!” trong khi vẫn giữ chặt tay tôi như đang sợ tôi chạy mất vậy.

“Đương nhiên là được rồi. Sao lại không chứ?” (Phong)

Dù gì thì nhà của Tuyết với nhà tôi cũng chung đường mà, có gì thì giúp nhỏ cũng là chuyện nên làm thôi.

Sau khi nghhe thấy lời chấp nhận của tôi, nhỏ dần dần buông cánh tay của tôi ra rồi chẳng nói chẳng rằng, chỉ im lặng quay lại balo rồi thản nhiên xách tay tôi mà đi tới nhà xe.

Việc tiếp theo xảy ra cũng chẳng có gì đáng nói cả. Tôi lấy xe ra rồi chở nhỏ về nhà. Việc này là chuyện vô cùng bình thường! Tôi đọc tiểu thuyết lúc nào cũng sẽ có cảnh này và đương nhiên chẳng ai nói là nó có gì bất thường cả!

…cho tới khi bọn tôi tới trước cửa nhà của Tuyết.

Trong nó vô cùng bình thường, giống như là nhà của tôi vậy. Không ai nghĩ rằng con gái của một chủ sỡ hữu công ty nổi tiếng lại để con gái mình sống một mình, vả lại điều kiện sống chỉ hơn người bình thường một chút như thế này cả.

“Muốn vào trong ngồi không?” (Tuyết)

Thấy tôi im lặng mà không nói câu nào, Tuyết đã dành quyền chủ động mở lời trước.

“Vào trong ấy hả? Làm vậy có ổn không?”-  tôi đáp lại, giọng có chút ngập ngừng.

Tôi không phải giống như mấy tên nhân vật chính tiểu thuyết hở chút là lại đỏ mặt từ chối, nhưng tình huống này thì tôi rõ ràng là nên từ chối.

Dù gì thì nhỏ cũng là con gái, lại còn sống một mình. Mặc dù 2 bên gia đình có quen biết với nhau, nhưng nhiêu đó làm gì đủ để che đậy mấy lời bàn ra tán vào.

“Cứ vào đi! Tôi có chuyện muốn nói đó!”- nhỏ nhìn tôi, nói bằng giọng nghiêm túc.

Như thế này trông không giống như đang thương lượng, giống như đang ra lệnh thì đúng hơn…

… nếu chính chủ còn chẳng bận tâm, thì có lẽ tôi không cần phải khách sáo đâu ha?

“Ừm, vậy cho tui vào uống cốc nước đã nhé?”

Nhỏ không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng kéo tay tôi vào trong. Do đi sau lưng nên tôi không thấy rõ, nhưng trông giống như khóe môi của nhỏ có hơi cong lên thì phải.

Tôi vào nhà nhỏ rồi đánh giá từ từ. ỪM… nhìn thế này chắc vẫn ổn.

Kệ giày dép trông khá gọn gàng, nói đúng hơn là do ngoại trừ đôi sandal nhỏ đang mang ra thì không còn đôi nào ở đây cả nên trong vô cùng sạch sẽ.

Hành lang không có rác thải, trong như đã được dọn dẹp thường xuyên.

“Trong khá là sạch sẽ, không giống với người muốn tự sát nhỉ?”- tôi thầm nghĩ

Theo tôi thì người có khuynh hướng tự sát sẽ có lối sống khá buông thả vào lúc cuối đời. Thuốc lá, rượu chè,… họ sẽ cố trải nghiệm một cách vô tội vạ và thậm chí đôi lúc là sẽ còn hơn cả thế.

“Trong sạch sẽ ghê ha? Bà có dọn dẹp thường xuyên không vậy?” – tôi nheo mắt hỏi.

“Đương nhiên là có rồi! Tôi không muốn bị ai đó nói rằng bản thân mình sống thiếu kỉ luật đâu!”- Tuyết đáp lại với giọng dửng dưng, nhưng kèm theo đó là đôi chút tự hào.

“Vậy tôi sẽ đợi trong phòng khách nhé! Muốn nói gì thì cứ chuẩn bị đi, tôi chờ được.” (Phong)

Tôi nói rồi hướng tới phòng khách. Tay tôi giơ ra muốn mở cửa căn phòng, thế nhưng tôi đã bị ngăn lại. Tuyết đang đứng chắn ở giữa tôi và cánh cửa, không hề muốn cho tôi vào.

“Bà sao thế???”- tôi nhìn nhỏ bằng ánh mắt khó hiểu.

“P-P-Phòng tôi nhé! Lầu 2 rẽ trái là thấy!”(Tuyết)

Nhỏ trả lời tôi với giọng lắp bắp, cúi mặt xuống như thể không muốn tôi thấy được khuôn mặt đã đỏ lên trông thấy của nhỏ. Nhưng như tôi đã nói rồi, tôi đã thấy khuôn mặt của nhỏ đỏ lên rồi còn gì!

Dễ thương quá đi mất!!!

Dù ở trong phòng khách kia có giấu thứ gì mà nhỏ không muốn để tôi nhìn thấy thì tôi cũng chẳn còn quan tâm nữa. Chẳng phải trước mắt tôi đã có một sinh vật dễ thương rồi sao?

“Bà thật sự muốn tôi vào phòng của bà à?” (Phong)

Tôi ghé sát tai của nhỏ mà thì thầm.

Ở trong cái thế này rồi mà không tìm cách trả đũa vụ trên lớp ngày hôm qua thì đúng là quá YẾU. Có biết là hôm qua nhỏ đã suýt nữa dọa tôi rụng tim rồi không?

Nhỏ nhìn tôi với ánh mắt mở to, rồi lại cụp xuống nhìn đôi bàn tay nhỏ nhắn mà nhỏ đặt ở trước ngực, đôi gò má bất giác đỏ lên.

Rõ ràng là đang tìm cách để giải vây cho bản thân, nhưng càng tìm thì lại phát  hiện là làm gì còn con đường nào giúp nhỏ không phải xấu hổ.

Là con gái thì không nên tự tiện mời con trai lạ vào phòng, đã vậy lại là lúc nhà chỉ có riêng 2 đứa thế này.

Nhưng xét theo việc nhỏ không muốn tôi vào phòng khách, thì nếu nhỏ muốn tiếp tôi thì nơi duy nhất là ở phòng ngủ của nhỏ thôi!

Cơ mà Tuyết phải giải thích sao nàng ta lại muốn tôi vào phòng của cô ấy như vậy, chắc là không phải âm mưu nào đen tối đâu ha!?

Nghĩ thầm trong bụng như vậy, tôi cười không ngậm được mồm. Trong khi đó thì Tuyết vẫn cứ ấp a ấp úng mãi không nói được gì.

“Tôi…tôi…tôi..” (Tuyết)

Nhìn nhỏ lúng túng tìm cách giải thích thế này… lại dính sát thương chí mạng rồi còn đâu!

Đúng là mĩ nhân có khác! Cãi lý không lại người ta thì lại phó mặc cho cái nhan sắc ấy! Có biết cái nội tại ấy bá đạo cỡ nào không vậy hả?

Con tim tôi đập thình thình liên hồi trước sự dễ thương tuyệt đối này, nó rõ ràng đã đầu hàng đối phương vô điều kiện trong khi não bộ tôi chỉ có thể chửi thầm “Thằng phản quốc!”

Con tim tôi đã đầu hàng như vậy, thì chắc là không cần đấu nữa đâu ha?

Đành vậy, tôi sẽ cho nhỏ một bật thang để đi xuống vậy.

“Cho tôi ở trển mà không có nước thì phải làm sao? Phải chờ bà mà! Hay bà muốn để tôi chết khát à?”

Nhỏ ngước lên nhìn tôi, mặt đầy dấu chấm hỏi.

“Nước…nước?!” (Tuyết)

“Đúng rồi! Tôi sống mà không có nước là không được đâu!”

Tôi nhìn nhỏ, đôi mắt nhỏ mở to nhìn ngược lại tôi như thể tôi đang nói thứ gì đó hết sức vô lý vậy.

Sau một nhịp thở, nhỏ cuối cùng cũng dùng đôi tay nhỏ nhắn kia mà đẩy tôi ra.

“Nước thì đương nhiên là để ở trong tủ lạnh rồi! Không biết tự giác lấy mà uống à!”

Nhỏ dùng cả hai tay đẩy tôi vào nhà bếp rồi đứng đó chứng kiến cảnh tôi lấy một phích nước đá ra rồi lại đi lên phòng ngủ của nhỏ.

“Ở đây à?” (Phong)

“Vâng vâng vâng... ông ở yên trong đây nghe chưa? Tôi chỉ đi mất có 15 phút thôi!” (Tuyết)

Tuyết lại nói với tôi bằng giọng ra lệnh, có lẽ là nhỏ lại cần được chỉnh đốn rồi!

Nhưng thôi kệ vậy, cứ hèn tạm thời vậy thôi.

“Ờ…”

Nói rồi nhỏ quay đi xuống lầu 1, bỏ mặt tôi đứng trước của phòng của nhỏ.

Như tôi đã nói rồi. Tôi không phải giống như mấy tên nhân vật chính tiểu thuyết hở chút là lại đỏ mặt, mà đằng này nhỏ cũng đã đồng ý rồi nên tôi cứ vô tư đi!

Cạch! Cạch!

Tiếng cánh cửa phòng ngủ của Tuyết được mở ra, rồi lại đóng lại.

Tôi lần đầu tiên vào phòng con gái nhà người ta thế này, nên làm gì trước tiên nhỉ?

Vừa vào phòng thì thứ đập vào mắt tôi chính là một chiếc bàn mini gấp gọn. Thôi thì cứ ngồi phịch xuống cái bàn nhỏ này đã, dù gì cũng có sẵn hai miếng lót đệm rồi còn gì.

Nhưng có tận 2 miếng đệm trong khi nhỏ sống một mình à? Thôi thì cứ kệ vậy, có khi hôm qua bả có khách thì sao.

Tôi làm gì có kinh nghiệm với con gái cơ chứ, nên giờ sao mà biết bản thân mình nên làm gì.

Ở trong phòng của nhỏ thế này, đôi mắt này có mà lỡ bắt gặp thứ gì đó thì chắc là không sao đâu ha? Mà lỡ thấy thì lại cảm thấy có lỗi với nhỏ lắm.

Tâm trạng tôi cứ thế bị dằn vặt giữa việc cân nhắc có nên mở mắt ra liếc nhẹ thứ gì đó, hay là cứ nhắm chặt đôi mắt này lại trước khi nhỏ đến để bảo toàn sự riêng tư của Tuyết.

…cuối cùng thì tôi cũng đã không thể chống lại sự cám dỗ của tuổi mới lớn.

Tôi chầm chậm mở đôi mắt ra, quét qua xung quanh phòng của Tuyết một lượt.

Phòng của nhỏ cũng chẳng có gì gọi là vật dụng riêng tư cả.

Nhìn chung cũng chỉ có 1 chiếc bàn mini tôi đang ngồi, một chiếc bàn học, một tủ quần áo và một chiếc giường ngủ.

Không có vật dụng cá nhân riêng tư nào như… bạn biết đó! Không có cái nào giống với cái đó bị bỏ bừa bộn ở ngoài cả.

“Nhỏ đúng là cẩn thận thật mà.” (Phong)

Tôi nhanh chóng chuyển dời sự chú ý của mình sang thứ khác…

…không phải cái giường đâu đấy nhé! Tôi tự nhận bản thân mình có chút lập dị, nhưng chắc chắc là tôi không hề có mấy cái sở thích giống vậy đâu!

Tôi đến trước bàn học của nhỏ, rồi lật từng quyển ghi chú của nhỏ ra xem. Những quyển ghi chú này khiến tôi không khỏi kinh ngạc.

“UÂY. Trong nó được phết ấy chứ!” (Phong)

Là một học sinh có thể nói là chăm chỉ, tôi không khỏi cảm thán trước sự bất ngờ mà quyển ghi chú này mang lại.

Điều đáng được công nhận nhất ở đây không phải là độ chính xác của quyển ghi chú, mà là sự chăm chỉ của người đã viết nên quyển ghi chú này.

Dễ hiểu, dễ nhớ và chính xác. Phải mất bao lâu, hay nói cách khác là nhỏ đã kiên nhẫn cỡ nào để có thể ghi ra cái này.

Cạch!

Tiếng cánh cửa phòng đã được mở ra, tôi bất giác quay người lại để có thể nói chuyện với nhỏ.

Nhỏ bảo là sẽ đi 10 tới 15 phút. Chắc nhỏ không nói sai đâu, chỉ là tôi quá đắm chìm vào quyển sổ ghi chú này thôi.

Chuẩn bị ngước lên rồi khen nhỏ về quyển ghi chú này, Muốn nói với nhỏ rằng tôi thấy nó xứng đáng ra sao thì có lẽ nó không còn quan trọng nữa.

Tôi nuốt nước bọt, đôi mắt của tôi không thể nào rời khỏi nhỏ…

Tôi có lẽ đã phát hiện ra một kho báu khác trong căn nhà nay rồi…

“Chà… bà cũng nên nhớ, tôi cũng là con trai mà…”- tôi nói bằng giọng lí nhí, nhỏ đến mức mà tôi nghĩ rằng cô ấy không thể nghe thấy được.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận