[one shot] Mảnh vỡ hình h...
Hoa loạn trí Hoa loạn trí
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

One shot

Phần cuối

0 Bình luận - Độ dài: 1,317 từ - Cập nhật:

Phía sau cô là một hành lang mới, nó lấp lánh ánh đỏ hoè.

ilulu bước vào. Ánh sáng trong hành lang không đến từ đèn, mà dường như phát ra từ chính những bức tường, những mảng thịt đỏ au, mềm và ẩm ướt, thở phập phồng như phổi của một sinh vật sống. Mỗi bước đi, chân cô lún vào một thứ bề mặt không rõ là thảm nhung hay nội tạng lót nền. Mùi tanh nồng nhưng không hẳn là máu. Nó giống như mùi của những câu hỏi chưa từng được trả lời hăng, cũ và dễ quên sau khi ngửi nhiều.

Bỗng một tiếng đập vang lên, không phải từ đâu xa, mà ngay trong tai trái cô. Âm thanh của một cái gì đó đập cánh, như một con côn trùng khổng lồ bị nhốt trong hộp sọ không xác định là của sinh vật sống nào từng tồn tại để làm cảnh cho cái thế giới loạn trí này. ilulu đưa tay ôm đầu. Giọng nói cũ lại vang lên.

"quy luật 18: khi bắt đầu nghi ngờ thực tại, đừng nhìn vào gương."

ilulu lập tức ngoảnh đi khi thấy bên mé phải của hành lang có treo một khung kính nhỏ. Trong tích tắc, cô lỡ liếc qua. Và thứ cô thấy không phải là chính mình... không phải chính mình, mà là một ilulu khác đang nhìn lại, nhếch miệng cười, hai mắt không có tròng đen, chỉ toàn những chữ cái di chuyển không ngừng.

Cô vộ quay chạy. Tiếng bước chân như tiếng tim thình thịch, Hành lang co giãn, lôi kéo như ruột một con vật sống. Cánh cửa phía cuối xa dần theo từng bước. Nhưng rồi, nó bất ngờ gần lại, chỉ sau một cái chớp mắt.

Cô không suy nghĩ và cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều. Cô mở cửa, bước vào một phòng học quen thuộc. Lớp 12/4. Nhưng không có ai.

Chỉ có laysi ngồi ở bàn cuối, tay đặt trên bàn, úp một tấm ảnh cũ kỹ xuống mặt gỗ. Bên cạnh là một lọ thủy tinh, bên trong đựng một thứ trông giống như... giọng nói. Nó có dạng hình cầu, xoáy tròn, phát ra âm thanh ngắt quãng như radio nhiễu sóng.

ilulu tiến lại gần. laysi không nhìn lên.

"Nó đang bắt đầu tiêu hóa ký ức của cậu,” 

laysi nói, giọng đều như một chương trình phát thanh ban đêm.

"nếu cậu không còn biết đâu là thật, thì cái gọi là thật có giá trị gì?"

ilulu cười khẽ. Một nụ cười gượng gạo, buông lỏng Nhưng thể cô chưa từng chạy khi nãy... Như thể chưa từng là ilulu đó.

"Tớ đã tự hỏi... nếu có thể, liệu tớ có muốn quay lại làm một người bình thường?"

laysi ngẩng đầu. Trong khoảnh khắc đó, gương mặt cô không còn nét người. Chỉ là tập hợp những đường mực đen uốn cong thành một biểu cảm lơ lửng.

"Muộn rồi. ‘Bình thường’ là một lớp da đã lột bỏ. Cậu không thể mặc lại."

ilulu ngồi xuống, đối diện laysi. Cô lật tấm ảnh trên bàn.

Bức ảnh là một phiên bản mờ nhòe của cả hai ilulu và laysi ngồi trong phòng như đã biết trước đến từng vị trí chỗ ngồi, nhưng xung quanh là những cái bóng, mờ nhạt và đông đặc như sáp tan, tất cả đang quay mặt về phía ống kính.

"Ai chụp tấm này?”

laysi không trả lời. Cô đẩy lọ thủy tinh về phía ilulu.

"Uống đi. Đó là giọng nói cũ của cậu. Nếu uống, cậu sẽ nhớ lại tên thật. Nhưng chỉ trong bảy phút. Sau đó, cái tên đó sẽ bị xóa khỏi tất cả các chiều thời gian."

ilulu do dự. Rồi cô mở nắp. Mùi trong lọ là mùi của sách cháy, tóc ướt và nước mắt trẻ sơ sinh.

Cô uống. Cái lọ thuỷ tinh nơi mà có một... Sinh vật, à không âm thanh đang rít lên theo từng thứ chất lỏng trên cơ thể nó bị cô nuốt trọn.

Tất cả tối sầm.

Cô thấy mình đứng trên một sân ga không có tàu, cái vị đắng dai dẳng vẫn trong miệng cô nhưng đã ngọt ngào đến mức có cô chưa từng nghĩ rằng mình đã uống hỗn hợp như tro sá. Bên dưới đường ray là những dòng chữ chảy trôi như nước. Trên bảng thông báo điện tử, không có giờ tàu, chỉ có dòng chữ:

"tên thật: dữ liệu không thể hiển thị"

Bỗng mọi thứ chững lại. Rồi từng chữ một bắt đầu chảy ngược, trở về cổ họng ilulu.

Cô mở mắt. Vẫn là lớp học. Vẫn là laysi. Nhưng tay cô đang vẽ. Trên giấy là một hình xoắn ốc, với một mắt ở giữa, và những vết mực chảy thành máu.

laysi gật đầu.

"Bây giờ, cậu đã sẵn sàng để đến tầng tiếp theo."

ilulu không hỏi “tầng gì”. Cô chỉ đứng dậy. Những ngón tay cô vẫn đang run, nhưng là vì hứng thú, hứbg thú cái thế giới tàn lụi này, hứng thu khi không còn phải... Uống thuốc.

Ngoài cửa lớp, cầu thang uốn cong như dạ dày của một sinh vật cổ đại.

Giờ ra chơi réo lên sau giờ học nơi ilulu chỉ ngồi vẽ vời mặc cho giáo viên đang ăn những cuốn táo trên bàn. Học sinh lúc này mới chép bài trong khi trên bảng đen không một dòng phấn trắng. Cô bước lên từng bậc thang như thể đang bước vào bụng của một sinh vật, nơi dịch dạ dày chưa tiêu hóa xong. Mỗi bước đi là một âm thanh ướt át, nhầy nhụa, như thể cô đang giẫm lên ký ức của chính mình. Cầu thang không có lan can. Không có đích đến rõ ràng. Chỉ là những vòng xoắn, chồng lên nhau, dẫn về phía một nơi nào đó trong lòng thế giới.

"cậu sợ không?"

giọng của laysi vang lên phía sau, không hẳn là hỏi. nhiều hơn là một nhắc nhở.

“không rõ nữa,”

ilulu đáp, không ngoái đầu. Tiếng chân vang khắp dãy hành lang nơi chỉ có hai trái tim đang đập.

Bức tường quanh cầu thang bắt đầu hiện hình: từng lớp tranh vẽ chồng chéo, vẽ bằng máu, bằng mực, bằng chữ cái và những cái tên bị gạch bỏ. Tất cả là những ký ức không ai nhớ hoặc đã bị cưỡng ép lãng quên. Trong thoáng chốc, ilulu thấy hình ảnh một cô bé đứng dưới mưa, ôm một con thú nhồi bông đã mục nát, mắt cô bé trũng sâu và môi mấp máy không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Cô bước tiếp. Tầng tiếp theo không mở ra như một căn phòng, mà như một giấc mơ bị rút ruột. Không có trần. Không có sàn. Chỉ có những khối hình học lơ lửng giữa khoảng không  những lập phương, những kim tự tháp, những khối cầu, tất cả đều đập nhịp như tim sống. Đây là tầng của hình họa. của luật lệ. của logic méo mó. 

ilulu đứng trên một khối lập phương đang lơ lửng, cô không biết mình đã lên khi nào và bằng cách nào, cô nhìn xuống vực sâu bên dưới nơi có thể là vô tận, hoặc chỉ là một tấm gương phản chiếu toàn bộ sự sụp đổ của hệ thống công lý thối nát đã lâu. Nơi mà những người như cô bị ép uống thuốc.

"nếu đây là điểm không thể quay lại, thì có lẽ mình đã đi đúng hướng."

Đằng sau, laysi không còn hiện thân. Chỉ còn một bóng mờ, kéo dài như cái bóng của một câu hỏi chưa lời đáp.

ilulu nhắm mắt.

Và nhảy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận