[one shot] Mảnh vỡ hình h...
Hoa loạn trí Hoa loạn trí
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

One shot

Phần đầu

0 Bình luận - Độ dài: 2,721 từ - Cập nhật:

Ilulu tỉnh dậy vào một buổi sáng như mọi buổi sáng khác, nhưng tâm trí cô không còn ở trên chiếc giường ấy. Nó đã lang thang từ đêm hôm trước, qua hàng nghìn mê lộ của những suy nghĩ rối bời, lạc trong sương mù u ám của một thứ cảm giác không gì cả, không phải buồn, không hẳn là trầm cảm như cái cách mọi người nói cô, mà là... rỗng.

Căn phòng trọ trên tầng ba nơi cô ở cùng mẹ như một mô hình học thuật về sự suy thoái: tường nứt, trần loang nước, và những mảnh gương vỡ lẫn trong đống vật dụng bỏ đi. Mỗi sáng, ilulu đều tự soi mình qua một mảnh gương như thế. Chỉ là đủ để thấy nửa khuôn mặt. Nửa còn lại, cô luôn tưởng tượng ra: méo mó, biến dạng, hoặc đôi khi là không tồn tại.

Sáng sớm hôm đó. ilulu bước đến trường một nỗi cô đơn len lỏi đi theo từng bước. Với chiếc đầu đau như búa bổ vì ngủ không đủ giấc. bất chấp điều đó cô vẫn có thể cảm nhận được cái lạnh buốt giá như muốn cắt da cắt thịt của thời tiết đang giao thoa dữ dội hơn trước khi bước qua mùa đông hoàn toàn.

Bước đi trong hành lang dài vắng lặng, tôi có thể cảm nhận từng hơi thở lạnh lẽo của mùa đông trườn qua những ô cửa kính. Không gian tĩnh mịch, nhưng lại mang theo một thứ cảm giác khó tả, một cảm giác không thực sự đơn độc, mà đang bị dõi theo bởi một thứ gì đó ẩn nấp trong những giọt sương ban mai lạnh lẽo, một sự hiện diện vô hình không thể lý giải bằng logic thông thường.

Trường học nơi cô lui đến hằng ngày là một nhà hát kỳ quặc, nó cao như chính sự nghiệp của gã hiệu trưởng nơi cô diễn vai một học sinh bình thường. Vai diễn đó đòi hỏi cô phải im lặng vừa đủ, tham gia vừa đủ, và mỉm cười đúng lúc. Không ai phát hiện ra tâm trí cô trôi dạt giữa những hình khối không gian phi lý một cách méo mó.

Một tiết học môn hình học mà giáo viên dạy một cách nghiêm túc dù biết học sinh không mấy quan tâm, cô bỗng dưng bật ra một câu hỏi mà cô không định hỏi theo chính tâm quan của mình về sự méo mó trong nhận thức không gian.

"Nếu hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau, liệu chúng có buồn không?".

Cả lớp phì cười, kể cả giáo viên. Họ nghĩ đó là một câu đùa. Cô mỉm cười đáp lại, nhưng bên trong, tim cô siết lại như một sợi chỉ bị kéo quá mức.

Đêm đó, ilulu bắt đầu vẽ. Không phải vẽ tranh, mà là những câu hỏi, bằng hình ảnh. Cô vẽ một con cá đang thở oxy trong một bể nước đầy người. Một chiếc ghế có chân là những bàn tay. Một đứa bé đội chiếc đầu lâu như mặt nạ, chiếc mặt nạ mà đứa bé có thể tưởng tượng ra hình dáng mặt trước mà không quan tâm ai nhìn vào và nói đó là một chiếc đầu lâu.

Dưới mỗi bức, cô viết một câu hỏi:

-"Nếu tôi là một cái bóng, ai là người thật?"             

-"Đâu là ranh giới giữa nỗi đau và sự nhàm chán?"

-"Nếu tôi biến mất, ai sẽ nhận ra góc ghế trống trong lớp?"

Cô giấu những bức tranh ấy khắp nơi trong ngăn bàn, trong cặp, giữa các trang vở, nhà vệ sinh trường, đôi khi là trong cặp những bạn học khác. như chôn những mảnh ký ức tương lai. Rồi một ngày nọ, có người tìm thấy một bức, không vứt nó vào sọt rác như những con người khác.

Tên cô là laysi, một cô gái gần như chưa bao giờ và cô sẽ không bao giờ quan tâm đến như những người khác vì mãi mê với những câu chuyên cổ tích đen tối của mình. Nơi hoàng tử không hôn ếch mà bóp chết nó.

laysi không trả lại bức vẽ. Cô giữ nó, rồi trượt một mảnh giấy nhỏ lại cho Ilulu dưới bàn, nơi mà lần đầu ilulu nhận thức được khung cảnh quanh lớp học và sự hiện diện đầu năm đến giờ của người bạn laysi cùng bàn cô.

“Tớ cũng hay vẽ những câu hỏi. Nhưng tớ không dám hỏi chúng to.”

ilulu nhìn cô. một cô gái tóc rối, mặc đồng phục lệch khuy, mắt như không bao giờ ngủ. Ánh nhìn đó không hỏi han, không đòi giải thích. Nó chỉ giống một sự mơ hồ không rõ.

Từ hôm ấy, họ bắt đầu để lại tranh cho nhau, như hai con quái vật sống dưới sàn nhà, gõ mã tín hiệu bằng móng tay qua gỗ mục. Ilulu cảm nhận được một cọng chỉ đan những mảnh ký ức tâm hồn của mình lại với nhau. Những câu hỏi ngày một sâu hơn: 

-“Nếu tớ mở đầu mình ra, liệu cậu có nhìn vào không?”.

-“Có bao nhiêu người giả vờ là người?”.

-“Cười có phải là một dạng tự sát nhẹ?”.

Một lần, ilulu rủ Laysi lên sân thượng, nơi bị cấm vì lan can gãy. Gió lạnh như muốn khẽ nói vào từng lớp da thịt của cô rằng cô không nên sống... Sống lại cái thời không có laysi.

"Tớ ước gì mình là một bức vẽ"

ilulu nói. Nhịp hơi thở không dồn dập. Chỉ cần tồn tại dưới ánh mắt ai đó, ánh mắt sâu và đen sẽ động lại trong cô.

laysi gật đầu. 

"Nhưng nếu thế, ai sẽ vẽ cậu? ai sẽ chịu trách nhiệm vì sự tồn tại của cậu?".

ilulu không trả lời. Gió thổi, làm rung những cánh cửa không ai đóng. Mặt trời lặn sau toà nhà bệnh viện, nơi mẹ cô đang trực đêm.

Đêm đó, cô mơ thấy mình là một nhân vật trong bức tranh của chính mình. Cô bước đi giữa những đường viền run rẩy, giữa màu mực lem và khoảng trắng vô tận. Cô không có miệng nhưng buộc phải hét, không có tay để che mặt. Nhưng cô vẫn ý thức rằng mình đang sống và mẹ cô sắp về sau giấc mơ này để đánh thứ cô dậy và nói.

"Con uống thuốc chưa?"

Cái thuốc đắng ngắt như đấm vào mạng sườn làm ta ngỡ ngân một nhịp trước khi nói chuyện tiếp tục về những quan niệm lệch lạc mà ta cho là đúng trong xã hội hiện đại.

Sáng hôm sau. Một sớm mai khi trời chưa sáng, laysi không đến lớp. Thay vào đó, ilulu tìm thấy một bức tranh mới trong ngăn bàn. vẽ hai cô gái đứng bên nhau, tay trong tay, giữa một khu rừng làm từ giấy vẽ nhàu nát. Dưới bức tranh, một câu hỏi:

“Nếu những kẻ cô đơn có thể nghe nhau qua giấc mơ, liệu họ có còn cô đơn không?”

ilulu cầm bức tranh lên. Lần đầu tiên, cô khóc nấc lên, gục xuống bàn... Không ai quan tâm vì họ biết rõ..

"Con nhỏ bệnh tật, lại mất một người bạn tưởng tượng nữa rồi"

Cô hiểu rằng, có lẽ, thế giới không cần phải hiểu cô.

Chỉ cần... có ai đó nghe.

Đêm đó. Trong phòng ngủ của mình ilulu đang vẫn cô đơn trên chính chiếc giường của mình, cô mơ thấy một hành lang dài gần bất tận phiá tây. Ở cuối hành lang là một cánh cửa màu đen, trên có khắc chìm dòng chữ: D402.

Cô không mở nó. Nhưng từ trong khe cửa, ánh sáng rò rỉ rỉ... ánh sáng có hình dạng như một con ong bắp cày sẽ lao vào như một kẻ thiêu thân.

Sáng hôm sau, ilulu tỉnh dậy trong gian phòng u ám của mình. Trên tay cô siết chặt một mảnh giấy vào tay cô, cô kh

ông biết từ lúc nào và bằng cách nào nhưng.

“Gặp nhau ở căn phòng đó, tại trường"

Một sớm Mai Đi học với chiếc sọ rỗng ruột. ilulu bước dài lê thê trên hành lang trương. Ánh mắt liết qua từng gian phòng học, câu lạc bộ... Không biết đã đi được bao lâu, phía hai bức tường vốn là cửa sổ và phòng học lạnh lẽo. Nó không đứng yên, nó luôn trườn qua các cô cậu học sinh bên ngoài như thể là một sinh vật sống.

Đêm đó, sau giấc mơ kỳ lạ về cánh cửa mang dòng chữ "D402", ilulu tỉnh dậy với cảm giác gai lạnh chạy dọc sống lưng. Trên tay cô, mảnh giấy vẫn còn, dòng chữ như in thẳng vào tâm trí.

Cô cố gắng lờ đi. Là do thuốc. Là do giấc ngủ bị ngắt giữa chừng. Nhưng suốt buổi sáng, ý nghĩ ấy bám lấy cô như một ký sinh trùng bám vào não. Cô ngồi trong lớp mà không nghe được tiếng giảng. Mỗi lần chớp mắt, hành lang trong mơ lại hiện ra. Không còn là mơ nữa mà là một dạng ký ức… từ một chiều khác.

Giữa giờ ra chơi, như bị kéo bằng một sợi chỉ mảnh vô hình, cô rời khỏi lớp. Không mục tiêu. Không lý do rõ ràng. Chỉ biết bước. Qua dãy A, qua khu nhà thực hành cũ… như thể đôi chân tự biết đường.

Trường không có hành lang phía tây. Ít nhất là trên bản đồ. như thể một cơn sốt dẫn lối, cô đi qua khu A. nơi phòng thực hành cũ bị bỏ hoang và thấy một cánh cửa không đánh số cánh cửa lẻ loi giữa chốn manh cỏ này.

"Phòng D402 cuối hành lang phía tây, nơi chúa toạ lạc."

sơn, có vết móng tay cào ngang. Xô đẩy vào.

Bên trong: tối. Không gian mơ hồ không thể hình dung, không có chiều sâu. Không có tường, trần hay sàn. chỉ có khoảng trống. Và ở giữa khoảng trống ấy, laysi đang đứng, quay lưng lại, như đã chờ cô rất lâu rồi.

ilulu vô thức mỉm cười không kiểm soát trong cái tình huống oái oăm này, Cô lùi lại. Quay đầu bỏ chạy nhưng rồi cô khựng lại, ánh mắt cô lảo đảo như thể quay ngược lại để nhìn lên cả những thớ não.

"laysi đã chờ mình, mình đang tỉnh"

Nhưng khi ilulu quay mặt lại, phòng D402 biến mất. Cánh cửa không còn, chỉ còn một mảng tường bê tông tróc vữa, không dấu vết gì cho thấy đã từng bị xô lệch.

Phòng D402 không có trong bản đồ trường học. Sau khi rời khỏi đó, nhưng cô vừa ở đó mà?... Cánh cửa biến mất, bức tường mốc meo không dấu vết từng bị xô lệch. Cô tự hỏi liệu laysi có phải là một ảo giác.

Cô giấu suy nghĩ và chôn mình trong lớp học nghệ thuật, laysi bước vào tự nhiên như thể luôn học ở đây. Cô kéo ghế cạnh ilulu, không chào hỏi, chỉ mở tập giấy và bắt đầu vẽ. Và ghi chú những câu hỏi dưới mặt tranh như thường lệ.

"Cậu có biết vì sao máy chiếu lớp này cứ bị lỗi không?" 

Không kịp để ilulu trả lời. laysi mỉm cười nói khẽ.

"Vì mỗi lần có người nói dối, nó bị nhiễu."

ilulu không biết phản ứng thế nào. Nhưng ngay lúc đó, máy chiếu phập phù, hiện lên hình một con mắt đang tự nuốt mình.

"Thấy không?... ai đó vừa nghĩ: tôi ổn."

Tiết học diễn ra như thể không có gì bất thường, nhưng với ilulu, thế giới đã thay đổi. Cô bắt đầu nhìn thấy các "ký hiệu" nhỏ quanh laysi những dấu mực không thuộc về ngôn ngữ của cái thế giới này... Nhưng cô đang tỉnh mà? mẫu hình học như virus, những con số chạy ngược trong đôi mắt của laysi.

Một khoảng im. Lấy hết dũng khí, ilulu cắn môi hỏi.

"cậu có muốn biến mất cùng tớ?"

laysi nhìn cô, không chớp mắt. Vì cô không thuộc về nơi này. Cô được sinh ra giữa hai lần sụp đổ của thế giới. Một lần khi ilulu khóc, một lần là ngay bây giờ... nó luôn sụp đổ Còn cậu ilulu... cậu là bản đồ chưa hoàn chỉnh. Tớ chỉ muốn biết bản đồ ấy dẫn tới đâu.

Ilulu viết một câu hỏi mới vào nhật ký tranh.

“Nếu hai bóng tối chạm nhau, có tạo ra ánh sáng không?”

Đáp án xuất hiện dưới dạng một trò đùa mà cô quên ngay sau đó. Trò đùa mà một bạn học khác chạm vào vai cô và hỏi.

"Cậu... Giáo viên kêu kìa"

laysi thì thầm bên tai cô trước khi bước ra khỏi lớp. 

"Cậu biết không? Hài hước là thứ duy nhất không thể kiểm soát. Ngay cả mấy thực thể cũ kỹ ngoài không gian cũng không hiểu nổi vì sao chúng ta lại cười khi bị đau."

Từ hôm đó, cả hai thường trốn học, mặc cho giáo viên đã và đang nói chuyện với mẹ cô để cho cô vào trường khiếm khuyết. chui vào những nơi không ai dùng. nhà kho cũ, phòng y tế bị bỏ hoang, thậm chí cả phía sau sân khấu hội trường. Mỗi lần, họ lại mang theo một tờ tranh mới, dán lên tường, và ngồi nhìn nó như thể đang xem ti vi.

"Không phải ai mất trí cũng lạc đường."

"Cậu có bao giờ thấy mình như con mèo Schrödinger không?"

Laysi hỏi khẽ, đầu cô ấy chạm vào vai ilulu... Tại sao ta lại cứ mong manh trong lúc này?.

"Nửa sống, nửa chết, nhưng quan trọng hơn hết là bị nhốt trong một cái hộp mà người ta gọi là 'trường học'".

ilulu gật đầu, lần đầu không cần suy nghĩ.

Nhưng cuộc vui nào cũng tàn. Ilulu về nhà Trong phòng là hàng ngàn tờ giấy vụn, cũ kỹ, viết bằng tay toàn những câu hỏi được dồn nén vào từng bức tranh.

“Nếu bạn mơ mình đang tỉnh, bạn có tỉnh không?”

“Cái bóng có bao giờ ghét cơ thể của nó không?”

ilulu cầm một tờ lên. một bản vẽ đầy ký hiệu. Trong thoáng chốc, những ký hiệu ấy... chuyển động. Nó chuyển động như Một ngày đã qua, khi cả hai ngồi dưới sân trường, laysi chỉ tay lên trời:

"thấy mấy đám mây kia không? Mỗi đám mây là một kỷ niệm bị xoá. mỗi người đều có một trời ký ức mà họ không nhớ nổi mình đã đánh mất. tớ nghĩ mình là một đám mây chưa được xoá."

ilulu quay sang nhìn cô, cảm giác đau lòng không rõ lý do. Cô hỏi:

"nếu một ngày tớ biến mất, cậu có nhớ tớ không?"

Một đêm, ilulu mơ thấy mình đang chạy qua hàng ngàn hành lang, những hành lang gấp nếp như não người, uốn lượn, tối tăm. Mỗi cánh cửa đều dẫn tới một phiên bản của chính mình: có Ilulu đang cười, có Ilulu đang khóc, có Ilulu ngồi bất động trên sàn. Ở cuối hành lang, có một phiên bản không có mặt, chỉ có tranh vẽ bay quanh như tinh thể sống.

Khi tỉnh dậy, thay vì tìm thuốc an thần cô thấy trên bàn học có một tờ giấy không do mình viết. Trên đó, nét chữ nghiêng nghiêng, run rẩy.

"Cho đến khi nào, cậu mới tỉnh ngộ ra nhỉ?"

Laysi ngồi phía ngoài cửa sổ, đung đưa chân từ tầng hai như thể trọng lực chỉ là một lựa chọn không bắt buộc. Cô nói không quay đầu.

"Cậu có thể chọn sống mãi ở lằn  ranh giới giữa thật và giả, giữa u mê và thực tế. Nhưng nếu cậu muốn đi tiếp... chúng ta sẽ cần phá một quy luật"

Ilulu hỏi rít lên nhẹ nhàng như trút hết nhẹ nhõm trong thân này nát tan.

"Quy luật gì?"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận