Gió đêm khẽ rít qua thị trấn thơ mộng ẩn mình trong lòng núi. Ánh trăng dịu dàng treo giữa vòm trời đen thẫm như hóa thành người họa sĩ tài ba, mượn làn gió mềm mại làm bút, tô điểm lên khung cảnh một vẻ đẹp mờ ảo lung linh.
Lại một đêm mới đến.
Nox chậm rãi mở mắt, đôi đồng tử sâu hoắm như phản chiếu lại dải ngân hà trên cao. Chúng xuyên thấu qua trần nhà cẩm thạch, chiêm ngưỡng lấy bầu trời sao hùng vĩ của màn đêm.
“Một đêm thật đẹp trời!”
Thần vươn vai, ánh mắt lơ đãng lướt về phía bệ tế phẩm dưới chân bức tượng cáo. Rồi đôi mắt ấy bất giác trợn to đầy sửng sốt:
“Cái gì!? Tế phẩm đâu hết rồi?”
Không thể nào! Đêm qua khi thần vừa đến, tế phẩm vẫn còn chất cao như núi, đầy ắp hương hoa, trái ngọt. Thế mà giờ đây lại chẳng còn lấy một mảnh vụn nào.
Là ai? Ai có thể qua mặt thần và làm điều đó!?
‘Hả? Là ta làm sao?
Đùa, làm gì có chuyện như thế.
Ta chỉ ghé vào đây tạm nghỉ một đêm thôi. Ta chẳng hề chạm vào bất kỳ món tế phẩm nào cả.’
Bằng quyền năng siêu việt của mình, Nox thực hiện một kỹ thuật vượt ngoài tầm hiểu biết của người phàm: đổi trắng thay đen. Chỉ cần thần không nhớ, không hiểu, không biết, thì chẳng có chuyện gì đã xảy ra cả.
Đúng vậy. Không có gì xảy ra ở đền thờ Thần Mặt Trăng vào ngày XX/XX/6034 cả.
Một kỹ năng vô cùng bá đạo, ảnh hưởng đến cả không gian, thời gian, nhân quả và thực tại!
Trong lúc Nox tự tán thưởng khả năng giả ngu của mình, tiếng bước chân dồn dập đột ngột vang lên từ ngoài cổng đền. Ngay lập tức, thần ẩn mình sang một bên, tò mò quan sát người đến.
Cánh cửa đền thờ bật mở. Một đoàn tầm bảy, tám người tiến vào. Tất cả đều sở hữu mái tóc đỏ cam cùng những chiếc đuôi cáo mềm mại khẽ đung đưa sau lưng.
Dẫn đầu là một con cáo già với thân hình tuy gầy gò nhưng toát lên phong thái uy nghiêm. Nó khoác trên mình một bộ áo choàng màu mè hoa lá, tay nắm một cây trượng bạc gắn những chiếc vòng nhỏ phát ra tiếng leng keng theo từng nhịp bước. Phía sau nó là những con cáo trẻ tuổi hơn, nâng trên tay những mâm lễ vật đa dạng: hoa quả, gia cầm, cả vài nhánh cây kỳ quái.
Ngoại trừ đôi tai thú cùng chiếc đuôi vểnh lên sau lưng, chúng trông chẳng khác gì bọn con người. Theo những gì Nox nhớ, các tộc quần càng giống con người thì tức chúng càng thuần thục trong việc sử dụng mana. Xem ra, ngôi làng cáo này dù không có phước lành từ thần linh nhưng cũng phát triển không tệ tí nào.
Ngay sau khi bước vào đền, bước chân của chúng trở nên ổn định và đều nhịp. Con cáo dẫn đầu nâng cao cây trượng bạc, bắt đầu cất giọng ngâm xướng. Những con cáo phía sau nhắm mắt lại, tay giơ cao tế phẩm qua đầu, lặng lẽ bước theo.
Âm thanh phát ra từ thanh trượng bạc vang vọng khắp không gian tĩnh lặng, hòa cùng giọng ngâm thành một khúc nhạc kỳ lạ, trầm bổng và đầy ma mị. Con cáo già thuần thục điều khiển thanh trượng, như thể nó đã ghi nhớ từng điểm phản âm trong ngôi đền rộng lớn này. Mỗi bước chân, mỗi cú lắc tay của nó đều chính xác đến hoàn hảo.
Thế nhưng, trong một khoảnh khắc, khúc nhạc vui tai đột ngột lạc nhịp, rồi im bặt đi. Cả đoàn người liền chững lại. Vài con cáo hé mắt, nhíu mày nhìn về phía trước. Con cáo già lúc này đang đứng sững sờ, trừng to mắt nhìn về phía bệ tế phẩm, há hốc mồm kinh ngạc. Những con còn lại cũng dõi theo, ngay lập tức, từng chiếc đuôi dựng lên thẳng đứng.
“T-tế phẩm biến mất rồi!?”
“Không thể nào!”
“Im lặng!” Con cáo già lớn tiếng quát, nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, dù cho chiếc đuôi dựng thẳng phía sau lộ rõ tâm trạng của nó hiện tại.“Không được khinh nhờn! Mau tiếp tục nghi lễ!”
Một lần nữa, tiếng ngâm xướng cùng tiếng bạc reo lại vang vọng giữa ngôi đền. Những con cáo lần nữa nhắm mắt, lặng lẽ bước theo sau. Nhưng dù cố gắng thế nào, những chiếc đuôi của chúng vẫn không ngừng vung vẩy khắp nơi, thể hiện rõ sự bối rối đang lan tràn trong đoàn người.
Từng mâm tế phẩm mới lần lượt được đặt lên bệ. Những con cáo đỏ quỳ xuống, cúi đầu hành lễ. Cuối cùng, con cáo già nện mạnh cây trượng xuống nền đá, kết thúc nghi lễ cúng tế. Không đợi những đôi mắt hoang mang đang nhìn mình kịp đặt câu hỏi, nó lên tiếng ra lệnh:
“Tất cả bình tĩnh. Mikha, mau gọi ngài Tư Tế đến. Những người còn lại, không ai được phép rời khỏi đền!”
Con cáo tên Mikha nhanh chóng rời đi, chẳng mấy chốc, cánh cửa đền lại bật mở. Mikha bước vào trước, theo sau là một chàng trai trẻ với mái tóc trắng như tuyết, hai tai cáo khẽ lay động, ba chiếc đuôi mềm mại đung đưa sau lưng. Nó mang gương mặt thanh tú lạnh lùng với vẻ đẹp phi giới tính, vừa huyền bí vừa thanh cao.
Xét theo ngoại hình, có lẽ nó chỉ tầm hai trăm tuổi đổ lại, cũng tức khoảng mười sáu theo tuổi loài người trong romcom, hay năm ngàn tuổi loài người nếu trong fantasy.
Những con cáo khác thấy nó liền nhao nhao cúi chào:
“Tư Tế!”
“Ngài Rehi!”
Con cáo trắng khẽ hất tay áo, vội vàng bước đến cạnh con cáo già. Nhìn về phía bệ tế phẩm trống trải, nó khẽ cau mày. Con cáo già nhanh giọng giải thích:
“Hôm nay tôi đến thực hiện nghi lễ như thường lệ. Nhưng khi vừa bước vào đền thì lại phát hiện tế phẩm trước đó đã sớm biến mất sạch sẽ rồi!”
Rehi trầm mặc giây lát rồi cất giọng đầy trong trẻo mà dứt khoát:
“Lần cuối ông nhìn thấy chúng là khi nào?”
“Tối hôm qua khi chúng tôi thực hiện nghi lễ thì mọi thứ vẫn bình thường.”
Con cáo già phiền muộn đáp. Vị Tư Tế nghe vậy liền quay người nhìn về đám cáo đang tụ lại sau lưng.
“Ai là người giữ đền tối qua?”
Cả đám lập tức nhốn nháo, từng cặp mắt đảo quanh. Hồi lâu sau, hai con cáo rụt rè bước ra với đôi tai cụp lại và chiếc đuôi rũ xuống nền đất. Rehi khẽ liếc, nhận ra ngay hai đứa, Tama và Yeru. Tama chủ động lên tiếng:
“Thưa ngài, tối hôm qua tôi đã canh gác nơi này vô cùng cẩn thận. Đến một con ruồi cũng không tài nào lọt qua được!”
“Đúng đúng!” Con còn lại gật đầu phụ họa.
“Thật sao?”
“Thật thưa ngài! Tôi dám thề rằng nếu tôi mà có lơ là một giây nào thì ông trời sẽ đánh chết tên Yeru này!”
“Đúng đúng– Hả?”
Yeru giật mình, trừng mắt nhìn tên đồng bạn của mình. Rehi hơi cúi người, đưa mặt sát lại gần hai con cáo. Trước ánh mắt sáng như trăng của vị tư tế, Tama vô thức vẫy nhẹ đuôi trong lo lắng. Cuối cùng, không chịu nổi áp lực, cậu đành hy sinh đồng đội của mình:
“Nh-nhưng mà tôi chỉ gác cổng trước thôi! Cổng sau là do tên này trực! Yeru! Mày lại ngủ gật lúc trực rồi phải không?”
“Không có!” Yeru đỏ mặt quát Tama rồi vội quay sang phân bua với ngài Tư Tế. “Tôi không hề ngủ gật! Nếu có ai dám lơ đãng trong lúc trực thì đó chính là Tama!”
“Đừng có xạo! Lúc kết thúc phiên trực tao thấy mày đang đánh một giấc ngon lành luôn mà!”
“Hoang đường! Hẳn là do mày ngủ mơ nên mới tưởng tượng ra mấy thứ điên rồ như thế!”
Cãi nhau chí chóe một hồi, vẫn chưa phân ra thắng bại, hai con cáo bắt đầu nhe nanh giơ vuốt lao vào nhau. Nhìn cảnh tượng hỗn loạn, con cáo già chỉ biết đưa tay day thái dương, lắc đầu thở dài:
“Thật không còn thể thống gì mà…”
“Đủ rồi!”
Rehi quát lớn, cắt ngang tiếng ồn. Hai con cáo lập tức tách ra, ngoan ngoãn quỳ xuống tại chỗ, nhưng vẫn không dừng nhao nhao chỉ trích đối phương.
“Im lặng.”
Câu nói nhẹ nhàng của Rehi khiến cả hai cuối cùng cũng ngậm miệng lại. Dù vậy, ánh mắt của chúng vẫn không ngừng khiêu khích, chực chờ cơ hội để cắn nhau tiếp.
Rehi không tiếp tục truy hỏi chúng. Ngôi đền này vốn được bao bọc trong kết giới, nếu có kẻ xâm nhập thì cậu đã sớm biết. Mà nếu kẻ đó đủ khả năng để vượt qua kết giới, thì hai con ngốc này cũng chẳng có cửa để nhận ra điều gì bất thường. Cũng không loại trừ khả năng chính hai đứa này đã trộm lấy tế phẩm. Mặc dù khả năng ấy là rất thấp, và chúng cũng không giống như có gan làm việc đó.
Cuối cùng, Rehi lại nhìn về vị cáo già phó tế. Cắn bớt vật tư dùng làm tế phẩm không phải là việc hiếm. Suy cho cùng, làm lãnh đạo mà không được quyền ăn chặn chút đỉnh thì ai mà thèm làm. Đó vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nhưng mà cắn một lần sạch cả bàn tế phẩm thì… chắc không có tên nào ngu đến vậy, nhỉ?
Vị tư tế trẻ tuổi nhăn mày trầm tư trong chốc lát, cuối cùng thở dài một hơi, khẽ nói:
“Được rồi, giải tán đi. Không có việc gì hết.”
“Hả? Nhưng mà tế phẩm đã biến mất thì sao?” Con cáo già mở to hai mắt, giọng đầy luyến tiếc.
‘Đợt này còn chưa kịp cắn xén nữa mà đã bị vét hết rồi! Sao mà lão cam lòng được chứ?’
Biết tỏng suy nghĩ của vị phó tế, Rehi mỉm cười, chắp tay trước ngực, nhẹ nhàng lên tiếng:
“Không có việc gì phải hoảng. Trăng rằm cũng sắp đến rồi. Có lẽ… Thần Mặt Trăng đã thật sự giáng lâm. Ngài đã lắng nghe và sẽ đích thân đáp lại lời thỉnh cầu của chúng ta.”
Nghe vậy, những con cáo khác liền sáng rỡ ánh mắt, đuôi vẫy phấp phới, hân hoan như thể phép màu vừa giáng xuống. Nhưng vị phó tế già vẫn cau mày, bán tín bán nghi:
“Nhưng mà chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra…”
“Bạn tôi.” Rehi vẫn giữ nụ cười, nhưng đôi mắt lạnh lẽo khiến con cáo già rợn cả sống lưng. “Ông đang… nghi ngờ sao?”
Nghe lời nói của vị tư tế, những con cáo khác lập tức im lặng. Từng đôi mắt đổ dồn về phía con cáo già. Đứng dưới mái ngôi đền của tín ngưỡng, bất tín tức là trọng tội. Vị phó tế toát mồ hôi, vội vàng lên tiếng thanh minh:
“Không không! Tôi vẫn luôn tin vào Thần mà.” Nói rồi nó cũng chắp tay, nhắm mắt niệm. “Cầu cho ánh trăng soi sáng chúng ta.”
“Tốt, tốt, tốt!” Rehi cười, vỗ vai vị phó tế của mình, khiến ông ta hơi run nhẹ. “Tôi tin ông mà.”
Rồi cậu quay sang mọi người, vỗ tay cất giọng:
“Được rồi, ai về nhà nấy nào. Đừng lo lắng về chuyện tế phẩm. Không có chuyện nó tự nhiên mà biến mất được, rõ ràng thần đã nhận lấy nó, nghĩa là ngài đã lắng nghe chúng ta. Hãy ghi nhớ, chỉ cần giữ tấm lòng thành, thần sẽ dõi theo và che chở chúng ta.”
“Vâng, thưa ngài!”
Nhìn đám cáo đỏ lục tục rời đi, khóe môi Rehi dần hạ xuống, gương mặt của cậu trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Cậu lặng lẽ bước trở lại trước pho tượng, cẩn thận quan sát từng chi tiết, cố tìm kiếm dù chỉ là một dấu vết nhỏ bị bỏ sót.
Rehi giơ tay lên, một chiếc gương tròn bỗng xuất hiện trên tay cậu. Từ đó, ánh sáng dịu nhẹ như trăng soi phát ra. Vị tư tế thả tâm trí mình vào làn sóng ma thuật đang lan tỏa từ chiếc gương, theo nó quét khắp ngôi đền một lượt.
Nhưng dù vậy, cậu vẫn chẳng phát hiện điều bất thường nào.
Chẳng lẽ tế phẩm thật sự đã bị thần nhận lấy?
“Phải nói là…”
Đúng lúc này, một giọng nói âm trầm bỗng vang lên giữa đền thờ u tối, như thể màn đêm đã cất tiếng.
“Cậu vừa có một bài phát biểu ấn tượng đấy!”
“Ai đó?”
Con cáo trắng lập tức dựng đuôi, đôi mắt sắc bén nhanh chóng đảo quanh khắp nơi, nhưng tất cả những gì cậu thấy là màn đêm bất tận đang dần xâm chiếm ngôi đền. Bỗng, Rehi cảm nhận được một cái khều nhẹ nơi vai. Cậu lập tức quay ngoắt lại, vuốt sắc bung ra, từng lớp lông trắng hiện khắp người.
Chỉ thấy phía trước, một người đàn ông trong tư thế nửa nằm nửa ngồi đang lơ lửng phía trên bức tượng cáo thần. Đôi mắt sâu hoắm như hố đen bất tận nhìn xuống, khóe môi khẽ nhếch. Thần chống một tay lên cằm, cười nói:
“Mau cúi đầu trước kẻ bất tử của màn đêm, Nox!”
“...Thần!?” Sững sờ trong giây lát, Rehi lập tức thu vuốt, thuần thục cúi đầu sát đất, chân thành cất tiếng:
“Rehi Glanzen, xin được diện kiến ngài!”
Nox nhìn chằm chằm con cáo nhỏ trước mặt, hoàn toàn không cảm nhận được một tí lòng thành nào phát ra từ nó. Thần dửng dưng cất giọng đều đều:
“Chỉ tiếc, không phải ai cũng nói được làm được.”
“...?” Rehi nghe không hiểu thần nói gì, cậu hơi ngẩng đầu lên, cẩn thận dò hỏi.
“Ngài đã… nhận lấy tế phẩm của chúng tôi sao?”
Vốn thần định ăn xong rồi chuồn. Nhưng nghe tên cáo này nói, thần cảm thấy nó cũng có lý. Nếu đã nhận lấy tế phẩm của chúng thì ngại gì không giúp chúng. Đây cũng là cơ hội tốt để truyền bá tín ngưỡng của màn đêm, chẳng phải sao?
Nghĩ như thế, Nox ngồi dậy, từ tốn hạ thấp độ cao xuống lơ lửng ngang tầm mắt Rehi. Biểu cảm như cười như không nhìn con cáo nhỏ, không đáp mà nói tiếp:
“Ta đã cảm nhận được lòng thành của ngươi. Hãy nêu ra nguyện vọng của mình, và ta sẽ thực hiện nó!”
Rehi khẽ hạ mi mắt, không dám nhìn thẳng vào thần linh. Nghe thấy lời nói của thần, cậu bất giác vểnh tai lên nhưng rất nhanh lại hạ xuống. Nếu là con cáo vô tri của hai trăm năm trước, hẳn cậu đã không do dự mà lập tức cầu nguyện.
Trầm ngâm hồi lâu, Rehi cất giọng khô khốc, đáp:
“Cảm ơn ngài đã ban phước lành. Nhưng rất tiếc, tôi phải từ chối nó.”
“A?”
Nụ cười bí hiểm trên môi Nox khựng lại. Đây rõ ràng không nằm trong kịch bản. Người phàm gặp thần không phải nên lập tức vái lạy, khóc lấy khóc để cầu xin sao? Sao tên này lại từ chối?
Nox ngồi thẳng lưng, bắt đầu nghiêm túc:
“Ngươi chắc chứ? Vô số kẻ mơ được thần ban nguyện vọng mà không được. Ngươi thật sự muốn từ chối nó sao?”
“Đúng vậy, thưa ngài.”
“Làm người thì tất có thứ mà mình khao khát. Đừng ngại ngùng, muốn gì cứ việc bày tỏ. Sức mạnh của thần không gì không làm được!”
“...Tôi không cần.”
Thấy con cáo nhỏ cứ chăm chăm nhìn xuống đất, Nox liền dùng ma lực ép nó phải ngẩng mặt lên, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của mình. Giọng của thần vang lên đầy cám dỗ:
“Sức mạnh? Tiền tài? Tri thức? Hay sự vĩnh hằng? Ta có thể ban cho ngươi bất kỳ thứ gì ngươi muốn! Nhìn đây…”
Thần khẽ nhấc tay, từ màn đêm trỗi dậy một vật thể kim loại to lớn và sáng bóng.
“Một món bảo vật đặc biệt đến từ thời đại hoàng kim của nhân loại hơn ba nghìn năm trước. Chỉ cần một câu nói, nó sẽ thuộc về ngươi!”
Rehi chậm rãi xoay đầu nhìn sang chiếc tủ lạnh vừa mọc ra giữa ngôi đền với gương mặt tràn ngập hoang mang. Cậu do dự nói nhỏ:
“Tôi… thật sự không cần gì cả. Xin ngài hãy thả tôi ra.”
Nox đành buông lỏng Rehi ra, nhíu mày suy tư, không biết mình làm sai bước nào. Tranh thủ lúc thần đang suy nghĩ, Rehi vội cúi đầu nói:
“...Nếu ngài không có việc gì khác. Tôi xin phép được rời đi trước.”
“Khoan đã!”
Sợ thần ra tay giữ mình lại, Rehi hóa thành một con cáo nhỏ, nhanh chóng vắt chân lên cổ phóng ra khỏi đền thờ. Nox lơ lửng giữa ngôi đền trống trải, nhìn bóng trắng đang lao nhanh đi xa trong màn đêm, nhất thời không nói nên lời. Vô số nghi vấn mọc lên trong tâm trí của thần, nhưng có một điều mà thần chắc chắn.
Công cuộc truyền bá tín ngưỡng của Màn Đêm - Khởi đầu thất bại.


0 Bình luận