Sau khi nhận được tin tập hợp từ James, các thành viên đều trở về phòng họp. Không khí trong phòng vô cùng khẩn trương, tất cả đều đang chờ đợi hiệu lệnh tiếp theo từ ông. Khi mọi người tập hợp đông đủ, James chiếu lên màn hình ảnh của Arthur Neville, một người đàn ông trung niên với gương mặt khá bình thường. Tuy nhiên, mái tóc đen bù xù khiến hắn trông vô cùng u ám, tối tăm. Chỉ nhìn qua thôi, không ai nghĩ hắn ta lại chính là hung thủ của một loạt vụ án đánh đập dã man.
"Trước mắt chúng ta đã có thông tin về hung thủ: Arthur Neville, 35 tuổi, từng là nhân viên giao đồ ăn ở phố Rista và hiện đang làm nhân viên giao báo. Hắn sống cùng mẹ mình là Shara Neville, 52 tuổi. Tôi đã đưa hình ảnh của hắn lên các trang mạng xã hội cũng như các trang báo. Tuy nhiên, hiện tại vẫn chưa có thông tin gì thêm", ông dừng lại một chút rồi nhìn một lượt các thành viên trong đội: "Chúng ta cần tìm kiếm hắn ta!".
Ian lúc này cất tiếng nói: "James, tôi nghĩ chúng ta nên đẩy nhanh tiến độ nhất có thể, tôi nghĩ rằng hung thủ rất có thể sẽ ra tay với mẹ của mình". Không khí trong phòng trở nên nghiêm túc, nặng nề hơn sau câu nói của Ian. James nghiêm mặt nhìn Ian: "Ý cậu là hắn sẽ ra tay với mẹ mình ư? Không phải hắn vẫn còn tình yêu với mẹ hắn sao?". Ian hơi lắc đầu: "Như ở nạn nhân trước, chúng ta biết sự bạo lực của hắn đang leo thang vì hắn càng ngày càng lo âu hơn. Rất có thể hắn đã biết mình bị phát hiện nên sẽ lựa chọn ra tay với mẹ – người tạo ra mọi đau khổ của hắn". "Mọi người nghe rồi đấy, tất cả hãy cố gắng tìm ra hắn sớm nhất có thể!". James cao giọng nói với các thành viên trong đội. "Rõ!". Mọi người nhanh chóng nhận lệnh, bắt đầu cuộc chạy đua với thời gian.
Các thành viên lần lượt đổ về các khu vực có liên quan đến Arthur để tìm kiếm tung tích. Họ tìm đến nơi làm việc mới và cũ của hắn, hỏi han các đồng nghiệp với mong muốn tìm hiểu về lịch trình hoặc nơi hắn định đến sắp tới. Nhưng tất cả đều vô vọng. Lúc này, Lucas và Ian được giao nhiệm vụ là đến khám xét nhà ở của Arthur Neville và mẹ hắn. Khi đến nơi, hai người không khỏi ngạc nhiên vì ngôi nhà cũ kỹ và mục nát trước mắt. Khi bước lên thềm, dưới chân còn phát ra những tiếng kêu "cót két" đầy khó chịu. Ian khẽ gõ vào cánh cửa gỗ đã xước sơn gần hết: "Cốc, cốc". Nhưng chờ mãi một lúc thì cánh cửa mới khẽ động, mở ra một khe hở nhỏ. Người bên trong hơi hé mặt ra quan sát Ian và Lucas: "Hai anh cần gì?".
Ian lễ phép mỉm cười: "Chắc bà là Shara Neville đúng không? Tôi là Ian, bên cạnh tôi là Lucas, chúng tôi là đặc vụ FBI. Chúng tôi muốn hỏi bà chút chuyện liên quan đến con trai bà".
Qua khe cửa, Ian thấy lông mày bà Shara hơi nhíu lại: "Vậy có lẽ tôi không giúp được gì rồi, tôi và nó đã không còn liên lạc từ mấy tháng nay, nó cũng đã chuyển ra khỏi đây rồi. Xin lỗi, nhưng tôi còn có việc nên chào hai anh nhé". Nói xong, đôi mắt bà thoáng tránh ánh nhìn của hai người, định đóng cửa lại. Lucas và Ian liếc nhau. Có vẻ cả hai đều biết bà Shara đang nói dối. Lucas ngay lập tức đưa tay chặn lại cánh cửa: "Chúng tôi chỉ muốn hỏi chút chuyện thôi, dù là ít cũng được". Đôi mày bà Shara càng nhíu chặt hơn, cố gắng đẩy cánh cửa vào nhưng không được. Thấy vậy, bà gắt gỏng nói: "Tôi đã bảo là tôi không biết gì rồi cơ mà, anh có thể bỏ ra được không? Tôi còn rất nhiều việc phải làm, phiền hai anh đi cho!". Lucas cũng dần khó chịu: "Bà Shara, chúng tôi biết bà đang nói dối, mong bà có thể hợp tác". Nghe vậy, bà Shara càng tức giận hơn, gắt giọng nói: "Ý anh là gì? Anh bảo tôi đang cố ý nói dối ư? Tôi thấy hai anh đang cố ý làm khó tôi thì có, nếu hai anh còn thúc ép tôi thì tôi sẵn sàng kiện đấy. Tôi nói lại lần cuối, tôi không liên quan gì cả!".
Thấy Lucas định sử dụng biện pháp mạnh bằng cách cưỡng ép đẩy cửa, Ian đứng bên cạnh khẽ đưa tay lên, chặn trước người hắn: "Lucas, anh bình tĩnh chút, để tôi nói chuyện với bà ấy". Nghe anh nói vậy, hắn chỉ hơi nhăn nhó quay mặt đi. Tuy nhiên, tay vẫn giữ cửa để Ian có thể nói chuyện với bà Shara. "Thưa bà, xin hãy lắng nghe chúng tôi. Tôi biết lúc này bà đang rất căng thẳng, có lẽ bà đang phải chịu đựng một gánh nặng rất lớn trong lòng. Chắc hẳn bà phải có lý do để nói dối chúng tôi lúc này. Chúng tôi không thể ép buộc hay buộc tội bà. Nhưng tôi mong bà hãy nghĩ lại, đôi khi việc nói ra sự thật, dù là khó khăn, lại là cách bà có thể giúp đỡ Arthur, cho cậu ấy một cơ hội sửa đổi, cũng như giúp cho bà có thể giải tỏa căng thẳng". Ian hơi cúi người xuống trước bà, nói với giọng điệu điềm tĩnh và chậm rãi.
Bà Shara định phản bác nhưng trước giọng điệu từ tốn của Ian thì im lặng. Có lẽ bà nghĩ nếu tiếp tục làm quá lên thì có vẻ rất đáng nghi, hoặc có thể bà đang dần dao động sau câu nói và cái nhìn của Ian – một cái nhìn như Ian đã hiểu hết những gì bà đang cố giấu đi. Bà chỉ đứng lặng ở đó, môi khẽ nhắm chặt, đôi lông mày hơi nhíu lại làm lộ rõ những vết chân chim nơi đuôi mắt. Trước phản ứng đó, Ian không thúc giục mà chỉ bình tĩnh nhìn bà, chờ đợi câu trả lời. Không gian im lặng kéo dài một lúc lâu, lâu đến mức Lucas dần mất bình tĩnh. Hắn định mở miệng nói gì đó thì bà Shara bắt đầu có sự thay đổi. Sau một lúc đấu tranh tâm lý, bà hít một hơi sâu rồi cất giọng nói, dù vẫn lạnh nhạt nhưng đã bớt căng thẳng hơn: "Được rồi, chúng ta vào trong trước rồi nói chuyện sau". Bà mở cửa nhà rồi nhẹ nghiêng người, nhường một khoảng trống để đi vào.
Khi Ian và Lucas định đi vào trong, bà lại chỉ tay về phía Ian rồi nói: "Tôi chỉ mời anh ta vào thôi". Nói xong, bà hơi dừng một chút rồi quay qua nhìn Lucas: "Phiền anh ở ngoài này chờ một chút nhé". Lucas và Ian nghe vậy đều sửng sốt. Lucas tức giận nói: "Ý bà là sao? Tôi không định để Ian vào đó một mình đâu". Bà Shara khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói: "Anh nghĩ kiểu gì vậy? Tôi 52 tuổi rồi đấy, tôi có thể làm gì được anh ta chứ? Còn anh sẽ khiến tôi cảm thấy bị đe dọa đấy. Lựa chọn đi: một là anh ở ngoài này chờ hoặc các anh không lấy được thông tin gì từ tôi cả". Lucas nhíu chặt mày định đối chất thì Ian cho hắn một ánh mắt chắc chắn rồi nhẹ lắc đầu. Lúc này hắn mới khó chịu quay đi nhưng rồi lại quay qua cầm lấy tay Ian, nói nhỏ vào tai anh: "Tôi sẽ ở ngay bên ngoài. Nếu có gì không ổn, nhớ gọi tôi. Nếu không gọi được, hãy cố gắng tạo nhiều tiếng động nhất có thể, tôi sẽ lập tức đi vào". Anh gật đầu đồng ý với Lucas, hứa chắc chắn sẽ gọi nếu có chuyện không ổn xảy ra thì hắn mới buông tay để anh đi vào. Nhìn cánh cửa gỗ bong sơn trước mắt dần dần đóng lại, Lucas càng nâng cao cảnh giác hơn. Hắn lo lắng như vậy vì sợ rằng hung thủ có khả năng được mẹ hắn che giấu trong nhà. Nếu điều đó thực sự xảy ra thì Ian rất dễ gặp nguy hiểm. Nhưng trước mắt, Lucas chỉ có thể chờ đợi, cố gắng lắng nghe những âm thanh phát ra từ bên trong, dù là nhỏ nhất.
Ian theo chân bà Shara đi vào bên trong. Bà ra hiệu cho anh ngồi xuống rồi quay người đi vào trong bếp. "Anh muốn uống gì không?", bà hỏi. Ian chỉ khẽ lắc đầu. Thấy vậy, bà cũng không nói gì nữa mà chỉ tự pha cho mình một cốc cà phê nóng. Hương cà phê thoang thoảng bay trong không khí làm giảm bớt không khí căng thẳng vẫn còn vương vấn lúc nãy. Có lẽ không chỉ có bà Shara mà chính Ian cũng đỡ lo lắng hơn. Anh vẫn chưa biết bà sẽ nói cho mình những gì nhưng ít nhất tại thời điểm này bà vẫn chịu cho họ biết thông tin. Ian nhìn lướt một vòng quanh ngôi nhà. Không giống như vẻ cũ kỹ, mục nát bên ngoài, đồ đạc và bàn ghế bên trong dù có chút sờn cũ nhưng vẫn sạch sẽ và ngăn nắp. Trên tường thậm chí còn treo một vài bức ảnh chụp hai người: một người là bà Shara, một người là Arthur, nhưng không có một bức ảnh nào có hình bóng người đàn ông của gia đình – người chồng, người bố. Ian nhớ đến điều tra của Alex: Arthur chỉ sống với mẹ của mình, gần như không có thông tin gì về người bố của hắn. Có lẽ điều này là một trong những nguyên nhân khiến Arthur trở thành một kẻ bạo lực như bây giờ.
Lúc anh đang miên man suy nghĩ, bà Shara quay trở lại với cốc cà phê còn nghi ngút khói. Bà ngồi xuống trước mặt anh, tay vuốt nhẹ miệng cốc, rồi cất tiếng hỏi: "Vậy anh muốn tôi chia sẻ thông tin gì?". Bà đang chờ đợi câu hỏi từ Ian, có lẽ anh sẽ hỏi trực tiếp vào vấn đề là Arthur – con trai bà đang trốn ở đâu. Nhưng Ian lại chỉ hỏi vu vơ một câu: "Bà và con trai bà có vẻ rất thân thiết nhỉ? Chắc hai người có nhiều kỷ niệm với nhau lắm?". Gương mặt bà Shara tràn đầy vẻ sửng sốt, đôi mắt bà hơi mở to nhìn vào Ian rồi nhanh chóng cụp mắt xuống như muốn tránh ánh mắt của anh: "Phải, đối với tôi thằng bé là một báu vật, tôi thương nó lắm. Anh biết không, từ lần đầu tiên tôi bế thằng bé trên tay, cảm nhận được nhịp đập dù nhỏ bé nhưng mạnh mẽ trong tay, tôi đã biết tôi phải bảo vệ sinh mệnh bé nhỏ ấy bằng bất cứ giá nào". Dù bà không bộc lộ quá rõ ràng nhưng Ian vẫn có thể dễ dàng nhận ra khi nói đến Arthur, nét mặt bà trở nên dịu dàng hơn, thậm chí bà còn nở một nụ cười nhẹ đầy hạnh phúc. Ian tiếp tục nói: "Tôi hiểu mà, người mẹ nào cũng muốn dành cho con mình tình yêu trọn vẹn nhất. Mặc dù tôi không phải phụ nữ, nhưng những người phụ nữ tôi đã từng gặp mà có con, họ đều như vậy cả, gắn bó, yêu thương con của mình". Anh hơi dừng lại rồi hỏi tiếp: "Vậy chồng của bà thì sao? Tôi không thấy ảnh của ông ấy và hai người. Ông ấy không thích chụp ảnh hay phải đi làm xa sao?". Bà Shara lắc đầu: "Ông ta không còn nữa, mất vì tai nạn lúc Arthur mới 10 tuổi". Nghe vậy, Ian vội vàng trả lời: "Tôi xin lỗi vì đã hỏi điều đó. Chắc bà đã phải rất vất vả để có thể nuôi dạy Arthur trưởng thành như bây giờ".
Bà Shara hơi chút im lặng, như nhớ đến điều gì đó, đôi mắt bà đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Anh không cần phải xin lỗi đâu. Mặc dù khi phải nuôi thằng bé một mình thì cũng rất vất vả nhưng ít nhất chúng tôi không còn khổ đau như khi còn sống với chồng tôi". Ian chỉ im lặng, lắng nghe từng lời chia sẻ của bà: "Khi chồng tôi còn sống, cuộc sống của hai mẹ con... xoay quanh những trận đánh đập và chửi rủa... Mỗi lần ông ta uống say... lại một lần chúng tôi bị hành hạ... về thể xác và tinh thần. Thậm chí có những hôm ông ta uống say cả ngày... những ngày đó quả thực chính là ác mộng của tôi và Arthur". Bà nặng nề kể lại: "Lúc đó... tôi không có đủ sức mạnh để ngăn chặn nó, tôi không có việc làm, chỉ có thể dựa dẫm vào ông ta. Arthur... thằng bé đã phải chứng kiến những đau khổ đó. Nhưng anh biết điều gì đau khổ nhất không... đó là tôi... người đáng lẽ phải bảo vệ cho thằng bé... nhưng lại lặp lại những đau thương y như cha nó. Sau khi ông ta mất, tôi phải gồng gánh tài chính cho hai mẹ con... áp lực từ công việc khiến tôi lại tìm đến rượu... tôi uống say lại đánh đập, chửi rủa chính thằng bé".
Bà Shara nói xong thì che mặt khóc nấc lên. Bà nhớ đến sau lần say rượu đầu tiên ấy: Sáng hôm sau khi tỉnh lại, nhìn đồ đạc trong nhà lộn xộn, đổ vỡ. Trong lòng bà dâng lên một nỗi sợ mơ hồ, ký ức đau khổ lúc trước bất chợt ùa về, khiến người bà lạnh toát. Các vết thương mà người chồng tệ bạc để lại cho bà dù đã lành nhưng lúc này lại như bị xé rách, vỡ nứt ra một lần nữa. Bà khàn giọng, vội vã gọi Arthur, tìm kiếm quanh ngôi nhà. Phải mất một lúc lâu, Arthur mới dè dặt chui ra từ tủ quần áo. Nhìn cơ thể nhỏ bé, gầy gò của cậu bé chi chít các vết xanh tím, bà đã gần như sụp đổ. Bà quỳ xuống dưới sàn nhà, khóc lớn. Các vết thương đó đều do chính tay bà tạo ra cho Arthur. Cậu bé lúc đầu còn rụt rè, sợ hãi, chỉ dám đứng từ xa quan sát mẹ của mình, nhưng rồi cũng tiến lại gần. Hai cánh tay gầy guộc, bầm tím của cậu bé ôm lấy mẹ của mình: "Mẹ đừng khóc, con sẽ buồn lắm. Con không đau, chỉ là mấy vết thương bé thôi". Bà Shara chỉ còn biết ôm lấy cậu bé, khẽ vuốt lưng cậu: "Mẹ xin lỗi,... mẹ xin lỗi...". Hôm đó hai mẹ con đã ôm nhau khóc rất lâu. Bà đã cố gắng cai rượu nhưng không được, mỗi lần say lại là một lần các vết thương trên người Arthur lại nhiều thêm. Bà chứng kiến từng ngày, đôi mắt của Arthur thay đổi, từ sự lạc quan hy vọng dần trở nên trống rỗng và vô cảm.
Ian thở dài nhìn người phụ nữ lớn tuổi trước mắt. Bà đã không còn dáng vẻ lạnh lùng, cứng cỏi ban đầu, tất cả giờ chỉ còn là những giọt nước mắt muộn màng, lăn dài trên gương mặt đầy nếp nhăn và sương gió. Anh là người cảm nhận rõ nhất về cảm xúc của bà Shara lúc này. Qua lời kể của bà, cảm xúc hối hận, khổ đau và buồn bã của bà đang dần len lỏi trong tâm trí anh, nhấn chìm anh trong cảm xúc đó. Ian thở hắt, hít nhẹ một hơi để vuốt thẳng những cảm xúc rối bời ấy rồi đứng dậy, tiến đến gần bà, nhẹ nhàng vỗ lên lưng bà an ủi. Họ không nói với nhau câu nào, chỉ lặng lẽ như vậy cho đến khi bà Shara bình ổn lại cảm xúc. Đôi mắt bà đỏ hoe, nhưng bà đã đủ bình tĩnh để có thể tiếp tục câu chuyện dang dở của họ. Ian mở lời đầu tiên: "Bà Shara, bà đã bình tĩnh hơn chưa?". Bà khẽ gật đầu, giọng khàn đi vì khóc: "Tôi ổn, cảm ơn anh rất nhiều. Anh quả thật là một người kỳ lạ đấy, tôi chưa từng gặp ai có thể kiên nhẫn với một người xa lạ như vậy". Ian chỉ mỉm cười nhẹ: "Tôi sẽ coi đó là một lời khen, số người nói tôi kỳ lạ cũng không ít lắm". Bà Shara cũng mỉm cười nhẹ, im lặng một chút rồi cất tiếng nói: "Anh biết công viên cũ đúng không? Nó bị bỏ hoang lâu lắm rồi. Khi còn bé, Arthur rất thích ra đó chơi, thằng bé thường nói đùa với tôi rằng, nó cảm giác như mình có một ngôi nhà thứ hai vậy. Vì ở đó yên lặng, vắng vẻ và ở đó nó sẽ không phải lo lắng gì cả. Xin các anh hãy giúp thằng bé có cơ hội được sửa sai, và có khả năng làm lại từ đầu".
"Cảm ơn bà rất nhiều, cho đến cuối cùng bà vẫn là một người mẹ tuyệt vời". Nói xong, anh rút điện thoại nhắn tin cho Lucas, báo cáo về vị trí hiện tại của Arthur. Còn mình thì ngồi lại cùng bà Shara để chờ đợi, nói chuyện giúp tâm tình bà ổn hơn trong lúc các đồng đội của anh thực hiện vây bắt hung thủ. Lucas đứng chờ ở bên ngoài rất lâu, hắn đi qua đi lại. Khi tiếng thông báo điện thoại rung lên, hắn vội vàng mở ra xem. Là từ Ian, anh gửi cho hắn vị trí của tên hung thủ cũng như tin nhắn anh sẽ ở lại với bà Shara để đảm bảo cảm xúc của bà ổn định. Lucas thở phào nhẹ nhõm, báo cáo thông tin cho James. Còn bản thân hắn thì đi đến khu vực công viên cũ trước. Được một lúc thì James dẫn theo vài đặc vụ nữa đến, cùng Lucas vây bắt hung thủ.
Sau một khoảng thời gian dài căng thẳng, họ đã tìm thấy Arthur đang trốn ở một khu nghỉ ngơi cũ bên trong sâu công viên. Arthur khi nhìn thấy họ thì sợ hãi, định bỏ chạy nhưng rất nhanh đã bị Lucas túm lấy, đè chặt xuống đất. Hắn phản kháng mạnh mẽ nhưng không thể thoát khỏi sự khống chế, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, theo chân cảnh sát về cục.Thông tin hung thủ bị bắt thành công đã được Lucas báo về cho Ian. Bà Shara nghe thấy vậy thì khóc lớn một lần nữa. Bà biết mọi chuyện đã kết thúc, sự khổ đau dai dẳng này do chính bà bắt đầu và cũng do chính tay bà khép lại.
Mọi người trong đội bận rộn đến nửa đêm mới về nhà nghỉ ngơi. Ian trở về nhà sau một ngày mệt mỏi rã rời, cả về thể xác lẫn tinh thần. Anh tắm rửa bằng nước ấm, rồi tự pha cho mình một cốc cacao nóng. Trời về khuya bất chợt đổ một cơn mưa rào lớn. Ian cầm trong tay cốc cacao ấm nóng, hương thơm nhẹ lan tỏa trong không khí khiến cơ thể anh thoải mái, thả lỏng hơn đôi chút. Anh nghiêng người dựa cửa sổ, đôi mắt hướng ra phía bên ngoài, nhìn những hạt mưa nặng nề lộp độp gõ lên kính. Cuộc nói chuyện với bà Shara cứ hiện về trong tâm trí anh. Anh nhớ đến ánh mắt đầy đau khổ của bà khi nhắc đến người chồng tệ bạc, nhắc đến những lần say bí tỉ của bản thân rồi trở thành hình bóng của chính ông ta. Anh cũng nhớ ánh mắt đầy hối hận khi bà khi nói đến các vết thương trên người Arthur, cả về thể xác và tinh thần.
Nỗi đau của Arthur, dù không thể bào chữa cho tội ác của hắn, nhưng nó bắt nguồn từ những tổn thương được gieo mầm từ chính những người thân yêu nhất. Anh biết không chỉ riêng Arthur, mà những kẻ thủ ác anh từng gặp đều cất chứa một câu chuyện đau lòng, một chuỗi bi kịch kéo dài. Ian thở dài. Đôi khi, những gì anh "nhìn thấy" được lại nặng nề hơn cả bản thân tội ác. Anh quay người, ánh mắt kiên định trở lại. Dù sao đi nữa, họ đã làm được việc cần làm, và đó là điều quan trọng nhất.


0 Bình luận