Lucas vội vã băng qua công viên cũ gần nhà nạn nhân. Mũi hắn khẽ động, lần theo mùi hương bạc hà thoang thoảng lưu lại trong không khí. Khi hắn đến gần góc khuất sau một bụi cây rậm rạp, mùi hương the mát càng trở nên rõ ràng. Trên nền đất xốp ẩm ướt, những vỏ kẹo bạc hà màu xanh nhạt bé bằng đầu ngón tay vương vãi khắp nơi. Hắn cúi người nhặt từng chiếc vỏ kẹo, cẩn thận bỏ vào túi zip. Không chỉ thế, hắn còn đi quanh quẩn những vị trí lân cận và cuối cùng thu thập được tổng cộng 14 chiếc vỏ kẹo. Dù loại kẹo này khá phổ biến, nhưng việc chúng xuất hiện cùng một chỗ với số lượng nhiều như vậy là vô cùng kỳ lạ. "Có lẽ đây chính là thứ giúp hung thủ bớt lo lắng như lời Ian phân tích trước đó," hắn thầm nghĩ rồi quay trở lại báo cáo tình hình với đồng đội.
"James, tôi tìm thấy khá nhiều vỏ kẹo ở một góc trong công viên cũ, từ vị trí đó có thể nhìn rõ cửa sổ sau nhà bà Michell. Tôi nghĩ đây chính là cảm giác the mát mà Ian đã cảm nhận được." Lucas vừa giải thích vừa đặt túi zip lên bàn cho các thành viên quan sát. Ian tiến lại gần, nhìn chằm chằm vào những chiếc vỏ kẹo. Hình ảnh các viên kẹo như những mảnh ghép còn thiếu, lấp đầy những khoảng trống trong tâm trí anh, hoàn thiện khung cảnh mà anh đã cảm nhận được. Anh gật đầu xác nhận chắc chắn: "Chính là nó! Nó có liên kết rất mạnh mẽ với hung thủ." "Chúng ta có thể khai thác manh mối này, Alex. Cậu có tìm được những khu vực nào bán loại kẹo này không?" James nghe xong liền quay sang nhìn Alex. Cậu gật đầu bắt đầu tìm kiếm. Một lát sau, Alex chỉnh máy tính bảng của mình hướng về phía các thành viên còn lại: "Có ba nơi bán loại kẹo này ở khu phố Rista: một siêu thị lớn, một cửa hàng tiện lợi và một cửa hàng bánh kẹo nhỏ."
James nắm được thông tin thì nhanh chóng phân công công việc cho từng thành viên: "Lucas, cậu hãy thử quay lại các hiện trường trước xem có thu thập thêm được vỏ kẹo nào tương tự không. Ryan và Kesley, hai người đến các khu vực mà Alex vừa tra được để tìm kiếm thông tin." "Rõ!"/"Được thôi!" Ba người đồng thanh đáp, rồi chia nhau ra hành động. James quay sang nhìn các thành viên còn lại: "Các thành viên khác theo tôi trở về trụ sở trước. Alex, khi nào về cậu hãy tiếp tục lọc hồ sơ tội phạm theo phân tích của Ian. Aris, cô hãy cùng đoàn đội của mình kiểm tra xem hung thủ có lưu lại thứ gì trên vỏ kẹo không. Ian và tôi sẽ tổng hợp các manh mối và sẵn sàng giúp đỡ khi cần thiết."
Lucas kiểm tra sơ qua các hiện trường và mang về thêm một vài chiếc vỏ kẹo nữa. Dù không có số lượng nhiều như ở hiện trường mới nhất, nhưng số lượng này cũng đủ để họ xác định hung thủ đã mua và sử dụng loại kẹo này trong khoảng 1 tháng trở lại đây. Hắn đi theo Aris vào phòng pháp y để kiểm tra các vỏ kẹo vừa tìm được cũng như các vỏ kẹo cũ ở các hiện trường trước. Đồng thời, hắn chia sẻ thông tin về khoảng thời gian này cho Ryan và Kesley để họ có thêm căn cứ phỏng vấn. Hai người tiếp nhận thông tin, gật đầu cảm ơn rồi lên xe bắt đầu nhiệm vụ.
Vừa về đến nơi, Alex nhanh chóng ngồi vào bàn làm việc, đôi tay thoăn thoắt gõ trên bàn phím. Màn hình hiện ra hàng loạt hồ sơ khi cậu nhập vào những từ khóa ban đầu như "nam giới", "25 đến 45 tuổi", "khu vực Rista". Thậm chí, cậu còn phải mở rộng phạm vi tìm kiếm sang một vài khu vực lân cận. Dù Rista vắng vẻ nhưng không phải là một khu phố hoàn toàn khép kín; luôn có những người từ các khu vực xung quanh đến đây để mua hàng hóa, thăm người thân... Hôm qua, cậu đã rà soát gần một nửa nhưng vẫn chưa tìm thấy cái tên nào quá nổi bật. Nhìn từng hàng chữ chi chít trước mắt, Alex chỉ có thể thở dài đầy mệt mỏi. Chắc chắn công việc này sẽ lại ngốn của cậu một khoảng thời gian dài.
Lúc này, Ryan và Kesley đã đến địa điểm đầu tiên mà Alex nhắc đến: cửa hàng tạp hóa. Hai người bước vào trong, đi thẳng đến chỗ cô nhân viên đang trực quầy. Ryan xuất trình thẻ đặc vụ của mình, nở một nụ cười thân thiện: "Chào cô, tôi là Ryan Ryder, còn đây là em gái tôi, Kesley Ryder, chúng tôi là đặc vụ FBI. Chúng tôi muốn hỏi cô một chút chuyện liên quan đến vụ án." Cô nhân viên ban đầu hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó mỉm cười đáp lại: "Được chứ, tôi có thể giúp gì cho hai người?" Ryan đưa cho cô chiếc vỏ kẹo bạc hà rồi hỏi: "Cô có từng gặp vị khách kỳ lạ nào hay mua loại kẹo này với số lượng lớn trong khoảng thời gian gần đây không?" Cô nhân viên nheo mắt nhìn vỏ kẹo: "Loại này khá phổ biến nên nhiều người mua lắm... để tôi nghĩ lại xem." Nhưng cuối cùng, cô chỉ khẽ lắc đầu: "Xin lỗi hai người nhé, tôi không nhớ được có vị khách đặc biệt nào mua loại kẹo này gần đây." Ryan gật đầu: "Không sao đâu, cảm ơn cô vì đã dành thời gian cho chúng tôi." Nói rồi, hai người chào tạm biệt cô nhân viên và lên đường đến địa điểm tiếp theo.
Lúc này trong phòng làm việc, Alex vẫn đang miệt mài lọc dữ liệu. Sau một khoảng thời gian dài, cuối cùng cậu cũng đã có khá nhiều hồ sơ phù hợp với các chi tiết ban đầu. Alex hơi dừng tay, xoa nhẹ đôi mắt căng cứng của mình rồi tiếp tục tìm kiếm, tập trung vào chi tiết "bạo hành động vật". Cậu cần thu hẹp phạm vi hơn nữa. Mặc dù chi tiết này nghe có vẻ đặc biệt nhưng để tìm ra nó không hề dễ dàng, vì không có nhiều hồ sơ đề cập đến nó ngay từ đầu. Cậu phải tìm kiếm ở nhiều nguồn khác như các bài báo cũ, diễn đàn, trang mạng xã hội... hay bất cứ thứ gì có thể tìm được thông tin đó. Điều này thậm chí còn khiến cậu mất nhiều thời gian hơn khâu lọc hồ sơ ban đầu.
Ryan và Kesley lúc này cũng đã đi đến địa điểm tiếp theo: một cửa hàng bánh kẹo do một cặp vợ chồng lớn tuổi làm chủ. Bước vào trong, họ thấy một người phụ nữ đang hì hụi sau quầy để kiểm kê hàng hóa. Kesley và Ryan liền tiến lên chào hỏi và trình thẻ đặc vụ của mình. "Chào bà, tôi là Kesley Ryder và đây là anh trai tôi, Ryan Ryder, chúng tôi là đặc vụ FBI. Chúng tôi muốn hỏi bà một vài câu hỏi được chứ?" Kesley mỉm cười nhẹ nhàng hỏi. Người phụ nữ nhìn thấy thẻ của họ thì hơi căng thẳng, e dè. Ban đầu bà không có ý định hợp tác, từ chối trả lời để tránh dính vào rắc rối. Thấy thái độ đó, Kesley đành quay sang nói nhỏ với anh trai mình: "Anh đi tìm chồng của bà ấy và hỏi xem có thể kiểm tra camera được không, em thấy cửa hàng này có đó. Em sẽ nói chuyện với bà ấy." Ryan hiểu ý, gật đầu rồi đi tìm chồng của bà chủ quán để hai người có thể nói chuyện thoải mái hơn. Kesley nhìn lướt qua chiếc vòng cổ của bà rồi nói: "Đây là mèo của bà ạ? Nhìn nó dễ thương quá!" Bà chủ nghe hỏi thì hơi ngạc nhiên, sau đó xoa nhẹ chiếc vòng cổ của mình rồi cười nói: "Đúng vậy, nó rất đáng yêu." Sau đó, hai người bắt đầu nói chuyện vui vẻ xoay quanh chủ đề mèo. Không khí cũng thả lỏng hơn, dần dần bà chủ quán đã thoải mái và sẵn sàng chia sẻ thông tin mình biết: "À phải rồi, cô muốn biết thông tin gì? Nếu có thể giúp được thì tôi sẽ cố gắng."
Kesley lúc này chìa chiếc vỏ kẹo bạc hà ra cho bà xem: "Bà có nhớ được vị khách nào trông đặc biệt gần đây hay mua loại kẹo này không?" Bà chủ nhìn chiếc vỏ kẹo một lát: "Cô nói tôi mới nhớ, có một vị khách khá đặc biệt hay mua loại kẹo này ở chỗ chúng tôi. Trí nhớ tôi bình thường rất tốt, huống chi anh ta rất kỳ lạ." "Bà có thể miêu tả sơ qua không, vị khách mà bà nói ấy?" Mắt Kesley sáng lên hỏi. "Anh ta chắc tầm hơn 30 tuổi, nhìn hơi luộm thuộm. Vị khách đó ít nói lắm nhưng anh ta cứ hay hoảng hốt, thỉnh thoảng liếc nhìn xung quanh. Lần đầu gặp tôi còn tưởng anh ta là ăn trộm cơ," nói xong bà còn khẽ bật cười khi nhắc đến suy nghĩ ban đầu của mình. Kesley vừa ghi chép vừa hỏi tiếp: "Vậy bà có biết anh ta ở đâu không?" Lúc này bà chủ khẽ lắc đầu: "Xin lỗi nhé, tôi không biết, tôi chỉ biết được đến thế thôi. Nó giúp được cô chứ?" "Không sao đâu, thông tin của bà đã giúp chúng tôi rất nhiều," Kesley đáp. Lúc này, Ryan cũng đã kiểm tra xong camera giám sát. Anh đi ra cùng ông chủ quán, nhìn thấy em gái mình thì hơi lắc đầu. Camera quá cũ và mờ nên không thể quan sát được gì nhiều. Kesley hiểu ngay ý của anh trai mình. Họ tạm biệt hai vợ chồng lớn tuổi rồi lên đường đến khu vực cuối cùng được đánh dấu.
"Reng, reng..." Điện thoại trên bàn của Alex rung lên không ngừng. Cậu vội vàng bắt máy, đó là cuộc gọi đến từ Ryan. Trong điện thoại, giọng của anh không giấu được sự vội vã: "Alex, Kesley vừa tìm được thêm một thông tin cụ thể hơn về số tuổi của tên hung thủ." Alex nghe vậy thì vô cùng sốt sắng: "Thật sao? Độ tuổi thế nào? Trong khoảng nào từ 25-45 thế?" "Bà chủ cửa hàng kẹo ngọt nói thường có một vị khách đặc biệt, hắn rất ít nói và hay lo lắng khi đến tìm mua loại kẹo đó. Hắn ta khoảng hơn 30 đấy. Tôi nghĩ đó là tên hung thủ mà chúng ta cần tìm vì hắn có vài điểm trùng hợp với hồ sơ phác thảo của Ian," Ryan đáp. Alex vừa nghe điện thoại vừa gõ máy thoăn thoắt, thu hẹp phạm vi số tuổi. Số hồ sơ phù hợp trên máy tính nhanh chóng giảm xuống còn bảy, khiến Alex vui vẻ hét lên với đầu dây bên kia: "Phạm vi thu hẹp rất nhiều luôn, cảm ơn vì thông tin này nhé!" Ryan nghe vậy thì thả lỏng hơn một chút. Bên cạnh cũng truyền đến tiếng thở phào nhẹ nhõm của Kesley: "Không có gì, chúng tôi sẽ gọi lại nếu có thêm thông tin." Rồi cúp máy.
Alex càng nhìn màn hình càng thấy vui vẻ, cuối cùng đã có sự tiến triển rõ rệt. Bảy hồ sơ của bảy người gần nhất với phác thảo của Ian cũng như số tuổi. Bây giờ cậu chỉ cần tìm kiếm thêm một số chi tiết về tính cách và mối quan hệ của những người này với từng người thân của họ nữa thôi. Alex cảm giác rằng cậu đã đến rất gần hung thủ rồi, chỉ cần một chút nữa thôi. Ánh đèn của màn hình máy tính nhấp nháy, chiếu sáng khuôn mặt hơi chút mệt mỏi của cậu nhưng không che lấp đi được ánh mắt phấn khởi.
Ryan và Kesley sau khi cúp điện thoại cũng là lúc họ đến trước cửa siêu thị. Việc Alex có bước tiến lớn trong việc thu hẹp phạm vi khiến họ cũng phấn chấn hơn. Hai người nhanh chóng bước vào trong và tự động tách ra để làm nhiệm vụ của mình. Ryan tiếp cận cậu nhân viên đang sắp xếp hàng hóa trên kệ để hỏi thông tin, trong khi đó Kesley đi tìm người quản lý để kiểm tra camera giám sát. "Chào cậu, tôi là Ryan Ryder, đặc vụ FBI. Tôi có thể hỏi một chút chuyện không?" Ryan trình thẻ của mình rồi tự giới thiệu. Cậu nhân viên dừng tay, quay qua nhìn anh. Ban đầu cậu ta hơi sửng sốt nhưng sau khi nhìn thấy thẻ của anh thì gật đầu đồng ý: "Được chứ, tôi có thể giúp gì cho anh?" Anh đưa cho cậu ta chiếc vỏ kẹo rồi hỏi: "Anh có từng gặp vị khách nào kỳ lạ hay mua loại kẹo này, đặc biệt là mua với số lượng lớn trong những tuần gần đây không?" Cậu nhân viên vừa nhìn thấy vỏ kẹo ngay lập tức đáp lời Ryan: "Nếu anh hỏi chuyện đó thì tôi biết đấy, vị khách ấy hay đến đây mua kẹo lắm. Mà lần nào anh ta cũng biểu hiện sự lo lắng, cứ quay qua quay lại nhìn xung quanh không ngừng." "Vậy anh ta trông như thế nào? Anh đã thử nói chuyện với anh ta lần nào chưa?" Ryan tiếp tục hỏi. "Anh ta chắc tầm hơn 30 tuổi, nhìn không được gọn gàng lắm. Anh ta ít nói lắm, nhưng cái khiến tôi nhớ tới anh ta là việc anh ta lúc nào cũng lo lắng, cứ nhòm ngó khắp nơi. Tôi có thử hỏi một hai lần nhưng anh ta toàn lờ đi. Tôi chỉ nghe được từ những vị khách khác rằng anh ta có một người mẹ bị nghiện rượu đấy." Cậu thanh niên dừng một chút, nhìn nhìn xung quanh rồi khẽ nói nhỏ với Ryan: "Quản lý của tôi hình như từng là hàng xóm của vị khách đó đấy. Ông ấy kể cho tôi nghe vị khách kia hồi nhỏ từng bị trách mắng vì lỡ làm chết con mèo nhà hàng xóm đấy. Nghe sợ nhỉ?" Ryan hơi sững lại. Tên khách đó phù hợp với phân tích của Ian. "Anh có biết tên của vị khách kỳ lạ đó không?" "Tôi chỉ biết anh ta tên Arthur thôi," cậu nhân viên đáp.
Ryan hỏi thêm một vài câu nữa rồi gật đầu cảm ơn cậu nhân viên. Anh đã có khá nhiều thông tin hữu ích. Lúc này Kesley trở về cùng quản lý siêu thị, vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ. Bắt gặp ánh mắt của nhau, cả hai đều biết mình đã có thu hoạch. Hai anh em chào tạm biệt mọi người rồi quay trở lại xe để bàn về các manh mối mà họ tìm được. Ryan mở lời trước: "Chúng ta có nghi phạm rồi! Hắn ta tên là Arthur, mọi miêu tả về hắn đều trùng khớp với phân tích của Ian." Mắt của Kesley sáng lên đầy vui mừng: "Thật sao? Em cũng có hình ảnh của vị khách đó từ camera giám sát, nhìn rất rõ ràng. Đoạn video được ghi lại khoảng bốn ngày trước," cô chìa ra cho anh mình xem các đoạn video từ camera giám sát. Trong đoạn video, một người đàn ông trung niên đầu tóc rối bời, mặc chiếc áo phông nâu dừng lại trước quầy bánh kẹo. Ông ta vội vã đưa các gói kẹo bạc hà vào giỏ hàng của mình. Camera bắt được một góc mặt của người đàn ông, nhìn thoáng qua trông ông ta rất bình thường, không quá gây chú ý ngoại trừ việc ông ta luôn lấm lét nhìn ngó xung quanh, không giấu được sự lo lắng, bồn chồn.
Hai anh em họ định gọi điện cho Alex để cậu có thể tìm thêm thông tin địa chỉ của ông ta, nhưng điện thoại của Ryan rung lên trước tiên, màn hình hiện lên "Alex". Anh nhanh chóng bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói đầy hưng phấn của Alex: "Tôi tìm được rồi! Nghi phạm tiềm năng nhất, tên hắn ta là Arthur Neville. Bên hai người thế nào rồi?" Ryan cũng vui vẻ đáp lại: "Trùng hợp thật, chúng tôi cũng vừa có thông tin về một vị khách khá đặc biệt, tên hắn là Arthur. Kesley vừa gửi đoạn video giám sát cho cậu đó, đối chiếu thử xem." Mặc dù khả năng cao họ đã tìm ra được hung thủ, nhưng họ vẫn cần chắc chắn nhất có thể. Chỉ mất vài phút, Alex đã trả lời họ: "Chính là hắn! Tôi đã báo cáo với James rồi, ông ấy gọi mọi người về tập hợp đó." Alex cúp máy, hai anh em cũng nhanh chóng đi về trụ sở.
Khoảng một tiếng trước, Alex gõ nhanh trên bàn phím, từng dữ liệu chạy lướt qua màn hình. Từng hồ sơ được mở ra, tìm kiếm và so sánh. Cậu đối chiếu từng hồ sơ với các nguồn thông tin khác nhau đến từ các trang báo, diễn đàn... Sau một lúc rà soát, số hồ sơ chỉ còn vỏn vẹn ba cái. Alex bắt đầu mở rộng hơn, tìm kiếm thêm các mối quan hệ của ba người trong ba hồ sơ cuối cùng. Cậu xem xét kỹ lưỡng trang mạng xã hội của các nghi phạm, đồng nghiệp, bạn bè. "Bắt được rồi!" Alex vui vẻ reo lên. Hồ sơ cuối cùng: Arthur Neville, 35 tuổi, từng là nhân viên giao đồ ăn, hiện đang sống với mẹ của mình. Hồi nhỏ, ông ta từng bị trách mắng vì đã làm chết con mèo hàng xóm. Tất cả mọi thông tin đều trùng khớp. Nhà của anh ta cũng không quá xa hiện trường vụ án mới nhất. Cậu nhanh chóng gọi điện báo tin cho hai anh em Ryan và Kesley. Sau khi nghe được tên từ hai anh em cũng như xem xét đoạn video mà Kesley gửi, cậu càng chắc chắn hơn Arthur chính là hung thủ họ tìm kiếm. Cậu gọi điện báo cho James thông tin rồi đi đến phòng họp.


0 Bình luận