Có ai đó ở nhà nghỉ từng nói với Nguyên rằng, Đan là một trong những tay dắt mối cừ khôi và lành nghề nhất cái vùng thôn quê hẻo lánh chỉ toàn ruộng với ruộng này.
Kim kéo kéo vạt áo mượn từ Nguyên, tò mò hỏi khi cả hai vừa xách hành lý chất chung vào cùng căn phòng có hai giường đơn: “Dắt mối là gì vậy?”
Nguyên ngồi phịch xuống nệm, cởi bớt áo khoác còn gắn mác mới mua từ chợ thôn treo lên giá. Dân bản địa dựa vào đặc trưng thời tiết nên rất biết cách kiếm lời. Chỉ là mấy kiểu dáng lỗi mốt mà họ hét giá ngang ngửa đồ hiệu limited cậu mua ở các cửa hàng lớn ở thành phố. Kim thì thông min hơn hẳn, tuy một đồng một cắc cũng không mang theo trong người nhưng lựa đồ thì vô cùng nhiệt tình tự nhiên.
“Theo tôi tìm hiểu thì, dắt mối là một công việc giống như hướng dẫn viên vậy, nhưng khách hàng của những người dắt mối này tìm đến họ không phải để tham quan cảnh đẹp thôn Kim Tiên mà là để đi cầu thần.” Chính Đan là người đã giúp Nguyên giải đáp tất thảy những điều cậu thắc mắc. Anh bạn đó có vẻ là một người am hiểu rất sâu rộng về vùng đất thần bí này.
Kim lục váy ngủ và khăn tắm cất trong balo, vấn tóc thành một búi tròn đi về hướng nhà tắm, nói vọng lại: “Dắt đi cầu thần? Cầu thần mà cũng cần người đưa đi? Không biết là thần phật phương nào hay lại là mánh khóe của bọn lừa đảo.”
“Chị không thấy trong chuyện này có điểm gì kỳ quái à?” Nguyên ngoái cổ theo nơi phát ra tiếng xả nước, chẳng hay Kim có nghe thấy câu hỏi của cậu không.
Thôn Kim Tiên không có trụ ATM, ngân hàng gần nhất cũng cách cổng thôn tận một tiếng lái xe. Nếu không vì ngân sách có hạn của cậu, cậu sẽ không lựa chọn ở chung một phòng với cô.
Kim ngâm mình trong bồn tắm gỗ ngập hơi nước ấm, đầu tựa vào thành bồn thoải mái tận hưởng. Mãi một lúc lâu sau, cô mới âm trầm mở miệng đáp lại cậu: “Thần thánh chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của con người thôi. Nhưng yêu ma quỷ quái có khi đứng trước mặt mình, mình cũng không hay.”
Kim không phải kẻ ngốc. Nơi sầm uất nhất là nơi thông tin dễ truyền tai nhất. Suốt dọc đường lượn lờ quanh chợ giả mua sắm, cô phát hiện hầu hết người dân ở đây đều rất tôn thờ vị thần núi ngự ở đỉnh Kim Tiên. Cầu được ước thấy. Chỉ cần cho đi một thứ quý giá bất kỳ, dù cô có muốn hái sao trên trời, vị thần kia cũng giúp cô toại nguyện. Lời những người buôn bán tả về thần núi có thể khác nhau, nhưng sự linh thiêng của thần thì không ai dám phủ nhận.
Khi Kim rời khỏi nhà tắm thì Nguyên đã ngủ quên lúc nào không hay. Cậu co rúm, nằm nghiêng một bên như con tôm luộc, hai cánh tay trần kê trên gối lún phún những cọng lông măng mỏng tang.
Kim chùm khăn tắm lên đầu, sáp tới sát giường cậu, khoanh chân ngồi xuống lặng lẽ quan sát. Cô đã hiểu lý do cậu cứ một mực đòi ở riêng với cô khi làm thủ tục nhận phòng. Lúc ngủ mà cũng biến đổi thế này thì thật sơ xuất. Ngón tay Kim lướt nhẹ như thể đang vuốt ve những bụi lông mềm mại của một con thú nhỏ.
“Một con chim không thể cất tiếng hót sao?” Trong đầu cô bỗng xuất hiện giọng nói xa lạ, là giọng nói đến từ miền ký ức đã ngủ yên. Kim ngẩn người, nhoài mình đứng bật dậy quay về giường. Cảm giác như tim bị một cành cây nhọn cào trúng, nhưng khi nhìn lại mới biết chẳng có cành cây nào cả, mà là vết sẹo cũ đột ngột âm ỉ rồi tái phát cơn đau.
***
Đan chờ Kim và Nguyên dưới sảnh chính nhà nghỉ từ lúc mặt trời còn ngái ngủ sau những dãy đồi xanh mướt, mắc đầy sương trắng giăng kín tầm nhìn. Nói là nhà nghỉ cho oai chứ cả căn nhà chỉ có sáu phòng ngủ ọp ẹp, trải đều trên dưới ba tầng lầu. Trước đây vì thôn ít giao thiệp và đón khách ghé thăm nên loại hình dịch vụ này khá hiếm người mạo hiểm đầu tư. Kể từ ngày thần núi báo mộng tìm nguồn linh lực mới và chọn ra những người dắt mối tâm giao với thần, thôn Kim Tiên bỗng tấp nập và nhộn nhịp lên hẳn.
Kim uể oải thò chân chạm đất, ngáp lấy một cái thật dài. Với kiểu thời tiết cắt da cắt thịt hiếm có giữa mùa hè thế này, việc vực dậy tinh thần rời xa chiếc giường êm ái cùng mớ chăn bông dày ụ là một điều bất khả. Giường đối diện của Nguyên trống hoác. Cô nghe loáng thoáng âm thanh róc rách trong nhà vệ sinh. Không bao lâu sau, Nguyên trở lại với áo len họa tiết và quần ống hộp rộng thùng thình, mái tóc bù xù đọng nước nhỏ giọt.
“Anh Đan đến rồi, chúng ta chuẩn bị đi thôi.” Giọng Nguyên vang lên đều đều trong không khí se lạnh, cậu mặc thêm áo gió bên ngoài, chụp mũ lưỡi trai đen rồi bắt đầu xỏ giày. Thấy Kim còn mơ màng lim dim mắt, cuộn tròn trong chăn, Nguyên nhổm người về hướng cô, dùng hai bàn tay áp lên má Kim vỗ nhẹ.
“Dậy thôi chị Kim!”
Hơi lạnh truyền từ Nguyên lan đi khắp cơ mặt khiến Kim tỉnh cả ngủ. Cô nhướng cao chân mày, ánh mắt hình viên đạn chứa đầy ẩn ý “cậu chán sống rồi đúng không”. Nguyên dè dặt rụt tay, quay về vị trí cũ tập trung mang giày. Càng tiếp xúc với Kim, cậu càng không còn cảm giác sợ cô như trước. Ngay cả Kim cũng đã quen dần với những hành động vượt quá giới hạn không phải lần một, lần hai của cậu. Bung chăn, lê thân vào nhà tắm, Kim ung dung vừa chải chuốt vừa ngâm nước nóng mặc cho Nguyên mất kiên nhẫn, hét như réo đò giục cô ở ngoài.
…
“Hai người muốn tìm người dắt mối?” Đan kinh ngạc, dừng hẳn động tác ăn uống.
“Tôi nghe bảo cầu thần ở đây linh nghiệm lắm, đã đến đây rồi, tôi cũng muốn đi thử cho biết.” Nguyên phụ trách thăm dò trong lúc Kim bận gọi thêm suất ăn.
Vì địa hình thôn nhỏ hẹp nên hôm nay Đan đã thuê xe máy cho khách hàng mình tiện di chuyển tham quan. Định ăn sáng rồi đưa họ đến vài nơi có cảnh đẹp, nhưng Nguyên đột nhiên lại thay đổi quyết định muốn đi xem thần núi. Mà Đan cũng không lấy gì làm lạ, khách du lịch tới đây đa số đều đi cầu thần hoặc lễ thần vì đã phù hộ cho họ đạt được như ý. Không phải chuyện to tát, anh tắp lự gật gù đồng ý giúp hai người đến cùng.
Theo kinh nghiệm trong nghề lâu năm của Đan, những người trẻ đi cặp thường cầu tình duyên, Nguyên và Kim tuy ngoài mặt lạnh nhạt nhưng anh đoán chắc một trong hai người đang yêu thầm đối phương. Chỉ là gần đây có vài người lên núi quấy rối sự thanh tịnh của thần, khiến thần nổi giận giáng tội xuống, gây ra không ít tiếng xấu trong vùng. Vì vậy khách vãng lai lên núi cầu thần, đến chân núi sẽ phải để thần kiểm tra qua, nếu là thiện chí thì mới được lên đỉnh khấn vái.
“Khó khăn vậy sao?” Kim nuốt bánh phở trong miệng, nhíu mày bật ra câu nói đầu tiên với Đan.
Đan nhìn cô mỉm cười, vẫn là kiểu cười với phần đuôi mắt cong tít. Sao Kim không thích điệu cười ấy tí nào cả, nó tựa như một cái bẫy đang nhảy nhót chế giễu sự ngu ngốc của cô và Nguyên. Khi cô kể điều ấy cho Nguyên nghe, cậu cho rằng tam quan của cô quá hà khắc.
Đan chỉ đơn giản là một anh chàng hướng dẫn nhanh nhạy, hiền lành.
“Đường lên núi rất dốc và nhiều bẫy thú hoang, nếu không có người dắt thì sẽ dễ bị lạc. Còn bài kiểm tra của thần cũng không phức tạp lắm đâu. Anh chị đừng lo.” Đan khéo léo giải thích.
Nguyên chống cằm, xem xét lời Đan rồi quay sang âm thầm hỏi ý kiến Kim. Đúng lúc trong mắt hai người ánh lên cùng một đáp án.
“Chúng tôi muốn đi ngay trong ngày có được không?”
Nhiệm vụ của Bộ là không đánh động đến á thú trên núi, nhưng không vào hang cọp thì sao biết được đó có phải hang cọp.
“Được chứ. Ăn xong có thể đi ngay.” Đan điềm nhiên đáp, giọng nói lộ vẻ háo hức pha lẫn chút rạo rực.
***
Thôn Kim Tiên không lớn, bốn mặt đều là đồng ruộng mênh mông, ao hồ xen kẽ, lại được phủ quanh bên ngoài bởi những dãy đồi, ngọn núi xanh mướt trùng điệp. Nếu so sánh với các phố huyện đang trên đà phát triển ngày nay, Kim Tiên có phần thua hụt yếu thế hơn, nhưng của cải vật chất mà người dân nơi đây đắp lên mình, lên nhà, lên cửa toàn là những món đồ đắt tiền trái ngược với nền kinh tế dậm chân tại chỗ như vẻ ngoài của thôn.
“Nếu tôi nói dân chỗ chúng tôi giàu lên nhờ thần phù hộ, cậu có tin không?” Đan vô thưởng vô phạt trong lúc anh và Nguyên đứng đợi Kim xếp hàng mua đồ ăn vặt ở tiệm tạp hóa gần chân núi.
Nguyên nhìn theo Kim, không để tâm lắm lời Đan.
Trông mặt mày Kim cứ sụ ra một đống như người mất sổ gạo, Đan bật cười nói nhỏ vào tai Nguyên: “Tôi quên nhắc hai người tạp hóa xung quanh đây chỉ bán toàn bánh cúng, không có đồ ăn vặt cô gái kia muốn mua đâu.”
Nguyên ngẩn tò te, cũng gượng gạo cười, cảm giác như Đan vừa chọc phải ổ kiến lửa nhưng không hề hay biết.
“Cô ấy có vẻ ít nói nhỉ?”
“Ai cơ?” Nguyên đáp, lớp màng mỏng trên khóe mi vô tình lộ ra.
Đan thờ ơ như không thấy đặc điểm dị thường của cậu, nhướng mày về phía Kim ẩn ý.
Nguyên quay qua anh định bồi thêm câu “bình thường cô ấy còn chẳng nói chuyện nữa cơ” thì Kim đã ôm theo túi bánh quy, ấn vào tay Nguyên với vẻ tức tối.
“Lên núi mất bao nhiêu thời gian?” Cô hỏi Đan.
Anh gãi sống mũi, suy nghĩ một chốc rồi đáp: “Bình thường không gặp sự cố ngoài ý muốn thì mất khoảng nửa tiếng.”
Nguyên xé bịch bánh, cho một cái vào miệng, hỏi ngang: “Sự cố ngoài ý muốn là gì?”
“Bẫy thú, con trùng độc, hoặc là… không vượt qua bài kiểm tra của thần.” Đan kiên nhẫn liệt kê.
“Có ai không vượt qua bài kiểm tra của thần trước đây chưa?” Kim lại bắt đầu nhiệt tình hơn với mấy câu hỏi hóc búa. Kỳ thật cô chỉ muốn hạn chế tối đa việc rước thêm phiền phức vào thân.
Đan không giấu giếm, thẳng thắn trình bày để hai người cân nhắc: “Nói chưa thì là tôi đang nói dối, nhưng số lượng người kẹt lại dưới chân núi rất hiếm khi xảy ra, trừ khi họ vướng vào bẫy của thợ săn trong thôn, à có vài trường hợp khách vì muốn nhanh chóng gặp được thần nên đã lừa người dắt lúc vừa đến chân núi, kết quả là đi lạc mấy ngày mấy đêm mới tìm được đường trở ra.”
“Chỉ có vậy thôi?” Kim hồ nghi chất vấn.
Cô không tin tưởng Đan. Là linh cảm cô mách bảo ở Đan có thứ gì đó bất thường. Có thể anh ta là một tên bịp bợm giấu nghề kỹ, hoặc cũng có thể anh ta là tay sai của á thú trên núi kia. Nâng cao cảnh giác là nguyên tắc nghiệp vụ của một pháp sư. Nhưng nhìn lại gã đồng đội đang nhai bánh ngon lành cạnh cô, cái gã chê bai tam quan của cô có vấn đề, Kim lại ngán ngẩm thở dài, huých mạnh cùi chỏ vào lưng cậu, khiến cậu cắn phải lưỡi, đau ứa nước mắt.
***
Ở Kim Tiên, mỗi ngày có hơn hàng chục đoàn dắt mối lớn nhỏ ùn ùn tiến sâu vào lòng rừng, dẫn đến vị trí am thờ tạm dưới chân núi. Ai cũng mang theo tâm tư, hy vọng được thần lựa chọn, được thần trợ giúp, được thần hiển linh. Lòng người sâu như biển, thần ban cho họ một cục vàng, họ lại đòi thêm một mảnh đất, thần giúp họ chữa khỏi bệnh, họ lại muốn sống thọ trăm tuổi. Đến khi thần kiệt quệ, thần không còn đủ sức lực, thần muốn thêm linh khí, thần ăn họ. Họ lại đồ rằng thần là tên quái vật.
Đan sống đến từng tuổi này nhưng chưa từng nhận ơn phước của vị thần nào cả. Hắn tự cho mình là một người tốt bụng, đủ lòng vị tha để bao dung và che chở cho người dân ở cái thôn mục ruỗng, nghèo kiết xác này. Linh lực từng ấy năm tu luyện của hắn vì bọn họ mà sắp hết, nhưng bọn họ khi có thứ mình cần lại ngoảnh mặt bỏ lại hắn một mình. Hắn đã ẩn thân hàng trăm nay. Hắn không muốn phải ăn ai cả. Là lũ pháp sư tự kéo đến. Ban đầu là một người, một vài người, một vài nhóm người, và cứ lần lượt như vậy, pháp sư của Bộ lại đến làm phiền hắn.
Lần này Đan vô tình phát hiện ra một thứ thú vị hơn. Một thằng nhóc á thú. Nó có mùi giống lão già Chu Tước, nhưng nó không phải lão ta, một con chim non chưa đủ lông cánh. Hắn đã đinh ninh giữa việc bắt sống nó hay giết nó. Và rồi mấy tay thợ săn trong thôn bày hắn làm một chiếc bẫy, một loại bẫy chim đơn giản nhưng có thể dễ dàng bẻ gãy xương của bất kỳ con chim nào.
…
“Anh Đan cũng làm dắt mối dẫn khách lên núi à?” Nguyên vừa theo sát Đan đi trước, vừa dạt cỏ dại mọc ven đường để chúng không vướng vào quần áo Kim.
Vì chỉ mới chớm ở đầu bìa rừng nên địa hình, cây cối cũng không làm khó bọn họ di chuyển lắm. Đi cùng họ còn có thêm sáu, bảy đoàn khác, người đông như nêm, ăn mặc sang trọng, có vẻ cũng là du khách tò mò ghé thăm.
“Cậu không biết đấy thôi, thôn chúng tôi chủ yếu sống bằng nghề nông, tôi từ bé sức khỏe đã không tốt, bố mẹ thương nên chỉ bắt tôi học, không phải lo chuyện nhà cửa vườn tược gì hết, khi họ mất rồi, đất đai cũng để không. Tôi lại ở một mình mãi nên đành bán đất mua nhà, mở dịch vụ ai bảo gì thì làm cái nấy, kiếm cơm mưu sinh, tạm bợ sống qua ngày.” Đan không ngại ngần chia sẻ về cuộc đời gắn liền với mảnh đất quê hương.
Nguyên không mấy ngạc nhiên vì trông anh đúng kiểu cỗ máy đa năng, bách khoa toàn thư sống, từ việc đặt phòng, trả giá đồ cho đến thuê phương tiện, dắt mối. Không có gì là Đan không nhận. Sống như vậy cũng thật vất vả.
“Trước kia thôn Kim Tiên có nhiều khách du lịch thế này không?”
Khách sạn không nhiều, cảnh sắc không đặc biệt, đời sống thôn dân chỉ gói gọn giữa một vùng đồng bằng hoang sơ. Nghề dắt mối trở thành xu hướng có phải vì tác động của thần.
“Nhiều năm trước thì không nhưng mấy năm nay lượng khách tăng đáng kể lắm. Nên tôi mới nhận thêm món nghề hướng dẫn này.” Đan chợt khựng lại, ra hiệu cho người đi sau đứng yên. Mắt anh ráo hoảnh tìm một nhành cây dài gần đó, quờ quạng vào khoảng không lấp lánh nắng trước mặt. Được một lúc thì cả đoạn cây dính đầy tơ trắng như chỉ, lúc nhúc những vật thể li ti như dòi nhặng.
“Đó là gì thế?” Nguyên nhìn theo nhành cây bị Đan ném xuống đất.
“Nhện đỏ, bọn chúng giăng tơ để bắt mồi, nếu không may để chúng bám lên người, chúng sẽ làm ổ trên da và gây ra bệnh lở loét.”
Kim chau mày, kéo ống tay và mũ nỉ áo hoodie của Nguyên chụp kín mít. Đan lén liếc cô, khẩy cười.
Mặt trời gay gắt hun nóng những tán lá, soi xuống tầng không hàng nghìn hạt bụi mịn xoay vòng như những chuỗi liên kết, nhiệt độ càng vào sâu bên trong càng giảm mạnh, đến chân núi thì bất chợt có sương mù bao quanh.
Am thờ thần sừng sững hiện lên giữa hai cột đá khổng lồ, chạm khắc họa tiết vân long không rõ màu sắc, trên đỉnh am đặt một bức tượng mặt rồng, hai mắt mở to, nang mũi mở rộng đính những sợi ria mép uốn lượn như sóng.
Kim và Nguyên phải ngẩng đầu cao hết cỡ mới nhìn rõ được dung mạo quái dị, điểm xuyết trên mặt rồng kia. Nguyên chúi người, ghé sát tai Kim thủ thỉ: “Có phải là hắn ta không?”
Kim mím môi, rơi vào trầm mặc. Cô có biết trụ trưởng Thanh Long thú dạng thế nào đâu mà cậu lại hỏi cô.
Đan đột ngột vỗ tay lên vai Nguyên, mắt toát lên ý hối hai người đi tiếp: “Nhanh thôi, để lát các đoàn khác đến thì đến xếp hạng cũng không còn đâu.”


0 Bình luận