HOA TRONG NGỤC
KEYIF AN AN PNG FREE
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

VOL 1: TỨ TRỤ TRƯỞNG

Chương 06: Hợp tác (đôi bên cùng có lợi)

0 Bình luận - Độ dài: 3,223 từ - Cập nhật:

Cách Đông nhìn hai người trước mặt đầy phức tạp. Im lặng một lát như thể đang nghiền ngẫm điều gì đó, ông xô dịch gọng kính trên sống mũi, trầm giọng cất lời: “Mạng người không phải thứ chỉ cần một bản kiểm điểm hoặc một lời hối lỗi là có thể dễ dàng cho qua. Trước mắt tôi sẽ báo cáo vấn đề lên cấp trên để bên trên xem xét hình thức kỷ luật dành cho hai cô cậu. Nội trong đêm mai, hai người liệu mà giải quyết cho xong á thú bị xổng.” Có vẻ Cách Đông đã nguôi ngoai cơn thịnh nộ. “À còn nữa, vụ này không tính công. Tiền thưởng săn á thú sẽ trực tiếp chuyển tới cho người thân của nạn nhân.”

Kim và Nguyên đồng thời gập người, bày tỏ thái độ chịu phạt. 

Theo kinh nghiệm mấy mươi năm trong nghề của Kim, từng có vài trường hợp pháp sư tắc trách làm hại đến con người trong lúc làm nhiệm vụ. Đối với những trường hợp hi hữu ấy, nặng thì bị trục xuất khỏi Bộ và tước đi danh hiệu pháp sư vĩnh viễn, nhẹ thì trừ lương kiểm điểm hoặc đình chỉ công tác vô thời hạn. Hội trưởng Cách Đông đồng ý để hai người tự mình dọn dẹp hậu quả, còn cho cô và cậu cơ hội lấy công chuộc tội, điều này chứng tỏ ông thật sự xem trọng năng lực của cả hai. 

***

Sáng nay Nguyên không ngồi ở góc hiên ngoài cửa tiệm Kiot nhìn xéo vào quầy pha chế nơi Kim mải mê làm việc nữa mà trở về góc ban công cũ quen thuộc của cậu trên tầng hai. 

Trận mưa lớn tối qua đã gột rửa khu vườn nhỏ, thoảng vào không gian mát lạnh chút mùi hương của đất. Bản phối jazz theo kiểu cách lofi đang thịnh hành của giới trẻ gõ nhẹ lên màng nhĩ cậu. Một giọt nước lắng đọng từ những kẽ lá ti gôn nhỏ xuống trang sách trên tay Nguyên. Cậu ngửa cổ, ánh nắng vẫn nấp sau cụm mây trắng xốp, à không, so với màu trắng khiến mắt cậu khó chịu thì trông nó giống màu xám hơn. 

Tách espresso thơm lựng nhả khói xộc lên sống mũi, kéo theo sự chú ý của Nguyên chuyển sang cô gái mặc yếm hoa, vai phải vắt bím tóc được tết cẩu thả vừa thình lình xuất hiện. Ngón tay chạm mép giấy sắc cạnh vô thức động nhẹ, Nguyên nhăn mày, mím chặt hai môi. Tơ máu li ti lan ra những chỉ vân tay hình đồng tâm nhức mắt. 

“Một vết cắt nhỏ cũng có thể giết chết một người đấy.” Kim nói, câu từ mang đầy hàm ẩn. 

Nguyên co bàn tay giấu sau lưng, ái ngại không dám nhìn trực diện vào mắt cô. 

Sau khi rời khỏi Trụ sở của Bộ quản lý, Kim cứ thế lẳng lặng gọi xe về nhà. Cậu đã toan níu cô lại hỏi cho rõ nguyên do tại sao cô lại ra mặt đỡ lời thay cậu, tại sao cô không đẩy hết tội lỗi hay một lần to tiếng trách móc cậu như những đồng đội khác từng đối xử với cậu trước đây. 

Sự bao dung và im lặng của cô càng khiến cậu cảm thấy bản thân thêm áp lực và tự ti hơn. Cậu nỗ lực nhiều, cố gắng cũng nhiều đều là vì muốn tương lai nếu may mắn gặp lại được Kim, cậu có thể dõng dạc nói với cô, cậu không còn là thằng nhóc á thú ốm nhom yếu ớt năm ấy, cũng có thể hiên ngang cùng cô đứng ngang hàng trên một phương diện. Nhưng sau tất cả chuyện xảy ra tối qua, có lẽ trong mắt Kim, cậu chỉ là một pháp sư vừa vô năng thiếu trách nhiệm, vừa vô dụng vì không kiểm soát được tính hiếu chiến ở trong tim. 

“Đợi Hội đồng kỷ luật có phán xét, tôi sẽ nói với họ chị không có lỗi trong vụ việc hôm qua. Lần sau chị đừng tự ý xen vào chuyện của tôi nữa, tôi đã bảo để mình tôi tự chịu là được rồi.” Nguyên trầm mặc nói.

Tuy Kim không nhìn rõ biểu cảm phức tạp trong ánh mắt cậu nhưng cô biết cậu đang tự ái. Cô đến tìm cậu không phải để lên mặt dạy đời. Bỏ cả đêm dằn mình suy ngẫm về tình hình trước mắt, Kim cho rằng cô cần cậu, không phải kiểu chấp nhận xem cậu là đồng đội mà là phương án hợp tác giải quyết vấn đề tạm thời. 

“Cậu Nguyên…” Kéo ghế ngồi xuống đối diện Nguyên, cô lạnh lùng kéo sự tập trung của cậu dồn lên mình. “Cậu nghĩ chỉ cần cậu nói mình cậu có lỗi thì Hội đồng Bộ sẽ chỉ trách phạt một mình cậu sao?”

Nguyên nhăn trán, hơi thở tức nghẹn trong lồng ngực. Khoảnh khắc cậu ngước mặt, đồng tử ánh nâu chạm vào vòng xoáy hỗn loạn trong mắt Kim, lớp màng mỏng của loài á thú dấu sau mí mắt khe khẽ sụp xuống. 

Động thái vô thức đó khiến Kim thoáng ngỡ ngàng, cảm thán trong đầu. 

Á thú. Cậu ta… là một á thú… sao?

Đưa tay che lên một bên mặt theo quán tính, Nguyên vội quay đầu nhìn ra hướng khác, lắp bắp biện hộ: “Tôi… chị không cần quan tâm chuyện đó. Tôi tự có cách khiến Hội đồng Bộ gạt chị ra khỏi sai phạm của tôi.”

Kim cười khẩy, bao nhiêu kinh ngạc về thân phận á thú của cậu trong đầu cô đột ngột bay biến. Cô chống cẳng tay gầy lên thành ghế làm điểm tì cằm, bỗng muốn trêu chọc cậu bé với ý nghĩ ngây ngô này một chốc. 

“Này, Hội đồng Bộ trước kia toàn một đám bô lão già nua, lắm chuyện, khó tính, lại thích bày vẽ mấy trò phiền phức cho người trong hội pháp sư. Cậu nghĩ một chỉ dựa vào lời nói của một mình cậu thì có thể khiến mấy lão già đó thay đổi quyết định? Đừng có mơ tưởng hão huyền nữa, tốt nhất cậu nên an phận cùng tôi xử lý con quỷ trong đêm nay đi.” Nói đoạn, Kim nhấc tách cà phê còn nguyên của cậu vừa gọi nhưng chưa uống, nhấp thử một ngụm nhỏ. 

Cũng không tồi. Vị đắng rất ngọt. 

Nguyên trơ ra như phỗng, tiêu hóa một tràng dài lời nói như dạy dỗ con nít của Kim. Cô không phải tuýp người sẵn sàng nói quá hai câu trong một lời, nhưng hình như cô vừa tỏ ý làm thân với cậu. Không, chính là ý đó. Kim đã mời cậu cùng cô phối hợp săn quỷ. 

Bao hờn dỗi ấm ức cứ thế bị niềm vui lâng lâng trong người hoàn toàn lấn át. Nguyên im bặt không dám phản pháo thêm tiếng nào, tay chân bối rối lật dở những trang sách tiếp theo.

Cong ngón tay trỏ vân vê thái dương, Kim híp mắt thầm đánh giá, dáng vẻ ngoan ngoãn này trông hợp với cậu hơn hẳn.

Cô nhướng chân mày vô thưởng vô phạt nói: “Cậu cầm ngược sách rồi kìa.”

Nguyên giật nảy mình, xấu hổ đứng bật dậy lắp bắp: “Tôi… tôi có việc đi trước. Gặp… gặp chị sau.” Rồi cậu cúi đầu bỏ đi một mạch như thể sau lưng cậu có âm hồn đuổi theo. 

Tuyết Sam và Mục Linh đứng cạnh Trần Sơn, mái tóc bạch kim vấn cao trên đỉnh đầu, chiếc váy cổ điển phương Tây dài chấm gối kem sữa làm bật lên vóc dáng thon gọn của cả hai, khuôn mặt như được đúc từ một khuôn thoảng nét lo lắng. 

Tuyết Sam ngửa cổ lên tiếng hỏi Trần Sơn trước: “Liệu cô chủ không sao chứ?”

Mục Linh cũng thấp thỏm góp lời: “Ký ức mất đi rồi thì sức mạnh của cô chủ có bị phong ấn lại không? Tôi thấy cô chủ không giống lời cha mẹ kể trước đây chút nào.”

“Hay chúng ta đến tìm cha mẹ hỏi cho rõ? Lỡ cô chủ bị á thú làm bị thương thì sao? Rồi lỡ… lỡ cô chủ bị á thú ăn thịt…” Tuyết Sam rưng rức ôm ngực suy đoán. 

Mục Linh khẽ nhẹ lên trán chị gái khiển trách: “Chị nói linh tinh cái gì vậy?! Cô chủ của chúng ta là ai? Là hậu duệ thuần huyết duy nhất của gia tộc Ngô An.” Nói đoạn, Mục Linh chững lại quay sang nhìn quản gia Trần Sơn lặng im từ đầu giờ, ấp úng dò xét. “Quản gia, cô chủ của chúng ta thật sự sẽ không bán mạng để trả nợ thay chúng ta chứ?”

Hai vế đối ngược của Mục Linh càng khiến cô chị Tuyết Sam thêm phần hoang mang hoảng loạn. Cả hai đồng loạt chờ Trần Sơn đánh tiếng phủ nhận, hoặc giả bịa đại ra câu gì đó để trấn an tinh thần cả hai, nhưng Trần Sơn vẫn chọn im lặng làm câu trả lời. Anh như bức tượng sống, lạnh lẽo dõi theo bóng áo măng tô của thiếu nữ vừa khuất dạng, mắt chầm chậm di chuyển lên bầu trời rực trăng sáng, trong đầu trộm nghĩ.

Một đêm đẹp trời thế này thật không phù hợp để ai phải chết cả. 

***

Hai giờ sáng. Thành phố chìm trong giấc ngủ sâu. 

Trên vệ đường tối tăm không lấy một bóng người, Kim và Nguyên bình lặng, kẻ đứng quan sát tình hình, kẻ ngồi thám thính địa chất. Bàn tay Nguyên áp xuống mặt bê tông sần sùi vương đầy thứ chất lỏng hôi hám trông như nước cống rãnh bị nghẹt phải trào ngược lên, những ngón tay thấm bột tẩy tách các hợp chất bẩn thỉu thành nhiều vòng tròn nhỏ đen kịt, nổi lềnh phềnh như váng dầu đã hết hạn sử dụng.

Sống mũi Kim khịt khịt hai cái, cảm tưởng khoang phổi lạnh vừa bị mùi hôi thối dưới chân bóp nghẹt, cô căng mặt đá nhẹ gót chân vào người Nguyên, hắng giọng nói.

“Cách này của cậu có hiệu quả không vậy? Tôi sắp không thở nổi nữa rồi.”

“Cha nuôi tôi bảo phải đợi nửa tiếng, chị ráng chịu thêm chút nữa đi.”

Nguyên không nhìn cô, toàn bộ ý thức đều tập trung phân tích dấu vết của á thú rắn để lại tối hôm trước. Con hẻm tù mù vẫn lưu đọng mùi máu của nạn nhân xấu số chưa kịp thanh tẩy. Gió hanh khô bấc qua khiến cơ thể Kim khẽ run bần bật. Từ bé cô đã ghét cay ghét đắng cái thời tiết của miền Nam, nóng thì thật nóng mà lạnh thì nửa vời. 

“Cha nuôi cậu cũng làm việc trong Bộ quản lý sao?” Kim buồn chán, so vạt áo bâng quơ hỏi.

Các váng nước đen bắt đầu đổi màu dần. 

“Ông ấy là một thuật sư.”

“Ồ, thì ra là mấy lão già chế tạo thuốc dưới tầng hầm của Bộ.” Kim không nhớ Bộ có bao nhiêu phân ban, nhưng phân ban nổi bật nhất vẫn là Hội pháp sư và Hội thuật sư. 

Hội pháp sư đương nhiên có nhiệm vụ kết liễu và thanh trừng á thú làm hại con người. Còn Hội thuật sư này, hình như bao gồm những lão bác học suốt ngày cắm mặt trong phòng thí nghiệm. Cha từng nói tuy họ không có sức mạnh phi thường như các pháp sư nhưng bản lĩnh và năng lực cũng chẳng hề thua kém. Nhờ họ mà con người mới khám phá ra năng lượng sống dùng tiêu diệt á thú, cũng nhờ họ mà nhóm á thú công dân “ăn chay” được khai sinh và phát triển thành cộng đồng đến ngày nay. 

Nguyên nhấc bàn tay ra khỏi vũng nước bẩn, đứng lên thờ ơ đáp: “Cha nuôi tôi không chế thuốc, ông ấy…” Nói đoạn, Nguyên bỗng rơi vào trầm tư. 

Thật ra cậu cũng không biết cha nuôi cậu làm gì ở Bộ, người lớn vẫn thường gọi ông ấy là “thuật sư Lâm”, nhưng phòng ông tuyệt nhiên không có những thiết bị máy móc nghiên cứu đồ sộ như các nhà thuật sư khác mà chỉ toàn các giá sách cổ và tranh ảnh quái dị treo rợp tường. 

“Tôi xong rồi.” Buột miệng buông ra một câu không ăn nhập với câu trước, Nguyên lấy khăn tay trong túi áo lau sạch chỗ nước bẩn trong lòng bàn tay, tiếp đó chuyển mẫu kết quả cho Kim triển khai tiếp phần bùa chú. 

Kim hơi giật mình, vô cảm liếc qua cậu. Dường như cô không để tâm đến lời cậu vừa nói. Nguyên cứ có linh cảm, qua nửa thế kỷ không gặp lại, Kim gần như biến thành một người khác. Thần thái không đổi, khí chất không đổi nhưng tính cách đã ôn hòa đi rất nhiều. Ít nhất cô không tiết kiệm lời nói với cậu nữa, cả khoảng cách giữa hai người bây giờ không còn giới hạn trong câu “nhóc ở đó, tôi ở đây” như ngày xưa. 

Đợi Kim vẽ xong bùa định vị mùi á thú, Nguyên sẵn sàng tư thế cùng cô vây bắt con mồi. 

“Tôi muốn học cách dùng bùa chú của chị.” 

Tới lượt Kim chuyên tâm triển khai linh lực. Mái tóc cột một bên vai thoáng chốc đổi sang màu huyết dụ, ôm trọn lấy khuôn mặt cô. Đã rất lâu Nguyên mới lại được nhìn ngắm màu tóc đẹp đẽ ấy, trái tim cậu chợt thổn thức đập nhanh hơn. 

“Đây là cấm thuật gia truyền, người bình thường không thể sử dụng được.” Đó cũng là lý do hầu hết các pháp sư phải dùng đến la bàn truy tìm á thú, và la bàn có một tiện ích hơn cấm thuật của cô ở chỗ, không cần đến vật mẫu nó cũng có thể dễ dàng định vị được con mồi. 

Trong không gian tối đen như mực, thần thức của Kim nhìn thấy một sợi dây thừng dài vô tận lơ lửng như tơ khói. 

Nguyên toan phản bác cậu không phải người bình thường thì Kim bất ngờ mở mắt, hất cằm về hướng Tây: “Khu chung cư cũ nằm bên trong chợ, có một mảng tường cháy, không thấy người." Giọng Kim gấp gáp. “Đi thôi!” 

Trước lúc nạn nhân tiếp theo xuất hiện, cô phải giết con quỷ đó. Cánh tay Nguyên đột ngột níu lấy Kim. Cô quay lại đăm đăm nhìn cậu thắc mắc. 

“Như hôm qua chị nói, hợp tác giải quyết cho xong mục tiêu trước, nguyên tắc cá nhân tạm thời gác lại một bên.” Nguyên từ tốn thỏa hiệp. 

“Được, hợp tác.” Kim lạnh lùng gật đầu.

“Đôi bên cùng có lợi.” Nguyên mỉm cười điền vào phần còn trống. 

Một khi lựa chọn trở thành á thú, không ai có quyền đòi hỏi nhân quyền cho bản thân. Bảy mươi năm, đã bảy mươi năm trôi đi nhưng vẫn chẳng có điều gì thay đổi. Có chăng là thời thế đã bớt loạn lạc hơn, bớt đi cả cái nghèo khó từng mang lại miếng ăn một thời đối với một á thú như gã. Hồi ấy gã chỉ cần ngồi rung đùi một chỗ, chắt ra vài đồng bạc lẻ cho đám đàn ông cờ bạc rượu chè gán vợ gán con là đã có thể trữ được thức ăn cho cả năm trời. 

Giờ thì chỉ cần sơ xuất xảy tay, bọn người của Bộ sẽ ngay lập tức đến kết liễu mạng sống gã. Gã chưa muốn chết, tuổi của gã vẫn còn xanh non, nếu may mắn ăn được một pháp sư có linh lực cao, gã có thể sánh ngang hàng với một trong bốn trụ trưởng á thú mạnh nhất trong truyền thuyết. 

Thế nhưng tự cổ chí kim, ông trời vốn không thích chiều lòng người, huống chi còn là kẻ mang tâm địa độc ác. 

Nguyên gác bả đao sáng lóa trên vai, góc mặt sắc lạnh mập mờ dưới bóng đèn đường dần hiện rõ. 

“Chào buổi tối anh bạn, chuyện hôm qua chúng ta vẫn chưa tính xong với nhau đâu, anh làm tôi khổ sở không ít đấy. À, đợi một lát, tôi cần kiểm chứng vài thứ đã.” 

Cây chổi xuể trên tay gã công nhân vệ sinh bỗng chốc đông cứng, con ngươi từ thể hai lòng đen trắng chuyển thành màu diệp lục có màng mỏng, mang tai và cổ ẩn hiện lớp vảy tiết dịch nhờn. Gã bấu chặt cán chổi, vừa trừng mắt nhìn cậu, vừa giật lùi theo bản năng.

“Mày… sao mày…”

“Phan Đình Thiết, á thú dạng thân rắn, đã trưởng thành. Số lượng người bị hại theo khám nghiệm hiện trường của Bộ quản lý á thú và động vật nguy hiểm kể từ năm 2009 đến năm 2021, sáu mươi người. Tuyên án… tử hình.” Mạch lạc đọc rõ toàn bộ thông tin Bộ cung cấp trong sổ ghi chép lấy từ túi áo bomber, Nguyên ngẩng mặt, thừa thải tặng gã một câu hỏi. “Anh còn lời biện hộ nào trước khi chết không?”

Không phải tâm nguyện, mà là biện hộ. Rốt cuộc người soạn thảo ra đống nguyên tắc phán xét trước khi thi hành án này là ai vậy? Nguyên nhếch mép bật cười thành tiếng, thế mà cậu lại phá lệ làm theo quy củ của Bộ thật. 

Gã á thú gầm lên giận dữ, đôi đồng tử động vật phóng ra tia hoang dại.

“Được lắm thằng ranh con, coi như mày có bản lĩnh. Nhưng ông đây sẽ không để mày giết dễ dàng thế đâu, lần trước là ông đang lột da nên linh lực suy kiệt, lần này mày sẵn sàng nằm trong bụng ông đi con trai.” Dứt lời, cơ thể gã trút bỏ nốt vỏ bọc cuối cùng của hình người, chiếc đuôi rắn mới đêm qua bị một đao của Nguyên rạch trúng nay đã khôi phục về vẻ nguyên dạng. 

Gã xông đến vung nắm đấm giáp lá cà với Nguyên. Cậu đảo người né đòn, thả thanh bả đao chạm đất chóe lên tiếng inh tai. Gã á thú nhăn mày, nắm đấm rơi hụt vào không khí nhưng cái đuôi dài ngoằng đã tóm được cổ chân cậu. 

Lưng Nguyên đập mạnh xuống mặt đường nhựa rồi bị kéo trôi tuột như bao cát sống, thanh đao nặng trịch tách khỏi tay cầm, lọt thỏm trong đống rác rau củ bốc mùi hôi. Khi ý thức của cậu quay mòng như chong chóng, cũng là lúc bàn tay gã á thú bóp chặt lấy cổ cậu nhấc bổng lên không trung, đắc ý nhe nanh nhọn cười khành khạch. 

“Giờ thì xem ai sắp tàn đời nào.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận