• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 02 : Gặp gỡ (1)

0 Bình luận - Độ dài: 4,970 từ - Cập nhật:

Quanh đây là một đoạn đường khá vắng nhưng cũng rộng rãi, có lẽ nó là mặt sau của cung đường chính bởi tôi có thể cảm nhận sự nhộn nhịp, âm thanh rộn rã của đám đông phía bên kia các dãy nhà. Một nơi vắng vẻ như thế này cùng với chút cổ xưa làm tôi thấy lòng đề phòng đôi chút, và tất nhiên để không phụ công nghi ngờ của tôi, một toán người mặt mũi hung tợn bao vây lấy tôi, nơi chiếc xe “bò” mà tôi đã “quá giang”.

Không biết người khác sẽ cảm thấy như thế nào khi cảm xúc của họ sẽ chẳng khác gì chơi tàu lượn siêu tốc nhỉ, từ hồi hộp sang lo lắng đến hoảng sợ và ngơ ngác. Tôi thấy mình bị dắt mũi cảm xúc như một đứa trẻ con, khi đột nhiên đám người trông như dân anh chị kia lại đồng loạt hướng về phía cô nhóc cùng chuyến xe kỳ lạ với tôi bằng ánh mắt nghiêm túc, biểu cảm kính cẩn như thế kia, hơn nữa còn gọi cô nhóc là công chúa?

Trong đó có một tên trong số họ với vết sẹo trên mắt bước lên phía trước rồi quỳ xuống kính cẩn nói:

“Kính thưa công chúa điện hạ, chúng thần rất xin lỗi vì đã để xảy ra sai sót, thần đã cho người xử lý vấn đề rồi ạ.” – Tên mắt sẹo nói.

“Đã nhanh như vậy ư, hmm các anh vẫn làm tốt như mọi lần.”

Cô nhóc từ đằng sau bước ra phía trước tôi từ khi nào.

“Mà hôm nay ta có hơi chán rồi, về thôi.” – Cô nhóc vừa nói vừa chỉ tay về sau – “À, cả anh ấy nữa.”

Sự chú ý của đám người đổ dồn lên tôi.

“À vâng … thưa công chúa, thần thất lễ rồi nhưng kẻ này là…”

Tôi bây giờ đang bị soi xét bởi cả chục con mắt. Nó làm tôi thấy không được thoải mái.

“Hì hì…”

Cô nhóc được gọi là công chúa này khẽ run người nín cười.

Cảm thấy im lặng lúc này thật không hay lắm, tôi quyết định lên tiếng trước.

“Ờ…Tôi là Tu-”

“Hầu tước Kainess.”

Tôi bị cô cô nhóc này xen ngang và một cái tên lạ hoắc được thốt ra.

Đám người thì trố mắt ra nhìn tôi.

Biểu cảm này là sao đây, mà trước tiên thì Kainess là tên nào?

“…”

Có một khoảng dừng trong cuộc trò chuyện này.

“C-công chúa, thực sự đây là Hầu tước Kainess ư?” – Gã mắt sẹo lên tiếng.

“Ứ ừm, ta lúc đầu cũng không nhận ra anh ấy đâu.” – Vừa nói cô gái vừa quay lại nhìn tôi.

Cả đám đều đang nhìn tôi.

Bây giờ có lẽ tôi đoán được Kainess mà họ ám chỉ là tên nào rồi.

“…L-Là tôi? Kainess … gì đấy à?” – Tôi đưa tay tự chỉ vào mình nói.

Đây lại là một trò đùa à, tôi ngơ người nhìn lại bọn họ, thật là một khoảng trống khó chịu mà.

-------- -------- -------- --------

“Phụt…hahaha…”

Trên chiếc xe ngựa sang trọng, thứ mà tôi chỉ mường tượng qua phim ảnh là một cô công chúa đang quằn quại trong tiếng cười.

Tôi ngồi im không biết nên trưng ra biểu cảm nào cho phù hợp nữa.

“…Em xin lỗi, em không có ý cười cợt vậy đâu, em không nghĩ là ba tên côn đồ ra tay mạnh đến vậy.”

Chúng tôi đang được hộ tống bởi một đoàn kỵ binh xung quanh, họ có vẻ là đám người hung tợn ban nãy.

Cô gái được bọn họ gọi là công chúa này đang ngồi trong xe ngựa với tôi.

Chỉ là giả định, giả định thôi, rằng tôi đã quay về quá khứ hay một thế giới khác. Ừm, đúng vậy, nếu giả định như vậy thì ít nhất có thể hợp lý hóa câu chuyện này ở mức nào đó.

Dù sao bây giờ mình cũng không nghĩ được gì nữa.

Giờ thì tôi cũng không biết nên cảm thấy như thế nào nữa. Đây là lần đầu tôi rơi vào tình huống này.

Cái kẻ tên Kainess kia dường như là tôi. Dựa vào biểu cảm của họ và lời của cô công chúa này thì có thể chắc chắn như vậy.

Nhưng như vậy sẽ chỉ tạo thêm những câu hỏi kỳ quặc như Kainess là ai?, sao tôi lại là Kainess?... vân vân và mây mây. Những điều này cũng không làm tôi sốc hơn nữa. Ý tôi là, tôi đang ở đây, mấy tiếng đồng hồ trước tôi vẫn còn là sinh viên và bây giờ…nếu con ngựa này bay được tôi cũng không lạ đâu.

“Nhưng không sao đâu, anh có thể yên tâm, các y sư của hoàng gia giỏi lắm đấy họ sẽ khôi phục trí nhớ cho anh thôi.”

Các y sư ư? Họ hẳn là các bác sĩ ở thời đại này rồi. Họ sẽ chữa các vết thương cho tôi à.

“?”

Cơn ớn lạnh chạy dọc khắp người. Tôi chợt nhớ y học ở thời phong kiến này khá là vô học?

Tôi có hơi sợ khi không biết những con người cổ xưa này chữa trị vết thương kiểu gì, họ sẽ không mổ bụng tôi ra giống mấy tên lang băm chứ. Giống như các câu chuyện sử sách về cách chữa bệnh kinh dị mà tôi đã đọc qua?

“C-cần phải chữa ư, anh thấy ổn mà.”

Tôi không dám tin tưởng giao thân cho những kẻ không đáng tin được.

“Ổn ư? Anh có soi mặt mình chưa vậy, nhìn vết thương anh như vậy nếu bảo là bị chập mạch thì cũng có khả năng đấy?”

Con nhóc này, mồm miệng khá quá nhỉ.

“Đây, anh tự soi đi.” – Cô nhóc vừa nói vừa đưa ra một chiếc gương cầm tay cùng một cái khăn trắng.

Tôi nhận lấy và soi khuôn mặt mình.

Hẳn nó phải khó khó coi lắm mình bị đánh th…H-Hể!?

“…H-Hả!?”

Trong gương là một khuôn mặt bầm dầm, sưng tím nhiều chỗ còn vết máu chảy trông rất thảm…nhưng đây không phải là khuôn mặt của tôi.

Dù bầm dập đến thảm hại, tôi vẫn chắc chắn đây không phải là khuôn mặt của mình.

Tôi biết khuôn mặt này đang bị bầm dập thảm hại, nhưng chắc chắn không phải là khuôn mặt của tôi. Mái tóc đỏ rực, ánh nhìn sắc lẹm, con ngươi đỏ rực, gương mặt góc cạnh, chiếc mũi cao thanh thoát – dù đang sưng tấy – vẫn giữ vẻ thu hút kỳ lạ.

Đây là ai?

Thằng nào đây thế này?

Tôi, không đây chính xác là tôi nhưng…cũng không phải tôi?

Hờ ờ ờ ờ*

Tôi thở dài ngửa người đưa gương ra soi ở đủ mọi góc.

Vậy là bằng cách nào đó tôi đang ở một thân xác khác.

Có lẽ tôi đã xuyên không hay gì đấy.

Tôi là ai, nhân vật chính trong mấy tiểu thuyết mạng ba xu nào đấy à.

Thôi được rồi, tôi chịu rồi.

Mọi chuyện cứ để nó xảy ra đi.

Tôi không biết gì cả, tạm thời tôi sẽ cứ chấp nhận mọi chuyện xảy ra với mình.

Gì cũng được.

Não tôi từ chối chơi trò giải đố rồi.

Tôi sẽ tìm câu trả lời cho mọi chuyện sau.

“Em biết anh rất sốc, nhưng cứ nhìn nữa thì cũng không khá lên đâu.”

“…”

“Hãy yên tâm để cho họ lo liệu

Tôi đã ngắm nghía tới lui khuôn mặt tôi nãy giờ đến nỗi cô nhóc phải than phiền.

Khi nãy họ đã hỏi tôi về cái tên Kainess không nhưng tôi không biết gì cả. Cả đám bọn họ đã rất sốc, dường như tên Kainess này là một tên quý tộc khá nổi tiếng còn tiếng xấu tiếng tốt gì thì tôi không chắc, họ trông khá nghiêm nghị và cảnh giác khi biết tôi là Kainess.

Ban đầu họ còn nghĩ tôi giả ngốc nhưng họ càng hỏi tôi càng đần thúi mặt ra trông như thằng trên trời, hơn nữa tôi khá lúng túng không giống với ‘Kainess’ thường ngày lắm nên có thể họ tin rằng tôi thật sự bị mất trí do ảnh hưởng do bị đánh bởi tụi côn đồ.

Két*

Chúng tôi đã đến nơi, chiếc cửa sắt khổng lồ từ từ mở ra.

Woaa…

Tôi không thể không kinh ngạc về nơi này.

Ngoài từ rộng lớn và tráng lệ thì tôi cũng không biết nói gì hơn.

Đây là cung điện ư!

Rộng lớn cũng không đủ để miêu tả nơi này, một khu vườn hoa sặc sỡ như cả cái sân vận động, từ xa kia là tòa lâu đài trắng sừng sững nguy nga.

Mắt tôi dán chặt vào khung cảnh này quên mất xe đã đến nơi, phải đến khi có một người lính đến trước mặt nhắc nhở tôi mới hoàn hồn.

Tôi đã bị vẻ đẹp xưa cũ mê hoặc.

Bước vào lâu đài băng qua hàng tiền sảnh rộng lớn, trần nhà cao chót vót cùng cả tá người hầu xếp hàng đầy kỷ luật, đi qua khu hành lang tưởng chừng vô tận, tôi được dẫn vào một căn phòng được cho là nơi chữa trị vết thương cho tôi.

Đây là một căn phòng tiếp khách với bàn ghế các vật trang trí đều thật đẹp lung linh, các họa tiết điêu khắc có ở khắp phòng, không dày đặc mà rất hài hòa với bố cục tổng thể.

Công chúa có vẻ đã đi thay y phục, và trong khoảng thời gian đợi bác sĩ lẫn công chúa tôi được phục vụ bánh và trà.

Hmm…ngon thật đấy!

Được thưởng trà ngon bánh ngọt ở không gian sang trọng cùng bộ ghế êm ái này có phần thật lạ lẫm.

Dù là thời xưa nhưng kỹ thuật nấu nướng của họ khá thật.

Họ có đầy đủ gia vị ở thời đại này ư.

Theo tôi nhớ thì họ vẫn còn hạn chế về gia vị cũng như các phương pháp nấu nướng vào lúc này.

Cạch*

Cửa phòng mở ra, cô công chúa bước vào đám người theo sau.

Cô công chúa xuất hiện trên chiếc đầm dài nhiều lớp trang nhã thêu các đường chỉ vàng tinh xảo, đính đá quý cùng với chiếc vòng cổ ngọc trai.

Bây giờ thì trang phục trông mới xứng với diện mạo của cô nhóc.

“Anh đợi có lâu không, bánh với trà hợp vị anh chứ?”

“Ừm, khá là ngon đấy.” – Tôi đáp lại lời cô công chúa nhỏ.

Cô nhóc ngồi xuống đối diện với tôi.

Đám người theo sau thì đừng gần đó.

Bọn họ trông thế nào nhỉ? Khá là pháp sư chăng?

Bên ngoài là chiếc áo choàng trắng vân xanh bên trong là chiếc áo dài khá lấp lánh với dây da thắt eo với nhiều chi tiết xung quanh.

Tổng thể trông không rườm rà mà ngược lại có chút sang trọng, quyền quý.

“Đây là một đội y sư trực thuộc hoàng gia của em, anh có thể yên tâm về vết thương của mình.”

“Vinh hạnh cho chúng tôi được gặp mặt cậu, Hầu tước Kainess, tôi là Vincent, Vincent Lilmark đội trưởng của đội y sư 10 dưới quyền đại công chúa Valoreris Aurethle V Lampire.”

Wow, khoan đã, từ từ nào anh ta vừa tuôn ra một tràng những cái tên nào là Valoreris gì đấy, Kainess và gì nữa nhỉ, à phải rồi là Vinh Ly Mark thì phải.

Anh Vinh đeo một cặp kính tròn trông cao ráo thanh mảnh, tóc bạc dài được búi đuôi ngựa lên, là đội trưởng của đội y sư, chức vụ này có lẽ giống với trưởng khoa chăng.

Các thành viên khác trong đội cũng nhanh chóng giới thiệu mình, tôi thì thật sự không thể nhớ cùng lúc nhiều cái tên như thế được.

Mà, bây giờ tôi mới biết cô công chúa này tên là Valoreris.

Tôi ban đầu cũng không hề thắc mắc về tên của cô ấy.

Tại sao vậy nhỉ?

Tôi không cảm thấy cái tên này xa lạ.

Tôi gặp cô nhóc ở đâu trước rồi ư, không thể nào đây là một nơi khác.

Hơn nữa dù không rõ ràng lắm nhưng thế giới này vừa lạ vừa quen đối với tôi.

Tôi không chắc nữa.

“Vậy thì, nếu ngài không bận việc gì nữa chúng tôi sẽ tiến hành chữa trị vết thương cho ngài bây giờ.”

Ô cuối cùng cũng tới lúc rồi.

Mà khoan, tôi đã đồng ý chữa trị khi nào vậy?

Tôi thật sự sẽ trở thành chuột bạch cho mấy tên lang băm này ư.

Không, tôi phải từ chối thôi, rất tiếc nhưng tôi không phải tiêu bản.

Ồ không, tôi muốn được chữa trị thêm.

Cảm giác thật thoải mái.

Một cái găng tay với các ký tự kỳ quặc khắc lên, tỏa ra các ánh sáng trắng hồng mờ ảo.

Anh ta đưa tay đeo găng lên phần mặt của tôi.

Một cảm giác dễ chịu, cảm giác của sự tái sinh, phục hồi.

Thật sự rất phê, tôi như muốn ngất lịm đi.

Đám người còn lại đứng quanh tôi tay họ đang làm vài động tác gì đó kỳ quái.

Mất khoảng 10 phút thì việc này ngưng lại.

Thật là có chút tiếc nuối.

Nhưng thứ này là gì vậy, liệu pháp mát-xa thời cổ đại nào à.

Tôi rất tiếc nếu nó bị thất truyền ở tương lai.

Nhưng việc này giống như là ma thuật vậy.

Ờ ra nó là ma thuật… haha, có thể đấy.

“Kết quả thế nào?” – Vicent lên tiếng hỏi một thành viên trong đội.

Đám người trong đội y sư đang nhăn mặt nhẹ.

“Không tìm thấy lỗ hổng gián đoạn nào, phần cấu trúc não bộ cũng không bị ảnh hưởng gì.”

“Hử, anh đã kiểm tra kĩ rồi chứ?”

“Vâng, chúng tôi đã tiến hành rất chặt chẽ.”

Vinh đưa tay lên cằm nhìn về tôi trông rất suy tư.

“Tiến hành lại đi, lần này tôi tham gia nữa.”

Nói rồi Vinh cùng đám người tiếp tục khuya tay chân làm phép.

Được một lúc rồi dừng lại.

Mặt bọn họ không phấn khởi lắm.

Vincent lại chỗ công chúa, bọn họ to nhỏ gì đó, thỉnh thoảng lại liếc mắt về tôi.

Công chúa khoanh tay nhìn tôi, hơi nhăn mặt nói:

“Là thật sao?”

“Vâng, thần đã kiểm tra rất kỹ.”

“Thôi được rồi!”

Vinh gật đầu như thể hiểu ý, quay lại nhìn tôi.

“Vậy thì, thưa hầu tước Kainess, việc chữa trị đã hoàn thành, các vết thương đều đã lành lặn, chỉ là…”

Một y sư tiến tới cầm một chiếc gương lớn cỡ một mét rưới đặt trước tôi.

“Ồ…!”

Tôi phải kinh ngạc trước vẻ đẹp này.

Giờ đây khi các vết thương, vết bầm dập biến mất nhan sắc của khuôn mặt này mới lộ rõ.

Đẹp trai, đúng vậy, quá đẹp trai!

Dù mái tóc khá lộn xộn tuy vậy con ngươi sáng rực, mũi thanh cao, khuôn mặt góc cạnh tổng thể thật cân đối, cao ngạo.

Tôi đưa tay sờ soạng khuôn mặt mình.

Đây là mình sao?

Tôi thật sự là xuyên không rồi?

“…Chỉ là…tôi không thể khôi phục ký ức cho ngài rồi.”

À, phải rồi.

Tôi vừa nhớ ra vấn đề của mình.

Bọn họ cho rằng tôi bị mất trí nhớ.

Vậy là nãy giờ hành động của họ là đang cố gắng khôi phục trí nhớ cho tôi.

Chắc là vậy rồi.

“Tôi đã kiểm tra và dường như ký ức của ngài không có vấn đề gì, các vết thương cũng không ảnh hưởng gì tới não bộ…” – Vincent nói với tôi.

“…”

“Thưa hầu tước Kainess, bằng sự kính trọng…ngài có chắc là mình mất trí nhớ không, ngài không nhớ gì thật sao?”

“…”

Họ đang nghi ngờ tôi.

Có vẻ họ đã bằng cách nào đó kiểm tra não bộ của tôi và nó hoàn toàn bình thường.

“Anh chắc không phải đang muốn chơi trò giả ngốc với em đâu nhỉ?” – Công chúa hơi cau mày nhẹ lên tiếng.

Tôi nên làm gì đây.

Các quý tộc xưa luôn có những cách xử lý rùng rợn.

Họ không treo tôi lên giàn thiêu đâu phải không.

Tôi có nên bịa ra một câu chuyện không.

Không, nó không khả thi.

Họ biết về con người tên Kainess này, còn tôi thì không.

Họ sẽ biết tôi nói dối ngay bằng vài câu hỏi đơn giản thôi.

“…Thật sự, anh xin thề là tôi không biết gì hết, anh cũng không biết Kainess là ai cả.”

Thành thật là tốt nhất.

Tôi đang ở thế bị động nên chả thể làm gì hơn.

Biết sao được nếu họ không tin thì thôi, tôi cũng hết cách.

Dù vậy tôi vẫn lo sợ.

Valoreris lẫn Vinh đều nhìn tôi, sau đó họ quay qua đám người trong đội y sư.

“Đây là sự thật ạ.” – Một tên y sư lên tiếng.

Cả Valoreris lẫn Vinh đều nhìn nhau sau đó thở dài quay về phía tôi.

“Anh thật là lạ lùng, em không ngờ còn có chuyện như thế này.”

“Tôi cũng là lần đầu gặp chuyện như thế này, chưa có trường hợp nào như vậy trước đây được ghi nhận lại.”

Cả hai người bọn họ lên tiếng.

Có vẻ tôi đã trót lọt qua bằng cách nào đó.

Đám người kia đã xác nhận lời nói của tôi.

Vậy là ổn rồi phải không?

“Vậy…bây giờ ngài còn biết được những gì, ngài còn nhớ được những chuyện nào về mình không?” – Vincent hỏi tôi.

“Ưm…Không, tôi thật sự…không biết bất cứ điều gì, về bản thân hay cả thế giới này.” – Tôi trả lời.

“Ta đã bảo rồi, ta đã hỏi anh ấy về tất cả những gì có thể hỏi nhưng anh ấy cứ trưng ra cái vẻ mặt ngốc nghếch thế kia.”

Công chúa bày ra vẻ mặt chán nản khi nói vậy.

Sao có vẻ tôi đã gây ra lỗi nhỉ.

Mà dù sao thì tôi cũng chẳng thể làm gì hơn.

Trước đó Valoreris có hỏi tôi rất nhiều và với tình cảnh của mình nói dối cũng vô dụng nên có gì tôi cứ khai nấy.

Chỉ trừ duy nhất một chuyện.

Rằng tôi là một kẻ xuyên không.

Rằng đối với tôi đây là một thế giới khác, hoặc tôi du hành về quá khứ hoặc không.

Mới đây thôi tôi vẫn đang đi học.

Tôi cảm thấy chuyện này nên giữ kín cho bản thân, mà có nói ra thì nó cũng thật hoang đường.

“…Ưm…Valoreris này? Anh có thể hỏi một số chuyện không?”

“E hèm…!” – Vincent lên tiếng cắt ngang.

“Không sao, dù sao bây giờ anh ấy không có ký ức về bất cứ điều gì.”

Có vẻ Vinh muốn nói gì đó với tôi nhưng Valoreris đã ngăn lại.

“Vậy…anh muốn hỏi chuyện gì nào, hầu tước Kainess?”

Tôi không biết gì về thế giới này hay thân phận của tôi nơi này, nơi mà họ gọi tôi là Kainess.

Tôi muốn biết Kainess là ai?

Đây là nơi nào?

Cô công chúa và anh Vinh này là sao?

Ba tên côn đồ kia là ai, sao tôi lại bị đánh?

Việc chữa trị ban nãy là như thế nào? Nó là phép thuật à?

Tạm thời thì cứ như thế đã.

“Được rồi, tôi hiểu là anh đang rất lo lắng vì đang không biết gì…chà, tôi sẽ trả lời từng cái vậy.”

Đầu tiên là về Kainess, là về tôi.

Tôi là hầu tước Kainess Vhalgrin Voumon con của công tước Rollen Vhalgrin Voumon.

Gia tộc Voumon của tôi là một gia tộc rất quyền quý và lâu đời.

Tuy vậy cô ấy chỉ nói về cha tôi thế còn những người khác thì sao?

“Vậy còn những người khác thì sao, ý tôi là gia đình tôi ấy?”

“…Anh rồi sẽ gặp họ thôi, dù sao dòng tộc Voumon là một gia tộc rất lớn.”

Cô nhóc từ chối đề cập đến gia đình tôi.

Mà cũng phải thôi, là một gia đình quý tộc danh giá hẳn các mối quan hệ phải phức tạp lắm.

Được rồi đến vấn đề tiếp theo.

Bây giờ bọn họ còn lấy cả 1 cái bản đồ ra cho tôi xem.

“Hờ…”

Quả nhiên đây là thế giới khác.

Một tấm bản đồ nơi vị trí các lục địa, biển, đại dương hoàn toàn xa lạ.

Nó không giống gì với bản đồ thế giới mà tôi biết.

Đất nước này vương quốc Lampire, hiện tôi đang ở kinh đô Lampru cũng là nơi cung điện hoàng gia ngự trị.

Vương quốc nằm trọn ở phía bắc trên một lục địa rộng lớn, được bao quanh bởi biển và phía nam là một vài các quốc gia khác.

Lục địa Nala – tức lục địa nơi có vương quốc Lampire trị vì – được bao bọc ở phía bắc và tây nam là hai siêu lục địa khác.

Quả là một thế giới rộng lớn.

Và cô nhóc này đây là đại công chúa của vương quốc Lampire, Valoreris Aurethle V Lampire.

Ngoài Valoreris ra còn có 4 người anh chị em khác.

Cùng rất nhiều anh chị em không chính thức khác nếu không tính các thê thiếp linh tinh khác của quốc vương.

Chà, ông vua này có vẻ khá là sung sướng với dàn hậu cung của mình thật.

Các thành viên hoàng tộc chính thức đều có một đội y sư chuyên nghiệp bậc nhất cho riêng mình, họ được đào tạo rất kỹ, tuyển chọn cực kỳ khắt khe.

Mỗi đội trưởng của các đội y sư đều là từng là thành viên của đội y sư 1, tức đội y sư phục vụ cho quốc vương và làm việc tại viện nghiên cứu y thuật hoàng gia.

Anh Vinh là một người trong số họ.

Nói đến đây trông mặt anh Vinh có vẻ tự hào, hơi ngẩng mặt đẩy gọng kính của mình.

“Còn về việc ba tên côn đồ kia, anh có thể yên tâm hầu tước Kainess, em đã xử lý thỏa đáng rồi.”

Valoreris tự tin nói, như vừa làm xong việc gì đó có ích vậy.

“Đã bị xử lý rồi sao, mấy tên đó bị phạt gì vậy?” – Tôi hỏi.

Tôi vẫn muốn tự tay cho chúng một vài cú nếu có thể.

Thôi bỏ đi, tôi hết sức rồi, khéo lại phiền phức thêm.

“Chúng chết rồi.” – Valoreris cười nói.

“…”

Tôi đứng hình.

“…C-Chết, ý em là…”

“ Hử? Còn là gì được nữa, bọn chúng đã bị đội vệ binh của em xử tử rồi.”

Không ngờ là ba tên bọn họ…đã bị xử tử.

Ý tôi là, bọn chúng rất quá đáng, đúng là đáng bị phạt nhưng…không đến nỗi phải chết.

Tôi bây giờ lại ý thức được mình đang ở đâu.

Đây là một thế giới khác, một thế giới phong kiến nơi mà mạng sống luôn như lá lay trước gió.

Và trước mặt tôi là một cô công chúa, là một người cực kỳ quyền lực.

Tôi nhớ lại hành động của mình.

Hình như tôi ăn nói có hơi tự nhiên quá thì phải.

Nhớ lại thì mỗi lần tôi bắt chuyện gọi Valoreris hình như đều trống không thì phải.

Nhưng cuộc nói chuyện nãy giờ vẫn rất suôn sẻ mà nên chắc không sao đâu.

“…Có vẻ như anh vẫn còn chuyện muốn tâm sự với bọn họ, xin lỗi nhé, là em quá vội vàng…”

“À không! Không đâu, tôi hoàn toàn không có việc gì muốn gặp bọn họ cả…haha.”

Thật là, sao em ấy có thể nói và thực hiện việc này tự nhiên thế kia chứ.

Dù sao thì cô nhóc cũng là người của thời đại này.

Còn tôi là người của thế giới khác, một thế giới hiện đại.

Các giá trị trong xã hội của tôi và cô nhóc đã khác nhau từ lúc ban đầu.

Và thắc mắc cuối cùng của tôi là về việc chữa trị ban nãy.

Khi tôi đề cập đến việc này họ có biểu cảm khá kỳ quặc.

Bọn họ đã tiến hành một cách kỳ quặc nhưng rất hiểu quả để chữa trị vết thương cho tôi.

Tôi rất biết ơn về điều đó.

“Khi nãy là một trong các phương pháp chữa bệnh đặc biệt của hoàng gia, họ sử dụng các ký tự cổ viết bằng ryun được khảm lên các găng tay chuyên dụng để trị bệnh.” – Vinh giải thích.

“…”

Vậy thôi ư?

Tôi vẫn chưa hiểu họ đang nói gì.

“Ưm…xin lỗi, nhưng mà…ryun là gì vậy?”

“…Ôi ôi, ngài hỏi thật đấy ư ?”

Cả đám người họ ngạc nhiên kể cả Valoreris cũng trố mắt nhìn tôi.

Chuyện gì vậy nhỉ, tôi không hiểu.

Chẳng phải tôi đang bị “mất trí nhớ” sao?

Nếu vậy thì việc tôi quên mất chuyện này chuyện kia là bình thường mà.

“…”

Cuộc trò chuyện rơi vào im lặng.

Cho đến khi Valoreris không nhịn được mà cười thành tiếng.

“Ôi, Vincent à, ta sắp thành bệnh nhân tiếp theo của anh rồi đây, bụng ta đau quá fufufu…” – Valoreris vừa cười nói.

“Đừng trêu thần nữa, công chúa điện hạ. Còn về ngài hầu tước…”

“…”

“Thật không ngờ là việc này lại có ảnh hưởng mạnh đến như vậy. Chuyện này…nếu thật thì ngài hầu tước bây giờ không khác là một người từ trên trời rơi xuống, không, là người từ thế giới khác tới mới đúng.”

Tôi giật mình khi nghe thế.

Tôi sơ suất quá.

Đáng lẽ tôi nên đề phòng và cân nhắc hơn khi hỏi.

“Người từ thế giới khác sao…thú vị thật.”

Valoreris nhìn tôi chăm chú nói.

Có lẽ tôi nên nói gì đó để chuyển chủ đề.

Đúng lúc đó.

Có một người hầu bước vào nói:

“Thưa công chúa điện hạ, nhà Voumon đã tới rồi ạ!”

“Ô đến rồi sao, vậy thì…”

Valoreris nhìn về phía tôi.

“Đến lúc anh phải trở về rồi.”

-------- -------- -------- --------

Chưa đến một ngày nhưng tôi đã di chuyển liên tục rồi.

Thật là một ngày năng suất chăng?

Bây giờ trên chuyến xe ngựa của gia tộc Voumon tôi trầm ngâm nhìn ra phía bên ngoài cửa kính.

Dòng người bên ngoài tấp nập qua lại.

Trang phục của họ không đa dạng lắm, toàn những loại vải thô cùng một tông màu nâu xám.

Càng đi xa khỏi kinh đô những chiếc xe ngựa sặc sỡ của các quý tộc ít lại.

Bây giờ tôi đang rời khỏi kinh đô và trở về nhà của mình, gia tộc công tước Voumon.

Ngắm nhìn bầu trời trong xanh, tôi tự hỏi về các cuộc gặp mặt tiếp theo của mình.

Chút nữa thôi tôi sẽ gặp các thành viên của gia đình công tước Voumon.

Tôi sẽ gặp Rollen, “cha” của tôi.

Tôi sẽ hành xử như thế nào đây chứ.

Liệu ông ta đã biết việc tôi bị mất trí nhớ chưa.

Ông ta và gia đình sẽ đối xử với tôi như thế nào sau khi tôi bị “mất trí nhớ” đây.

Tôi không thể nào biết được.

Mà khi nãy, khi tiễn tôi cô công chúa có nói điều gì đó như hẹn gặp lại.

Ai mà ngờ được tôi sẽ tiếp xúc với một quý tộc hàng thật bao giờ chứ.

Cô ấy còn nhắc tôi nếu có thể hãy cứ thường xuyên đến dinh thự của cô ấy để kiểm tra tình trạng về trí nhớ của tôi.

Đúng là một cô công chúa thân thiện dù cho đôi lúc có hay cười cợt tôi.

Nhưng không sao, cô nhóc đã giúp tôi giải đáp thắc mắc về thế giới này, còn chữa trị cho vết thương của tôi nữa, vậy nên tôi không để bụng đâu.

Tôi là một người rộng lượng mà.

Ánh mắt của anh Vinh khi đó nhìn tôi như thể một con vật kỳ quặc nào đó, anh ta còn nói “Nếu ngài muốn tôi luôn hoan nghênh chào đón ngài.” cơ, chắc có lẽ anh Vinh hứng thú với bệnh tình của tôi chăng.

Dù sao thì, bọn họ cũng khá thân thiện.

À không ngoại trừ việc họ xử lý ba tên khốn kia.

Vậy thì họ sẽ là hơi thân thiện thôi.

Không biết mấy tên đó bị xử lý thế nào nhỉ…bị treo cổ, bị chém chết, hay bị thiêu nhỉ.

Nghĩ thôi đã thấy đáng sợ rồi.

Cho đến bây giờ mọi chuyện diễn ra đều là tùy cơ ứng biến.

Có lẽ tôi sẽ tiếp tục cứ tùy cơ ứng biến vậy, đầu tôi bây giờ chả muốn suy nghĩ một kế hoạch nào cả.

Hy vọng mọi chuyện sẽ ổn.

Đoàn xe bây giờ đã hoàn toàn rời khỏi kinh đô, xung quanh là những hàng cây xanh mát bao quanh lối mòn.

Giờ đây mải mê ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài ô cửa, tôi rồi chìm vào giấc ngủ say.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận