Chương 01 : Hôm nay là khai giảng đó
Trong không khí se lạnh buổi sớm mai, lúc này mặt trời đã lên, ánh sáng chiếu qua những tầng mây, năm nào cũng vậy, Nhung tựa lưng vào bức tường, tay cầm cuốn sách, cô đang đợi người bạn thuở nhỏ của mình. Một dáng người nhỏ nhắn lao ra bên ngoài chạy vụt qua Nhung, mái tóc vàng óng, mượt mà tung bay trong ánh nắng ban mai khiến cô đứng hình. Nhung cất tiếng :
- “ Thanh ơi! Ở đây, ở bên đây, tớ ở đây nè!”. Cô vừa nói vừa dùng 2 tay ra hiệu.
- “ Ahh?!! ” – Thanh quay đầu lại với vẻ mặt bất ngờ : “ Tớ cứ tưởng cậu đi trước rồi chứ.”
- Sao mà tớ bỏ cô bạn dễ thương này lại một mình được cơ chứ!
- “ Hì hì ” – Thanh cười nhẹ một cách đáng yêu. “ Chào buổi sáng! ”
- Chào buổi sáng. Vậy chúng mình cùng đến trường chứ?
- Ưm, cùng đi nào!
Chỉ vài tháng trước đây hai cô gái này đã phải trải qua một trận chiến vô cùng ác liệt (“Thi tuyển sinh vào lớp 10!” – Tác giả của bộ truyện này :D) diễn ra với quy mô trên toàn đất nước. Nhung đã “cố gắng” rất nhiều để lại một lần nữa được nắm tay Thanh và rảo bước cùng cô bạn này trên đường đến trường. Nhung hiện tại cảm thấy rất vui và hạnh phúc, tay của cô bắt đầu đan vào tay của Thanh. Cô ước rằng con đường đến trường cứ mãi dài thêm để cô có thể tận hưởng khoảnh khắc ấm áp này. Đột nhiên Thanh kéo áo của cô :
- Nhung ơi, tớ nghĩ bọn mình phải nhanh chân lên thôi, kẻo muộn mất đó!
- “Không sao đâu” – Nhung nở một nụ cười nhẹ nhàng. “Hôm nay là khai giảng mà, tận 8 giờ mới phải có mặt cơ.”
- “Nhưng..” . Mặt Thanh hoảng hốt, cô đưa điện thoại của mình lên trước mặt Nhung. “Cậu xem đi nè!!”
- Cậu lấy ảnh chúng mình chụp chung hồi bé làm hình nền hả? Hồi đó cậu dễ thương thiệt đó, mà bây giờ còn dễ thương hơn ngày xưa đó.
- Thanh ngượng ngùng : “Cảm ơn cậu…”. Mặt Thanh lại hoảng hốt “Mà cậu xem giờ đi sao lại xem ảnh của tớ chứ???”
- “Bảy giờ năm mươi sáu phút…”. Giọng Nhung trầm dần, vẻ mặt cô dần thay đổi từ đang tươi cười sang cươi tười : “Mình quên mất không để ý thời gian…”
Ngay lúc này, Nhung cảm thấy đường đến trường có vẻ hơi dài một chút và có lẽ nếu nó dài thêm như điều ước của cô thì chắc chắn cả hai sẽ muộn vào ngay ngày đầu tiên của năm học. Trong lòng Nhung thầm nghĩ nhất định phải đến kịp giờ để Thanh không bị mang tiếng xấu với các bạn mới trong ngày đầu. Ngay lúc Thanh định nói gì đó, Nhung một cách quyết đoán, vẻ mặt nghiêm túc. Cô khom người xuống, một tay ôm vào lưng một tay ôm vào vùng chân dưới đầu gối của Thanh. Nhung nhấc bổng cô bạn của mình lên, bế kiểu công chúa. Thanh bất ngờ, đỏ mặt nói lắp bắp một cách ngượng ngùng :
- Nh..Nhu….Nhung, tự nhiên cậu làm gì vậy??
- “Cứ để tớ lo.” – Nhung nói với vẻ mặt đầy sự nghiêm túc, cô lao với tốc độ cực nhanh như một vận động viên chuyên nghiệp.
Tiếng trống trường vang lên vào đúng tám giờ, Thanh và Nhung đã đến kịp lúc. Mặc dù không hiểu Nhung đã làm cách nào nhưng Thanh dường như không để ý cho lắm, đối với cô đây chỉ là điều bình thường trong bí mật nho nhỏ của riêng hai người bạn. Bởi vì hồi còn nhỏ lúc đi chơi với Nhung, Thanh còn thấy vô vàn điều “bình thường” hơn rất nhiều. Tuy vậy, còn có một điểm khiến cho Thanh lăn tăn, đó là cảm giác ấm áp khi được Nhung ôm vào lòng, hình như trước đây cô đã từng trải qua cảm giác đó một lần nhưng lần này mãnh liệt hơn, một thứ cảm xúc vô hình đang bắt đầu bừng nở trong cô. Sự ấm áp đó khiến cô cực kỳ an tâm như Nhung đang trực tiếp nói với cô rằng “Chắc chắn mọi thứ sẽ ổn thôi. Không có gì phải lo lắng hết. Tớ luôn luôn ở bên cạnh cậu mà.”. Trong lúc Thanh đang tơ tưởng, Nhung đột nhiên nắm lấy tay cô, kéo cô bước đi một cách nhẹ nhàng :
- Nhanh lên Thanh, chỗ của bọn mình ở đằng kia.
- Ahh, Ư ư ư, đợi tớ chút.
Cả hai nhanh chóng di chuyển đến chỗ ngồi. Cô Hiệu trưởng bước lên sân khấu, cô ra hiệu cho tất cả học sinh trật tự và ổn định chỗ ngồi, sau đó, buổi lễ chào cờ diễn ra. Tiếp theo, cô bắt đầu bài phát biểu của mình dành cho các tân học sinh của trường :
- [… ..] Tiếp theo cô xin mời học sinh Vũ Khánh Linh – Thủ khoa kỳ thi đầu vào của trường – đại diện cho các tân sinh viên lên phát biểu.
Một cô gái xinh đẹp với kiểu tóc “twintails” bước ra từ phía sau cánh gà, mái tóc màu tím mang cảm giác quý phái, sang trọng và quyền lực. Từng bước đi của cô đều thể hiện ra dáng vẻ của một tiểu thư quyền quý. Cô bước đến trước micro :
- Trước tiên, em thay mặt các bạn học sinh mới của trường cảm ơn cô Hiệu trưởng vì bài phát biểu rất hay và ý nghĩa. Tiếp theo, em – Vũ Khánh Linh xin phép thay mặt các bạn học sinh có đôi lời gửi tới nhà trường và các bậc anh chị […..] Em xin trân trọng cảm ơn vì mọi người đã lắng nghe. Sau đây chính là lời thề của tân học sinh chúng em […]. Xin thề! Xin thề! Xin thề! Cuối cùng em xin chúc […]. Em xin phép được kết thúc bài phát biểu của mình tại đây ạ.
Tiếp theo chính là tiết mục văn nghệ do các đàn chị trong trường biểu diễn. Lựa lúc Thanh đang mải mê với các điệu múa đẹp mắt, Nhung khéo léo, nhẹ nhàng nắm tay Thanh. Cả hai người bắt đầu cảm nhận được hơi ấm của nhau qua lòng bàn tay, mặt đỏ ửng, mắt vẫn hướng lên sân khấu theo dõi các màn biểu diễn nhưng suy nghĩ của họ thì mập mờ, tan chảy, chỉ chú ý đến đối phương. Nhung thiết nghĩ “Đâm lao thì đành phải theo lao thôi!”, cô nàng nhấc nhẹ tay của Thanh lên, từng ngón tay đan vào kẽ hở giữa các ngón tay của Thanh. Họ im lặng không nói một lời nào, cứ giữ như thế cho đến khi buổi lễ khai giảng kết thúc.
Sau buổi lễ khai giảng, Thanh và Nhung cùng nhau di chuyển đến bảng tin của trường. Ở đây có dán những thông tin để các học sinh đi nhận lớp. Trong khi Thanh đang cố gắng tìm tên và lớp của mình, Nhung nói một cách mừng rỡ :
- May quá!! Tớ với cậu lại cùng lớp rồi.
- Đâu, đâu? Cho tớ xem với!
- Đây nè, lớp 10A1 đó!
- Đúng thật nè, may quá, tớ lại được học chung với cậu rồi!
- Vậy chúng mình đến lớp thôi. Xem các bạn mới như thế nào.
- Ưm, đi nào!
Cả hai dắt tay nhau di chuyển đến lớp. Theo sơ đồ, trường có bốn dãy nhà, cặp hai dãy xếp đối diện nhau, lớp 10A1 là phòng học đầu tiên của tầng 3, dãy nhà số 3. Khi còn đang di chuyển trên hành lang, họ thấy một bóng dáng quen thuộc. Thanh reo lên :
- Bạn kia là cái bạn thủ khoa hồi nãy lên phát biểu đúng không Nhung?
- Có vẻ đúng rồi đó, mà bất ngờ thật, bạn ấy học cùng lớp với tụi mình sao?
- Nếu tớ không nhầm thì bạn đó tên là Linh nhỉ? Mình đến chào bạn ấy một tiếng đi Nhung. Nếu mà kết bạn được thì sẽ rất vui á!
- Ừ, ngày đầu tiên mà kết bạn được thì chắc chắn sẽ rất vui.
- “Vậy đi thôi!!” – Thanh đi trước dắt Nhung tiến lại gần Linh.
- “Chào bạn, bạn cũng học lớp này hả?” – Linh mở lời trước.
- “Ừ, không ngờ lại được học cùng lớp với bạn.” – Nhung đáp.
- Mà trường mình cho phép đưa em gái đến lớp trong buổi khai giảng à? Em gái cậu nhìn dễ thương ghê nhỉ.
Thanh định mở lời nói gì đó nhưng sau khi nghe câu hỏi của Linh biểu cảm của Thanh dần trở nên nghiêm túc, cô tiến lại gần Linh trong khi tay kia vẫn nắm tay Nhung, tay kia đưa lên chỉ thẳng vào Linh. Biết trước chuyện gì sắp xảy ra, Nhung làm vẻ mặt gượng gạo :
- Linh à, tớ xin phép được thay mặt Thanh để xin lỗi bạn về những chuyện sắp xảy ra…
- Ý bạn là sao??
Bất ngờ Thanh chọc một cái vào lườn của Linh khiến cô bạn co người lại, tay che phần mới bị tác động. Cô nhỡ kêu lên một tiếng khá nhạy cảm khiến cho mọi người trong lớp tủm tỉm cười. Ban đầu cô nàng còn cười gượng với các bạn trong lớp sau đó nhìn chằm chằm vào hai người kia, khuôn mặt cô dần trở nên mếu máo như sắp khóc, cô nói nhỏ một tiếng “Hai cậu chơi ác lắm!” rồi cắm đầu chạy trên hành lang. Bỏ lại Thanh và Nhung đằng sau. Thanh ngước lên nhìn Nhung, mặt cô hơi buồn và có vẻ hơi xấu hổ một chút :
- “Hay là mình đuổi theo bạn ấy đi!” – Thanh nói với giọng khá trầm, không còn thấy được sự năng động khi nãy của cô nữa. Có lẽ cô đã cảm thấy hối lỗi vì đùa quá trớn.
- Nhung nói với giọng nhẹ nhàng “Cậu nhớ phải xin lỗi bạn ấy đàng hoàng nha.”.
- Ưm, mình biết rồi …
Họ dắt nhau đi dọc theo hành lang để tìm Linh, Nhung bỗng nghe thấy một tiếng khóc nấc ở trong một căn phòng trống, cô dắt tay Thanh, từ từ bước vào. Linh đang ngồi dưới sàn, lưng dựa vào tường, tay cô ôm chặt đầu gối với hai chân khép lại. Linh trông rất buồn rầu, có vẻ cô ấy không khóc. Nhận ra điều đó, đôi bạn thở phào nhẹ nhõm. Nhung đưa Thanh lên phía trước, vỗ nhẹ vào lưng cô bạn, Thanh hiểu ý, cô nhẹ nhàng tiến lại gần Linh.
- Là hai bạn à…
- Tớ..Tớ xin lỗi bạn vì hồi nãy tớ đùa hơi quá trớn. Tớ chỉ muốn làm bạn với bạn thôi. Bạn tha lỗi cho tớ nha!
- “Không sao đâu, là do tớ không chú ý để rồi nhầm lẫn.”. Cô nàng đứng dậy, một nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên khuôn mặt “Chúng mình trở lại lớp thôi, nếu mình lên muộn là cô giáo la đó.”
- Mặt Thanh vui vẻ trở lại “Ưm, cảm ơn bạn!”
Hai người nhanh chóng di chuyển ra khỏi phòng học, Nhung đã đợi sẵn ở ngay cửa, Thanh nhanh chóng bám vào tay Nhung, mặt tươi cười :
- Cảm ơn cậu!
- Ừ, bọn mình trở lại lớp thôi nhỉ?
- “Ừ” – Linh đáp.
Ba bạn bắt đầu quay về lớp, cô giáo đã đứng ở trên bục giảng từ lúc nào, họ dừng lại ở trước cửa lớp học :
- “Thưa cô, chúng em xin phép được vào lớp ạ!” – Cả ba người cùng đồng thanh.
- Các em vào đi.
Ba cô gái vội vàng đến chỗ ngồi của mình. Cô giáo bắt đầu cất lời :
- Vậy cuối cùng lớp của chúng ta cũng đông đủ, có lẽ hôm nay chúng ta sẽ về muộn hơn các lớp khác một chút vì lớp mình tập hợp hơi muộn. Các em nên thông cảm cho các bạn dù sao đối với tất cả chúng ta đây cũng là lần đầu tiên, mọi thứ đều rất mới mẻ phải không?
Thanh, Nhung và Linh tỏ vẻ hối lỗ, họ cười gượng mong mọi người hiểu cho. Cô tiếp tục :
- Bây giờ chúng ta sẽ tự giới thiệu trước để cả lớp cùng làm quen. Bắt đầu từ cô trước nhé. Cô tên là Chu Thị Phương Anh, là chủ nhiệm của lớp mình. Năm nay cô 27 tuổi và là lần đầu tiên kể từ khi ra trường cô được làm giáo viên chủ nhiệm. Nếu có gì sai sót thì cô mong các em thông cảm và giúp đỡ cô nhé!
- “Vâng ạ!” – Cả lớp đồng thanh
Tiếp theo mọi người trong lớp lần lượt đứng lên giới thiệu về bản thân mình :
[…]
- Em tên là Vũ Khánh Linh, có lẽ qua bài phát biểu hồi nãy thì mọi người cũng biết hầu hết về em rồi nên em xin nhường lượt giới thiệu cho bạn tiếp theo.
[…]
- Em tên là Nguyễn Hồng Nhung, sở thích của em là đọc sách, đặc điểm của em là một cô gái tuyệt đối bình thường ạ.
[…]
- Em tên là Lê Hoàng Thanh, em là bạn thân của Nhung, sở thích của em là đi chơi và ăn đồ ngọt, ngoài ra, em còn thích những thứ nhỏ nhắn dễ thương nữa ạ.
[…]
- Vậy là lớp mình đã giới thiệu xong hết rồi nhỉ, vậy để cho chắc thì cô muốn điểm danh lớp mình lại lần nữa, bạn nào vắng thì dơ tay lên nhé.
Cả lớp cười khúc khích, mọi người ai cũng hiểu trò đùa của cô “cô Phương Anh có vẻ năng động nhỉ.”, “cô thật vui tính phải không cậu.”, ….Nhung và Linh có vẻ không hứng thú với trò đùa này lắm nhưng họ vẫn cười theo để không làm mất bầu không khí vui vẻ trong lớp. Duy chỉ có Thanh là vẫn làm khuôn mặt ngơ ngác không hiểu gì. Thanh đứng bật dậy hỏi cô Phương Anh :
- Thưa cô, nếu vắng thì dơ tay như thế nào ạ??
Điều này khiến cho cả lớp phì cười. Đến cả Linh cũng phải tủm tỉm cười theo. Thanh vẫn không hiểu chuyện gì nhưng cô đoán mình vừa làm chuyện gì đó khá ngốc nghếc. Thanh đỏ mặt ngượng ngùng, Nhung có vẻ đã đoán trước được chuyện này, cô định mở lời diễn tiếp trò đùa của cô Phương Anh để giải thoát cho Thanh. Đột nhiên cô Phương Anh cất lời :
- Các bạn không cười nữa nào. Đó chỉ là trò đùa mà cô và bạn Thanh bày ra để tạo không khí vui vẻ thôi, các em không được trêu bạn nhé, bạn ấy sẽ buồn lắm đó.
- “Vâng ạ!” – Cả lớp đồng thanh.
Thanh đã nhận ra đó chỉ là một trò đùa. Còn Nhung, Nhung khá bất ngờ với khả năng ứng biến của cô giáo và cuối cùng hai người bạn thầm biết ơn cô vì đã cứu họ khỏi vòng vây. Tiếp theo cô Phương Anh lại tiếp tục phổ biến cho mọi người về nội quy và các thông tin liên quan đến trường.
Đầu tiên là về nội quy sau đó là về sơ đồ các phòng học và các phòng chức năng. Lớp 10A1 nằm ở dãy nhà thứ 3, dãy này gồm các phòng học của khối 10 và khối 12. Đối diện là dãy nhà số 2, gồm các phòng chức năng và các phòng học của khối 11. Tiếp theo là dãy nhà dành cho giáo viên, đây là dãy nhà số 1. Dãy này nằm bên trái dãy nhà số 3 (bên phải đối với dãy nhà số 2) theo phương vuông góc. Đối diện dãy nhà số 1 là dãy nhà số 4, gồm nhà dành cho môn giáo dục thể chất và căn-tin của trường học.
Sau đó cô bắt đầu nói về truyền thống của nhà trường và thông báo về kỳ họp phụ huynh đầu năm sẽ diễn ra sau kỳ kiểm tra khảo sát chất lượng giữa học kỳ I (Học sinh hay gọi là “Thi giữa kỳ I”). Khi đã phổ biến xong tất cả mọi thứ, cô bảo mọi người xuống thư viện để nhận sách giáo khoa và sau đó đi về chuẩn bị mọi thứ để mai đi học. Nhung và Thanh cố tình đi sau cùng để cảm ơn cô sau đó cả hai đi lấy sách và về cùng nhau. Khi đến thư viện họ rất ngạc nhiên khi thấy Linh vẫn đứng đó.
- “Linh, cậu chưa về sao?” – Thanh hỏi nhẹ nhàng, khuôn mặt hơi chút hào hứng.
- Nếu hôm nay các cậu không đến lớp thì tớ đã về lâu rồi, có việc gì mà ở lại lâu thế?
- “Không có việc gì đâu, tớ để quên kính ấy mà” – Nhung đáp.
- Thanh cũng thêm vào một cách thẹn thùng “Đúng rồi đó, không có gì quan trọng lắm đâu”. Chắc là Thanh không muốn vụ trò đùa ở trong lớp được nhắc lại thêm nữa.
- Thôi được rồi, hai cậu lấy sách đi, chỉ còn đúng hai bộ thôi đấy, mỗi người một bộ sách.
- Ưn, cảm ơn cậu đã đợi nha.
- Mình cũng cảm ơn cậu
- “Được rồi mà, hai cậu lấy sách đi còn về nào” – Linh vừa nói vừa ngượng, tai cô nàng đỏ ửng hết cả lên.
- Nhung thầm nghĩ (Vẻ mặt này, chắc là bạn ấy thích được khen lắm nhưng mà lại ngại, trêu cô nàng một chút nữa chắc cũng vui đấy.) “Cảm ơn cậu nhiều nha Linh, vừa xinh đẹp vừa học giỏi lại còn tốt bụng nữa” – Nhung thì thầm vào tai Linh.
Linh đỏ mặt vừa ngượng ngùng vừa tức giận vì cô biết mình đang bị Nhung trêu đùa. Ngay lập tức cô nghĩ ra cách để trả đũa lại, cô đưa tay lên định làm điều mà Thanh đã làm với cô. Nhung ngay lập tức nhận ra, trước khi Linh kịp phản ứng, cô nàng nhanh nhảu :
- Thôi tớ đi lấy sách đây không thì trễ mất.
(Lần này tớ bỏ qua đấy, nếu mà cậu còn trêu tớ nữa thì cái lườn của cậu không xong đâu.)
Sau khi lấy sách xong cả ba bắt đầu đi về nhà. Trên đường đi họ nói về rất nhiều chuyện ở trường cũ rồi đến kỳ thi tuyển sinh hay đợt ôn tập trước khi thi. Họ hẹn nhau mai cả ba lại cùng về chung. Các cô gái chia tay nhau ở ngã ba, Nhung và Thanh về chung vì nhà họ ở gần nhau, còn Linh thì đi về một mình vì nhà cô ở hướng khác so với hai người kia.
(Bây giờ mình thấy thật yên ắng, mới nãy đi về cùng họ vẫn còn rất ồn ào và náo nhiệt. Trò chuyện biết bao điều nhảm nhí trên đường về, bây giờ không có họ im lặng thật. Ngày xưa mình trầm tính chỉ biết học và đọc sách, chẳng kết bạn được với ai, vào lớp 10 mình quyết định thay đổi hoàn toàn. Thật may vì người bạn đầu tiên là hai người họ. Mình thề ngày nào cũng hẹn họ về chung, nhất định là vậy!)
- Nhung nè.
- Sao vậy?
- Ngày mai bọn mình đi sớm một chút đi.
- Cậu sợ muộn hả? Không sao đâu tớ lo được mà.
- Không phải vậy…. Tớ muộn đến ngã ba để đợi Linh đi chung cơ!
Nhung nhíu mày nhẹ một cái nhưng cô không để Thanh nhận ra. (Nếu mà đi cùng Linh thì khoảng thời gian của riêng mình và Thanh sẽ…. Hơn nữa, kiểu gì thì Linh cũng sẽ rủ bọn mình về chung. Vậy là cả đi lẫn về sẽ không có khoảng thời gian riêng nào cho hai đứa cả!! Nhưng mà nếu không đồng ý thì Thanh có vẻ buồn, đành chịu vậy…)
- Ừ, vậy ngày mai đi sớm đợi bạn ý ở ngã ba nha.
- Ưn, Nhung đúng là tuyệt vời nhất!
(Được Thanh khen đúng là sướng thật. Hehehh…)


0 Bình luận