• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Tiểu thư đến trường

Mở đầu

0 Bình luận - Độ dài: 371 từ - Cập nhật:

Thế nào là một người bình thường? Thế nào là bất thường?

Tôi vò nát tờ giấy trong tay lại rồi ném vào chiếc thùng rác cách đó không xa. Dựa vào nội dung “lá thư”, dường như tôi đã đoán được chuyện gì đã xảy ra với chiếc bàn thân yêu trong phòng lý thuyết của bản thân rồi.

Nhảy chân sáo lên từng bậc thang, từng ánh mắt dò xét đồn đoán như có như không châm chọc nhìn tôi chẳng khác nào một kẻ có vấn đề. Nhưng bây giờ còn quan trọng nữa sao?

Không ngoài dự đoán, một trò bắt nạt cổ điển đến mức khiến người ta bật cười. Khẽ nhún vai, tôi ngân lên điệu nhạc nhẹ mà mình vẫn luôn yêu thích.

Sự thờ ơ và hả hê bủa vây khiến tôi tự hỏi, chẳng hiểu sao mình lại nhịn họ lâu đến thế.

Một cảm giác háo hức chưa từng có len lỏi trong trái tim tôi. Chưa bao giờ trái tim này lại khát khao điều gì đó tới vậy.

“Chắc là… mẹ hiền á!”

Chiếc bàn đơn rời nhẹ hều chi chít chữ xanh đỏ, thứ mà một tay tôi cũng có thể nhấc bổng. Song lúc này, tôi như vận hết sức bình sinh nặng nề ném mọi oan nghiệt chết tiệt trên vai ra ngoài.

Khung kính vỡ tan tành.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy chưa đủ. Trước ánh nhìn kinh hãi xung quanh, tôi đá văng chiếc ghế mà bản thân mình vẫn thường ngồi. Hiệu ứng Domino khiến nguyên một dãy bàn ghế chỉnh tề xáo trộn đến hỗn loạn.

Tất cả vẫn chưa thể phản ứng. Kẻ kia cũng vậy. Không, có lẽ giờ nó còn ngạc nhiên hơn trước ánh nhìn đầy biết ơn của tôi mới đúng.

Tiếng la hét kinh hãi ré lên bên tai.

Đôi lời oán trách khẽ khàng.

Đoạn đàm luận rì rầm lớn nhỏ.

Tất cả, tôi không bỏ sót một chữ.

Cùng khoái cảm đang trào dâng trong người, chắc khuôn mặt tôi giờ phải cười tệ nạn lắm ấy, nhỉ?

"Cảm ơn mày đã giải cứu tao khỏi cái mặc cảm này nhé, bạn hung thủ!"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận