• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Tiểu thư đến trường

Chương 01: Tiểu thư rời nhà rồi!

0 Bình luận - Độ dài: 3,433 từ - Cập nhật:

Kẻ mạnh hay người bình thường có gì khác nhau?

Có lẽ khác nhau ở chỗ họ cho mình quyền lợi thống trị chăng?

Như vậy thì những người ấy thật là 'xấu xa' biết bao nhỉ?

“Joyce…”

“Chị ấy đang gọi mình… phải… đến đó thật nhanh…”

Giữa thanh âm xào xạc và hình ảnh cánh đồng lúa trải dài bất tận, một cô bé nhỏ chừng tám tuổi chợt xuất hiện từ hư không. Bóng dáng ấy bất động, đôi môi hơi run rẩy vì lạnh giá. Sương sớm lạnh lẽo đọng trên mái tóc màu hạt dẻ ngắn ngủn khiến thân hình nhỏ bé khẽ run lên. Dẫu vậy, đôi mắt ngây ngô của đứa trẻ vẫn ghim chặt vào hình ảnh ban mai rạng đông đằng xa, nơi có một thiếu nữ nọ đang ngồi tựa như chờ đợi một điều gì đó.

Chị ấy đang chờ ai mà trông lại buồn thế?

Cô bé vươn cánh tay đầy bất lực, khao khát được chạm vào tràn ngập trong tâm trí. Kể cả khi đôi chân trần bị ghim sâu vào bùn đất hay là thân thể đã cứng đờ vì sương giá, đôi mắt kia vẫn ánh lên mong muốn được với tới hình ảnh ánh mai đang xa dần…

“Đừng đi, đừng đi mà!”

Cô bé nghẹn ngào gào lên, nước mắt ứa ra, đôi chân yếu ớt khó khăn lội qua bùn lầy nay đã cao đến đầu gối. Ấy thế mà dù đôi tay có vươn ra cách mấy, hình ảnh kia vẫn xa dần rồi chìm vào đêm đen bất tận.

Khoảng khắc ấy, tim cô bé hẫng đi một nhịp. Bóng tối tựa như một vị thần đầy quyền năng, nó nhấn chìm cả ánh ban mai và buổi chiều tà chỉ trong chớp mắt. Cô gái nhỏ hoảng loạn ngồi xụp xuống đống bùn lầy với vẻ yếu ớt và bất lực, bao quanh thân ảnh ấy là những tiếng nấc nghẹn và thanh âm lí nhí khàn khàn:

“Xin lỗi chị nhé, em chỉ là một người bình thường mà thôi, Rafana à.”

Dần dần, bóng tối chậm rãi bước tới nuốt từng bông lúa vàng cùng các vì sao. Chầm chậm đưa mọi thứ về khoảng không lặng. Không có gì cả, kể cả Joyce. Chợt từ trong sương mờ tăm tối ấy, nhỏ thấy mình lao vút trong không trung và...

Chát!

Tiếng chát oan nghiệt đánh bay cơn buồn ngủ là món vũ khí không hề kinh điển cho mọi nhà vào mỗi buổi sớm mai thức dậy. Vậy mà Joyce Vincent, mười ba tuổi, một thiếu nữ mộng mơ đã may mắn được chào đón ngày mới của mình bằng cách đó.

Mở mắt ra chưa kịp cáu giận, não bộ đã thu được hình ảnh đáng báo động từ lăng kính khiến cả người cô bé run rẩy.

Anh chị nhà ai đó hiện lên như đám du côn cầm thú đầu đường xó chợ, kẻ cầm chày cán bột, người cầm sợi lông gà hẵn còn mùi tanh tanh, thậm chí chị cả đã giơ cái khúc côn lên cao quá đầu. Nhói cả lòng mề lẫn cơ thể. Joyce ngơ ngác quên mất cả cơn giận, cô hỏi:

“Mọi người định giết con để chiếm đoạt tài sản à?”

“Mày có tài sản luôn hả?”

Sau lời bắt bẻ tưởng chừng như vô tình mà lại hữu ý của Eclair, người anh năm độc mồm, bầu không khí im lặng chợt bao trùm gia đình nhỏ. Cô bé hoang mang nhìn trần nhà. Dưới sự im lặng của bảy thành viên khác trong gia đình, Joyce ngước nhìn lên, thở ra một lời không thể hiển nhiên hơn:

“A, đúng là trần nhà mình rồi.”

“Xin cô mau dậy đi, đừng ép mọi người sử dụng vũ lực nữa.”

Quả trứng biết nói hay nói đúng hơn thì robot bảo mẫu nhà Vincent, Sila, khua cánh tay hình bóng bầu dục vào không khí, khuôn mặt đen xì nhăm nhe đe dọa cô chủ nhỏ của nó. Trước sát khí ầm ầm của quả trứng, Joyce đắp chăn kín mặt cực kì dứt khoát, thực hiện chiến thuật giả chết đầy thách thức. Song Sila cũng không vừa, với trí thông minh đỉnh cao của hệ thống AI hàng đầu vũ trụ, cô trứng nọ vén một lỗ nhỏ mép chăn, xịt một thứ khí mờ ám từ cánh tay mình vào bên trong.

Ba giây chết chóc trôi qua…

“Á, thối quá!! Ám sát! Nó âm mưu giết tôi hòng chiếm đoạt tài sản!”

Joyce hốt hoảng bật dậy từ trong chăn chạy một mạch vào nhà vệ sinh chốt cửa. Còn Sila bật cười đầy khoái trá, dẫu miệng chẳng thở ra được hơi nào, cô nàng vẫn đưa ‘ống súng’ lên miệng thổi một cái, ra vẻ là một cao bồi đích thực.

Nhỏ đó với Joyce chính là đồ quả trứng.

Sáng sớm, dường như là một khái niệm khá xa vời so với thời gian một ngày ở hành tinh này. Tất cả dựa vào ánh sáng nhân tạo chiếu rọi và quang cảnh vũ trụ khi đèn vụt tắt, người ta mới định hình được thời gian. Và vào lúc có thể coi là sớm này, mẹ và chị cả đang thảo luận gì đó ngay ngoài cửa. Joyce đã sớm nghe thấy tên mình.

Cực kì đáng nghi, không thể còn từ nào thích hợp hơn để miêu tả khung cảnh đó nữa.

Tất nhiên, một đứa hóng hớt như nhỏ sẽ chẳng bao giờ bỏ lỡ bất kì điều gì bất thường như thế. Nó ngay lập tức áp tai vào cửa dỏng mỏ nghe. Phía bên kia dường như mẹ đang lên tiếng:

"Ada, con có chắc Joyce sẽ nhập học được không? Mẹ thấy buổi sáng con bé thậm chí không phản ứng với lông vũ nữa. Đến mức độ phải nhận sự đau đớn mới tỉnh lại được, cứ đà này..."

Giọng nói mang chút đốc thúc thường thấy của bà, Joyce đã quá quen. Thế mà lần này lại có hơi khác biệt. Nhưng không để Joyce kịp tìm ra đáp án, chị cả Ada lập tức tiếp lời:

"Con cũng hết cách."

Chị ấy khẽ thở dài, rồi mới chậm rãi nói nhỏ tựa như giấu diếm điều gì đó. Dù đã cố hết sức, Joyce cũng chỉ nghe được loáng thoáng chị ấy cố nói điều gì đó đã trở nên tồi tệ hơn. Song nhỏ không thể nghe rõ đó là gì, dẫu cơ thể dường như đang muốn hợp nhất với cái cửa trước mắt. Chưa bao giờ nó hận hội chứng lãng của người Raffe như lúc này.

Chợt cánh cửa bật mở khiến dòng suy nghĩ hờn ghét của nhỏ bị đánh gãy giòn giã. Joyce chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cơ thể đã lao về phía trước không tự chủ, vang vọng đó là cái giọng oang oang của ai đó.

Rất quen nhưng không có thời gian suy nghĩ!

Khi định hình lại, Joyce thấy mình đang nằm trên tấm lưng cứng nhắc. Trắng, mịn và cong cong hoàn chỉnh thế này, không phải nói nó cũng biết tiếp theo có chuyện gì rồi. Chắc chắn là nghe Sila lảm nhảm.

Không để đối thủ phản ứng kịp, nó dứt khoát đứng phắt dậy chạy lại vào phòng tắm và chốt cửa. Nếu ai đó nói Joyce hèn, nó sẽ không nhận.

Sau hồi lộn xộn nọ, có lẽ Joyce cũng đã sớm quẳng cái câu chuyện mình vừa nghe được ra sau đầu mà tập trung vệ sinh cá nhân. Dẫu còn hơi uể oải vì đã 'mơ' song nhỏ cũng nhanh chóng hoàn thành công tác. Cô bé buông chiếc lược xuống thành bồn rửa tay, dập dập đôi cánh tin hin giờ mới ló ra khỏi chiếc áo ngủ cho thoải mái.

Xong xuôi, nhỏ xoa tay trái vào chiếc đồng hồ bên cổ tay phải. Một màn hình Led hiện ra. Joyce với lấy cốc nước súc miệng rồi mới nhìn vào kiểm tra thông báo sau một đêm dài.

Chiếc chuông thông báo với cái nút đỏ luôn là thứ thu hút sự chú ý của Joyce đầu tiên. Hôm nay cũng không ngoại lệ, nó thành công thổi bùng lên ngọn lửa phấn khích vốn đã tắt ngúm vào mỗi buổi sớm mai của nhỏ.

“Mẹ ơi!”

Tiếng gọi lanh lảnh vang lên đánh tan mọi tiếng động yên bình thường niên của một buổi sớm tinh khôi. Cô gái nhỏ chạy vội vào phòng mình, nơi người phụ nữ trẻ giống cô đến bảy phần đang ngồi bên cạnh Sila. 

Khi cô bé bước vào, người đàn bà ấy vẫn cố nhồi nhét chỗ bánh kẹo còn thừa từ hôm ăn mừng Joyce trúng tuyển vào vali, những thứ nửa tháng vẫn còn tồn tại. Ánh mắt nhìn con gái của bà, không có một chút hoảng loạn nào. Người phụ nữ đó là Minette Vincent, nữ chủ nhân của ngôi nhà này. Dẫu vậy, Joyce dường như không mấy để tâm, cô bé vui sướng giơ chiếc màn hình Led cùng dòng thông báo nói với bà.

“Tài khoản của bé mở khóa chức năng ngân hàng rồi!”

“Ồ, Joyce của mẹ thành người lớn rồi!”

Minette cười rộ lên tiếng đến xoa mạnh đầu đứa con út của mình, đến mức mái tóc gọn gàng cô bé vừa chải chuốt cũng rối tinh rối mù. Nhưng Joyce cười hề hề chẳng để ý trong mắt chỉ có niềm vui sướng của tiếng ting ting tiền về.

Sila phẩy phẩy cái áo, không thèm quan tâm đến hai người bên cạnh, hai chữ 'khinh bỉ' hiện lên trên mặt theo nghĩa đen.

Nhưng dẫu sao với một người mẹ, việc xa con là một điều khó khăn trong cuộc đời. Quả trứng hoàn toàn có thể hiểu được hành động sến sẩm của họ. Vậy nên Sila đặt  quần áo vừa gấp xuống, toan bước ra ngoài nhường không gian cho mẹ con bà chủ. Song một câu nói đã khiến cô nàng đổi ý.

“Xì đúng là đồ quả trứng vô cảm.”

Không, phải phốt thôi. – Trích “Quả trứng Sila kí”.

Sau một nhịp rộn ràng của buổi sáng, Sila tiếp tục công việc của mình, cô gập gọn chiếc chăn mà Joyce thích nhất rồi nhét vào một góc chiếc vali thứ hai. Mỗi hành động đều rất cẩn trọng và tỉ mỉ.

Robot bảo mẫu từ khi sinh ra không được thiết lập bất cứ điều gì. Với sứ mệnh chăm sóc và đồng hành cùng trẻ nhỏ, công nghệ AI được tích hợp với những quả trứng bảo mẫu này luôn là thứ đi đầu trong đổi mới sáng tạo. Tính cách, cảm xúc cùng hành động của những cỗ máy này không hề kém cạnh so với con người. Điều này cho phép chúng lớn lên cùng chủ nhân, tiếp nhận cũng như phát triển tính cách sao cho thật phù hợp với chủ nhân của chúng.

Robot bảo mẫu của Joyce là Sila. Kể từ lúc sinh ra vận mệnh của cô là chăm sóc cho cô chủ ngốc nghếch và vô tổ chức này.

Thời gian trôi qua tựa như thoi đưa, Joyce lớn dần trong tiềm thức và những cuộn phim của Sila. Chớp mắt, cô chủ nhỏ của nó sẽ dọn ra ở một kí túc xá xa lạ, việc ấy chỉ còn cách vài giờ. Khoảng cách vài trăm năm ánh sáng giờ như thể là thiên đàng và địa ngục, những kí ức chợt ùa về khiến Sila nghẹn ngào.

Mới ngày nào cô chủ còn chập chững những bước đi đầu đời, mà nay nhiệm vụ của một robot bảo mẫu đã kết thúc.

Từ bây giờ sẽ là lúc để sống cho chính mìn--

“Sila! Cô chưa dọn đồ của mình à? Đã bảo cô sẽ đi cùng tôi rồi cơ mà? À, đã nói chưa ta?”

Quả trứng nọ quay qua nhìn Joyce với gương mặt vô cảm, không hiểu nên giận chuyện bị phá mạch cảm xúc hay là vụ mình chẳng được thông báo trước điều gì. Thôi thì cứ làm cả hai.

Nghĩ là làm, Sila dứt khoát hất tung cái vali đang xếp đồ dở trong sự ngỡ ngàng ngơ ngác tới bật ngửa của Joyce. Quả trứng nọ kích hoạt bộ phản lực ‘đứng dậy’ rồi đùng đùng bỏ đi. Cô chủ nhỏ bối rối câm nín đứng nép vào cửa nhường đường, hoàn toàn không biết mình nói gì sai.

Về cơ bản, đúng là không sai.

Khi cả gia đình hoàn thành xong bữa sáng cũng là lúc chuẩn bị tạm biệt cục bông vừa bước chân lên chặng hành trình mới của cuộc đời. Emily, chị hai của Joyce chăm chú cài từng chiếc nút trên chiếc áo dạ dài. Xong xuôi, chị phủi nhẹ vạt áo, không quên dặn dò cô bé những điều mà Joyce đã thuộc làu.

Emily luôn thật dịu dàng, Joyce cho là vậy. Dẫu có nhuần nhuyễn những điều chị nói bao nhiêu, Emily chưa từng ngừng việc dặn dò lại như một lẽ thường tình.

“Em mang đủ quần áo chưa? Đến sân bay Eclair sẽ đón em nên đừng đi lung tung đấy. Muốn ăn gì thì bảo Eclair mua cho.”

Emily nhỏ giọng hỏi trong khi đang choàng khăn cho Joyce. Cô bé bị bọc kín mít, khó khăn gật đầu. Lúc này dường như Emily mới cảm thấy an tâm hơn một chút. 

Nhà Vincent có đến sáu người con, không có gì kì lạ nếu một đứa trẻ rời xa nhà đi học. Và vốn dĩ Joyce sẽ học cùng trường với Eclair, em năm thì Emily nên yên tâm mới phải. Nhưng khác với những người anh chị em của mình, cô út này không chỉ sinh ra sau cùng mà còn cách các anh chị khác rất nhiều tuổi.

Trong vũ trụ rộng lớn này, vạn vật là vô hạn song sinh mệnh thì hữu hạn vô cùng. Thiên thần se sợi dây số phận tạo nên vòng luân hồi nhằm giữ trật tự toàn cõi, ấy thế mà các sinh vật lại không ngừng lôi kéo, chữa lành sợi dây ấy nhằm tránh khỏi định mệnh an bài. Do vậy mà tuổi thọ dường như chỉ là một con số mà ai cũng có thể chạm đến.

Hơn cả, còn một vấn đề khác lớn hơn. Dù điều ấy sẽ không làm cuộc sống học đường của đứa trẻ trước mặt cô kết thúc nhưng đủ để gây ra những rắc rối nhất định. Kí túc xá, một điều Emily đã dùng thời gian cả kì nghỉ dài chuyển cấp của Joyce để phản đối.

Chợt, một giọng nói vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô:

“Được rồi, em đi đây Emily. Đừng lo, có Sila bên cạnh em mà. Chị đừng khóc.”

Không ai khác nó xuất phát từ Joyce. Emily hơi khựng lại, vô thức sờ lên gương mặt hơi ươn ướt của mình. Cái vỗ lưng từ người chị Ada cùng ánh mắt có phần ái ngại của Joyce khiến Emily thoáng chút ngượng ngùng. Cô bối rối gạt qua nước mắt rồi mới tiễn Joyce ra cửa nhà.

Ada phì cười. Đây không phải lần đầu hai chị lớn này tiễn mấy đứa em đi học xa. Dẫu rằng lần này Joyce đi tới tận nơi cách ngôi nhà này trăm năm ánh sáng, dù là vậy, sao lần này cô lại cảm thấy đây chẳng phải là đưa em đi học gì cho cam. Cứ như đang tiễn em về nhà chồng mới phải.

Lời nói tạm biệt đến cửa miệng lại vô thức trở thành sự lưu luyến.

“Nếu thấy khó khăn quá thì cứ nhắn chị.”

Câu nói này làm Joyce bật cười, hiển nhiên cô bé không hề nghĩ chị cả nghiêm túc. Đối với cô bé, trường học nội trú thật sự không đáng sợ tới thế. Giờ phút ấy, cô bé thật sự không hiểu ý nghĩa của câu nói này. Vậy nên Joyce quay đầu, cười toe.

“Chị nghĩ bố em là ai nào?”

“Liên quan?”

“Là bố của thợ săn vĩ đại nhất vũ trụ, Ada Vincent đó!”

Joyce khẽ nháy tâng bốc mắt khiến Ada cạn lời. Nhưng lại càng bất lực khi nhận ra mình đã tự sa chân vào chiếc bẫy vụng về ấy.

Định rời khỏi nhà, bất chợt, Joyce khựng lại như nhớ ra điều gì đó. Do dự mất vài phút, cô bé quay đầu lại gọi với vào trong nhà.

“Anh ba ơi! Alexander? Alex? Em đi nhé!”

Mọi người bao gồm cả ba mẹ, chị cả, chị hai và Sila cùng vô thức quay đầu vào nhà như chờ đợi gì đó. Nhưng chẳng có tiếng động nào phát ra trả lời Joyce cả. Chị hai bối rối toan giải thích điều gì đó nhưng cô bé chỉ cười trừ như đã đoán được trước.

Anh ấy vốn là người theo chủ nghĩa lười nhác, mình mong đợi hơi nhiều rồi. Có lẽ là deadline đến mông rồi cũng nên.

Joyce tự an ủi chính mình, cúi chào cả nhà một lần nữa cô bé mới mở cửa ra. Không khí thoáng đãng bên ngoài ngay lập tức xộc thẳng vào mặt cô mang theo sự hanh khô lạnh lẽo vạn năm không đổi của thành phố này. Nơi đây là “Thành phố Lam”, là màu xanh của ‘bầu trời’ trong xanh mơ ước chứ không phải máy lọc không khí.

Joyce khởi động ván trượt trên không SB, một cái đĩa hình bóng bầu dục gắn với nửa hình elip, một thanh cầm hiện lên thẳng từ chính giữa. Đây là món quà mà bố đã tặng cô bé khi tốt nghiệp sơ cấp, phương tiện trên không thích hợp cho cả trẻ em và người lớn.

Ở thành phố Lam, ngoại trừ mặt đất thì trên không cũng có đường để đi. Ví như chung cư của Joyce thì sân vườn mặt đất của chung cư là địa phận mặt đất. Vì mỗi tầng là một căn hộ riêng nên chiếu thẳng diện tích ấy lên trên bầu trời thì là địa phận trên không của mỗi nhà. Tất nhiên không thể đi dạo hay trồng cây trên này, trừ khi chủ nhà sở hữu dị năng không gian hay có thể bóp méo tính chất khí trong không phận.

Giống như nhà trên chẳng hạn. Anh hàng xóm đang trồng xương rồng ăn thịt cùng hoa anh túc tẩm hương đồ nướng làm Joyce lúc nào cũng đói khi ra ngoài. Dù sao thì, cô bé luôn cho rằng đó là cách nghiên cứu khá kì lạ.

Hết không phận là ‘mặt đường’ trên không. Joyce đạp lên chiếc SB, lòng lâng lâng một cách lạ kì. Không phải vì hồi hộp hay sợ hãi, không phải là háo hức hay lo ngại. Dường như đó là cảm xúc lưu luyến xa lạ chưa từng có trong một cô bé ham chơi như Joyce. Sự do dự khiến cô thoáng chốc dao động thì đồng hồ reo lên báo tin nhắn tới.

Ting!

Joyce khó hiểu xoa cổ tay, bởi cô bé nhớ đã chào tạm biệt bạn bè từ ngày hôm qua. Màn hình led hiện lên, trước mắt nhỏ là một tài khoản quen thuộc có avatar sáu ngón tay cái chụm vào nhau và biệt danh “Anh ba”. Đoạn chat nhỏ hiếm hoi dần thành hình:

‘Alex: Check tài khoản ngân hàng, anh mày có quà tạ lỗi! Trái Đất không lạnh lắm đâu. Ấm lắm! Anh đi xem rồi!

Joyce: Hê hê tận 10000 xu tinh hà, em tha thứ việc anh không tiễn em.

Alex: Cảm ơn đại nhân độ lượng đã thông cảm cho số phận hẩm hiu này... Trái Đất vui lắm, lần tới nhà mình đi chơi đi!

 Joyce: Em tới trước làm hướng dẫn viên du lịch!!

Alex: Roger!!’

Joyce đọc tin nhắn, cười khì. Bước chân dứt khoát đạp lên ga, phá bỏ hoàn toàn ghiềng xích của sự do dự và lưu luyến mà phóng một mạch ra ngoài đường lớn. Sila khẽ thở phào, nhanh chóng theo sau.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận