Ánh sáng từ những chùm đèn lấp lánh trên cao, tỏa ra như những vệt tinh vân lạc lõng trong vũ trụ chưa bao giờ được sinh ra. Màu lạnh của chúng quấn lấy không gian, không phải để chiếu sáng mà để thiêu rụi, từng chút bóng tối trong lòng người, một nỗi tăm tối sâu thẳm mà chẳng ai đủ dũng khí đối diện.
Mùi rượu, nồng nặc và kỳ quái, lan tỏa, không chỉ qua không khí nặng nề mà còn thấm vào da thịt, thấm vào từng hơi thở. Rượu được làm từ máu nhụy của loài hoa chỉ mọc trên đất không bao giờ khô, như một lời nguyền không thể xóa nhòa. Thịt, bánh, mọi thứ trên bàn, đều là những thức ăn của quái vật, mời gọi sự sám hối chưa bao giờ đến, của những đêm trăng đẫm máu mà người ta đã lãng quên.
Để làm gì? Tất nhiên là để chúc mừng chiến thắng của “Anh hùng”.
Họ hát, họ vỗ tay, họ hò reo như thể mỗi nhịp vỗ, từng tiếng cười đó kéo thế giới gần hơn tới cái gọi là "thuần phục", cả đại sảnh đang hòa mình vào niềm vui đó.
Trong cái không khí đó, không ai dám nhìn vào mắt vị vua già, người ngồi giữa đám đông quyền quý như một thánh tượng cũ, hơi thở còn yếu ớt hơn một người đã chế. Ngài không còn hiện diện, chỉ là hình bóng mờ nhạt, vất vưởng trong dòng chảy của thời gian tựa hình nhân lặng im để duy trì một nghi thức đã lỗi thời.
Rồi anh hùng bước vào, không gian xung quanh im bặt nhưng chẳng phải vì hắn tỏa ra hào quang nghẹt thở, có thể làm chao đảo mà là do chính không khí xung quanh hắn bị vặn vẹo, biến chất, uốn cong như thể chính thời gian cũng phải cúi đầu.
Hắn, một người mang khuôn mặt không lạ lẫm với những người xung quanh đôi mắt hẹp, hơi cong, làn da có sắc vàng nhạt của Đông Á, mảnh mai, tóc đen dài như dây tơ, cứng cỏi nhưng mềm mại như lưỡi dao sắc bén.
Vóc dáng ấy, tưởng chừng quá đỗi bình thường, thậm chí có thể nói là chẳng nổi bật giữa đám đông, thậm chí có nét gì đó không ưa nhìn, không dễ gây ấn tượng như thể vũ trụ chỉ tạm gác lại để cho hắn đi qua mà không vội vàng ban tặng chút đẹp đẽ nào.
Nhưng hắn, lại không cần những điều ấy. Dưới lớp tơ lụa thượng đẳng, hắn như sự phản chiếu của những tinh tú mà chỉ có những kẻ có lòng kiêu ngạo không vỡ vụn mới dám khoác lên mình.
Từng viên ngọc quý giắt đầy trên người hắn, không chỉ là trang sức mà còn là biểu tượng của quyền lực thượng thừa khiến ai ai xung quanh phải cúi đầu, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn. Mỗi món đồ, mỗi chi tiết trên cơ thể hắn đều giống là lời hò hét mưu cầu chú ý, không cần phải nhìn ai để biết mình hơn họ.
Nhưng giữa sự tỏa sáng rực rỡ ấy, đôi mắt hắn lại chẳng tìm thấy sự thỏa mãn, lòng kiêu ngạo ấy chưa bao giờ là đủ. Nó không phải là sự tự tin, chỉ là thứ cảm giác chưa bao giờ đủ gần với đỉnh cao như thể những gì hắn chạm vào đều không thể lấp đầy khoảng trống trong lòng.
Ngay lúc này, toàn bộ sảnh bật dậy, như phản xạ cổ xưa được khắc sâu trong huyết quản. Những ly rượu được nâng lên, đầu cúi xuống, vỗ tay vang lên không ngừng. Âm thanh đập vào những bức tường đã chứng kiến bao nhiêu lần đăng quang và sụp đổ.
“Ngài là ý chí của các vì sao! Là gươm thiêng của Thượng Đế!”
Giọng nói ấy sắc bén như lưỡi dao mài trên đá, gọn gàng, dứt khoát, không thể nào lùi bước. Tiếng vỗ tay kéo dài, vang vọng, nhưng có điều gì đó trong không khí lại nặng nề, lạ lùng, không ai cười bằng ánh mắt, không ai thật sự nhìn thấy. Những nụ cười chỉ là bức màn che giấu sự vô cảm, những ánh mắt chỉ như thể họ đã quên mất cách nhìn thấu một người.
Linh đứng đó, khay bạc trong tay, mờ nhạt trong đám đông. Anh như hạt cát lặng lẽ giữa biển người, bị bỏ quên và vô hình. Dẫu vậy không khí thì khác. Nó thay đổi, dày hơn, đặc hơn, như thể phòng này đang hấp thụ lấy hơi thở cuối cùng trước khi đến gần hơn, chạm vào từng ngóc ngách của căn phòng.
Vị vua không nói gì.
Có thể nói gì khi từng lời của ông chỉ là tiếng vọng không hình dáng, lập tức bị thổi bay bởi sự khinh thường, làm ngơ. Các lời khen ngợi xung quanh chỉ như tiếng gõ nhẹ vào nắp quan tài đã đóng kín của một đế chế đã chết từ lâu, lời tán dương từ đám giáo sĩ trở nên bén nhọn, lạnh lùng như những mũi kim cắt vào nền nhung mượt mà.
Một Hồng y đứng lên, áo choàng đỏ sẫm, nhấn mạnh:
"Chiến thắng này là minh chứng đức tin của chúng ta chính là sức mạnh, là ý chí của chúa trời!"
Không ai phản bác, cả phòng như vỡ òa trong niềm vui.
Đức vua gật đầu nhưng cái gật ấy không phải là sự đồng ý, đó là một sự buông bỏ, dấu hiệu thừa nhận rằng ông chỉ còn là món đồ trang trí trong lễ nghi của những kẻ khác. Vị vua từng nắm trong tay quyền lực tuyệt đối, giờ đây chỉ là cái bóng của kỷ nguyên đã tắt.
Linh không phải là người duy nhất nhận ra điều đó, càng không phải là người duy nhất mỉm cười trong lòng.
"Khi người ta quỳ quá lâu dưới ánh sáng, họ sẽ quên cách đứng thẳng."
Giọng Laurent như làn gió mỏng thoảng qua, dù không có mặt ở đây hiện diện của lão lại bao phủ anh, cảm giác đang tồn tại đâu đó tựa bụi nhang trong ngôi đền lặng lẽ bị quên lãng.
“Quan sát đi, Linh. Đây không phải tiệc mừng, đây là lễ đăng quang không ngai.”
Đột nhiên anh hùng không nói gì, ánh mắt hắn lướt qua đại sảnh như một con thú săn mồi tìm kiếm dấu vết của mục tiêu, một động thái, một phản ứng có thể cho hắn thấy rằng, vẫn còn kẻ không chịu khuất phục, có kẻ dám đứng vững trước cái kiêu ngạo vĩnh hằng của hắn.
Đôi mắt bắn vào từng người cho tới khi dừng tại Linh… để rồi biến mất, chỉ thoáng qua như chỉ nhìn vào cái bóng bị lãng quên.
Quái lạ, hắn cảm nhận được.
Rõ ràng có cái gì đó không đúng. Giữa bài thánh ca giao hưởng của phục tùng lại tồn tại sự kháng cự, không có sự hạ mình, không có sự lẩn tránh. Đó là một đôi mắt vẫn kiên định, không cúi đầu, không chao đảo, dù chỉ trong khoảnh khắc nhỏ nhất nhưng hắn không tìm thấy.
Hắn quay đi, giả vờ như không nhận ra gì có điều trong lòng, con sóng của nghi ngờ đã dấy lên.
Làm sao có thể tồn tại sự chống đối giữa biển người này?
Linh đứng yên nhưng bên trong cô, một trận chiến đang diễn ra. Từng lời nói của Nyx như thể vang lên trong đầu cô nhắc lại thứ quyền năng nguy hiểm của anh hùng.
Hiểu điều đó, anh đã soạn nên một bản nhạc, bản nhạc để tẩy não chính bản thân, buộc mình phải tin tưởng, phải khuất phục. Anh hít thật sâu, ép mình phải tin vào chính điều đang xảy ra, ép mình quên đi cảm giác, quên đi sự tự do, để trở thành một phần của cái thế giới mà bản thân không thuộc về.
Anh buông lỏng, không phản kháng. Mặc cho cảm xúc bị ép thấp xuống tận cùng như thể mọi ý nghĩ, mọi khát khao đều đã bị buộc lại, khóa chặt trong chiếc lồng sát vô hình.
Và khi đôi mắt Anh hùng lướt qua anh một lần nữa, thì hắn vẫn không cảm thấy bất kỳ sự kháng cự nào. Chỉ còn lại sự trống rỗng như thể cô đã trở thành một phần của cái thể giới vô vị này.
“...”
Giữa đêm, cuối cùng bữa tiệc cũng tan như một giấc mộng nặng nề vừa chấm dứt. Tràng vỗ tay đã lắng xuống, rượu cũng chỉ còn là mùi chua lẫn trong vải bàn nhàu nhĩ.
Vị vua được dìu ra ngoài như một món đồ sứ cần bảo quản. Các quý tộc và giáo sĩ bước đi bằng bước chân thỏa mãn nhưng trống rỗng. Và Anh hùng, với nụ cười đê tiện bất cần đã rời đi đầu tiên cùng vài nữ quý tộc nhằm tận hưởng buổi hoang lạc đêm nay.
Giờ đây chỉ còn lại những người hầu vô danh. Không ai cười, không ai nói, họ di chuyển như thể hơi thở của căn sảnh vẫn chưa tan hết, như thể tiếng vỗ tay vẫn còn vang vọng giữa cột trụ bằng đá lạnh.
Linh hoà vào dòng người lặng lẽ ấy, tay bê đĩa, lau bàn, gom khăn theo thói quen vô thức. Không ai để ý anh, đó chính là cách anh tồn tại.
Rồi có điều gì đó không đúng.
Một tờ giấy nhỏ, gập làm ba, kẹp giữa hai khay bạc như thể ai đó đã làm rơi… hoặc cố tình để lại.
Linh dừng tay một chút, đủ để mắt lướt qua. Không có tên, không có lời chào, chỉ có một ký hiệu, thời gian và địa điểm. Tinh tế, ngắn gọn, và tuyệt đối riêng tư.
Không có lý do gì để nó rơi vào tay anh trừ khi nó được đặt chính xác cho anh.
Linh kẹp mảnh giấy bằng ngón út, giấu nó trong lòng bàn tay, nét mặt không thay đổi để che giấu nội tâm bên trong, nơi đã khẽ chạm vào bề mặt ý thức như đầu kim lướt qua mặt nước tĩnh.
Không phải cảnh giác, mà là hứng thú.
Ai đó đang mời anh bước vào vòng chơi khác, một tầng sâu hơn của ván cờ. Không phải kẻ anh biết và chắc chắn không phải kẻ ngây thơ. Rõ ràng anh không phải người duy nhất đang đan lưới trong bóng tối.
Chỉ là cả hai đang dệt cùng một bức tranh… hay là đang giăng bẫy lẫn nhau?
Nét cười rất mỏng, như vệt gió đầu lưỡi dao lướt qua khoé môi Linh trước khi biến mất. Không ai nhìn thấy, cũng không ai cần phải biết. Chỉ có đêm nay, và điểm hẹn.
Anh đã sẵn sàng để tham gia.
Hành lang dẫn đến phòng đọc sách tĩnh lặng một cách không tự nhiên như thể từng viên đá lát sàn cũng đang nín thở, nghe ngóng tiếng bước chân Linh. Cánh cửa gỗ khép hờ, thả nhẹ ra sát khí bí ẩn như lưỡi dao chờ đợi đâm đến.
Linh không gõ. Cánh cửa được để mở nghĩa là lời mời vẫn còn hiệu lực. Anh chỉ cần bước qua ranh giới mong manh giữa “bên ngoài” và “đã vào cuộc”.
Bên trong, căn phòng không có gì. Không đèn, không sách mở, không lò sưởi cháy âm ỉ như mọi phòng đọc vẫn có. Chỉ là khoảng tối thở chậm rãi giữa những kệ sách cao vút, nơi bụi phủ dày đến mức khiến thời gian có vẻ như đã ngừng lại.
Ánh trăng không mời mà đến, tràn vào qua ô cửa sổ cao, rơi xuống sàn một vệt sáng bạc như sợi chỉ dẫn đường đủ để thấy bóng mình đổ dài, nhưng không đủ để nhận diện kẻ nào khác đang ẩn trong bóng tối.
Linh đứng yên không di chuyển, ở đây người đầu tiên lên tiếng thường là kẻ lộ mình. Vậy nên anh để cho sự im lặng nói thay.
Và quả thật, nó đang nói rất nhiều.
Bóng tối trong căn phòng này không vô nghĩa. Nó có hình hài, có hơi thở. Có sự chú ý.
Anh cảm nhận được điều đó, không bằng mắt mà bằng cảm giác rất cũ, như lúc còn nhỏ đứng giữa rừng và biết có thứ gì đó đang nhìn từ trong tán lá.
Một chiếc ghế gỗ khẽ kêu trong góc phòng. Âm thanh không lớn, vừa đủ để Linh biết anh không phải người đầu tiên đến.
Và càng không phải người duy nhất chờ đợi.
“...”
Vẫn không có ai bước ra từ bóng tối, không một lời chào. Nhưng sự hiện diện ấy rõ ràng đến mức có thể cảm thấy nó đang quấn quanh mình, đánh giá, cân nhắc… hoặc đơn giản là đang chờ để xem anh sẽ làm gì.
Linh hít một hơi chậm, không vì căng thẳng mà vì tò mò. Không gian này không đe dọa anh. Không hề, nó khiến anh cảm thấy như trở về nhà, nơi mọi thứ đều ẩn sau một lớp khác, nơi thật ra ai cũng đang đeo mặt nạ, không ai buồn tháo xuống.
Anh tiến thêm nửa bước, vừa đủ để ánh trăng liếm nhẹ qua bờ vai áo.
Chậm rãi, Linh lên tiếng, giọng vừa đủ nghe như lời chào hỏi, thì thầm giữa hai kẻ đồng lõa.
“Nếu ai đó đang dệt, thì đây là lúc nên hiện ra cho sợi chỉ khỏi đứt.”
Và anh chờ, không phải câu trả lời.


3 Bình luận