• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Hầu Nữ Vô Danh

Chương 05: Hầu nữ vô danh

2 Bình luận - Độ dài: 2,493 từ - Cập nhật:

Một mùi ngai ngái, lẫn giữa hương ẩm và thoang thoảng hoa héo, len qua kẽ mũi khiến Linh khẽ nhíu mày. Không gian xung quanh như co lại, chật chội đến mức anh cảm tưởng chỉ cần thở mạnh thôi, căn phòng cũng sẽ rung lên một nhịp mỏi mệt.

Ánh sáng từ chiếc đèn dầu trên tường rọi qua lớp kính mờ đục, bơi lội giữa bóng tối như con cá mắc kẹt trong hũ thủy tinh. Nó không soi rõ điều gì, chỉ làm hiện lên những góc mờ mịt càng thêm đáng ngờ. Gỗ dưới chân phát ra tiếng rên rỉ nhè nhẹ mỗi khi anh cử động, như đang phản đối sự hiện diện của kẻ lạ mặt. Và điều lạ nhất... chính là bản thân anh.

Trong gương, cô gái với đôi vai nhỏ và ánh mắt cũ kỹ nhìn anh không chớp. Tóc rũ xuống hai bên má, làn da tái nhợt như chưa từng thấy ánh nắng. Ánh mắt ấy... có phần quen thuộc, nhưng rõ ràng không phải của anh. Anh đưa tay chạm vào mặt kính, cảm giác lạnh buốt như để xác nhận rằng cô gái kia không chỉ là ảo ảnh.

Linh khẽ siết nắm tay.

Cảm giác mềm mại nơi đầu ngón tay khiến anh rùng mình. Không còn lớp da chai sần, không còn đường gân cứng rắn từng in hằn bởi súng, bởi dao, bởi mạng sống giành giật giữa lằn ranh sống chết. Cơ thể này... xa lạ, không chỉ khác biệt. Mà còn xa rời.

Anh bước khỏi giường. Bước chân lệch nhịp, trọng lực như bị viết lại, gót chân khẽ nhấc, một thói quen không phải của anh. Đôi chân vốn được rèn để chiến đấu, giờ phải học lại từ đầu như đứa trẻ mới tập đi, trong hình hài của người khác.

Ngực anh khẽ động. Không, không phải "anh". Linh cắn chặt răng, mắt hơi nheo lại khi bàn tay vô thức lướt qua vùng ngực lạ lẫm. Phản xạ tự nhiên, nhưng cảm giác để lại thì không thoải mái chút nào. Một thoáng kinh tởm thoáng qua, không phải vì cơ thể này là nữ. Mà vì nó... không phải của anh.

“Quái quỷ thật.”

Đây không phải thay đổi, mà là sự xóa sạch. Anh đã từng bị đánh đến gãy xương, bị bỏ đói, từng ngó thấy cái chết trong mắt người khác dẫu vậy chưa bao giờ... chưa bao giờ cảm thấy mất mình như lúc này.

Cảm giác bị bóc tách khỏi chính bản thể. Như thể ai đó đã lột sạch da anh, rồi nhét linh hồn anh vào khuôn đúc lạ hoắc. Một con dao bị thay lưỡi. Một chiến binh bị tước giáp. Một người đàn ông trần trụi dưới lớp vỏ không thuộc về mình.

Linh không nói, chỉ lặng nhìn người trong gương, mỗi nét cong mềm mại như nhắc nhở: Mày đã không còn là mày nữa.

...Tuy nhiên dù cơ thể có bị thay đổi thì ý chí vẫn vậy.

Anh vẫn là Linh. Dù là ai, dù ở đâu, dù mang hình hài gì, ý chí ấy sẽ không gãy.

Anh hít thật sâu, không khí đặc quánh, ngột ngạt. Mỗi nhịp tim của cơ thể mới đều xa lạ, như tiếng gõ cửa từ căn nhà không phải của mình. Anh nghe rõ từng nhịp, ghi nhớ từng cảm giác.

“Yếu ớt.” Anh lẩm bẩm. “Nhưng không vô dụng.”

Mắt anh quét qua căn phòng, đây rõ là nơi ở tạm bợ, không vũ khí, không công cụ. Từng chi tiết nhỏ đều ghi lại trong đầu như bản đồ chiến đấu: gờ tường có thể giấu đồ vật, khung gỗ dưới giường có thể gỡ làm vũ khí tạm thời, chiếc gương... có thể đập vỡ.

Anh lục tủ, tìm kiếm bất kỳ điều gì có thể dùng được nhưng chẳng có gì ngoài một cây kim nhỏ, mỏng. Dẫu vậy ánh thép dưới ánh trăng vẫn khiến tim anh đập nhanh hơn một nhịp. Với bàn tay biết cách, thứ tưởng chừng vô hại cũng có thể giết người.

Anh giấu kim vào tóc

Lúc này một suy nghĩ lướt qua như phản xạ: Dây cước thì sao?

Anh từng bóp nghẹt sinh mạng bằng một thứ đơn giản hơn thế. Một sợi dây mảnh, không tiếng động, không dấu vết, vũ khí của kẻ không muốn bị phát hiện. Anh sẽ phải tìm hoặc tự chế tạo nó. 

Có điều giờ chưa phải lúc.

Điều quan trọng hơn là anh đang ở đâu? Không phải địa lý, mà là vị trí trong trò chơi quyền lực này.

Linh mở cánh cửa gỗ khẽ như thể chạm vào kỷ niệm, thứ bản năng tự vệ đã ăn sâu đến mức không cần nghĩ cũng biết phải làm gì. Hành lang trải dài trước mắt, vắng tiếng người, trống rỗng. Đèn dầu chập chờn trên tường, bóng đổ nghiêng như ánh nhìn ngầm ẩn.

Không biển tên, không dấu hiệu cá nhân. Mỗi cánh cửa là bản sao của nhau, vô danh đến mức lạnh lẽo. Đây là khu dành cho những kẻ không tên, không vai vế như hầu nữ, như Celine.

Anh hướng mắt về cuối hành lang, cánh cửa lớn, tinh xảo hơn. Đó chắc hẳn là điểm tập trung quyền lực, hoặc ít nhất là thông tin. Nhưng anh không bước đến đó. 

Quan sát trước, hành động sau. Lúc nào cũng vậy.

Linh quay lại phòng, tay khẽ siết không phải để nắm đấm, mà để cảm nhận giới hạn của cơ thể này. Không còn là gã đàn ông từng giết người bằng ngón tay trần, giờ là cơ thể mảnh khảnh, mềm mại, dễ gãy nếu không biết cách giữ cân bằng.

Cũng vì thế… dễ được xem nhẹ.

Lọn tóc vướng víu khiến anh ngứa ngáy muốn cắt phăng đi, nhưng đó hành động mà Celine không bao giờ làm. Và Linh thì không thể để bất cứ ai nhận ra Celine không còn là Celine nữa.

Anh nằm xuống giường, nhìn trần nhà, nơi ánh trăng loang thành vệt. Trong đầu, từng bước đi lần lượt được vẽ ra, không phải bằng sự phán đoán mà bằng bản năng sống sót của kẻ từng bị ném vào lồng thú.

===

Bình minh đến. Cơ thể Celine tỉnh theo quán tính, dẫu vậy linh hồn bên trong thì vẫn lững lờ giữa quá khứ và hiện tại. Linh mở mắt, đầu choáng, cơ bắp cứng đờ, chuyển động vẫn chưa ăn khớp với suy nghĩ. Như thể chiến binh thức dậy trong thân thể đầy vết thương.

Tủ đồ chỉ toàn váy dài của người hầu, sắc đen làm nổi lên đường vân trắng. Anh mặc vào, chậm chạp, vụng về, bàn tay từng quen cầm súng giờ loay hoay với dây thắt lưng và lớp vải siết chặt. 

Một câu chửi khẽ bật ra. Nhưng anh vẫn mặc. Đây là lớp ngụy trang. Chiếc mặt nạ đầu tiên.

Khi bước ra, hành lang vắng vẻ tối qua đã trở nên đông đúc chật chội. Hầu nữ đi qua, bận rộn với công việc thường ngày nên không ai để ý đến một hầu nữ dậy muộn.

Gà giữa bầy gà, không nổi bật, không khác biệt. Đó là lợi thế.

Anh nhập dòng người, lặng lẽ hướng về khu bếp. Nơi đây mùi bánh mì, tiếng chảo mỡ sôi, dao chặt thớt vang... tất cả ập đến tựa nhát dao cứa vào ký ức đã mục nát. Nhưng Linh không bị xao động. Anh không đến để ăn, anh đến để hiểu.

Ai nắm giữ quyền lực? Ai phát mệnh lệnh? Ai là con tốt, ai là tay đao?

Và khi hiểu rồi… Thì chẳng cần dao, cũng có thể giết người.

Ở nơi này, từng bước chân đều mang theo trọng lượng của địa vị. Người phục vụ thì cúi đầu, lính gác thì giữ tay trên chuôi kiếm, còn kẻ mang huyết mạch hoàng tộc thì không cần quay lại cũng biết có bao nhiêu ánh mắt đang dõi theo họ. 

Một hệ thống phân cấp được xây dựng không chỉ bằng luật lệ, mà bằng thói quen, bằng nỗi sợ, bằng trừng phạt. Chỉ cần bước sai nửa nhịp sẽ bị nghiền nát như cát bụi dưới chân ngai vàng.

Linh hiểu điều đó và anh không quan tâm.

Luật chỉ ràng buộc những kẻ tin vào nó. Còn với anh, chúng chỉ là manh mối, là dấu hiệu để lần ngược đến kẻ đang viết ra luật.

Muốn thống trị trò chơi, anh biết rõ, không cần phải lật bàn, chỉ cần khiến người chia bài đổi luật mà không nhận ra.

Anh làm việc. Im lặng, vừa đủ tận tụy, vừa đủ mờ nhạt. Cũng chính lúc đó, đôi mắt anh không ngừng di chuyển. Mỗi người anh gặp đều là câu đố đang mở, ai thường ra lệnh? Ai né tránh trách nhiệm? Ai được lặng lẽ ưu ái mà không ai hiểu vì sao?

Dưới lớp váy hầu gái, anh không dọn dẹp phòng, mà đang thu thập thông tin. Không rót trà, mà đang thăm dò thói quen. Không cúi đầu, mà đang đếm nhịp thở của quyền lực.

Mỗi ngày, bản đồ trong đầu anh được mở rộng, từng mảnh ghép xếp với nhau tạo thành câu chuyện bí ẩn. Một cửa phòng khép hờ có thể tiết lộ chuyện ngoại tình. Một ánh mắt liếc qua hành lang có thể là dấu hiệu của thỏa thuận ngầm. Một nụ cười chậm trễ có thể là vết nứt đầu tiên trong liên minh lâu năm.

Cung điện không phải nơi để sống. Nó là mê cung được dựng nên từ giả dối và mưu toan. Linh không cần phá nó, anh chỉ cần hiểu đủ sâu để khiến nó sụp đổ từ bên trong.

Và anh lắng nghe. Không phải bằng tai, mà bằng sự im lặng của người đã sống trong lồng suốt quá lâu để hiểu rằng những điều quan trọng nhất không bao giờ được nói ra một cách rõ ràng.

Tiếng xì xào giữa các hầu gái là lời thú nhận bị ngụy trang thành đồn đại. Câu chửi rủa lính gác dành cho ca trực dài có thể là lời mời mở cửa. Mẩu bánh thừa trên khay thức ăn có thể chỉ ra người mà quý tộc yêu chiều nhất.

Linh không cần kiếm, không cần phép thuật. 

Thứ anh có là sự kiên nhẫn của kẻ biết rằng mọi hệ thống, dù chặt chẽ đến đâu, cũng có lỗ hổng. Chỉ cần đủ thời gian, đủ thông tin, thì ngay cả bức tường đá hoa cương kia cũng có thể bị phá bằng một cây kim.

Và thời gian, anh đã có. Hai tháng trôi qua, từng mảnh ghép đã rơi đúng vị trí. Câu hỏi giờ đây không còn là “ai” hay “ở đâu” mà là khi nào?

Anh bước chậm rãi trên nền đá cẩm thạch, như vẫn là một phần của đám đông vô danh, nhưng trong đầu, bàn cờ đã hiện ra. Và bây giờ, đã đến lúc đặt quân cờ đầu tiên.

Buổi sáng bắt đầu như mọi ngày. Ánh nắng len lỏi qua lớp rèm dày, chiếu vệt sáng mềm lên sàn đá. Cung điện thức dậy bằng tiếng bước chân vội vã, tiếng cửa gỗ kẽo kẹt, tiếng thì thầm không bao giờ đủ rõ để phân biệt là thật hay giả.

Nhưng hôm nay, có một sự chệch nhịp nhỏ, chỉ vừa đủ để kẻ quan sát nhận ra.

Chiếc trâm cài tóc mà Linh luôn gài lệch sang bên phải, nay được đổi sang bên trái. Một tín hiệu không ai để ý cũng không cần ai để ý, trừ một người.

Cô hầu gái tên Mari, người từng bật khóc giữa đêm vì bị quý tộc sàm sỡ, giờ đã học được cách nuốt nước mắt mà không cần nhắm mắt lại. Cô ta nhìn thấy chiếc trâm, và bước chân cô trở nên nhẹ hơn một nhịp. Chỉ vậy, chông lời nói, không gật đầu, không ánh mắt trao đổi.

Trò chơi bắt đầu bằng sự im lặng.

Ở phía hành lang phía tây, nơi kho nguyên liệu được canh giữ lỏng lẻo vào giờ giao ca, tại đó có chiếc khăn tay màu xanh nhạt rơi xuống, nằm bất động như thể ai đó đã sơ ý đánh rơi. Có điều Linh biết rõ không có gì là ngẫu nhiên trong cung điện này. Mọi thứ đều là sự chuẩn bị.

Chiếc khăn là tín hiệu thứ hai.

Vài phút sau, lính gác đổi ca người mới đến, Liam, là kẻ hay càu nhàu chuyện bị bắt trực đêm mà không được tăng lương. Linh từng đưa cho hắn một bình rượu ngọt vào ngày tuyết, chỉ một lần duy nhất, rồi không bao giờ nhắc lại. Nhưng lòng biết ơn ở nơi này là loại nợ không cần hóa đơn.

Liam liếc thấy khăn, khẽ thở dài, rồi quay đi đúng ba bước trước khi dừng lại giả vờ điều chỉnh đồng phục.

Linh lướt qua hắn như gió, nhẹ nhàng, kín đáo và biến mất sau cánh cửa chưa kịp đóng chặt.

Phía trong là căn phòng đầy hương gỗ mục, bụi bám trên các thùng gỗ, không phải bụi của thời gian mà là bụi của lãng quên. Đây không phải nơi giấu vật quý mà là nơi che giấu sự thật. Và hôm nay, Linh đến để lấy một mẩu nhỏ từ sự thật đó.

Dưới lớp sàn gỗ, bên dưới tấm ván lệch là tập thư từ đã được giấu kín suốt nhiều năm. Không ai tìm, cũng không ai nhớ. Nhưng Linh thì nhớ. Anh đã từng nghe lời nói hớ giữa hai quý tộc về vụ tình ái bị chôn vùi, một đứa trẻ ngoài giá thú bị loại bỏ khỏi gia phả, và người mẹ bị gả đi vội vã như thể chưa từng tồn tại.

Linh cầm lấy tập thư, lướt nhanh qua vài dòng chữ nghiêng ngả, mực đã nhòe trong khi nỗi đau thì còn nguyên. Một cái tên, một dấu hiệu, một điểm yếu.

Anh không cần nhiều, chỉ một chút đòn bẩy.

Khi bước ra khỏi căn phòng, cánh cửa khép lại mà không phát ra tiếng động. Không có dấu vết nào để lại, không ai nhìn thấy anh bước vào và sẽ chẳng ai biết anh từng ở đó.

Đó là cách mà quyền lực thật sự vận hành. Không phải bằng sức mạnh, mà bằng khả năng thao túng những thứ người khác không buồn quan tâm.

Và với Linh, điều người ta lãng quên luôn là kho báu quý giá nhất.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Sau khi đọc xong miêu tả, hoặc đã đọc ở đâu đó nhưng quên thì tôi vẫn chưa biết nhân vật chính tóc màu gì.
P/s: chắc là màu đen.
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
ờ nhỉ, bác nói tôi ms để ý :"> ban đầu tôi viết Celine tóc nâu ấy mà chắc xóa mất
Xem thêm