Hoàng triều Đại Long
Dongammar (with his elecmental system)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi 1: Lửa quyền lực

Chương 5: Trăm hoa đua nở

0 Bình luận - Độ dài: 2,422 từ - Cập nhật:

Mặt trời lên cao, ánh sáng vàng nhạt len qua từng kẽ lá, rọi xuống lối đi lát đá trong Ngự Hoa Viên. Sương sớm còn vương trên cánh hoa mẫu đơn đỏ rực, lung linh như hạt ngọc. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương cỏ cây tươi mát. Nhân bước chậm rãi trên con đường quanh co, tâm trí chìm vào những toan tính.

Mấy ngày qua, hắn đã dần quen với cuộc sống trong hoàng cung. Kiến Hưng Đế – thân phận mới của hắn – chỉ mới 12 tuổi, nhưng đang nắm giữ quyền lực, nhưng thực tế chẳng phải vậy. Từ khi Thái hậu lui về hậu cung, triều đình trở nên hỗn loạn. 

Thái sư Trịnh Quang, vị đại thần quyền lực nhất, nắm giữ quân đội và áp đảo triều chính. Lão lấy danh nghĩa phò tá ấu chúa để lấn át các quan khác. Thượng thư bộ Lại Lê An - một công thần khác, từng là đối trọng của lão, giờ lại có dấu hiệu liên minh với lão. Ngoài các quan trung lập và trung thành với tiên đế, vẫn còn đám quan lại đứng ngoài, chỉ chực chờ thời cơ để ngả theo phe có lợi hơn.

Bất ngờ bị đưa vào vòng xoáy này, hắn thực sự chẳng biết phải xoay xở ra sao. Theo thói quen, hắn đưa tay lên vuốt tóc mái, nhưng ngay khi đầu ngón tay chạm vào chiếc sừng rồng nhỏ, hắn khựng lại. Đúng rồi... tóc hắn đã được cung nhân búi gọn lên cao, chẳng còn gì để vuốt nữa.

Nhân chớp mắt, bàn tay hạ xuống, trong lòng đột nhiên trống rỗng. Cảm giác này... vẫn chưa quen nổi. 

Phía sau, Ngọc Hân lặng lẽ bước theo từ nãy giờ. Thấy hắn dừng lại rồi khẽ thở dài, nàng tò mò hỏi: “Hoàng huynh, huynh đang nghĩ gì thế?”

Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, Nhân thoáng giật mình. Hắn quay lại, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Hân. “À… Không có gì đâu, chỉ hơi mệt chút thôi.” - Hắn khẽ cười, nhưng nụ cười thoáng gượng gạo.

Rồi hắn chỉ vào một chiếc đình, bên hồ, đằng xa: “Hay ta ra đó ngồi nghỉ một lát.”

Nhân tựa lưng vào lan can gỗ của đình, lặng lẽ quan sát mặt nước xanh biếc của hồ sen phía dưới. Gió nhẹ lùa qua, mang theo hương thơm dìu dịu của hoa quế nở muộn. Hương trà càng thêm ngào ngạt khi bên kia lửa được châm thêm, ngọn lửa nhỏ bùng lên từ đầu ngón tay cung nhân.

Đây là ma thuật, thứ tồn tại hiển nhiên ở thế giới này. Hơn nữa, những người ở đây cũng có những điều khác biệt, khác với người thường. Nhân thấy kẻ cánh rồng, người mang đuôi rồng, thậm chí có cả kẻ đầu đội sừng rồng… Dường như ai cũng sở hữu ít nhất một nét đặc biệt như vậy. Vừa nghĩ hắn vừa lẩm bẩm: “Người rồng nhỉ… chẳng trách đất nước này lại tên Đại Long…”

Nhân quay sang nhìn. Ngọc Hân ngồi bên cạnh, đôi chân nhỏ đung đưa theo nhịp, cái đuôi rồng cũng khẽ ngoe nguẩy dưới tà áo. Nàng cầm một miếng bánh ngọt lên, cắn thử một miếng, rồi đôi mắt sáng rỡ. Nhìn cảnh này Nhân cũng vui lây. 

Chẳng biết nàng đã ăn đến miếng thứ mấy, nhưng vừa nhấc một miếng lên, nàng chợt dừng lại, đặt xuống, mắt thoáng lưỡng lự.

Nhân nhướng mày: “Sao muội không ăn tiếp?”

Hân ngập ngừng đáp: “Bánh ngon như vậy, muội muốn để dành một ít.” 

Hắn chống cằm, cười nhẹ: “Cho ai?”

“Thanh Vân với An Dân. Hai đứa nói sẽ vào cung thỉnh an huynh.”

Nụ cười của Nhân thoáng chững lại. Hắn nhìn lướt qua cung nhân bên cạnh, rồi quay lại hỏi: “Khi nào?”

Hân nghiêng đầu: “Chắc cũng sắp tới rồi.”

Hắn im lặng vài giây, rồi chậm rãi gật đầu. “Thế thì muội cứ ăn đi. Nếu hết thì bảo Ngự trù làm thêm là được mà.”

Nghe thế, Hân lại vui vẻ ăn tiếp, vẻ mặt thỏa mãn. Nhân nhìn nàng, khóe môi nhếch nhẹ. Sự hồn nhiên này… cũng thật đáng quý.

Hắn liếc nhìn cung nhân bên cạnh, trầm giọng dặn dò: “Quay lại Điện Kim Quang. Nếu Bình Nguyên Vương đến, dẫn thẳng đến đây.”

Tên cung nhân khom người, rồi nhanh chóng rời đi.

Nhân ngả người ra sau, ánh mắt mệt mỏi dõi lên bầu trời xanh thẳm, tâm trí vương vấn những suy tư.

Thanh Vân và An Dân, hai người em cùng cha khác mẹ với Hoàng đế - là con của Thái Tổ và Thục phi họ Ngô. Sau khi kế vị, Kiến Hưng đế phong Dân làm Bình Nguyên Vương, ban cho ba mẹ con họ một phủ đệ ngoài kinh thành. Hắn lặng lẽ ngẫm nghĩ.

Một hồi sau, Hân ngẩng phắt đầu, reo lên vui vẻ khi thấy hai bóng dáng từ xa bước tới cùng cung nhân:” Họ đến rồi!” 

Bước vào đình là hai thiếu niên ăn vận trang nhã. Thanh Vân, khoác váy lụa xanh nhạt, mái tóc búi đơn giản, gương mặt thanh tú với đôi mắt bình thản. Dáng vẻ nàng đoan trang, chững chạc hơn so với tuổi. Đi bên cạnh là An Dân, vóc dáng nhỏ nhắn nhưng trông hoạt bát hơn nhiều. Chị em họ đều có cặp cánh nhỏ. Cả hai đồng loạt cúi người thi lễ: "Thần muội, thần đệ thỉnh an Hoàng thượng."

Hân bật cười, khoát tay: "Thôi nào, nghiêm túc thế làm gì!"

Nhân cũng khẽ gật đầu: "Miễn lễ."

Thanh Vân đứng thẳng dậy, ánh mắt lướt qua bàn trà rồi dừng lại trên đĩa bánh gần hết, mỉm cười: "Xem ra muội đến trễ rồi."

Hân che miệng cười tinh nghịch: "Bánh ngon quá, muội không nhịn được! Hai người ăn đi, vẫn còn mà."

Nhân tiếp lời: "Hai đứa cứ ăn tự nhiên, Ngự thiện phòng đang làm thêm rồi."

An Dân chẳng khách sáo, ngồi xuống, cầm miếng bánh cắn một miếng, gật gù: “Ngự trù vẫn khéo tay như mọi khi!”

Thanh Vân chỉ rót trà, nhấp một ngụm, rồi nhìn Nhân, hỏi thăm: “Không biết sức khỏe hoàng huynh đã khá hơn chưa?” 

Nhân đặt chén trà xuống, giọng điềm tĩnh: “Ổn rồi, ta đã khỏe lại.”

Thanh Vân mỉm cười, chắp tay cúi người: “Vậy thì chúc mừng hoàng huynh.”

Thấy vậy, An Dân vội đặt miếng bánh cắn dở xuống, bắt chước chị: “Chúc mừng hoàng huynh!”

Nhân xua tay, nét mặt giãn ra: “Được rồi, hai người không cần đa lễ thế.” 

Thanh Vân vẫn nghiêm túc đáp: “Phận làm muội muội, đương nhiên chuyện này nên làm.” 

Nhân thoáng cười, giọng dịu lại: “Có lòng là được rồi.”

Thanh Vân như sực nhớ ra: “Nhân tiện thì Mẫu phi có nhờ muội dâng lên hoàng huynh chút lòng thành để tẩm bổ ạ” - Nói rồi nàng vỗ tay ra hiệu cho cung nhân. 

Một hộp gỗ sơn son được dâng lên, bên trong là một quả nhỏ đỏ sẫm, vỏ căng bóng như ngọc thẫm. Mùi hương thanh ngọt thoảng lan trong không khí.

Thanh Vân nhẹ giọng: "Đây là Huyết Ngọc Hồng Tâm, linh quả chỉ kết trái vào đêm trăng đỏ. Giúp khí huyết lưu thông, thân thể nhanh chóng hồi phục. Mẫu phi sai người tìm được, đặc biệt dâng lên hoàng huynh."

Nhân lướt tay qua bề mặt nhẵn mịn, khẽ gật đầu: “Vậy muội gửi lời đa tạ đến Thái phi giúp ta.”

Dừng lại đôi chút, hắn hỏi: "Dạo này Thái phi vẫn khỏe chứ?"

Thanh Vân khẽ cúi đầu: "Đa tạ hoàng huynh đã quan tâm, người vẫn khỏe, chỉ là không tiện vào cung để thỉnh an."

Nhân trầm ngâm gật đầu: "Quả thật vương phủ cũng khá xa hoàng cung, nhưng như vậy ta cũng yên tâm rồi."

Hắn quay sang Bình Nguyên Vương, ánh mắt lấp lửng: "Dạo này ta nghe nói An Dân đệ học ma thuật có tiến bộ lớn, phải không?"

An Dân hơi giật mình, ngước mắt nhìn hắn, rồi lập tức cúi đầu, nhỏ giọng: "Thần đệ… không dám nhận đâu ạ… chỉ học qua loa thôi mà…”

Nhân mỉm cười nhẹ khi thấy An Dân bối rối, nhưng hắn không trêu chọc thêm mà chỉ gật đầu nhẹ, giọng trầm xuống đôi chút: “Khiêm tốn là tốt, nhưng đôi khi cũng nên thể hiện bản thân. Sau này, đệ cũng có trách nhiệm với trăm họ mà.”

An Dân thoáng đỏ mặt, ngước lên nhìn hắn trong thoáng chốc, rồi cúi đầu: "Thần đệ không dám… chỉ mong làm tròn bổn phận là đủ rồi ạ.”

Thanh Vân ngồi bên, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu em trai, nhưng vẫn phảng phất nét nghiêm nghị cố hữu. Giọng nàng chắc nịch mà ấm áp: “Huynh cứ yên tâm, thằng bé này tuy dụt dè, nhưng sau này chắc chắn sẽ giúp huynh gánh vác phần nào.”

Đột nhiên, mắt Nhân sáng lên như vừa nảy ra một ý hay. Hắn quay phắt sang An Dân cười: “Hay là Dân đệ cho ta xem chút thành quả học ma thuật đi, được không?”

An Dân ngập ngừng, miệng mấp máy như muốn từ chối: “Nhưng mà… thần đệ…”

Thanh Vân chẳng để em mình kịp thoái thác, nàng huých nhẹ khuỷu tay vào người cậu, giọng nửa đùa nửa ép: “Hoàng huynh đã mở lời thế rồi, đệ cứ thể hiện chút đi. Đừng làm chị mất mặt chứ!”

“Vâng…” An Dân lí nhí đáp, nhưng đôi tay vẫn run run, rõ là cậu chưa hết do dự.

___

Đứng bên bờ hồ, không quá xa lương đình, Bình Nguyên Vương hít một hơi sâu, rồi chậm rãi giơ hai tay về phía mặt nước yên ả. Mắt cậu nhắm lại, đôi môi mấp máy lẩm bẩm những câu chú mà Nhân gần đó cũng chẳng tài nào nghe rõ. 

Từ hai lòng bàn tay, một quả cầu nước dần dần hiện ra, lơ lửng giữa không trung. Tiếng lẩm nhẩm của cậu bé vẫn đều đều vang lên, kéo theo từng dòng nước như trồi lên từ hư không, cuốn xoáy vào quả cầu, làm nó phình to dần. Ban đầu chỉ bé như nắm tay, rồi lớn cỡ quả bóng, cuối cùng đường kính ngang cả cánh tay cậu. Bên trong quả cầu, nước cuộn trào dữ dội, sủi bọt trắng xóa như đang sôi sục.

Đột nhiên, An Dân ngừng lẩm bẩm, mắt mở to đầy quyết tâm, nói lớn: “Tấn công!”

Quả cầu nước lao vút đi như mũi tên, “Ùm!” – một tiếng nổ vang dội, nước từ mặt hồ bắn tung lên thành cột cao ngất, vượt cả mái đình. Những giọt nước rơi xuống rào rạt như cơn mưa, lách tách trên mái ngói. Mọi người xung quanh trợn tròn mắt, vài tiếng xuýt xoa khe khẽ vang lên.

Hân đứng cạnh, vừa vuốt mấy giọt nước bắn lên vai áo vừa thốt lên: “Ma thuật trung cấp cơ đấy!” Nàng liếc sang An Dân, thấy cậu bé cũng ướt nhẹp vai áo, chỉ biết cười gượng gạo rồi lặng lẽ bước về chỗ.

“Vâng… phải ạ,” An Dân gãi đầu, nụ cười ngượng nghịu hiện rõ trên khuôn mặt còn đỏ vì hồi hộp.

Thanh Vân nhíu mày, đưa tay vỗ nhẹ lên vai em trai, giọng trách yêu: “Lần sau niệm chú thì to lên chút đi. Thầy chẳng dạy đệ thế sao mà cứ lí nhí mãi?”

An Dân cúi đầu, nhỏ đáp: “Vâng… đệ nhớ rồi ạ.”

Mắt Nhân dán chặt vào mặt hồ đang dần yên ả trở lại, lòng thầm ngỡ ngàng. Hắn không ngờ ma thuật lại có thể mạnh mẽ đến vậy – đòn vừa rồi, uy lực chẳng khác gì một quả lựu đạn nổ tung. Mà người thi triển lại chỉ là một đứa trẻ 9 tuổi. Hắn lẩm bẩm trong đầu: “Đúng là không thể xem thường…”

Hân để ý thấy hắn ngẩn người, bèn lay nhẹ tay áo: “Hoàng huynh…?”

Hắn giật mình quay lại, cười gượng để che đi sự ngỡ ngàng: “À, không sao, chỉ là vụ nổ vừa rồi làm ta hơi ù tai chút thôi.”

Rồi hắn quay sang An Dân, vỗ tay bôm bốp, nụ cười rạng rỡ: “Không ngờ đệ lại giỏi đến vậy! Ma thuật sư trung cấp ở tuổi này, chẳng phải chỉ Đại Long ta mới có nhân tài thế này sao?”

Cả Thanh Vân và An Dân đồng thanh cúi người thi lễ, giọng cung kính: “Đa tạ Hoàng huynh quá khen.”

Nhân phẩy tay, cười thoải mái: “Thôi nào, ta đã bảo không cần đa lễ thế mà.”

---

Bốn người ngồi trò chuyện thêm một lúc, không khí dần nhẹ nhàng hơn. Bất chợt một cung nữ bước tới trước đình, hành lễ trang trọng: “Tham kiến Bệ hạ, tham kiến Công chúa, tham kiến Vương gia.” Đó là Thảo Liên, vài giọt nước từ cơn “mưa” vừa rồi vẫn còn đọng trên mái tóc đen nhánh của cô.

Nhân nghiêng đầu hỏi: “Cung Trường Lạc có chuyện gì sao?”

“Dạ, Thái hậu cho mời Bệ hạ và Công chúa đến dùng bữa tại cung Trường Lạc ạ,” Thảo Liên đáp, giọng rõ ràng.

“Được rồi, ngươi truyền lời lại rằng Trẫm sẽ đến ngay.”

Thảo Liên hành lễ lần nữa rồi lui bước. Nhân quay sang Thanh Vân và An Dân, giọng nhẹ nhàng: “Hai người cứ ở lại đây thêm chút nữa cũng được.”

Thanh Vân mỉm cười từ chối, ánh mắt kiên định: “Đa tạ Hoàng huynh, nhưng thần muội và Dân đệ xin phép về vương phủ trước.”

“Vậy thì ta đi trước đây. ” Nhân gật đầu, rồi cùng Hân rời khỏi đình.

Phía sau, hai chị em cùng cung nhân đồng loạt cúi người thi lễ: “Cung tiễn thánh giá.”

Trước khi bước hẳn ra khỏi hoa viên, hắn khựng lại một thoáng, mắt lặng lẽ nhìn về phía hai chị em. Trong lòng thoáng nghĩ, nếu hắn rời đi, những đứa trẻ này sẽ phải gánh vác trách nhiệm nặng nề. Hắn khẽ thở dài, bước chân chậm rãi xa dần.

 ~~~ IN ELEMENTAL SYSTEM ~~~

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận