Hoàng triều Đại Long
Dongammar (with his elecmental system)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi 1: Lửa quyền lực

Chương 2: Sau cơn mưa

0 Bình luận - Độ dài: 2,117 từ - Cập nhật:

Lại thêm một đêm nữa trôi qua. Ánh ban mai lấp ló sau dãy núi, hắt lên bậc đá trước điện Kim Quang, mờ nhạt mà dịu dàng.

Suốt cả đêm, lão thái giám tổng quản Lưu Cẩn vẫn túc trực bên ngoài, chẳng dám lơ là một khắc nào.

Từ xa, công chúa Ngọc Hân tiến lại. Lão vội vàng chạy đến, định bưng lấy khay gỗ giúp nàng, kính cẩn thưa: “Chuyện này công chúa không cần tự tay làm đâu ạ. Cứ để hạ nhân đảm đương là được.”

Nhưng nàng ngăn lại: “Cứ để ta. Chưa rõ kẻ nào đã hạ độc Thánh thượng, nên tạm thời ta chẳng thể tin ai được, kể cả ngươi.”

Nghe vậy, Lưu Cẩn cúi đầu thật sâu: “Vâng, Công chúa nói phải.” Lão bước sang bên để không cản lối nàng, rồi lặng lẽ theo sau.

Đến trước cửa đại điện, lão cùng vài thái giám khác nhanh chóng mở cửa cho công chúa bước vào.

***

Cùng lúc đó, ở một nơi xa xôi, tách biệt hoàn toàn.

Kéo lê đôi chân mệt mỏi, Nhân trở về ngôi nhà cũ. Bao lâu rồi hắn mới trở về nơi này? Chắc có lẽ đã vài tháng. 

Trước cửa, hắn khựng lại. Mọi thứ chìm trong tĩnh lặng, không một tia sáng hắt ra, trông như một căn nhà hoang bị lãng quên. Sự im ắng này khiến hắn ta lạc lõng. Chỉ nửa năm trước, nơi đây từng sáng sủa, rộn ràng tiếng cười, bởi có người anh yêu thương – ông nội. Nếu ông còn đây, chắc sẽ trách: “Về nhà thì phải vui lên chứ!” khi thấy gương mặt anh thẫn thờ. Nghĩ vậy, Nhân mỉm cười, bước vào trong. Theo thói quen, anh cất tiếng: “Ông ơi, con về rồi đây!” dù biết chẳng ai đáp lời.

Hắn đứng lặng giữa căn phòng tối. Tiếng chào cất lên, rồi dần tan vào bóng đêm, như chưa từng tồn tại. Đôi mắt dần thích nghi với bóng tối, ánh sáng yếu ớt từ đèn đường hắt qua khe cửa sổ, chiếu lên những vệt bụi lơ lửng.

Bật sáng căn phòng, mọi thứ vẫn như cũ từ ngày ông rời đi: chiếc bàn gỗ nhỏ kê lệch góc, cái ghế mây sờn cũ, kệ gỗ đầy những món đồ cổ ông từng nâng niu. Chỉ khác là giờ đây, chúng phủ một lớp bụi mỏng, như bị thời gian bỏ rơi.

Bước tới kệ gỗ, Nhân nhìn những món đồ lặng lẽ: chiếc bình gốm nứt cạnh, vài đồng xu xỉn màu, cái đồng hồ quả lắc ngừng chạy từ lâu – “kho báu” của ông. Ông say mê đồ cổ lạ lùng, chẳng bận tâm thật hay giả. Ông hay nói: “Cái đẹp không nằm ở giá tiền, mà ở câu chuyện nó kể.” Mỗi lần như vậy, ông lại cầm một món đồ, xoay trở trong tay, ánh mắt sáng rỡ như trẻ con. Có lần, hắn trêu ông khi thấy ông mang về một bức tượng nhỏ xíu, rõ là hàng nhái chợ trời. Ông chỉ cười khà khà, đặt nó lên kệ như một tuyệt tác.

Nhân khẽ lướt ngón tay qua vết nứt trên chiếc bình gốm. Hắn nhớ lại buổi chiều mưa, ông ngồi đây, tỉ mẩn lau chùi từng góc cạnh, giọng kể chuyện trầm ấm về một thời xa xưa – thật hay chỉ là tưởng tượng, hắn cũng chẳng rõ. “Con thấy không, cái bình này từng thuộc về một thương nhân giàu có.” ông nói, giọng hào hứng. Giờ thì chẳng còn ai kể chuyện, chỉ còn tiếng mưa tí tách ngớt dần ngoài mái hiên.

Chợt nhớ ra điều gì, Nhân bỏ chiếc ba lô sau lưng xuống. Mở khóa kéo, lục trong mớ đồ đạc lộn xộn, rồi chạm vào một vật cứng, vuông vắn. Hắn khựng lại, nhẹ nhàng rút ra: một chiếc hộp gỗ nhỏ, vừa nằm gọn trong hai bàn tay, mang vẻ cổ kính. Gỗ mun đen bóng, chạm khắc hoa văn sóng nước đã phai màu, các cạnh mòn nhẵn với vài vết xước. Nắp hộp khép chặt bằng chốt đồng xỉn màu nhưng vẫn chắc chắn. Hắn vuốt nhẹ lên bề mặt, cảm nhận sự mát lạnh.

Nhân mỉm cười – đây là thứ hắn ta tình cờ thấy ở một gian hàng nhỏ bên đường, nơi trú mưa. Người bán mời mọc: “anh trú mưa ở đây chắc cũng là duyên, vừa hay tôi còn món cuối…” Lúc đầu, hắn chẳng để tâm, chỉ định tạnh mưa rồi đi. Nhưng khi ông ta lấy chiếc hộp ra, anh nghĩ ngay đến ông nội và quyết định mua.

Hắn đẩy chốt đồng, mở nắp. Bên trong lót vải lụa đỏ ngả màu, mềm mại nhưng sờn góc. Giữa lớp vải là một chiếc ấn ngọc nhỏ cỡ lòng bàn tay, lấp lánh yếu ớt dưới ánh đèn. Chiếc ấn vuông vức, khắc từ ngọc xanh sẫm, mượt mà. Mặt trên chạm hình rồng uốn lượn, từng vảy nhỏ tinh xảo, mắt rồng lấp lánh. Mặt dưới là những nét chữ cổ mà hắn không đọc được, sâu và sắc nét. Dù không biết thật hay giả, hắn vẫn cảm nhận được sức nặng của nó – không chỉ từ vật chất, mà từ câu chuyện nó mang.

Hắn nâng chiếc ấn lên, ngắm nghía, tưởng tượng ông nội sẽ thích thú thế nào, xoay nó qua lại, rồi kể về một triều đại xa xưa mà ông tự nghĩ ra. Nghĩ vậy, hắn khẽ cười, đặt chiếc ấn trở lại, đóng nắp hộp.

Nhân bước tới kệ gỗ, đặt chiếc hộp cạnh chiếc bình gốm. Chiếc hộp gỗ mun lấp lánh yếu ớt dưới ánh sáng, hòa vào những kỷ vật ông nội để lại. “Ông thích thì cháu để đây cho ông ngắm.” - hắn thì thầm, giọng lạc đi. Ngoài trời, gió đêm khẽ thổi, mang theo hơi ẩm của đất sau mưa.

Với tay lấy chiếc khăn cũ treo ở góc gần đó, hắn quyết định lau sạch bụi trên kệ như ông vẫn làm. Tay lướt qua từng món: đồng xu xỉn màu, bức tượng nhỏ, rồi đến chiếc hộp gỗ mun. Hắn cầm nó lên, lau nhẹ quanh các cạnh. Chiếc khăn bám vào chốt đồng. Hắn nghiêng tay, kéo mạnh hơn để gỡ ra, nhưng chiếc hộp tuột khỏi tay, rơi xuống sàn với tiếng “cộp” khô khan, vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng.

Nhân hốt hoảng cúi xuống, tim đập thình thịch. Nắp hộp bung ra, chiếc ấn ngọc lăn lóc trên sàn, lấp lánh yếu ớt. Hắn vội nhặt lên, kiểm tra với đôi tay run run. Thoạt đầu, nó dường như nguyên vẹn, nhưng rồi một tiếng “rắc” nhỏ vang lên. Một vết nứt nhỏ xuất hiện nơi góc rồng, rồi bất chợt lan nhanh như tia chớp, chằng chịt như mạng nhện. “Không…” Nhân thì thầm, mắt mở to. Hắn bỗng nhớ lời ông nội từng nói, nửa đùa nửa thật: “Đồ cổ đôi khi chứa sức mạnh từ thời xa xưa, đừng làm vỡ nó!” Lúc ấy, hắn chỉ cười, nghĩ ông đùa. Giờ thì hắn không chắc nữa.

Từ những vết nứt, một luồng sáng kỳ lạ tỏa ra – xanh lam nhạt xen lẫn tím huyền ảo, lung linh như dòng nước. Ánh sáng bùng lên như cơn lốc, cuốn lấy chiếc ấn. Nó lơ lửng giữa không trung, xoay tròn chậm rãi. Căn phòng sáng rực. Luồng sáng tràn khắp ngóc ngách, khiến những món đồ trên kệ rung lên khe khẽ. Những hạt bụi lơ lửng trong không khí chợt bừng sáng, như hàng ngàn con đom đóm vỡ tan giữa cơn lốc huyền ảo. Nhân cảm thấy một luồng khí lúc nóng ran, lúc lạnh buốt quấn lấy người. Hắn ta đưa tay che mắt, cố hét lên, nhưng giọng bị nuốt chửng. Ánh sáng kéo anh vào một vòng xoáy vô hình. Rồi tất cả tối sầm.

Hơi thở Nhân đứt quãng, cả cơ thể như bị nghiền nát bởi một sức mạnh vô hình. Trước mắt, bóng tối và ánh sáng vặn xoắn, cuốn lấy từng mảnh ý thức, kéo hắn vào một cơn lốc xoáy vô tận.

Nhân không biết mình đã rơi vào cơn ác mộng này bao lâu. Nhưng bây giờ, hắn không còn rơi nữa. Cơ thể dần có cảm giác trở lại, đầu óc hỗn loạn nhưng không còn trống rỗng. Một cơn đau buốt xuyên qua thái dương khiến hắn ta rên khẽ.

Nhân choàng mở mắt.

Màn lụa trắng lay nhẹ, ánh sáng đèn dầu nhảy múa trên nền gấm thêu hoa văn cổ. Một mùi hương xa lạ thoảng trong không khí – trầm hương.

(Đây không phải phòng của mình.) 

Hắn nhíu mày, nhanh chóng rà soát cảm giác cơ thể. Không có vết thương, không đau nhức, chỉ có một chút nặng đầu.

(Mình đang ở đâu?) 

Hắn nhấc tay lên – nhưng bàn tay này... nhỏ hơn, mịn hơn. Hắn lật qua lật lại, ánh mắt tối lại.

Hắn xoay người, kéo chăn xuống, thử nhấc chân bước xuống giường. Nhưng đúng lúc đó – một cơn đau buốt xuyên qua thái dương. Nhân lảo đảo, ôm lấy đầu. Một loạt hình ảnh lạ lẫm tràn vào tâm trí. Những ký ức không phải của hắn.

(Không... khoan đã... đây là…) 

Rất nhanh, cả hai như đã đồng nhất với nhau, cơn đau mau dịu đi. “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” - Hắn thì thầm.

“Choảng…” Tiếng động chói tai cắt ngang dòng suy tư của Nhân. Quay về phía tiếng động, anh thấy một cô gái đứng đó. Dưới chân cô là khay gỗ sơn son ướt nhẹp bởi thứ nước đen còn phảng phất hơi ấm, lẫn trong đó là những mảnh bát sứ vỡ. Đôi mắt cô dần hoe, trĩu nước mắt. “Hoàng… Hoàng huynh…” - giọng cô khàn đặc đi. 

Cô lao đến, nước mắt trào ra. “Huynh tỉnh rồi! Muội lo lắm…”

Nhân sững người. Cơ thể cứng đờ khi vòng tay cô ôm lấy hắn. Hắn không đẩy ra, nhưng cũng không ôm lại.

“Ngọc Hân…” - hắn vô thức thốt lên. Rồi khựng lại.

Hắn nhíu mày, ánh mắt hoang mang. “…Em là ai?”

Ngọc Hân buông tay, run run: “Huynh nói gì vậy? Là Ngọc Hân, em gái của huynh mà…”

Nhân ngẩn người, ánh mắt dán chặt vào gương mặt đẫm nước mắt của Ngọc Hân. Trong đầu hắn, những mảnh ký ức lạ lùng lại trỗi dậy, những ký ức mang tên Ngọc Hân. Nhưng đồng thời, ký ức của chính mình vẫn rõ ràng như vừa mới đây. Hai thế giới đan xen khiến hắn ta choáng váng, như thể linh hồn đang bị xé làm đôi.

“Ngọc Hân…” - Nhân lặp lại, lần này chậm rãi hơn, như để kiểm chứng. Hắn đang cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra với chính mình. Hắn đưa tay chạm vào ngực, nơi một viên tinh thể trắng nhỏ đang nằm yên, phát ra thứ ánh sáng yếu ớt. Một cảm giác kỳ lạ lan tỏa từ đó, như có thứ gì đó đang sống trong cơ thể hắn mà không thuộc về anh.

Ngọc Hân lau vội nước mắt, ánh mắt vừa mừng vừa lo: “Hoàng huynh, huynh sao vậy? Hay là trong người vẫn còn chỗ nào không khỏe?” Nhưng hắn chỉ lắc đầu, ánh mắt trống rỗng.

Nhân đảo mắt quanh căn phòng, vẻ hoang mang: “Đây là đâu?" 

Nào ngờ lời này Hân lại nghe thấy, cô lo lắng: “Huynh thật sự không nhớ gì sao? Đây là tẩm điện của huynh mà.” 

“Thần nghe thấy tiếng động, không biết có chuyện gì…” - Lão Lưu vừa vén tấm màn bước vào, vừa thưa. Thấy Hoàng đế đã tỉnh lại, lão chẳng nói xong câu. Tức thời, lão quỳ xuống hành lễ: “Cung nghênh Thánh thượng!”

Ngọc Hân ngẩng lên, đôi mắt còn vương lệ nhưng ánh nhìn đã sáng hơn: “Đúng rồi, Lưu Cẩn, ngươi phải báo ngay cho Thái Hậu biết!”

Lưu Cẩn vội vàng đứng thẳng, cung kính cúi đầu: “Vâng!”

Ngọc Hân quay lại nhìn hắn chằm chằm, như sợ chỉ cần chớp mắt, anh sẽ lại chìm vào hôn mê. Đôi mắt nàng đỏ hoe, bàn tay vẫn nắm chặt tay hắn ta. Nhưng Nhân chỉ im lặng, ánh mắt lạc vào khoảng không, cuốn theo tiếng bước chân gấp gáp của lão Lưu vang lên trên nền đá lạnh… 

~~~ IN ELEMENTAL SYSTEM ~~~

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận