CHƯƠNG 5:
Tít tít tít!
Tiếng đồng hồ báo thức vang lên inh ỏi, báo hiệu 6 giờ sáng. Takuto khẽ nhíu mày, vươn tay tắt chuông rồi ngồi dậy, mắt vẫn còn lờ đờ vì cơn buồn ngủ. Cậu hít một hơi thật sâu, ép bản thân phải tỉnh táo, rồi lục đục thay đồ và vệ sinh cá nhân một cách chỉn chu để chuẩn bị đi làm.
Trong khi đó, ở phía bên kia giường, Zainin vẫn ngủ say như chết, hơi thở đều đều, thậm chí còn khẽ ngáy. Takuto liếc nhìn ông, lắc đầu ngán ngẩm:
"Đúng là người già, ngủ còn sâu hơn cả mình nữa..."
Dù hơi ghen tị với Zainin vì có thể ngủ nướng, nhưng Takuto cũng không còn thời gian để bận tâm. Cậu nhanh chóng kiểm tra lại đồ đạc rồi rời khỏi nhà trọ, sẵn sàng cho ngày làm việc đầu tiên.
Takuto chạy bộ nhịp nhàng đến nhà máy, vừa kịp lúc ca làm bắt đầu. Hôm nay, cậu được giao nhiệm vụ thu gom các bộ phận hỏng hoặc dư thừa trong quá trình sản xuất. Người giám sát đưa cho cậu một bao tải lớn cùng với đôi găng tay bảo hộ. Takuto nhìn vào đống dụng cụ vừa được phát, một chút hoài niệm chợt dâng lên trong lòng.
"Công việc này... giống hệt ngày trước."
Cậu khẽ cười, nhớ lại khoảng thời gian từng lặn lội khắp nơi nhặt nhạnh các linh kiện để kiếm sống. Nhưng không để mình chìm trong hoài niệm quá lâu, Takuto nhanh chóng bắt tay vào công việc, miệt mài làm cho đến tận tối muộn.
Khi trở về nhà trọ, cậu thả bịch chiếc bao tải xuống sàn, toàn thân mệt nhoài. Trong phòng, Zainin đang ngồi trên ghế, cầm một đống poster nhặt được bên ngoài để tìm việc ưng ý.
"Ngày đầu thế nào, nhóc?"
"Mệt hơn cháu nghĩ, nhưng vẫn trong tầm kiểm soát." Takuto đáp, rồi thả người xuống giường, mặt úp xuống gối.
"Thế còn cái đống này? Đừng nói là cậu ôm cả rác về nhà đấy nhé."
Takuto ngẩng đầu lên, cười nhạt. "À... chỉ là thói quen khó bỏ thôi. Nếu ông thấy phiền thì cháu sẽ vứt đi."
Zainin giơ tay chặn lại ngay trước khi Takuto kịp đứng lên.
"Này, tôi có nói là tôi không thích đâu. Trước khi gia nhập hội, cậu từng thu gom linh kiện để kiếm sống, đúng không? Dễ hiểu thôi, mấy cái thói quen kiểu này đâu dễ bỏ."
"Cứ để đó đi. Ai biết được sau này có lúc cần đến nó thì sao."
Takuto nhắm mắt lại, tận hưởng một chút yên bình hiếm hoi sau một ngày dài.
Sáng hôm sau, mọi thứ lặp lại như thường lệ. Takuto thức dậy, vệ sinh cá nhân rồi lên đường đi làm. Trong khi đó, Zainin vẫn tiếp tục lật tung đống poster, kiên nhẫn tìm kiếm một công việc phù hợp với mình.
Một ngày làm việc trôi qua, Takuto kết thúc ca làm và rời khỏi nhà máy. Đường phố vẫn tấp nập, ánh đèn neon hắt sáng khắp nơi, tạo nên một khung cảnh đầy sinh động nhưng cũng có chút gì đó xa lạ với cậu.
Nhưng đúng lúc đó, bước chân cậu khựng lại.
Ở phía xa, một nhóm người đang đi về phía cậu. Một mái tóc quen thuộc, một dáng người cậu không thể nào quên—Laura và những thành viên còn lại của nhóm.
Takuto ngày càng tiến lại gần, cảm giác hồi hộp dâng lên trong lòng cậu. Không kiềm chế được nữa, cậu cất tiếng gọi lớn:
"Mọi người đấy à?!"
Một trong những người phía trước quay lại—đúng rồi, chính là Laura. Đôi mắt cô ấy mở to, sững lại trong giây lát trước khi chạy thật nhanh về phía cậu.
Không nói một lời, cô nhào đến ôm chầm lấy Takuto.
"May quá... Tớ đã lo cho hai người lắm đấy..." Giọng Laura run lên, bàn tay cô siết chặt lấy cậu, như thể muốn xác nhận rằng cậu vẫn còn nguyên vẹn.
"Này... mọi người đang nhìn đấy... với lại người tớ đang bẩn lắm..."
Laura giật mình, nhanh chóng thả cậu ra, khuôn mặt hơi ửng đỏ. Cô hắng giọng, cố lấy lại vẻ bình tĩnh:
"Hiện tại bọn tớ đang tìm nhà trọ để ở. Không ngờ lại gặp cậu ngay đây..."
"Vậy hay là mọi người qua chỗ tớ đi. Nhà trọ tớ đang ở vẫn còn nhiều phòng trống lắm."
Kaijo và Tinji khẽ nhún vai, lắc đầu từ chối:
"Tiếc quá nhóc, bọn ta đã tìm được nhà trọ ưng ý rồi." Tinji nói, rồi nhướng mày trêu chọc. "Có vẻ cậu sẽ phải hộ tống hai người đẹp này về rồi."
"Vậy Laura và..." Cậu ngập ngừng nhìn cô gái lạ mặt đứng bên cạnh.
"Tôi tên là Kisaki."
"Vậy Laura và Kisaki, hai cậu có muốn về nhà trọ nơi tôi và Zainin đang ở không?"
"Ừm, được thôi."
Kisaki khoanh tay, hờ hững đáp:
"Sao cũng được."
Về đến nhà trọ, Laura và Kisaki nhanh chóng hoàn thành thủ tục nhận phòng. Sau khi chào tạm biệt Takuto, cả hai về phòng nghỉ ngơi.
Takuto mở cửa phòng mình và ngay lập tức nhìn thấy Zainin đang nằm la liệt giữa một đống poster tìm việc, miệng lẩm bẩm trong cơn mơ:
"Công... việc... này... khòoo..."
"Quyết tâm phết nhỉ, lão già."
Nói xong, cậu thay đồ rồi nằm bẹp xuống giường, kết thúc một ngày dài vừa mệt mỏi vừa nhẹ nhõm. Cuối cùng, những người đồng đội của cậu đã tập hợp đầy đủ.
Sáng hôm sau là ngày nghỉ của Takuto, anh cùng mọi họp bàn kế hoạch trong phòng của anh và Zainin
"Thế tính sao đây, sao không nhân cơ hội rời đi trước khi cả thành phố bị phong tỏa " Zainin hỏi
Kaijo liền đáp:" Tôi cũng đã thử cách đó rồi, bọn chúng đều đã dàn quân khắp thành và chỉ cho vào chứ không cho ra"
"Khó rồi đây" rồi ông đưa mắt nhìn Laura
"Vậy giờ tính sao đây 'lãnh đạo "
"Tạm thời, chúng ta vẫn phải tiếp tục ẩn mình trong thành phố. Nếu bọn chúng đã phong tỏa hoàn toàn, thì chỉ còn cách tìm một lối thoát khác. Nhưng trước hết, chúng ta cần thu thập thêm thông tin về lý do thực sự của việc phong tỏa này."
Kisaki dựa lưng vào tường, giọng điệu thờ ơ nhưng lời nói lại sắc bén:
"Có thể đây không đơn thuần chỉ là phong tỏa để kiểm soát an ninh. Nếu chúng dàn quân dày đặc như vậy, rất có thể bọn chúng đang tìm kiếm thứ gì đó... hoặc ai đó."
Takuto gật đầu, đồng tình với nhận định của Kisaki:
"Chúng ta cần xác nhận xem có tin đồn gì lan truyền trong dân chúng không. Tôi có thể dò hỏi trong nhà máy, nơi đó có nhiều công nhân từ khắp nơi trong thành phố, có thể họ sẽ biết điều gì đó."
Zainin cười khẩy, tay chỉ vào Tinji và Kaijo:
"Tốt đấy, nhóc. Còn ta và 2 tên này sẽ cắm quân ở 1 số khu vực để thu thập thông tin."
Laura gật đầu, ánh mắt trở nên nghiêm túc:
"Được, vậy cứ theo kế hoạch này. Tối mai, chúng ta sẽ họp lại để tổng hợp tất cả những gì đã thu thập được. Hy vọng lúc đó chúng ta sẽ có manh mối rõ ràng hơn về chuyện gì đang thực sự diễn ra."
Mọi người đều đồng ý, ai nấy đều rời khỏi phòng và chuẩn bị cho nhiệm vụ của mình.
Takuto đi đến nhà máy để thám thính. Dù hôm nay là ngày nghỉ, cậu vẫn được phép ra vào khu vực làm việc. Suốt mấy ngày qua, cậu luôn quan sát và nghi ngờ về những cỗ máy mà đám kỹ sư đang chế tạo.
Lợi dụng lúc không ai để ý, Takuto lấy bút và một mảnh giấy nhỏ, nhanh chóng phác thảo lại hình dáng của cỗ máy. Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau khiến cậu giật bắn mình.
"Hôm nay cậu được nghỉ mà nhỉ, sao lại mò đến đây?"
Takuto quay lại, nhận ra đó là tên quản lý. Cậu lập tức giấu mảnh giấy đi, cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi trả lời:
"Thưa sếp, thú thật là ở nhà chán quá nên em lên đây đi dạo quanh nhà máy một chút thôi."
"Tùy cậu thôi."
"Khoan đã." – Tên quản lý lên tiếng. "Theo chính sách mới của chính phủ, tôi phải kiểm tra xem cậu có mang theo thứ gì từ nhà máy ra ngoài hay không."
"Nhưng trước đây sếp vẫn cho em đem mấy linh kiện lặt vặt về mà?"
"Trước đây cậu chỉ thu gom rác ở khu vực bên ngoài. Nhưng lần này, cậu đã vào hẳn khu vực sản xuất, nên phải tuân theo quy định."
Takuto siết chặt tay trong túi áo, cảm nhận được mảnh giấy vẫn còn nằm đó. Cậu cần phải tìm cách thoát khỏi tình huống này mà không gây ra nghi ngờ…
"Được thôi, xếp cứ kiểm tra." – Cậu thản nhiên giơ hai tay lên.
Tên quản lý gật đầu, tiến đến bắt đầu kiểm tra túi áo và quần của cậu. Takuto khéo léo giấu mảnh giấy trong lòng bàn tay, chờ thời cơ thích hợp để tẩu tán nó, rà soát một lúc nhưng không tìm thấy gì khả nghi. Đến khi chuẩn bị rời đi, mắt hắn chợt liếc xuống tay Takuto.
"Mở tay ra."
Takuto biết không thể trốn tránh, cậu nhanh trí bóp nhẹ mảnh giấy khiến nó nhăn lại, rồi thản nhiên mở tay ra, đồng thời giả vờ đánh rơi nó xuống đất.
Tên quản lý cau mày cúi xuống nhặt lên, nhưng khi mở ra, hắn chỉ thấy một mảnh giấy trắng nhàu nát, chữ nghĩa và nét vẽ bên trong đã bị mồ hôi tay của Takuto làm nhòe đi.
"Đây là cái gì?"
"À... em hay có thói quen nghịch giấy ấy mà. Lúc nãy trong lúc rảnh tay có vò tờ giấy này chơi, không ngờ lại bị xếp để ý vậy luôn à?"
Tên quản lý nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu, rồi cuối cùng chỉ lắc đầu:
"Cẩn thận đấy, đừng để tôi bắt gặp cậu lảng vảng ở đây một cách đáng ngờ nữa."
"Vâng, vâng, em nhớ rồi." – Takuto cười trừ, rồi nhanh chóng rời khỏi khu vực sản xuất.
Cậu ra khỏi nhà máy, giả vờ đi dạo một vòng rồi lén lút tìm một chỗ vắng vẻ. Cậu lật mặt sau của mảnh giấy – phần mà cậu đã cố tình giữ khô ráo – may mắn thay, một phần bản vẽ vẫn còn nhìn được.
"Suýt nữa thì tiêu..." – Cậu thở phào, rồi nhét mảnh giấy vào túi, quyết định về nhà trọ để phục chế lại trước khi thông tin này bị mất hoàn toàn.
Zainin, Kaijo và Tinji "cắm trại" tại các quán ăn, lắng nghe những tin đồn từ dân địa phương. Nhờ đó, họ phát hiện ra quân chính phủ đang triển khai nhiều cỗ máy kỳ lạ khắp thành phố.
Kisaki đảm nhận nhiệm vụ trinh sát. Cô tìm đến các địa điểm cao, quan sát toàn cảnh thành phố và nhận thấy những cỗ máy này đang dần bao vây toàn bộ khu vực.
Trong khi đó, Laura lang thang khắp các con phố, để ý thấy hàng loạt xe tải chở các thiết bị máy móc bí ẩn đến nhiều địa điểm khác nhau.
Đến tối, cả nhóm tập trung tại phòng của Takuto và Zainin để báo cáo tình hình.
Takuto nhìn quanh, ánh mắt nghiêm trọng:
"Mọi người cũng thấy rồi đúng không? Những cỗ máy kỳ lạ đó..."
Mọi người gật đầu xác nhận. Ai cũng có cùng một thắc mắc: Những cỗ máy này rốt cuộc là gì?
"Chúng không chỉ xuất hiện trong nhà máy, mà còn được đặt xung quanh thành phố và vận chuyển đi khắp nơi."
"Và nhìn từ trên cao, số lượng của chúng không hề ít."
Kaijo khoanh tay, trầm giọng: "Bọn chính phủ chắc chắn đang chuẩn bị một thứ gì đó lớn."
Zainin xoa cằm, nhìn về Takuto: "Nhóc, cậu đã ở trong nhà máy, có phát hiện được gì không?"
Takuto rút mảnh giấy ra, đặt lên bàn: "Tớ đã cố vẽ lại sơ đồ một trong những cỗ máy đó. Không may là bị tên quản lý tóm, nhưng tớ đã xử lý ổn thỏa. Dù vậy, hình vẽ này chưa đầy đủ."
Mọi người cúi xuống nhìn bản phác thảo.
Kaijo nhíu mày: "Cỗ máy này trông khá phức tạp. Nhưng ta không hiểu mục đích của nó là gì."
"Dựa trên những gì tớ thấy trong nhà máy, chúng có vẻ là một dạng máy phát sóng hoặc rào chắn năng lượng."
Laura ngẩng đầu lên, đôi mắt nghiêm trọng: "Nếu chúng là rào chắn... thì có thể nào chính phủ đang muốn lập một vòng phong tỏa tuyệt đối không?"
Kaijo đấm nhẹ lên bàn: "Nếu vậy thì không đơn giản là phong tỏa bình thường nữa. Chúng ta có thể bị nhốt vĩnh viễn trong đây."
Zainin thở dài: "Khả năng cao là vậy. Nhưng vấn đề quan trọng nhất bây giờ là: Chúng ta làm gì tiếp theo?"
Cả nhóm rơi vào im lặng, ai cũng đang suy tính bước đi tiếp theo trong tình huống nguy hiểm này.
Bỗng nhiên, mặt đất rung chuyển dữ dội. Chiếc cốc nước đặt trên bàn cũng bắt đầu rung lên từng đợt, báo hiệu điều bất thường sắp xảy ra.
Tinji, đang đứng ngoài ban công, bất ngờ hét lớn:
"Có vẻ nhóc Takuto nói đúng rồi đấy! Mọi người mau ra ngoài xem này!"
Cả nhóm vội vã chạy ra. Cảnh tượng trước mắt khiến ai cũng sững sờ, những bức tường năng lượng khổng lồ từ từ trồi lên, chúng tạo thành một lớp rào chắn kiên cố, tựa như một chiếc lồng khổng lồ, nhốt tất cả mọi người bên trong. Những bức tường năng lượng khổng lồ màu xanh nhạt, nối liền với nhau thành một màn chắn bao phủ toàn bộ thành phố. Ánh sáng nhấp nháy trên bề mặt của chúng tạo ra cảm giác áp bức khủng khiếp.
"Khốn kiếp... Đúng là rào chắn thật!" – Kaijo nghiến răng.
Laura siết chặt nắm tay, khuôn mặt đầy lo lắng: "Chúng đã bắt đầu phong tỏa hoàn toàn thành phố... Nếu chúng ta không tìm ra cách thoát ra trước khi hệ thống hoàn tất, thì e rằng..."
"Thì chúng ta sẽ trở thành tù nhân trong cái lồng khổng lồ này." – Kisaki lạnh lùng tiếp lời.
Takuto nhìn về phía nhà máy, nơi cậu làm việc. Những cỗ máy phát sóng mà cậu từng thấy giờ đây đang sáng rực, rõ ràng chúng chính là nguồn gốc của rào chắn này.
Zainin thở dài, xoa xoa thái dương: "Có vẻ như thời gian không còn nhiều thời gian nữa... Giờ chúng ta cần một kế hoạch."
Bầu không khí trở nên căng thẳng đến ngạt thở. Cả nhóm đứng trên ban công, lặng người nhìn những bức tường năng lượng khổng lồ dâng lên, phong tỏa hoàn toàn thành phố TataKa. Tất cả đều hiểu rằng, kể từ giây phút này, việc rời khỏi nơi đây đã trở thành điều không tưởng.
Takuto siết chặt nắm đấm, giọng cậu trầm xuống:
"Vậy là chúng đã ra tay thật rồi..."
Zainin dựa lưng vào lan can, thở dài:
"Có vẻ như từ giờ, chúng ta sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài đối mặt."
Từng người trong nhóm đều nhận ra rằng, cuộc chiến thực sự đã bắt đầu.
Thành phố TataKa giờ đây không khác gì một chiếc lồng khổng lồ và họ - những con chim bị nhốt bên trong - sẽ phải tìm cách thoát ra trước khi quá muộn.
Hết chương 5


0 Bình luận