• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 06

0 Bình luận - Độ dài: 3,830 từ - Cập nhật:

CHƯƠNG 6:

Takuto cất tiếng, giọng cậu trầm xuống:

"Mọi người...? ..."

Không một lời hồi đáp. Bầu không khí nặng nề bao trùm cả nhóm. Ai cũng mang trên mặt vẻ kinh hãi và lo lắng. Đặc biệt là Laura—ánh mắt cô trống rỗng, bởi tất cả những kế hoạch mà cô đã dày công chuẩn bị giờ đây đều đổ vỡ.

"Này! Mọi người định ngồi đây suy sụp đến bao giờ?! Chúng ta không có thời gian để gục ngã đâu!"

Tiếng hét như một cú tát thức tỉnh cả nhóm.

Zainin bật dậy, bàn tay siết chặt thành nắm đấm:

"Nhóc ấy nói đúng! Giờ không phải lúc để hối hận! Mau cùng nhau tìm cách thoát khỏi tình cảnh này!"

Kaijo, Tinji và Kisaki nhanh chóng lấy lại tinh thần, cùng đồng thanh đáp gọn:

"Ừm."

Tuy nhiên, chỉ có Laura là vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô hồn, thiếu sức sống.

Zainin quan sát cô một lúc, rồi nhẹ giọng đề nghị:

"Hôm nay khôi phục tinh thần thế là đủ rồi. Mọi người về phòng nghỉ ngơi đi, mai chúng ta sẽ bàn tiếp."

Vừa lúc mọi người rời khỏi phòng, Zainin bất ngờ vỗ mạnh vào lưng Takuto, khiến cậu loạng choạng suýt ngã.

"Cái quái gì thế ông già?!" Takuto nhăn mặt, quay sang gắt.

"Khá lắm, nhóc. Không chỉ là người duy nhất giữ được cái đầu lạnh, mà còn vực dậy tinh thần cả nhóm. Tiến bộ vượt bậc so với cái ngày cậu còn lóng ngóng trong buồng soát giấy đấy!"

*Bên phòng của Laura và Kisaki*

Laura nằm bất động trên giường, đôi mắt vô hồn dán chặt vào trần nhà. Từng suy nghĩ hỗn loạn xoay vòng trong đầu cô, đan xen giữa sự tuyệt vọng và bất lực. Kế hoạch đã sụp đổ, mọi thứ cô từng tính toán giờ chỉ còn là đống đổ nát.

Kisaki đứng ngoài ban công, tựa người vào lan can, ánh mắt dõi theo khung cảnh hỗn loạn bên dưới. Tiếng hét, tiếng bước chân gấp gáp vang lên không ngừng, phản chiếu sự hoảng loạn của cả thành phố. Cô khẽ thở dài, rồi quay lại nhìn Laura:

"Cậu định trốn tránh đến bao giờ nữa? Mọi người đang cần cậu đấy."

"..."

Laura vẫn nằm im, không chút động tĩnh. Đôi mắt cô trống rỗng, như thể đã lạc mất chính mình trong mớ hỗn độn này. Kisaki bước lại gần, nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, ánh mắt nghiêm túc nhìn Laura.

"Cậu biết đấy, chẳng có kế hoạch nào hoàn hảo tuyệt đối. Đôi khi thất bại là điều không thể tránh khỏi, nhưng chính nhờ nó mà chúng ta trưởng thành hơn. Cậu định trốn tránh mãi sao? Định bỏ mặc mọi người ngay lúc khó khăn nhất à?"

Cô khẽ thở dài, đưa tay gãi đầu, giọng điệu có phần bất lực nhưng vẫn giữ được sự chân thành.

"Laura mà tớ biết không phải thế này. Cậu ấy bình tĩnh đến đáng sợ, luôn tìm ra cách để vượt qua mọi thử thách. Chứ không phải một người vừa nếm mùi thất bại đã gục ngã như thế này."

Nhưng Laura vẫn lặng im. Không một phản ứng, không một ánh mắt hồi đáp.

"Thôi được rồi, cứ suy nghĩ thêm đi. Tớ cũng mệt rồi, ngủ đây."

"..."

Không nói gì thêm, Kisaki nằm xuống giường, khẽ trở mình nhắm mắt.

Bên ngoài, ánh đèn nhấp nháy mờ nhạt, hòa cùng những âm thanh hỗn loạn của thành phố, khiến bầu không khí trong phòng vốn đã nặng nề nay càng thêm ngột ngạt.

*Sáng hôm sau*

Cộc... cộc.

Zainin uể oải mở mắt, lẩm bẩm gì đó rồi chậm rãi lê bước ra cửa. Vừa mở hé cánh cửa, ông đã thấy Kisaki đứng đó, vẻ mặt đầy căng thẳng.

“Sáng sớm thế này... oáp... có chuyện gì à?” Zainin vừa hỏi vừa ngáp dài, đôi mắt còn chưa mở hẳn.

“Cháu vừa tỉnh dậy thì... Laura biến mất rồi! Cháu đã tìm khắp phòng, cả ban công cũng không có… Cô ấy đi đâu từ lúc nào không ai biết cả!”

“...Rắc rối rồi đây.”

Kisaki đảo mắt nhìn quanh, cơ thể khẽ run lên vì lo lắng. Nhưng trước khi cô kịp nói thêm gì, một tiếng "BỐP!" vang lên khiến cô giật bắn mình.

Zainin vừa vỗ tay thật lớn, vừa nhếch mép cười:

“Ta hay làm vậy khi ai đó mất bình tĩnh, hiệu quả lắm đấy chứ! Nhưng mà này, cháu nên hít sâu vào đi. Sao bọn trẻ thời nay dễ bị kích động thế nhỉ? Lấy lại cái vẻ lạnh lùng vốn có của cháu xem nào.”

“...Lỗi cháu.” Cô cúi đầu, rồi ngẩng lên ngay, giọng vẫn còn chút sốt ruột. “Thế giờ làm gì đây? Hay để cháu ra ngoài tìm cậu ấy?”

“Ta nghĩ nên để con bé có không gian riêng mà suy nghĩ đã. Với lại, Takuto mới rời khỏi phòng. Để ta gọi thằng nhóc đi tìm Laura luôn cho.”

Kisaki gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự lo lắng khó giấu.

Takuto như thường lệ, vẫn cuốc bộ đến nhà máy. Nhưng lần này, đường phố trống vắng đến kỳ lạ. Những con đường nhộn nhịp ngày nào giờ trở nên tĩnh mịch. Các quán ăn đóng cửa im lìm, tòa nhà cao tầng trơ trọi dưới ánh nắng nhợt nhạt. Sự im lặng đến rợn người khiến sống lưng cậu lạnh buốt, bước chân theo phản xạ cũng vô thức nhanh hơn.

Đến nơi, một tấm bảng “ĐÓNG CỬA” treo lủng lẳng trước cổng nhà máy, như một dấu chấm hết cho những sinh hoạt thường ngày. Takuto khẽ nhíu mày “Thật luôn à”, nhưng chẳng thể làm gì ngoài quay lưng rời đi.

Trên đường về, cậu dừng lại một chút, ngước mắt nhìn thành phố Tataka—nơi vừa hôm qua còn rực rỡ và sầm uất, giờ chỉ còn là những con phố trơ trọi, lác đác vài bóng người. Thay vào đó, cảnh vệ xuất hiện khắp nơi, đi thành từng nhóm, rà soát mọi ngõ ngách. Một không khí nặng nề bao trùm, như thể cả thành phố đang bị một bàn tay vô hình siết chặt.

Lúc ngang qua công viên, Takuto bỗng khựng lại.

Giữa không gian hoang vắng, trên chiếc xích đu cũ kỹ, một cô gái đang ngồi lặng lẽ, đôi chân nhẹ nhàng đung đưa nhưng vô hồn, như thể chẳng còn bận tâm đến bất cứ thứ gì xung quanh.

Mái tóc bạch kim khẽ lay động theo gió.

Laura.

Takuto nheo mắt, nhìn chằm chằm cô bạn của mình. Cậu không quen thấy cô như thế—lặng lẽ, cô độc, và dường như đã đánh mất một phần chính mình.

Takuto vẫn đứng yên, mắt dán chặt vào Laura. Trong đầu cậu bỗng vang lên một giọng nói trầm thấp:

"Này nhóc, có việc cho cậu đây."

Takuto giật mình. Giọng của Zainin. Ông ấy đang dùng 'Đàm Đạo' để liên lạc từ xa.

"Cần tìm Laura à?"

“Nhưng tôi đã…”

"Ồ? Nhìn phản ứng vậy thì là đúng rồi nhỉ. Tôi thấy cô ấy rồi, ngay ở công viên gần nhà trọ. Muốn tôi hộ tống cô ấy về không?"

"Không cần, cứ để cô ấy ở đó thêm một lúc đi."

"Được thôi. Nếu có gì thì báo—"

Tách!

Đường truyền cắt đứt. Có vẻ Zainin đã tắt 'Đàm Đạo'.

Takuto hít sâu, quay lưng rời khỏi công viên, định tìm thứ gì đó để lót dạ. Một quán ăn nhỏ gần góc phố vẫn còn mở cửa. Cậu chọn cho mình một chỗ gần cửa sổ, gọi một phần ăn đơn giản rồi lặng lẽ nhâm nhi. Nhưng ngay lúc ấy, ngoài trời bất chợt nổi gió. Những hạt mưa lách tách rơi xuống, rồi nhanh chóng nặng hạt hơn.

Rào rào...

Takuto ngước mắt nhìn bầu trời xám xịt, lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an khó tả.

(Mình đáng lẽ không nên để cô ấy ở đó...)

Bất giác, cậu bật dậy.

"Thanh toán!"

Không đợi lấy tiền thừa, cậu lao ra ngoài cầm lấy chiếc ô của ai đó. Chạy dưới cơn mưa xối xả, xuyên qua những con phố vắng tanh, bước chân ngày càng gấp gáp.

Đến công viên, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cậu khiến tim cậu thắt lại.

Laura vẫn ngồi yên trên xích đu, không nhúc nhích.

Cơn mưa lạnh buốt quấn lấy thân hình nhỏ bé của cô, nhưng cô vẫn bất động, như thể đã trở thành một phần của khung cảnh xám xịt này.

***

Laura sinh ra trong một gia đình quý tộc danh giá. Ngay từ nhỏ, cô đã được kỳ vọng sẽ trở thành một thiên tài, một niềm tự hào của gia tộc. Cô cố gắng hết sức để không làm cha mẹ thất vọng. Thế nhưng, thế giới quý tộc đầy rẫy những toan tính và phản bội. Trong một phi vụ làm ăn, cha cô bị các thế lực khác vu oan, lãnh án lao động khổ sai. Mọi nỗ lực kêu oan đều trở thành vô nghĩa. Tối hôm trước ngày cha bị đưa đi, Laura ôm chặt tập tài liệu về vụ án, lật từng trang với hy vọng mong manh rằng có thể tìm ra một lối thoát. Nhưng với bộ não non nớt của một cô bé bảy tuổi, điều đó gần như bất khả thi. Trong khi cô tuyệt vọng tìm cách cứu cha, thì mẹ cô đã nhanh chóng tái hôn với một người đàn ông giàu có khác, bỏ lại cô một mình trong chính căn nhà của mình.

Sáng hôm sau.

Tiếng xích sắt loảng xoảng vang lên trong không gian tĩnh lặng. Người cha yêu dấu của cô bị xiềng xích, bị bịt mắt và dẫn đi như một tên tội phạm nguy hiểm.

Laura gào lên, chạy đến, nước mắt lăn dài trên gương mặt nhỏ nhắn:

“DỪNG LẠI! BỐ TÔI VÔ TỘI! XIN CÁC NGƯỜI HÃY THẢ ÔNG ẤY RA!”

Cô giãy giụa, cố gắng lao đến bên cha, nhưng đám lính canh thô bạo kéo cô lại.

Người cha, dù bị bịt mắt, vẫn hướng về phía tiếng kêu khóc của con gái. Ông cố mở miệng, muốn nói điều gì đó, nhưng những trận đòn roi trước đó đã cướp đi giọng nói của ông. Chỉ còn lại những cử động yếu ớt nơi đôi môi.

Laura nghẹn ngào nhìn cha, cố đoán những lời ông muốn nói.

(Không sao đâu, con gái… Mọi thứ sẽ ổn thôi...)

Nước mắt làm mờ tầm nhìn của cô.

"KHÔNG!!!"

Laura dốc hết sức chạy theo chiếc xe áp giải. Nhưng chiếc xe ngày càng xa, bóng cha dần dần biến mất khỏi tầm mắt. Cô vẫn tiếp tục chạy, đôi chân nhỏ bé kiệt quệ dần.

Trời bất chợt đổ mưa.

Con đường trơn trượt khiến cô vấp ngã. Đầu gối rách toạc, bàn tay bầm tím vì chống xuống nền đá lạnh buốt. Nhưng nỗi đau thể xác chẳng thấm vào đâu so với cơn tuyệt vọng đang bóp nghẹt tâm hồn cô.

Cô ngồi bệt dưới mưa, nước mắt hòa lẫn với những giọt nước lạnh buốt, còn những kẻ qua đường chỉ lướt qua như thể chẳng hề nhìn thấy cô.

Cho đến khi…

Một người đàn ông xuất hiện.

Hắn đứng đó, lặng lẽ nhìn cô.

Mưa vẫn rơi nặng hạt, nhưng dường như hắn chẳng bận tâm đến điều đó.

“Này, nhóc. Muốn có một mái nhà mới không?”

Laura ngước lên, đôi mắt đỏ hoe chạm vào ánh nhìn sắc bén của người đàn ông lạ mặt.

Hắn khoác trên mình một bộ đồ đen đơn giản. Giữa màn mưa trắng xóa, hắn trông như một bóng ma.

Đó là Daisuke.

Laura nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Daisuke. Mí mắt cô nặng trĩu vì kiệt sức, rồi mọi thứ tối sầm lại.

Khi tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ.

"Cạch."

Tiếng cửa mở khiến cô giật mình ngồi bật dậy. Một người phụ nữ bước vào, nhưng đó không phải ai khác—chính là mẹ cô.

"Mẹ...!" Laura reo lên, tim cô như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cô muốn chạy đến ôm chầm lấy bà, nhưng mẹ cô không hề nhìn cô lấy một lần.

Bà ta đứng ngoài cửa, lạnh lùng nói chuyện với Daisuke:

"Cậu cứ nhận con bé đi, số tiền này đủ để bù đắp rồi."

"Bà đang bán con ruột của mình đấy à?"

"Đừng lằng nhằng." Mẹ Laura dúi mạnh túi tiền vào tay anh. "Từ giờ con bé sẽ là của cậu."

"Chẳng phải bà nên đưa con gái mình về sao?" Giọng anh bình thản nhưng đầy ẩn ý.

"Cậu không hiểu sao? Nó chẳng còn giá trị gì với tôi nữa."

Nói rồi, bà quay lưng, bước ra ngoài mà không hề ngoái lại. Chiếc xe sang trọng lăn bánh rời đi, để lại Laura ngồi lặng thinh, nước mắt tràn xuống má.

Daisuke thở dài, gãi đầu tỏ vẻ khó chịu.

"Có vẻ nhóc bị bán rồi nhỉ?"

Laura cắn chặt môi, cố gắng kìm nén tiếng nấc. Gia đình cô... tan nát. Cô chẳng còn gì cả.

"Daisuke, con bé đâu rồi?"

Một người phụ nữ xuất hiện, tiến đến bên cạnh Laura. Nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô bé, cô thở dài trách móc Daisuke:

"Tớ mới rời mắt một chút mà cậu đã dọa con bé sợ đến thế này rồi à?"

"Chị có mua ít đồ ăn này, chắc em đói lắm rồi phải không?"

"Tại sao hai người lại giúp tôi...? Tôi đâu có quen biết hai người..."

"Chị quên chưa giới thiệu," người phụ nữ mỉm cười nhẹ nhàng. "Chị tên là Yuki, còn cái tên đáng sợ kia là Daisuke. Còn em là?"

"... Laura."

"Được rồi, Laura." Yuki đặt hộp cơm xuống cạnh giường. "Em thích món gì thì cứ tự nhiên nhé. Em đã ngủ suốt hai ngày rồi đấy."

"..."

"Chị biết em có thể không tin bọn chị," Yuki dịu dàng nói. "Nhưng thật lòng, bọn chị chỉ muốn giúp đỡ em thôi."

"..."

"Đủ rồi đấy, Yuki." Daisuke khoanh tay, ánh mắt sắc lạnh. "Cách thuyết phục của cậu yếu đuối quá đấy."

Daisuke bước tới, nhìn thẳng vào Laura:

"Trong cái thế giới đáng nguyền rủa này, chẳng ai cần những kẻ vô dụng đâu. Như nhóc đã thấy rồi đấy—mẹ nhóc vứt bỏ nhóc ngay khi bà ta thấy nhóc hết giá trị."

Laura nắm chặt góc chăn, môi run lên.

"Nhưng với bọn ta thì khác." Daisuke cúi xuống, giọng trầm nhưng đầy chắc chắn. "Nhóc có tiềm năng rất lớn. Bọn ta không muốn lãng phí người có giá trị—bọn ta cần nhóc."

"Đủ rồi đấy Daisuke! Con bé mới chỉ bảy tuổi thôi, cậu không thể ép nó hiểu mọi thứ ngay được!" Yuki đứng dậy, ánh mắt nghiêm nghị, giọng nói pha chút trách móc.

"Thì sao chứ? Sớm hay muộn, nó cũng sẽ nhận ra thôi. Thay vì để nó tự mò mẫm trong tuyệt vọng, chẳng phải nói thẳng ra từ bây giờ sẽ tốt hơn à?"

"Không phải vấn đề ở chỗ khi nào con bé sẽ hiểu, mà là bây giờ nó còn quá nhỏ để gánh vác những thứ cậu đang nói. Chúng ta không thể vội vàng được."

Trong khi Daisuke và Yuki vẫn đang tranh luận, một âm thanh nhỏ vang lên từ bên cạnh. Hai người lập tức quay sang thì thấy Laura đang lặng lẽ nhấm nháp phần ăn mà Yuki mang đến. Cô bé cúi đầu, cố gắng che đi gương mặt đang ướt đẫm nước mắt.

Daisuke khóe môi khẽ nhếch lên:

"Có vẻ như nhóc ấy không phản đối nhỉ."

"Em không cần phải ép mình hiểu hay chấp nhận ngay đâu. Hãy cứ suy nghĩ và quyết định theo cách của em."

"Không... khịt... em hiểu mà. Nên... xin anh chị đừng bỏ lại em..."

Câu nói vừa dứt, cô bé không kìm được nữa mà bật khóc nức nở, hai bàn tay nhỏ bé siết chặt vạt áo đến mức đầu ngón tay trắng bệch.

"Nhóc thông minh đấy. Thế nào, muốn gia nhập không? Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một thế giới tốt hơn."

Laura ngước mắt lên, tròn xoe vì ngạc nhiên. Cô bé không thể tin vào những gì mình vừa nghe.

"Đúng vậy, em không nghe nhầm đâu. Chị, Daisuke, và rất nhiều người khác đang trên hành trình lật đổ chế độ này. Em có muốn cùng bọn chị không?"

Laura sững người trong vài giây, rồi nhanh chóng đưa tay lau nước mắt. Cô bé siết chặt nắm tay, đôi mắt dần ánh lên một tia kiên định.

"VÂNG!"

***

Laura vẫn ngồi đó, ánh mắt trống rỗng dán chặt xuống mặt đất. Những giọt mưa lạnh lẽo trút xuống, hòa lẫn với hơi thở run rẩy của cô.

"Mình đang làm gì thế này... khịt... ‘lãnh đạo’ cái gì chứ... khịt... mình chỉ là một con nhóc vô dụng..."

Một cơn nấc nghẹn lại trong cổ họng, toàn thân cô run lên không chỉ vì lạnh mà còn vì những suy nghĩ đè nặng trong lòng.

"Khụ khụ... Nếu cô vô dụng, thì tôi là cái gì?... Ăn hại à?"

Cô chớp mắt. Cảm giác lạnh lẽo của cơn mưa đột nhiên biến mất. Cô ngẩng đầu lên.

Takuto đứng đó, tay cầm chiếc ô che chắn cho cô khỏi cơn mưa. Dưới ánh đèn lờ mờ của công viên, khuôn mặt cậu thoáng hiện lên vẻ lo lắng.

"Ta cùng về nào, Laura."

"Về cái gì chứ... Tớ còn mặt mũi nào để gặp mọi người nữa... Nếu không phải vì tớ, họ đã không bị mắc kẹt trong này..."

"Cậu nghĩ mọi người trách cậu à? Không đâu. Nếu không có cậu, có lẽ mọi người vẫn còn lạc trong rừng đấy chứ đừng nói đến chuyện vào được đây."

"Nhưng—"

"Cậu ngừng việc tự ti lại đi. Laura mà tớ biết không như thế này. Cậu không hề vô dụng—cậu chỉ chưa nhận ra giá trị của bản thân thôi."

Những lời ấy như một hồi chuông đánh thức cô. Hình ảnh ký ức xưa cũ ùa về—cơn mưa lạnh buốt, bóng tối nuốt chửng lấy cô, cảm giác bị bỏ rơi, nỗi sợ hãi đè nặng lên lồng ngực. Nhưng cũng dưới cơn mưa này, cô đã được cứu rỗi. Một bàn tay đã kéo cô khỏi vực thẳm. Khi đó là Daisuke.

Còn bây giờ, người đứng trước cô chính là Takuto.

Laura ngước lên nhìn cậu. Một tuần trước, Takuto vẫn còn là một cậu nhóc tân binh dễ mất bình tĩnh, còn giờ đây, cậu ấy đang là người giúp cô thoát khỏi vực thẩm tâm lí.

Cơn mưa vẫn rơi, nhưng cô không còn cảm thấy lạnh nữa.

Takuto khẽ nghiêng chiếc dù, che chắn cho cô.

"Laura… Cậu sẽ về … với mọi người chứ?"

Laura khẽ ngước nhìn Takuto, đôi mắt vốn chất chứa nỗi tuyệt vọng giờ đây ánh lên một tia sáng dịu dàng. Rồi, cô nở một nụ cười—nhẹ nhàng, ấm áp như tia nắng le lói sau cơn mưa.

"Ừm."

Takuto thở phào nhẹ nhõm, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ. Cậu đưa tay ra, chờ đợi.

Không do dự, Laura đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào tay cậu.

Dưới cơn mưa tưởng chừng lạnh lẽo, hai người cùng nhau bước đi, chung một chiếc ô, chung một con đường.

Laura siết chặt bàn tay Takuto, hơi ấm của cậu dường như xua tan đi cái lạnh giá của cơn mưa nặng hạt. Nước mắt hòa lẫn với từng giọt mưa rơi trên gò má, nhưng lần này, cô không khóc vì tuyệt vọng nữa.

Cô ngước nhìn lên bầu trời xám xịt, hít một hơi thật sâu rồi nghĩ thầm.

(Mình đã từng tin rằng bản thân chẳng là gì cả, rằng mình chỉ là một đứa trẻ vô dụng. Nhưng không, mình không đơn độc... và mình cũng không hề yếu đuối.)

Laura mỉm cười, không còn né tránh nữa.

"Đi thôi."

Hai người chậm rãi bước đi, chung một chiếc ô, cùng nhau tiến về phía trước.

Dưới cơn mưa tưởng chừng lạnh lẽo, họ tìm thấy hơi ấm của nhau.

Laura được Takuto đưa về đến phòng, từng bước chân nặng trĩu vì kiệt sức. Cánh cửa vừa mở ra, Kisaki—đang ngồi trên giường với vẻ mặt lo lắng—lập tức ngẩng lên. Khi thấy Laura đứng ngay cửa, toàn thân ướt sũng, đôi môi tím tái vì lạnh, Kisaki không thể kiềm chế nữa.

"Laura!"

Cô bật dậy, lao đến ôm chặt lấy Laura.

"Cậu đã đi đâu trong khi mọi thứ đang hỗn loạn như vậy? Tớ và mọi người lo lắm đấy!"

Vòng tay của Kisaki siết chặt hơn, như thể sợ Laura sẽ biến mất thêm lần nữa. Laura chậm rãi đưa tay ôm lại bạn mình.

"Tớ về rồi."

Cô nở một nụ cười ấm áp, dù cơ thể vẫn đang run lên bần bật vì lạnh.

Sau khi thay đồ, Laura và Kisaki cùng nhau bước đến phòng của Zainin và Takuto để bàn bạc về bước tiếp theo.

Cánh cửa vừa mở ra, mọi người đã có mặt đầy đủ từ bao giờ, ánh mắt ai cũng đầy quyết tâm. Trong khoảnh khắc đó, Laura nhận ra mình không còn đơn độc nữa. Dù không cùng chung huyết thống, nhưng sợi dây liên kết giữa họ còn bền chặt hơn bất cứ thứ gì cô từng biết—một gia đình thực sự.

Takuto quay sang nhìn cô, khóe môi nhếch lên:

"Còn đứng đấy làm gì? Tiếp tục những gì chúng ta còn dang dở nào... 'lãnh đạo'."

Zainin, đang đứng ngoài lan can, cũng lên tiếng:

"Nhanh lên đi, 'lãnh đạo'."

"Chúng ta còn rất nhiều việc phải làm." Taijo gật đầu đồng tình.

"Đúng thế, không có thời gian để lãng phí đâu." Tinji bật cười.

Kisaki khoanh tay, giọng nói đã lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có:

"Mọi người đang đợi cậu đấy."

Laura lặng người trong giây lát, rồi chậm rãi mỉm cười.

Đây chính là gia đình mà cô luôn khao khát—nơi mà mọi người đều công nhận giá trị của cô, nơi mà cô không còn bị bỏ rơi nữa.

Cô siết chặt bàn tay, ánh mắt ánh lên sự kiên định.

"Ừm, tớ sẽ đưa tất cả rời khỏi đây."

Giọng nói của cô vang lên, vững vàng và đầy tự tin.

Hết chương 6

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận