Tập 01: Thiên Đường Trước Địa Ngục
Chương 3: Tiết lộ năng lực
0 Bình luận - Độ dài: 2,961 từ - Cập nhật:
Tối thứ 7 ngày 22 tháng 10 năm 3000.
Vào ngày này thì các học viên đăng ký ở ký túc xá có thể về thăm gia đình cho tới sáng thứ 2. Ở kiếp này, Ngạo Nhật là một đứa trẻ mồ côi trùng tên với cái tên kiếp trước của hắn, ồ, và hắn là bạn thuở nhỏ của nam nữ chính nữa đấy.
Lúc đó Ngạo Nhật như một đứa trẻ bình thường vì không có ký ức cho tới cái thời khắc đó. Sau khi nhớ ra thì hắn đã lục lại ký ức và phát hiện ra hắn là một nhân vật mà em gái hắn là quên béng mất. Theo hắn nhớ thì con bé từng bộc bạch rằng cho nhân vật đó làm chiến lược gia cho nam nữ chính và sẽ có một câu chuyện tình về việc hai người bạn thuở nhỏ đấu đá để giành trái tim của nữ chính.
Ừ, Trần Ngạo Nhật đây là nam tám đó.
Cơ thể Ngạo Nhật run lên dù không có cơn gió nào vào ở mái nhà của một bệnh viện cao tầng bỏ hoang. Ngạo Nhật mặt một sét đồ đen có điểm chú ý là áo khoác đen theo kiểu đặc công, hắn quan sát thành phố đổ nát và hoang tàn đã bị bỏ hoang dưới màn đêm tối tĩnh lặng.
Ầm!
Xẹt, xẹt, xẹt…
Ờ thì… cũng không tĩnh lặng lắm.
Có hai gã đàn ông, cả hai đều có chiều cao khá vượt trội, mái tóc màu đen.
Tên gây ra tiếng 'ầm' có gương mặt khắc khổ và một vết sẹo dài từ đỉnh thái dương bên trái xuống tới cổ, hắn tên là Roland. Còn tên gây ra tiếng 'xẹt, xẹt' có hốc mắt trũng sâu và đôi má gầy gò, hắn tên là Zeke.
Zeke là một kẻ săn tiền thưởng có tiếng còn Rolan là một tên khủng bố. Cả hai đều đạt Nhị cảnh hậu giai.
Còn nơi này là một thành phố bỏ hoang của nhân loại trước đây, nó từng bị tấn công đồng thời bởi một Quái Vật Lục cảnh đỉnh phong lớp Titan và một đàn thú triều dẫn đầu bởi Quái Thú tên Lôi Nguyệt Lang cấp Vương đạt Lục cảnh đỉnh phong.
Nói chung là cả ba chủng tộc đánh nhau sức đầu mẻ trán để giành lãnh thổ rồi chết hết. Thành phố cũng nát quá nên nhân loại bỏ luôn tại xây cái mới đỡ tốn tiền hơn.
Mà làm sao một học sinh ở đây được vậy?
Thì Ngạo Nhật chỉ cần thay đổi nguyên khí sao cho ít bị chú hoặc thân thuộc rồi lẫn vô nhóm nào yếu yếu chứ mạnh quá là bị phát hiện, sau đó đi cùng là được thôi.
Quá đơn giản.
Thức tỉnh giả kiếm tiền bằng cách săn quái vật và thám hiểm rồi đem bán thứ tìm được nên người ra vào đông như thủy triều nên chẳng ai buồn mà kiểm tra kỹ càng.
Dù sao thì, Ngạo Nhật đã ở đây và xem trận đấu thú vị bên dưới.
Zeke bắn ra ánh sáng hình trăng khuyết màu trắng. Chúng bay tối đa đâu đó tầm 5m thì sẽ nhạt và yếu dần theo thời gian, khi bay qua vật để thì tùy vào độ cứng của vức thể đó mà ánh sáng sẽ nhạt đi khi trăng khuyết cắt qua.
Roland thì có thể tạo ra lực đẩy từ lòng bàn tay khi chạm vào vật thể. Hắn có thể tự do đẩy mình và vật thể, có vẻ như không thể đẩy vật thể quá nặng.
Trong mắt của Ngạo Nhật thì thấy hai tên này dùng năng lực tệ khủng khiếp!
Ừ thì nếu so với hắn thì thật bất công nhưng Ngạo Nhật đang chấm theo thang điểm bình thường nhất rồi đấy. Cả hai đều có vẻ đã ba mươi nhưng khả năng ứng dụng lại thô sơ và dễ đoán, điều đó chứng tỏ cả hai không tập luyện kỹ càng chứ đừng nói đến tài năng hay không được dạy dỗ đàng hoàng.
Theo đánh giá của Ngạo Nhật thì Thiên tư của cả hai rất có tiềm năng phát triển chứ không chỉ dừng lại ở sự thảm hại này.
Chỉ vì Thiên tư không hoành tráng mà bỏ bê nó?
Thật ngu ngốc.
Thiên tư và Thiên phú của Ngạo Nhật có thể được đánh giá là tệ và vô dụng nhất cả khi đã tiến hóa. Nếu không phải liên tục chịu đựng khổ sở và tôi luyện để mày mò thì hắn chẳng mạnh như thế này.
Không có Thiên mạnh nhất, chỉ có Thức Tỉnh Giả mạnh nhất.
Không cố gắng, không học hỏi, không thích nghi, không kiên trì thì làm sao đạt được điều mong muốn.
Cuộc chiến cũng sắp đến hồi kết.
Roland sau nhiều ngày liên tục trốn chạy và chiến đấu với những kẻ truy đuổi mình hơn ba ngày ba đêm. Sức lực và linh năng đều cạn kiệt.
Còn Zeke thì lại đang trong tình trạng tốt hơn, ít nhất thì tốt hơn Roland chán. Là kẻ đi săn, chính Zeke đã chuẩn bị và tập kích Roland ở nơi này.
Thắng bại đã quá rõ ràng.
Dù vậy, Roland vẫn nhất quyết chống trả.
Cầu sinh là bản năng tự nhiên của sinh vật sống. Và Roland đang làm hết sức để sống sót.
Gã đập tay xuống đất và tạo ra lực đẩy đẩy bản thân tránh xa khỏi Zeke.
Zeke không cho phép điều đó, hắn vung tay hướng về phía Roland, bắn ra vầng trăng khuyết bạch sắc to bằng chậu rửa mặt.
Vút!
Trăng khuyết cắt qua vai trái của Roland, nhưng may mắn chỉ là một vết cắt nông. Roland nghiến răng nghiến lợi vì phẫn nộ, gã nắm một đống đá nhỏ và ném mạnh đồng thời đưa lực đẩy vào.
Những viên đá nhỏ bay như đạn, cảnh tượng này giống như bắn đạn từ một khẩu shotgun.
Zeke lăn sang trái tránh đèn đồng thời bắn ra ba vầng trăng khuyết.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt.
Vầng trăng khuyết cắt đứt một phần tòa nhà, chẻ đôi một cái cột điện cũ, cắt rớt kính của một chiếc ô tô. Và không cái nào trúng Roland.
Gã đã trốn, nhưng không thể thoát.
Zeke là một thợ săn lâu năm và hắn nhanh chóng nhận ra Roland đã trốn vào con hẻm gần đó.
Giờ thì sao?
Chắc chắn sẽ có phục kích, nhìn vào việc Roland cố bám trụ là rõ. Nhưng gã ta cũng sắp chết rồi, nếu Zeke do dự thì Roland có thể hồi phục hoặc chạy trốn.
Nên đi hay không?
Đi.
Nhân sinh luôn bất biến và không thể đoán trước, chính vì thế nên nó mới thú vị và đầy kích thích. Zeke đã chờ đợi rất lâu và tiêu tốn nhiều của cải cho con mồi này, hắn sẽ không để nó thoát.
Nhìn vào thì ta thấy Zeke vội vàng và bất cẩn nhưng tinh thần hắn lại luôn sẵn sàng và cơ thể luôn thả lỏng để ứng phó với mọi thứ.
Zeke vận linh năng vào tay và sẵn sàng tấn công.
Con hẻm tối được tạo từ hai bức tường đầy vết nứt giống mạng nhện, rêu ẩm và cây thường xuân.
Im ắng.
Quá im ắng.
Điều đó càng làm Zeke nghe rõ âm thanh tim đập nhanh và môt hôi rơi xuống đất của mình.
‘Sẽ là ở…”
Ầm!
Đột nhiên, một chiếc xe suv cũ kỹ và rỉ sét tông ra từ bức tường!
Theo bản năng, Zeke bắn ra vầng trăng khuyết to bằng hình người. Chiếc xe bị cắt đôi sẽ ra hai hướng, để lộ ra Roland núp ở ghế phụ đang vồ tới Zeke như một con hổ vồ mồi.
Bàn tay của Roland nắm lấy đầu Zeke và đập mạnh nó xuống đất cùng với một lực đẩy toàn lực.
Đầu Zeke bắn xuống sàn xi măng với tốc độ của một viên đạn!
Oành!
Đại não Zeke chấn động! Nếu không phải vì đã đạt Nhị Cảnh, cơ thể đã vượt qua người phàm thì đầu hắn đã nát từ lâu.
Oành! Oành! Oành
Roland không cho đối thủ có cơ hội hoàn thần mà liền tiếp tung chưởng và lực đẩy. Linh năng của gã giảm đi nhanh chóng và chỉ còn lại 10%, nhưng gã không dừng lại.
Nếu dừng, gã sẽ chết!
Gã phải giết kẻ thù để sống.
Zeke cũng cảm nhận được, mình sắp chết! Bản năng sinh tồn gào lên mãnh liệc và nó thôi túc hắn phải làm gì đó.
Theo bản năng, hắn dùng Thiên tư của mình.
Zeke dùng sức phản kháng cuối cùng, tay phải hắn vung ra vầng trăng khuyết bạch sắc to tướng vào Roland.
Xoẹt!
Toàn bộ linh năng của Zeke cạn kiệt, đòn đánh đã trượt và không thể chí mạng. Nhưng ít nhất, toàn bộ cánh tay phải trái của gã đã bị chắt đứt.
Máu của Roland bắn ra như mạch nước ngầm. Toàn bộ cánh tay phải của gã đã bị căt phăng đi, làm lộ cả xương và thịt.
“Aaaaa!” Roland theo bản năng ôm lấy vết thương, nhưng có kẻ đã làm điều đó trước.
Zeke báu mạnh vào vết thương làm Roland hét lên một tiếng thất thanh. Zeke nhân cơ hội vật Roland xuống và cưỡi lên ngươic để khống chế gã.
Tay trái hắn nhanh như thoắt vòng ra sau eo và rút chủy thủ.
‘Ta thắng!’
Ánh mắt Zeke loé lên tia sát cơ, hắn đâm cây chủy thủ nhắm vào cổ họng Roland.
Phập!
“Hự!”
Cảm giác sắc lạnh truyền từ gáy xuyên qua cổ của Zeke, khi hắn còn không hiểu chuyển gì thì cái thứ sắt lạnh đó xoáy tròn và rút ra.
Zeke ngã gục, nhưng hắn đã thấy thứ đã giết mình. Thứ đó là là một thanh chủy thủ, thanh thủy thủ có hương với cổ Roland trong khi vẫn dính máu của hắn!
Và sau đó tầm nhìn Zeke hoàn toàn tối sầm.
“Phù.” Ngạo Nhật thở hắt ra và vẫy chủy thủ, máu văng ra và thanh chủy thủ lại sạch sẽ. Việc chém giết kẻ thù trong chiến tranh là một việc kéo dài và mệt mỏi, Ngạo Nhật không muốn lãng phí thời gian chỉ để bảo trì trang bị nên đã học cách để làm sạch vũ khí nhanh nhất có thể.
Và đây là thành quả.
Quá ngầu luôn!
Ngạo Nhật lắc đầu và bắt đầu lục loại hai cái xác dưới chân. Sau khi lấy hết đồ có giá trị, Ngạo Nhật kết ấn và niệm chú pháp khó hiểu.
Đột nhiên, cơ thể của Roland và Zeke đều bị hút khô. Máu của cả hai bay khỏi cơ thể và tụ lại thành một viên xích châu trước mặt Ngạo Nhật, linh hồn của cả hai cũng bay ra hóa thành hai đốm lửa ma chơi màu lam u ám.
Ngạo Nhật ngay lập tức đưa chủy thủ ra và niệm thêm một câu chú.
Nhập
Luyện
Kết
Thành
Máu và hai linh hồn cùng với chủy thủ bay lên, linh năng trong cơ thể Ngạo Nhật trào ra như một làn sương sớm mờ ảo. Tất cả cùng tụ lại một chỗ, hòa quyện với nhau.
Pháp Thuật — Tam Cảnh
Luyện Khí Đạo
Dung Kết Huyết Hồn
Tách, tách, tách.
Máu chảy từ mũi của Ngạo Nhật ròng ròng như hai thác nước và rơi xuống sàn. Đây là hậu quả của việc dùng quá linh năng. Dù vậy, gương mặt Ngạo Nhật vẫn không biến sắt, hắn hoàn toàn tập trung vào công luyện khí này.
Đinh, đinh, đinh, đinh…
Chủy thủ run lên cằm cặp khi máu và hai linh hồn đi vào nó, linh năng tiêu tốn càng nhiều. Ngạo Nhật không còn đủ linh năng trong cơ thể để tiếp tục nữa nên hắn quyết định đốt sinh lực của bản thân để thay thế.
Thất khiếu Ngạo Nhật chảy máu, cơn đau xé thịt nát gan và sự suy yếu do tiêu hao sinh lực như thuốc độc đầu độc tâm trí hắn.
Đinh!
Với một tiếng kêu lớn, làn linh năng biến mất. Giờ đây không còn máu và linh hồn mà chỉ còn một thanh chủy thủ màu huyết sắc, bao trùm xung quanh thứ đó là một làn nguyên khí u ám và lạnh lẽo vô hình.
Keng!
Thanh chủy thủ rơi xuống dưới chân Ngạo Nhật, hắn cúi xuống và nhặt nó lên.
Vút! Vút! Vút!
Ngạo Nhật vun vẫy thanh chủy thủ rồi gật đầu hài lòng.
“Tạm được, ít nhất có thể chống lại Nhị Cảnh trở xuống.”
Xong chuyện, Ngạo Nhật để lại mấy cái xác và trở lại bệnh viện nơi hắn đã dựng trại từ trước. Nhìn như Ngạo Nhật đã chuẩn bị và giăng bẫy từ trước nhưng thật ra hắn chả biết hai tên này sẽ sống chết ở đây.
Hắn còn chả biết tên chúng.
Đơn giản là hai tên vui xẻo tới không đúng lúc thôi. Ngạo Nhật bắt buộc phải diệt trừ để không để lại hậu họa về sau.
Ngạo Nhật trở lại bệnh viện và mở balo thám hiểm bằng cả gia tài của hắn ra. Để tới đây, Ngạo Nhật đã móc sạch tiền tiết kiệm để mua đủ đồ hỗ trợ sống ở cái nơi này.
Ngạo Nhật lấy mấy que củi, dây leo khô rồi bó thành một bó hình núi và chăm lửa bằng dụng cụ đánh lửa chuyên dụng.
Xẹt, xẹt.
Phừng—
Lửa bùng lên thắp sáng mái nhà u tối của bệnh viện.
Ngạo Nhật bắt đầu làm một bữa ăn đơn giản. Bỏ bơ vào chảo và cho nó tan điều khắp mặt, sau đó bỏ một vài miếng thịt cùng với phô mai. Đậy nắp lại và chờ đợi.
Thế thôi.
Trong lúc chờ đợi, Ngạo Nhật ngồi thiền và đi vào linh hải của bản thân. Nó vẫn vậy, chỉ khác cái là có hai bóng người cao bằng nhau đang đứng đó.
Ngạo Nhật lại gần và thấy Zeke và Roland, đây là điểm đặc biệt của hồn hải của hắn. Nó lưu giữ nguyên khí của kẻ mà hắn giết.
Đây không phải linh hồn, chỉ là nguyên khí của kẻ bị giết thôi.
Năng lực Dị Ngoại Huyền Thiên cho phép Ngạo Nhật nhìn và điều khiển linh khí của bản thân, điều đó tốn linh năng của hắn. Nói đơn giản là trong một trận chiến hắn luôn là kẻ tiêu hao nhiều hơn.
Đối thủ chỉ cần sử dụng Thiên tư bằng linh năng trong khi hắn phải phân tích và còn tốn một lượng linh năng để sao chép năng lực. Đó chỉ là nói thành công ngay lần đầu. Việc sao chép nguyên khí giống như đi trên dây vậy, rớt là mất hết. Điều đó đồng nghĩa với việc thất bại càng nhiều thì linh năng tiêu tốn càng nhiều.
Còn chưa kể Thiên tư càng mạnh mẽ càng phức tạp thì lượng tiêu tốn linh năng cũng theo đó mà tăng.
Dù cho có hoàn thành hết điều kiện và sao chép được thì việc vận dụng cũng khó khăn. Kẻ thù có kinh nghiệm và thành thục với Thiên tư đó hơn nên chúng luôn có lợi thế lớn hơn một tên tay mơ mới động vào Thiên tư đó.
Năng lực của Ngạo Nhật cực tệ hại chứ không ngầu đâu. Nó quá phức tạp và tiêu tốn quá nhiều, cái giá phải trả cũng chẳng đáng.
Việc tăng cường sức mạnh cũng tiêu tốn nhiều linh năng, nếu sử dụng ngu ngốc thì linh năng có thể tiêu sạch. Chưa kể đến cần phải có kiến thức để điều chỉnh nguyên khí chứ không là người dùng có thể bị biến dạng cơ thể hoặc tẩu hỏa nhập ma, hoặc cả hai.
Sẽ không ai muốn thế đâu.
Tin hắn đi, nó tệ khủng khiếp.
Ngạo Nhật luôn ở trong tình huống yếu hơn kẻ thù. Nếu không phải bản năng sinh tồn và ý chí giết chóc mạnh mẽ cùng sự ngoan cố tới cố chấp thì hắn đã không thể sống tới giờ này.
Còn về Thiên phú Quỷ Thần Ảo Tưởng á?
Lạy!
Ngạo Nhật muốn ít dùng nó càng nhiều càng tốt, mỗi lần sử dụng là muốn tâm thần phân liệt luôn.
Tuy nhiên, ít nhất vẫn có thứ bù lại.
Mỗi lần tự tay giết một sinh vật, Ngạo Nhật sẽ hấp thụ nguyên khí của chúng ở trong linh hải. Từ đó giúp bỏ qua các điều kiện và sử dụng Thiên tư của nguyên khí như đó là Thiên tư của hắn vậy.
Dù vậy, hắn vẫn có giới hạn.
Ít nhất là với cảnh giới hiện tại, hắn chỉ có thể dùng một năng lực và mất ít nhất năm giây để chuyển đổi qua lại.
Dù vậy, Ngạo Nhật của kiếp trước phải mất rất nhiều thời gian để thật sự sử dụng được nguyên khí.
“Thật sự là rất lâu.”
Ngạo Nhật thoát khỏi linh hải, đồng thời vung tay. Vầng trăng khuyết to bằng chậu rửa mặt bắn ra và cắt hàng dây leo.
Từ giờ, chiêu này sẽ tên là Nguyệt Nhận.
Ầm!
Ngạo Nhật vẩy tay và đất đá xung quanh bị thổi bay.
Từ giờ, chiêu này là Xung Lực.


0 Bình luận