• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Hỡi Tuyệt Vọng, Hãy Chiếm Lấy Ta Đi.

Chương 01: Hoa Xương Trắng

12 Bình luận - Độ dài: 7,528 từ - Cập nhật:

Quay về một năm trước, khi mối lương duyên trớ trêu giữa tôi và chàng ấy vẫn chưa bắt đầu. Lúc ấy tôi chỉ là một nàng tiểu thư quê mùa, mang trong mình một mong ước nhỏ nhoi là…

“Sống thật lâ- Khụ khụ!”

Những cơn ho sặc sụa cứ liên tục vọng lên từ đôi môi nứt nẻ của tôi. Chúng mang theo chút vị mặn và tanh, rỉ từng giọt máu đen đặc sệt kì lạ ra khóe miệng như thể đây không phải máu người. Cơn mệt mỏi, đau đầu chóng mặt quen thuộc cũng từ từ tiến đến như cái cách mà loài ăn thịt đùa giỡn với con mồi. Nó khiến tôi choáng váng đến nỗi không thể tự đứng dậy khỏi chiếc ghế gỗ, cũng chẳng tài nào nhìn rõ những thứ nằm trên bàn làm việc nữa.

Tôi đã quen với chuyện này rồi.

Căn bệnh kì lạ này đã hành hạ cả tinh thần lẫn sức khỏe của tôi từ lúc mới lọt lòng, tính ra cũng được một phần năm đời người rồi. Nó không hề có tên gọi hay cách chữa, gặm nhắm tôi mỗi ngày giống như lời nguyền của quỷ dữ vậy.

Khó chịu quá.

Tôi vịn một tay vào cạnh bàn, tay còn lại thì kéo ngăn tủ ra để lấy lọ thuốc đặc chế. Cầm chưa được bao lâu thì chúng bắt đầu run lẩy bẩy, thậm chí còn lên cơn co giật khiến tôi làm rớt lọ thuốc xuống dưới sàn. Tiếng choảng vang lên như sấm gầm giữa tâm bão, làm mấy viên thuốc cũng vương vãi tứ tung như những hạt mưa.

“Hức!”

Bỗng dưng tôi thấy khó thở quá. Những cơn ho cũng bắt đầu quay lại và trở nên dữ dội hơn, khiến cổ họng đau rát hệt như đang bị hàng chục mũi kim nhọn hoắt găm vào.

“Emi… ly”

Tôi gắng chút sức lực cuối cùng để gọi cô thị nữ của mình trong lúc bóng tối đang dần bao trùm lấy tầm mắt nhòe đục. Ý thức cũng khó lòng giữ nổi nữa, nên nó cứ thế mà lụi tàn như chiếc đuốc lửa phập phùng dưới cơn mưa phùn. A, tôi chẳng thể cảm thấy gì ngoài cảm giác lạnh lẽo trong căn phòng thiếu vắng hơi người này nữa rồi.

Lại… nữa.

Tôi khép mắt lại, gục ngã vào hố đen không đáy.

***

“Tiểu thư! Tiểu thư Priscilla!”

“Hở…?”

Tôi lờ mờ mở mắt nhờ vào tiếng gọi của ai đó. Người đầu tiên tôi thấy trong lúc vẫn còn dán chặt tấm lưng trên giường là một cô gái tóc đen búi cao gọn gàng, gương mặt không quá xinh đẹp và có một vết sẹo khá to bên má trái. Cô ấy mặc đồng phục dành riêng cho thị nữ với chiếc nơ đỏ trên cổ áo, nhìn tôi bằng đôi mắt lục bảo lưng tròng.

“Emily?”

“Đội ơn nữ thần!”

Emily nắm lấy bàn tay nằm dưới lớp chăn trắng của tôi và khóc nức nở. Những giọt nước mắt âm ấm của cô ấy rơi lả chả vào tấm chăn như mưa trút, làm tôi cảm thấy vui trong lòng một chút vì biết rằng ở cái nhà này vẫn còn người thật lòng lo lắng cho mình ngoài cha mẹ.

Tôi nhờ Emily đỡ mình dậy khỏi tấm nệm nhớp nháp mồ hôi, rồi dựa người vào thành giường để phần nào thoát khỏi cái cảm giác khó chịu vì cơ thể rít chịt như keo. Cô ấy nhẹ nhàng lau mặt cho tôi bằng chiếc khăn bông thấm nước. Nó âm ấm và mềm mại, giúp tôi cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Hôi thật, như mùi thịt thối vậy.

Tôi lia mắt nhìn vào chậu nước trên kệ tủ và chỉ biết cười trừ. Nó đang dần chuyển thành màu đen đặc quánh, nhìn không khác gì chất thải dưới cống rãnh chỉ sau vài lần vắt khăn. Hình như lần này nó còn đậm màu và bốc mùi tanh hôi khó chịu hơn mọi khi nữa, nên có lẽ là bệnh đang bắt đầu trở nặng hơn rồi.

Ha.

Nếu cứ thế này thì chắc tôi sẽ nằm liệt giường trong mấy tháng tới vì lên cơn sốt liên miên thôi. Rồi sau đó, có lẽ tôi sẽ chết… mục rửa cả thân xác lẫn linh hồn trong chính căn phòng này.

“Em nên đến nơi khác làm việc đi Emily.” Tôi đánh mắt ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đang đổ lệ ồ ạt dưới cái nóng oi bức và âm ỉ của mùa hè. “Ta sẽ viết thư giới thiệu cho em, nên em đừng… khụ khụ… lo lắng gì cả mà hãy theo hầu một tiểu thư khác. Em không nên… khụ… lãng phí tuổi xuân của mình… khụ khụ… để chăm sóc cho một người sắp chết như t- ?”

“Ôi trời ơi tiểu thư! Môi của người, máu-!”

Emily hoảng hốt đến nỗi làm rơi khăn bông xuống dưới sàn. Cô ấy vội lấy chiếc khăn mùi xoa khỏi túi váy, lau đi những giọt máu vừa rỉ ra từ hai bên khóe miệng của tôi. 

“Khụ-!”

Tôi ho khan liên tục, rồi đột nhiên nôn ra rất nhiều máu đen xuống dưới tấm chăn. Nước mắt cứ trào ra không ngừng từ đôi nhãn cầu trợn tròn, nhịp tim cũng đập ngày càng nhanh với hơi thở gấp gáp như thể đang ngợp nước. Tôi cố gắng hít thở thật đều nhưng chẳng có tác dụng gì cả, mà ngược lại nó còn khiến tôi khó thở hơn. Rồi trái tim đột ngột thắt lại như bị siết bằng dây cước, làm tôi cứ ngỡ cái mạng nhỏ bé của mình vừa ngưng lại trong một nhịp.

“Hức…!”

Tôi thở không ra hơi với bàn tay bấu chặt lấy ngực trái. Máu me gớm ghiếc hòa trộn cùng nước bọt vẫn còn đọng lại trong khoang miệng, nhưng may thay là cơn đau tim cũng đã tạm qua rồi.

Cái… quái gì vậy?

Giống như tôi vừa bước một chân vào cửa tử…

“Người thấy sao rồi ạ!?”

“Ta… không sao.” Tôi quay mặt nhìn sang Emily với một nụ cười gượng. “Thật đó, nên em đừng hoảng nữa.”

“Sao em có thể-!”

“Emily, nghe ta, không sao đâu.”

“…” Emily miễn cưỡng gật đầu, nhịp nhàng vuốt lưng tôi với nét mặt lo lắng không nguôi. “Ông bà chủ nhất định sẽ tìm cách chữa khỏi bệnh cho người.”

“…”

Khỏi bệnh à…?

Đúng là vọng tưởng hảo huyền mà.

Tôi chẳng nhớ nổi nữa… không biết đã bao nhiêu năm trôi qua kể từ ngày cha mẹ chạy đôn chạy đáo khắp vương quốc để tìm cách chữa cho mình rồi, nhưng kết quả thì luôn chỉ có một mà thôi. Đúng rồi, là vô vọng – chẳng một y sĩ, linh mục hay phương thuốc nào có thể chữa dứt điểm được nó cả.

Đến nước này rồi thì chỉ có thần y hay thánh dược mới có hi vọng chữa khỏi được căn bệnh đáng nguyền rủa này mà thôi. Nhưng biết phải làm sao đây? Một tiểu thư sống ở miền quê xa xôi hẻo lánh, cách vương đô tận cả tháng đi đường như tôi thì làm sao có được những thứ đó?

Haha…

Có lẽ vận mệnh của tôi… đã được định sẵn là phải chết.

“Em không sợ bị ta nguyền rủa à?”

“Người đừng nói vậy ạ.” Emily lắc đầu, mỉm cười khổ tâm trong khi cởi chiếc váy ngủ ra khỏi người tôi. Cô ấy lau sạch mồ hôi cho tôi rồi đi đến chỗ cái tủ trong góc phòng, lấy ra một bộ váy lụa màu hường. Nàng hầu vừa giúp tôi mặc váy, vừa cất lời động viên bằng giọng điệu nhẹ nhàng đầm ấm. “Người là phúc lành may mắn nhất mà nữ thần Agelia đã ban cho nhà bá tước Éclair, nên em xin người đừng tự xem mình là kẻ gieo rắc bất hạnh cho người khác.”

“Phước lành à?” Tôi nhìn xuống lòng bàn tay vẫn còn bám máu của mình và cố rặng ra một nụ cười khổ. “Ta thấy mình giống một lời nguyền hơn, vì chính ta là người đã nguyền rủa nhà bá tước Éclair.”

“Tiểu thư…”

Tôi biết mọi người trong dinh thự này luôn xem mình như một sinh vật đáng ghê tởm, là kẻ đã nguyền rủa chính gia đình mình bằng căn bệnh vô danh này. Tôi cũng hiểu rằng bản thân chẳng phải thứ phúc lành may mắn như Emily đã nói, mà chỉ đơn thuần là một mầm bệnh ăn mòn nhà bá tước Éclair từ tận sâu bên trong gốc rễ - sinh ra chỉ để phá hoại mọi thứ rồi chết đi như một bông hoa kịch độc đã đến ngày úa tàn.

Tôi đã luôn nghĩ rằng nếu mình chết đi thì cha mẹ và Emily sẽ không phải sống cực khổ từng ngày như bây giờ nữa, thế nên đã từng có lúc tôi muốn tự kết liễu cuộc đời - dùng cái mạng của bản thân để đổi lấy hạnh phúc cho những người mà mình yêu thương. Nhưng thật tiếc làm sao… tôi lại quá nhát gan và ích kỷ để có thể đánh đổi mạng sống của mình vì người khác.

“…”

Tôi nhìn xuống tấm chăn thấm đẫm máu đen và chỉ biết siết hờ nắm tay với một nụ cười đầy cay đắng.  

Hi sinh vì người khác à? Tôi sao?

Không thể nào…

Tôi sợ chết.

Phải rồi, tôi sợ chết lắm… và bởi vì sợ chết đến thế nên tôi mới muốn níu kéo, trân trọng cuộc sống này từng ngày, từng ngày một dù hiểu rất rõ rằng cái mạng nhỏ bé của mình chỉ đem lại tai họa cho người khác.

Tôi…

Chỉ là tôi muốn ở lại trần thế bằng mọi giá, để bản thân không rơi vào cái chốn tối tăm đáng sợ đó thêm lần nào nữa…

“Ta ngất mấy ng-”

Rầm!

“Priscilla! Mày định báo hại cái nhà này đến bao giờ nữa hả con khốn!”

Đột nhiên cửa phòng mở toang ra cùng với giọng nói chứa đầy sự tức giận của một người đàn ông. Tôi giật mình, quay mặt nhìn về phía đó thì thấy một gã thanh niên tóc xanh lục mặc vest màu cát đang hằn học bước đến chỗ mình. Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn, xong rồi tặc lưỡi cái chậc với vẻ mặt vô cùng khó ưa.

Owen…

Tựa như có một cơn gió lạnh vụt nhẹ qua tấm lưng, tôi bất giác run người một nhịp khi nhìn vào gương mặt không hề giấu giếm vẻ khinh bỉ của hắn ta.

“Anh muốn gì?”

“Mày còn dám hỏi à!”

“Em không hỏi thì sao biết anh muốn gì?” Tôi nhìn thẳng vào cặp mắt ánh tím của hắn ta, cố gắng tỏ ra không sợ hãi trước cái thái độ hung dữ đó. “Có gì thì nói nhanh đi. Em không khỏe.”

“Con khốn! Mày dám hỗn láo với tao thế à!?”

Owen giơ tay lên định giở trò côn đồ khiến trái tim tôi đập vô cùng nhanh, cả người cũng cứng đờ như đổ bê tông vì không thể kìm nổi cảm giác sợ hãi trong lòng. Dáng vẻ đáng sợ của gã anh trai tỏa ra một thứ áp lực vô hình đè nặng lên tâm trí tôi, nhưng nó liền bị lấn át bởi bóng lưng của Emily bỗng dưng xuất hiện ngay trước mắt. Cô ấy nắm chặt cổ tay của Owen rồi bẻ nhẹ một cái, khiến hắn đau đớn gào lên với gương mặt đỏ bừng vì tức giận.

“Xin ngài bình tĩnh lại, thưa thiếu gia Owen.”

“Ngươi! Chỉ là một con hầu mà dám-!” Owen gào càng to, Emily bẻ càng mạnh. “Aghhh!”

“Dừng lại đi. Anh ta gãy tay bây giờ.”

“Dạ? Nhưng…”   

“Được rồi. Dù sao Owen cũng là anh trai ta.”

“Vâng…”

Emily thả tay Owen ra và trở về bên cạnh tôi. Còn gã anh trai khốn nạn của tôi thì vừa xoa cổ tay hẳn đã ửng đỏ, vừa nhìn tôi với ánh mắt tóe lửa như thể muốn ăn tươi nuốt sống đến nơi. Hắn chỉnh lại vạt áo măng tô, ngó nghiêng xung quanh phòng một hồi rồi cười nhạt.

“Coi bộ mày sắp chết đến nơi rồi nhỉ?” Owen nhún vai. “Thế mới nói ông già đúng là thằng ngu khi suốt ngày bỏ tiền trị bệnh cho mày. Đáng nhẽ ổng phải đưa đống tiền đó cho tao đi đánh bạc kiếm lời mới đúng.”

“Sao anh dám nói cha như thế!?” Tôi sôi máu, muốn đứng dậy tóm cổ áo táng cho Owen một bạt tai nhưng cơ thể lại không có tí sức nào. Tôi chẳng thể làm gì ngoài ngồi bất lực trên giường, cắn răng nghe hắn sỉ nhục người cha đáng kính của cả hai. “Anh biết mình đã đốt bao nhiêu tiền vào sòng bạc rồi không! Anh thật sự muốn nhà Éclair phá sản vì cái thói cờ bạc trác táng của mình hay sao!?”

“Im mẹ mồm đi! Mày mới là người khiến nhà Éclair phá sản, không phải tao!” Owen lấy ra một sấp tài liệu từ túi áo, quẳng cái bộp vào mặt tôi. “Chỉ vì con khốn vô dụng như mày mà ông già đã bán mỏ sắt Hizentia rồi.”

“Anh nói sao…?”

Tôi cầm sấp tài liệu của Owen lên và đọc thật kĩ từng trang một. Các điều khoản chuyển nhượng đều được soạn rất chi tiết, thậm chí còn có cả con dấu ma thuật của bộ tư pháp hoàng gia và chữ ký của cha với công tước Ziknie trên hợp đồng nhượng quyền. Thế thì cái đống giấy tờ này không thể nào là giả được.

Owen nói thật… Cha thực sự đã bán mỏ sắt duy nhất của gia tộc cho công tước Ziknie rồi.

“Owen… anh đi cùng cha mẹ mà. Họ đâu rồi?”

“Sao tao biết được? Ông già đưa tao sấp tài liệu rồi bảo về lo cho mày.” Owen tặc lưỡi, giật sấp tài liệu khỏi tay tôi rồi bỏ nó vào túi áo. Hắn bước đến cạnh tôi, cúi người xuống mặt đối mặt và nhìn thẳng vào mắt tôi với một điệu cười trợn mắt. “Chắc ông bà già đang ở cái xó xỉnh nào đó tìm lang băm về trị bệnh cho mày đấy?”

“A…”

Owen vừa dứt câu thì liền đứng thẳng lưng lại. Hắn nâng cằm tôi lên, săm soi gương mặt của tôi một hồi rồi nhếch mép cười đều cáng.

“Nhìn mày xem? Tóc tai rối bù như ổ quạ, da mặt thì khô rát, đến cả dáng người cũng gầy ốm đến bất thường. Trông mày như mấy con điếm ăn xin ngoài dãy đường Levyntes vậy Priscilla ạ.” Owen vỗ má tôi vài phát với vẻ mặt bần tiện, tựa như hắn muốn phô ra hết những suy tính bẩn thỉu và biến thái trong đầu mình. “Nhưng kì lạ thật, mày rất vẫn rất quyến rũ, còn hơn cả mấy quý cô ở vương đô. Tao thừa nhận điều đó.”

“Nói vòng vo thế đủ rồi.” Tôi gạt tay Owen ra khỏi cằm mình, quay mặt sang chỗ khác để tránh ánh nhìn đầy kinh tởm của hắn ta. “Anh muốn em làm gì?”

“Mày cũng nhạy ra phết!” Owen nhướng mày, nở một nụ cười đầy giả tạo rồi kề môi lại gần tai tôi. “Tên Takuya vừa đi viễn chinh từ phương bắc về. Ngày mai mày đến gặp hắn đi, nhớ là phải quyến rũ hắn cho bằng được.”

“…”

Owen đúng là thằng chó rác rưởi đốn mạt đến cùng cực.

Hắn là thằng khốn muốn thấy tôi chết nhất trên cõi đời, nhưng cũng chính hắn là kẻ muốn lợi dụng nốt chút sức tàn của tôi để trục lợi cho bản thân mình. Thằng khốn nạn không có lương tâm này thậm chí còn chẳng ngại dùng chính đứa em gái sắp chết của mình để quyến rũ đàn ông nhằm mang tiền của về cho hắn nướng hết vào sòng bạc đỏ đen.

Chết tiệt…

Tôi không muốn làm chuyện này, hoàn toàn không muốn dù chỉ một chút. Tôi thà chấp nhận nằm liệt giường quanh năm suốt tháng còn hơn là làm một con rối xinh đẹp trong tay Owen, đi quyến rũ đàn ông như loại đĩ điếm rẻ tiền ở chốn đèn đỏ dơ bẩn. Nhưng biết phải làm sao đây? Tôi không thể cãi lời Owen được, bởi vì điều hắn muốn… cũng chính là nghĩa vụ của đời tôi.

“Em… hiểu rồi. Em sẽ đi gặp ngài ấy.”

“Phải vậy chứ. Ngoan lắm.” Owen đặt tay lên vai tôi, thì thầm vài lời cuối trước khi quay lưng rời khỏi phòng. “Dù mày có là vợ của thằng tử tước dị giới đó đi nữa thì cũng đừng quên điều này. Mày là của tao, mãi mãi thuộc về tao, Priscilla Von Éclair.”

Tôi lạnh toát cả sóng lưng, tâm trí cũng dường như chết lặng sau khi nghe Owen thốt ra câu đấy. Cơ thể thì co rúm lại hệt như con ốc thu mình vào vỏ, run rẩy không ngừng cho dù thằng khốn nạn đó đã rời khỏi phòng từ lúc nào.

Tôi muốn khóc òa lên nhưng đôi nhãn cầu đã cạn khô nước mắt mất rồi. Hơi ấm quen thuộc từ đôi bàn tay của Emily chạm đến da thịt cũng chỉ giúp tâm trí đã vỡ vụn thành từng mảnh này không phát điên ngay bây giờ mà thôi.

Owen, thằng khốn…

Tôi ghê tởm hắn ta đến tận xương tủy.

Hắn không phải con người nữa rồi, mà là một con quỷ đội lốt người.

Phải rồi.

Hắn chính là con quỷ sẽ ăn tươi nuốt sống cả thể xác lẫn linh hồn tôi…

“Emily…” Tôi ngẩng mặt lên, nhìn Emily dang rộng vòng tay với một nụ cười ấm áp từ lúc nào. “Emily, ta…”

“Tiểu thư đừng nói gì nữa. Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi.”

Tựa như tức nước vỡ bờ, tôi liền đón lấy vòng tay của Emily và gục ngã vào lòng cô ấy. Nàng hầu cũng ôm lấy tôi, an ủi cho nhau bằng hơi ấm của đối phương.

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…!”

***

Tôi ngồi thẫn thờ trước bàn trang điểm, nhìn vào tấm gương bầu dục ở trước mặt. Bên trong mặt gương chính là hình ảnh phản chiếu của tôi, một nàng tiểu thư với mái tóc đỏ đậm xơ rối cùng cặp mắt ánh màu hồng ngọc lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Đúng như Owen đã nói vào ngày hôm qua, gương mặt của tôi trông thật tiều tụy với làn da khô rát như hoa hồng héo úa. Tôi chỉ mới chạm nhẹ vào thôi là đã cảm nhận được nó thô ráp và thiếu sức sống đến nhường nào rồi. Còn cơ thể thì gầy gò ốm yếu như que củi, có thể thấy rõ xương quai xanh lồ lộ bên dưới lớp váy lụa mỏng tanh như tờ giấy.

Thì ra tôi của bây giờ trông như thế này.

Đã bao năm trôi qua rồi, kể từ lần cuối tôi ngồi trên bàn trang điểm soi gương như thế này? Tôi chẳng nhớ nữa, lúc đó cũng đã lâu lắm rồi – chắc là từ hồi căn bệnh kì quái này vẫn còn chưa trở nặng như bây giờ.

A.

Tự nhiên nhắc lại làm gì khiến tôi nhớ khi đó quá… cái thời mà bản thân vẫn còn là một tiểu thư bình thường như bao cô gái khác. Được trang điểm mỗi ngày để trông thật xinh đẹp và dễ thương, diện hàng chục bộ váy xinh xắn đi thưởng trà chiều cùng cha mẹ, học đánh đàn cưỡi ngựa hay thậm chí là bắn cung săn thú trong khu rừng bên ngoài dinh thự… Đó là khoảng thời gian đẹp nhất đời tôi.

Mà đẹp đẽ là thế, nhưng mặc cho tôi có lưu luyến như nào thì quá khứ cũng chỉ là những mảnh ký ức nằm sâu bên trong tiềm thức mà thôi. Nó chẳng thể nào tái hiện lại ở hiện tại được, cho nên tôi đã không còn nuôi hi vọng rằng mình có thể sống một cuộc đời bình thường nữa. Bây giờ tôi chỉ muốn sống thôi, cho dù có phải nằm liệt giường hay sốt lên cảm xuống liên miên cũng chẳng hề gì.

Cọt kẹt.

Tiếng gỗ rít vang lên từ phía cửa phòng. Tôi quay người về hướng đó với một nụ cười nhẹ nhàng, chào đón Emily trở về với thau nước ấm trên tay. Cô ấy cũng mỉm cười đáp lại, bước đến bên cạnh tôi và đặt thau nước lên bàn.

“Người không cần ép mình đâu ạ.” Emily lau người cho tôi, bắt đầu khơi lại chuyện gì đó. “Em không biết thiếu gia Owen đã nói gì với người nhưng mà…”

À.

Ra là Emily nhắc đến chuyện đó.

“Em muốn ta đừng làm theo lời Owen, đúng chứ?”

“Vâng…”

Tôi rất vui khi thấy Emily lo lắng cho mình như vậy, nhưng tiếc rằng lần này tôi lại không thề từ chối yêu cầu của Owen được. Nếu cha mẹ vẫn còn ở nhà, chắc hẳn họ cũng muốn tôi gặp Takuya một lần sau cuộc viễn chinh phương bắc đầy nguy hiểm và khắt nghiệt này. Tôi tin rằng cha mẹ sẽ rất vui nếu mình thân thiết hơn với chàng trai mà họ đã đồng ý nối duyên tơ hồng bằng một lời hứa hôn.

Và hơn cả chuyện ấy, có lẽ sâu bên trong thâm tâm tôi cũng muốn gặp lại Takuya sau bao năm xa cách. Tôi không biết đó liệu có phải là vì nghĩa vụ của mình đối với chàng ấy như một vị hôn thê, hay chỉ là do tôi muốn thoát khỏi dinh thự này – thoát khỏi cái bầu không khí đáng ghê tởm mà Owen đã tạo ra bằng những lời nói điên rồ của hắn. 

“Mà, có lẽ là vế sau rồi.” 

“Sao thế ạ?” 

“Không." Tôi lăc đầu. "Không có gì đâu.”

Phải rồi.

Tôi không muốn thở chung một bầu không khí, sống cùng một căn nhà với thằng khốn đấy thêm bất cứ phút giây nào nữa.

Tôi chỉ muốn thoát khỏi hắn mà thôi…

“Chuẩn bị váy đi. Ta sẽ ra ngoài.”

“Ra ngoài ạ!?” Emily nắm nhẹ lấy đôi vai của tôi, gặn hỏi hết lời với gương mặt tràn ngập vẻ hoảng hốt. “Tiểu thư đi đâu mới được!? Sức khỏe của người-!” 

“Ta đến lâu đài Estilite, và đừng cãi lời ta nữa!” Tôi nhăm mặt lại, nhìn Emily với ánh mắt đục ngầu. “Ta chỉ muốn rời khỏi căn nhà này thôi.”

“Tiểu thư…”

Emily lưỡng lự một hồi lâu rồi cũng đành nghe theo tôi. Cô ấy trang điểm nhẹ và làm tóc cho tôi trước, xong rồi đi chuẩn bị một sào đồ bằng những gì còn lại trong chiếc tủ gỗ cũ kĩ. Chúng chỉ là mấy bộ váy và găng tay đã lỗi thời từ rất lâu, nhưng thật may là vẫn còn vừa vặn với dáng người hiện tại của tôi.

Chọn bộ này vậy.

Tôi chỉ tay vào bộ váy kín cổ dài tay màu trắng ở góc ngoài cùng bên trái. Nó rất hợp để che đi phần xương quai xanh của tôi, lại còn không quá cầu kì hoa mĩ. Dường như nó sinh ra để dành cho tôi của bây giờ vậy.

“Có đơn giản quá không ạ?”

“Như này là được rồi. Mau thay cho ta đi.”

Emily gật đầu, bắt đầu thay đồ cho tôi.

“Người xinh đẹp lắm ạ.”

“…”

Đây thật sự là tôi sao?

Làn da nhợt nhạt và khô rát đã được che đi bởi lớp phấn dặm trắng hồng dịu nhẹ. Mái tóc rối bù chẻ ngọn giờ đã trở thành xoăn nhẹ bồng bềnh, đi cùng với chiếc nơ trắng dễ thương. Dáng người gầy ốm cũng đã nằm dưới lớp váy có phần phổng phao, thế mà vẫn giữ nét thon thả nhờ lớp corset buộc quanh eo.

Thật thần kì… chỉ mới trang điểm nhẹ với thay váy thôi mà, sao có thể trông như biến thành một người khác thế này?

“A.”

Hiểu rồi…

Ra đây là ý của Owen.

“Đẹp thật.” Tôi mỉm cười hài lòng, nhờ Emily đỡ mình đứng dậy. “Đi thôi.”

“Vâng.”

Bọn tôi rời khỏi phòng, đi xuống dưới tầng trệt.

“Mày đi đâu mà vội thế?”

“Anh biết rồi còn hỏi?”

Tôi vừa bước xuống cầu thang thì thấy Owen đứng ngay trước cửa chính. Hắn bước đến trước mặt tôi, giả bộ tỏ vẻ thân thiện với cái điệu cười tởm lợm. Không nói không rằng, hắn tự tiện nâng một lọn tóc của tôi lên hít một hơi và còn hôn nó bằng đôi môi bẩn thỉu của mình.

“Hôm nay mày đẹp lắm đấy. Sửa soạn cho tao ngắm à?”

“Cái!? Anh-”

“Cũng dễ thương đấy.” Owen kề môi vào tai tôi. “Mày làm tao ‘rạo rực’ rồi đấy.”

“…”

Tôi run bần bật vì phát tởm bởi cái trò biến thái của Owen. Tâm trí cũng rơi vào hoảng loạn cực độ, chẳng thể nghĩ gì cả mà chỉ biết cúi gầm đầu xuống sàn nhà và tự ôm lấy bản thân như một cơ chế phòng thủ theo bản năng.

Đừng mà…

Dừng lại đi…

Tôi ngã khuỵu xuống sàn nhà, bắt đầu co rúm người lại hệt như ngày hôm qua.

Làm ơn…

Làm ơn dừng lại đi mà-

Chát!

Tiếng vả mặt vang lên như sét đánh ngang tai, đánh thức tôi khỏi cơn hoảng loạn. Nhờ vậy mà tôi mới có thể ngẩng mặt lên, nhìn về phía trước để thấy cảnh Emily tát vào mặt Owen một phát đau điếng. Gương mặt của cô ấy trông vô cùng tức giận, tựa như sắp đấm vỡ mặt hắn đến nơi.

“Ngài đi quá giới hạn rồi!”

“Con ả này-!”

Emily nắm lấy cổ áo của Owen, đấm thêm một phát nữa vào mặt hắn. Gã anh trai của tôi ngã lăn ra sàn, bắt đầu gào mồm lên chửi rủa đủ điều nhưng nàng hầu chẳng thèm nghe lấy một câu. Cô ấy từ từ bước lại gần hắn, chuẩn bị tặng cho hắn thêm một đấm nữa.

“Đ-Đừng! Thế là… đủ rồi.”

“Tiểu… thư?”

Emily vừa dí sát nắm đấm vào giữa mặt Owen thì liền dừng lại khi nghe thấy giọng nói run rẩy của tôi. Cô ấy vội chạy lại chỗ tôi đang ngồi khép mình như con sò, đỡ tôi dậy và dìu ra trước cỗ xe ngựa ngoài sân trong sự hoảng hốt của những người hầu vừa mới tức tốc chạy ra từ bên trong dinh thự.

Nàng hầu mở cửa xe, cùng tôi leo lên thùng xe rồi thúc ông lão đánh ngựa mau rời khỏi dinh thự. Cỗ xe bắt đầu lăn bánh cùng tiếng lộc cộc của chân ngựa, bỏ lại Owen nằm đo ván bất tỉnh trong sự bối rối của những người hầu.

***

“Tiểu thư!”

“Hở?”

“Người không sao chứ ạ?” Emily nắm nhẹ đôi bàn tay của tôi và hỏi han không ngừng.

“Được rồi… ta không sao.”

Tôi hướng mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn khung cảnh đông đúc người dân mua qua bán lại trong khu chợ mà cỗ xe ngựa đang từ từ lướt qua. Có vẻ tôi đã rời khỏi lãnh địa Éclair và đi qua cửa khẩu của gia tộc Kagami rồi.

Tôi cúi gầm đầu xuống sàn gỗ, đan hai bàn tay lại với nhạu và ghì chúng thật chặt để giữ cho bản thân ngừng run rẩy.

Khốn nạn...

Đến tận bây giờ mà tôi vẫn không thể xóa nhòa bóng hình đáng ghê tởm của Owen ra khỏi tâm trí.

Thằng khốn đó không chỉ muốn tôi chết đi, xem tôi không khác gì loại đĩ điếm đào mỏ đàn ông mà còn thèm khát cơ thể tôi như một con quỷ động dục. Nếu khi nãy không có Emily ở cạnh, có lẽ hắn đã bộc lộ hết tất cả dục vọng đồi trụy của mình và xơi tái tôi rồi.

Tôi siết chặt nắm tay, nhắm nghiền mắt lại, thậm chí còn cắn chặt răng để cố giữ bình tĩnh nhưng lại chẳng thể. Nỗi sợ bắt đầu trỗi dậy mạnh mẽ từ sâu bên trong cõi lòng, từ từ bóp nghẹt trái tim tôi bằng một bàn tay vô hình.

Chết tiệt…

“Lâu đài Estilite… đến chưa?”

“Sắp rồi thưa tiểu thư. Chỉ vài chục dặm nữa thôi ạ.”

Tôi hít ra thở vào một hơi rồi kê tay lên cửa sổ, đưa ánh mắt ra ngoài để ngắm nhìn những cánh đồng lúa mì đang đung đưa theo làn gió. Khung cảnh bình yên và thơ mộng này giúp tôi bình tĩnh lại phần nào, nên cơn đau cũng dần dịu đi.

Estilte à?

Cũng đã lâu lắm rồi tôi mới quay lại nơi này, lãnh địa của chàng ấy.

Tôi không biết Takuya sẽ nói gì khi nhìn thấy vị hôn thê của mình sau nhiều năm không gặp. Liệu chàng ấy sẽ chào đón tôi với một nụ cười dịu dàng? Hay chàng ấy sẽ lạnh lùng đứng trước cổng thành với một cái gật đầu đầy cứng nhắc? Nó thật khó để đoán, nhưng cho dù có là trường hợp nào đi nữa thì vẫn thoải mái hơn nhiều nếu phải so với lúc đứng trước mặt Owen.

Bản thân tôi cũng không mong cầu Takuya phải làm gì quá đặc biệt cho mình dưới danh nghĩa hôn phu cả. Thứ tôi muốn từ chàng ấy chỉ là dành cho mình vài tiếng yên bình ở lâu đài Estilite, cùng nhau trò chuyện về những điều tốt đẹp để quên hết mọi u phiền trong cuộc sống mà thôi.

Takuya…

Tôi thẫn người trên ghế thật lâu, tâm trí cứ mãi nghĩ về Takuya mà chẳng hề nhận ra đôi mắt đã khép lại từ lúc nào.

“Tiểu thư.”

“Ưm…”

“Dậy đi tiểu thư. Chúng ta đến nơi rồi.”

“Hở…?” Tôi chớp đôi mí mắt vài lần, ngó nghiêng xung quanh một hồi thì mới nhận ra mình đang tựa đầu vào vai Emily. Dù còn hơi uể oải nhưng tôi cũng từ từ nhấc đầu khỏi vai nàng nàng hầu, dụi nhẹ đôi mắt vẫn chưa hết mờ sau giấc ngủ. “Ta ngủ quên à?”

“Vâng. Hẳn là người mệt mỏi lắm.”

“Được rồi, ra ngoài thôi.”

Ông lão đánh ngựa mở cửa xe cho bọn tôi. Emily đi xuống trước, xong rồi mới cẩn thận dìu tôi xuống sau. Cỗ xe cũng nhanh chóng rời đi, bỏ bọn tôi ở trước bức tường thành của lâu đài Estilite.

“Đã tám năm rồi à…?”

Bức tường hắc thạch đang hiện diện trong đôi mắt của tôi trông thật khác so với khi xưa.

Thật không thể tin được bức tường nhỏ bé ngày nào giờ đã đồ sộ đến nỗi muốn xuyên thủng tầng mây và rộng cả trăm nghìn thước, giống như một vệ thần trấn thủ tòa lâu đài đằng sau nó. Ở phía trên bức tường có những nòng pháo ma thuật chĩa thẳng xuống mặt đất, làm cho nó giống một pháo đài quân sự hơn là tường thành của lâu đài quý tộc.

Tôi cùng Emily bước đến trước công thành. Gã hiệp sĩ gác cổng nhìn thấy bọn tôi thì liền đặt một tay lên ngực trái, cúi chào lịch thiệp theo đúng lễ nghi vương quốc. Gương mặt của anh ta lộ ra chút khó xử, nhưng rồi cũng nhanh chóng giấu nó đi và tiếp đón tôi với tác phong nghiêm nghị.

Thế là sao?

Owen chưa gửi thư báo trước à?

“Takuya đâu?”

“Đội trưởng hiện đang họp bàn hậu chiến với đại hoàng tử. Nó rất quan trọng ạ, nên có lẽ ngài ấy sẽ không thể gặp tiểu thư trong hôm nay.”

“…”

Câu trả lời quái quỷ gì đây?

Chắc chắn là gã hiệp sĩ này biết tôi sẽ đến nên mới trả lời nhanh tới mức không cần xác nhận danh tính, thế thì lại sao lại…?

“Đợi cũng được. Mở cổng thành đi.”

“Nhưng thưa, nếu đợi thì sẽ-”

“Ta không quan tâm!” Tôi cau mày, ra lệnh cho anh ta bằng tông giọng cáu gắt. “Dẫn ta vào trong!”

“… Tôi hiểu rồi. Xin hãy theo tôi.”

Gã hiệp sĩ mở cổng thành, dẫn tôi và Emily vào bên trong lâu đài. Chúng tôi cứ đi mãi, đi mãi… cho đến khi tôi gần kiệt sức thì mới đến được một căn phòng với đầy đủ nội thất sang trọng, có lẽ là phòng tiếp khách. Rồi anh ta gọi một cô hầu vào phục vụ tôi và xin phép rời đi để báo tin cho Takuya.

“Tôi là Megumi.” Cô hầu đứng trước cửa cúi người cung kính. “Tiểu thư cần gì thì cứ gọi tôi.”

“Được rồi.”

Tôi ngồi xuống ghế sô pha với Emily đứng bên cạnh mình, lặng lẽ chờ đợi Takuya họp hành cho xong. Megumi thì đứng nghiêm chỉnh ở góc phòng, không nói gì cả với gương mặt lạnh như tiền.

Chỗ này… lạ thật.

Rất lâu rồi tôi mới đến thăm lâu đài Estilite nên có lẽ mọi thứ đã khác đi đôi chút, vì vậy cũng chẳng có gì là lạ khi căn phòng này không hề nằm trong kí ức của tôi. Nhưng cả dãy hành lang dài đằng đẵng trước khi tôi đến đây cũng hoàn toàn ngược hướng với đoạn dường dẫn tới phòng khách cũ, tạo nên một cảm giác thật lạ lẫm làm sao.

Dường như kể từ lần cuối tôi đến, nơi này cũng đã thay đổi đi nhiều rồi.

Mà cũng phải thôi.

Lòng dạ con người còn có thể thay đổi qua năm tháng thì mấy căn phòng với dãy hành lang này có là gì. Hẳn là sau nhiều năm trôi qua khi sống ở thế giới xa lạ này, chàng ấy cũng đã quen với những phong tục xa hoa của giới thượng lưu và dần quên đi bản chất thật sự của mình rồi.

“Megumi.”

“Vâng, tiểu thư cho gọi tôi?” Megumi bước đến trước mặt tôi.

“Takuya có khỏe không? Chuyến viễn chinh vừa rồi chàng ấy không bị thương gì chứ?”

“Dạ? À…” Megumi ngập ngừng một chốc rồi mới tiếp lời. “Đội trưởng vẫn khỏe ạ. Nhờ ơn đức phật mà ngài ấy đã lành lặn trở về.”

“Vậy thì tốt quá.”

Thật tốt làm sao khi Takuya vẫn khỏe mạnh sau chuyến viễn chinh đến nơi đầy rẫy quái vật đáng sợ đó, bởi vì một khi đã xuất chinh ra chiến trường thì không ai có thể nói trước được điều gì cả. Mạng sống con người ở ngoài đó cũng chỉ mong manh như cành cây ngọn cỏ mà thôi, có thể dễ dàng bị dẫm nát bởi kẻ thù.

“Thưa tiểu thư, mạn phép cho tôi hỏi người chuyện này…” Dù gương mặt của Megumi trông vẫn lạnh lùng nhưng tôi có thể thấy nó đang lộ ra một chút vẻ đắn đo. Dường như điều mà cô ấy sắp nói là thứ gì đó không nên thốt ra.

“Được. Cứ hỏi đi.” Tôi gật đầu với một nụ cười nhẹ nhàng, hi vọng cô ấy sẽ mở lòng với mình và nói ra hết những thứ đang kìm nén trong lòng. “Ta không trách phạt gì ngươi đâu.”

“Vậy thì…” Dù vẫn còn ngập ngừng nhưng đôi mắt ánh màu hổ phách của Megumi đã ngưng dao động. Nét mặt của cô ấy cũng dịu đi đôi chút, không còn lạnh lùng như khi nãy nữa. “Sao tiểu thư lại lo lắng cho đội trưởng như thế ạ? Chẳng phải hôn ước giữa hai người chỉ là nước cờ chính- A, xin tiểu thư thứ lỗi!”

“À… không sao đâu. Hôn ước của bọn ta đúng là được sắp đặt bởi Quốc Vương và Thiên Hoàng của các ngươi, cho nên từ đầu đã hoàn toàn không có chỗ cho hai từ ‘tình yêu’ rồi. Nhưng ngươi cũng biết mà…” Tôi có cảm giác như hai bên gò má của mình đang dần nóng lên. Hẳn là bây giờ chúng đang ửng đỏ lên rồi. “Dù có là hôn nhân sắp đặt thì vẫn nảy sinh tình cảm được mà, nên có lẽ ta đã…”

“Tiểu thư, người…” Megumi cúi mặt xuống sàn nhà, làm tôi không thấy được biểu cảm lúc này của cô ấy là gì. “Tôi mong người sẽ thật hạnh phúc.”

“… Ừm.”

Hạnh phúc sao?

Tôi không biết nữa, liệu mình có thể “hạnh phúc” được hay không?

Cái thứ xúc cảm đó đối với tôi bây giờ chẳng khác gì một món hàng xa xỉ cả, bởi vì cho dù có cố gắng đến như nào thì tôi cũng không thể cảm nhận được nó. Hai từ “hạnh phúc” ấy đã hoàn toàn không còn nằm trong từ điển của tôi từ khi căn bệnh chó chết này bắt đầu trở nặng rồi.

Và cho dù có bỏ qua căn bệnh oái oăm này, cứ cho là tôi tìm ra cách chữa khỏi được nó thì cũng vẫn còn Owen ở đó.

Chỉ cần hắn còn tồn tại trên đời thì tôi sẽ mãi sống như một con búp bê xinh đẹp không có linh hồn, để cho hắn mặc sức thao túng và xả hết dục vọng đầy kinh tởm của mình đến tận lúc lìa đời mà không thể làm gì trong bất lực. Vậy nên chỉ khi hắn chết đi, tôi mới có thể nếm lại được hương vị của cái thứ xúc cảm gọi là “hạnh phúc” ấy.

“Lâu quá…”

Cứ trôi qua vài phút là tôi lại liếc mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường. Hai chiếc kim chỉ giờ và phút nhích từng chút, từng chút một…. rồi chúng cứ xoay, xoay mãi không biết bao nhiêu vòng rồi. Ánh nắng gay gắt chiếu xuyên qua khung cửa kính cũng đã tắt liệm như một lời báo hiệu rằng buổi đêm đang dần tiến tới, vậy mà vẫn chưa có một chút tin tức gì về Takuya được truyền đến tai tôi.

“Mình bị cái gì thế này…”

Thật kì lạ làm sao.

Đáng lẽ tôi phải cảm thấy vui mới đúng, nhưng tại sao cõi lòng lại khó chịu và nặng trĩu như đổ lệ thế này? Nơi này không hề có bóng dáng Owen cơ mà, thậm chí cũng chẳng bị căn bệnh quái ác hành hạ đến bán sống bán chết như mọi ngày - đây chẳng phải là điều mà tôi muốn hay sao? Vậy thì tại sao chứ… tại sao tôi lại không thể nở nổi một nụ cười.

“Takuya…”

A.

Cái cảm giác này... là thất vọng sao?

Tôi đang thất vọng? Thất vọng vì không gặp được chàng ấy sao?

Haha… cứ như con ngốc vậy.

Rõ ràng đã biết Takuya bận rộn như nào nhưng vẫn nhất quyết muốn gặp, để rồi đến lúc này lại cảm thấy thất vọng vì đợi mãi mà vẫn không thấy nổi bóng dáng của chàng ấy. Giống hệt như một đứa con nít bướng bỉnh và đanh đá, chỉ biết làm càng mà không suy nghĩ gì cho người khác.

Tôi nhìn về phía cửa phòng, mong đợi nó sẽ dần mở ra và Takuya sẽ xuất hiện với một nụ cười. Nhưng không, chẳng có gì xảy ra cả. Cánh cửa vẫn không hề nhút nhích dù chỉ một chút, cũng chẳng có tiếng bước chân nào vang lên bên ngoài hành lang.

Tôi đang trông đợi cái gì vậy chứ?

Về thôi.

Tôi nhờ Emily đỡ mình đứng dậy, từ từ bước đến cửa phòng cùng cô ấy. Megumi thấy bọn tôi đứng trước cửa phòng cũng liền hiểu ý mà chẳng cần hỏi han câu nào, nhanh tay mở cửa và dẫn đường cho bọn tôi ra ngoài cổng thành.

Cả ba người bọn tôi cứ đi mãi trên dãy hành lang lé lói vài tia sáng mờ ảo của ánh trăng, chẳng tài nào thấy nổi đầu bên kia con đường đã bị nuốt chửng bởi bóng tối. Không ai trong bọn tôi muốn nói gì cả, nên thứ âm thanh duy nhất vang lên giữa chốn tối tăm này là âm điệu lộp cộp của những đôi giày cao gót cho đến khi ra ngoài cổng thành.

“Nhắn lại với Takuya rằng hãy đến gặp ta khi có thời gian.”

“Vâng, tôi sẽ truyền lại lời của người cho đội trưởng.” Megumi cúi nhẹ người với bàn tay đặt lên ngực trái.

“Vậy ta-”

Cái… gì kia?

“Thưa tiểu thư?”

“Ngươi có thấy không, cái đó.”

Tôi chỉ tay lên căn phòng đang sáng đèn trên tầng ba của lâu đài. Ở đó, có một cái bóng đen – Phải, là một cái bóng đen tựa như dáng người của phụ nữ mặc váy satin phản chiếu trên mặt kính.

“A. Nó là…”

“Là cái gì?”

“… Dạ là-”

“Bóng người của phụ nữ, đúng chứ?” Tôi cười khinh bỉ với đôi mắt tối sầm, ra lệnh cho Emily bằng tông giọng lạnh băng. “Đưa ta lên đó, ngay lập tức!”

“Vâng, như ý của người.”

Emily bế tôi bằng cả đôi tay và lẩm bẩm thứ ngôn ngữ gì đó. Chưa mất đến một giây, liền có một tấm màn ma thuật màu xanh biển xuất hiện từ hư không và bọc lấy cơ thể của bọn tôi. Nàng hầu bật nhảy lên không trung chỉ với một cú nhún chân, xông thẳng vào căn phòng đó khiến tấm kính vỡ tan tành thành từng mảnh.

“…”

Tôi chết lặng khi lia mắt về phía trước, tâm trí như thể đứt ngang một nhịp khi nhìn thấy dáng hình của một chàng trai tóc đen đang hiện rõ trong tầm mắt. Vị hôn phu mà tôi đã mong mỏi đợi chờ đang hiện diện ngay trước mắt, nhưng chàng ấy lại đang ôm một người phụ nữ khác trong vòng tay. Cả người chàng ấy trầy trụa trong bộ vest màu trắng, thấm vài ba vệt máu trên ống tay chỉ vì bảo vệ cho con ả đó.

“Takuya, chàng… tại sao chàng…” Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt Takuya mà chỉ cúi gầm đầu xuống sàn nhà, siết nắm tay chặt đến nỗi có thể cảm nhận được từng ngọt máu đỏ thẫm đang rỉ ra từ lòng bàn tay. “Chàng… phản bội ta sao?”

“…”

“Ta cầu xin chàng, làm ơn hãy nói đây chỉ là hiểu lầm đi.”

“…”

“Tại sao chàng lại không nói gì?” Tôi cắn môi thật chặt, khóe mắt cũng bắt đầu tuôn ra hai dòng lệ. “Chàng phản bội ta thật sao?”

“…”

“Haha… ra là thế à?”

Tôi ngẩng mặt lên, liếc mắt nhìn sang con ả đang dựa người vào lòng vị hôn phu của mình. Ả ta không nói gì cả mà chỉ ghim đôi mắt màu lục bảo đó thẳng vào mắt tôi như một mũi kim.

Cô ta... Công nương Christine?

“Chàng phản bội ta vì nhà Ziknie à? Tám năm qua ta chẳng là gì với chàng cả sao?”

“…”

Takuya vẫn không thốt ra một lời nào, chỉ nhìn tôi bằng đôi đôi mắt đen lóng lạnh lùng. Gương mặt của chàng ấy không lộ ra chút cảm xúc nào, tựa như một pho tượng vô hồn.

Làm ơn…

Xin chàng… làm ơn đừng yên lặng nữa mà.

“Nói gì đi….” Tôi nghiến răng, nước mắt vẫn không ngừng rỉ ra từ đôi nhãn cầu. “LÀM ƠN HÃY NÓI CÁI GÌ ĐÓ ĐI THẰNG KHỐN NẠ- KHỤC!”

“Tiểu thư!”

Đột nhiên tôi nôn ra rất nhiều máu đen, ho sặc sụa không ngừng với cơn đau tim bất ngờ tiến đến. Tôi bấu chặt lấy ngực trái, ngã gục xuống sàn nhà đầy mảnh kính vỡ trong khi ánh mắt vẫn ghim chặt vào đôi gian phu dâm phụ trước mặt mình. Tầm mắt ngày càng mờ dần, mờ dần… cho đến khi tôi chẳng thấy được gì nữa.

Takuya, thằng… khốn nạn.

Lại một lần nữa, tôi gục ngã vào bóng tối sâu thẳm.

Bình luận (12)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

12 Bình luận

AUTHOR
Một tiểu tiết về việc nằm liệt giường, phần này mình cũng ý kiến thêm vì hiện bạn không sai, nhưng nó chưa đủ đô lắm.
Hiện trạng về việc nằm trên giường là:
"Emily nắm lấy bàn tay nằm dưới lớp chăn trắng của tôi và khóc nức nở. Những giọt nước mắt âm ấm của cô ấy rơi lả chả vào tấm chăn như mưa trút, làm tôi cảm thấy vui trong lòng một chút vì biết rằng ở cái nhà này vẫn còn người thật lòng lo lắng cho mình ngoài cha mẹ."
"Tôi nhờ Emily đỡ mình dậy khỏi tấm nệm nhớp nháp mồ hôi, rồi dựa người vào thành giường để phần nào thoát khỏi cái cảm giác khó chịu vì cơ thể rít chịt như keo. Cô ấy nhẹ nhàng lau mặt cho tôi bằng chiếc khăn bông thấm nước. Nó âm ấm và mềm mại, giúp tôi cảm thấy thoải mái hơn một chút."
"Tôi ho khan liên tục, rồi đột nhiên nôn ra rất nhiều máu đen xuống dưới tấm chăn."
"Tôi đánh mắt ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đang đổ lệ ồ ạt dưới cái nóng oi bức và âm ỉ của mùa hè"
Xem thêm
AUTHOR
Mình vừa chăm một người ốm ở viện vào mùa xuân, thời tiết rất dịu. Thực trạng của người nằm lâu trên giường sẽ nóng, rít người, đổ mồ hôi là sự thật. Cái nóng đó bừng bừng từng phút giây, phải thường xuyên lật người lau nước để dịu đi, không thì lớp da lưng sẽ lở loét. Nhưng với thời tiết đã mát nhưng vẫn không thể chịu nổi. Người ốm sẽ bức bối lắm, lúc đó tâm lý chỉ còn muốn giải nhiệt, thậm chí bất cần giữ thể diện, có thể cởi trần trùng trục để thoát nhiệt nhanh, liên tục nhờ quạt vào các phần bị tiếp xúc với đệm giường để giải nhiệt. Các phần da ở gáy, bẹn, nách còn cần chườm mát thường xuyên.
Ở đây nữ chính đang ở mùa hè, nằm lâu còn đắp chăn, hổng ổn luôn á, nóng điên luôn. Nếu ở phòng riêng, chỉ có nữ hầu, tâm lý mà nóng quá như vậy cũng không cần phải mặc áo và đắp chăn đâu. Nói chung về phần tâm lý thì mình có thể xem qua thêm góc nhìn này nếu muốn khắc sâu cảm giác đau bệnh và nóng bức khi nằm liệt giường.
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
@o0Grey0o: Cái đầu tiên mình phải nói là, nữ chính ngất đi sau scene đầu tiên thì không cảm nhận được gì nữa (bạn cũng biết lúc ngất rồi thì đâu còn nhận thức nữa) -> đến lúc cắt cảnh mới lờ mờ nhận thức được nên mới nhờ Emily đỡ mình dậy và thay đồ vì quá bức bối như bạn thấy đấy. Mình không cần phải tả quá chi tiết như vậy vì nó rõ là không cần thiết bạn ạ, dễ làm truyện bị dính vào lan man.
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
AUTHOR
Còn đây là ý kiến nhỏ về những chi tiết không sai, nhưng mình có xíu đề xuất để bạn xem xét hơn.
Hiện các chi tiết trong truyện đang mô tả về người ốm như sau:
"Còn cơ thể thì gầy gò ốm yếu như que củi, có thể thấy rõ xương quai xanh lồ lộ bên dưới lớp váy lụa mỏng tanh như tờ giấy.", "Tôi chỉ tay vào bộ váy kín cổ dài tay màu trắng ở góc ngoài cùng bên trái. Nó rất hợp để che đi phần xương quai xanh của tôi, lại còn không quá cầu kì hoa mĩ. Dường như nó sinh ra để dành cho tôi của bây giờ vậy.", "Dáng người gầy ốm cũng đã nằm dưới lớp váy có phần phổng phao, thế mà vẫn giữ nét thon thả nhờ lớp corset buộc quanh eo."
Xem thêm
AUTHOR
Cảm giác của mình về người này sẽ là: mới ốm nhẹ, vẫn còn có cảm giác cứu vãn được, vì cô ấy còn nét, còn có cảm giác quyến rũ, nhưng nó đang hơi đối nghịch với mô tả về bệnh lý. Đặc biệt nếu chỉ dừng ở việc gầy lộ xương quai xanh thì cũng chưa hẳn quá gầy, vì phần khung xương quai xanh nữ tương đối dễ lộ, không nhất thiết phải gầy. Nó phải gầy đến độ trũng sâu (chứa được nước và thả vài chú cá 7 màu vào bơi chẳng hạn 🤡). Nói chung cảm giác chưa đủ gầy - kiểu gầy của bệnh nặng nó sẽ héo hon mất sinh khí nhiều hơn.
Xem thêm
AUTHOR
Mình gửi thêm những gợi ý khi ốm đau bào mòn cơ thể, cảm giác nó sẽ tương đồng bằng những phần cơ thể rõ ràng như:
+Da: ở đây bạn đang có một số mô tả khá ổn "gương mặt của tôi trông thật tiều tụy với làn da khô rát như hoa hồng héo úa. Tôi chỉ mới chạm nhẹ vào thôi là đã cảm nhận được nó thô ráp và thiếu sức sống đến nhường nào rồi.", có thể thêm một trạng thái là vàng da hoặc sạm đen, khi bệnh thật màu da khiếp lắm.
+ Mặt hóp lại, hô ra, cằm nhọn hoắt, môi khô bong nứt nẻ, mắt lộ rõ với ánh nhìn đờ đẫn mờ đục,..
+ Dáng người: gầy rộc, khô đét, khoảng hở giữa hai đùi nở rộng, xương cánh bướm sau lưng lồi rõ, phần sườn nhô cao lộ hơn phần bụng,...
+ Đặc biệt: Phần ngực phụ nữ giống như cái bướu của lạc đà vậy, phần tích mỡ quan trọng nhất. Nếu gầy đủ suy kiệt, phần ngực này có thể thành trạng thái xẹp lép, chỉ còn phần núm. Điều này nó khắc sâu một nỗi ê chề, tự ti vì phần ngực xuống kí rồi rất là xấu. Mình nghĩ nếu nữ chính tận dụng được phần ngực trong phần tả sẽ lộ rõ độ bào mòn, khắc nghiệt của bệnh hơn. Nếu gầy mà ngực chưa xẹp thì vẫn còn xinh lắm. 🤭(khi mặc vẫn còn dùng corset: chưa gầy nhom đâu nhỉ, kiểu còn mướt lắm, nếu gầy đến độ bất cần mình có thể quẳng luôn khỏi dùng corset. =)))) Nhưng nếu một phần tâm lý nữ chính mà đang bệnh đến trôi cả vùng núi đồi, cô ấy mà thấy người yêu ngoại tình nữa là tâm lý đổ nặng thật.
Xem thêm
Xem thêm 4 trả lời
AUTHOR
Chính tả: gặm nhắm => gặm nhấm
lả chả => lã chã
Xem thêm