Tập 01: Sự tò mò liệu có giết chết một con mèo?
Chương 03: Phép thuật vô dụng
3 Bình luận - Độ dài: 3,123 từ - Cập nhật:
Phải mất một lúc thì cả giảng đường mới trở về sự im lặng trước đó. Nerian bất ngờ, thứ Krisra nói không phải những gì cậu nghĩ mình sẽ được nghe.
“Hình như có nhầm lẫn gì đúng không?”
“Không, em đã thua.”
“Khai sáng cho em đi thưa pháp sư đáng kính.” Nerian nói một cách mỉa mai.
“Hai lần Barijera, không phải em nói sẽ dùng một à?”
Một số học viên ồ lên, một số thì gật gù.
Cứng họng, cậu thanh niên nhận ra Krisra không sai. Nerian mấp máy môi rồi tức tối quay lại chỗ ngồi. Những lời ra tiếng vào của đám học viên chỉ làm cho cậu ta thêm sôi máu.
“Không phải một cách hay để thắng. Nhưng thắng vẫn là thắng, nhỉ?” Krisra cười nhẹ, chìa tay về phía cô học trò vẫn đang cố gắng lấy lại nhịp thở của mình dưới đất.
Selene nắm lấy, đứng bật dậy, lấy tay phủi đi phần nào lớp bụi dính trên người sau cú ngã. Nhìn giáo viên của mình, cô không biết nói gì, chỉ cười trừ rồi quay về chỗ ngồi.
Buổi học tiếp tục diễn ra trong không khí có phần gượng gạo.
***
Cuối ngày, các học viên bắt đầu ra về khi trời trở tối. Anastasia đợi sẵn ở cửa lớp của Selene, mỗi người đi qua cô gái đều cố gắng ngửi mùi của họ để xem đó có phải bạn mình hay không, điều này làm một số học viên cảm thấy hơi kì quặc và hướng những ánh nhìn không mấy thân thiện về phía Ana. Cũng may là họ có nhìn như thế nào thì cô cũng không biết được.
“Cậu đây rồi.” Ana rạng rỡ khi cảm nhận được mùi hương quen thuộc, cô tiến lại gần và vỗ vai vào người phía trước, nhưng càng lúc thì mùi hương này càng trở nên khác lạ.
Nerian cau mày khi thấy cô gái mù tươi cười trước mặt mình, nhất là khi hai người chưa tương tác với nhau bao giờ, rồi cậu hắng giọng. Khi thấy đôi bờ vai của "Selene này” có phần vạm vỡ hơn bình thường, Anastasia mới hiểu mình đã nhận nhầm người.
“Tôi xin lỗi, tôi tưởng cậu là...” Cô gái ngại ngùng, lùi lại một chút.
Nerian đẩy Ana qua một bên, vì không thể đoán trước được hành động này, cô gái tội nghiệp ngã xuống đất kêu lên một tiếng đau điếng. Nerian thấy thế cũng không thể hiện cảm xúc gì, chỉ tặc lưỡi một cái.
“Phiền quá.” Cậu trai trẻ bước đi chậm rãi, bỏ mặc cô gái ngồi bệt dưới đất trong sự ngỡ ngàng.
“Ana!” Selene lúc này mới hớt hải chạy vội từ trong lớp học ra, tay vẫn cầm những cuốn sách hồi sáng. Nhìn thấy bạn mình dưới đất, cô không khỏi lo lắng. “Sao cậu lại ngã thế này?” Anastasia chỉ cười trừ rồi lắc đầu.
“Là tao làm đó.”
Vốn đã định bỏ về, nhưng khi nhớ ra đó là bạn của Selene, Nerian lại cảm thấy sự khó chịu.
“Cậu nữa à?”
Hai người nhìn nhau một hồi rồi Selene thở dài, đỡ Anastasia dậy rồi cùng đi về.
“Giao du với một đứa mồ côi thì có gì vui?” Nerian cố tình nói to từ phía sau để hai cô gái có thể nghe được.
Selene nghe vậy thì đứng lại, Anastasia cầm chặt lấy tay của người bạn mình, cố gắng ngăn cản một điều gì đó nhưng không thể.
Cầm trượng lên, chĩa về phía Nerian, đôi mắt của cô chứa đầy sự phẫn nộ.
“Gớm nhỉ. Con bé mù đó quan trọng với mày thế à?” Nerian có chút phấn khích khi thành công chọc giận Selene.
“Rút lại lời của mình đi, Nerian Fleming, cậu có thể có vấn đề với tôi, nhưng Ana không liên quan.” Tay cầm chắc cây trượng, cô gái trẻ không có ý định buông nó xuống.
“Chỉ cần làm bạn với một đứa phiền phức như mày là đủ liên quan rồi. À, tao cũng nghe người ta nói những ai thân thiết với nó không có kết cục tốt đẹp đâu.” Nerian cười cợt, khẽ nhướng mày, những đứa bạn của cậu ta thấy vậy thì cũng hùa theo, còn những học viên tinh ý hơn thì chỉ quan sát từ xa.
Selene ngoảnh mặt lại phía sau nhìn Anastasia, cô thấy bạn mình đang cúi gằm mặt xuống, sụt sịt một chút. Nghiến răng, Selene hướng trượng của mình về phía Nerian, ánh mắt của cô chứa đầy sự tức giận nhưng cậu trai trẻ không để ý tới điều đó.
“Không, không đáng để xuống tay với hắn.” Selene tự nhủ, cô dần hạ tay, buông trượng của mình xuống và đặt nó vào bao đựng sau lưng, sau đó nhanh chóng cầm tay Ana và đi về hướng cửa chính.
“Hay tại mày cũng giống nó? Vụ mồ côi ấy?” Nerian vẫn không dừng lại, cậu ta vừa nói, tay vừa rút ra cây trượng từ túi đựng sau lưng.
Khoảnh khắc nghe được câu đó, Selene thả hết đống sách đang cầm trên tay xuống và lao vút về phía Nerian. Cô không ngần ngại tung ngay một cú đá nhắm vào hắn. Nhưng không giống như khi đối đầu trong giờ học ban nãy, Nerian đã đoán trước được hành động này và có vừa đủ thời gian để ra đòn phản công.
“Solari Grinda!” Cậu ta nhanh chóng niệm phép khi khoảng cách giữa cả hai chỉ còn vài bước chân.
Dính trọn một đòn tấn công phép thuật, cơ thể cô gái trẻ bị văng ra xa, toàn thân Selene cảm giác giống vừa húc phải một tảng đá lớn. Tim cô dường như đã ngừng đập trong khoảnh khắc đó. Hơn cả một lực tác động vật lý mạnh, Selene cảm nhận rõ ràng rằng linh lực của mình bị ảnh hưởng nặng nề bởi đòn phép. Cô ngã xuống, đầu đập xuống sàn gỗ. Một chút máu đã chảy từ trên đỉnh đầu và khiến Selene đôi phần chóng mặt. Đánh mắt sang trái, phần khuỷu tay cô đã bị trầy xước nhẹ. May mắn là trượng của cô không bị hư hại gì, dù sao đó cũng là một món đồ tốt.
“Mày là pháp sư hay du côn vậy? Chỉ biết đấm với đá thôi sao?” Nerian nhếch mép.
Selene từ từ đứng dậy, Ana dù không thể nắm bắt tình hình, nhưng với âm thanh của vụ va chạm cùng với tiếng niệm phép, cô gái mù cũng phần nào mường tượng được điều đã xảy ra. Một lần nữa, Ana cầm lấy tay Selene, chỉ mong cơn giận dữ của bạn mình sẽ lắng xuống. Không biết là do đã hiểu thấu tâm tình đó hay là do cơn đau và sự mệt mỏi, nhưng cuối cùng cô gái bị thương đã chấp nhận với lựa chọn đó. Với lấy những cuốn sách nằm lộn xộn dưới mặt đất, Selene cùng Ana bước ra khỏi học viện. Bỏ lại đằng sau là một Nerian thỏa mãn và một đám đông hiếu kì.
***
Trên đường về, Selene vẫn cầm chặt tay Ana. Cả hai không nói gì mà chỉ cứ thế đi trên con đường quen thuộc.
Về đêm, cánh đồng hoa mặt trời dần tắt nắng, nhường chỗ cho một thực vật khác với ánh sáng xanh dịu nhẹ. Loài hoa mang tên Nila này mỗi ngày chỉ xuất hiện sau hoàng hôn. Đó cũng là lúc mà thời tiết chuyển từ nắng ấm sang se lạnh. Dẫu vậy, khung cảnh thơ mộng cùng với thời tiết này cũng không làm cho tâm trạng hai người con gái cảm thấy khá hơn chút nào.
Toàn thân của Selene đau nhức, khi bị dính chiêu thức từ một pháp sư, đặc biệt là một pháp sư có lượng linh lực vượt trội như Nerian hẳn sẽ không phải là cảm giác dễ chịu gì. Người cô gái vẫn còn run run. Cũng may mà đây không phải lần đầu cô bị dính một phép thuật tấn công trực diện, dù nghe không đáng tự hào mấy nhưng ít ra cũng cho cơ thể của Selene chút sự thích nghi nên có.
Đi được một đoạn, Ana chậm rãi dừng chân. Mất thêm vài bước để Selene nhận ra hành động đó, cô ngoảnh mặt lại.
“Cậu không cần phải làm thế.” Ana lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
“Không thể để hắn nói vậy được.” Selene đáp.
“Tớ quen với mấy chuyện này rồi, cậu không cần-...”
“Nhưng mà tớ thì không.”
Selene đáp lại với giọng điệu có phần bực tức. Lúc này cô vừa run lên vì sự uể oải, vừa run lên vì giận dữ.
Ana không nói gì, chỉ lẳng lặng đi cùng bạn. Không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
“Thôi bỏ đi, nay cậu tự về một mình nhé.” Selene nói tiếp một cách lạnh lùng.
Hơn chục bước chân sau đó, cô gái trẻ quay người lại, miệng khẽ mở, môi mấp máy một thứ gì không thành tiếng, nhưng Ana đã biến mất từ lúc nào. Nét mặt Selene trùng xuống, rồi cũng đành miễn cưỡng bước về nhà. Dù gì cũng đã một ngày dài trôi qua với cả hai.
Hôm nay Selene về sớm hơn mọi khi. Tay phải mở cửa, tay trái cầm sách, cô gái trẻ tiến vào. Tuy nhiên, Cecilia không xuất hiện ở bên cửa sổ như thường lệ. Vậy nên căn nhà cũng trở nên tối tăm hơn bình thường.
“Con về rồi đây.” Cô nói vọng vào trong.
Không có tiếng hồi đáp.
Đến lúc này, hoặc là mẹ cô vẫn đang giận, hoặc là bà đi vắng. Nhưng với suy nghĩ của Selene trường hợp thứ nhất nghe khả thi hơn. Cô bước tới trước phòng Cecilia, gõ một rồi hai lần. Sau hồi im lặng, cô đẩy cửa bước vào nhưng không có ai ở bên trong cả. Đảo mắt xung quanh căn phòng, Selene nhận ra bản thân cũng đã một thời gian rồi không vào đây. Bàn ghế và giường đều được sắp xếp gọn gàng, mọi đồ dùng bên trong đều không dính lấy dù chỉ là một chút bụi nào. Trong phòng bà cũng có một mùi ngọt dễ chịu, giống với mùi của hoa Nila. Ở phía cửa sổ có treo một chiếc chuông gió nhẹ nhàng đung đưa phát ra những âm thanh dịu tai.
Selene nhìn qua giá sách. Cũng đã khá lâu kể từ lần cuối cùng cô được mẹ đọc cho một cuốn. Cô gái trẻ vẫn nhận ra một vài những bìa sách quen thuộc, nhưng có một thứ khiến Selene đặc biệt chú ý hơn cả. Một cuốn pháp thư mà cô chưa từng thấy.
Là một con mọt sách chính hiệu, cô gái trẻ tự tin mình chưa từng bỏ qua hay quên đi bất kì bìa sách nào mà mình từng nhìn qua dù chỉ một lần, Selene không hề cảm nhận được bất kì sự thân thuộc nào từ thứ trước mắt. Điều đó thôi thúc sự tò mò của cô.
Thoạt qua, trông nó có vẻ cũ kĩ và huyền bí. Ở bên ngoài không có tiêu đề, chỉ có một kí hiệu tựa một vòng tròn ma thuật giữa trang bìa sách. Bản năng mách bảo Selene rằng đây không phải là một ma pháp thư thông thường, hẳn là có gì đó đặc biệt. Cô với tay lấy nó, toan mở ra để đọc thử. Đúng lúc ấy, một âm thanh quen thuộc vang lên.
Tiếng mở cửa nhà.
Mắt Selene giãn ra. Hàng loạt những giả định về những gì sắp xảy ra chạy trong đầu. Chỉ mới khoảnh khắc trước, cô còn hứng thú với thứ mình cầm trên tay, nhưng bây giờ điều Selene để tâm hơn là tình huống tréo ngoe trước mắt. Trong lúc ấy, tiếng bước chân thân quen cứ mỗi lúc một gần hơn.
***
Sáu năm trước, vào một đêm hè trên đảo Solarisle.
Căn nhà thiếu sức sống của cô bé mù mới đó mà đã trở nên vui tươi hơn nhờ sự hiện diện của người bạn mới.
“Này, ở học viện có gì vui không?” Ana hỏi cô gái đang ngồi cạnh mình trên giường.
“Nếu bỏ qua một vài cá nhân khó ưa, những bài học về các phép thuật không có tác dụng gì mấy thì ừ, cũng khá là vui.” Selene đáp, mắt vẫn không rời khỏi cuốn sách.
“Chà, nghe như cậu đang bỏ qua một phần lớn của việc đi học vậy. Nhưng ý cậu là sao khi nói về những phép thuật vô dụng?”
“Ừ thì, thử luôn nhé?”
Selene đứng bật dậy khỏi giường, cầm lấy trượng, hướng về phía Ana.
Một giây, hai giây... rồi năm giây trôi qua.
“Ừm... Cậu không định làm gì à?” Ana hỏi.
“Làm rồi đấy.” Selene nói rồi buông trượng, đặt nó lên bàn.
“Thật á?”
“Đã nói là nó vô dụng mà.” Selene cười thành tiếng.
“Cậu định nói là một chút cảm giác mát nhẹ mà tớ vừa cảm nhận được không phải gió trời mà là phép thuật ấy hả?” Anastasia vẫn tràn đầy sự thắc mắc.
“Đúng vậy, một làn gió yếu tới mức còn chẳng đẩy được một hòn sỏi.”
Ana im lặng một hồi rồi lên tiếng:
“Có thể nó không tệ như cậu nghĩ đâu.”
Selene không đáp lại, cảm thấy thiếu thuyết phục bởi luận điểm đó. Phép mà cô vừa sử dụng có tên Vjetar, là một trong những ma pháp đầu tiên được dạy ở học viện. Điểm đặc biệt của nó là có thể thực hiện mà không cần tới niệm chú, nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng vì nó gần như chẳng có tác dụng thực tế nào khi chỉ là một làn gió rất nhẹ được thổi tới vị trí mục tiêu. Được một lúc, Selene đứng dậy, cầm lấy trượng và sách của mình:
“Tớ phải về đây, hôm nay có lẽ không ngủ lại được rồi.” Selene bước về phía cửa một cách nhanh chóng.
“Này.”
Cô ngoảnh mặt lại trước tiếng gọi của Ana.
“Cậu dùng lại nó một lần nữa đi.” Ana tiếp tục.
“Nó?”
“Cái phép thuật ban nãy ấy.”
“Để làm gì?”
“Thì cứ làm đi.” Ana cương quyết.
Selene thở dài một tiếng, rồi cầm trượng lên, hướng về phía cô gái ngồi trên giường.
Một giây, hai giây...
“Được rồi, tớ có thể cảm thấy nó rõ ràng hơn rồi. Từ giờ mỗi khi chào tạm biệt, cậu đều phải làm vậy nhé.”
“Tại sao?”
“Vì đó sẽ là cách cậu vẫy tay tớ từ giờ trở đi.”
Selene đơ ra một hồi ngắn, cô gái trẻ bất ngờ trước câu trả lời của bạn mình. Một phép thuật vô dụng được sử dụng như một công cụ giao tiếp là điều mà cô chưa từng nghĩ tới. Trước sự im lặng, Ana tiếp tục:
“Thấy chưa, nó cũng đâu tệ tới thế đúng không?” Cô gái mù vừa nói vừa nhoẻn miệng cười, tay đưa lên vẫy về hướng gió thổi ban nãy.
***
“Con làm gì ở đây vậy?” Giọng Cecilia có phần hoài nghi, nhìn về phía cô con gái đang quay lưng với mình trong căn phòng.
“Con gọi mà không thấy mẹ trả lời nên con vào xem thử.”
Selene quay người, trên tay cô đang cầm những cuốn sách mà mình mua hồi sáng. Cecilia nhìn qua chúng một hồi rồi ánh mắt của bà dần chuyển sang những vết xước và bộ quần áo có phần xộc xệch của con gái.
“Có chuyện gì ở học viện sao?”
“Không có gì đâu. Để con chuẩn bị bữa tối.”
Cecilia cũng không hỏi gì thêm. Bà nhìn về giá sách, lấy tay chạm nhẹ vào chúng, kiểm tra từng cái một. Toàn bộ vẫn nguyên hiện trạng ban đầu.
Bữa ăn tối đó còn tệ hơn tối hôm qua, hai mẹ con chẳng nói với nhau câu nào. Selene tập trung nghĩ về cách làm hòa với Ana để quên đi cái bầu không khí gượng gạo này. “Mai là một ngày nghỉ, có lẽ nên tìm cách nói chuyện với cậu ấy.” cô tự nhủ. Kết thúc bữa ăn, Selene không nói gì, chỉ lặng lẽ dọn dẹp. Lúc cô quay người lại thì mẹ đã về phòng. Cô một phần cảm thấy nhẹ nhõm, một phần lại cảm thấy tội lỗi vì chính sự nhẹ nhõm đó.
Khi đã xong việc, ngay trước khi về phòng mình, cô ngạc nhiên khi thấy trên bàn ăn là một lọ thuốc chứa chất lỏng màu xanh lục. Hẳn đây là thứ mẹ cô cố tình để lại đó. Chần chừ một lúc nhưng rồi cô vẫn cầm lấy và uống hết trong một hơi. Selene thấy những vết thương như đã hồi phục một cách nhanh chóng, khá chắc đây chỉ là cảm giác thôi vì các lọ thuốc kì diệu tới mấy cũng không thể có hiệu quả sớm vậy.
Selene về phòng, đóng cửa và lại gần đống sách mà cô mang về, lấy một cuốn và ngồi lên giường.
Đó chính là cuốn ma pháp thư ban nãy bên phòng Cecilia.
Cô mở nó ra, bắt đầu đọc trang mở đầu được viết bằng ngôn ngữ yêu tinh:
“Xin chào bất kì ai đang đọc sách của ta. Ta không biết rằng đã bao lâu trôi qua kể từ khi ta viết ra những dòng này. Một trăm, hay một ngàn năm? Điều đó không thực sự quan trọng. Ta cũng không rõ liệu giá trị của cuốn sách này theo thời gian sẽ thay đổi ra sao, nó có còn thực sự hữu ích hay sẽ trở thành một thứ gì đó lỗi thời. Nhưng trước khi chìm vào Giấc Ngủ Xuyên Thời Đại, ta mong rằng có thể để lại một chút gì đó có ích cho hậu thế. Và dành cho bất cứ ai đang đọc, hãy cảm thấy đặc biệt vì đây là cuốn sách mà ta chỉ viết một lần duy nhất, nó sẽ không có bản thứ hai đâu...”
Đọc đến đây, Selene khẽ cười nhẹ, rồi cô tiếp tục:
“...Giờ thì chúng ta bắt đầu với chương đầu tiên, ta sẽ gọi nó là: Nền Tảng Của Ma Thuật.”


3 Bình luận