Tập 01 - Một ngày khác nữa
Chương 01 - Trên đồi, tiếng cây và lời gió.
0 Bình luận - Độ dài: 2,669 từ - Cập nhật:
“Thật vô nghĩa.” Người đàn ông vẫn phân vân ngắm nghía bức tranh như thế.
“Vâng?” Anh họa sĩ bỗng ngưng lại việc cất số họa cụ, vội ngó qua chỗ vị khách trong khi bàn tay theo thói quen đã chỉnh lại kính. “Có vấn đề gì với bức chân dung sao, thưa ngài?”
Người đàn ông đã bước quá tuổi xế chiều kia không đáp lại, chỉ có đôi mắt là ánh lên vẻ cẩn trọng xem xét. Điều này khiến anh họa sĩ không khỏi lo lắng. Tim đập nhanh và đôi mắt thì soi xét bức tranh của mình kĩ nhất có thể.
‘Có phải cái đầu trọc của ông ấy hơi bóng không nhỉ? Hay do bộ râu quá dài? Mặt trông bị gầy quá à? Chết, làn da có vẻ hơi tối hơn thực tế... Mong là ông ấy không quá để tâm đến chuyện đó. Hoặc ít nhất thì không quá khó chịu đến mức ném bức vẽ đi.’
“Ô, ta xin lỗi. Bức tranh không có vấn đề gì đâu. Nó ổn, rất đúng ý ta.” Người đàn ông nhướng mày, mỉm cười đầy hài lòng, đáp lại khi thấy chàng họa sĩ trẻ bối rối.
“Vâng, nếu ngài cảm thấy muốn thêm bớt...”
“A, ta không có nói tác phẩm. Chỉ là cảm giác, việc mình treo một bức tranh thế này, bên trong một quán cà phê sách bé và cũ như thế này.” Ông ngập ngừng nhìn lên mảng tường, “Có vẻ... hơi vô nghĩa.” Người đàn ông chậm rãi rời khỏi ghế, để lại bức tranh và tách cà phê trên bàn, “Thẳng thắn mà nói. Cậu thấy sao về điều ấy?”
Đôi mắt người đàn ông hơi nheo lại, chờ đợi một phản hồi, như thể câu hỏi này không phải là để tìm lời đáp, mà chỉ là một sự kiểm chứng về việc anh họa sĩ trước mặt liệu có nhìn nhận giống như vậy không.
“Tôi nghĩ sự vô nghĩa cũng có giá trị của nó, thưa ngài.” Chàng trai mỉm cười thân thiện, nhất thời đáp lại sau câu hỏi bất ngờ đó.
“Vậy à.” Người đàn ông bước tới cửa sổ, nhẹ nhàng ôm con mèo đen đang nằm dài, hơi nhíu mày lại khi nghe được câu nói kia, “Tại sao cậu lại nghĩ thế?”
“Chà, thực lòng thì tôi cũng không chắc nữa, thưa ngài. Có lẽ giống như sự tồn tại của những bức chân dung trong thế giới mà máy ảnh làm chủ chăng?”
“Cảm giác không liên quan lắm nhỉ. Nhưng cậu cứ nói ra ý kiến của mình, ta muốn nghe nó.” Người đàn ông vuốt nhẹ con mèo vừa tỉnh giấc, lộ ra đôi đồng tử đỏ và xanh của nó.
“Theo tôi, vốn sự tồn tại của những bức tranh không chỉ để nhìn, chép lại những gì đã có, mà còn là để chiêm nghiệm.” Chàng họa sĩ giải thích, “Mặc dù máy ảnh hoàn toàn có thể thay thế việc ngắm nhìn lại quá khứ, khiến ta bình thường đều nghĩ những bức tranh đã vô giá trị, nhưng chiêm nghiệm thì không. Ngài biết đấy, mỗi họa sĩ đều có một phong cách và nét vẽ riêng. Nên sau cùng, những bức tranh không chỉ ghi lại những gì được chọn, mà còn in đậm một phần của người làm ra nó.”
“Hừm...” Người đàn ông gật gù. “Ta không nghĩ là ảnh không thể dành để chiêm nghiệm.”
“Nhưng tính chất của chúng khác nhau, thưa ngài. Một bức tranh và một tấm ảnh. Có lẽ vẫn có ai đó ngoài kia thích cả hai thì sao?” Chàng họa sĩ trẻ cười tự tin.
Người đàn ông kia dường như rất hài lòng với câu trả lời ấy, nhưng lại nghiêng đầu hỏi thêm, “Vậy cậu nghĩ đó sẽ là ai. Người có thể thích cả hai ấy?”
“Tôi, thưa ngài. Tôi chắc chắn, ít nhất là cho tới hiện tại.”
Người đàn ông lại vuốt nhẹ bộ râu bạc của mình, gật gù. “Hừm, một câu trả lời khôn ngoan.” Cả hai người cười lên sảng khoái, và dần lúc này có vẻ như anh chàng kia đã thân thiết với vị khách của mình hơn một chút.
“Chà. Có thể ngài cảm thấy việc mua bức tranh này thật tốn tiền, tốn không gian. Nhưng theo tôi thấy, tại một thời điểm nào đó ngài nhìn lại nó, có lẽ cũng sẽ cảm thấy nó thật tốt. Như thể việc ta nhìn ra ngoài cửa sổ, bề ngoài thì chẳng có nghĩa gì, nhưng lại khiến bản thân thấy thoải mái. Vậy là đủ rồi.”
“Nhưng sau cùng đó cũng chỉ là những giá trị tạm bợ, một khoảnh khắc trước khi ta quay trở lại công việc hàng ngày của mình.” Người đàn ông nhẹ nhàng pha một tách cà phê mới, trong khi con mèo trườn khỏi tay và quay lại cửa sổ nằm ngủ, “Những vòng lặp chẳng có hồi kết, và rồi cuối cùng rốt cuộc là có ý nghĩa gì?”
Chàng họa sĩ bối rối chẳng biết nói sao. Anh tưởng mình đã có thể rời khỏi nơi này ngay để về nhà nghỉ ngơi, nhưng dường như còn phải thêm một lúc nữa, “Cái này, thực lòng tôi cũng không biết. Và cũng chưa từng nghĩ tới.”
Anh chàng nghĩ luẩn quẩn một hồi thì đoán người đàn ông có vẻ đang thấy nhàm chán với việc làm cà phê. Hoặc là do kinh doanh hơi kén khách. Sau cùng, lại nói, “Tại sao ngài không thử những trải nghiệm mới xem sao?”
“Trải nghiệm mới à. Hừm, cậu nói đúng, nên như vậy.” Người đàn ông đặt tách cà phê nóng vừa mới làm xuống bàn, “Cậu ngồi đi, ta muốn mời cậu một chút cà phê này. Đừng ngại.”
Tình huống đột ngột này khiến anh chàng bối rối, ai ngờ khách lại mời vậy thì cũng chẳng biết từ chối sao.
“Sẽ không làm phiền cậu chứ?”
“À không, thưa ngài. Dù sao tôi cũng kiếm được kha khá cho ngày hôm nay rồi. Nên đây có lẽ là bức cuối tôi vẽ trước khi đi ăn tối.” Chàng trai nhấp chút cà phê sau một hồi do dự.
“Ừm. Làm quen chút nhé.” Người đàn ông đặt bức chân dung sang một bên, chỉ để lại hai tách cà phê trên bàn, “Ta tên là Makmyr. Còn cậu?”
“Linh, thưa ngài.”
Makmyr gật gù trầm ngâm đôi chút, “Vậy thì, cậu nghĩ sao về việc bản thân đang mắc kẹt trong một vòng lặp vô tận?”
Lặng nghĩ một hồi, Linh cũng trả lời, “Tôi cũng không chắc. Có lẽ tôi chỉ bỏ qua nó, thưa ngài.” Anh chàng thoáng chốc liếc nhìn ra bên ngoài, ngắm nhìn sự vận động của những con người đang qua lại trên phố phường, “Dù sao thì đó là một phần của cuộc sống. Ta có làm cách nào, cố gắng ra sao cũng sẽ chỉ là tiến tới một vòng lặp khác. Nhưng ngài thấy đấy, quan trọng là vẫn có những khoảnh khắc trong đó ta thấy vui, thoải mái.”
“Ngay cả khi, vòng lặp đó chứa đựng những tội lỗi khó có thể tha thứ?” Đôi mắt nhăn nheo nhưng đầy sắc sảo của người đàn ông ánh lên sự đợi chờ.
“Tôi không hiểu lắm, thưa ngài. Nhưng có lẽ... sau cùng thì tôi cũng chỉ có thể đối mặt với nó, bước tiếp và lại trở về công việc như bao ngày.” Dưới ánh đèn không quá sáng cùng một chút hoàng hôn buông xuống, Linh chăm chú nhìn vào tách cà phê thoang thoảng mùi hương gỗ và nhựa cây già cỗi, khiến cho anh thoải mái một cách lạ thường.
“Ra vậy.” Makmyr mỉm cười, môi lại nhâm nhi thêm một chút cà phê, mà dường như ba tiếng qua tách của ông ấy chưa bao giờ hết nóng thì phải.
“Để xem nào.” Ông thở dài, đứng dậy mò mẫm bên trong mấy giá sách trông có vẻ còn mới. Lấy ra một chiếc đồng hồ bỏ túi cổ điển, mắt ông nheo nheo rồi lau qua bề mặt kim loại đầy hoa văn lạ. “Ta rất tò mò về những lựa chọn của cậu. Và thứ này, là quà gặp mặt. Mong là cậu không chê.”
“Vâng, cảm ơn ngài.” Linh cẩn trọng nhận lấy món đồ. Anh thầm do dự suy nghĩ, ‘Mình có nên tỏ ra gượng gạo không nhỉ.’
Mặc dù suy nghĩ này có vẻ ngớ ngẩn, nhưng nhiều khi đó lại là tính cách của anh ta. Nếu nhận xét rằng: Anh ta thật là “tay nhanh hơn não” thì cũng không hẳn. Vốn dĩ Linh chỉ ngầm hiểu rằng mình không thể từ chối. Làm gì có ai chủ ý tặng quà mà mong người ta không nhận chứ?
‘Ít nhất là trong trường hợp này... Mà thôi, dù sao cũng nhận rồi.’
Thấy Linh có vẻ thất thần, Makmyr từ tốn hỏi, “Cà phê này có vừa khẩu vị của cậu không, chàng trai?”
“Rất tuyệt vời, thưa ngài.” Chàng trai niềm nở, vội cầm túi lên. Anh chợt nhớ mình còn chưa mua nguyên liệu nấu bữa tối, “Trời cũng chập tối rồi, tôi xin phép được rời đi trước.”
Makmyr không nói gì, chỉ gật đầu rồi mỉm cười. Trên tay ông vẫn là tách cà phê thơm nóng.
“Ô.” Linh dừng lại trước con rùa nhỏ đang bò ngang dưới cửa. Trong một khoảnh khắc anh nhẹ nhàng bế nó lên, dường như có cảm giác không gian bỗng giãn nở bất thường. ‘Gì thế nhỉ?’ Linh tự hỏi, nhưng khi khựng lại một chút thì không còn cảm nhận được gì nữa.
“Sao vậy?”
“À không, thưa ngài.” Cho đến khi đứng hẳn lên và đặt con rùa xuống cái bàn bên cạnh cửa sổ - nơi con mèo nằm dài - đã có một con cú trắng đã ở đó, nhìn anh với ánh mắt lạ kì. Đó dường như là ánh nhìn bao trùm cả tâm trí chàng họa sĩ trẻ, như một kẻ đã quá hiểu rõ anh nhìn vào. Điều này khiến một người lắm điều nghĩ ngợi như Linh suýt thì không dứt được ra khỏi tình huống khó xử trước mắt.
“Ngài có vẻ thích nuôi động vật nhỉ?” Anh vu vơ hỏi chuyện trước khi mang theo chút tâm tư về những con vật rời khỏi. Và đáp lại anh, chỉ có một tiếng “ừm” từ người đàn ông đang xa dần, xa dần trong tầm nhìn mờ nhạt cũng đang khép lại. Đến khi quay đi, mọi thứ xung quanh chỉ còn lại bóng tối, ngay cả âm thanh hay cảm giác về sự hiện hữu của bản thân Linh cũng bỗng chốc mờ nhạt. Và cánh cửa sẽ đưa anh ra ngoài thì đã ở xa cả chục mét.
‘Chuyện gì đã xảy ra?’ Không ai biết chắc được, nhưng Linh cũng chẳng do dự gì mà cứ thế tiến về phía trước. Vì ánh sáng là thứ duy nhất dẫn lối con người trong bóng tối mà.
Tiếng cửa kẽo kẹt được chậm chạp mở ra, tạt vào mặt Linh một làn gió thoang thoảng dịu nhẹ mang theo mùi đất ẩm. Và trong sự ngơ ngác đến ngỡ ngàng của anh ấy, tiếng chim vẫn hót trên bầu trời xanh của buổi sớm, hòa cùng tiếng cỏ nhẹ rạp dưới mặt đất.
‘Ủa?’ Linh nhận ra mình còn để chỗ họa cụ ở góc cửa, trên tay có mỗi chiếc đồng hồ vừa được tặng. Nhưng khi anh quay lại thì cánh cửa gỗ đã không còn đó, chỉ có một chân trời với đồi xanh cỏ mướt, và một cánh rừng trầm lặng ở bên cạnh.
‘Chết cha.’ Linh hoang mang, mơ hồ nhìn ngó một hồi như tìm kiếm điều gì, nhưng sau cùng cũng chỉ có thể thở dài. Anh chẳng hiểu vì sao mình lại gặp điều này, nhưng chắc chắn chỉ đứng một chỗ thôi thì không phải cách.
Anh chàng trở nên vô định, gãi đầu trong sự bối rối chẳng biết phải làm gì ngoài hành động một cách vu vơ theo bản năng. Và có vẻ bản năng của anh đã đúng, đôi chân bước tiếp đã dẫn Linh tới một con đường lớn. Một con đường được lát đá sạch, đẹp, những đường cắt cũng rất tinh tế và cẩn thận. ‘Sao lại có con đường đá ở đây vậy? Có đất nước nào lại muốn làm con đường tốn công thế này à? Hay mình đã đi lạc vào thế giới khác? Vô lý! Nhưng mà không biết con đường này sẽ dẫn tới đâu nhỉ?’
Mọi suy nghĩ của anh chàng chỉ xoay quanh những câu hỏi, giả thuyết,... Nhưng sau cùng, đó chỉ là cách Linh giết thời gian.
Chàng họa sĩ trẻ chậm rãi tản bộ. Thật kì lạ, dường như sự hiện diện của con đường là lý do để anh ta ung dung bước đi. Như một phản ứng thói quen, tay trái của Linh lắc chiếc đồng hồ bỏ túi quay vòng vòng.
Đôi mắt còn lặng ngắm những cảnh vật xung quanh, trong khi làn da thì đón nhận làn khí mát mẻ từ bầu trời nhiều mây và gió. ‘Thật tuyệt vời khi lần đầu được tận hưởng những khoảnh khắc thế này.’
Tiếng lá xào xạc êm ru khiến anh chàng chẳng biết đã đi được bao xa, nhưng có lẽ cũng chẳng phải chỉ vài cây số, Linh cuối cùng cũng dừng chân tại một mỏm đá ven đường, còn không quên kiểm tra lại các túi trên người thêm lần nữa.
‘Ví, chìa khóa, tai nghe, điện thoại, hai thanh sô cô la. Chậc, vẫn chưa có sóng à, bốn gờ cũng chẳng có tác dụng. Chả lẽ mình lại lạc vào thế giới khác thật?’ Anh chàng nhìn chằm chằm mặt mình qua phản chiếu của chiếc điện thoại, khuôn mặt lơ ngơ nhưng tâm trí đầy suy tư khó nói.
‘Lạ thật, chẳng có ai đi qua đây cả. Con đường này dài tới vậy ư?’ Nghĩ ngợi hồi lâu, sự xuất hiện của một đôi chân nhỏ bé bất giác khiến anh chàng vừa ngạc nhiên lẫn hoan hỉ.
Một cô bé với mái tóc vàng hoe được tết thành những bím dài mềm mại. Gương mặt bé nhỏ có làn da trắng mịn như bông tuyết, tựa như sự tinh khiết của một bầu trời mùa đông. Đôi má hồng tự nhiên tạo nên vẻ dịu dàng, nhưng lại ẩn chứa một chút u buồn lạ thường.
Chiếc váy cô mặc – chủ đạo màu đen với những viền đỏ sậm được may tinh tế – tôn lên sự thanh lịch. Nhìn qua thì Linh áng chừng cô bé độ mười tuổi.
“Xin chào?”
Cô bé không đáp lại lời nói đó, chỉ đặt túi da nhỏ xuống cạnh tảng đá mà anh đang ngồi, rồi dựa lưng vào đó ngủ. Thấy vậy, Linh cũng ngại mà chẳng dám hỏi thêm. Cho đến khi tỉnh lại sau một lúc chợp mắt, cô bé đã sắp đi khuất khỏi tầm nhìn. Mà Linh, lúc này cũng cảm thấy mình nên di chuyển.
‘Thật là một cô bé kì lạ. Một cô bé đi bộ một mình mà không hề e dè.’ Linh vừa đi vừa nghĩ ngợi, mặc dù không có ý gì tiêu cực. ‘Nhưng thật giống đôi mắt mà mình đang tìm kiếm. Một nỗi buồn sâu thẳm không thể hồi đáp.’
Và rồi khi không để ý, bóng dáng nhỏ bé kia chậm dần lại, như thể là để người đàn ông đang trầm tư phía sau bắt kịp. Nhưng tại sao?


0 Bình luận