• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02: Tam giác tình yêu

Chương 11: Vẽ tranh

2 Bình luận - Độ dài: 3,434 từ - Cập nhật:

3 giờ chiều, ngay sau khi tiết học kết thúc, Kaito không lãng phí một giây nào, cậu ta nhanh chóng thu dọn sách vở và đi thẳng ra bãi gửi xe. Cậu ta khởi động xe moto, cảm giác hồi hộp xen lẫn tò mò về buổi làm mẫu sắp tới tại nhà Mizuki.

Kaito lái xe đến khu chung cư cao cấp nằm không quá xa trường đại học mà Mizuki đã chỉ. Sau khi tìm được chỗ gửi xe, Kaito lấy điện thoại ra và gọi cho Mizuki.

"Alo?"

Giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên từ điện thoại.

"Mizuki à, tớ là Kaito đây. Tớ đến nơi rồi, đang ở dưới sảnh."

"Được. Đợi tôi một lát."

Mizuki đáp gọn rồi cúp máy.

Kaito đựng đợi ở sảnh chờ sang trọng, nhìn ngắm kiến trúc hiện đại và những cư dân đang đi lại ở nơi đây. Chỉ vài phút sau, cậu ta thấy Mizuki bước ra từ thang máy.

"Đi thôi."

Mizuki bước tới nói ngắn gọn, rồi lại quay người đi về phía thang máy. Kaito lặng lẽ đi theo sau.

Họ vào thang máy riêng dành cho cư dân, Mizuki quẹt thẻ từ rồi bấm nút lên một tầng cao. Không gian trong thang máy im lặng khiến Kaito cảm thấy hơi ngột ngạt.

Thang máy mở ra, dẫn vào một hành lang rộng rãi. Mizuki đi đến một cánh cửa bằng gỗ và dùng chìa khóa mở nó ra.

"Đây là căn hộ của tôi."

Cô ấy chỉ tay vào không gian bên trong, một cử chỉ cô ấy đã lặp lại nhiều lần với những vị khách trước đó.

Kaito bước vào, không khỏi ngạc nhiên với không gian bên trong. Căn hộ được thiết kế theo phong cách tối giản nhưng tinh tế, đồ đạc không nhiều nhưng đều là hàng cao cấp. Từ phòng khách lớn có thể nhìn bao quát toàn cảnh thành phố qua những ô cửa kính.

"Trông rộng rãi và sang trọng thật đấy. Quả nhiên là căn hộ cao cấp có khác."

Kaito mở lời khen một cách chân thành.

"Cậu ngồi xuống ghế sofa nghỉ một lát, để tôi đi pha trà."

Mizuki nói, chỉ vào chiếc ghế lớn.

"Được."

Kaito gật đầu.

Mizuki đi về phía bếp. Kaito ngồi xuống ghế sofa, đưa mắt nhìn quanh căn hộ. Cậu ta để ý thấy có rất nhiều cánh cửa phòng khác nhau. Một cảm giác hồi hộp dâng lên khi cậu ta nghĩ đến khả năng có thể gặp người nhà của Mizuki ở đây.

Một lúc sau, Mizuki quay lại với một ấm nước và hai chiếc tách sứ nhỏ được đặt trên khay gỗ.

Cô ấy đặt khay xuống bàn, rót nước vào cái chiếc tách, rồi nhẹ nhàng đẩy một tách về phía Kaito.

"Cảm ơn cậu."

Kaito nói, nhận lấy tách nước.

"Cậu thử uống xem. Tôi muốn biết cảm nhận của cậu."

Mizuki nói, ánh mắt nhìn Kaito đầy chờ đợi.

"Được."

Kaito gật đầu. Cậu ta đưa tách lại gần, quan sát kỹ hơn. Nước có màu nâu hơn màu vàng của trà thông thường.

"Đây là trà gì vậy? Nhìn có vẻ hơi lạ."

"Cậu thử đoán xem."

Thấy Mizuki muốn thử thách mình, Kaito cũng không hỏi thêm. Cậu ta nhấp một ngụm nhỏ. Vị của nó không đắng lắm.

Sau khi uống xong, cậu ta chép miệng vài cái, cố gắng phân tích hương vị.

"Cậu thấy sao?"

Mizuki hỏi lại, ánh mắt vẫn dõi theo phản ứng của Kaito.

"Ừm... không đắng như tớ nghĩ."

"Vậy cậu biết đây là trà gì không?"

"...Cậu nói đây là trà đúng không?"

Kaito hỏi lại, cảm thấy không chắc chắn lắm. Vị của nó quá khác biệt so với những loại trà cậu ta từng uống.

"Cậu nghĩ nó không phải là trà?"

Mizuki hỏi ngược lại.

Kaito lại nhấp thêm một ngum nữa, lần này uống nhiều hơn một chút. Cậu ta nhắm mắt lại, tập trung cảm nhận hương vị và hậu vị một cách kỹ lưỡng hơn. Sau một hồi, cậu ta mở mắt ra.

"Đúng là không phải trà."

"...Cậu không chỉ am hiểu về cà phê mà còn am hiểu về cả trà nữa sao, Kaito?"

Mizuki hơi ngạc nhiên trước sự khẳng định của Kaito.

"Tớ chỉ biết chút chút thôi."

"Cậu nói đúng đấy. Đây không phải là trà."

"Quả nhiên là vậy. Tớ thấy vị của nó nhẹ và thanh hơn trà rất nhiều."

"Vậy cậu đoán được nó là gì không?

"Hmm... Nếu phải đoán thì tớ đoán đây là... nước vối."

Kaito suy nghĩ một lúc rồi đoán dựa trên kiến thức từ kiếp trước.

Nghe câu trả lời của Kaito, Mizuki hoàn toàn sững sờ. Đôi mắt của cô ấy mở to ra nhìn Kaito. Cô ấy im lặng một lúc lâu, dường như không thể tin được Kaito lại đoán đúng.

Lá vối không phải là loại thảo mộc phổ biến ở Nhật Bản, thậm chí có thể nói là rất hiếm. Chỉ những người thực sự quan tâm đến văn hóa Đông Nam Á hoặc có nguồn cung đặc biệt mới biết và sử dụng loại lá này. Mizuki biết đến và có lá vối khô là do một người họ hàng gửi tặng. Cô ấy rất thích vị thanh mát và công dụng tốt cho sức khỏe của nó. Cô ấy không thể ngờ rằng Kaito lại có thể nhận ra và gọi đúng tên thứ nước uống này.

"Cậu... đã từng đi nước ngoài rồi sao, Kaito?"

Mizuki hỏi, giọng có chút nghi ngờ.

Kaito biết tại sao Mizuki lại hỏi vậy. Cậu ta cũng biết nước vối không phổ biến ở đây. Nhưng cậu ta thật sự chưa đi nước ngoài trong kiếp này.

"Không, tớ chưa đi nước ngoài bao giờ."

Cậu ta quyết định lắc đầu.

"Vậy tại sao... cậu lại biết đây là nước vối?"

Mizuki hỏi, sự tò mò trong mắt cô ấy ngày càng lớn.

"À, tớ từng uống nó một lần ở nhà một người họ hàng xa."

Kaito bịa ra một lý do, mặc kệ cho Mizuki có tin hay không.

"...Ngoài cà phê và trà ra, cậu còn thích uống loại nước gì khác nữa không?"

"Đôi khi tớ cũng uống rượu nữa."

Kaito mỉm cười đáp.

Nghe vậy, Mizuki không nói gì thêm, chỉ im lặng nhấp một ngụm nước vối.

"Mà này Mizuki, cậu mời tớ về nhà thế này, không sợ bố mẹ cậu ở nhà sẽ nói gì sao?"

"Bố mẹ tôi không ở đây."

"Không ở đây? Vậy cậu ở đây với ai?"

"Bố mẹ tôi mua căn hộ này cho tôi để tiện cho việc đi học thôi."

"Chà, quả nhiên là phong cách của người giàu có khác."

Kaito cảm thán.

"Vậy cậu ở đây một mình?"

Kaito hỏi lại để xác nhận.

"Đúng."

Mizuki gật đầu.

"Ồ? Xem ra cậu chăm chỉ hơn tớ tưởng đấy. Ở một mình mà dọn dẹp sạch sẽ được cả căn hộ rộng thế này."

Kaito nhìn quanh.

Mizuki hơi nhíu mày trước lời khen có phần mỉa mai của Kaito.

"...Nếu cậu tính cả người giúp việc thỉnh thoảng đến để dọn dẹp thì đúng là tôi không ở đây một mình."

Cuối cùng cô ấy cũng thừa nhận sự thật.

"Chỉ có một người giúp việc thôi sao?

Kaito hỏi tiếp, vẫn cảm thấy hơi lạ.

"Đúng. Chỉ có một người thôi."

"Vậy là có nhiều phòng trống sao?"

"Không phải phòng trống. Có phòng ngủ, phòng học, phòng sách, phòng vẽ và nhiều loại phòng khác nữa."

"Thì ra là vậy."

Kaito gật gù.

"Vậy cậu định vẽ tớ ở phòng vẽ của cậu sao?"

Cậu ta quay lại chủ đề chính.

"Đúng vậy."

"Mà cậu định dùng gì để vẽ vậy?"

"Tôi thường dùng bút chì để phác thảo, và dùng màu nước để tô."

Mizuki lặp lại câu trả lời đã chuẩn bị sẵn.

"Thôi, chúng ta vào phòng vẽ đi. Không lại muộn mất."

Mizuki nói rồi đứng dậy.

"Được."

Kaito cũng đứng dậy.

Mizuki dẫn Kaito đến trước một cánh cửa khác trong căn hộ. Cô ấy mở cửa ra.

"Đây là phòng vẽ của tôi."

Kaito bước vào theo Mizuki, ánh mắt không khỏi tò mò nhìn quanh.

Căn phòng này khác hẳn với không gian tối giản ở phòng khách. Nó trần ngập ánh sáng tự nhiên từ cửa sổ lớn và đầy ắp các dụng cụ vẽ chuyên nghiệp. Một chiếc giá vẽ lớn bằng gỗ đặt ở giữa phòng, cùng vài chiếc ghế. Một chiếc bàn làm việc dài kê sát tường, trên đó bày các loại giấy vẽ với các kích thước khác nhau. Có giấy A2, A4, và Tabloid. Dụng cụ vẽ thì vô cùng đa dạng. Có bút chì, bút kim, bút lông, bút nhúng và đặc biệt là một bộ sưu tập bút marker đủ màu sắc trông rất ấn tượng. Ở góc phòng còn có một kệ nhỏ đựng vài hộp màu nước.

"Cậu thấy sao?"

Mizuki hỏi, giọng có chút tự hào khi giới thiệu không gian riêng tư của mình.

"Nhiều thứ thật đấy. Xem ra cậu thật sự rất đam mê hội họa."

"Đúng vậy. Tôi rất thích vẽ."

"Vậy... tớ phải làm mẫu cho cậu như thế nào đây?"

"Cậu ngồi lên chiếc ghế kia đi. Rồi cởi áo ra."

Mizuki chỉ tay vào chiếc ghế.

"Cởi... cởi áo?"

Kaito khá bất ngờ khi nghe yêu cầu của Mizuki.

"Đúng. Tôi muốn vẽ cậu lúc cậu không mặc áo."

Mizuki xác nhận lại, giọng vẫn bình thản, không chút ngần ngại.

"...Thôi được."

Dù hơi ngượng, nhưng đã đồng ý làm mẫu rồi nên Kaito đành phải làm theo. Cậu ta bắt đầu cởi từng chiếc cúc trên áo sơ mi của mình. Mizuki đứng đó, khoanh tay lại, ánh mắt đỏ nhìn thẳng vào cậu ta không hề né tránh, như thể đang quan sát một đối tượng nghiên cứu.

Cuối cùng, Kaito cởi hẳn chiếc áo sơ mi ra, để lộ phần thân trên. Cậu ta đặt chiếc áo lên một chiếc bàn trống gần đó. Nhờ quá trình tập luyện chăm chỉ ở phòng gym, thân hình của Kaito khá ấn tượng với bờ vai rộng, cánh tay rắn chắc, ngực nở nang, và đặc biệt là những múi cơ bụng đã bắt đầu hiện rõ.

Mizuki im lặng quan sát, không bình luận gì, nhưng trong lòng cô ấy cảm thấy khá hài lòng. Cô ấy thấy Kaito không tệ chút nào, thân hình khá cân đối và mạnh mẽ, khó trách một cô gái quyến rũ như Nanami lại chủ động theo đuổi cậu ta.

"Cậu ngồi xuống ghế đi."

Mizuki nói, giọng đã trở lại vẻ lạnh lùng thường thấy.

"Tớ có cần phải tạo dáng gì đặc biệt không?"

Kaito hỏi khi khồi xuống ghế.

"Không cần. Cậu cứ ngồi thẳng lưng, nhìn về phía này là được."

Mizuki chỉ về phía giá vẽ.

Kaito gật đầu, cố gắng giữ tư thế thẳng lưng và nhìn về phía trước.

"Cậu có thấy hơi nóng không?"

Mizuki bất ngờ hỏi.

"Không sao, tớ chịu được."

"Để tôi bật điều hòa lên cho mát."

Mizuki với tay lấy chiếc điều khiển điều hòa trên bàn.

"Cậu định bật điều hòa sao?"

Kaito hơi ngạc nhiên.

"Không được sao?"

"À, không... Nếu cậu thấy cần thì cứ bật thôi."

Mizuki bật điều hòa lên, nhưng lần này cô ấy chỉ chỉnh nhiệt độ ở mức vừa phải, đủ mát chứ không lạnh cóng như những lần vẽ tranh trước đây với các chàng trai khác.

Sau đó, Mizuki đặt một tờ giấy A2 trắng tinh lên giá vẽ. Cô ấy ngồi xuống chiếc ghế của mình, cầm lấy bút chì 2B và bắt đầu tập trung vào việc phác thảo hình dáng của Kaito. Ánh mắt cô ấy di chuyển liên tục giữa người mẫu và giấy vẽ, đôi tay lướt đi thoăn thoát, tạo ra những đường nét ban đầu.

Kaito ngồi im, cố gắng không cử động, nhưng không thể ngăn được sự tò mò khi quan sát Mizuki làm việc. Cô ấy thực sự rất tập trung, gương mặt lạnh lùng thường ngày giờ đây trông nghiêm túc và say mê lạ thường.

Thời gian trôi qua. Mười phút, hai mươi phút, ba mươi phút. Mizuki vẫn miệt mài vẽ, thỉnh thoảng lại nheo mắt nhìn Kaito để nắm bắt chi tiết.

Mizuki đột nhiên dừng bút, ngắm nghía bản phác thảo của mình. Có vẻ cô ấy khá hài lòng với những đường nét cơ bản về khuôn mặt và thân hình của Kaito.

"Được rồi. Cậu mắc áo vào rồi đứng dậy giúp tôi. Tôi muốn vẽ cậu thêm lúc mặc áo nữa."

Mizuki nói.

"Được."

Kaito thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy với lấy chiếc áo sơ mi trên bàn và mặc lại.

"Lần này tớ có cần tạo dáng gì không?"

Kaito hỏi sau khi đã cài xong cúc áo.

"Không cần. Cậu cứ đứng thẳng tự nhiên là được."

Mizuki đáp.

Kaito gật đầu, đứng thẳng người trước giá vẽ. Mizuki lại đặt một tờ giấy A2 khác lên trên bản phác thảo cũ rồi tiếp tục vẽ. Ba mươi phút nữa trôi qua trong sự im lặng. Cuối cùng, Mizuki đặt hẳn bút chì xuống.

"Hôm nay đến đây thôi. Cảm ơn cậu đã làm mẫu."

Cô ấy nói, giọng có vẻ nhẹ nhàng hơn một chút.

"Không có gì. Tớ có thể xem tranh cậu vẽ được không?"

Kaito thực sự tò mò muốn biết Mizuki đã vẽ mình như thế nào.

"Tôi mới chỉ phác thảo vài nét cơ bản thôi. Khi nào hoàn thiện, có lẽ tôi sẽ cho cậu xem sau."

Mizuki lắc đầu từ chối.

"...Thôi được rồi."

Kaito hơi thật vọng nhưng cũng không cố nói thêm.

"Để tôi dẫn cậu ra cửa."

Mizuki đứng dậy, định tiễn Kaito ra về.

"À, khoan đã Mizuki. Trước khi về, tớ có vài chuyện muốn hỏi cậu được không?"

Kaito bất ngờ lên tiếng gọi Mizuki lại.

"Chuyện gì?"

Mizuki dừng bước, quay lại nhìn Kaito.

"Cậu nhờ tớ đến đây để làm mẫu cho cậu vẽ tranh hình họa người đúng không?"

"Cậu biết cả về vẽ hình họa người sao, Kaito?"

Mizuki hơi bất ngờ khi Kaito nhắc đến thuật ngữ 'hình họa người' của chuyên ngành hội họa.

"Tớ không biết nhiều lắm. Nhưng tớ hơi tò mò một chút về bức tranh cậu vừa vẽ."

Mizuki im lặng, nhìn vào bức phác thảo trên giá vẽ một lúc lâu.

"...Đúng. Là tranh hình họa người."

Cuối cùng, cô ấy nói.

"Thật sao?"

Kaito hỏi lại, ánh mắt có chút nghi ngờ.

"Cậu không tin tôi?"

Mizuki nhíu mày.

"Đâu có. Chỉ là... tớ thấy có vài điểm hơi lạ."

"Có gì lạ sao?"

"Cậu nói cậu vẽ tranh hình họa người, nhưng trong suốt quá trình vẽ, tớ không hề thấy cậu dùng ngón tay hay bút chì để đo tỷ lệ khuôn mặt hay cơ thể gì cả. Như vậy thì làm sao đảm bảo hình khối cậu vẽ ra đúng với tỷ lệ thực tế được?"

Kaito chỉ ra điểm bất thường.

Tim Mizuki chợt đập nhanh hơn một nhịp.

"...Tôi chỉ là dân nghiệp dư thôi mà. Vẽ theo cảm hứng là chính."

Cô ấy cố gắng giải thích.

"Vậy ngoài vẽ tranh hình họa người ra, cậu còn vẽ thể loại tranh nào khác không?"

Kaito hỏi tiếp, ánh mắt vẫn đầy dò xét.

"Thỉnh thoảng tôi cũng vẽ một số tranh linh tinh khác."

Mizuki đáp mơ hồ.

"Chỉ đơn giản là vẽ linh tinh thôi sao?"

"Kaito, tôi bắt đầu cảm thấy cậu thực sự không tin tưởng tôi rồi đấy."

Mizuki bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu trước sự dò hỏi của Kaito.

"Không phải không tin. Tại tớ cảm thấy có nhiều điểm không hợp lý thôi. Cậu đừng trách tớ tò mò quá nhé."

Kaito xua tay.

"Vậy cậu muốn nói gì thì cứ nói tiếp đi."

Mizuki khoanh tay lại, quyết định đối mặt trực diện với sự nghi ngờ của Kaito.

"Được rồi. Vậy tớ bắt đầu liệt kê những điều tớ thấy khó hiểu trong phòng vẽ này nhé?"

Nghe Kaito hỏi, Mizuki im lặng gật đầu.

Kaito bắt đầu.

"Thứ nhất, trong phòng này có nhiều loại giấy khác nhau. Khổ A4 thì phổ biến không nói. Khổ A2 cậu đặt trên giá vẽ đúng là thường dùng để vẽ hình họa người, tớ đồng ý. Nhưng tại sao lại có cả một tập giấy khổ Tabloid ở kia nữa? Đây là bí ẩn thứ nhất."

"Thứ hai, như tớ đã nói, khi cậu vẽ tớ , cậu hoàn toàn không dùng kỹ thuật đo đạc tỷ lệ cơ bản của vẽ hình họa. Điều đó khiến tớ nghi ngờ về tính chính xác của bức hình họa mà cậu vẽ. Đây là bí ẩn thứ hai."

"Thứ ba, trong phòng có đủ loại bút chuyên dụng như bút kim, bút lông, và bút nhúng. Những loại bút này thường được dùng để hoàn thiện nét vẽ sau khi phác thảo bằng bút chì. Nhưng cậu không hề nhắc đến chúng. Đây là bí ẩn thứ ba."

"Thứ tư, có lẽ là điểm đáng ngờ nhất. Cậu nói cậu hay dùng màu nước để tô. Nhưng màu nước rất nhạy cảm với độ ẩm và nhiệt độ. Việc bật điều hòa trong phòng vẽ màu nước là điều khá tối kỵ vì nó làm màu khô rất nhanh, dễ bị loang lổ và khó kiểm soát. Hơn nữa, số lượng bút marker đủ màu sắc kia còn nhiều hơn hẳn số màu nước cậu có. Đây là bí ẩn thứ tư."

Kaito dừng lại, nhìn thẳng vào Mizuki.

"Có bốn bí ẩn lớn cho phòng vẽ này. Cậu có đồng ý không, Mizuki?"

Cậu ta hỏi.

Mizuki im lặng, những gì Kaito nói đều đúng sự thật. Cô ấy không thể chối cãi được.

"...Tôi công nhận. Rồi sao nữa?"

Cô ấy cố gắng giữ bình tĩnh hỏi lại.

"Vậy thì, tớ sẽ sắp xếp lại suy luận của mình."

Kaito nói, giọng chậm rãi nhưng chắc chắn.

"Đầu tiên, cậu dùng bút chì để phác thảo hình người, nhưng không quá chú trọng vào tỷ lệ chính xác như vẽ hình họa. Sau đó, cậu sẽ dùng bút kim, bút lông, hoặc bút nhúng để tô đậm các đường nét chính cho rõ ràng và sắc nét hơn. Tiếp theo, thay vì dùng màu nước, cậu sẽ dùng bộ bút marker kia để tô màu cho bức vẽ. Cuối cùng, có thể cậu sẽ sẽ scan bức vẽ đó lên máy tính để chỉnh sửa khung hình, rồi in ra giấy khổ Tabloid."

Tim Mizuki đập thình thịch trong lồng ngực khi nghe Kaito mô tả quy trình vẽ của mình một cách chính xác đến kinh ngạc.

"Vậy... kết luận cuối cùng của cậu là gì, Kaito?"

Đôi mắt đỏ của Mizuki nhìn chằm chằm vào Kaito, hồi hộp chờ đợi cậu ta nói ra lời cuối cùng.

"Kết luận cuối cùng của tớ là... cậu không hề vẽ tranh hình họa người như cậu nói. Mà thực chất, cậu vẽ... nhân vật truyện tranh."

Kaito nhìn thẳng vào mắt Mizuki và nói.

Nghe Kaito nói ra hai từ 'truyện tranh', gương mặt của Mizuki cuối cùng cũng không thể giữ nổi vẻ lạnh lùng thường thấy nữa. Khóe miệng cô ấy cong lên với sự ngạc nhiên và thích thú. Đôi mắt đỏ của cô ấy sáng lên khi nhìn Kaito, không còn vẻ dò xét hay nghi ngờ nữa, thay vào đó là sự thán phục và hứng thú thực sự.

Một chàng trai có vẻ ngoài điển trai, vóc dáng cao lớn cuốn hút, lại sở hữu một đầu óc thông minh, khả năng quan sát tinh tường và suy luận sắc sảo đến vậy. Có lẽ... cô ấy cuối cùng cũng đã tìm được rồi. Hình mẫu lý tưởng hoàn hảo cho nhân vật nam chính trong bộ truyện tranh mà cô ấy luôn ấp ủ.

'Xin lỗi, Nanami. Xem ra... tôi không thể 'trả lại' chàng trai thú vị này cho cậu được rồi.'

Mizuki thầm nghĩ, một quyết định mới đã hình thành trong đầu cô ấy.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Thanh niên vẽ kinh nhỉ :))
Xem thêm
tình cảm nảy nở từ đây 😭
Xem thêm