Lỗi Số Bốn Trăm Mười
Van Locker Taowork
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần I

Chương 8 : Bất cẩn

0 Bình luận - Độ dài: 2,679 từ - Cập nhật:

Sau khi chén chú chén anh với gã quản lý vài ba ly rượu thì cuối cùng hắn cũng chịu buông tha cho tôi mà vào chuyện chính.

“Chúng bây ở lại thích uống gì thì uống nhé, hôm nay anh bao tất.”

“Ồuuu, đại ca sao hôm nay đẹp trai thế nhỉ?!”

“Đại ca là nhất, là nhất!”

Gã lấy ra từ trong túi một xấp tiền rồi đặt lên quầy, miệng nở một nụ cười nháy mắt ra hiệu với người pha chế.

“Nhớ chưa? Đàn em của tôi gọi gì thì cứ làm đúng như thế nhé.”

“…Tôi hiểu rồi.”

Sau khi dàn xếp xong, gã quản lý ra hiệu cho tôi đi theo hắn.

“Theo sát sau tao nhớ, chỗ này rộng lắm đấy. Không cẩn thận khéo bị lạc dễ như bỡn.”

“Rồi rồi, anh không cần phải nhắc tôi cũng tự khắc biết.”

Tôi đi theo sau gã quản lý, chúng tôi rời khỏi quán bar bằng cửa sau.

Khác với vẻ hào nhoáng ở trước quán bar thì ở đằng sau quán là một con hẻm nhỏ ngập tràn các núi rác thải. Không khí nơi đây hôi kinh khủng, nào là mùi khói thuốc, mùi rượu nồng nặc hay cả mùi thối rữa của mấy con động vật chết.

Gã quản lý ung dung bước qua đống rác thải, trông hắn như đã quá quen với cảnh này rồi. Tôi thì cẩn thận theo sau, tiện thể ghi nhớ đường đi để đề phòng bất trắc.

“À tao quên chưa hỏi, mày tên gì ấy nhỉ?”

Tôi khựng lại một chút nhưng rồi cũng nhanh chóng bịa ra một cái tên.

“Cứ gọi tôi là James.”

“James hả? Nghe cũng hợp đấy.”

Hắn cười khẩy, rít một hơi thuốc trước khi tiếp tục.

“Tao là Liao Qiang, đối với mấy thằng tây như mày cứ chỉ cần gọi là Qiang thôi là được rồi.”

Hắn vừa nói vừa cười khành khạch, mồm nhả khói thuốc.

Hai người chúng tôi bước ra khỏi con hẻm nhỏ và len qua con phố đầy màu sắc, tiếng nhạc điện tử với tiếng cười nói rôm rả vang lên từ các hộp đêm ven đường.

“Mày thấy không? Đây là địa bàn của bọn tao, không có nơi nào khác trong cái thành phố này rực rỡ bằng khu phố của bọn tao!”

Có lẽ là do đang có cồn trong người nên Qiang bắt đầu vừa đi vừa lải nhải.

“Băng Long Cốt bọn tao làm ăn có tổ chức, có hệ thống đàng hoàng chứ không phải là cái hạng băng đảng vớ vẩn như lũ Yakuza.”

Hắn dang rộng hai tay ra, giọng đầy tự hào.

“Bọn tao kiểm soát gần hết cả cái khu C-17 này. Gái điếm, sòng bạc, ma túy, thông tin… bọn tao có tất cả. Mày muốn mua gì, muốn biết gì, chỉ cần có tiền là được.”

Tôi hờ hững gật đầu, cố tỏ ra như mình đang chăm chú lắng nghe.

“Nhưng mày biết không, mấy vụ án mạng gần đây làm bọn tao đau đầu bỏ mẹ.”

Qiang chửi rủa, hắn vứt tàn thuốc xuống đường rồi dẫm lên nó.

“Chẳng ai muốn làm ăn trong khi có tên sát nhân trong khu vực. Hắn tên gì ấy nhỉ? Sát nhân Bóng Đêm? Khốn nạn, tại cái thằng đó mà lũ cớm cũng bắt đầu dòm ngó nhiều hơn khu vực này.”

“…Thế Băng Long Cốt cũng liên quan đến vụ của Sát nhân Bóng Đêm hả?”

Qiang liếc tôi một cái rồi bật cười mỉa mai.

“Không. Dính dáng với thằng đó thì bọn tao là người chịu thiệt, có lợi lộc gì đâu?”

“Vậy à…”

Qiang nhổ toẹt xuống đường, giọng gã dần trở nên cau có.

“Bọn tao chỉ muốn làm ăn yên ổn, tránh xảy ra mâu thuẫn với các băng khác. Nhưng không, đang yên đang lành thì một thằng điên nào đó bỗng xuất hiện và bắt đầu giết mấy tên quan chức cấp cao gì gì đó trong khu.”

“Và thế là cảnh sát vào cuộc rồi khiến cho băng Long Cốt gặp khó khăn trong việc kinh doanh?”

“Đúng một phần, việc lũ cớm luẩn quẩn quanh đây khiến cho mấy tên buôn sợ vãi ra quần mà chạy đi chỗ khác chứ chẳng ảnh hưởng gì lắm tới khách khứa là mấy.”

“Thế bọn mày không tìm được chút manh mối nào về Sát nhân Bóng Đêm à?”

“Tao có bảo là không tìm được đâu.”

Chúng tôi bước tới trước một tòa nhà ba tầng mang đậm phong cách Trung Hoa. Những mái hiên uốn cong, cột gỗ sơn đỏ cùng những chiếc đèn lồng, đúng chuẩn nét đặc trưng của văn hóa phương Đông.

Hoài niệm ghê, kể ra cũng lâu lắm rồi tôi mới thấy lại lối kiến trúc như thế này…

“Đứng lại, hai người định đi đâu?”

Đứng trước cửa lối vào là hai gã đàn ông người Trung vạm vỡ đứng chắn. Qiang thấy vậy mình bị chặn thì đứng ra lên tiếng.

“Tao đưa khách quý tới, khôn hồn thì đứng sang một bên.”

“Mày-”

“Chúng mày tin tao a lô lão đại một cái là cả hai thằng bay đầu không?”

“…Chậc.”

Hai gã vệ sĩ đứng trước cửa đưa mắt nhìn nhau, vẻ khó chịu hiện rõ trên mặt. Sau vài giây chần chừ thì cuối cùng hai người họ cũng chịu đứng sang một bên.

“Vào đi.”

Qiang cười khẩy, vỗ vai tôi một cái rồi đạp cửa bước vào. Tôi thì vẫn theo sát đằng sau hắn, trong lòng có chút tò mò.

“Ê này, lão đại của băng Long Cốt có phải là chủ nhân của khu phố đèn đỏ này không?”

Qiang hừ một tiếng, gã ngoái đầu lại nhìn tôi đầy khinh thường.

“Mày nghĩ thế giới ngầm đơn giản vậy à?”

“Vậy thì như thế nào mới phải?”

“Để tao nói cho mày biết, một băng đảng lớn như băng Long Cốt không thể chỉ có một kẻ cầm đầu duy nhất đâu. Đặc biệt là ở Vastropolis rộng lớn.”

Tôi im lặng chờ hắn giải thích tiếp.

“Lão đại của băng Long Cốt chỉ là một danh hiệu chung thôi. Trên thực tế, băng bọn ta được chia thành nhiều nhánh khác nhau, mỗi nhánh đều có một thủ lĩnh riêng. Ví dụ như khu C-17 này thuộc quản lý của Sở Tam Gia.“

“Sở Tam Gia?”

“Sở Tam Gia tập trung vào quản lý thương mại của cả băng. Băng Long Cốt bọn tao đang chiếm giữ bốn khu vực rộng lớn nên tổng cộng có bốn sở tất cả.”

“Ồ, hiểu được đại khái rồi. Nhưng thế thì ai mới là người đứng đầu nếu như mỗi nhánh có một thủ lĩnh riêng?”

Qiang ngẫm nghĩ một hồi rồi mới trả lời.

“Thật ra cái này thì tao cũng không rõ. Người ta đồn rằng chỉ có bốn vị lão đại mới biết được danh tính của người đó.”

Tôi vừa gật đầu vừa cố gắng ghi nhớ mớ thông tin vừa nhận được. Hi vọng đống thông tin này sẽ giúp ích được gì đó cho tôi trong tương lai.

Hai chúng tôi băng qua một dãy hành lang hẹp, đi một mạch thẳng lên tầng hai của tòa nhà. Từ trên này tôi có thể nhìn ra được bên ngoài, đêm nay thành phố Vastropolis vẫn rực rỡ như mọi khi.

Những tòa nhà cao chót vót nằm ở giữa trung tâm thành phố, khu phố đèn đỏ hào nhoáng với đủ loại ánh sáng, phía xa xa còn cả khu ổ chuột tối đen như mực…

“…”

Đây liệu có phải là những gì cậu ấy muốn không…?

Tôi sống một cuộc sống ổn định, làm một công việc ổn định với mức thu nhập cũng ổn định nốt.

Mọi thứ đều ổn định mà, thế nhưng tại sao tôi vẫn có cảm giác như mình chưa thực sự làm đúng theo lời hứa năm xưa ấy?

…Không biết phản ứng của cậu sẽ như thế nào nếu cậu nhìn thấy bộ dạng bây giờ của tớ nhỉ?

Luci-

“Ê, sao đứng như trời trồng vậy? Đến nơi rồi này?”

“H-Hả? À ừm.”

Trời đất, mình bị làm sao thế này? Lại suy nghĩ linh tinh rồi, tôi phải chấn chỉnh lại bản thân mình mới được.

Chúng tôi hiện đang đứng trước một căn phòng với cửa gỗ chạm trổ hình con rồng, bên cạnh là hai gã vệ sĩ cao to lực lưỡng.

“Được rồi, chúng ta vào trong thôi.”

Tôi hít một hơi thật sâu xốc lại tinh thần mình rồi bước theo Qiang vào bên trong căn phòng.

Căn phòng bên trong rộng hơn tôi tưởng. Ở giữa căn phòng là một chiếc bàn gỗ lớn. Dọc theo hai bên tường là các kệ sách, trên kệ chồng chất các tập tài liệu to nhỏ khác nhau, mỗi tập đều có một dấu tem đỏ đóng ngay trên bìa.

“Tao không rõ mày muốn tìm gì nhưng miễn là xung quanh khu C-17 này thì chắc là có đấy.”

“Vậy xin mạn phép.”

Tôi bước qua các kệ sách, nhanh chóng lướt mắt qua các tập tài liệu trên kệ. Những mảnh giấy rời rạc, bản in dữ liệu và các bản báo cáo chi tiết về hoạt động của băng đảng đối địch, thậm chí còn có cả danh sách của những kẻ gây thủ với băng Long Cốt.

May mắn là tôi đã tìm được một tập tài liệu có khả năng chứa thông tin liên quan đến vụ án nhanh hơn dự kiến.

[Báo cáo tuần tra ngày 23/10/2225.]

Đúng luôn ngày mà Ethan bị bắt.

Tôi định đưa tay ra lấy tập tài liệu đó ra thì bỗng nhiên bị một bàn tay bỗng chặn lại.

“Khoan đã.”

Qiang nắm chặt lấy cánh tay tôi, ánh mắt hắn sắc lẹm nhìn tôi.

“Trước khi mày xem tiếp… Chúng ta phải nói lại về giao dịch đã.”

“Tất nhiên rồi, nhưng ngươi có lẽ đã quên một điều.”

“Điều gì-”

Bất chợt, tôi giật mạnh cổ tay mình khỏi tay gã Qiang. Không để cho hắn kịp phản ứng, tôi đã xoay người, tận dụng lực trọng tâm thấp để tung một cú đấm thẳng vào thái dương của hắn.

“Làm gì có chuyện tao khai thông tin nội bộ của cảnh sát ra cho lũ tội phạm các ngươi.”

Một tiếng bốp khẽ vang lên. Tên Qiang loạng choạng lùi về phía sau, đôi mắt trợn ngược vì đau. Trước khi hắn kịp phản kháng thì tôi tung nốt một cú thúc khuỷu tay vào thẳng gáy hắn, tiễn hắn gục xuống sàn.

Chắc là hắn bất tỉnh rồi đấy, mình dùng lực mạnh như thế mà.

Sau khi kiểm tra nhanh nhịp thở và chắc chắn rằng hắn vẫn còn sống thì tôi mới yên tâm xem lại tập tài liệu ban nãy.

Tôi lật nhanh qua từng trang một. Tuy nhiên, ngay khi nhìn vào nội dung bên trong thì tôi nhận ra một vấn đề cực kỳ nan giải.

Chết tiệt. Toàn bộ chữ viết trong này đều là tiếng Trung.

Tôi lật thêm vài trang nữa, cố gắng tìm kiếm bất kỳ hình ảnh hay con số nào có thể giúp tôi hiểu được nội dung. Nhưng không, tất cả chỉ là những hàng chữ kì lạ.

“Khốn kiếp!”

Tôi không kìm được cơn giận mà đập tay xuống bàn.

Mất bao nhiêu công sức mới có thể tiếp cận được thứ này, vậy mà giờ đây nó lại chẳng khác gì một mớ giấy lộn đối với tôi.

“Chậc…”

Bình tĩnh nào, mình phải nghĩ ra cách.

Tài liệu này tuy vô dụng với tôi lúc này nhưng nếu có thể mang nó ra khỏi đây dưới dạng dữ liệu, tôi vẫn còn cơ hội để dịch nó sau.

Nghĩ rồi tôi liền thò vào trong túi quần và lôi ra chiếc điện thoại AR của mình. Tôi nhanh chóng quét từng trang tài liệu, chuyển đổi hình ảnh sang dạng dữ liệu số hóa.

Sau khi việc sao chép đã hoàn tất thì tôi mới yên tâm cất điện thoại đi.

“Giờ chỉ còn mỗi việc giải quyết nốt tên này rồi nhanh chóng rời khỏi đây thôi.”

Tôi cúi xuống nhìn tên Qiang vẫn đang bất tỉnh. Tôi không thể để hắn nằm sõng soài ở đây được.

Tôi kéo hắn lại vào trong khe hẹp giữa hai kệ sách rồi tiện tay lấy tấm thảm dưới đất lên che đi người hắn. Và thế là xong, mọi thứ đã được giải quyết, việc còn lại là nhanh chóng té khỏi đây thôi.

Tôi mở hé cửa ra, hai tên vệ sĩ cao to lực lưỡng ban nãy giờ đã chạy biến đi đâu rồi.

Thôi đi đâu thì kệ họ, mình phải nhanh chóng rời khỏi đây mới được.

Tôi bước nhanh ra khỏi hành lang, đi men theo lối cũ để quay trở lại con phố đèn đỏ phía trước. Mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát… hoặc đó là những gì tôi nghĩ thế.

Đi gần đến được cửa ra thì bất chợt tôi thấy ba tên côn đồ lúc chiều đang tán chuyện với hai gã vệ sĩ, càng tệ hơn là chúng đã nhìn thấy tôi.

“Ê, thằng kia! Có phải mày là thằng ban chiều không?”

Một trong ba tên liền nhận ra tôi, hắn hét to cho cả bọn còn lại cùng nghe.

“THẰNG CỚM BAN CHIỀU ĐÂY MÀ! ANH EM ƠI! CÓ CỚM TRONG KHU VỰC!”

“CÓ CỚM CÓ CỚM!”

“VÂY BẮT NÓ ĐI! THÙ NÀY PHẢI TRẢ MỚI ĐƯỢC!”

Tiếng hô hoán vang lên ngay lập tế làm cả tòa nhà rơi vào náo loạn, từ trong các căn phòng nằm dọc dãy hành lang bỗng tràn ra vô số tên đầu trâu mặt ngựa.

“Khốn kiếp, hôm nay là ngày quái gì mà xui thế!”

Tôi không nghĩ nhiều mà lập tức quay người bỏ chạy.

Nhưng thật không may cho tôi là mọi phía giờ đã bị bao vây cả rồi, đi về phía trước cũng không được mà đi về phía sau cũng không xong.

Giờ thì chỉ còn lại cách ở lại đánh hả?! Thắng thế quái nào được với số lượng này!? Thời đỉnh cao thì có thể nhưng nó qua từ mấy năm trước rồi!

“Hây!”

“Oái.”

Một tên vệ sĩ rút ra một cây baton kim loại và quật mạnh về phía tôi. Tôi nhanh chóng lách người để né cú quật, nếu ăn phải quả vừa rồi chắc cũng gãy vài cái xương mất.

“TỪ TỪ, TỪNG THẰNG MỘT THÔI!”

Khổ hơn nữa là không chỉ có một hay hai tên mà ít ra phải có hơn hai chục tên đang hội đồng tôi cùng một lúc, đứa nào đứa nấy cũng đều có vũ khí trong tay.

Tôi gần như không thể lôi súng ra mà chỉ có thể tập trung vào né tránh và đỡ đòn.

“Ê-”

Một tên vệ sĩ từ đằng sau bỗng lao tới và khóa chặt tứ chi của tôi lại, khiến tôi mất nốt khả năng né tránh. Giờ thì tôi hoàn toàn đã bị khống chế.

“LŨ HÈN HẠ-”

Chưa kịp dứt lời thì một tên trong số chúng đã giáng mạnh cây gậy sắt xuống đầu tôi. Một cơn đau khủng khiếp liền ập đến, cảm giác như hộp sọ của tôi như sắp vỡ ra.

Mọi thứ trước mắt tôi dần nhòe đi, thế giới xung quanh bỗng tối sầm lại. Những gì tôi có thể nghe được trước khi ngất đi là tiếng chửi rủa, tiếng dẫm đạp và cả tiếng cười khinh bỉ.

Tôi muốn phản kháng nhưng có lẽ cơ thể đã không còn nghe lời nữa rồi…

Ôi, mình ghét cái cuộc sống này quá đi mất thôi…

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận