Đau là gì?
Là cảm giác bỏng rát khi bị dao cứa qua người?
Là thứ khiến cả người tôi đau buốt khi bị bẻ gãy từng cái xương một?
Hay là cảm giác đau nhói dữ dội khi bị một cây đao to khủng khiếp đâm thẳng vào người?
Chà… Có thể nói cả ba điều trên đều đúng hết.
Thú thật rằng tôi rất ghét cái cảm giác đau ấy.
Không phải vì nó làm cho tôi trở nên yếu đuối hay khiến tôi trông vô cùng thảm hại. Chính ra tôi còn chẳng quan tâm đến cái cách người khác nhìn mình ra sao luôn ấy chứ.
Tôi ghét cái cảm giác đau ấy đơn giản là vì nó làm tôi chậm lại.
Trong một trận đấu điều quan trọng nhất là mình phải giữ được một sự tỉnh táo nhất định, phải làm chủ được cơ thể mình.
Chỉ một hành động bất cẩn thôi là đủ để dẫn tới sai lầm chết người.
Mà đau thì lại luôn là thứ ngáng đường tôi.
Tôi ghét khi tay tôi run lên vì đau, mắt mờ đi vì mệt, đầu óc thì trở nên mơ hồ chỉ vì mất máu.
Cũng vì lí do đó nên tôi mới tự đâm chính mình.
Chính xác hơn là tôi đã tự tay cắt đứt dây thần kinh phía vai trái, nơi mà lưỡi đao của tên Li Zhu đã rạch trúng.
Tôi thừa biết hành động này là rất ngu xuẩn. Nó không giúp tôi hồi phục hay trở nên khỏe hơn, càng không giúp tôi ngưng chảy máu lại mà có khi còn khiến máu chảy ra nhiều hơn ấy chứ.
Nếu đã biết như vậy rồi thì sao tôi vẫn dám làm thế cơ chứ?
Đương nhiên là để cho đỡ đau rồi! Đau khiếp ra đi được!
Dành cho những ai không biết thì nếu dây thần kinh của chúng ta bị đứt thì có thể gây mất cảm giác đau.
Tin tôi đi, tôi từng thử làm trò này trước đây rồi... Nhưng tôi vẫn không khuyến khích mọi người nghịch dại nhé!
Vậy... Rốt cuộc thông tin tôi vừa kể ra có nghĩa là gì?
Nó nghĩa là nếu tôi mà không cắt dây thần kinh bên vai trái thì không khéo tôi còn chẳng di chuyển được nữa cũng nên!
Giữa việc nằm vật ra sàn vừa ôm vai vừa rên rỉ vì đau và tự đâm chính mình để có thể tiếp tục chiến đấu thì tôi nghĩ mình biết phải chọn cái nào rồi đấy.
Mặc dù rủi ro nhưng ít ra nó còn đỡ chán hơn việc nằm chờ chết.
Đau đớn chỉ là thứ nhất thời.
Còn cái chết thì không, chết là hết.
“LẠI ĐÂY NÀO!”
“Thằng tâm thần! Tránh xa tao ra!”
Tên Li Zhu rú lên như thể tôi là quỷ đội lốt người. Hắn liên tục lùi lại và tạo khoảng cách, tay thì quăng xích tới tấp về phía tôi hòng cản đường.
Tuy nhiên, do tôi đã quen với lối đánh của hắn ta rồi nên tôi có thể dễ dàng nhìn thấy đòn đánh và tránh được.
Tôi hạ thấp người rồi nhảy lên không trung né, miệng toe toét cười một nụ cười vô cùng quái đản.
“Tao thấy được rồi! Tao thấy được đòn đánh của mày rồi!”
“Mẹ kiếp! Bỗng dưng mày bị đập đầu vào chỗ khỉ gió nào vậy?!”
Tên Li Zhu gào lên, mồ hôi mồ kê chảy đầm đìa trên mặt hắn. Hai tay hắn vẫn quăng xích như điên nhưng rõ ràng là hắn không còn giữ được sự bình tĩnh như lúc trước nữa.
Mặc dù nửa bên trái cơ thể của của tôi đã hoàn toàn tê liệt và trở nên vô dụng nhưng tôi mặc kệ. Miễn sao chân tôi còn chạy được, mắt tôi còn thấy được thì tôi vẫn sẽ tiếp tục.
Tôi điên cuồng lao tới như một cơn lốc, chỉ nghĩ đến việc tôi có thể đánh hắn tàn tạ khiến tôi không kìm được mà cười như điên như dại.
"MÀY NGHĨ MÀY CÒN GIỮ KHOẢNG CÁCH ĐƯỢC BAO LÂU HẢ?!"
“Cút ra! CÚT XA TAO RA!”
Tôi hét lên, giọng tôi vang vọng khắp cả bãi chiến trường. Chưa bao giờ tôi có cảm giác thật sảng khoái và phấn khích như lúc này đây.
Thì ra đây là tác dụng thực sự của huyết thanh cuồng dại sao?! Trở nên cuồng dại đúng như cái tên của nó!?
Thật tuyệt vời! Giờ đây trong đầu tôi không còn gì khác ngoài ham muốn mãnh liệt muốn được xé xác kẻ đang đứng trước mặt mình thành trăm mảnh.
“TAO BẢO MÀY ĐỪNG CÓ CHẠY NỮA!!”
“NGU GÌ MÀ NGHE THEO MÀY!"
Tên Li Zhu vung xích chém thẳng về phía tôi. Tôi thấy vậy thì liền giơ con dao lên đỡ gạt lưỡi đao sang một bên, tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên rõ chói tai.
“KHÔNG PHẢI VẬY! ĐÁNG LẼ RA MÀY PHẢI QUAY NGƯỜI CHẠY NHƯ MẤY LẦN TRƯỚC CHỨ!”
“…”
Tôi không trả lời hắn mà xoay dao đâm thẳng vào một kẽ hở trên dây xích của hắn rồi dùng một lực mạnh để kéo hắn về phía tôi.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi tên Li Wang đã mất thăng bằng và bị kéo lê tới chỗ tôi.
Tận dụng điều đó tôi ngay lập tức lao lên, cả cơ thể tôi lúc này như một mũi tên phóng thẳng về phía trước. Khi khoảng cách giữa tôi và hắn chỉ còn chưa đến nửa mét, tôi tung đầu gối lên thúc thẳng vào bụng hắn.
“ARGHH—!”
Li Zhu gập người lại vì đau, tay hắn dần buông lỏng khiến sợi xích chùng xuống. Tôi không bỏ lỡ thời cơ hiếm có này mà vung dao định lên đâm thẳng vào động mạch hắn.
“MẸ KIẾP! KHÔNG CÓ CHUYỆN NGON ĂN THẾ ĐÂU NHÉ!”
Nhưng ngay khoảnh khắc dao gần chạm vào tay thì Li Zhu xoay người sang một bên, khiến tôi bị lệch hướng và chỉ rạch được một đường ngắn trên bả vai hắn.
Tôi chưa kịp phản ứng lại thì đã bị một cú hất cùi chỏ vung trúng vào mặt khiến đầu tôi quay ngoắt sang một bên, mém nữa là ngã lăn ra sàn.
Cú hất mạnh đó khiến tôi cảm thấy đầu mình xoay mòng mòng, một bên tai bắt đầu ù đi, mũi thì rơm rớm máu.
Tôi lảo đảo lùi lại, chưa ổn định được thì tên Li Zhu đã lao vào tôi. Hắn vung xích tứ tung như thể đã hóa rồ, mồm gào lên.
“TAO NGHĨ LẠI RỒI! NẾU TAO CHẾT THÌ MÀY SẼ PHẢI CHẾT THEO!”
“CÓ GIỎI THÌ THỬ XEM!”
Tôi tránh được hai lần vung đầu tiên nhưng đến lần vung thứ ba thì bị một sợi xích quấn ngang bắp chân tôi, kéo tôi ngã sấp mặt xuống đất.
“HỌE!”
Tôi phun ra một ngụm máu lớn, vị tanh tưởi của máu khiến tôi không thể không nhăn mặt được.
Tên Li Zhu không bỏ lỡ cơ hội hiếm có này, hắn rú lên như một con thú và nhảy bật người đến định giáng lưỡi đao xuống gáy tôi.
“ĐẦU LÌA CỔ!”
May mắn thay tôi đã kịp xoay người lăn qua bên phải trong những giây cuối, lưỡi đao của hắn cắm phập xuống sàn tạo thành một cái lỗ to tướng.
Tôi dùng lực bật người dậy rồi vung dao chém ngang qua bắp chân hắn.
“CHÂN TAO!”
Li Zhu gào lên trong đau đớn khi bị tôi rạch một đường ngang bắp chân hắn, khả năng cao là đứt gân. Hắn lảo đảo lùi lại theo phản xạ, dường như hắn không thể đứng vững được nữa.
Khi tôi định lao tới đâm tiếp nhát thứ hai thì hắn đã bất ngờ nhấc chân còn lại lên rồi tung một cú đá mạnh vào người tôi. Cú đá đó mạnh đến nỗi cả cơ thể tôi bị đá bay lên không trung mà đâm thẳng vào tường.
Ôi… Khó thở quá… Chắc đống xương sườn của mình gãy hết rồi cũng nên…
Tôi trượt dài xuống đất, hơi thở trở nên gấp gáp, đến việc thở bình thường thôi cũng đủ để khiến tôi cảm thấy đau đớn.
“Khốn kiếp… Đau vãi…”
Tiếng kéo lê xích bỗng vang lên ken két.
“THẢM QUÁ NHỈ THẰNG KHỐN?!”
Tên Li Zhu dần tiến lại gần chỗ tôi. Do một bên chân của hắn đã bị tổn thương nghiêm trọng nên giờ hắn chỉ có thể kéo lê chân tới, nhìn trông khá khôi hài.
“KHÀ KHÀ! TƯỞNG THẾ NÀO!? MÀY CÒN DÁM VÊNH MẶT LÊN CƯỜI ĐƯỢC NỮA KHÔNG?!”
Hắn gằn giọng lên cười lớn.
“NGOÀI BOSS VÀ ANH TAO RA THÌ MÀY LÀ NGƯỜI THỨ BA CÓ THỂ KHIẾN TAO THÀNH RA NÔNG NỖI NÀY ĐẤY! DÙ KHÔNG MUỐN NHƯNG TAO PHẢI CÔNG NHẬN LÀ MÀY MẠNH THẬT!”
“…”
Tôi cố gắng gượng người dậy, tay phải vẫn siết chặt con dao, còn tay trái thì… Quên mất, tay trái của tôi tàn phế từ đời rồi mà.
Mẹ kiếp… Huyết thanh sắp hết tác dụng rồi hả…?
Đành vậy.
Được ăn cả, ngã về không.
“Êu…”
“HỬ?”
Tôi nhếch mép lên nở một nụ cười mỉa, giọng như sắp vỡ đến nơi.
“Một cộng một bằng mấy ý nhỉ…?”
“HẢ…? MÀY VỪA NÓI CÁI GÌ CƠ…?
“À đúng rồi, tao quên mất. Loại vô giáo dục như mày thì đào đâu ra cha mẹ để mà dạy.”
“…”
Tên Li Zhu đỏ bừng mặt vì tức giận, gân xanh nổi rõ khắp cổ và trán hắn.
“TAO GIẾT MÀY—!!!”
Hắn gầm lên như một con thú rồi phi thẳng một trong hai lưỡi đao về phía tôi với tốc độ kinh hoàng.
“—CHẾT ĐI!!”
“Ngu đần.”
May mắn thay là tôi đã xoay xở được để lách đầu né sang một bên. Lưỡi đao sượt qua cách mặt tôi chưa đầy một gang tay rồi đâm thẳng vào bức tường đằng sau.
“Hì hì, bắt được mày rồi…”
Chỉ chờ có thế, tôi chụp chặt lấy sợi xích rồi dùng toàn bộ sức lực còn sót lại để giật ngược sợi xích về phía mình.
Tên Li Zhu do nghĩ tôi không còn đủ sức để tiếp tục đánh nữa nên hắn đã buông lỏng cảnh giác. Chính vì thế mà khi bị tôi bất ngờ kéo mạnh lại, hắn đã không kịp buông xích ra mà loạng choạng mất đà, cả người cứ thế bị kéo bay về phía tôi.
“KHÔNG—!”
Tôi luồn người xuống rồi lao thẳng về phía trước, tay đưa con dao lên chuẩn bị tung phát cuối.
Đây là cơ hội của mình để chấm dứt trận chiến này. Chỉ cần một nhát. Một nhát thật sâu, thật mạnh thôi là mình sẽ thắng!
Nhưng người tính lại không bằng trời tính, có lẽ tên Li Zhu không thể chấp nhận được việc mình thua nhục nhã như thế này nên hắn đã hóa rồ. Hắn gào lên trong đau đớn rồi vung lưỡi đao còn lại trong tay hắn nhắm thẳng tới cổ tôi.
“NẾU TAO MÀ CHẾT THÌ MÀY SẼ PHẢI CHẾT THEO!!!”
“!”
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy cả thế giới như chậm lại.
Tôi có thể giết hắn. Ngay tại đây. Ngay bây giờ.
Chỉ với một nhát dao đâm vào cổ thôi thì mọi thứ sẽ kết thúc, tôi sẽ sống.
Nhưng… tôi không làm được.
Tôi không thể.
Khi đấu với tên Qiang, tôi đã để cho bản năng của mình kiểm soát và suýt chút nữa là đã giết chết hắn ta.
Tôi vẫn còn nhớ… Cái cảm giác vui sướng đến nhường nào khi vung từng cú đấm một xuống mặt hắn không ngừng nghỉ, tận hưởng sự kinh hoàng tột độ trong mắt hắn ta.
Thật ghê tởm
Tôi không muốn chuyện đó lặp lại lần nữa.
Tôi đã thay đổi rồi, tôi không còn là loại quái vật khi xưa nữa.
Tuy nhiên… Nếu giờ tôi mà không đâm chết tên Li Zhu thì người chết sẽ là tôi.
“GƯAAAAA!”
Tôi chỉ còn dưới nửa giây để hành động.
Một là hắn chết. Hai là tôi chết.
Đâm hay không đâm?
Giết hay tha? Sống hay chết?
Tôi… Không quyết định được.
“…!”
Tôi nhắm mắt lại, không dám mở ra.
ĐOÀNG!
Một giây trôi qua. Hai giây trôi qua. “…Hử?”
Tôi chưa chết sao…?
Khi tôi mở mắt ra thì trước mặt tôi hiện giờ là cảnh tượng tên Li Zhu đang nằm sõng soài trên mặt đất, mắt hắn trợn ngược cả lên. Trên trán hắn là một lỗ đạn, máu chảy ra từ vết thương tạo thành cả một vũng máu to tướng.
Từ xa xa bỗng một giọng nói vô cảm vang lên:
"Xác nhận: Đối tượng Li Zhu đã chết. Mức độ đe dọa: 0/10."
Tôi ngoái đầu lại và thấy AL-7 đang đứng đó, tay vẫn giương khẩu lục bạc đen tuyền về phía xác tên Li Zhu.
“…”
“Mối nguy hiểm đã bị triệt tiêu.”
Tôi nở một nụ cười nhạt rồi ngồi thụp xuống không nói lên lời nào.
Tôi suýt chút nữa là đã chết…
Tại sao lúc đấy mình lại do dự?
Nếu không có AL-7 thì có lẽ người chết lúc này đã là tôi, đầu tôi đã có thể lăn long lóc dưới sàn rồi.
“Hahaha…”
Tôi làm sao thế này?
Quả là điên thật mà…


0 Bình luận