Tập 01: Thế Giới Quan của Kẻ Yếu Đuối (Rework)
04. Chương một: Biến cố là khởi đầu của mọi chuyện
0 Bình luận - Độ dài: 4,054 từ - Cập nhật:
Bữa ăn trong phòng lớn bao gồm Agano và đám trẻ chia thành ba chiếc bàn dài góc vuông xếp đều nhau. Những đứa trẻ lấy thức ăn từ nhà bếp ngay trong phòng và đặt tại vị trí ngồi của mình. Agano trong khi đó đang ngồi cạnh đứa trẻ nhỏ tuổi nhất, đối diện cô bé là quản lí của tu viện này, cô Lorence.
Khi cô ra hiệu hành lễ trước bữa ăn, tụi trẻ ngoan ngoãn làm theo. Khi cô quan sát đám trẻ thưởng thức bữa sáng, cô mới bắt đầu động vào thức ăn trên bàn của mình. Mọi chuyện vẫn diễn ra như mọi ngày, chỉ có Agano là thi thoảng đánh mắt nhìn Lorence, muốn lựa thời điểm thích hợp một cách dè chừng.
Cô bé cuối cùng cũng lấy được quyết tâm, cô mở miệng nói, “Cô Lorence.”
Lorence lãnh đạm nhìn Agano. Cô bé tiếp tục: “À thì, đó là về việc của con—”
“Ta đã nói rõ rồi và sẽ không thay lời đâu. Tu viện vẫn sẽ tạo điều kiện cho con.” Lorence đáp lại nhanh chóng. Ánh mắt của nữ xơ nhìn Agano một cách nghiêm túc, khiến cô bé ngần ngại, “Nhưng—”
Nhưng tu viện không đủ sức chăm lo cho nhiều người. Mình còn không thuộc về nơi này, tại sao phải đánh đổi tu viện này vì mình đến thế…
Sau cùng, tâm trí nghĩ cho tu viện lấn át bản thân…
“Tu viện này còn không đủ tiền sửa chữa, cô và anh Rei lại còn lo cho tất cả mọi người. Đến khi nơi này không còn nữa thì cô tính như thế nào đây?”
Lorence nhìn cô bé bằng ánh mắt khó chịu, không phải vì cô bé lớn tiếng… đơn giản là vì Agano biết quá nhiều và hiểu quá nhiều về tình cảnh hiện tại.
Tu viện này phải vay mượn để duy trì hoạt động, tài nguyên từ Giáo hội đã không còn kể từ khi quản lí tiền nhiệm bỏ đi. Nơi này chẳng khác gì một phần thừa, tách biệt khỏi Quang Khải Giáo.
Nhưng đó là lựa chọn tốt nhất. Lorence thừa hiểu không có trợ cấp là một điều tồi tệ, nhưng nhận nguồn tiền từ Giáo hội còn nguy hiểm hơn. Bởi họ không đáng tin… chỉ mong rằng Giáo hội quên nơi này đi.
Tiền vay mượn từ nhiều nơi sẽ dần giết chết tu viện này, và Agano đang cho rằng mình là gánh nặng.
“…” Lorence không thể hiện cảm xúc của mình ra bên ngoài, chỉ hiềm nhắm mặt lại, hỏi cô bé một câu.
“Theo con, con nghĩ mình chỉ tạm lánh ở đây thôi hay sao?”
“…Cô Lorence.” Agano chợt bối rối, phần nào hiểu ý nghĩa thật sự của con chữ.
“Mọi việc ở Tu viện Tây Gramand không cần con phải lo lắng. Về vấn đề chi phí, con đừng lo lắng—”
“Đó là tiền của Rei-san, đúng không?” Giọng nói của Agano trở nên gấp gáp. Tay cầm nĩa của cô Lorence chợt khựng lại. Đôi mắt của cô nhìn chằm chằm Agano, có chút sức nặng tâm trí trong ánh nhìn của đối phương, khiến Agano vô thức quay mặt sang chỗ khác.
“Rei cũng là ‘gia đình’ của con, tại sao con không chấp nhận lòng tốt của thằng bé ấy?” Giọng của cô Lorence pha lẫn chút phức tạp, nhất là từ ‘gia đình’ mà cô đề cập đến dường như vừa xoáy vào tâm can của cô bé.
Agano chợt im lặng, ánh mắt quay sang cậu bé đang ngồi trên ghế được đệm cho cao lên. Cậu nhóc vui vẻ ăn bằng muỗng, mắt thi thoảng nhìn Agano rồi cười.
Nhưng rồi, đây có thật sự là gia đình của mình không?
“Con không thể khiến anh ấy gồng gánh chuyện học phí của mình được.” Đúng thế, mình và anh ấy không có liên hệ gì với nhau cả.
Là một đứa trẻ mồ côi, tất nhiên Agano nhớ gia đình mình.
Và vì thế, cô bé không dám cầu xin bất kì thứ gì từ những người khác.
Bởi vì họ chỉ nên giúp đỡ mình một lần. Họ không nên tốt bụng đến thế.
“Ý của ta đã quyết, con đừng thay đổi nữa.” Cô Lorence muốn nói thêm điều gì đó, nhưng rồi không còn bận tâm nữa. Tiếng dao nĩa kim loại tiếp tục vang đều.
“Nhưng cô Lorence—!”
Cạch! Rồi thì cuộc tranh cãi này bị ngắt quãng bởi tiếng động ở cửa phòng ăn lớn.
“Cô Lorence.” Một người dì đến giúp đỡ Lorence quán xuyến tu viện sáng ngày hôm nay đã vội vã chạy vào gọi tên cô. Trên nét mặt đó có vẻ hốt hoảng. Lorence dừng nĩa, sau đó bước ra cùng với người dì đó.
Và sau cùng thì, kết quả vẫn thất bại.
Ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế gỗ, Agano khó khăn cầm nĩa động vào khoai tây trên bát canh nóng nổi. Ánh mắt nhìn chằm vào bát, chú tâm vào chính mình phản chiếu qua mặt nước.
Mình… thật sự chỉ nương nhờ ở đây... thôi mà.
Câu trả lời ấy vốn phải thốt ra ngay, nhưng đã cầm lòng nuốt lại.
•••••
Qua con đường hành lang dài hướng đến nhà thờ, công trình ở mặt tiền của tu viện, Lorence mở cửa chính bước ra ngoài.
Cô nhìn thấy ba chiếc xe ô tô đen, chiếc ở chính giữa có nét đặc biệt hơn hai chiếc còn lại. Những người bước ra hai chiếc xe kia đều là bảo vệ mặc vest, còn hai nhân vật bước ra từ chiếc siêu xe ăn mặc rất quý phái, họ bước qua cánh cổng nhà thờ lớn mà tiếp cận người quản lí của tu viện này.
“Tu viện Tây Gramand đây sao, trông có vẻ xuống cấp trầm trọng rồi đấy.” Người phụ nữ đi đôi giày cao gót, ăn mặc bóng bẩy kèm khăn choàng đắt tiền hỏi người đàn ông. “Anh có chắc chúng ta sẽ tìm được thứ mình cần ở đây hay không?”
Đi cùng bà là một gười đàn ông cao to, mặc âu phục trắng hợp mốt, dường như là chồng bà đáp lại, tay cầm tẩu thuốc. “Em cứ yên tâm. Cấp dưới đã tìm hiểu kĩ rồi, không sai được đâu.”
Những người này cùng các bảo vệ bước vào khuôn viên trước nhà thờ. Tiếng gót giày gõ lên gạch trắng lốp cốp, và ánh mắt của bọn họ nhìn quanh quất. Chúng rồi đồng loạt tập trung lại vào người quản lí nhà thờ, người vừa mới bước ra bên ngoài đón họ.
“Xin hỏi, phải chăng hai vị là chủ tịch của tập đoàn Languish?” Bóng dáng của họ không mấy khi xuất hiện trên truyền hình, nhưng Lorence biết họ rất rõ.
Tập đoàn công nghệ Languish có nhúng tay đến nhiều hoạt động mua bán vũ khí công nghệ thông dụng cho mục đích dân sự, cụ thể là các sở cảnh sát, công ti an ninh, trường đấu,… Họ bắt đầu nổi tiếng dạo gần đây khi lấn sân vào bất động sản.
“Đúng thế, và lí do chúng tôi lặn lội đến đây chỉ có một thôi. Cô xơ của chúng ta cũng nên chào đón một cách có nhã ý chút chứ?” Ông ta đáp lời.
“Ý của ngài Morran Languish này là…” Khi nghe thấy Lorence hỏi vậy. Ông ta châm một tẩu, phà khói trắng, rồi nở nụ cười.
“Hãy cho chúng tôi xem đứa trẻ mồ côi giỏi nhất của tu viện này nào. Cô có thể đưa chúng tôi ‘tham quan’ một chút được không?”
Tu viện này không tiếp những kẻ đến nhận nuôi trẻ, trừ khi đó là các trường hợp có hoàn cảnh đặc biệt và đứa trẻ được mong muốn đó được quyền quyết định. Chưa bao giờ trông thấy một kẻ đến nhận nuôi mà lại còn yêu cầu vô lí như thế này. Lorence nghĩ thầm, rồi quả quyết đáp lại. “Xin thứ lỗi ngài, nhưng tu viện này đã quyết định từ lâu rằng sẽ không tiếp nhận yêu cầu nhận nuôi trẻ. Mong ngài và phu nhân hãy hiểu cho.”
Morran Languish nhăn mặt nhìn nữ xơ, vẻ rất không hài lòng. “Ngày xưa, nơi này không phải được dùng để tìm gia đình cho trẻ mồ côi sao?”
Ông ta thở khói phà phà ra, khóe miệng nhếch lên đầy hăm dọa. “Mà dù có hay không, Morran Languish này chưa bao giờ nghe thấy ai từ chối đề nghị của mình cả.”
Thế rồi, ông chủ tập đoàn đánh mắt với một bảo vệ đứng ở ngay cửa của chiếc xe sau. Anh ta nhanh chóng mở cửa, mời một cô gái ở hàng ghế sau bước ra.
Đó là một người phụ nữ có làn da ngâm, đôi mắt màu pha lê xanh, diện chiếc váy bó gối hai màu xanh đen. Cô ta mang khí chất kì lạ khiến cô Lorence vô thức lùi lại một bước.
“Mấy người định làm gì?” Lorence trừng mắt nhìn lão Morran. Một mình đứng trước mặt cả chục người này khiến cô trở nên cực kì lo lắng.
Không ai dám bước ra ngoài bảo vệ cho cô. Họ chỉ dám thó mặt ở nhà sau, quan sát ngõ trước từ xa, và giữ những đứa trẻ trong tu viện lại.
“Đây là Polyte, cấp dưới của tôi, và cũng là ‘thẩm định viên’. Vậy những đứa trẻ ở đâu rồi?”
Nữ xơ cảm nhận được khí tức lớn từ cô ả tên Polyte kia. Nhưng dù chùn bước, cô vẫn lấy hết dũng khí để bảo vệ những đứa trẻ của mình. Bởi cô biết rằng những kẻ này không phải hạng người tốt đẹp gì.
“Mời ông đi về cho, ngay lập tức.” Lorence nuốt nước bọt, cắn răng giơ tay lên, thi triển ma thuật nhằm chống lại những kẻ đấy. Những tên vệ sĩ của nhà Languish cũng phản ứng lại, chĩa súng vào người Lorence.
Một mảnh đất mà luật lệ nằm dưới những kẻ giàu có. Những chuyện như thế này sẽ xảy ra, và không một ai, thậm chí là cảnh sát, có thể cản được.
“Đừng trách chúng tôi không khách sáo.” Morran bình thản đáp lại lời của cô.
Như thể có tín hiệu nào đó, Polyte liền giơ tay lên.
Đột nhiên những bức tường ma thuật màu hổ phách xuất hiện trong hư không nhốt Lorence lại, thuật thức quá nhanh khiến Lorence không phản ứng kịp, điều đầu tiên người quản lí tu viện nghĩ đến là năng lực của người đàn bà đó.
Ma thuật cấp cao? Những pháp sư cấp cao có thể thi triển ma thuật nhanh chóng như cô ta cũng vẫn hiếm xét về mặt bằng chung. Hơn nữa, phép thuật của cô không thể giải trừ được ma thuật này.
“Tập đoàn Languish lại có thể làm những việc nhơ bẩn như thế này, lại còn ngay trước ánh mắt chứng kiến của thần linh hay sao?”
“Cũng là vì bất đắc dĩ thôi. Phải chi cô hợp tác, thần linh sẽ rất vui lòng biết bao rồi.” Morran phẩy tay, và rồi vệ sĩ của ông ta xông vào bên trong.
Phu nhân Languish, người vô tình trông thấy gì đó, liền hỏi Morran.
“Này, có phải con bé đó…” Lời nói khiến cho Morran nhìn thẳng vào cửa nhà thờ. Có một cô bé đang đứng ở đó, ánh mắt khiếp đảm tột độ.
“Agano! Đừng có đứng ở đó nữa!” Lorence đánh mắt nhìn lại về sau, vội vàng bảo cô bé trốn đi.
Mi mắt của ông ta giật nhẹ, nhưng rồi nhanh chóng giữ được vẻ thoải mái. “Chỉ là đứa con hoang của con tiện nhân đấy thôi.”
Đôi chân của Agano bất chợt mất thăng bằng. Cô bé ngã về sau, đưa đôi tay che miệng, đôi mắt mở lớn. Đôi bên khóe mắt dường như đã ướm nước mắt.
Con bé quen với ông ta sao?
Đúng thế, bỏi ông ta, Morran. Kẻ đã từng có một cái họ và một cơ ngơi khác, chính là gia đình của Agano.
Dù dung mạo ngày xưa ổn hơn nhiều, khuôn mặt của ông ta lúc này vẫn là ông ở trong kí ức của một đứa trẻ.
Những tay vệ sĩ đáp lại cái phất tay của Morran, lập tức xông vào bên trong—
—trước khi có một bóng dáng xuất hiện, đón đầu bọn chúng.
Một đứa trẻ mười hai tuổi với mái tóc vàng phóng vào bên trong tu viện bằng cách nhảy qua tường thành cao, cấp tốc chạy đến, đứng trước cô Lorence hiện đang bị giam cầm. Vứt phăng cái túi đồ mua ở chợ ra mặt đất, cậu nhóc giở giọng quát tháo:
“Mấy người làm cái gì vậy hả!?” Đôi mắt màu đỏ hiếm thấy của cậu sớm lọt vào ánh mắt của Morran và người đàn bà là pháp sư hộ tống ông ta.
“Một màu mắt nhiệt huyết, rất tuyệt vời.” Morran cất giọng, lời nói không rõ là đang trầm trồ hay châm biếm cậu.
Devin, người vừa xông vào can thiệp, nghiến răng, giơ tay ra trước. Dấu hiệu ma thuật xuất hiện ở ngay lòng bàn tay, cậu bé liền nắm chặt tay lại. Từ nguồn sáng đỏ rực đó, một thanh kiếm bạc được thành hình.
“Thuật triệu hồi linh khí” — “Armanent Call[note85253]”
Cơn gió từ ngọn nguồn ma thuật thổi bay cát bụi dưới đất. Những vệ sĩ của nhà Languish vội che mặt lại, tay phải vẫn giữ chặt súng ngắn, trực chỉ vào đứa được chỉ định là kẻ địch.

“Thật… không thể tin được.” Polyte mở to mắt nhìn và cậu nhóc, người đang chĩa mũi kiếm phát sáng về trước.
Chỉ có những kẻ được tinh linh chấp nhận mới có thể sử dụng được “Linh khí”. Và thằng bé đấy làm được.
“Linh khí” không được tạo từ vật chất, mà hoàn toàn từ ma lực, có sự can thiệp của tinh linh. Đồng thời đây là món quà được ban cho người kí khế ước với tinh linh giới, một thế giới mà nhân loại đã từ lâu đoạn tuyệt quan hệ.
Vì vậy nên, pháp sư hộ tống hai vợ chồng nhà Languish liền nhận ra sự phi thường của nó, cô ta trầm trồ một tiếng, để Morran nghe được. “Thằng nhóc đó rất đặc biệt. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy một Linh khí đó.“
Nghe đến lời ám chỉ sự vượt trội của cậu nhóc tóc vàng đó, Morran đã ồ lên một tiếng, đôi mắt của phu nhân ông ta cũng sáng rực.
“Rumei, em có cảm thấy phù hợp hay không?” Ông ta lại tiếp tục châm tẩu, phà ra một hơi khói trắng, mặc kệ đe dọa của cậu nhóc.
“Thằng nhóc này có phải là cô nhi hay không nhỉ?” Rumei vờ suy nghĩ, nhanh chóng nói tiếp. “Mà thôi kệ, không phải cũng chẳng sao, chúng ta sẽ mua lại bằng tiền. Morran, vậy anh ‘chốt’ giúp em thằng nhóc đó nhé.”
Chưa nói đến những khẩu súng có lõi ma thuật, uy lực lớn, Mình phải đối phó với đạn thế nào đây? “Fairial Sight[note85254]” của mình vẫn chưa phát triển đến mức có thể nhìn được đường đạn, câu nhóc đột nhiên cảm thấy sa sầm mặt mày.
“Hãy chạy đi, Devin.”
Giọng nói nhỏ của cô Lorence truyền vào tai của cậu nhóc. Devin liền lớn giọng, “Không thể được!”
Đám trẻ chạy ra vườn từ đằng sau tu viện bị các dì lớn tuổi ngăn lại, bọn chúng cũng nhìn thấy cảnh tượng ở cổng chính qua những chiếc cửa sổ. Nhìn thấy chúng qua khóe mắt, Devin còn gấp gáp hơn.
Mình nên làm gì tiếp đây? Khi Devin luống cuống suy nghĩ như thế, đứng hình nhìn những kẻ mặc đồ đen tiếp cận mình. Thì đột nhiên—
—cũng ngay bức tường thành đó, một người nhảy qua. Người đó chạy đến hiện trường sân trước với tốc độ chóng mặt.
Rei Amari xông vào, chặn cò súng của một tên. Người vệ sĩ bị Rei cản lại giật mình, rồi không kịp phản ứng lại, anh ta liền bị Rei đá gãy chân, cây súng lục bị giật khỏi tay.
“Rei!” Devin nhìn thấy cậu, liền hào hứng nhìn.
Một tên bóp cò vào Rei, cậu giương tay lên, cúi đầu xuống chỉ ngay sau tiếng nổ súng một khắc.
Từ khi đó ánh mắt của cậu ta tỏa ra một luồng ma thuật cùng không khí sắc lạnh.
Một loại khả năng đặc biệt mà chỉ có những kẻ nhưng Rei mới sử dụng được:
“Acceleration.”
Tốc độ của Rei càng gia tăng nhanh hơn nữa. Gò bàn tay của cậu chạm vào viên đạn. Rồi viên đạn ma thuật bị biến dạng, bay thẳng lên trời. Âm thanh răng rắc từ viên đạn phát ra, khiến tên vệ sĩ đó giật thót.
Ngay trước khi anh ta kịp phản ứng, cổ áo của tên vệ sĩ đã bị nắm lấy. Rei nhấc gã lên bằng một tay, rồi ném mạnh xuống đất.
Huỵch! Lực tay đủ mạnh để vai phải của anh ta như muốn gãy đến nơi; cơn đau kéo đến trước khi vai phải của anh ta mất sạch cảm giác. Âm thanh xương cốt vang lên rất rõ, để lại tiếng hét lớn của gã, “A-Arg!”
“Acceleration” không khác gì cho phép Rei bước vào trong chiều thời gian của mình, nơi mà mọi thứ đều di chuyển chậm lại hơn nữa.
Và lúc này, cậu đang nhìn thấy đường đạn. Ở trong không gian diễn ra rất chậm ấy, gần như súng đạn chẳng làm được gì cậu ta cả.
Devin chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh, nhưng ở đó tỏa sát khí dữ dội. “Rei!” Lúc này trông đáng sợ quá.
Một tên bảo vệ vội vàng bắn vào chân của Rei. Cậu lập tức di chân trái của mình lên trước, né được viên đạn, rồi hạ thấp xuống, tung một cước bằng chân phải.
Thục! Cú đá vào cằm khiến cho hắn bay lên trời theo cơn gió bất chợt.
Tiếng la ó của những tên vệ sĩ như khiến Morran hoàn hồn. Một tên thuộc hạ của mình bị đá bay lên trời dù thân hình hộ pháp, cơ thể nằm lăn ra bãi cỏ, bất tỉnh.
Bọn chúng đều dùng “Enhance[note85255]” trước khi đến đây đấy. Sao lại… Morran nghĩ, khiếp đảm nhìn Rei đánh gục ba tên cận vệ của mình trong một khoảnh khắc. Gã quay sang nhìn pháp sư hộ vệ, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt thất thần của cô ta, như thể đang nhìn thấy một con quái vật vậy.
Cô ta bị gì vậy? Thằng nhóc đó đáng sợ lắm sao?
Hai vệ sĩ không dám động thủ. Phát bắn vừa rồi cũng đã thu hút sự chú ý của nhiều người, nhưng họ chỉ dám đứng nhìn từ xa. Rumei trông thấy thế liền thay đổi cách tiếp cận. Bà ta bắt đầu bằng câu hỏi “Cậu tên là?”
Rei không định trả lời. Cậu đứng thẳng dậy, hoàn toàn không sợ họng súng của những tên bảo vệ.
Trong con mắt phải, họ nhìn thấy ma lực phát tán ra bên ngoài, biểu trưng cho “Acceleration” vẫn còn hoạt động.
Không ai ngoài nữ pháp sư hộ vệ của nhà Languish, Polyte, là biết ma thuật đó.
Bởi vì, cô ta đã từng đối đầu với Rei trong quá khứ một lần. Đây chính xác là một con quái vật mà mình không hề muốn nhìn thấy.
Dẫu thế, phu nhân Rumei Languish vẫn bạo dạn, chìa tay ra, một vệ sĩ đứng gần đó vội vã đưa cho bà ta một tờ giấy, có vẻ như là hợp đồng.
Bà đi qua Morran, hai bảo vệ đứng trước, và tiếp cận Rei.
Cái gì vậy? Cậu không hiểu trong tờ giấy in đó có gì đáng gờm để phu nhân nhà Languish tự tin đứng trước mặt mình. Và rồi, cậu nghe thấy Rumei lên tiếng nói.
“Chúng ta sẽ chịu trách nhiệm cho ‘sự cố’ lần này, nhưng lỗi sẽ được tính cho phía tu viện. Ta tin rằng bản hợp đồng này sẽ nói lên tất cả.” Rumei nhìn Rei Amari bằng ánh mắt thách thức, rồi sau đó đưa bản hợp đồng đó cho cậu ta.
Đứng đối diện nhau, bà ta không tỏ ra sợ hãi chút nào. Bởi vì với hợp đồng thì cái Tu viện này vẫn nằm trong vòng kiểm soát.
Khi cậu cầm lấy bản hợp đồng đó, ả ta liền tiếp tục.
“Đây là bản sao của hợp đồng gốc. Hi vọng cô quản lí Lorence kia để tâm chút và sẽ sẵn lòng ‘phối hợp như trước’. Quyết định của chúng ta vẫn không thay đổi, và sẽ đợi ‘đơn hàng’ được vận chuyển đến trước tập đoàn trong đêm nay.”
“…” Cậu lặng lẽ nhìn vào bản hợp đồng đáng ngờ. Ánh mắt cố gắng tập trung vào từng dòng từng chữ.
“Nếu cô nhi viện này ngoan ngoãn hợp tác, nhà Languish sẽ vui vẻ xem như hợp đồng không tồn tại, và hoàn toàn trả lại tự do cho tu viện này.” Rumei nâng chiếc quạt gấp, che miệng khúc khích cười. Lorence đứng nhìn họ, cảm thấy khó hiểu.
Nhưng rồi, cô dần hiểu ra sự tình. Cắn răng, cô lặng lẽ tự trách bản thân.
Tại sao bọn họ lại đưa cho thằng bé ấy nhìn thấy…?
Không để ý sắc mặt của cô Lorence ở đằng sau, Devin thẫn thờ nhìn Rei đang đứng đó, cậu nhóc cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra với họ cả.
Trước khi cậu nhóc mở miệng, cậu trông thấy Rei tự tay giải trừ thuật gia tốc của chính mình.
Như để đổi lại, Polyte cũng giải trừ thuật giam cầm cho Lorence. Những bức vách thủy tinh vỡ tan thành những mảnh nhỏ khi ma thuật biến mất, tạo ra những tiếng động nhỏ như chuông gió. Nó như đánh động tâm trí của Devin, “Ch-Chuyện gì thế?”
Rumei đắc ý cười lớn, “Tôi đợi tin vui từ các người đấy.” Nói đoạn, ả ta rời đi.
Những bảo vệ tranh thủ kéo những đồng nghiệp bị Rei đánh gục vào trong xe. Cả cô ả pháp sư hộ tống cũng dè dặt ngồi lại vào hàng ghế sau. Morran thì hừ một tiếng trước khi theo sau Rumei vào siêu xe của mình.
Âm thanh động cơ vang lên, những chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Quan sát cảnh tượng ba chiếc xe ô tô rời đi mất, Devin cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Rei quay gót, đi về phía của cô Lorence. Trông thấy anh ta đến gần, Devin lên tiếng hỏi, trên tay vẫn cầm linh khí của mình:
“Rei, bà ta đã đưa anh cái gì thế?”
Để đáp lại, Rei chỉ lắc đầu. “Nên giải thích như thế nào đây?”
Thế rồi, cả cậu và Devin đều liếc mắt nhận thấy Agano ở sau cửa nhà thờ. Cậu ta liền cuộn bản hợp đồng lại, giao nó cho cô Lorence. “Có chuyện gì với Agano vậy?”
Bước vào từ cửa nhà thờ, cả hai người nhìn thấy cô bé, hiện như người mất hồn, cơ thể nhỏ bé ngã ra sàn, khuôn mặt hình như đã ướt đẫm nước mắt. “Agano?” Cô bé sực đứng dậy khi bị gọi tên, dụi mắt, chạy thật nhanh về phòng của mình.
“…”
Rei không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có Devin là người cảm nhận được điều gì đó khác lạ.
•••••
0 Bình luận