Neurysl Ở Đại Thế Giới
Penguin Yan Penguin Yan
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1

Chapter 9

0 Bình luận - Độ dài: 5,311 từ - Cập nhật:

Gió biển rít gào như một con thú dữ, mang theo vị mặn chát của đại dương bao la. 

Thanh kiếm trong tay anh rung lên, cộng hưởng với nhịp tim đang thình thịch loạn xạ trong lồng ngực. 

Hơi thở anh gấp gáp, cố gắng xoa dịu ngọn lửa kinh hoàng vẫn còn bùng cháy trong đáy mắt sau trận chiến vừa rồi.

Ánh trăng bạc lạnh lẽo rọi xuống boong tàu, hắt bóng những cột buồm.

Bên dưới boong, những tên cướp biển vẫn quan sát như những hình nhân vô tri. 

Sóng biển vẫn vỗ vào mạn thuyền.

Tiếng bước chân nặng nề vọng xuống từ trên cao, mỗi nhịp điệu đều đặn như nhát búa giáng vào tâm can Neurysl, gieo rắc thêm nỗi bất lực.

Anh cảm nhận được những ánh mắt lạnh lẽo đang dán chặt lên mình.

Rồi, tiếng kim loại khẽ khàng vang lên trong không gian tĩnh mịch đến nghẹt thở. 

Tên thuyền trưởng đã thu thanh gươm khổng lồ vào vỏ. Tuy âm thanh ấy không lớn, nhưng lại nặng trĩu như tiếng đóng nắp một chiếc quan tài vậy.

Nó khép lại một chương đầy máu, mở ra một màn đêm đầy bất định. 

Trong khoảnh khắc ấy, Neurysl cảm nhận được sự cô độc, đối diện với bóng tối của biển cả và bóng tối trong chính tâm hồn mình.

Gã đặt một chân lên lưng Neurysl, áp lực nặng nề khiến anh nghẹn thở. 

Ngh-

Đôi mắt gã như loài chim săn mồi, thấu thị và đầy vẻ chế giễu nhìn xuống con mồi đã bị khuất phục.

Một cơn ớn lạnh buốt giá chạy dọc sống lưng Neurysl, dù cho hơi ấm từ máu tươi vẫn còn vương trên da thịt.

Ngươi tưởng rằng chút sức tàn kia có thể khuynh đảo được càn khôn ư, kẻ cố chấp?” 

Thanh âm hắn lạnh lẽo như lưỡi băng xuyên thấu màn đêm, ghim chặt vào không gian tĩnh mịch.

Neurysl ngước mặt, đôi đồng tử kiên nghị nghênh đón ánh nhìn sắc bén như lưỡi kiếm kia, dẫu thân thể đã bị ghim trên sàn gỗ lạnh lẽo, hơi thở cũng theo đó mà run rẩy.

Ngươi… chỉ là… may mắn…” 

Huyết nhạt nhòa trên môi anh, từng âm tiết đứt quãng như sợi tơ mỏng manh sắp lìa cành. 

…V-và…

Lời chưa kịp dứt, gót giày hắn đã giẫm sâu vào xương sống anh, tước đoạt nốt chút khí lực cuối cùng.

Ư ngh…” 

Một tiếng rên khẽ khàng, nghẹn ứ trong cổ họng khô khốc của anh.

Cuối cùng cũng chịu mở miệng sao? Và may mắn? Ha ha!…

Tiếng cười hắn vọng lên, mang theo sự chế giễu cay nghiệt như gai nhọn đâm vào tim kẻ bại trận như anh.

Và lý do của ngươi là gì? Do ta may mắn ư?

Hắn cúi xuống, ánh mắt tựa hồ muốn xuyên thấu tận đáy tâm can anh. 

Lý lẽ của kẻ thất bại bao giờ cũng thảm hại đến buồn cười.

Hắn nhếch môi.

Thế gian này vốn dĩ là một dòng chảy khắc nghiệt, và nó chỉ dung chứa những kẻ đủ sức mạnh tự mình kiến tạo nên chân lý tồn tại. Và Kẻ yếu hèn như ngươi, có tư cách gì để vọng ngôn chứ?

Neurysl siết chặt bàn tay, móng tay cắm sâu vào da thịt tái nhợt. 

Lòng uất hận trào dâng như thủy triều cuộn xiết, nhấn chìm mọi lý trí. 

Gân nổi lên trên bàn tay anh, run rẩy như những cành cây khô trước cơn gió dữ.

Anh nghiến chặt răng, từng đường nét trên khuôn mặt cương nghị trở nên căng thẳng đến cực điểm. 

Ta sẽ tự tay… tạo ra lẽ phải ấy…” 

Giọng anh khàn đặc, nhưng ẩn chứa một quyết tâm sắt đá. 

Trong khoảnh khắc ấy, giữa biển cả mênh mông và những kẻ thù hung tợn, Neurysl cảm nhận sâu sắc hơn bao giờ hết sự bất lực và ý chí quật cường đang âm ỉ cháy trong tim.

Gã thuyền trưởng râu ria xồm xoàm ngửa mặt lên trời, một tiếng cười khàn khàn vang vọng giữa boong tàu đầy những thủy thủ hung hãn.

Ánh mắt hắn sắc lạnh như lưỡi dao găm, đằng sau, mang theo những ánh mắt khác đổ dồn về phía chàng trai trẻ vừa bị đánh gục.

Quá đáng tiếc!

Hắn cười to

Trói hắn lại và nhốt vào cái cũi sắt kia cho ta!” 

Giọng hắn vang lên, át cả tiếng sóng biển đang vỗ vào mạn thuyền. 

Tên nhãi ranh này có lẽ sẽ có ích đấy!

Nụ cười nham hiểm càng nở rộ trên khuôn mặt hắn, để lộ hàm răng vàng khè. Bàn chân thô kệch của gã rời khỏi lưng Neurysl, nơi vừa hằn lên một dấu giày bẩn thỉu. 

Hắn quay lưng bước đi, dáng vẻ oai vệ của kẻ nắm quyền sinh sát.

Chỉ có tên tóc xù vẫn đứng lặng như một pho tượng khắc nơi chân cầu thang. 

Hai cánh tay khoanh chặt trước ngực, như đang cố gắng kìm nén một cơn sóng ngầm giận dữ. 

Gương mặt hắn, dưới ánh nến chập chờn, vẫn còn in hằn dấu vết của sự phẫn uất. 

Ký ức về cái khoảnh khắc thuyền trưởng cản hắn trong trận chiến vừa qua vẫn còn tươi rói, tựa một vết thương rỉ máu trong tâm trí. 

Nó phủ lên ánh mắt hắn một màn u ám, nặng nề như bầu trời sắp sửa trút xuống cơn thịnh nộ.

Và trong tĩnh lặng đáng sợ ấy, lời "may mắn" mà Neurysl thốt ra, giờ đây vọng lại trong tâm trí hắn như một tiếng vọng đầy mỉa mai của định mệnh. 

May mắn ư?

Hắn bật ra một tiếng cười khẩy, chua chát và đắng ngắt. 

Một từ ngữ sao mà trớ trêu đến nhói lòng! Liệu tên nhãi ranh kia thực sự đã hóa điên trong cơn hấp hối, hay trong khoảnh khắc cận kề cái chết, hắn đã nhìn thấu một sự thật nghiệt ngã nào đó?

Hắn chìm sâu vào vực thẳm của những suy tư miên man. 

Và một sự thật lạnh lẽo, vô hình nhưng đang dần hé lộ, như một lưỡi dao băng giá khẽ chạm vào trái tim hắn. 

Phải chăng, chính cái "may mắn" quái quỷ ấy, đã cứu gã thuyền trưởng và cả đoàn tàu này khỏi một tai ương khôn lường, một sức mạnh tiềm ẩn mà ngay cả kẻ nắm giữ nó như thằng nhãi kia cũng không thể khơi dậy?

Overthinking.

Hắn nhìn thẳng vào thanh kiếm nằm đằng kia. Hắn lại cười.

Ha! Không bao giờ.

Nhưng cái suy nghĩ ấy lại gặm nhấm tâm can hắn, từng chút, từng chút một, gieo vào lòng hắn một mầm mống hoài nghi cay đắng về tất cả những gì hắn từng tin tưởng, về sức mạnh hắn hằng khao khát.

Bàn tay phải của hắn vô thức gãi mái tóc rối.

Hắn thở một hơi dài, rồi chậm rãi sải bước lên khỏi boong tàu ẩm thấp. 

Hắn cần một chút không khí lạnh lẽo của màn đêm, hi vọng nó có thể xua tan đi cái ngột ngạt đang bủa vây trái tim hắn.

Thanh kiếm định mệnh vẫn nằm im lìm trên sàn tàu.

Không có một tia năng lượng nào đáp lại lời kêu gọi khẩn thiết của chàng trai.

Nó nằm đó, câm lặng như một lời chế giễu, một minh chứng cho sự bất lực và nỗi tuyệt vọng đang bao trùm lấy tất cả. 

Phải chăng, chính sự "thách thức của thanh kiếm" đó đã cứu gã thuyền trưởng và cả đoàn tàu này khỏi một tai ương khôn lường, một sức mạnh tiềm ẩn mà ngay cả Neurysl cũng không thể khơi dậy?

Từ phía sau, hai tên hải tặc cao lớn, thân hình đầy những vết sẹo, một tên thì tầm một mét chín, một tên thì tầm khoảng một mét tám mươi lăm cen ti đang tiến đến chỗ Neurys vẫn đang nằm trên sàn gỗ. 

Chúng siết chặt lấy hai cánh tay anh, tước đoạt đi mọi kháng cự, và nhấc bổng anh lên.

Anh không còn sức để kháng cự.

Bên cạnh, thanh kiếm của anh nằm im lìm trên sàn gỗ lạnh lẽo, lưỡi kiếm sáng loáng của lúc ấy giờ đây chỉ còn là một vật vô tri vô giác, mất đi sự sống động ngay cả trước khi rời khỏi tay chủ nhân.

Neurysl cảm nhận được sự bất lực đang xâm chiếm từng tế bào. Anh cố gắng ngẩng đầu, đôi mắt xanh thẳm như mặt hồ mùa thu vẫn không rời khỏi thanh kiếm yêu quý.

Đó không chỉ là một vũ khí, mà còn là một phần linh hồn, một người bạn đồng hành tin cậy đã cùng anh vượt qua những gian khó ở thế giới xa lạ này.

Bóng tối dần bao trùm lấy tầm nhìn của Neurysl khi anh bị lôi về phía những chiếc chiếc lồng sắt đặt ở cuối boong tàu. Như báo hiệu cho một tương lai mịt mờ đang chờ đợi anh phía trước.

Cánh cửa sắt nặng nề đóng sầm lại, giam cầm anh trong không gian chật hẹp và tăm tối, chỉ còn lại ánh mắt kiên định vẫn hướng về phía thanh kiếm, một tia hy vọng nhỏ nhoi le lói trong trái tim đầy phẫn uất.

Trong không gian tù túng, ẩm thấp của khoang tàu, tiếng sóng biển dội vào mạn thuyền nghe nặng nề và đơn độc.

Neurysl co ro trong chiếc lồng sắt giam hãm. Hai bàn tay anh siết chặt lấy đầu gối.

Ánh mắt Neurysl hướng về phía thanh kiếm nằm im lìm trên boong tàu từ xa, nơi những vệt sáng yếu ớt của đèn dầu hắt qua kẽ ván gỗ mục nát. 

Thanh kiếm ấy, người bạn đồng hành kỳ lạ đã cùng anh đặt chân đến thế giới xa lạ này, giờ đây lạnh lẽo và thờ ơ như một vật vô tri. 

Và anh thầm nghĩ.

Trước kia, nó từng là cánh tay nối dài của anh, một nguồn sức mạnh vô tận, sẵn sàng đáp lời mỗi khi anh khẩn cầu.

Nhưng giờ đây, nó im lặng đến đáng sợ, một sự im lặng như lời cay đắng dành cho sự bất lực của anh. 

Trong tâm trí anh, những ký ức về những trận chiến đã qua, về những phép thuật rực rỡ từng tuôn trào từ lưỡi kiếm, giờ chỉ còn là những bóng hình nhạt nhòa. Anh cảm nhận rõ ràng sự thay đổi kỳ lạ của thanh kiếm, như thể nó đang cố tình thách thức, phủ nhận chủ nhân của mình. Sự vô dụng đang xâm chiếm bản mình.

Sự im lặng của thanh kiếm như một gáo nước lạnh dội vào niềm hy vọng mong manh còn sót lại trong lòng anh.

Neurysl cảm thấy một nỗi cô đơn sâu sắc, một sự thất vọng nghẹn ứ.

Anh như đã bị bỏ rơi, không chỉ bởi thế giới xa lạ này mà còn bởi chính vũ khí đã từng là niềm tự hào, là nguồn sức mạnh duy nhất của anh.

Trong bóng tối lạnh lẽo của khoang tàu, Neurysl tự hỏi, liệu anh có thể vượt qua được thử thách này, liệu anh có thể một lần nữa đánh thức thanh kiếm đang ngủ say kia không?

Hay anh sẽ mãi mãi chìm đắm trong sự vô vọng, bị giam cầm không chỉ trong chiếc lồng sắt mà còn trong chính sự bất lực của bản thân?

Ánh mắt anh, vẫn vốn đang chìm trong mớ hỗn độn của những hoài nghi và bất lực, bỗng bừng lên một tia sáng yếu ớt. 

Anh xoay người, cố gắng xuyên qua lớp gỉ sét lạnh lẽo của chiếc lồng sắt giam cầm mình, hướng về phía âm thanh vừa vọng đến.

Qua những khe hở hẹp, bóng tối đặc quánh dần nhường chỗ cho một khung cảnh khiến Neurysl khựng lại. 

Đúng như anh mường tượng, bên trong chiếc lồng sắt kế bên là hình dáng nhỏ bé của cô gái trẻ mà anh đã thoáng thấy trước đó. 

Khuôn mặt chứa chút nỗi tuyệt vọng, nhưng vẫn không giấu đi được vẻ đẹp thanh tú và mong manh như sương khói. 

Đôi mắt to tròn, trong xanh, mở to nhìn anh không chớp, chất chứa một nỗi buồn thăm thẳm.

Nhưng điều khiến Neurysl ngạc nhiên hơn cả là sự hiện diện của hai người khác mà anh chưa từng thấy. Neurysl nghĩ.

Đúng là đến cả người già lẫn trẻ em cũng không tha mà...

Anh nhìn về phía ông lão.

Mái tóc ông trắng muốt tựa áng mây chiều bảng lảng, buông lơi vài sợi trên vầng trán, phảng phất nét phong sương của tháng năm dài đằng đẵng. Khuôn mặt ông như một pho tượng đúc bằng sương gió. Chiếc mũi thẳng, hơi khoằm, như một nét chấm phá kiên nghị giữa những dấu ấn mềm mại của tuổi tác. Đôi môi ông mỏng, khép hờ như đang ngậm giữ bao điều suy tư. Tuy dáng người ông không còn thẳng như thuở trai trẻ, nhưng vẫn giữ được nét vững chãi, trầm tĩnh của một cây đại thụ đã trải qua bao mùa bão giông. 

Nhìn ông, anh không chỉ thấy một người già, mà còn cảm nhận được cả một cuốn sách siêu dày về cuộc đời. Và vẻ ngoài ấy lại toát lên một vẻ đẹp mộc mạc, chân thành, một vẻ đẹp chỉ thời gian và những trải nghiệm mới có thể tạo nên, như một triết gia cổ người Hy Lạp.

Bên cạnh ông, thằng nhóc chừng mười tuổi ấy vẫn đang say giấc nồng, thoáng nét tinh nghịch, hoàn toàn tách biệt khỏi bầu không khí u ám bao trùm nơi đây.

Nhưng với cặp lông mi và cặp mắt ấy, Neurysl bỗng được gợi lại những kí ức ở thế giới cũ, nơi mà những thằng nhóc trông như này sẽ rất quấy phá, nó thường xảy ra trong những bộ phim ảnh mà anh thường xem. Anh chỉ đoán là thằng nhỏ này cũng không phải dạng vừa.

Anh trầm tư một hồi, quay sang cô gái, bất ngờ hỏi.

Sao... sao lại có thêm hai người ngoài cô?

Neurysl khẽ thốt lên, giọng lạc đi trong không gian ẩm thấp. 

Sự xuất hiện bất ngờ của hai người xa lạ khơi dậy trong anh một chút bối rối, xen lẫn tò mò.

Cô gái giật mình, đôi mắt mở to hơn một chút, nhìn Neurysl với vẻ ngạc nhiên không kém, sự bất ngờ.

Huh!? Sao... sao anh biết chỉ có mình tôi ở đây? Còn ông và thằng bé thì sao?

Neurysl thoáng chút ngập ngừng, rồi khẽ đáp, ánh mắt anh hướng về phía những khe hở trên vách tàu, như thể đang cố gắng tái hiện lại một ký ức còn rất rõ. 

Hmm... Tôi đã từng thấy cô trước khi tôi bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết như thế này.

Bụng anh lại kêu lên.

Một lần, cô đã cố gắng trốn thoát khỏi boong dưới, chạy lên phía trên. Tôi đã thấy từ xa... trước khi cô bị bắt lại bởi tên thuyền trưởng.

Lời nói của Neurysl như một làn gió nhẹ thổi qua không gian tối tăm.

Khuôn mặt của cô thoáng chút bất ngờ, rồi lại trở về vẻ u uất ban đầu.

Vậy là anh đã thấy ư?

Ông lão râu bạc khẽ nhíu mày lắng nghe, ánh mắt dò xét nhìn Neurysl, cố gắng tìm kiếm điều gì đó ẩn sau những lời nói đó. 

Cậu bé vẫn say ngủ, không hề hay biết về cuộc trò chuyện đang diễn ra giữa những con người xa lạ bị giam cầm cùng một số phận.

Một sự im lặng nặng nề bao trùm lấy khoang tàu. 

Neurysl cảm nhận được sự nghi ngờ và cảnh giác trong ánh mắt của ông lão.

Anh thở dài, không biết mình nên nói gì thêm, hay liệu có nên im lặng để mặc cho bóng tối và sự tuyệt vọng tiếp tục bao trùm lấy tất cả.

 Cảm giác đói khát, dù nhỏ nhặt, nhưng lại kéo anh trở về với thực tại khắc nghiệt. Trong bóng tối lạnh lẽo và sự im lặng đáng sợ này, cơ thể anh vẫn cần được duy trì, một nhu cầu trần trụi và thiết yếu, nhắc nhở anh rằng dù trong hoàn cảnh nào, sự sống vẫn luôn cố gắng tìm mọi cách để tiếp tục.

Một hồi sau.

Đúng vậy, tôi đã thấy.” 

Neurysl đáp, giọng anh mang theo một chút chua xót gì đó không rõ ràng.

Cô gái nghe vậy, đôi vai cô khẽ run lên.

Một nụ cười buồn thảm và méo mó hiện lên trên khuôn mặt lấm lem của cô.

Thật ngu ngốc phải không?” 

Giọng cô gần như tan biến vào không khí lạnh lẽo. 

Tôi cứ nghĩ chỉ cần chạy thật nhanh, thật xa, là có thể thoát khỏi cái địa ngục này. Tôi đã mơ về bầu trời xanh, về những cánh đồng trải dài, về một cuộc sống tự do... như một con chim sổ lồng ấy.

Ánh mắt cô như đang lạc vào miền ký ức mong manh. 

Nhưng tôi đã lầm rồi. Bọn chúng canh giữ khắp nơi, như những con quỷ đói khát. Tôi đã bị tóm lại. Giờ thì... đến cả chút hy vọng nhỏ nhoi ấy cũng tan biến luôn.

Nói đến đây, cô dựa người vào chiếc lồng sắt đang lung lắc nhẹ theo con tàu.

Neurysl nhìn cô, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa khó tả. Anh hiểu cái cảm giác tuyệt vọng ấy, cái cảm giác bị giam cầm cả về thể xác lẫn tinh thần, khi mà mọi nỗ lực vùng vẫy đều trở nên vô vọng. 

Bỗng chợt nó lại một lần nữa gợi lại kí ức cũ ở thành phố A. Anh cũng đã từng mơ và từng cố gắng, và cũng đã từng thất bại.

Ông lão râu bạc nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe, đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ thu nhưng bỗng gợn lên một chút sóng.

Khuôn mặt khắc khổ của ông dường như càng thêm sâu, những nếp nhăn chồng chất lên nhau như những tầng lớp của khổ đau và trải nghiệm.

Cuối cùng, ông khẽ thở dài, ông cất giọng, vang lên trong không gian tĩnh mịch. 

“Con người ta, ai cũng có những phút giây ảo tưởng sức mạnh của bản thân mà phải không?”

Neurysl lại có cảm giác mình như bị đánh vào mặt.

Ông lão tiếp.

Chúng ta thường tin rằng ý chí và nỗ lực có thể vượt qua mọi rào cản. Nhưng đôi khi... Số phận lại giống như một dòng chảy xiết và cho dù ta có cố gắng bơi ngược dòng đến đâu, cuối cùng vẫn bị cuốn trôi về nơi nó muốn.

Ánh mắt ông như đang nhìn thấu qua lớp vách tàu lạnh lẽo, xuyên qua màn đêm đen đặc, hướng đến một chân trời vô định.

Ngón tay ông chạm vào những thanh sắt lồng giam. Cô gái và Neurysl đều nhìn theo chăm chú và lắng nghe từng câu như thể hai người họ đang được một người cha kể cho một câu truyện triết lí.

Cái lồng sắt này không chỉ giam cầm thân xác con người, mà còn giam cầm cả những ước mơ và hy vọng. Và đôi khi, điều đáng sợ nhất không phải là sự giam cầm, mà là sự chai sạn của trái tim ta, khi người ta dần chấp nhận nó như một lẽ đương nhiên.

Thằng bé vẫn say giấc nồng. Giấc ngủ của nó như một ốc đảo bình yên giữa sa mạc.

Neurysl nhìn thằng bé, rồi lại nhìn cô gái và ông lão. Trong khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy một sợi dây vô hình nào đó đang kết nối bốn con người xa lạ này lại với nhau, sợi dây của sự đồng cảnh, của nỗi đau chung, và có lẽ, cả một chút hy vọng mong manh vừa mới hé lộ trong bóng tối. 

Bụng anh lại réo lên một tiếng, kéo anh trở về với thực tại khắc nghiệt, nhưng trong lòng anh, một mầm mống cảm xúc mới vừa nảy sinh, một thứ gì đó phức tạp hơn cả sự bối rối và tò mò ban đầu. Đó có lẽ là sự đồng cảm, một chút thương xót, và biết đâu, cả một tia hy vọng le lói rằng họ không đơn độc trong những cái lồng giam này.

Trong không gian tĩnh mịch và ẩm thấp của khoang tàu, tiếng bụng réo lên của Neurysl vang vọng như một lời nhắc nhở trần trụi về sự tồn tại. 

Anh nhăn mặt, cơn đói cồn cào như gặm nhấm dạ dày. 

Nhưng rồi, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, xua tan đi phần nào sự khó chịu thể xác. 

Anh vẫn chưa biết tên những người lạ này.

Ehh... Xin lỗi…

Neurysl lên tiếng, phá vỡ sự im lặng bao trùm.

Tôi vẫn chưa biết… tên của mọi người là gì?

Ánh mắt anh chuyển từ cô gái sang ông lão, rồi dừng lại ở cậu bé đang say giấc.

Tôi tên là Neurysl, tôi là một kẻ lang thang.”

Ông lão râu bạc ngước lên, đôi mắt ông lay động. Cô gái cũng nhìn anh.

Một thoáng buồn man mác lướt qua khuôn mặt khắc khổ của ông. 

Neurysl... Ta là Plariene.” 

Tông giọng ông trầm khàn.

Sáu mươi sáu năm cuộc đời… Ta đã chứng kiến đủ mọi hỉ nộ ái ố trên thế gian này, từ những buổi bình minh rực rỡ đến những đêm đen thăm thẳm. Ta từng là một học giả, Ngày xửa ngày xưa và ta đây từng là một "mọt sách" chính hiệu đấy. Đầu óc ta lúc nào cũng lơ lửng giữa mấy vì sao xa xôi và những bí mật thâm sâu của vũ trụ. Ta còn mò mẫm cả những nền văn minh cổ lỗ sĩ, rồi cứ ngỡ tri thức là cái chìa khóa vạn năng, mở toang cánh cửa tự do cho nhân loại, đặt mọi câu hỏi cho đời và tự giải mã bọn chúng. Nghe oai phong lẫm liệt chưa kìa! Ấy thế mà đời nó lại vả cho ta một phát tỉnh cả người, dạy cho ta một bài học rằng đôi khi, cái sự biết nhiều ấy nó lại thành cái "cùm" xích chân mình. Ta bị bế đi vì cái tội biết quá nhiều.” 

Neurysl chỉ lắng nghe.

Ánh mắt ông như thể đang dõi theo những vì sao lấp lánh mà giờ đây chỉ còn là ký ức. 

Bên cạnh đó, ta đã cố gắng bảo vệ những pho sách cổ kính vô giá khỏi bàn tay tàn bạo của lũ người man rợ này. Nhưng đối với chúng, những kẻ chẳng hiểu gì về giá trị tinh thần, kiến thức bao đời của nhân loại chẳng khác nào thứ cặn bã, dơ bẩn. Chúng đã xông thẳng vào thư viện của ta, nơi ta đã dành cả cuộc đời để vun vén, tích góp từng trang sách một, và thiêu rụi tất cả. Ngọn lửa hung tàn không chỉ thiêu đốt những con chữ, mà còn thiêu đốt cả niềm tin, hy vọng và một phần linh hồn già cỗi của ta.

Ông im lặng một hồi.

Cô gái khẽ cúi đầu, mái tóc rối bời che đi một phần khuôn mặt. 

Tôi là Monia.” 

Giọng cô nhỏ như một tiếng thở dài. 

T-tôi chỉ là một thường dân, sống ở một ngôi làng ven biển. Rồi một ngày, tai ương giáng xuống, lũ ác quỷ gieo rắc lửa và gươm kiếm đã biến chốn yên bình thành địa ngục trần gian. Tôi đã cố gắng vùng vẫy, trốn chạy khỏi bọn chúng... nhưng đôi chân yếu ớt làm sao bì kịp vó ngựa quân thù? May mắn thay, cả gia đình tôi, như những cánh chim lạc đàn, đã kịp tìm được chốn ẩn náu nơi đồng bằng yên ả, khuất sau ngọn núi Jevona hùng vĩ của vương quốc. Chỉ riêng tôi và vài người khác... chúng tôi đã chậm một bước chân, để rồi rơi vào tay chúng.

Giọng cô gái nghẹn lại, như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt lấy thanh quản. Ký ức tựa như những bóng ma dữ tợn, vẫn còn lởn vởn, gặm nhấm tâm trí cô.

C-chúng bắt tôi đi... và  tôi biết chúng sẽ đày đọa tôi đến một nơi xa lạ, sẽ bán tôi như một món hàng...

Nghe đến đây, Neurysl chợt bừng tỉnh, ký ức về "món hàng" mà lũ hải tặc nhắc với nhau nhau bỗng hiện về. 

Một dự cảm chẳng lành, nó lạnh lẽo như lưỡi dao sắc bén, khứa sâu vào tâm can anh. 

Ông lão kia sẽ đến.

Cái cụm từ quái dị ấy vang vọng trong đầu, gieo rắc một nỗi bất an mơ hồ nhưng dai dẳng.

Chẳng lẽ...

Một tia suy luận lóe lên trong tâm trí Neurysl, như một ngọn lửa nhỏ bùng lên giữa đêm tối. 

Bọn chúng... bọn chúng định bán cô gái ấy cho cái bóng ma kia sao?

Một ý nghĩ kinh hoàng, một viễn cảnh tăm tối hiện ra trước mắt, nhuốm màu tuyệt vọng và phẫn nộ. 

Anh siết chặt nắm tay, trong lòng trào dâng một quyết tâm mãnh liệt.

Đôi vai cô run rẩy không ngừng, như cánh chim non lạc gió. 

Trong đôi mắt cô, nỗi sợ hãi vẫn còn nguyên vẹn, long lanh như những giọt sương sớm mai đọng trên cành lá, chờ đợi một cơn gió nhẹ thổi qua là sẽ vỡ tan.

Ông lão Plariene chỉ lắng nghe.

Ông nhìn cô gái với ánh mắt đầy xót thương, rồi khẽ gật đầu về phía cậu bé đang ngủ say. 

Còn nhóc con kia tên là Kinebu. Thằng bé… là một đứa trẻ năng động. Ta tìm thấy nó một mình trong đống đổ nát của một thành phố bị tàn phá sau một cuộc chiến tranh. Và nó đã đấm cho hai tên hải tặc trần trụi bằng mưu đồ tinh nghịch của nó.

Ehhh!!

Neurysl cau mày, tỏa vẻ khó tin, nhưng phần nào anh cũng đoán được tính khí của thằng nhóc này.

Ánh mắt ông dịu dàng khi nhìn cậu bé, ẩn chứa một sự trân trọng và cảm thông sâu sắc. 

Thằng bé có một đôi mắt rất tinh anh đấy, dù giờ đang ngủ, nhưng nó không phải là một đứa trẻ tầm thường khi nó tỉnh dậy.

Neurysl lắng nghe từng lời, từng câu chuyện, trái tim anh thắt lại bởi những mảnh đời bất hạnh và... Cái khác. 

Plariene, nhà học giả bị bắt lợi dụng vì tri thức.

Monia, cô gái trẻ mất đi tự do và sẽ bị bán đi...

Kinebu, đứa trẻ mang trong mình một trang sử trắng và một tính nết tinh nghịch.

Tiếng bụng đói vẫn réo lên, nhưng giờ đây, nó không còn là tiếng gọi duy nhất trong tâm trí anh. 

Bên cạnh cơn đói thể xác, Neurysl còn cảm thấy một cơn đói khác, một sự thôi thúc muốn hiểu thêm về những con người này, muốn chia sẻ gánh nặng và tìm kiếm một tia hy vọng le lói trong bóng tối dày đặc. 

Họ không đơn độc. Ít nhất là trong khoảnh khắc này, họ có nhau.

Đằng xa kia, lũ hải tặc vẫn cặm cụi lau chùi những vết máu trên sàn gỗ boong tàu, và dọn dẹp đi những dấu tích của cuộc chiến giữa Neurysl và gã thuyền trưởng bạc ác.

Nằm im lìm giữa boong tàu, thanh kiếm của Neurysl vẫn nằm đó, đầy thách thức. 

Nó không đơn thuần là một vũ khí, mà dường như mang trong mình linh hồn. 

Một tên hải tặc mặt mày dữ tợn, vết sẹo dài như lưỡi dao chém ngang gò má trái hắn càng làm tăng vẻ hung hãn, khom lưng nắm chặt lấy chuôi kiếm. 

Gã nghiến chặt răng, cơ bắp cuồn cuộn gồng lên, nhưng thanh kiếm vẫn bướng bỉnh nằm im như một tảng đá vô tri. 

Mồ hôi nhễ nhại trên trán, thôi thúc bàn chân đá một cú đá trời giáng vào thân thanh kiếm vô tri. 

Kỳ lạ thay, nó vẫn lì lợm bám vào sàn gỗ, chẳng lay chuyển.

Ái dà, ow!

Tiếng kêu thất thanh vang lên, pha lẫn sự ngạc nhiên và nỗi đau buốt thấu từ ngón chân vừa tiếp xúc với vật thể cứng đầu kia. 

Gã ôm chân nhảy lò cò, khuôn mặt nhăn nhó như khỉ ăn phải ớt.

Từ đằng xa, Monia, Neurysl và Plariene quan sát. Neurysl là chú tâm nhất.

Lần lượt, những tên hải tặc khác, từ gã đô con vạm vỡ với cánh tay xăm trổ hình bạch tuộc hung hãn đến tên gầy gò nhanh nhẹn như một con chồn, thay nhau thử vận may. 

Khuôn mặt của chúng đỏ bừng, gân cổ nổi lên như dây thừng, nhưng thanh kiếm vẫn ngoan cố nằm yên, sự bất lực hiện rõ trong ánh mắt đầy vẻ ngờ vực.

Tên hải tặc nhỏ thó nhất bọn, cái mũi hếch lên như muốn hếch cả sự đời, đôi mắt láo liên không ngừng đảo quanh, tỏ ra sốt ruột ra mặt. 

Gã chống hai tay vào hông, giọng vang lên.

Ê, thằng mặt sẹo kia! Mau chân đi gọi thuyền trưởng đến xem cái của nợ này là cái giống gì đi!

Một tên hải tặc cao lớn hơn hẳn, hình xăm con rồng xanh uốn lượn dữ tợn trên cánh tay hắn nhếch mép cười khẩy, ánh mắt đầy vẻ chế giễu.

Mày bị úng não rồi à, thằng nhóc con? Sau cái cảnh tượng vừa nãy, mày dám bén mảng đến gần cái ổ nhện của lão ta chắc?

Nhưng, cứ để cái thứ này nằm chình ình ở đây mãi sao? Lỡ nó lại nổi cơn điên lên, chém cho chúng ta vài nhát thì sao?” 

Tên nhỏ con lắp bắp, ánh mắt thoáng vẻ sợ hãi liếc nhìn thanh kiếm.

Một tên khác, khuôn mặt có vài vết chân chim khắc khổ, thở dài một tiếng nặng nề.

Thôi đi, thằng Nhóc ranh. Đừng có mà vẽ chuyện dọa ma nữa. Chắc chắn là cái tên bại trận kia đã yểm bùa chú gì vào nó rồi. Chỉ có thuyền trưởng, may ra, mới có cách giải được cái thứ phiền toái này.

Tuy miệng nói vậy, nhưng chẳng tên nào dám nhúc nhích chân. 

Bóng tối trên boong tàu dường như đặc quánh lại, bao trùm lên sự mơ hồ trước thanh kiếm kỳ lạ kia.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận