Neurysl Ở Đại Thế Giới
Penguin Yan Penguin Yan
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1

Vol 1. Chapter 8

0 Bình luận - Độ dài: 6,621 từ - Cập nhật:

Dưới ánh trăng bạc vỡ vụn, những bọt sóng li ti tan ra như thủy tinh, con tàu nghiêng ngả, chao đảo giữa lòng đại dương bao la. 

Gió đêm lạnh buốt, thổi qua mạn thuyền, mang theo hương vị mặn mòi của muối biển và sự nguy hiểm đang rình rập. 

Neurysl đứng sừng sững giữa boong tàu, bàn tay siết chặt chuôi kiếm, lưỡi kiếm lạnh lẽo phản chiếu thứ ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn dầu lay lắt.

Đối diện anh, một bóng đen uy nghi giữa vòng vây của đám thuộc hạ hung hãn, thuyền trưởng nhếch mép cười khẩy, nụ cười sắc lạnh như lưỡi dao.

Kiếm sĩ trẻ tuổi.

Hắn cất giọng trầm khàn, điềm tĩnh như thể mọi thứ đã nằm trọn trong lòng bàn tay.

Ngươi đã đặt chân đến nơi không thuộc về mình rồi.”

Neurysl im lặng, không đáp lời. 

Anh không cần đến ngôn từ, chỉ cần thanh kiếm sắc bén. Nhưng trớ trêu thay, thanh kiếm này, thứ vũ khí duy nhất của anh, lại trở thành một gánh nặng, một sự trói buộc vô hình.

Nó có thể triệu hồi ma thuật, nhưng vào khoảnh khắc này, nó chỉ là một thanh kiếm vô tri vô giác trong tay một phàm nhân.

Neurysl không phải là kẻ ngu ngốc, không lao vào cuộc chiến một cách mù quáng như một kẻ hiếu chiến. 

Con thuyền này không phải là chiến trường của anh, nó là lãnh địa của thuyền trưởng. Những thủy thủ trên tàu không chỉ là những kẻ cầm vũ khí, mà còn là những người đã quá quen thuộc với từng sợi dây thừng, từng cơn gió, từng nhịp rung chuyển của con tàu. 

Họ có lợi thế sân nhà.

Thuyền trưởng di chuyển uyển chuyển như một con báo biển già dặn, hắn không hề vội vã, chỉ nhích từng bước chân nhỏ bé, buộc Neurysl phải nhận thức rõ ràng một điều.

Hắn không hề đơn độc. Phía sau lưng, những đôi mắt sáng quắc của đám hải tặc đang gườm gườm nhìn chằm chằm vào anh, chờ đợi tín hiệu tấn công.

Neurysl không thể giành chiến thắng bằng sức mạnh thuần túy, cũng không thể bằng tốc độ vượt trội. Nếu đối thủ của anh mạnh hơn và thông minh hơn, anh chỉ còn một lựa chọn duy nhất, khai thác sự chủ quan của chúng, chờ đợi một cơ hội dù là nhỏ.

Thuyền trưởng ra hiệu, một tên thủy thủ vung rìu lao lên tấn công.

Neurysl nghiêng người, né tránh trong gang tấc, để ngọn gió biển cuốn đi hơi thở nặng nề của kẻ địch.

Anh không giết người, chỉ một nhát chém chính xác vào cánh tay.

Khiến hắn ngã xuống.

Ah oww!

Lưỡi rìu rơi xuống sàn tàu gỗ.

Nhưng ngay lập tức, hai tên khác lao vào tấn công. 

Neurysl đỡ đòn bằng mặt phẳng lưỡi kiếm, cảm nhận rõ rệt lực chấn động chạy dọc cánh tay. Anh lùi lại, tận dụng không gian chật hẹp giữa những thùng hàng, những kiện gỗ.

Những kẻ này đông đảo, nhưng anh không thể để chúng đồng loạt tấn công.

Dưới khoang tàu, cô gái trẻ quan sát tất cả mọi diễn biến qua khe hở giữa những tấm ván gỗ. Trong đôi mắt nàng, có một tia hy vọng mong manh, nhưng chưa kịp bùng cháy.

Ngược lại, ông lão khác cũng bị nhốt, Neurysl cũng chưa từng thấy ông trước đó và cũng chẳng biết ông là ai, ông ngồi tựa lưng vào vách gỗ, như một khán giả điềm tĩnh đang theo dõi một vở kịch sinh tử trên boong tàu.

Ông không nói một lời nào, chỉ nhìn, như thể muốn ghi nhớ từng nhát kiếm, từng bước chân của Neurysl.

Cậu bé khác mà Neurysl cũng chưa phát hiện ra, dù đang say giấc nồng, nhưng hơi thở vẫn đều đặn và nhịp nhàng một cách lạ thường.

Trên boong tàu, thuyền trưởng cất giọng.

Ngươi chém cũng đẹp đấy.

Hắn nói, đôi mắt sắc lẻm như dao.

Dưới bầu trời đêm thăm thẳm, tiếng gió biển gào thét như những linh hồn lang thang, rít qua những sợi dây chằng chịt trên cột buồm, tựa hồ như những ngón tay vô hình của đại dương đang vuốt ve, giày vò những kẻ lang bạt trên con tàu cướp biển. 

Mùi muối mặn chát, mùi gỗ ẩm mốc hòa quyện vào nhau, lấp đầy không gian chật hẹp, ngột ngạt. Đám cướp biển không vội vã lao vào cuộc chiến.

Không một ai, dù là kẻ liều lĩnh nhất, dám dại dột xông lên trước một kẻ cầm kiếm với ánh mắt lạnh lẽo như băng giá.

Thuyền trưởng, kẻ nắm giữ vận mệnh con tàu, không hề nhúc nhích.

Hắn không cần phải động thủ. 

Chỉ cần từng bước chân chậm rãi, hắn đã khiến đám thuộc hạ dần dần siết chặt vòng vây, thu hẹp không gian chiến đấu của Neurysl, tựa như một con trăn khổng lồ đang từ từ nuốt chửng con mồi.

Tên nhóc này... biết dùng kiếm đấy.

Một giọng nói khàn khàn, như tiếng đá sỏi va vào nhau, vang lên từ phía sau lưng thuyền trưởng. 

Kẻ vừa lên tiếng có mái tóc xù rối bù, khuôn mặt sần sùi, hằn lên những vết tích của gió sương và sóng biển. 

Hắn đang xoay xoay một con dao găm sắc nhọn trong tay, đôi mắt lấp lánh như của một con thú săn mồi rình rập.

Bên cạnh hắn, một gã đàn ông cao lớn với một vết sẹo dài ngoằn ngoèo trên trán đang liếm môi, tay siết chặt cây gậy sắt gỉ sét, ánh mắt đầy vẻ hung hãn.

Không ai tấn công. 

Sự im lặng đáng sợ bao trùm lấy không gian. Neurysl hiểu rõ, chúng đang thử thách anh. Không phải vì một chút tôn trọng nào, mà chỉ đơn giản là chúng đang tìm kiếm một cách thức để hạ gục anh mà không phải tốn quá nhiều sức lực.

Thuyền trưởng, với một tay đút sâu vào túi áo khoác dài, chậm rãi lên tiếng.

Một kẻ bình thường, nếu bị bao vây như thế này, sẽ làm gì?

Neurysl im lặng, không đáp lời. Nhưng hắn không cần câu trả lời. Hắn đã có đáp án của riêng mình.

Không thể để bản thân bị bao vây. Đó là nguyên tắc sinh tồn tối thượng. 

Neurysl nghiêng người sang phải, dùng chân đá mạnh một thùng hàng gần đó, tạo ra một khoảng trống nhỏ và ép một tên cướp biển phải tách khỏi đội hình. 

Anh không bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này, mũi kiếm vung lên, như một tia chớp, nhắm thẳng vào tên tóc xù.

Tên tóc xù nhanh nhẹn lách người, con dao găm trong tay vung lên đón đỡ. 

Nhưng hắn không ngờ được rằng, Neurysl không hề nhắm vào hắn.

Lưỡi kiếm đột ngột đổi hướng, lướt qua mặt hắn như một cơn gió lạnh buốt, nhắm vào sợi dây thừng gần cột thùng hàng. Một nhát chém dứt khoát, gọn gàng.

Bên dưới, một tấm ván gỗ bị cắt đứt, rung mạnh. Một tên cướp biển đứng trên đó mất thăng bằng, loạng choạng ngã xuống sàn tàu. 

Khoảnh khắc hỗn loạn đó đủ để tạo ra một sự xao nhãng cần thiết.

Neurysl không hề chần chừ. Anh đạp mạnh vào thùng hàng, phóng người về phía bên trái, nơi có ít kẻ địch nhất.

Một bước, anh đã thoát khỏi vòng vây nguy hiểm.

Tên tóc xù cắn răng, rủa thầm trong miệng.

Tsk!

Bàn tay siết chặt con dao găm hơn. Hắn là loại người linh hoạt, nhanh nhẹn, tựa như một con báo săn.

Gã có vết sẹo trên trán thì hoàn toàn trái ngược. Hắn chậm rãi, chắc chắn, có lẽ là kiểu chiến đấu dựa vào sức mạnh.

Những tên cướp biển khác, một số cầm kiếm cùn, một số cầm rìu, thậm chí có cả những kẻ tay không nhưng ánh mắt sắc bén như dao găm.

Thuyền trưởng vẫn đứng yên, bất động như một bức tượng đá.

Đừng phí thời gian.

Giọng nói của hắn không lớn, nhưng vang vọng trên boong tàu như một mệnh lệnh tuyệt đối, khiến tất cả mọi người phải tuân theo.

Tên tóc xù bật cười man rợ, rồi biến mất.

Không!

Hắn không biến mất. Hắn lao tới quá nhanh, tựa như một cơn gió lốc.

Tốc độ là vũ khí lợi hại nhất của hắn. Neurysl chỉ kịp lùi lại nửa bước thì lưỡi dao đã lướt sát qua má anh, để lại một vệt đỏ ửng. 

Hắn sử dụng hai con dao, một để đánh lạc hướng, một để đâm thật.

Nhưng Neurysl không phải là một người bình thường.

Anh quét vệt máu đi bằng cổ tay, hạ thấp trọng tâm, nghiêng đầu tránh đường dao thứ hai trong gang tấc, đồng thời vung kiếm phản đòn, nhanh như chớp giật.

Xoẹt!

Máu bắn tung tóe trên không trung, đỏ thẫm. Nhưng không phải máu của tên tóc xù.

Một kẻ khác, một tên cướp biển xấu số vô tình đứng ngay sau đã hứng trọn nhát kiếm sắc lạnh.

Cơn đau nhói lên như lửa cháy, xuyên thẳng vào da thịt. Hắn trợn tròn mắt, hơi thở đứt quãng khi cảm nhận máu nóng trào ra từ vết cắt sâu hoắm trên cánh tay.

Aaaagh! Chết tiệt…!” 

Hắn la lên, giọng lạc đi vì đau đớn.

Khuôn mặt tái nhợt như tro tàn, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Hắn lảo đảo lùi lại, bàn tay run rẩy cố ghì chặt vết thương.

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng hắn, không chỉ vì nỗi đau thể xác, mà còn vì nỗi sợ đang dần xiết chặt lấy tâm trí.

Tên tóc xù lùi lại theo phản xạ, ánh mắt chỉ lướt qua đồng đội đang ôm cánh tay đẫm máu, nhưng chẳng mấy bận tâm. 

Nhưng một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng hắn, không phải vì thương cảm, mà vì sự sắc bén đáng sợ trong đường kiếm vừa rồi.

Hắn quay phắt đầu về phía Neurysl, ánh mắt tối lại, như một con thú hoang vừa nhận ra kẻ săn mồi thật sự.

Nhanh đấy!

Hắn gằn giọng, hơi nghiến răng, như thể vừa bị chạm đến lòng kiêu hãnh.

Trong khi đó, thuyền trưởng vẫn đứng sừng sững như một tòa tháp sống động giữa cơn bão, ánh mắt lướt qua cảnh tượng trước mặt mà không hề dao động. 

Không giận dữ, không hối hả, chỉ có một sự áp đặt tuyệt đối như thể mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay hắn.

Đem bọn chúng đi chữa trị đi.” 

Giọng hắn trầm thấp nhưng dứt khoát, chẳng có lấy một tia do dự hay quan tâm thực sự, chỉ là một mệnh lệnh đơn giản, như thể người bị thương chỉ là một công cụ cần sửa chữa hơn là một con người.

Neurysl im lặng, không nói một lời. Anh không có thời gian để lãng phí vào những lời vô nghĩa với những kẻ đang khao khát mạng sống của anh.

Dù anh có nhanh nhẹn đến đâu, có thông minh đến đâu, anh vẫn đang bị dẫn dắt.

Và anh nhận ra điều đó.

Từ đầu đến giờ, mọi đường đi nước bước của anh đều đã được thuyền trưởng đoán trước.

Vòng vây không còn chặt chẽ như lúc ban đầu, nhưng cũng không lỏng lẻo đến mức anh có thể dễ dàng trốn thoát.

Những kẻ tấn công anh đều có phong cách chiến đấu khác nhau, nhưng chúng không hề hành động một cách ngẫu hứng, chúng phối hợp với nhau một cách nhịp nhàng, như thể đã được luyện tập bài bản.

Thuyền trưởng bất ngờ và chậm rãi đưa tay ngang, một cử chỉ đơn giản nhưng mang theo uy lực tuyệt đối.

Như một bức tường vô hình, cánh tay ấy chặn đứng bước tiến của đám cướp biển phía sau, buộc chúng phải khựng lại giữa cơn hưng phấn muốn lao vào chiến đấu.

Tên tóc xù và đồng bọn bên cạnh thoáng nhăn mặt. Trong lồng ngực, ngọn lửa hăng máu vẫn đang cháy rừng rực, khiến chân tay chúng ngứa ngáy, khao khát hành động.

Nhưng dù có bực bội, có nóng vội đến đâu, chúng cũng không dám cãi lời người đàn ông đang đứng trước mặt.

Hắn không cần gào thét, không cần thể hiện uy quyền, chỉ một động tác đơn giản đã đủ để tất cả hiểu rằng không ai được vượt qua ranh giới hắn đặt ra.

Bất lực trước quyền uy tuyệt đối ấy, cả hai chỉ có thể nuốt xuống sự khó chịu, lặng lẽ lùi ra phía sau, đứng dưới cái bóng sừng sững của vị thuyền trưởng.

Bầu không khí đột ngột trở nên căng thẳng như mặt biển trước cơn bão. Gió lặng đi, thời gian như chững lại trong giây lát khi thuyền trưởng cất giọng, chậm rãi nhưng vang vọng như một hồi chuông chiến trận:

Giờ đến lượt ta.

Neurysl đối diện với ánh mắt ấy, một ánh mắt không mang theo sự phẫn nộ, không bộc lộ cảm xúc dư thừa, mà chỉ thuần túy là sự chắc chắn của kẻ biết mình sẽ thắng.

Từng thớ cơ trên tay Neurysl căng lên, ngón tay siết chặt chuôi kiếm đến mức khớp xương trắng bệch. Hắn nghiến răng, hơi thở trở nên dồn dập.

Không còn là một cuộc giao tranh lộn xộn nữa. Đây là một trận chiến một kẻ đối mặt với một kẻ. Như một con sói đơn độc đối diện với chúa sơn lâm.

Trong góc tối của con tàu, bàn tay cô gái bấu chặt vào những thanh sắt lạnh lẽo của lồng giam. Đôi mắt cô mở to, lo lắng đến mức từng nhịp thở cũng trở nên gấp gáp. 

Những ngón tay run rẩy, siết chặt đến mức trắng bệch, như thể chỉ cần cô buông ra, tình thế ngoài kia sẽ trượt khỏi tầm kiểm soát.

Ngay bên cạnh, ông lão bị giam cùng quan sát trận chiến sắp diễn ra với một ánh mắt hoàn toàn khác, không sợ hãi, không căng thẳng, mà là sự say mê của một độc giả trước trang cuối của một cuốn tiểu thuyết gay cấn. 

Trong đáy mắt mờ đục vì năm tháng ấy, có một tia sáng le lói, thứ ánh sáng chỉ xuất hiện khi con người ta được chứng kiến một khoảnh khắc vĩ đại, một câu chuyện đáng để khắc ghi.

Còn ở phía dưới, thằng nhóc bị nhốt trong một góc lồng chỉ đơn giản là ngủ ngáy. Những thanh âm đều đặn ấy dường như thuộc về một thế giới khác, một nơi không có mùi máu, không có tiếng gió rít qua boong tàu, không có cái căng thẳng đang cuộn trào trong bầu không khí.

Trên boong, không ai cần phải ra hiệu. Mọi thứ đã được định sẵn, như những quân cờ đã nằm đúng vị trí trên bàn cờ của số phận. 

Như một vở kịch được dàn dựng công phu, nơi mỗi nhân vật chỉ còn chờ hạ màn để bước vào hồi cuối cùng.

Neurysl siết chặt thanh kiếm trong tay, giữ mình trong trạng thái tỉnh táo tuyệt đối.

Dưới bầu trời bị ánh trăng vỡ vụn chiếu rọi, từng mảnh sáng rơi xuống boong tàu như những vệt bạc lung linh, đẹp đẽ nhưng lạnh lẽo đến rợn người.

Gió biển vẫn thổi, mang theo hơi lạnh mặn mòi của đại dương, len qua từng lớp áo, cắt vào da thịt như những lưỡi dao vô hình. Nhưng Neurysl không còn cảm nhận được nữa. Thứ duy nhất tồn tại trong tâm trí anh lúc này là kẻ đứng đối diện thuyền trưởng.

Ánh mắt hắn sắc bén như lưỡi dao được mài giũa đến hoàn hảo, không chút phân tâm, không chút do dự. Một con sói hoang trước giờ săn. Một lưỡi kiếm đã rời khỏi vỏ, chỉ còn chờ khoảnh khắc đầu tiên chạm vào máu.

Hắn bước tới, chậm rãi nhưng mang theo một uy lực khiến cả không gian như co lại theo từng nhịp chân. 

Mỗi bước đi không chỉ khẳng định sự hiện diện của hắn mà còn đè nặng lên bầu không khí, tựa như một kẻ thống lĩnh bước ra từ cơn ác mộng của những kẻ yếu đuối. 

Sự hiện diện của hắn không cần phải gào thét, chỉ cần có mặt ở đó cũng đủ khiến người ta cảm thấy bản năng sinh tồn bị thử thách.

Một lần nữa.

Kiếm sĩ trẻ tuổi.

Giọng hắn vang lên, như một lời tuyên phán đã được định sẵn từ trước. Không có sự hăm dọa, không có sự khinh thường, chỉ có sự điềm tĩnh của kẻ luôn nắm quyền kiểm soát, một kẻ đã nhìn thấu cục diện và đang chơi một ván cờ mà hắn tin rằng mình sẽ thắng.

Ngươi không chỉ biết cầm kiếm, mà còn biết dùng đầu.

Hắn dừng lại, đôi mắt sâu thẳm như đang cân nhắc một con thú săn mồi mới xuất hiện trên lãnh thổ của mình. Rồi khóe môi hắn khẽ nhếch lên, một điệu cười mơ hồ, ma mị và khó đoán.

Fufufufu! Ta thích những kẻ như vậy.

Neurysl nhíu mày trước điệu cười khó đoán ấy, anh không đáp. Những lời nói đó là thử thách, hay chỉ là một sự công nhận méo mó? Trong một khoảnh khắc, anh đã tự hỏi liệu đây có phải là một phép thử, hay là một màn khởi đầu cho thứ còn đáng sợ hơn?

Bên dưới boong tàu, cô gái trẻ vẫn dõi theo từng cử động của Neurysl. Trái tim nàng đập dồn dập trong lồng ngực.

Lần đầu tiên sau bao ngày chìm trong tuyệt vọng, nàng nhìn thấy một người không phải là cướp biển. Một kẻ có thể... Um... chỉ có thể thôi! Trở thành hi vọng duy nhất để kéo nàng ra khỏi con tàu chết chóc này.

Nhưng liệu Neurysl có thực sự mạnh như nàng mong đợi? Hay anh cũng sẽ chỉ là một ngọn lửa nhỏ bé bị dập tắt giữa cơn cuồng phong của biển cả?

Bên cạnh nàng, ông lão vẫn ngồi yên, khuôn mặt trầm mặc như thể đã nhìn thấu mọi chuyện. Không một lời nào thốt ra, không một phản ứng dư thừa, chỉ có đôi mắt thâm trầm như đại dương sâu thẳm, lặng lẽ quan sát vở kịch số phận đang mở màn.

Còn ở góc lồng giam, thằng nhóc vẫn ngủ say, hoàn toàn tách biệt với những gì đang diễn ra trên boong tàu. Giữa cơn bão tố của số phận, chỉ mình nó vẫn hồn nhiên, như một nốt trầm nghịch lý giữa khúc nhạc dữ dội của biển cả.

Thuyền trưởng khẽ nghiêng đầu, ánh mắt ra lệnh mà không cần phải thốt ra nhiều lời. 

Một tên cướp biển to con lập tức giật mình, vội vã quay người chạy xuống khoang tàu dưới. 

Tiếng bước chân hắn nện trên sàn gỗ vang vọng, hòa cùng tiếng sóng vỗ vào thân tàu, tạo nên một nhịp điệu căng thẳng đến khó chịu.

Mọi ánh mắt đều dõi theo hắn, nhưng không ai cất tiếng. Một sự im lặng đầy dự cảm tràn ngập boong tàu, như thể tất cả đều hiểu rằng khoảnh khắc tiếp theo sẽ đánh dấu bước ngoặt của trận chiến này.

Và rồi tên to xác quay trở lại, trên tay mang theo một thanh trường kiếm.

Không giống những thanh kiếm thanh thoát của các kiếm sĩ chuộng tốc độ, thứ vũ khí này đen sì, lưỡi thép dày và nặng. Nó không được tạo ra để khiêu vũ trên chiến trường, mà để nghiền nát mọi thứ chỉ bằng một nhát chém. Một thứ vũ khí thô bạo, dứt khoát, chỉ dành cho những kẻ đủ sức mạnh để thống trị nó.

Tên cướp biển nâng thanh kiếm bằng cả hai tay, thận trọng như thể đang giao trả một con mãnh thú vừa được thả khỏi lồng.

Thuyền trưởng đón lấy nó bằng một tay.

Neurysl quan sát, ngay lập tức phân tích tình hình.

Đây không phải là một kẻ chỉ biết đứng sau giật dây và ra lệnh, bởi hắn không chỉ là một thuyền trưởng mà hắn còn là một chiến binh.

Những kẻ xung quanh, đám cướp biển vẫn bủa vây boong tàu, lúc này khẽ dịch ra xa một chút. Không phải vì chúng mất cảnh giác, mà vì chúng biết rằng mình không cần can thiệp. Khi thuyền trưởng ra tay, cuộc chiến này sẽ chỉ có hai người.

Và điều đó mới chính là điều đáng sợ nhất.

Thuyền trưởng không coi Neurysl là một con mồi yếu ớt cần bị vây hãm. Hắn coi anh là một chiến binh đáng để hắn tự tay đánh bại.

Một kẻ mạnh thực sự luôn có lòng kiêu hãnh của riêng mình.

Thuyền trưởng nâng thanh kiếm lên ngang mặt, đôi mắt sắc lạnh như biển khơi lúc trời giông bão.

Ta đã chán chứng kiến đám thuộc hạ của mình lãng phí thời gian.

Giọng hắn vang lên, trầm thấp nhưng vang vọng, như một mệnh lệnh khắc vào gió biển.

Hắn nghiêng nhẹ đầu, nụ cười thoáng hiện nơi khóe môi, như thể vừa tìm thấy một thứ gì đó thú vị.

Hãy cho ta thấy... ngươi có xứng đáng với ánh mắt kiêu hãnh đó không?

Bóng tối đặc quánh, nuốt chửng mọi âm thanh, chỉ còn tiếng thở dồn dập của Neurysl và tiếng sóng vỗ ì oạp vào mạn thuyền.

Không có bất kỳ dấu hiệu báo trước.

Thuyền trưởng lao tới như một cơn cuồng phong, mang theo sức nặng của cả đại dương cuộn trào. 

Lưỡi kiếm đen sì kêu lên trong không khí, xé toạc màn đêm như tiếng gầm của một con thú hoang vừa được thả khỏi xiềng xích.

Neurysl phản ứng theo bản năng. Trong tích tắc, anh nghiêng người né tránh, chỉ một khoảng cách mong manh, một sợi tóc chia ranh giới giữa sự sống và cái chết.

VÙT!

Cơn gió sắc lạnh từ lưỡi kiếm lướt qua da anh, để lại một cảm giác rợn người. Và trong khoảnh khắc đó, anh biết, nếu chậm hơn dù chỉ một nhịp, cơ thể anh đã bị xé đôi, không chút nhân nhượng.

Không thể để bị trúng đòn!

Neurysl lập tức bật lùi về sau, chân vừa chạm sàn, hơi thở còn chưa kịp ổn định thì...

ẦM!

Thuyền trưởng đã áp sát. Không một chút chần chừ, không một khe hở. Hắn không phải kẻ chỉ dựa vào sức mạnh đơn thuần.

Hắn nhanh, quá nhanh. Nhanh hơn những gì một thân hình đồ sộ như vậy lẽ ra có thể đạt được.

Trước khi Neurysl kịp lấy lại thăng bằng, lưỡi kiếm đen sì lại vút tới.

Một đường chém ngang, mạnh mẽ, gọn gàng, không thừa một chút động tác nào. Một nhát chém không có chỗ cho sai lầm.

Neurysl không còn lựa chọn nào khác. Anh xoay kiếm, dồn toàn bộ sức mạnh vào tay.

BANG!!

Tiếng kim loại va chạm vang lên như sấm rền, rung chuyển không gian. Lực chấn động dội ngược vào cánh tay Neurysl như thể một chiếc búa tạ vừa giáng xuống.

Nó quá nặng!

Cổ tay anh rung lên, cả cánh tay tê dại, như thể từng khớp xương đều đang gào thét phản kháng. 

Lực ép khổng lồ khiến đầu gối anh gần như khuỵu xuống, sàn tàu dưới chân rung nhẹ, phản ứng lại sức mạnh tuyệt đối của đòn tấn công.

Sức mạnh của hắn… Quá lớn.

Neurysl nghiến răng, toàn bộ cơ bắp trên cơ thể căng lên, gồng mình chống đỡ áp lực khủng khiếp đè xuống. Cánh tay anh run lên từng hồi, cảm giác tê buốt lan từ khớp cổ tay đến tận bả vai.

Không thể giữ lâu hơn nữa!

Ngay khoảnh khắc ấy, anh đột ngột đạp mạnh xuống boong tàu.

RẦM!

Sàn gỗ rền vang dưới sức ép, phản lực từ cú đạp giúp anh bật lùi lại, kéo giãn khoảng cách trong nháy mắt.

Đối đầu trực diện với sức mạnh như thế này là tự sát.

Nhưng thuyền trưởng không cho anh cơ hội để suy nghĩ.

Hắn lao đến.

Không hề có sự trì hoãn, không một giây ngừng nghỉ. Như một con quái thú hoang dã, bóng dáng hắn sừng sững giữa màn đêm, di chuyển với tốc độ đáng sợ. 

Không có động tác dư thừa, chỉ có sức mạnh tuyệt đối cuộn trào trong từng bước chân.

Lưỡi kiếm đen sì vung lên, kéo theo một cơn bão gió lạnh buốt, xuyên thẳng vào không khí như một vết rách tối tăm, chực chờ nuốt trọn mọi thứ.

Neurysl nghiêng người lần nữa.

VÙT!

Làn kiếm phong sượt qua sát rạt, hơi lạnh của tử thần lướt qua da. Trong khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy từng sợi tóc trên gáy dựng đứng, hơi thở tắc nghẹn.

Nhưng ngay khi vừa tránh thoát.

BỐP!!

ARGHH!!”

Một cú đá nặng như búa tạ giáng thẳng vào hông anh.

Cơn đau bùng lên dữ dội, như thể cả xương sườn đang bị nghiền nát.

Cú đá mang theo sức mạnh áp đảo, thổi bay Neurysl như một con búp bê vải không trọng lượng. Cơ thể anh xoay cuộn trên không trước khi rơi thẳng xuống sàn gỗ.

RẦM!

Anh lăn đi nhiều vòng, mỗi lần va vào sàn lại làm cơn đau nhói lên như những mũi dao cắm sâu vào da thịt.

Phía bên kia, trong lồng giam, cô gái trẻ siết chặt đôi tay vào thanh sắt lạnh lẽo. Hơi thở nàng trở nên hỗn loạn, ánh mắt hoảng loạn dõi theo thân hình Neurysl đang gục trên sàn tàu.

Cô nghĩ thầm.

Không... không thể nào...

Tia hy vọng mong manh... đang bị dập tắt từng chút một.

Neurysl gắng gượng dừng lại, đôi chân run rẩy khi cố chống xuống mặt sàn. Hơi thở anh nặng nề, gấp gáp, từng cơn đau dữ dội chạy dọc từ xương sườn lên tận sống lưng.

Nếu cú đá đó mạnh thêm một chút nữa, xương anh chắc chắn đã gãy.

Neurysl hơi thở anh gấp gáp, lồng ngực phập phồng vì đau đớn. Một cơn nhói buốt chạy dọc từ xương sườn lên tận sống lưng, nếu hắn mạnh thêm chút nữa, có lẽ xương anh đã gãy.

Không thể dừng lại. Không thể cho phép bản thân gục ngã.

Cơn đau nhói buốt xuyên qua từng thớ cơ, nhưng Neurysl cố phớt lờ nó. Anh siết chặt chuôi kiếm, dùng toàn bộ ý chí buộc cơ thể phải phản ứng.

RẦM!

Với một cú đạp chân đầy quyết tâm, anh bật dậy ngay lập tức, sẵn sàng nghênh chiến.

Nhưng thuyền trưởng không đuổi theo.

Hắn đứng đó. Ung dung. Thản nhiên. Như thể tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là một trò tiêu khiển nhạt nhẽo.

Cơn gió biển mang theo mùi muối mặn lướt qua boong tàu, làm lay động vạt áo hắn. Đôi mắt của kẻ thống trị không hề có một tia bối rối hay cảnh giác, chỉ có sự chắc chắn tuyệt đối của kẻ nắm giữ thế cục.

Hắn khẽ nghiêng đầu, ánh thép từ lưỡi kiếm phản chiếu ánh trăng vỡ vụn trên bầu trời.

Ta đã đoán đúng.

Giọng hắn vang vọng, như thể chỉ đang tuyên bố một sự thật hiển nhiên.

Hắn xoay nhẹ thanh kiếm trong tay, động tác nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền. Lưỡi kiếm đen sì cắt xuyên màn đêm, ánh sáng bạc lấp lóe nơi mép lưỡi, phản chiếu từng tia sáng lạnh lẽo.

Ngươi không có sức mạnh của một kiếm sĩ thực thụ.

Neurysl vẫn giữ im lặng... Bởi vì hắn nói đúng.

Bây giờ... Có thể là bây giờ... Neurysl không còn có thể triệu hồi ma thuật tiềm năng từ thanh kiếm này nữa. Và ngay từ đầu, thể chất của anh chưa bao giờ đủ để đối đầu trực diện với một con quái vật như thuyền trưởng.

Sức mạnh tuyệt đối không thuộc về anh. Anh chỉ có thể dựa vào kỹ thuật và mưu lược.

Nhưng có một điều thuyền trưởng chưa biết.

Neurysl không cần phải chiến thắng, mà anh chỉ cần sống sót.

Và trong khoảnh khắc chạm trán vừa rồi, anh đã tìm ra một điểm yếu.

Thuyền trưởng quá mạnh. Mạnh đến mức hắn chẳng cần phòng thủ.

Anh đắm chìm trong suy nghĩ.

Mọi trận chiến trước đây của hắn đều kết thúc trong chớp mắt? Đối thủ chưa kịp vùng vẫy mà hắn đã kết liễu? Phòng thủ ư? Né tránh ư? Những thứ đó chưa từng nằm trong từ điển chiến đấu của hắn ư? Liệu hắn cần chúng không?

Nếu Neurysl muốn có một cơ hội, dù chỉ là một tia hy vọng mong manh, anh phải làm điều gần như không tưởng, buộc hắn phải phòng thủ.

Một sát thủ không phòng thủ. Một con thú săn mồi không phòng thủ. Một vị vua như hắn, có thể cũng không phòng thủ.

Neurysl siết chặt thanh kiếm, đầu óc xoáy sâu vào từng nhịp điệu của cơn bão đang cuộn trào trong lòng. Anh hít một hơi sâu, buộc trái tim mình chậm lại.

Sợ hãi chỉ khiến anh chậm chạp. Sợ hãi chỉ khiến anh chết nhanh hơn.

Cơn gió biển thổi lên dữ dội, mang theo hơi muối mặn chát. Sóng vỗ mạnh vào mạn tàu như những nhát búa, dội vào bầu không khí một âm hưởng u ám.

Dưới boong tàu.

Đám cướp biển đứng thành hàng, im lặng như thể đã quá quen với cảnh tượng này. 

Chỉ có mỗi tên tóc xù vẫn còn bực bội, sự phấn khích trong hắn vẫn chưa nguôi. Hắn nghiến răng, mắt dán chặt vào boong tàu, nơi lẽ ra hắn đã được chiến đấu nếu thuyền trưởng không cướp lấy trận đấu này.

Trong lồng giam, cô gái không rời mắt khỏi Neurysl. Đôi mắt cô phản chiếu ánh sáng từ ngọn đèn dầu leo lét, nhưng bên trong chúng lại ánh lên một thứ gì đó khác biệt, sự chờ đợi điều gì chăng?

Ông lão ngồi gần đó khoanh tay, quan sát từng đường kiếm, từng chuyển động, như một khán giả trung thành của một vở kịch sinh tử. Trong khi thằng nhóc kế bên khẽ cựa mình, ông chỉ liếc qua một chút. Nó vẫn ngủ say như chết, không hay biết rằng phía trên đầu mình, một trận chiến có thể thay đổi số phận cả con tàu đang diễn ra.

Thuyền trưởng nhìn anh, khóe môi hơi nhếch lên.

Hắn đã nhìn thấy điều gì đó trong ánh mắt Neurysl.

Thuyền trưởng nheo mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, như thể đang nhìn một con thú săn mồi sắp sửa lao vào cái bẫy đã giăng sẵn. 

Trong ánh mắt hắn, không có sự ngạc nhiên, chỉ có sự tàn nhẫn và một chút chế giễu. 

Hắn đã nhìn thấu Neurysl, nhìn thấy ngọn lửa quyết tâm rực cháy trong đôi mắt xanh thẳm của anh, một ngọn lửa mà hắn tin rằng mình có thể dập tắt dễ dàng.

Hửm? Ngươi vẫn chưa bỏ cuộc sao?

Giọng hắn trầm khàn, như tiếng gầm gừ của một con mãnh thú, vang vọng trong không gian tĩnh mịch.

Neurysl không đáp lời. Anh không có thời gian cho những lời lẽ vô nghĩa. 

Bóng đêm bao trùm lấy con tàu, nhưng Neurysl chẳng còn bận tâm.

Anh lao đến như một mũi tên đen, rạch toạc màn đêm tĩnh lặng, tốc độ nhanh đến mức tưởng chừng như chính không khí cũng bị xé nát. Cơ thể anh hòa làm một với thanh kiếm trên tay, không chút do dự, không chút chần chừ, chỉ có sự tàn nhẫn của một lưỡi dao lao thẳng vào yết hầu kẻ thù.

Adrenaline!

Rahhh!

Lưỡi kiếm Neurysl vung lên, bén ngọt như muốn cắt rời cả không gian. Sát khí ngập tràn, mạnh đến mức khiến bầu không khí như đông cứng lại, ép lên lồng ngực của những kẻ có mặt.

Thuyền trưởng lập tức nhấc kiếm lên đỡ.

CHOANG!

Tiếng kim loại va chạm vang lên như sấm rền, làm rung chuyển cả con tàu. Lực va chạm mạnh đến mức những mảnh gỗ dưới chân rạn nứt, và một luồng gió mạnh bắn ra tứ phía, hất tung những mảnh vụn nhỏ bay lả tả trong không khí.

Bên trong nhà giam, đôi mắt của cô gái mở to, hơi thở dồn dập. Hy vọng trỗi dậy trong ánh mắt cô, hy vọng hay chỉ là ảo vọng thoáng qua?

Thằng nhóc nằm kế bên nhíu mày nhưng vẫn ngủ mê man như chết.

Ông lão nhíu mày lặng lẽ quan sát, đôi mắt già nua khẽ dao động, như thể một ký ức nào đó từ thời xa xưa đang trỗi dậy.

Neurysl không dừng lại. Anh tận dụng quán tính, xoay người nhanh như gió lốc, tung ra một nhát chém thứ hai.

ẦM!

Lần này, sức mạnh của cú chém khiến không khí xung quanh gào thét. Thanh kiếm của thuyền trưởng rung lên dữ dội, bàn tay hắn tê dại, những cơ bắp cứng cáp run rẩy không kiểm soát.

Mạch máu hắn căng lên.

Nhát chém thứ ba giáng xuống như búa tạ của thần linh, không khoan nhượng, không do dự, chỉ có sự hủy diệt thuần túy.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, ánh mắt của thuyền trưởng lóe lên một tia khác lạ. Không còn là sự ngạo mạn, không còn là vẻ khinh thường.

Và lần đầu tiên, thuyền trưởng nhíu mày. Sự kiêu ngạo trên gương mặt hắn tan biến, thay vào đó là sự tập trung cao độ.

Neurysl không hề nao núng. Anh tiếp tục tấn công, không ngừng nghỉ, như một cơn bão táp cuồng phong.

Những đường kiếm của anh không có một chút do dự, không có một chút sai sót nào. Chúng lao tới, dồn dập, như những nhát dao sắc bén, muốn xé toạc hàng phòng ngự tưởng chừng như bất khả xâm phạm của thuyền trưởng.

Thuyền trưởng, kẻ vốn dĩ quen với việc áp đảo đối thủ, giờ đây bị ép phải lùi bước, phải phòng thủ. 

Lưỡi kiếm đen sì của hắn vung lên, cố gắng chặn đứng từng nhát chém của Neurysl, nhưng hắn không còn giữ được vẻ ung dung, kiêu ngạo như ban đầu nữa. Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán hắn, từng giọt mồ hôi lạnh lẽo lăn dài trên gò má, hơi thở hắn trở nên nặng nhọc, gấp gáp, như thể hắn vừa chạy một quãng đường dài.

Neurysl, với đôi mắt tinh tường, nhìn thấy nó. Một khoảnh khắc ngắn ngủi, một tia dao động nhỏ trong hàng phòng ngự tưởng chừng như bất khả xâm phạm của thuyền trưởng. 

Một lỗ hổng nhỏ xíu, một cái góc chết mà hắn đã che giấu quá kỹ lưỡng.

Cơ hội đây rồi. Trái tim Neurysl đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh biết rằng, nếu anh bỏ lỡ cơ hội này, anh sẽ không còn cơ hội nào khác để lật ngược thế cờ.

Anh dồn toàn bộ sức lực vào đôi chân, xoay người một cách nhanh nhẹn, tung ra một đường chém hiểm hóc, một đòn tấn công mà anh đã ấp ủ từ lâu.

Lưỡi kiếm bóng của anh lao tới, xé toạc không khí, mang theo quyết tâm sắt đá.

Nhưng.

BẠCH!!

Thuyền trưởng không hề né tránh. Hắn đỡ đòn tấn công trực diện bằng tay không, một hành động táo bạo đến mức khó tin.

Neurysl mở to mắt, kinh ngạc đến tột độ. Anh không thể tin vào những gì mình vừa chứng kiến. Làm thế nào mà hắn có thể đỡ được một đòn tấn công mạnh mẽ như vậy bằng tay không?

Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng Neurysl, như một dòng điện tê dại. Anh cảm nhận được sự nguy hiểm tột độ đang đến gần.

Trước khi Neurysl kịp phản ứng, trước khi anh kịp nhận thức được điều gì đang xảy ra, một cú đấm nặng như búa tạ giáng thẳng vào bụng anh.

BỐP!!

“Ahhhh!”

Tiếng va chạm vang vọng, như tiếng sấm rền giữa trời quang. Không khí trong phổi anh bị rút cạn, như thể ai đó đã dùng tay bóp nghẹt lấy trái tim anh. 

Tầm nhìn của anh nhòe đi, những đốm đen nhảy múa trước mắt, thế giới xung quanh anh quay cuồng, chao đảo.

Thuyền trưởng nắm lấy cổ áo Neurysl, nhấc bổng anh lên như nhấc một con búp bê rách, không chút nương tay. Hắn nhìn anh, ánh mắt lạnh lẽo như băng giá, không một chút cảm xúc.

Sai lầm.

Hắn nói, giọng hắn trầm khàn, vang vọng trong không gian tĩnh mịch, như một lời phán xét cuối cùng.

Rồi hắn ném Neurysl xuống sàn tàu với một lực đủ để boong tàu rung lên, như một cơn địa chấn nhỏ. Máu trào ra từ khóe môi anh, nhuộm đỏ chiếc sàn gỗ cũ kỹ.

Cô gái trong lồng giam, chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó, bịt chặt miệng. Đôi mắt nàng mở to kinh hãi, như thể nàng vừa nhìn thấy một con quái vật, tia hy vọng đã bị dập tắt ư?. 

Ông lão, người đàn ông già nua với mái tóc bạc phơ, tay bám chặt vào song sắt của lồng giam, đôi mắt ông lộ rõ vẻ bất ngờ và thất vọng. 

Cả con tàu chìm vào tĩnh lặng, một sự tĩnh lặng đáng sợ, như thể sự sống đã rời bỏ nơi này. Chỉ còn lại tiếng sóng biển vỗ vào mạn tàu, tiếng gió thổi qua những cánh buồm rách nát, và tiếng thở dốc nặng nhọc của Neurysl.

Thuyền trưởng giẫm một chân lên ngực Neurysl.

Anh kêu lên.

Ngh!

Hắn ghì chặt anh xuống sàn, như một con thú săn mồi đang giữ chặt con mồi của mình.

Ta đã đoán đúng.

Hắn nói, giọng hắn vang vọng trong không gian tĩnh mịch, như một lời tuyên bố chiến thắng. 

Hắn nhìn xuống Neurysl, như một vị thần phán quyết số phận kẻ trước mặt. 

Ngươi chưa đủ mạnh để giết ta.

Gió biển vẫn rít qua boong tàu, như một khúc ca bi tráng của đại dương, như một lời ai điếu cho kẻ thất bại.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận