• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 08 : Tâm sự

0 Bình luận - Độ dài: 2,240 từ - Cập nhật:

Đôi khi, tôi bắt gặp những khoảnh khắc êm đềm đến lạ lùng trong cuộc sống thứ hai này Không còn những cơn đau bất chợt xé toạc cơ thể, không còn những lời mắng mỏ sắc lạnh cắt vào tâm hồn. Sự tĩnh lặng ấy trở nên rõ rệt hơn khi tôi bước xuống cầu thang gỗ.

Tại căn nhà này, tại thế giới xa lạ mà tôi bất ngờ thuộc về, tôi cảm nhận được những điều từng chỉ là ảo mộng xa xôi. Bình yên, như một hơi thở dài được thả ra sau bao ngày giam cầm trong bệnh tật. Tôi ngồi đây, giữa những âm thanh tí tách của dụng cụ ăn uống chạm nhau, giữa ánh sáng vàng cam từ ngọn đèn treo lơ lửng trên bàn, và nhận ra mình đang sống trong một khoảnh khắc mà tôi chưa từng dám mơ tới ở kiếp trước.

Ngước mắt nhìn người phụ nữ mà cơ thể này gọi là mẹ. Tôi vẫn thấy một sự kiên cưỡng nhất định khi gọi người ấy là mẹ. Thành thật mà nói, cách gọi này – đối với nhận thức của một người trưởng thành khiến tôi cảm thấy rất gượng gùng.

Bà ngồi cạnh tôi, đôi tay thon gọn khẽ đặt trên bàn, gương mặt trẻ đẹp nay đã xuất hiện những viền nhăn mỏng.

"Con có muốn đi học không?"

Mẹ hỏi tôi trong bữa ăn, sau khi đã bàn bạc với bố về việc chuyển nhà vào nội trấn để sinh sống. Lý do là để dễ dàng di chuyển và thuận tiện hơn trong việc mua sắm các nhu yếu phẩm, đặc biệt khi mùa đông đang đến gần.

Nói đến đây, tôi không khỏi nghĩ về sự kỳ lạ của thời tiết ở thế giới này. Khi tôi chào đời vào mùa đông, đó là lần duy nhất tôi thấy tuyết rơi. Suốt năm năm qua, không một bông tuyết nào xuất hiện thêm lần nữa. Thời tiết cứ ấm áp kéo dài mãi, cho đến giờ, khi chỉ còn bốn tháng nữa là mùa đông sẽ trở lại – ít nhất, đó là những gì tôi nghe được từ cuộc trò chuyện của bố mẹ.

"Con nghĩ mình cần thêm thời gian để suy nghĩ." 

Tôi đáp, cố nhai nốt miếng bánh mì bằng hàm răng sữa.

Mẹ nhìn tôi, ánh mắt thoáng ngạc nhiên, như thể tự hỏi tại sao một đứa trẻ lại chọn từ "suy nghĩ" thay vì những câu trả lời hồn nhiên, tò mò về những điều mà nó chưa biết. Không chỉ mẹ, có lẽ cả gia đình đều cảm thấy điều gì đó khác lạ ở tôi. Hoặc có thể, họ có lẽ đã nhận ra từ lâu nhưng chưa thể chấp nhận được sự đặc biệt quá mức này.

"Bố cũng chẳng thích đi học đâu, toàn chữ với chữ. Đọc nhiều mỏi hết cả mắt," bố xen vào, giọng nửa đùa nửa thật. "Nếu con muốn, bố sẽ dẫn con đi làm những điều thú vị hơn."

Tôi khẽ cười, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó tả. Dù muốn hay không, giả vờ làm một đứa trẻ thật sự là điều vô cùng khó khăn, nhất là khi tâm trí tôi thuộc về một người đã trưởng thành. Tiếc thay, tôi không phải là một diễn viên giỏi.

"Còn điều gì thú vị hơn việc con bé được học hành và kết bạn với những đứa trẻ đồng trang lứa chứ?" mẹ nhẹ nhàng nói, mắt chẳng thèm liếc sang bố.

"Bạn bè ở đâu cũng có, không nhất thiết phải trong lớp học," bố đáp, không chịu thua trước lập luận của mẹ. "Chỉ cần con bé cởi mở và chân thành, con bé sẽ tìm được những người bạn phù hợp để chia sẻ niềm vui."

Cuộc tranh luận dần trở nên gay gắt hơn với những định kiến và ý tưởng về tương lai của tôi. Họ thực sự là những người làm cha mẹ.

Một dòng ký ức mong manh chợt thoáng qua tâm trí tôi. Hình ảnh một người phụ nữ nguyền rủa chính đứa con mình rứt ruột đẻ ra, rằng nó đáng lẽ phải chết đi. Đáng lẽ cuộc đời nên chào đón một người tốt hơn, chứ không phải một thứ khiếm khuyết, cố bám víu vào một cuộc sống mà nó không đáng được sống.

Rồi mọi thứ bỗng im bặt.

Một bàn tay khẽ chạm vào vai tôi, kéo tôi thoát khỏi cơn ác mộng. Tôi ngước lên nhìn. Đó là cô Bardle. Cô nở một nụ cười ấm áp, giúp tôi rời khỏi cuộc tranh cãi đang diễn ra. Bố mẹ tôi, dù có vẻ miễn cưỡng, vẫn quyết định ngồi lại bàn ăn.

"Con có sợ không?" cô đột nhiên hỏi khi chúng tôi bước ra ngoài. Có lẽ cô đang nói về việc tôi chứng kiến bố mẹ cãi nhau. Một cảnh tượng như thế có thể khiến một đứa trẻ ngây thơ sợ hãi, khi thấy hai người thân yêu nhất đối đầu nhau.

Còn với tôi...

"Con không biết nữa..." tôi đáp, khựng lại một chút khi bóng dáng một con thú lớn lao về phía mình. "Bố mẹ con rất hòa thuận, thực sự là những người tốt nhất, những người làm cha mẹ tuyệt vời nhất mà con từng biết. Nhưng khi thấy họ cãi nhau, hầu hết mọi vấn đề đều liên quan tới con. Con không biết liệu con có xứng đáng để làm một đứa trẻ của họ không?"

Tôi rướn tay xoa đầu con thú đang quấn quýt bên cạnh. Lần đầu gặp gỡ, nó từng gầm gừ đầy thù địch, nhưng giờ đây, cơ thể nó đã to lớn vượt xa một chú chó trưởng thành và vẫn không ngừng phát triển qua từng tháng. Bộ lông trắng muốt mềm mại cọ vào người tôi, như thể hiện niềm thích thú và khát khao được vuốt ve thêm. Chiếc đuôi phía sau vẫy tít không ngừng, tràn ngập vẻ vui mừng.

"Đói rồi sao?" tôi hỏi, nhìn vào đôi mắt híp lại và cái miệng đầy răng nanh thoáng hé ra, để lộ chiếc lưỡi hồng hào định liếm lên mặt mình.

Vào giờ này, theo bản năng, nó thường tự đi săn mồi, nhưng đôi khi, lười biếng khiến nó lon ton chạy đến bên tôi để xin ăn. Có lẽ đó là cách nó nhớ lại những ngày tôi từng dụ dỗ để thân thiết hơn với Bạch Tuyết, hay đơn giản chỉ vì nó muốn ỷ lại vào tôi một chút.

"Con có cảm thấy hạnh phúc khi ở bên bố mẹ không?"

Sau một lúc im lặng, cô Bardle cũng lên tiếng.

Tôi nhìn cô, gương mặt nghiêm nghị như một giáo viên. Chờ đợi một câu trả lời để làm hài lòng cô.

"Con có."

Tôi đã thực sự rất hạnh phúc vì điều đó, như cách mà cô ân cần xoa lên đầu tôi.

"Con rất hạnh phúc khi ở bên cạnh họ."

Cô mỉm cười.

"Cha mẹ nào cũng mong muốn con mình được sống một cuộc đời hạnh phúc. Có thể đứa trẻ của họ không giống những đứa trẻ khác. Nhưng con vẫn xứng đáng nhận được tình yêu và hạnh phúc."

"Con biết."

Tôi đáp, bước song song cùng cô đi dạo sau bữa ăn.

"Cô tin con hiểu và hiểu rõ điều đó hơn ai khác."

"Con không nghĩ mình nên bị đánh giá cao như vậy so với một đứa trẻ."

"Đây cũng là một trong những lý do khiến con đặc biệt hơn những đứa trẻ khác đấy."

Thay vì phủ nhận, sự im lặng là lựa chọn tốt nhất trong hoàn cảnh này. Dù sao, cô cũng là người biết tôi nhiều nhất và cũng là người được tôi trải lòng nhiều nhất. Những điều mà tôi không dám mở lời.

Có lẽ vì tôi không xem cô ấy là một phần của thế giới bên kia. Hoặc cô ấy là một người, một thứ, hay một phần tưởng tượng khác biệt. Hoặc có thể cô chỉ đơn giản là một hình ảnh để một con người lạc lối trong sự cô đơn tìm đến để có thể được an ủi và giãi bày.

Vì biết đâu được một ngày nào đó khi nhìn vào tấm gương, tôi lại thấy bản thân mình trước kia, trở về thế giới trước kia, sống lại cuộc đời trước kia.

Một cuộc đời thật buộc tôi phải chấp nhận chung sống cùng với nó, với những đau khổ sẽ vĩnh viễn không thể thoát khỏi. Rằng cuộc sống tốt đẹp ấy chỉ là một thứ ảo ảnh phù phiếm hiếm hoi của một người đang cố gắng chạy trốn.

Và biết đâu vốn chẳng có điều gì là thật ngoại trừ những điều được cố ý tạo ra bởi chính tôi, người muốn sửa lại cuộc đời mình thành một câu chuyện hoàn chỉnh và mạch lạc. Rằng tôi chỉ là một kẻ cướp, một kẻ cặn bã khao khát được hạnh phúc đến mức sẵn sàng làm tất cả chỉ để nhận được sự quan tâm và yêu thương?

Tôi không biết, tôi không muốn biết. Nhưng tại sao những điều ấy cứ xuất hiện?

"Con đang lo lắng à?"

Cô Bardle đột nhiên hỏi, giọng đầy quan tâm, kéo tôi ra khỏi dòng suy tư.

"Con không chắc mình có đang lo lắng không."

Nhìn vào đôi mắt cô, tôi cảm thấy như mọi lời nói dối của mình đều có thể bị vạch trần dễ dàng. Tôi gật đầu, cố gắng tránh ánh mắt của cô.

Rồi tôi nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhưng rõ ràng của cô.

"Hôm nay trời có thể nắng rất đẹp."

Cô nói khi nhìn lên bầu trời.

"Nhưng vẫn còn những tâm hồn nặng trĩu những nỗi niềm không thể giãi bày. Họ không biết phải nhờ ai hay tìm tới ai để nói ra tiếng lòng, nên đành im lặng và chấp nhận chịu đựng."

"Họ có thể chịu đựng được không?"

Tôi hỏi, giọng hơi run.

"Không, họ không thể chịu đựng mãi." cô trả lời, giọng trầm xuống. "Họ chấp nhận nó, sống cùng nó, và xem nó như một phần của cuộc đời mình. Nhưng rồi một ngày, những cảm xúc họ tưởng đã chôn vùi sẽ quay lại, đánh gục họ."

Tôi chìm vào suy tư. Tôi không cảm thấy sự kết nối nào giữa lời cô ấy và bản thân mình, ngoài việc phải sống chung với những vấn đề. Tôi tự hỏi, bao giờ thì tôi sẽ gục ngã?

Nhưng liệu điều đó có quan trọng không?

Khi điểm kết thúc cuối cùng chào đón con người ta là cái chết tất yếu.

"Cho đến khi họ học cách giãi bày, học được cách tin tưởng vào những người sẵn sàng lắng nghe."

Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ bước tiếp bên cô. Lòng tôi nặng trĩu với những suy nghĩ về tương lai, về sự bất định của cuộc đời, và về chính bản thân mình.

Bước chân chúng tôi chậm rãi trên con đường đất gồ ghề ở vùng quê yên bình. Tôi, cô Bardle, và Bạch Tuyết cùng nhau bước đi, hòa mình vào không gian thanh bình. Những hàng cây hai bên đường xào xạc trong làn gió nhẹ, lá rơi lác đác xuống mặt đất. Con đường dẫn chúng tôi qua những tảng đá phủ rêu, dòng sông lấp lánh ánh bạc, và những cánh đồng trải rộng, nơi các bác nông dân đang miệt mài làm việc. Họ sử dụng những công cụ nông nghiệp thô sơ, chăm sóc đàn gia súc kỳ lạ. Những con vật mà tôi từng nghe bố kể trong những câu chuyện rôm rả bên bàn ăn. 

Thỉnh thoảng, tôi dừng bước, ánh mắt vô thức dõi theo những đứa trẻ chạy ngang qua. Các cô bé cậu bé nô đùa, tiếng cười giòn tan vang vọng, mang theo sự vô tư mà bất kỳ bậc cha mẹ nào cũng mong mỏi cho con mình. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi biết mình không thể có được niềm vui đơn sơ ấy. Có điều gì đó ngăn tôi lại, một khoảng trống mà tôi chẳng thể gọi tên.

Đôi lúc, tôi trò chuyện với cô Bardle vu vơ, không mục đích, chỉ để chuyến đi bộ bớt tẻ nhạt. Có khi là vài lời hỏi thăm ngắn ngủi với những người hàng xóm hiếm hoi mà chúng tôi gặp trên đường, kèm theo cái gật đầu chào thân thiện. Có khi tôi dừng lại, cúi xuống chơi đùa với Bạch Tuyết, vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, để rồi cả ba lại tiếp tục hành trình. Cuối cùng, khi ánh hoàng hôn bắt đầu buông xuống, chúng tôi quay về nhà.

Bước qua cánh cửa quen thuộc, mái nhà vẫn ở đó, ấm áp và chở che như bao ngày. Bố mẹ chào đón tôi bằng những nụ cười dịu dàng, giọng nói tràn đầy yêu thương. Những thứ tưởng chừng là sự giản dị tầm thường hằng ngày ấy đủ để xoa dịu những bất an trong lòng tôi, dù chỉ là tạm thời.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận