• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 1: Kẻ Trung Gian

Chương 20: Định mệnh

1 Bình luận - Độ dài: 2,149 từ - Cập nhật:

Những người còn sống sót đều như cá nằm trên thớt, họ không có sức phản kháng, sức lực yếu đuối, toàn thân run rẩy sợ hãi.

Họ ước đây chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh dậy họ được nằm trên chiếc giường ấm áp trong ngôi nhà gỗ của mình.

Mong sẽ có một kỳ tích xảy ra, phép màu có thể cứu rỗi những linh hồn nhỏ bé thấp hèn này.

Nhưng đáng tiếc, phép màu đã không xảy ra.

Bốn dị nhân Titan vươn tay, bàn tay khổng cứng như đá bóp chặt, An An không kịp tránh, bị bóp nát bét, chỉ còn lại cái đầu không ngừng la hét, vô cùng thê thảm.

Tiểu Man hoảng sợ, mặt tái mét, nắm chặt  cánh tay của Viên Viên, cả hai điên cuồng bỏ chạy.

Đằng sau là tiếc hét thảm thiết của người khác.

Tuy nhiên, cả hai lại quên mất rằng dị nhân Titan có hai mắt phía sau, mọi chuyển động của hai người họ đều không thoát được.

Chúng nhe răng, nhìn vào thịt vụn be bét trong lòng bàn tay, giống như đang cười. Cơ thịt vặn vẹo, mô thịt nhấp nhô, dị dạng đến cực điểm.

Bốn dị nhân Titan không đuổi theo hai người kia ngay lập tức, chúng dường như muốn chơi đùa thêm một lát nữa.

Đợi hai người chạy được một đoạn, một dị nhân Titan bật nhảy, đột ngột rơi xuống trước mặt họ.

Dư chấn phóng đại, đất đá văng khắp nơi, đập mạnh cơ thể da thịt vào hai người.

Dòng máu đỏ tươi chảy xuống, mảnh đá vụn đá cắm vào mặt Tiểu Man, vô cùng đau đớn.

Nhưng Tiểu Man không quan tâm, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là: chạy!

Dù đã sắn sàng chết, nhưng cô đã thoát chết hai lần, giờ đây cô nhận ra bản thân không muốn chết.

Cô muốn sống!

Tiểu Man cố kìm nén cảm xúc, nhưng nước mắt nước mũi cứ chảy ra, khuôn mặt từng rất xinh đẹp giờ đây chỉ còn vẻ sợ hãi, thảm thương.

Luồng sức mạnh trước đây chảy trong người cô bỗng xoay chuyển, một cỗ sức mạnh kỳ lạ giúp hành động vật vã của cô trở nên nhanh nhạy hơn.

Tuy nhiên, Tiểu Man không nhận ra điều đó, cô nắm chặt tay Viên Viên, đổi hướng bỏ chạy.

Một lần nữa, các cô bị chặn lại.

Tiểu Man không từ bỏ, tiếp tục đổi hướng, nhưng lần này Viên Viên đuối sức, vấp phải cành cây, ngã ngăn lóc dưới đất.

Vụn đá đâm vào người, máu thấm đỏ lớp áo ngoài.

Tiểu Man định quay lại đỡ Viên Viên thì một bàn tay thò ra, chặn trước mặt cô.

Cánh tay khổng lồ rút lại, đem theo Viên Viên bóp chặt, nhấc lên cao.

Viên Viên ra sức vùng vẫy, cào cấu lên lớp thịt của dị nhân Titan, khiến móng bị lật, một tiếng thét chói tai vang lên.

Cùng lúc, dị nhân Titan nhích nhẹ một đầu ngón tay, tiếng răng rắc vang lên, toàn bộ khung xương vỡ vụn, thân dưới bẹp dí, không khác gì sợi dây.

Một bàn tay khác đưa lên, hai ngón tay khổng lồ chọc vào đầu Viên Viên, một hơi bứt lên.

Đầu bị kéo lìa khỏi thân, một ít xương sống bị kéo ra, máu thịt vụn rơi lả tả lên mặt Tiểu Man, một cảnh tương vô cùng ghê rợn.

Tiểu Man ngước nhìn, cơ mặt run rẩy, dường như không tin vào mắt mình.

Cô mấp máy môi mấy lần, lẩm bẩm gọi.

"Chị Viên Viên..."

Đáng sợ hơn là con ác ma này còn cầm đầu Viên Viên cho vào miệng, nhai ngon lành.

Mặc dù chẳng bõ dính răng nhưng dường như nó làm như vậy để cho Tiểu Man xem.

Chúng cực kỳ thích nhìn thấy những khuôn mặt kinh hãi của nhân loại!

Và biểu cảm của Tiểu Man làm chúng rất hài lòng, mặt cô không còn tí máu nào, hai con mắt ngây dại, mờ mịt nhìn vào khoảng không.

Đôi chân mềm nhũn không còn sức, từ từ quỵ xuống đất, hai tay ôm đầu, biểu cảm không còn gì hối tiếc.

"Lũ khốn đáng chết, có giỏi giết tao đi..." Tiểu Man bất lực gào lên.

Cô không thể chịu thêm được nữa, giờ cô không còn cảm giác gì gọi là sợ hãi, dường như sắp điên rồi. Cô cảm nhận được sự căm hận, bất lực, mệt mỏi của bản thân, muốn kết thúc thật nhanh.

Bốn dị nhân Titan mặc dù không hiểu Tiểu Man nói gì, nhưng từ biểu cảm cũng biết con kiến này có vẻ khá "cứng".

Chúng không đáp ứng yêu cầu của cô, một dị nhân Titan đưa tay, cầm đầu Tiểu Man, nhấc lên.

Cánh tay khác giơ lên, bất thình lình bẻ gãy một cánh tay của cô.

Tiểu Man gào lên một tiết gào thảm thiết, đau, đau quá. Nước mắt không kìm được chảy xuống.

Một con khác tiến tới, vặt đứt chân một chân của cô, lần này đau như muốn chết đi sống lại, cô kêu gào thảm thiết.

Ngay khi Tiểu Man muốn ngất đi, chúng lại vặt một chân nữa của cô, ép cô tỉnh lại.

Lần này cô chẳng còn sức mà kêu gào nữa, toàn thân mất hết cảm giác. Mái tóc đen xoá xuống, bết với máu đỏ dính vào khuôn mặt trắng bệch, cùng với ánh mắt đờ đẫn trông giống như xác chết.

Thấy con kiến này không còn kêu gào nữa, dị nhân Titan liền mất hứng thú, chúng quyết định nhai sống cô.

Cảm giác buồn ngủ ập đến, mí mắt Tiểu Man dần nhắm lại. Trước mặt cô là cái miệng lớn, phả ra hơi thở hôi thối của con ác ma, cô cười thầm, thế này là kết thúc.

Nhưng vào thời khác này, cảnh tưởng trước mặt cô lại thay đổi đột ngột. Cô cảm giác bản thân được ai đó nâng lên, đang lơ lửng trên không.

Tiểu Man cố gắng mở mắt, nhìn thấy một người đang cúi đầu nhìn cô, chắn đi ánh sáng phía trên.

Một khuôn mang vẻ đẹp của sự cao ngạo hiện rõ trong mắt cô, người này có làn da trắng, mái tóc đen, con mắt đỏ rực, thái độ vẫn luôn lạnh lùng đến cực điểm.

Nhìn thấy người này, trái tim đã chết của Tiểu Man bỗng đập mạnh, toàn thân kích động đến run rẩy.

Thời khắc này, Tiểu Man như xác chết sống lại.

Đây không phải là mơ đâu phải không?

Là anh ấy phải không?

Cảm xúc lo lắng, sợ hãi, bất lực kìm nén bấy lâu nay được giải toả, cô oà khóc lớn.

Cô đã muốn nói câu "ai đó cứu với" từ lâu, giờ khắc này lại không nói thành lời được.

Tiểu Man dùng đôi mắt đẫm nước nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mắt, đôi môi mấp máy, mãi mới cất được tiếng nói.

"Cuối, cuối cùng anh cũng tới..." nhưng muộn rồi...Cô nức một tiếng nghẹn ngào, sau đó hai mắt từ từ nhắm lại, như muốn ngủ một giấc sau cơn mệt mỏi.

Thiên Huyền nhìn Tiểu Man, người từng rất táy máy hoạt bát, giờ đây lại nằm yên trong lòng hắn, hơi thở vô cùng yếu ớt.

Nhìn thấy một thân toàn thương tích, mặt bị những vật nhọn cứa rách, mất tay trái và cả hai chi dưới, máu từ vết thương vẫn không ngừng chảy.

Có lẽ hắn đã đến muộn rồi!

Mặc dù chẳng phải thân quen, nhưng trong lòng hắn giờ đây như một ngọn núi lửa, dung nham phập phồng muốn phun trào. Với tư cách là một vị thần, lời hứa bảo vệ các cô, cho các nàng một cuộc sống mới, nhưng hắn lại không làm được.

Thần dân của hắn, đất nước của hắn, và cả lời hứa của hắn, lý nào lại để lũ dị nhân Titan phá hủy như vậy.

Trong lúc không để ý, cả người Thiên Huyền toát ra một tia khí tức khủng bố, muốn hủy diệt thiên địa.

Octer cảm thấy không ổn, vội vàng lên tiếng. "Chúa tể, xin ngài bình tĩnh, thân xác của nhân loại kia có điểm kỳ lạ, đang có dấu hiệu hồi phục."

Thiên Huyền nhíu mày, thấy rõ vết thương trên người Tiểu Man đang lành lại, máu cũng ngừng chảy. Chuyện này khiến hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nếu là người thường gặp phải tình huống thế này đáng lẽ không thể sống được.

Hắn đưa bàn tay chạm trán Tiểu Man, con ngươi lập tức giãn ra, vô cùng kinh ngạc. Hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng tín ngưỡng đang chảy trong người cô, không những thế nguồn sức mạnh này lại có nguồn gốc từ hắn, vô cùng thân thuộc.

Đây chính là thần tính, loại sức mạnh chỉ có tín đồ thờ phụng thần chủ mới có.

Cô gái này, vậy mà...Thiên Huyền động não, một loạt các suy đoán hiện ra. Hắn không ngờ rằng, cái con người từng nói Thần Hỗn Mang là kẻ xấu xa, giờ lại trở thành tín đồ của hắn, có lẽ đây chính là thứ được gọi là định mệnh.

Kèm theo một niềm vui bất ngờ là Tiểu Man còn là một người có thiên phú cực tốt, chỉ trong thời gian ngắn cầu nguyên đã đạt cấp bậc học đồ.

Khoé miệng Thiên Huyền nhích lên, hắn quyết định rồi, nhất định phải cứu sống cô gái này.

Cùng lúc đó, đám quái vật Titan đã tìm thấy Thiên Huyền, chúng gầm rú như một lũ chó điên.

Thiên Huyền nhìn từ trên cao xuống, nơi điểm mù duy nhất của lũ dị nhân Titan.

Không ngờ lũ này còn biết nhìn lên trời để tìm hắn, xem ra hắn cần phải đánh giá lại trí tuệ của đám quái vật này.

Nhìn kỹ lại liền thấy bốn dị nhân Titan phía dưới to lớn hơn rất nhiều so với con hôm trước nhìn thấy.

Đồng nghĩa với sức mạnh của chúng sẽ lớn hơn.

Hai con mắt đỏ rực nhìn từ trên cao xuống, toát ra uy quyền của một vị thần. Thiên Huyền chỉ ngón tay về hướng một dị nhân Titan.

-1 thần lực.

Hủy diệt!

Lập tức, từ ngón tay bắn ra một tia sáng tím đen chứa một loại sức mạnh quỷ dị, nhắm vào đầu dị nhân Titan mà bắn tới.

Roẹt!

Ầm!

Giữa không trung bân ra hoa máu, dị nhân Titan bị tia sáng chiếu trúng lập tức lảo đảo ngã rầm xuống đất.

Thiên Huyền cau mày, dù biết đám dị nhân Titan này mạnh hơn con lần trước, nhưng không ngờ lớp thịt của chúng lại rắn chắc như vậy, một điểm thần lực không thể tổn hại bao nhiêu.

Dị nhân Titan bị bắn trúng chỉ bị nổ tung một góc mặt, lại không thể xuyên thấu hủy diệt được.

Thiên Huyền dựa vào lực sát thương và độ cứng cáp của dị nhân Titan liền xác định được. Với con nhỏ chỉ cần năm điểm thần lực, con lớn hơn thì cần mười điểm, như vậy mới có thể hủy diệt hoàn toàn.

Vừa nghĩ đến một lần dùng cần mười điểm, lại nhìn số điểm của bản thân đang có, tim hắn như muốn chảy máu.

Thiên Huyền tức điên, âm thầm gào thét trong lòng, điểm thần lực từ bao giờ lại mất giá như vậy.

Với số điểm đang có, chẳng đủ nhét kẽ răng.

Hắn chỉ ước bây giờ có 50000 điểm thần lực để trở thành chân thần thật sự, lúc đó có thể tùy ý sử dụng sức mạnh, chứ không phải như bây giờ phải cân đo đo đong đếm sử dụng từng điểm thần lực, điểm thần lực là trị số tiêu hao không thể thu hồi.

Hắn nhận ra bản thân chính là một kẻ nghèo đích thực! Dù đã là thần cũng không thoát khỏi kiếp nghèo khổ.

Thiên Huyền còn đang suy nghĩ phương án toàn diện nhất để đối với đám quái vật này. Bỗng nghe thấy một dị nhân Titan gầm một hơi chói tai, âm thanh vang vọng toả ra bốn phía, giống như đang gọi đồng loại.

Thiên Huyền mơ hồ, ánh mắt nhìn về phía toà thành, trong lòng khong khỏi chửi thầm "mẹ kiếp".

Từ chỗ hắn có thể thấy khói bụi mù mịt, đám dị nhân Titan từ bỏ tấn công thành, mà quay đầu muốn xử lý hắn.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Ad có thể làm lời nguyện như này nếu ko bt ,chúng ta cần lời nguyện hướng đến địa vị của thần ,quyền năng cai quản ,chỉ đích danh tên thần
Hoặc trong trường hợp Tiểu Man thì lời cầu nguyện chỉ đến địa vị ,cầu xin sự nhân từ vì họ đang trong tuyệt cảnh , cầu xin sự cứu giúp từ NGÀI
Cả 2 lời nguyện đều phải cực kì tôn kính
Xem thêm