• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 1: Kẻ Trung Gian

Chương 18: Phong ấn biến mất

2 Bình luận - Độ dài: 2,545 từ - Cập nhật:

Dù biến chất của Ngọc Nhi không thiên về chiến đấu nhưng sức mạnh của súng ở trước mặt cô bé cũng không là gì cả.

Sau khi thấy có người vì súng mà bị thương khiến Ngọc Nhi liền hiểu vấn đề.

Súng này căn bản không phải để đối phó với dị nhân Titan mà là để giết người.

Cô bé chần chừ một lúc lâu mới lên tiếng hỏi.

"Cha! Chúng ta bắt buộc phải chiến tranh sao?"

Thiên Huyền thở dài, không đáp lại luôn. Hắn cũng đâu muốn chiến tranh nhưng sự việc đã đến nước này thì không thể nào dừng lại được. Đây căn bản không phải là ý muốn của hắn, từ ban đầu "Thần Hỗn Mang" đã bị kẻ khác tính kế rồi, hắn đến nơi này chẳng khác nào đi chịu tội thay vậy.

Thiên Huyền biết con bé hỏi vậy không phải bởi vì lòng thánh mẫu lo cho quốc gia, mà là vì lo cho hắn, chiến tranh nổ ra đồng nghĩa phải chiến đấu với ba vị thần khác, một chọi ba không tàn cũng phế.

Mãi mới được cha công nhận, cô bé không muốn cha xảy ra chuyện. Không ai có thể thay thế được người đã cho cô tái sinh một cuộc sống mới, cho dù Thần Hỗn mang có là kẻ tà ác đi nữa. Thậm chí, Ngọc Nhi còn có xu hướng căm ghét loài người, bị cha mẹ sinh ra bỏ rơi, bị người lớn bóc lột rồi đánh đập đến gần chết, nếu không phải bị đần thì làm sao mà cô bé có tình cảm với nhân loại được.

Hình tượng thánh mẫu hiện tại căn bản chỉ là vẻ bọc bên ngoài để gia tăng danh tiếng cho Thần Hỗn Mang, đã là thuộc hạ của Thần Hỗn Mang thì chẳng có ai là thánh nhân cả.

Mãi không thấy cha trả lời, Ngọc Nhi càng tỏ ra khẩn trương.

"Hay là chúng ta tạm rời đi một thời gian, đợi cha ổn định lại sức mạnh thì chúng ta quay lại báo thù sau."

Ngọc Nhi trở thành thiên sứ hai cánh đều nhờ nhờ cha, cô bé sợ bởi vì cô mà cha không đủ sức mạnh để đối phó với những kẻ kia.

Thiên Huyền giật giật khoé miệng, cảm thấy khuôn mặt và lời nói Ngọc Nhi chẳng ăn khớp chút nào, nhóc con cứ như bà cụ non vậy, lại còn biết bảo hắn quay lại báo thù nữa chứ, có đứa trẻ mới mười mấy tuổi đầu lại như này không?

Nhưng tình hình thật sự rất là nguy hiểm, nếu Thiên Huyền không có hệ thống có lẽ giờ đang ngồi run rẩy đợi chết cũng nên, có lẽ sẽ đi theo con đường trong cốt truyện, quy thuận phe tà thần.

Thiên Huyền bỗng đứng dậy, bế Ngọc Nhi trên tay, chậm rãi bước xuống.

"Con không cần lo, ta không hề yếu như con nghĩ đâu!" Hắn vừa đi vừa nói.

Bị nói trúng tim đen, Ngọc Nhi e thẹn đáp. "Con lo người vì con mà hao tổn thần lực."

Hao tổn một điểm thần lực sao...Thiên Huyền nhích mép cười, tiếp tục đi vào vấn đề chính.

"Vấn đề liên quan về súng hạn chế tiết lộ cho những kẻ khác, ngoài những thuộc hạ thân tín của con."

Ngọc Nhi lập tức ưỡn ngực tỏ vẻ đã hiểu.

Cả hai nói một ít chuyện dưới hạ giới, sau đó Ngọc Nhi cũng rời đi tiếp tục nhiệm vụ cảnh giới và sản xuất súng. Công việc bận tối mắt, phải chạy khắp nơi để kiểm tra tình hình.

Giữa đại điện cũng chỉ còn lại một mình Thiên Huyền, với mười hai chiếc cột khổng lồ, sương mù rục rịch phía trên trần điện như hồn ma, khi không để ý, bóng tối như tràn ra nuốt chửng không gian, tạo thành một cảm giác kỳ bí đầy nguy hiểm.

Dù đã ở được một thời gian ngắn nhưng Thiên Huyền vẫn chưa quen được nơi này, cảm giác lạnh lẽo của không gian như xuyên cả vào trong xương tủy.

Thiên Huyền cũng chỉ biết cảm thán về phong cách độc đáo của mấy kẻ phản diện pháo hôi. Đã yếu nhưng lại tỏ ra nguy hiểm.

Đang trầm tư, đột nhiên nghe thấy tiếng răng lạch cạch vang lên, tiếng nói của Octer có phần khẩn trương.

"Chủ nhân, năng lượng những khu vực ở gần rừng ác ma xảy ra dao động, có dấu hiệu xuất hiện của dị nhân Titan."

Thiên Huyền nhíu mày, tim đột nhiên đập mạnh, trong lòng bỗng nổi lên cảm giác lo lắng, nhức nhối khó chịu, dường như có gì đó đã chệch khỏi quỹ đạo, không còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

Đây là bản năng cảm nhận nguy hiểm của thần linh, giống như một phần của năng lực tiên tri.

"Đi." Không chậm trễ một chút nào, Thiên Huyền hô một tiếng, lập tức biến mất tại vị trí.

Hắn chưa bao giờ cho rằng bản thân là toàn năng, nên làm việc gì cũng suy đoán đến biến cố trước tiên, nhưng có những lúc một số sự tình xảy ra có thể còn tệ hơn cả những tính toán ban đầu.

Hạ giới.

Cách rừng ác ma không xa, tại hang động ở hẻm núi, cây cối bên đổ gãy, nằm đè vào miệng hang, nếu không để ý khó mà nhận ra bên trong có người đang ở.

Hang động này chính là nơi tạm trú của các cô gái được Thiên Huyền cứu lúc trước.

Cả đám ngồi trong góc sâu nhất phía của hang, hai tay ôm đầu sợ hãi, cơ thể không ngừng run rẩy, thậm chí còn không dám mở mắt nhìn tình hình hiện tại.

Tiếng bước chân uỳnh uỳnh, kèm theo sóng rung chấn, cứ từng đợt truyền đến. Hang động rung lắc dữ dội, bụi đất trong hang rơi xuống phủ trắng xoá đầu của mấy người, nếu phải chịu thêm lực có lẽ không chỉ đất bụi rơi xuống mà còn là những tảng đá lớn, trước không bị tế chết thì sớm muộn gì cũng bị đè chết.

Nhưng cho dù vậy, mấy cô gái vẫn không dám ra ngoài, bởi vì họ có chung một nỗi sợ.

Cùng là người trong làng, họ đều được nghe những câu truyện doạ người giống nhau, bị tẩy não từ khi còn nhỏ. Thứ mà họ sợ nhất chính là thần, cũng tương tự như ở hiện đại con người thường dùng danh xưng ma quỷ để hù dạo nhau, là nỗi sợ không tên đã hằn sâu vào linh hồn con người.

Nhưng giờ đây thứ được gọi là thần đã xuất hiện, không chỉ một thần mà hàng trăm hàng nghìn thần đang phá hủy dãy núi ngăn cách, ồ ạt xuyên qua rừng ác ma, tiến về hướng thành trì nhân loại.

Thứ được gọi là thần đều có thân hình khổng lồ cực kỳ hung bạo. Chúng đi tới nơi nào nơi đó đều trở nên hoang tàn, ngọn cỏ cũng không thể sống nổi, bụi bay lên gần như che phủ cả khu rừng.

Từng dãy núi lâu đời ở vùng biên giới gián tiếp bảo vệ nhân loại, cứ như vậy bị đám dị nhân Titan phá hủy, không rõ chúng nhờ ngoại lực nào lại có thể đục vỡ được phong ấn được khắc trên núi.

Lũ dị nhân Titan tràn ra khỏi phong ấn, đã không còn thứ gì có thể ngăn cản, chúng mặc sức điên cuồng phá hủy mọi thứ bên ngoài. Một mảng rừng ác ma cũng bị tàn phá, những thân cây hấp thụ ma lực hàng ngàn năm cực kỳ rắn chắc, nhưng đứng trước loại sức mạnh của quái vật Titan gần như chẳng khác nào cây cỏ, chỉ cần một cái vung tay của Titan cũng hất đổ được.

Có thể tượng tượng được, nhân loại trong mắt lũ quái vật Titan không khác gì sâu bọ, cực kỳ yếu đuối.

Những thứ mà nhân loại không thể kháng cự lại, giống như thiên nhiên, đều được đặt thành tai hoạ.

Đặc biệt, dị nhân Titan chính là loại tai hoạ cấp độ liên quốc, chúng có thể dễ dàng tiêu diệt cả một quốc gia. Nếu không hợp lực tiêu diệt từ sớm, những nước xung quanh cũng có thể bị diệt vong theo.

Và quốc gia Hỗn Loạn lại là tấm lá chắn đầu tiên ngăn chặn dị nhân Titan.

Chúng không ngừng di chuyển, con thì chạy con thì bật nhảy, đông nghìn nghịt, có thể thấy trên trời dưới đất đều có vết tích của chúng. Nhìn từ xa chỉ thấy một mảng đen nghịt cứ như một đám châu chấu đang lao tới chuẩn bị phá hủy ruộng lúa vậy.

Rất nhanh, chúng đã di chuyển tới gần khu vực hang động.

Rung chấn càng lúc càng mãnh liệt, cảm tưởng như cả hành tinh đang rung lắc theo bước chân của chúng vậy.

Rầm!

Ngay gần chỗ Tiểu Man đang đứng, đột ngột có một tảng đá rơi xuống, nghiền nát than bếp lửa gần đó, than củi trộn với đất bật tung lên.

Mặc dù không ai bị thương nhưng sự việc vừa xảy ra khiến cho mấy cô gái sợ tới mức hét ầm lên.

Ai nấy đều ôm đầu, cuộn người lại khóc lóc.

Khuôn mặt xinh đẹp của Y Y giờ đây trắng bệnh như hết máu, cực kỳ sợ hãi, cô vừa hét vừa hướng ra cửa hang điên cuồng chạy.

May mà Tiểu Man và U U đang đứng quan sát tình hình ở gần đó, vội vàng ngăn lại.

Cả hai đè Y Y xuống đất, khống chế cả tay và chân, ngăn cô làm chuyện điên rồ.

Tiểu Man phải dùng cả cơ thể của mình đề lên Y Y mới có thể ngăn lại loại sức mạnh bùng phát này. Cô vội vàng khuyên nhủ.

"Chị Y Y đừng ra ngoài!"

Y Y dường như còn rất sợ hãi, tay chân ra sức giãy dụa để thoát khỏi khống chế, đồng thời gào lên.

"Tiểu Man, U U, thả ra, cứ thế này chúng ta đều sẽ chết mất, giờ không ra ngoài thì còn đợi đến khi nào?"

Tiểu Man suýt chút nữa bị ném ra, may mà Viên Viên kịp thời hoàn hồn chạy tới hỗ trợ mới đè được Y Y xuống.

U U và Tiểu Man đồng thời thở phào một hơi, còn tưởng phải dùng biện pháp vật lý để đánh ngất

Y Y vùng vẫy mãi cũng không thoát ra được, cũng đành nằm yên bất lực.

Lúc này, tất cả đều lấy lại được bình tĩnh, Tiểu Man mới lên tiếng giải thích.

"Bây giờ chúng ta không thể ra ngoài, nếu không sẽ bị những con ác quỷ đó giết chết mất."

Tiểu Man dừng lại một nhịp mới nói tiếp. "Người đàn ông kia bảo em, khi nhìn thấy lũ quái vật xuất hiện, chúng ta nhất định phải trốn, không được chạy ra ngoài."

Dù đã tiếp xúc mấy hôm nhưng Tiểu Man vẫn không biết người kia tên gì nên cũng chỉ gọi danh xưng tượng trưng. Tuy nhiên, mọi người đều thầm hiểu người trong miệng Tiểu Man nói là ai.

Y Y nghe vậy thì tỏ ra bất mất, chất vấn. "Mặc dù anh ấy có ơn với chúng ta nhưng cứ trốn ở đây, sớm muộn gì hang cũng sập, chẳng phải các trưởng lão thường dạy có động đất phải chạy ra chỗ thoáng sao?"

Tuy làng của họ cũng chẳng phải dạng tốt lành gì nhưng nhờ vào những kinh nghiệm từ xa xưa truyền lại nên họ mới tồn tại được đến tận bây giờ.

Là người cùng thôn nên tất cả đều được dạy như nhau, khi nghe được Y Y thắc mắc đến đến vấn đề trong lòng, tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn Tiểu Man, mong muốn được nghe lý do.

Tiểu Man thở dài, tận tình nhắc lại những lời của người đàn ông kia từng nói.

Nội dung lời của Thiên Huyền rất đơn giản, vì con mắt của dị nhân Titan rất tốt có thể nhìn cực xa, nhưng hắn không nói vì mắt của quái vật Titan gần giống mắt thần linh, nhìn xa gấp mấy lần người thường.

Một khi bị chọn làm con mồi, sẽ không thể thoát được khỏi bốn con mắt của quái vật.

Lại nói thể chất của chúng cực kỳ siêu việt, chỉ cần bị nhìn thấy, chúng sẽ truy lùng từ xa, hoàn toàn không có cơ hội trốn thoát.

Mấy lời cuối của Thiên Huyền còn đặc biệt nhấn mạnh, bị bắt chắc chắn sẽ bị giết.

Tất cả mọi người nghe xong, ai nấy đều nuốt nước bọt kinh hãi, đến cả Y Y ngang ngược cũng chỉ biết câm nín.

Tiểu Man thấy vậy liền cảm thấy nhẹ lòng, may mà họ nghe lời cô, nếu không thì chẳng biết phải làm sao nữa.

Cuối cùng cô chốt thêm một câu. "Đã vậy chúng ta cứ trốn ở đây, chỉ cần cầu mong lũ ác ma đó không tìm thấy chúng ta thì vẫn còn cơ hội sống sót."

Tất cả đều gật đầu, không ai có ý kiến, có lẽ họ cảm thấy cứ nghe theo Tiểu Man thì cơ hội sống cao hơn.

"Ừ, chị tin em!"

Đặc biệt là Viên Viên, người từng nghe thấy tiếng gào thét cầu cứu của ba người bạn của mình vào đêm ngày hôm đấy.

Những con quái vật đó thật sự ăn thịt người!

Thế mà trước đây cô lại coi chúng là thần linh, thật kinh tởm!

Nhưng cô lại càng tin vào người đàn ông kia, bởi cô được nghe Tiểu Man kể lại việc người đó có thể đánh bại được thứ quái vật này, chính tỏ anh ta rất hiểu biết về chúng.

Mặc dù ban đầu có hơi nghi ngờ, nhưng Tiểu Man không có lý do gì để nói dối cả. Về sau được tiếp xúc với người đàn ông kia, càng khiến cô tin phục hơn. Anh ta cực kỳ bí ẩn lại có sức mạnh vô cùng lớn, điều này làm cô liên tưởng tới hình ảnh của một vị thần.

Một người vô cùng bí ẩn, có kiến thức uyên bác, luôn che giấu sức mạnh. Đặc biệt là cực kỳ tốt bụng, nếu không thì ai lại cứu những người xa lạ như các cô?

Một người như thế mới giống bộ dạng của thần linh trong lòng cô, chứ không phải thứ quái vật xấu xí tàn bào kia.

Tuy nghĩ vậy, nhưng từ đầu tới cuối Viên Viên vẫn không nói cho mọi người về suy nghĩ của mình. Chắc chắn mấy người kia sẽ cười cô cho mà xem, nói cô mê trai các kiểu.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Yo, titan mà là màu đỏ thì :))))ĐẠI THANH TRỪNG , quốc trưởng và ông cố của anh ấy
Chào ad
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
😂
Xem thêm