Bọn chúng vừa định lấy mạng con trai ta!
"Toàn bộ lý thuyết về chiến tranh là sự mạo hiểm có tính toán."- bá tước nói -"Nhưng khi đi đến chỗ mạo hiểm gia đình của chính ta, thì cái yếu tố tính toán đã bị nhấn chìm trong... những cái khác."
Ông biết mình không kiềm chế được cơn tức giận như lẽ ra phải thế, và ông quay người, sải bước theo chiều dài chiếc bàn rồi lại quay trở lại.
Trong phòng họp ở dinh tư chỉ có bá tước và Ea. Đó là một căn phòng có vẻ trống trải, đồ đạc chỉ có chiếc bàn dài, mấy cái ghế ba chân kiểu cổ xếp xung quanh, một tấm bản đồ và cẩm thạch phản chiếu ở một đầu bàn. Ea ngồi bên bàn gần chiếc bản đồ. Cậu kể cho cha nghe vụ nhện tơ đằng và tường trình về việc một tên phản bội đã đe dọa cậu.
Bá tước ngắt ngang lời Ea, đấm tay xuống bàn -"Darius đã bảo ta rằng ngôi nhà này an toàn kia mà!"
Ea nói ngập ngừng.
"Con cũng vậy, và đã đổ lỗi cho Darius. Nhưng mối đe dọa đó đến từ ngoài ngôi nhà này. Nó đơn giản, rõ ràng, và trực tiếp. Nếu không nhờ sự huấn luyện của bố và nhiều người khác thì mối đe dọa đó hẳn đã lấy được mạng con rồi, trong đó có cả Darius."
"Con đang bênh vực ông ta đấy à?"
"Vâng."
"Ông ta già rồi. Thế đấy. Ông ta lẽ ra..."
"Ông ấy thông thái và giàu kinh nghiệm."- Ea nói -"Bố có thể nhắc lại bao nhiêu lỗi lầm của Darius nào?"
"Lẽ ra bố mới là người bênh vực ông ấy. Không phải con."
Ea mỉm cười. Finnian thấy vậy chỉ biết ngồi xuống chỗ đầu bàn, đặt một bàn tay lên tay con trai.
"Hồi này con đã... trưởng thành rồi."- Ông nhấc tay lên -"Ta rất mừng vì điều đó. Darius sẽ tự trừng phạt mình. Về chuyện này, ông ấy sẽ dành cho mình một lần kiểm điểm bản thân, ít nhất là đủ cho việc ông ấy."
Ea liếc về phía những ô cửa sổ tối sẫm bên kia tấm bản đồ, nhìn vào màn đêm tối đen. Ánh sáng trong phòng được phản chiếu từ lan can ban công bên ngoài. Cậu nhìn thấy sự chuyển động và nhận ra hình dáng một người bảo vệ trong trang phục Halric. Ea quay lại nhìn bức tường trắng sau lưng bố, rồi nhìn xuống mặt bàn sáng loáng, nhìn hai bàn tay mình đang siết lại thành nắm đấm trên đó.
Cánh cửa đối diện bá tước mở sầm ra. Darius sải bước qua cửa, trông ông già sọm và khô cứng hơn bao giờ hết. Ông đi từng bước dọc theo chiếc bàn, dừng lại đứng nghiêm trước mặt Finnian.
"Thưa Ngài"- ông lên tiếng, nói với một điểm trên đầu Finnian -"Tôi biết tôi đã làm ngài thất vọng đến thế nào. Điều cần thiết bây giờ là tôi xin từ..."
"Ông nên ngồi xuống đi, đứng đấy chỉ khiến ông thành một tên đần thôi."
Bá tước vẫy tay chỉ về chiếc ghế phía bên kia bàn đối diện Ea -"Nếu ông phạm lỗi, thì lỗi ấy là ông đã đánh giá bọn Varath quá cao. Cái đầu ngu ngốc của bọn chúng chỉ nghĩ ra được cái âm mưu đơn giản đến thế thôi. Chúng ta đã không tính đến những âm mưu đơn giản. Và con ta đã đặc biệt lưu ý ta rằng nó an toàn thoát khỏi âm mưu này phần lớn là nhờ công dạy dỗ của ông. Về điểm đó thì ông đã không thất bại!"
Nhìn Darius vẫn còn đứng đó không dám ngồi, bá tước vừa vỗ vào ghế vừa thúc giục.
"Ta nói rồi, ngồi xuống đi!"
Darius hạ người xuống ghế -"Nhưng..."
"Ta sẽ không nghe thêm gì về việc ấy nữa. Vụ đó qua rồi. Chúng ta còn những việc cấp bách hơn. Những người khác đâu rồi?"
"Tôi bảo họ đợi bên ngoài trong lúc tôi..."
"Gọi họ vào luôn đi!"
Darius nhìn vào mắt bá tước.
"Thưa Ngài, tôi..."
"Ta chỉ quan tâm rằng ông còn lòng trung thành nào không. Nếu còn thì hãy những người khác vào đây, và làm những điều ông cần làm."
Darius nuốt nước bọt, xoay người trong chiếc ghế, gọi với những người bên ngoài cửa -"Zacion, đưa họ vào đi."
Zacion từ ngoài dẫn hàng quân vào phòng, những chỉ huy trông vẻ nghiêm trang, theo sau là các chuyên gia và đội phụ tá trẻ hơn, từ họ toát lên một không khí háo hức. Tiếng kéo lê chân ghế vang dội quanh phòng khi những người này lấy chỗ ngồi. Mùi thơm kích thích của những viên kẹo đường phảng phất dưới bàn.
"Ai muốn uống thì có cả cà phê đấy."
Ông nhìn mọi người, với suy nghĩ họ là một đội giỏi. Với cái kiểu chiến tranh này thì người đa phần thành phần là đồ tồi hơn họ nhiều. Ông chờ đợi trong lúc phòng kế bên mang cà phê vào phục vụ mọi người, để ý thấy nét mệt mỏi trên vài gương mặt.
Ngay sau đó, ông đeo cái mặt nạ điềm tĩnh vào, đứng lên, gõ tay lên bàn ra lệnh cho họ chú ý.
"Nào, mọi người. Nền văn minh của chúng ta dường như ngập quá sâu vào thói quen đi xâm lược, đến nỗi chúng ta thậm chí không thể tuân theo một mệnh lệnh đơn giản của Thánh quốc mà bỏ đi thói quen cũ được."
Những tiếng cười khùng khục khô khan vang lên xung quanh bàn, và Ea nhận ra cha cậu đã nói đúng vấn đề bằng đúng cái giọng phù hợp để nâng cao tinh thần mọi người ở đây. Thậm chí thoáng mệt mỏi trong giọng của ông cũng phù hợp nốt.
"Tôi nghĩ đầu tiên chúng ta nên biết liệu Darius có thêm được gì vào bản báo cáo về người Sylvanrin không?"
Darius nhìn lên -"Tôi sẽ đi v1ào một số vấn đề kinh tế sau bản báo cáo tổng hợp, thưa Ngài, nhưng tôi có thể nói ngay là càng lúc người Sylvanrin càng chứng tỏ họ là những đồng minh chúng ta cần. Bây giờ họ đang đợi xem liệu có thể tin tưởng chúng ta không, nhưng họ có vẻ xử sự rất thoáng. Họ vừa gửi cho chúng ta một món quà - những bộ ngụy trang do họ sản xuất... bản đồ một số vùng rừng núi bao quanh các đồn lũy mà bọn Varath bỏ lại..."- Ông liếc xuống bàn -"Những báo cáo tình báo của họ hoàn toàn đáng tin cậy và đã giúp chúng ta rất nhiều trong việc đàm phán với Lão giám sát thay đổi của Thánh quốc. Họ cũng vừa gửi vài món phụ - nữ trang cho bá tước phu phân, rượu, đường phèn, thuốc. Người của tôi đang xử lý lô hàng đó. Có vẻ như không có gì bất thường cả."
"Ông thích những người này, phải không?"- một người ngồi ở bàn hỏi.
Darius quay lại đối mặt với người hỏi -"Lehab nói rằng họ là những người đáng ngưỡng mộ."
Ea liếc bố, quay lại nhìn Darius, rồi đánh bạo hỏi.
"Vậy có thông tin gì mới về việc có bao nhiêu người Sylvanrin không?"
Darius nhìn Ea đáp.
"Từ việc chế biến thực phẩm và các bằng chứng khác, Lehab ước tính khu sinh sống mà anh ấy đến thăm có khoảng vài trăm cho đến ngàn người cả thẩy. Thủ lĩnh của họ nói rằng ông ta cai trị một khu gồm hai trăm gia đình. Chúng ta có lý do để tin rằng có một số lượng cộng đồng hang lớn đến thế. Tất cả bọn họ dường như đều dâng lòng trung thành cho một người nào đó mà tôi xin phép được đặt là X, do có hai luồng báo cáo có tên khác nhau."
"Tin này thì mới đây."- Finnian trầm trồ nghe.
"Đó có thể là một báo cáo lỗi, thưa Ngài. Có nhiều điều để tin rằng có thể X là một vị thần của ngôi làng địa phương."
Một người khác ở bàn hắng giọng hỏi -"Có chắc là họ giao thiệp với bọn buôn lậu không?"
"Một đoàn buôn lậu đã rời cái khu này khi Lehab ở đó, mang theo một lượng lớn hương dược. Họ sử dụng thú dữ để thồ hàng và cho biết họ đã phải trải qua một cuộc hành trình mười tám ngày ròng rã."
"Dường như bọn buôn lậu đã tăng cường hoạt động gấp đôi trong thời buổi hỗn loạn này."- Bá tước nói -"Việc này đáng để suy xét cẩn thận đấy. Chúng ta không nên quá lo lắng về những tàu chiến không được cấp phép đang hoạt động bên ngoài vùng đất chúng ta - chuyện đó thì bao giờ bọn họ chẳng làm. Nhưng để họ hoàn toàn nằm ngoài tầm theo dõi của chúng ta - việc này cũng không tốt."
"Ngài có phương án rồi đúng không?"- Darius hỏi.
Công tước đánh mắt lên Darius rồi trầm giọng nói.
"Zacion, ta muốn ông dẫn đầu một phái đoàn, làm đại sứ nếu ông muốn, để tiếp xúc với những vị thương gia ‘lãng mạn’ này. Bảo với họ là ta sẽ phớt lờ chuyện làm ăn của họ với điều kiện họ nộp cho ta một khoản thuế nhỏ. Về điểm này Darius sẽ ước tính rằng khoản tiền mà xưa nay họ phải bỏ ra để đút lót và nuôi thêm lính đánh thuê, vì duy trì hoạt động được cũng đã lớn gấp bốn lần khoản thuế này."
"Điều gì sẽ xảy ra nếu Hoàng đế nghe phong thanh chuyện này?"- Darius hỏi -"Ông ấy cố sống cố chết bảo vệ nguồn lợi nhuận trong Hiệp hội, thưa Ngài."
Finnian mỉm cười -"Chúng ta sẽ công khai gửi toàn bộ tiền thuế vào Hiệp hội dưới cái tên Thalorin đệ nhị và sẽ khấu trừ hợp pháp các khoản chi phí hỗ trợ thu thuế của chúng ta. Cứ để bọn Varath sẽ phải ra sức chống lại việc đó! Và chúng ta đứng một bên làm phá sản những dân địa phương nào vớ bẫm dưới chế độ bọn chúng. Chấm dứt cái việc đút lót nữa!"
Một nụ cười toe toét làm biến dạng khuôn mặt Darius -"Chà chà, thưa Ngài, đây sẽ là một cú đả kích lớn đối với chúng. Giá mà tôi có thể thấy gương mặt lão Công tước khi lão biết chuyện này."
Bá tước quay sang Darius nói.
"Thufir, ông đã có những bản kê khai mà ông nói là có thể mua được chưa?"
"Có rồi, thưa Ngài. Ngay lúc này người của tôi vẫn đang nghiên cứu chi tiết. Tuy nhiên tôi đã đọc lướt qua, và có thể đưa ra một con số xấp xỉ đầu tiên."
"Vậy thì nêu ra đi."
"Cứ tháng mười một hàng năm, bọn Varath lại lấy một trăm ngàn tiền vàng ra khỏi đây."
Những tiếng thở hổn hển cố nén lan khắp bàn. Ngay những sĩ quan phụ tá trẻ hơn, những người vừa để lộ nỗi buồn chán, cũng ngồi thẳng hơn và mở to mắt nhìn nhau.
Darius lẩm bẩm -"'Bởi bọn chúng sẽ hút vô vàn biển cả và châu báu ẩn sâu trong rừng.' "
"Các vị thấy đấy."- Finnian lên tiếng -"Ở đây còn có ai ngây thơ tin rằng chỉ đơn thuần vì Hoàng đế ra lệnh mà bọn Varath đã lẳng lặng thu dọn đồ đạc ra đi, và bỏ lại tất cả chưa?"
Mọi cái đầu đều lắc, họ xì xào tán đồng.
"Chuyện này thì chúng ta sẽ phải giải quyết bằng mũi gươm thôi,"- Finnian vừa nói vừa quay sang Darius. "Giờ thì đến lúc nghe báo cáo về chuyện thiết bị ma thuật rồi. Bọn chúng để lại cho chúng ta bao nhiêu thú dữ, xưởng khai thác, nơi sản xuất trầm hương và thiết bị hỗ trợ đây?"
"Toàn bộ các thiết bị, theo như bản kê khai tài sản của Thánh quốc do người Phụ trách thay đổi kiểm tra, thưa Ngài."- Ông ra hiệu cho một sĩ quan phụ tá đưa cho ông một tập hồ sơ, đặt trên bàn trước mặt rồi mở ra -"Người ta bỏ qua không nhắc tới rằng chưa tới phân nửa số khu vực còn đang nguy hiểm, rằng chỉ chừng một phần ba trong số đó có xe ngựa chở trầm hương về bãi tập kết - rằng tất cả những gì bọn Varath để lại cho chúng ta đều là những thứ đã hỏng. Nếu đưa vào sử dụng được phân nửa số thiết bị ma thuật cũng đã là may mắn cho chúng ta lắm rồi, và sẽ còn may hơn nếu sáu tháng nữa một phần tư trong số đó vẫn còn hoạt động."
Một sĩ quan phụ tá của Zacion ngồi ở cuối bàn cựa mình trên ghế, thốt lên gay gắt -"Chẳng có công lý nào trong chuyện này cả!"
"Công lý ư?"
Bá tước nhìn người đó -"Ai muốn có công lý vậy? Tự chúng ta làm ra công lý của riêng mình. Chúng ta làm ra nó trên Utopia này - thắng hay là chết. Ngươi có hối tiếc đã đánh cược số phận mình không?"
Người đó nhìn chằm chằm vào Công tước, rồi nói: "Không, thưa Ngài. Ta không còn đường quay lại và tôi chẳng thể làm gì khác ngoài đi theo Ngài. Xin tha thứ cho sự lỡ lời.”
"Nỗi căm phẫn thì ta hiểu. Nhưng chúng ta đừng nói về chuyện công lý chừng nào ta vẫn còn đây. Còn ai trong các vị đang nung nấu nỗi căm phẫn không? Nếu có thì hãy nói ra. Đây là cuộc họp thân mật, ai cũng có thể nói lên cảm nghĩ của mình."
Zacion cựa mình nói rõ.
"thưa ngài, tôi nghĩ vấn đề bức bối là chúng ta không có người tình nguyện từ phía các gia tộc khác. Họ gọi Ngài là kẻ hướng tới công chính và hứa hẹn mãi duy trì tình bằng hữu, nhưng chỉ chừng nào việc đó không khiến họ phải mất bất cứ thứ gì."
"Họ còn chưa biết ai sẽ thắng trong cuộc chiến này."- bá tước đáp -"Hầu hết các Gia tộc đã vớ lấy miếng bánh béo bở nhờ chấp nhận ít rủi ro. Thật ra cũng không thể buộc tội họ về chuyện đó; chỉ có thể coi khinh họ thôi."- Ông nhìn Darius -"Chúng ta đang bàn chuyện thiết bị ma thuật. Ông có thể trình bày vài ví dụ để mọi người làm quen với các máy móc này không?"
Darius gật đầu, ra hiệu cho một sĩ quan phụ tá đang ở cạnh đá pha lê ma thuật.
Một hình chiếu ba chiều xuất hiện phía trên mặt bàn, nằm ở chừng một phần ba khoảng cách tính từ điểm đặt máy đến chỗ bá tước ngồi. Vài người ngồi xa hơn dọc chiếc bàn đứng dậy để nhìn cho rõ.
Ea cúi người về phía trước, nhìn sang hướng hình chiếu ấy.
Xét theo tỷ lệ so với những hình người nhỏ xíu đứng xung quanh trong hình chiếu, cỗ máy dài đâu đó gần hai mươi mét, rộng mười mét. Nhìn chung, nó là vật thể dài và rộng, giống như một con côn trùng khổng lồ, di chuyển nhẹ nhàng trên những bộ xích rộng hoạt động độc lập.
Các cánh tay cơ khí gắn trên thân xe kéo dài ra, với những chiếc lưỡi hái sắc bén vươn ra phía trước, quét qua các cây cối và thực vật trong khu rừng, thu hoạch mọi thứ trên đường đi của nó. Mỗi lần chiếc máy này di chuyển, các cành cây văng ra, và các tán lá vỡ vụn, trong khi động cơ của nó phát ra tiếng kêu ầm ĩ, như một con quái vật cơ khí lặng lẽ di chuyển trong bóng tối của khu rừng. Cỗ máy vươn tới độ cao đủ để có thể dễ dàng vượt qua những cây lớn, tạo thành một con đường mới đi xuyên qua khu rừng.
Nếu đây không phải thế giới ma thuật mà cậu biết, thì Ea còn tưởng mình đang nhìn nhầm. Bởi nó phải giống với những gì cậu từng xem trên ti vi hoặc tiểu thuyết, một cỗ máy như này rất khó có khả năng tồn tại được. Nhưng ngẫm nghĩ lại thì, chẳng phải có một số truyện vẫn có sao.
Ví dụ như chuyển sinh thành slime. Nhưng đó vẫn mang trong mình thế giới ma thuật hơn so với nơi này.
Ngay lúc đó, Darius đứng lên chỉ vào hình chiếu.
"Đây là máy thu hoạch. Chúng tôi chọn một chiếc đã được sửa chữa tốt để làm hình chiếu. Còn có một bộ thiết bị gàu xúc đã đến đây cùng với nhóm các ma thuật sư đầu tiên, thế mà nó vẫn chạy được... mặc dù tôi không biết làm cách nào... hoặc tại sao."
"Nếu đó là cái mà người ta gọi là ‘Rhiannok đại đế’ thì nó phải vào viện bảo tàng rồi mới phải."- một phụ tá của ông thêm lời -"Chắc là bọn Varath đổ hết đống này lên đầu chúng ta chỉ để ngư ông đắc lợi mà, chẳng biết’ Rhiannok đại đế’ có giúp gì không nữa."
Những tiếng cười khùng khục vang lên quanh bàn.
Ea giữ mình tách ra khỏi sự hài hước, cậu tập trung chú ý vào hình chiếu và vào câu hỏi đã choán hết tâm trí cậu. Cậu chỉ vào hình ảnh trên bàn
"Darius, có những con quái vật có thể phá hủy cả cái cỗ máy bọc thép này của ông này phải không ạ?"
Sự im lặng nhanh chóng bao trùm lên chiếc bàn. bá tước rủa thầm, rồi nghĩ: Không - ở đây họ phải đối mặt với thực tế.
“Cậu nói đúng trọng điểm đấy, ở sâu trong khu rừng có những con quái vật có thể phá hủy cả cái cỗ máy này trong tích tắc, hoặc ăn mòn luôn cũng được ấy. Quanh bức tường thành Amazon, nơi chế biến hầu hết trầm hương, có cả đống con như vậy.”
"Tại sao chúng ta không chặn chúng lại?"- Ea hỏi.
Darius thở dài đáp.
"Theo báo cáo, những lá chắn ma thuật có thể thu hút cả ngàn con quái thú. Ví dụ như thiết bị tạo khiên, sẽ thu hút ở chu vi hàng trăm mét. Có vẻ như ma thuật sẽ khiến chúng điên cuồng giết chóc. Người Sylvanrin đã nói điều này, và Lehab cũng đề cập rằng khu vực họ ở không thấy dấu hiệu sử dụng ma thuật nào."
"Không chút gì sao?"
"Che giấu những thứ kiểu như thế giữa vài ngàn người không phải chuyện dễ."- Darius đáp -"Lehad được tự do ra vào chỗ họ. Anh ta không nhìn thấy ai sử dụng ma thuật, hoặc ít nhất là họ không muốn dùng trong trường hợp cần thiết. Có vẻ do tiếp xúc trầm hương từ lúc sinh ra nên mọi sinh vật sống đều nhạy cảm với ma thuật."
"Thật là một vấn đề nan giải!"- Bá tước chống cằm chán nản mà nghĩ.
"Chắc chắn bọn Varath đã sử dụng nhiều lá chắn ma thuật ở đây. Bọn chúng thì ở làng đồn trú nào cũng có trạm sửa chữa, và các báo cáo của chúng cho thấy, phải chi rất nhiều để thay thế và cung cấp các chi tiết ma kỹ để bảo trì."
"Liệu người Sylvanrin có cách nào để vô hiệu hóa lá chắn không?"- Ea hỏi.
Darius nhìn về cậu lắc đầu trầm mặt xuống.
“Đáp án là không. Dĩ nhiên về nguyên tắc sẽ có khả năng - người ta cho rằng một thiết bị lưới cỡ lớn thì có thể làm chuyện đó, nhưng chưa ai tiến hành thử nghiệm được cả."
"Trước đây chúng ta đã nghe nói về chuyện đó rồi."- Zacion vẫn ngồi đấy, phẩy phẩy tay nói -"Bọn buôn lậu giao thiệp mật thiết với người Sylvanin cho nên nếu có một thiết bị như vậy thật thì hẳn chúng đã mua rồi. Và cũng chẳng ai ngăn cản chúng bán nó ra ngoài vùng đất này."
Finnian nghe vậy cũng không lấy làm lạ, vấn đề này ở đâu cũng có. Chỉ là kế hoạch của ông thì không được phép tồn tại sai số nào, dù cho nhỏ thế nào đi nữa. Ít nhất đó là điều ông mong muốn.
"Ta không thích một câu hỏi hệ trọng đến thế mà lại chưa có lời đáp. Darius, ta muốn ông dành ưu tiên số một để giải quyết vấn đề này."
"Chúng tôi đang tiến hành việc đó, thưa Ngài. À…Lehad có nói điều này: anh ta bảo rằng không thể nhầm lẫn về thái độ của người Sylvanrin đối ma thuật. Anh ta nói hầu như tất cả bọn họ đều rất thích thú về chúng."
Bá tước cau mày -"Chủ đề thảo luận là khai thác trầm hương, Darius."
Darius ra hiệu cho viên phụ tá ở cạnh máy chiếu.
Hình ảnh ba chiều của chiếc máy khai thác được thay thế bằng hình chiếu của một phi thuyền lớn.
"Đây là một chiếc khinh hạm."- Darius mô tả -"Về cơ bản nó là một tàu dùng ma thuật để bay như rồng, chức năng độc nhất là phát hiện và bảo vệ các cỗ máy khai thác trầm hương của ta, nếu không được thì sẽ đưa cỗ máy thoát bằng đường không. Thật tình thì tôi cũng không muốn dùng đến cái này vì tốn kém nhưng…sinh vật ở đây thì không ưa gì tiếng ồn cả."
“Không đánh được thì ta chốn à!? Chẳng phải phong cách của bọn Varath đây sao!”- Bá tước nói.
Tiếng cười ồ lên thật đột ngột và quá lớn.
Một con rồng thay thế chiếc khinh hạm trong hình ảnh ba chiều.
"…Những chiếc khinh hạm này là loại khá thông thường."- Darius ho vài tiếng -"Nếu có những điều chỉnh lớn thì phạm vi hoạt động của chúng sẽ xa hơn. Người ta đã bổ sung thêm biện pháp bảo vệ bằng cách hàn kín những phần thiết yếu để chống lại cát và bụi. Chỉ khoảng một phần ba mươi được trang bị lá chắn ma thuật - có lẽ nếu loại bỏ trọng lượng của bộ phát ma thuật thì tầm hoạt động của tàu sẽ tăng lên."
"Ta không thích việc cắt giảm tấm chắn này."
Bá tước lẩm bẩm. Và ông nghĩ liệu có phải đây là bí mật của bọn Varath không? Phải chăng như vậy nghĩa là chúng ta thậm chí sẽ không thể thoát khỏi đây trên những chiếc tàu chiến được trang bị tấm chắn nếu mọi chuyện đều bất lợi cho chúng ta? Ông lắc đầu quầy quậy để rũ bỏ những ý nghĩ như vậy, rồi nói.
"Hãy chuyển sang các dự toán thực tế đi. Lợi nhuận của ta sẽ là bao nhiêu?"
Darius lật hai trang trong cuốn sổ của ông -"Sau khi đánh giá các sửa chữa và thiết bị có thể vận hành, chúng tôi đã có được ước tính đầu tiên về chi phí hoạt động."
Ông nhắm mắt, đi vào trạng thái nửa nhập định giao tiếp với pháp sư bên phòng kinh doanh, miệng nói -"Dưới thời Varath, phí bảo dưỡng và lương được giữ ở mức mười bốn phần trăm. Chúng ta sẽ may mắn nếu ban đầu giữ được ở mức ba mươi phần trăm. Nếu tính tới khoản tái đầu tư và các nhân tố đi kèm, kể cả phần trăm cho Hiệp hội và chi phí quân sự, mức lãi của chúng ta sẽ bị giảm xuống rất thấp, chỉ khoảng sáu, bảy phần trăm cho tới chừng nào chúng ta thay được các thiết bị đã quá cũ kỹ. Đến lúc đó chúng ta có thể tăng mức lãi lên mười hai hay mười ba phần trăm, như lẽ ra phải thế. Trừ phi Công tước muốn áp dụng những phương pháp của gia tộc Varath."
"Chúng ta đang cố nhằm tới một nền tảng vững chắc và lâu dài trên vùng đất này."- Bá tước nói -"Chúng ta phải duy trì tỷ lệ người dân hạnh phúc ở mức cao - nhất là người Syvalrin."
"Đúng vậy, họ là lực lượng nòng cốt tốt nhất mà chúng ta có thể chiêu mộ lúc này"- Darius tán đồng.
"Ở quê nhà Halric, chúng ta có uy thế là nhờ sức mạnh trên đồng bằng, các tòa thành. Còn ở đây, chúng ta phải phát triển cái mà tôi muốn gọi là sức mạnh rừng núi. Tôi muốn quý vị lưu ý tới việc lá chắn cho khinh hạm."- Finnian lắc đầu -"Bọn Varath trước đây sử dụng người tuyển từ đại lục để đảm trách một số vị trí chủ chốt của chúng. Còn ta thì không thể. Nếu không thì cứ mỗi đợt người mới thể nào cũng sẽ có dăm ba thằng nội gián gây chia rẽ."
"Vậy thì ta sẽ buộc phải hài lòng với mức lãi thấp hơn nhiều và sản lượng ít hơn."- Darius nói -"Sản lượng của chúng ta trong hai mùa đầu sẽ giảm còn một phần ba so với mức bình quân của bọn Varath."
Bá tước lên tiếng -"Đúng như chúng ta mong đợi, chúng ta sẽ phải hành động nhanh với người Sylvanrin. Ta muốn có năm tiểu đoàn đầy với lính là người Sylvanrin cùng trang bị đầy đủ, trước khi Hiệp hội tiến hành kiểm tra sổ sách lần đầu tiên."
"Không còn nhiều thời gian cho việc đó nữa đâu, thưa Ngài." Darius nói.
Finnian gật đầu đánh mắt sang những người có mặt trong phòng, khuôn mặt họ đang tỏ ra bình tĩnh như chuyện đó là đương nhiên nhưng trong thâm tâm thì đang rất hoảng loạn. Ông bèn lấy tay gõ nhẹ vào bàn, nói.
"Như các vị nghe thấy rồi đấy, chúng ta không còn nhiều thời gian. Ngay khi có cơ hội, bọn chúng sẽ có mặt ở đây với quân Thánh chính giả trang thành Varath. Ông nghĩ bọn chúng sẽ chuyển đến đây bao nhiêu quân, Darius?"
"Bốn hoặc năm tiểu đoàn cả thảy, thưa Ngài. Đấy là dựa trên chi phí vận chuyển quân của Hiệp hội, còn những biến số khác thì tôi xin phép không nói tới."
"Sau đó năm tiểu đoàn Varath cộng vào lực lượng của chúng. Chúng ta sẽ hành động ngay bây giờ, và cho vài tên tù nhân Kafka Ripate diễu hành trước mũi Hội đồng Hoàng gia và mọi chuyện sẽ khác hẳn – Có hoặc mất tất cả!"
"Chúng tôi sẽ làm hết sức mình, thưa Ngài."- Mọi người trong phòng đồng thanh đáp.
Ea nhìn bố, rồi quay lại Darius, đột nhiên nhận ra tuổi tác của vị quản gia này, ý thức được rằng ông lão đã phục vụ ba thế hệ gia tộc Halric. Tuổi già. Nó hiện lên trong ánh sáng ướt át của đôi mắt nâu, trong gò má khô sạm và nứt nẻ vì khí hậu ở những nơi xa lạ, trong đường cong của hai vai và trong đôi môi mỏng có màu đỏ của nước ép đã bị biến màu.
Quá nhiều việc phụ thuộc vào ông già này và đáng nghi nữa.
"Hiện chúng ta đang trong một cuộc chiến tranh lạnh."- Công tước nói -"nhưng nó chưa đạt tới quy mô trọn vẹn. Darius, tình hình Varath ở đây thế nào rồi?"
"Chúng ta vừa loại trừ ba trăm năm mươi chín người chủ chốt của bọn chúng, thưa Chúa công. Còn lại không quá ba phòng giam Varath - có lẽ một trăm người cả thảy."
"Những tên Varath mà ông trừ khử."- Bá tước hỏi -"bọn chúng thuộc tầng lớp giàu có phải không?"
"Hầu hết đều lắm tiền nhiều của và thuộc tầng lớp trung thượng lưu."
"Ta muốn ông hãy làm giả chứng thư tuyên thệ trung thành có chữ ký của từng tên một."- Bá tước nêu ý nghĩ của mình -"Gửi năm bản sao cho lão quý tộc phụ trách thay đổi. Ta sẽ có lý do hợp pháp rằng chúng đã thề trung thành một cách giả dối. Hãy tịch thu tài sản của chúng, tịch thu mọi thứ và tống cổ chúng đi. Và hãy bảo đảm là Hoàng đế có được mười phần trăm tài sản của chúng. Phải hoàn toàn hợp pháp đấy."
Darius mỉm cười, để lộ hàm răng nhuộm đỏ dưới đôi môi màu đỏ son -"Một động thái xứng đáng với tổ tiên Ngài. Điều này khiến tôi thấy hổ thẹn vì đã không nghĩ ra nó trước tiên."
Zacion cau mày nhìn sang phía bên kia bàn, bắt gặp vẻ giận dữ trên mặt Ea. Những người khác vừa cười vừa gật gù.
Trong đầu Ea, việc này chỉ khiến những người khác đấu tranh dữ dội hơn thôi. Bọn họ chẳng thu được gì từ việc đầu hàng.
Cậu biết cái quy ước bất thành văn của tự do vốn chi phối luật Thánh chính, nhưng đây là một kiểu hành động có thể tiêu diệt họ ngay cả khi nó trao cho chiến thắng.
"'Ta là một người lạ trên mảnh đất lạ.'"- Zacion trích dẫn.
Ea nhìn ông chằm chằm, nhận ra lời trích dẫn từ Kinh thánh Giáo hội, băn khoăn: Phải chăng cả Zac cũng muốn chấm dứt những mưu mô đen tối này?
Bá tước liếc nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, rồi nhìn lại Zacion.
"Zacion này, trong số những thợ lành nghề đó ông thuyết phục được bao nhiêu người ở lại với chúng ta?"
"Một trăm người tất cả, thưa Ngài. Tôi nghĩ nắm được họ là chúng ta có thể tự cho mình may mắn rồi."
"Không nhiều hơn được sao?"- bá tước mím môi, rồi nói -"Được rồi, chuyển lời này đến..."
Tiếng ồn ào ngoài cửa bỗng dưng ngắt lời ông. Cánh cửa phòng mở ra một cách đột ngột, và một bóng người nhanh chóng len qua đội bảo vệ đứng gác, đi vội vã dọc theo bàn. Mọi ánh mắt trong phòng lập tức đổ dồn về phía người vừa xuất hiện.
Lehab với bước chân vội vã và vẻ mặt căng thẳng, không hề dừng lại, mà trực tiếp tiến đến bên bá tước Finnian. Anh cúi xuống, thì thầm vào tai ông một cách khẩn trương.


4 Bình luận
chưa đọc 😅