Crimson Angel
Herz Herz, Bùi Tổng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Mục tiêu số 11: Tập Đoàn Ushima

2 Bình luận - Độ dài: 9,287 từ - Cập nhật:

eb89cc1f-f3b8-44e5-9a3f-8b85ecbf4eed.jpg

Tại Bệnh viện Makimoto, giờ nghỉ trưa buông xuống trong một thứ tĩnh lặng đầy ánh sáng. Nắng trưa xuyên qua những tầng mây lững lờ trôi giữa bầu trời xanh thẳm, chiếu xiên qua khung cửa kính lớn, đổ bóng lấp lánh lên mặt sàn lạnh của căn phòng khám.

Không gian ấy, tuy yên ắng, nhưng không hoàn toàn câm lặng. Là tiếng giấy tờ lật qua từng tờ mỏng như cánh ve. Là tiếng đồng hồ tích tắc nhịp nhàng đếm thời gian. Là tiếng bấm bút bi “lạch cạch” vang lên đều đặn, như nhịp thở chậm rãi của một cơ thể đang vận hành trong im lìm.

Trên mặt bàn làm việc phủ lớp gỗ sậm màu, một tách cà phê còn bốc khói được đặt xuống nhẹ nhàng như tránh làm phiền không gian yên ổn ấy. Ngồi xoải lưng trên ghế xoay, August - trong chiếc blouse trắng thêu logo bệnh viện Makimoto, trông chẳng khác nào một bác sĩ mẫu mực vừa rũ bỏ bộ giáp khô khan của công việc để tìm lấy vài phút thư giãn hiếm hoi.

Anh gác hờ hai chân lên mép bàn, dáng vẻ thư thái, một tay vẫn thoăn thoắt lật từng trang giấy in kín những dòng chữ dày đặc. Không phải tài liệu y học, mà là những bản cam kết, giấy xác nhận, thứ công việc hành chính không thể thiếu trong nghề chữa bệnh nhưng cũng dễ khiến người ta mệt mỏi không kém ca mổ.

Khi nét bút cuối cùng được đặt xuống nơi tờ giấy sau cùng, August ngả người ra sau ghế, vươn vai đầy chán chường. Anh đưa tách cà phê lên môi, uống một hơi cạn sạch rồi buông tiếng thở dài:

“Chậc… mới nghỉ vài bữa thôi mà quay lại đã chất đống việc rồi…”

Vừa buông cốc xuống, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên một tiếng rung ngắn, đủ khiến không khí trong phòng dao động nhẹ. Nhìn thoáng qua màn hình, ánh mắt August lập tức sáng lên. Anh bắt máy, giọng hồ hởi:

“A lô, cháu nghe đây ạ!”

________

Ở đầu dây bên kia, một người đàn ông trung niên vừa bước ra khỏi phòng phẫu thuật. Gương mặt ông vẫn còn vương mồ hôi sau ca mổ dài, khẩu trang y tế vừa được kéo xuống để lộ phần cằm lấm tấm râu.

Bác sĩ Fuusuke - bố của Mizusaki, đang trên tay cầm điện thoại, vai áo vẫn còn vết gấp từ áo mổ, lên tiếng với chất giọng trầm quen thuộc:

“August đấy à? Cháu xong việc rồi chứ?”

‘Dạ, cháu cũng vừa xong thôi! Bên chú sao rồi ạ, chú Fuusuke?’

Ông khẽ liếc qua ô kính mờ loá đọng hơi nước của cánh cửa phòng mổ vừa khép lại, giọng đáp phần nào nhẹ nhõm:

“Chú cũng vừa hoàn thành xong ca phẫu thuật. Bệnh nhân đã vượt qua cơn nguy kịch, đang được chuyển sang phòng hồi sức. Mọi việc ổn rồi!”

________

Trở lại phòng làm việc, August nghe xong liền đứng dậy, thu dọn tài liệu thành một xấp gọn gàng đặt sang bên. Anh bước đến cửa, một tay vẫn giữ điện thoại áp vào tai, tay còn lại nắm lấy tay nắm kim loại lạnh của cánh cửa.

“Vậy thì tốt rồi! Chú mau nghỉ ngơi đi! Dù sao cũng đã hơn 12 giờ trưa rồi!”

‘Ừ, hẹn gặp cháu ở dưới căng tin nhé!’

“Vâng, cháu xuống liền!”

Cuộc gọi kết thúc.

August cúp máy, đẩy cửa ra, rồi đóng lại sau lưng với một tiếng cạch vang khẽ nhưng chắc nịch. Trong khoảnh khắc anh rời đi, một tờ giấy mỏng bị gió từ cửa cuốn nhẹ, rơi xuống đất.

Tờ giấy lặng lẽ đáp xuống, mặt trên in rõ dòng chữ: “Cam kết phẫu thuật - Bệnh nhân XXXX” - một mảnh ghép của số phận ai đó, vừa rơi khỏi vòng tay kiểm soát.

Tại căng tin bệnh viện Makimoto, giờ trưa vừa điểm cũng là lúc nơi đây bước vào khoảnh khắc nhộn nhịp nhất trong ngày. Không khí chan hòa mùi đồ ăn thơm nức: là hương cà ri thoảng qua từ nồi lớn ở quầy bếp, là tiếng chiên xào lách tách vọng ra từ gian sau, là cả cái âm vang rộn rã của tiếng bước chân, tiếng nói cười râm ran vang lên không dứt.

Bác sĩ, y tá vừa rời khỏi ca trực, người thì tranh thủ lót dạ trước khi quay lại làm việc, kẻ thì ngồi thả lỏng tạm thời giữa chuỗi giờ dài căng thẳng. Các bệnh nhân và thân nhân cũng dắt díu nhau tìm chỗ ngồi, tạo nên một dòng người di chuyển đều đều, như những đợt sóng chậm rãi lăn qua một bãi biển đông người.

Ở khu quầy gọi món, ông Fuusuke trong chiếc áo blouse trắng vừa cởi một nửa, và bà Hakaya - y tá trưởng khoa ngoại, đang cùng nhau chọn phần ăn cho buổi trưa. Họ đứng cạnh nhau, trao đổi vài câu chuyện nhẹ nhàng về ca mổ sáng nay. Đúng lúc đó, một bóng áo blouse cao lớn vừa xuất hiện nơi lối vào, đó là August.

Bà Hakaya nhìn thấy anh trước, ánh mắt ánh lên chút bất ngờ:

“Ơ kìa, August! Hiếm lắm mới thấy cháu chịu xuống căng tin ăn trưa đấy nhé!”

August bật cười, dáng vẻ thư thái hơn hẳn khi ở phòng làm việc. Anh gật đầu chào bà rồi quay sang ông Fuusuke:

“Dạ! Thực ra chú Fuusuke gọi cháu xuống ăn trưa chung với mọi người ấy mà!”

Ông Fuusuke lúc này cũng vừa quay lại, tay cầm ba khay cơm được sắp gọn ghẽ. Gương mặt ông lộ rõ vẻ hài lòng:

“Xuống rồi à? Vậy là đủ người cả rồi nhỉ! Mình ra kia ngồi đi, có bàn trống đằng kia kìa!” Ông vừa nói vừa gật đầu về phía một bàn dài cạnh cửa sổ.

Không khí bỗng trở nên ấm cúng lạ thường khi cả ba cùng tiến về bàn, mỗi người mang theo một phần ăn riêng. Khi họ vừa ngồi xuống, ông Fuusuke liếc nhìn August, rồi bật cười nhẹ, giọng pha chút áy náy:

“Chà… chú phải xin lỗi cháu đấy, August! Mới quay lại làm mà đã bị lôi vào phòng cho xử lý một đống giấy tờ hộ chú rồi.”

August lắc đầu, vừa múc muỗng cơm đầu tiên, vừa nhoẻn cười thân thiện:

“Cháu không thấy phiền đâu mà! Dù gì chú cũng vừa phải mổ cấp cứu, cháu giúp được chút gì cũng là chuyện nên làm.”

“Phải đấy!” Bà Hakaya xen vào, ánh mắt lấp lánh ấm áp khi vỗ nhẹ lên vai áo August. “Cũng nhờ vậy mà ca phẫu thuật thành công tốt đẹp đấy!”

Không khí quanh bàn bỗng trở nên vui vẻ hơn. Ông Fuusuke khoanh tay lại, gật gù một cách sảng khoái:

“Nói sao nhỉ… nếu sau này chú về hưu, chắc cũng yên tâm mà giao chức trưởng khoa lại cho cháu đấy, August!”

August cười khẽ, miệng còn đang nhai, nhưng vẫn cố gắng lịch sự đáp lời:

“Thôi chú! Cháu còn phải học hỏi nhiều lắm… Nhưng nếu chú đã ưu ái như thế, cháu cũng cảm kích vô cùng!”

Lúc đó, bầu không khí quanh bàn ăn khi ấy, chẳng khác nào một nốt nhạc lặng lẽ nhưng ấm áp, thứ mà giữa những bộn bề bệnh viện đôi khi lại quý giá hơn cả.

Sau một hồi trò chuyện, ông Fuusuke hơi nghiêng người ra sau ghế. Hai cánh tay già dặn của ông đan lại, rướn căng qua đỉnh đầu. Những âm thanh khô khốc “răng rắc” phát ra từ khớp vai và cổ như tiếng gõ lặng lẽ báo hiệu cho một buổi sáng mỏi mệt nhưng âm thầm miệt mài cống hiến.

Thấy vậy, August đặt thìa xuống khay, hơi nghiêng người về phía ông, giọng anh bình thản nhưng ánh mắt lại không giấu nổi vẻ nghi hoặc như thể đang lật lại những chi tiết nào đó còn chưa rõ ràng:

“Chú Fuusuke… cháu biết ca mổ sáng nay thành công! Nhưng… nó thật sự kéo dài suốt từ nửa đêm đến tận trưa nay sao?”

Nghe câu hỏi ấy, ông Fuusuke hơi khựng lại. Một tia ngỡ ngàng thoáng qua ánh mắt. Dường như câu hỏi chạm đến điều ông vẫn cố giữ kín trong lòng. Sau vài giây trầm ngâm, ông khẽ cúi đầu, buông một tiếng thở dài, như thể chính bản thân cũng không còn muốn né tránh nữa.

“Chà… biết nói sao cho phải đây…”

“Ông xã?” Bà Hakaya chợt khẽ gọi, ánh mắt bà hướng sang chồng mình, ánh nhìn ấy pha lẫn giữa lo lắng và ngờ vực.

Ông Fuusuke im lặng trong chốc lát, rồi mới cất giọng trầm thấp:

“August… chắc cháu đã thấy tờ giấy đó trên bàn làm việc sáng nay rồi, đúng không?”

August gật đầu, giọng vẫn đều đặn nhưng ẩn sau đó là một tia nghiêm khắc:

“Cháu có thấy! Và cháu cũng tự hỏi… chú đã quyết định giấu cháu và cả bệnh viện, rồi một mình xử lý một ca phẫu thuật nghiêm trọng như thế, mà còn giao cháu soát lại giấy tờ? Chẳng phải quá mạo hiểm sao?”

“Không phải vậy.” Ông Fuusuke nhanh chóng ngắt lời, giọng ông kiên quyết. “Chú vốn dĩ định kể! Cả với cháu, và với cô ấy!” Ông đưa mắt sang vợ mình, cái nhìn trĩu nặng hơn bất kỳ lời biện hộ nào.

Bà Hakaya không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt đôi đũa xuống bàn. Cái cách bà quan sát chồng mình cho thấy rõ bà hiểu ông đã quyết định liều lĩnh là vì điều gì đó không thể nói ra dễ dàng.

Lặng một nhịp, ông Fuusuke siết nhẹ thìa trong tay. Giọng ông lúc này không còn sự điềm tĩnh thường thấy của một trưởng khoa dày dạn kinh nghiệm, mà lặng lẽ mang theo chút gì đó run rẩy, hoang mang:

“… Là thật đấy, August! Đây là lần đầu tiên trong cả cuộc đời cầm dao mổ của chú, chú mới gặp một bệnh nhân như vậy!”

August chau mày, ánh mắt bắt đầu nặng trĩu. Bà Hakaya cũng khẽ nhíu mày, nghiêng đầu lắng nghe.

Ông Fuusuke nuốt xuống một ngụm nghẹn nơi cổ họng, giọng ông chậm rãi như đang chắt ra từng chữ:

“Bệnh nhân được đưa đến trong tình trạng… không thể tin nổi! Nội tạng, tim, gan, phèo, phổi, dạ dày… tất cả gần như bị nghiền nát. Không phải tổn thương nghiêm trọng thông thường, mà là hủy hoại đến mức không còn cấu trúc nào nguyên vẹn!”

“Cái gì cơ…!?” August bật thốt, sững sờ.

Không gian quanh ba người như khựng lại trong khoảnh khắc. Cả khay cơm trước mặt bỗng dưng mất đi hương vị, nhường chỗ cho một cảm giác rờn rợn như luồng gió lạnh vô hình vừa lướt qua giữa cả ba người bọn họ.

Bà Hakaya thì bàng hoàng đến nỗi phải đưa tay lên che miệng, ánh mắt dán chặt vào chồng mình như thể không dám tin vào lời ông vừa nói. Còn August, dù trong lòng không khỏi trào dâng những nghi vấn rối rắm, gương mặt anh vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh. Anh khẽ nghiêng người, giọng trầm xuống một cách chậm rãi, cân nhắc từng lời:

“Nhưng… nếu tình trạng của bệnh nhân tệ đến thế, thì làm sao… ca phẫu thuật có thể tiến hành nổi?”

Ông Fuusuke gật đầu, giọng ông chậm rãi, như đang nhắc lại một điều chính mình còn không dám chắc đã thực sự xảy ra:

“Lúc đó, chú cũng nghĩ như vậy! Thật sự nghĩ là vô vọng… Nhưng rồi, một chuyện lạ đã xảy ra!”

August nheo mắt: “Chuyện lạ…?”

“Phải!” Ông gật đầu, ánh mắt thoáng ngời lên tia hồi tưởng nhưng xen lẫn rối loạn. “Ngay trong lúc ấy, chú chợt cảm thấy… có một giọng nói vang lên đâu đó trong đầu mình! Thì thầm… như một tiếng niệm chú kỳ lạ! Chú không thể phân biệt được nó từ ai, hay từ đâu đến… Và rồi sau đó, chú mất ý thức!”

“Ngay tại bàn mổ?” August nín thở hỏi lại.

Ông Fuusuke trầm mặc gật đầu, hai tay siết nhẹ mép bàn như cố ghìm lấy thực tại.

“Phải… một màn đen dày đặc nuốt chửng tâm trí chú, và khi tỉnh lại, một điều kỳ lạ đã xảy ra!”

Ông ngẩng lên, đôi mắt nhìn thẳng vào August, sắc mặt nghiêm trọng đến mức cả không gian như sững lại.

“Nội tạng bệnh nhân… đã hoàn toàn nguyên vẹn. Không còn tổn thương, không còn vết tích. Mọi thứ, như chưa từng bị phá hủy!”

Câu nói vừa dứt, bà Hakaya như chết lặng. Một tiếng “chuyện quái gì vậy…” thoát ra nơi cổ họng nhưng chẳng thành lời. Còn August thì im lặng, nhưng trong ánh mắt ấy đã le lói một điều gì đó, như thể anh đang lần theo một giả thuyết mơ hồ vừa lóe lên giữa bóng tối.

Anh hạ giọng, hỏi tiếp, từng từ như dò xét từng mảnh ký ức còn sót lại:

“Lúc ấy… trong phòng mổ chỉ có một mình chú thôi sao? Không có ai khác? Không y tá, không bác sĩ phụ tá?”

“Chắc chắn!” Ông Fuusuke gật đầu không chần chừ. “Chính chú là người khoá cửa phòng mổ. Bệnh nhân cũng không trong tình trạng để tỉnh lại. Căn phòng ấy… lúc đó chỉ có hai người: chú… và người sắp chết!”

August không nói gì nữa. Anh chỉ ngồi lặng thinh, ánh mắt chìm sâu vào khoảng trống trước mặt, nơi từng mảnh ghép của một điều gì đó vô hình đang chậm rãi tìm về vị trí của mình.

Bất chợt, một luồng khí lạnh như xuyên thẳng dọc sống lưng khiến August rùng mình. Cảm giác ấy không giống với cái lạnh thường thấy của điều hòa trong căng tin, mà tựa như một đợt gió vô hình vừa lướt qua da thịt lạnh buốt, rờn rợn đến nghẹt thở.

Anh khẽ ngoảnh mặt về phía sau.

Giữa dòng người vẫn đang tấp nập chen chúc mua đồ ăn ở quầy phục vụ, một hình bóng lặng lẽ lọt vào tầm mắt anh, lẫn khuất giữa bao khuôn mặt vô danh, nhưng lại nổi bật một cách kỳ lạ. 

Jakelly. 

Khuôn mặt hắn nửa chìm trong bóng râm, nửa sáng dưới ánh đèn trần nhợt nhạt, nhếch nhẹ một bên môi thành nụ cười lạnh lẽo. Đôi mắt hắn, sắc như dao mổ, đang nhìn thẳng về phía August, trực diện, không chớp.

“Cái…!?”

Không một chút do dự, August bật dậy. Chiếc ghế sau lưng nghiêng đổ ra sau va vào nền gạch kêu “rầm” một tiếng sắc lạnh. Anh lao thẳng về phía quầy bán thức ăn, lách qua từng người một cách vội vã và gấp gáp, để lại sau lưng sự sững sờ đến ngỡ ngàng của vợ chồng bác sĩ Hoshino.

“Này! Cháu đi đâu vậy?” Ông Fuusuke cau mày, gọi với theo.

“Cơm còn chưa nguội mà, August!” Bà Hakaya cũng gọi, giọng đầy thắc mắc.

August chỉ ngoái đầu lại, gượng cười như để xoa dịu rồi nói vội:

“Cháu ra đây một chút! Hai người cứ ăn trước đi ạ!”

Dứt lời, anh đã lướt đi như gió, để lại hai người lớn nhìn theo bóng lưng anh mà thở dài hoang mang.

“Cái thằng nhóc này… có chuyện gì vậy nhỉ?” Ông Fuusuke lẩm bẩm.

Trở lại với August, anh lách người xuyên qua đám đông, đôi mắt đảo nhanh khắp mọi hướng, tìm kiếm hình bóng vừa xuất hiện như ảo ảnh. Nhưng không. Jakelly… đã biến mất.

“Không thể nào…” August khựng lại giữa dòng người, tim đập thình thịch như vừa chạy qua một cơn bão. “Anh ta biến mất rồi!”

Anh vội ngoái đầu trái, phải, tìm lại lần nữa trong tuyệt vọng. Nhưng Jakelly hoàn toàn bốc hơi, như thể chưa từng xuất hiện.

Ngay lập tức, một tia chớp ký ức vụt sáng trong tâm trí. Không chần chừ thêm giây nào, August quay gót, phóng thẳng ra khỏi căng tin. Những bước chân nặng nề vang dội trên nền gạch bóng loáng, mồ hôi rịn trên trán, trượt dọc sống lưng trong nhịp thở dồn dập.

“Chết tiệt!” Anh nghiến răng, một câu hỏi cất lên trong đầu, như lưỡi dao mỏng lướt qua đáy tim. “Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây ơ chứ? Chuyện này… rốt cuộc là sao?”

Bước chân August dừng lại nơi hành lang vắng. Cánh cửa phòng khám quen thuộc trước mặt anh hiện lên như một thực thể im lặng, kiên nhẫn chờ đợi như thể nó biết chắc chủ nhân của căn phòng sớm muộn cũng sẽ quay lại.

Không một giây do dự, anh vặn chốt, đẩy cửa.

“Cạch!”

Ánh sáng dịu nhẹ từ ô cửa sổ vẫn hắt nghiêng xuống góc phòng. Không khí bên trong chẳng có gì thay đổi so với lúc anh rời đi. Nhưng linh cảm của August… đã đúng.

Jakelly đang ở đó.

Hắn ngồi chồm hổm trên mặt bàn làm việc, chân vắt chéo một cách ngạo nghễ, chiếc áo khoác đen dài trùm gần sát gót chân. Một tay hắn chống cằm, nửa tựa như đang chờ đợi, nửa lại như đang thưởng thức trò đùa của số phận. Tay còn lại lười biếng phe phẩy chính tờ “Cam kết phẫu thuật” - thứ giấy tờ mà August chắc chắn mình đã để rơi lại khi rời phòng. Giấy bay lật phật như cánh chuồn, run rẩy dưới ngón tay hắn.

“Ăn trưa no nê rồi chứ, August?” Giọng hắn vang lên đều đều, mỉa mai và chậm rãi, như thể từng chữ đang được rót vào đầu anh thay vì nói ra.

Ánh mắt August nheo lại, nhưng giọng nói vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh vốn có, chỉ hơi thấp, hơi khàn như sắp nổi giông.

“Jakelly!? Tại sao anh lại ở đây? Anh muốn gì?”

Jakelly bật cười khẽ, tiếng cười khô và sắc, rồi phẩy tay nhẹ như thể xua đi một lời buộc tội quá quen.

“Ấy, bình tĩnh nào! Tôi chỉ đến… thăm quan một chút thôi!” Hắn nhếch môi, nụ cười méo mó như vết rạch trên một bức tranh đang dở dang. “Xem thử ‘môi trường làm việc’ hiện tại của cậu ra sao! Thỉnh thoảng cũng nên quan tâm một chút tới người đàn em, kiêm đồng nghiệp cũ chứ nhỉ?”

Thấy biểu cảm ấy, Jakelly lại càng thích thú. Hắn xoay xoay tờ giấy cam kết giữa các ngón tay, như thể đang xoay cả vận mệnh của ai đó.

“Ây chà…” Hắn buông một tiếng thở dài kịch nghệ, đưa tay xoa nhẹ lên trán, ánh mắt lười biếng chuyển về phía trần nhà. “… được rồi, được rồi, tôi sẽ ‘khai’!” Đoạn hắn cúi xuống, nở một nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý. “Dù sao thì cậu cũng đâu phải loại người bỏ qua mọi chuyện khi linh cảm mách bảo điều bất thường… nhỉ?”

Không gian trong phòng bỗng chốc chìm vào một khoảng lặng nặng nề. Chỉ còn tiếng đồng hồ trên tường tích tắc như nhịp đếm cho một ván cờ sắp mở màn.

***

Trường Cao Trung Makimoto.

Bầu không khí ở lớp 1-3 vào giờ trưa bỗng chốc trở nên náo loạn chưa từng thấy. Những ánh mắt hiếu kỳ đổ dồn từ mọi hướng, đến từ các học sinh đi ngang hành lang đến cả đám bạn cùng lớp vốn dĩ đang mải mê ăn trưa. Tiếng thì thầm, những tràng thốt lên khe khẽ, những tiếng ghế xê dịch lạo xạo vang lên không dứt.

Các nữ sinh trố mắt ngạc nhiên. Các nam sinh thì… phản ứng dữ dội hơn, ngạc nhiên xen lẫn bối rối, thậm chí có chút bất mãn hiện rõ trên từng gương mặt.

Bởi vì người vừa xuất hiện trước cửa lớp học không ai khác chính là Mari Ushima, người được tôn sùng như “Nữ hoàng Băng giá” của toàn trường. Với mái tóc vàng nhạt buông dài kiêu hãnh, đôi mắt nâu như phủ một tầng sương mỏng, và vẻ đẹp khiến người ta chẳng dám lại gần… cô luôn giữ một khoảng cách xa vời với tất cả nam sinh trong trường, như thể mình đến từ một thế giới khác.

Nhưng điều khiến đám đông sốc hơn cả… là việc cô xuất hiện ở đây - ngay trước lớp 1-3, chỉ để gọi tên duy nhất một người.

“Mizusaki Hoshino… tớ muốn gặp cậu!”

Một giây sau tiếng gọi ấy, cả lớp lặng như tờ. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tiếng hét thất thanh từ hành lang đã bùng lên như sóng vỡ bờ, lan nhanh như một đám cháy hoang dại giữa cánh đồng khô.

“Nữ hoàng Băng giá vừa gọi tên ai thế kia?”

“Cô ấy… chủ động à? Có thật không đấy?”

“Nghe đồn trước giờ cô ấy chỉ nói chuyện với anh trai thôi mà?”

“Làm gì có ai từng thấy cô ấy… bước chân tới lớp khác để tìm gặp một đứa con trai thế này!”

Trong lớp, Mizusaki vẫn đang ngồi tại chỗ, ánh mắt bình thản như thể cậu chưa thật sự nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. Cậu khẽ quay đầu lại theo bản năng, đáp lời một cách nhàn nhạt tựa như phản xạ vô thức hơn là phản ứng trước một sự kiện hi hữu:

“H… hả? Gì cơ?”

Thế nhưng, có lẽ chỉ mỗi cậu là chưa hiểu được sức nặng của ánh nhìn đang đổ dồn về mình từ mọi hướng.

Ellisa và Haruto, mỗi người một bên, đều chết lặng.

Cả hai chưa kịp hoàn hồn thì Mari đã không do dự bước thẳng vào lớp. Đôi giày da nữ sinh gõ nhẹ xuống sàn, từng bước đều đặn nhưng run rẩy đến lạ. Cô tiến đến chỗ Mizusaki, đứng trước mặt cậu, hít một hơi thật sâu. Hai gò má vốn luôn trắng nhợt nay lại ửng đỏ như hoa đào vừa chớm nở.

Rồi, trong một hành động khiến tất cả như nín thở, Mari rướn người cúi rạp xuống, hai tay dâng ra trước ngực, nâng một hộp cơm trưa đang hoàn toàn nằm gọn trong lòng bàn tay cô. Giọng nói run nhẹ nhưng rõ ràng, như thể từng chữ đều được lựa chọn cẩn trọng:

“Hoshino! Làm ơn… hãy nhận lấy hộp cơm này!”

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Không gian như ngưng đọng. Mọi âm thanh vụn vặt đều tan biến, nhường chỗ cho sự lặng im choáng ngợp.

“Nữ hoàng Băng giá” - người luôn giữ khoảng cách với cả thế giới, giờ đây lại đứng trước một nam sinh, dâng cả tấm lòng qua một hộp cơm trưa.

Đối với một số người, đây là một phép màu. Với số khác, đây chẳng khác nào tận thế.

Còn về phần Mizusaki…

Cậu vẫn hoàn toàn vô tri vô giác với cơn địa chấn tập thể vừa diễn ra quanh mình. Ánh mắt cậu không vội vã hướng về Mari mà lại… dừng lại nơi hộp cơm trưa đang được cô nâng bằng hai tay. Và chỉ đến lúc đó, Mizusaki mới khẽ nghiêng đầu, lẩm bẩm:

“Ơ… khoan đã! Đây chẳng phải là hộp cơm tớ đánh rơi hôm qua sao?”

Chưa để Mari kịp ngẩng mặt lên hay chuẩn bị tinh thần ứng phó với bất kỳ điều gì, Mizusaki đã vô tư đưa tay nhận lấy chiếc hộp rồi nở một nụ cười thân thiện:

“Thì ra lúc chúng ta va vào nhau… cậu đã nhặt lại nó cho tớ à? Cảm ơn nhé!”

Một câu nói đơn giản, nhẹ bẫng như gió thoảng… nhưng lại mang sức công phá không tưởng với trái tim thiếu nữ đang cố giữ bình tĩnh.

Mari ngẩng mặt lên trong chớp mắt, hai má lập tức đỏ bừng như thể vừa bị rắc ớt bột vào. Tay cô khua khua loạn xạ, môi mấp máy lúng túng:

“À… ưm… vậy là… cậu còn nhớ tớ sao?”

“Tất nhiên rồi!” Mizusaki gãi đầu, cười vô tư. “Cậu trông dễ thương vậy mà!”

Một tia chớp màu hồng đánh trúng tim Mari.

Cô đứng đó, gương mặt rực đỏ, hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực. Hai tay vội che mặt lại như thể che chắn trái tim đang sắp nổ tung khỏi lồng ngực. Đầu óc quay cuồng, một tiếng thầm hét vang dội trong tâm trí:

“Aaaaa!!! Mình… mình sẽ truỵ tim mất thôi!!”

Cảnh tượng ấy khiến cả lớp… chết lặng.

Ellisa và Haruto thì vẫn đang ngồi hai bên Mizusaki, cũng há hốc miệng, ánh mắt cứng đờ như tượng đá. Còn những tiếng xì xào, cười đùa hay tranh luận lặt vặt nãy giờ thì hoàn toàn biến mất. Không gian lặng đi, nhường chỗ cho một loại… không khí lấp lánh màu hồng ngượng ngùng.

Mizusaki thì vẫn giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì quá đặc biệt xảy ra. Cậu nghiêng đầu nhìn Mari đang đỏ rực cả mặt, giọng ngây thơ:

“Cậu… sao thế?”

“K… không có gì hết!!” Mari bật ra, rồi ngay lập tức lắc đầu như chiếc quạt điện mất kiểm soát. Tay vẫn khua khoắng như thể xua đuổi sự lúng túng đang bủa vây lấy mình.

Nhưng rồi, cố gắng lấy lại chút bình tĩnh, cô nàng nuốt nước bọt, mắt nhìn lệch đi, gò má vẫn chưa thôi đỏ ửng. Ngón tay chỉ nhẹ vào hộp cơm vẫn đang trong tay Mizusaki:

“Tớ… tớ tiện tay làm sẵn cơm trưa luôn rồi… nên là… cậu…”

“A! Quả thật là có cơm luôn này!”

Không để cô nói dứt lời, Mizusaki đã mở nắp hộp và ngó vào bên trong, mắt sáng lên thích thú. Rồi lại ngẩng đầu lên, mỉm cười một cách hết sức tự nhiên, khiến tim Mari lại một lần nữa đập trật nhịp:

“Thơm quá! Cảm ơn nha! Cậu thật chu đáo ghê đấy!”

Nghe vậy, Mari đứng hình toàn tập.

Gương mặt cô như muốn phát sáng. Đầu bốc khói phừng phừng, tay chân quờ quạng, môi mấp máy mãi mà chẳng nói được một lời hoàn chỉnh.

“Tớ… tớ… t… tớ… Aaaaaa!!”

Và trong khoảnh khắc không ai kịp phản ứng, Mari Ushima - “Nữ hoàng Băng giá”… đã quay người bỏ chạy một mạch khỏi lớp như một cơn gió thoang thoảng nhẹ nhàng nhưng rối loạn.

Chỉ còn lại không gian đứng yên đọng lại những ánh mắt hoang mang, và một mùi hồng nhè nhẹ lửng lơ trong không khí, như dấu vết mong manh của một thiếu nữ lần đầu biết rung động.

Ngay khi tiếng chân Mari vừa khuất sau hành lang, không gian tưởng chừng đang đóng băng lập tức được khởi động trở lại. Những âm thanh xì xào, bàn ghế lạch cạch, tiếng thở dồn dập… dần dần vỡ òa như một đợt sóng trào cuốn lấy không khí lớp học.

Thế nhưng, giữa cơn bão náo động đó thì ở góc cuối lớp, một đám nam sinh mặt mày tối sầm, ánh mắt đỏ rực như máu trừng trừng chiếu thẳng vào Mizusaki như muốn… thiêu sống cậu tại chỗ.

Những lời thì thầm đậm chất hình sự bắt đầu vang lên, lẫn trong đám đông ấy.

“Chết tiệt… cái thằng Hoshino đó…”

“Nó đã có lớp trưởng Kurokawa với công chúa xứ bạch dương Ellisa rồi… mà lại còn cưa cẩm luôn cả ‘Nữ hoàng Băng giá’ Mari Ushima sao?”

“Trong khi tụi mình thì FA toàn tập… thì nó lại toàn được các ‘nữ thần’ vây quanh! Thật không công bằng!”

“Không thể tha thứ được mà… tao muốn treo nó lên giàn thiêu quá!”

Mizusaki lập tức rùng mình.

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng như thể có ai vừa tạt cả thùng băng vào gáy cậu. Cậu khẽ liếc nhìn quanh lớp, nơi ánh mắt của hàng chục “hung thần FA” đang đồng loạt khoanh tay, nghiến răng và rít lên những lời oán độc.

“L… lại cái cảm giác rùng rợn đó…! Mình có làm gì đâu nhỉ?”

Tuy nhiên, không khí căng thẳng ấy lại bị phá vỡ bởi tiếng hét phấn khích không thể lẫn vào đâu được của Haruto - người vẫn luôn là nguồn gốc gây nhiễu âm chính đối với cậu.

“Đại caaaaa!!! Cậu đỉnh thật! Được con gái lớp khác làm cơm trưa cho ăn thì còn gì bằng!”

“K… không phải như cậu nghĩ đâu!” Mizusaki xua tay lia lịa, cười gượng như thể mình vừa bị gán tội oan. “Cô ấy chỉ trả lại hộp cơm tớ đánh rơi thôi…”

Nhưng chưa kịp giải thích cho tròn câu, một âm thanh “RẦM” vang lên từ bên cạnh. 

Ellisa, mặt cau có, tay đập bàn như một công tố viên đang tra khảo bị cáo, chỉ thẳng vào mặt Haruto mà gằn từng chữ:

“MI! Mi nghĩ mình khác gì sao? Mới tới trường hôm qua thôi mà đã có cả dàn nữ sinh bu quanh xếp hàng dài rồi!”

“Hả!? Gì cơ!?” Mizusaki há hốc, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả.

“Thì sao chứ? Ta chẳng quan tâm! Ta chỉ thấy đại ca quá đỉnh thôi!”

“H… hai người này… lại cãi nhau nữa rồi…” Mizusaki cười khổ, đưa tay lên gãi đầu, định lên tiếng can ngăn. Nhưng…

“Mizusaki!”

Giọng quát như sấm nổ ngay sát tai khiến cậu đông cứng tại chỗ. Ellisa với gương mặt nhăn nhó, đôi mắt như bắn tia lửa, tiến sát tới mức khoảng cách giữa hai người chỉ còn tính bằng centimet.

“Cậu dám nhận cơm từ người khác mà từ chối ăn chung với tôi à?”

Từng chữ được nhấn mạnh như tiếng trống trận nện vào tim Mizusaki. Cậu nuốt khan, mồ hôi túa ra, tay chân cứng đờ, miệng mở ra rồi lại khép lại, nhưng chẳng phát ra nổi lời nào.

Chưa kịp đáp, thì Haruto bỗng từ bên cạnh bật dậy như lò xo, xô mạnh vai Ellisa ra, giơ tay chỉ thẳng mặt cô.

“Này! Đừng có mà phá đám bữa trưa ngọt ngào của đại ca!”

“Đại ca đại cốc cái con khỉ!” Ellisa quát lại, nắm tay giơ lên như sắp nện cho một cú trời giáng. “Ta đấm mi bây giờ!”

“Cứ thử xem!” Haruto cũng chẳng vừa, lùi chân thủ thế như chuẩn bị giao đấu.

Chớp mắt, bầu không khí trong lớp học bỗng hoá thành một võ đài hỗn loạn. Tiếng la hét, lời mắng nhiếc và cả tiếng kéo ghế, đập bàn vang lên tứ phía như một dàn nhạc bất ổn đánh vào tai Mizusaki.

Còn cậu, nạn nhân vô tội ngồi chính giữa tâm bão thì chỉ biết thở dài não nề, hai tay chống má, ánh mắt lạc thần nhìn hộp cơm vẫn đàn mở nắp trên mặt bàn.

“Thế này thì… ăn trưa kiểu gì đây…?”

Phía bên ngoài, ở hành lang tầng ba, Iwata đang thong thả bước lên cầu thang, tay ôm một chồng tài liệu dày cộp của Hội học sinh. Cùng lúc đó, cô vừa tranh thủ xoay ngang điện thoại, ngón tay lướt lia lịa như thể đang cố theo dõi điều gì cực kỳ sống còn.

“Trời ạ…” Cô khẽ nhăn mặt, làu bàu. “Cái tài khoản AmeShu của Hoshino đến là nát rồi! Không cày lại điểm uy tín cho cậu ấy chắc sớm muộn gì cũng bị hệ thống ban thẳng tay mất thôi!”

Vừa lẩm bẩm, cô vừa bước đến khúc rẽ dẫn về dãy lớp học khối năm nhất. Nhưng chưa kịp thở, Iwata đã phải thắng gấp khi bất ngờ một cơn gió xẹt ngang qua, kèm theo đó là một bóng hồng vừa lướt nhanh như gió bão: Mari Ushima, má đỏ ửng như dâu tây chín mọng, ánh mắt đờ đẫn như vừa thoát ra khỏi truyện ngôn tình, chạy vụt đi giữa ánh nhìn si mê của vô số nam sinh lấp ló nơi hành lang.

“Hở!? Đó hình như là… Mari Ushima lớp 1-1 mà nhỉ? Sao cô ấy chạy như ma đuổi vậy ta?”

Iwata ngơ ngác liếc theo bóng lưng khuất dần của Mari thêm vài giây, rồi lại khẽ nhún vai, tiếp tục bước về lớp mình với gương mặt dần trở nên cảnh giác.

Khi chỉ còn cách cửa lớp vài bước chân, cô đã sớm nhận ra bầu không khí bất thường. Dù hành lang đã thưa người, nhưng tiếng xì xào thì lại rõ mồn một, như thể cả lớp 1-3 đang bàn tán về điều gì đó cực kỳ động trời.

“Lại chuyện gì nữa đây…” Iwata nhíu mày, nhón nhẹ bước đến cửa lớp rồi… dừng hẳn.

Và rồi…

Cô ngó đầu vào.

Khoảnh khắc đó, Iwata chết lặng.

Toàn bộ khung cảnh trước mắt cô như một chiến trường hậu tận thế. Bàn ghế lộn xộn như vừa có siêu bão cấp mười quét qua. Tủ sách ở góc lớp thì trơ trọi vài quyển còn sót lại, số còn lại văng tứ tung như đạn pháo. Mảnh phấn bé tẹo trên bàn giáo viên cũng không thoát kiếp… vung vãi như mảnh vụn chiến trận. Và trên đỉnh đống đổ nát ấy…

… là một cảnh tượng không ai có thể hình dung nổi:

Ellisa và Haruto, hai thế lực đối nghịch, đang giằng co nhau quyết liệt để tranh giành… Mizusaki. Một người kéo tay trái, kẻ níu tay phải. Trong khi nạn nhân tội nghiệp thì mặt mày xanh mét, tay vẫn gồng giữ hộp cơm nhưng chẳng gắp được nổi miếng nào vào miệng.

“ĐẦU BẠCH TUỘC KHỐN KIẾP!!! MAU THẢ MIZUSAKI RA! CẬU ẤY SẼ ĂN TRƯA VỚI TA!!!” Ellisa hét lớn, ánh mắt tóe lửa.

“CÔ GỌI AI LÀ ĐẦU BẠCH TUỘC CƠ CON NHỎ ĐÁNG GHÉT? MAU THẢ ĐẠI CA RA NGAY!!!” Haruto gầm gừ, lồng lộn như hổ đói bị cướp mồi.

Cả hai lao vào nhau như hai cực nam châm trái dấu, kéo lê Mizusaki đi vòng quanh cả lớp. Bọn học sinh còn lại thì chỉ biết núp sau cửa, mắt trợn tròn, mồm há hốc, không dám can thiệp.

Còn Mizusaki, tâm điểm của bữa đại náo thì chỉ biết gào thét trong đầu như thể đang bị đày vào ngục địa ngục:

“Tha cho tôi đi màaaa!!!” 

Iwata chết lặng ở ngưỡng cửa lớp học. Cô đứng sững như bị đóng băng, cặp kính tròn phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo đến mức khó ai đoán được điều gì đang xoáy trong mắt cô lúc ấy. Một bên chân mày khẽ giật, khóe miệng trễ xuống thành một đường cong gượng gạo như thể chỉ thiếu một giọt nữa là tràn cốc nhẫn nại cuối cùng.

“C… cái quái gì đang diễn ra ở đây vậy chứ…?” Cô khẽ lẩm bẩm, giọng trầm xuống hẳn.

Ngay lúc ấy, như để trả lời cho câu hỏi thầm thì đó, một quyển sách từ giữa lớp bay vèo như tên lửa, xoáy một vòng hoàn hảo rồi… “bốp!”, nó đáp thẳng lên trán Iwata.

Khoảnh khắc ấy, thời gian như dừng lại.

Cô cúi đầu xuống, mái tóc đen rủ xuống che gần hết khuôn mặt. Đằng sau cặp kính vẫn lấp lánh ánh sáng đó là một biểu cảm… không ai đoán nổi. Tiếng thì thầm bắt đầu lan khắp hành lang như gợn sóng:

“Cô ấy… vừa ăn một phát vào đầu rồi…”

“Trông như kiểu… lớp trưởng sắp hóa quỷ vậy…”

“Tội nghiệp ghê… một người hiền lành như cô ấy mà cũng bị vạ lây…”

Rồi đột nhiên… “phù!” Iwata chu môi, thở dài một hơi chậm rãi. Nhưng thay vì thở ra sự dịu dàng như mọi ngày, lần này… gương mặt cô bỗng tối lại.

Tay cô siết chặt tập tài liệu Hội học sinh. Một tiếng “rắc” khẽ vang lên khi miếng bìa cứng bị bẻ cong dưới áp lực từ những ngón tay mảnh mai. Rồi, cô từ từ lùi một bước, vung tay lấy đà như một vận động viên ném lao chính hiệu.

“Mấy cậu định…”

“Vút!!!”

Tập tài liệu dày cộp được ném đi như đạn pháo, vạch một đường cong hoàn mỹ trên không trung.

“…LÀM LOẠN CÁI LỚP NÀY ĐẾN BAO GIỜ HẢ???”

Cả lớp đồng loạt quay đầu lại, chính xác là đúng vào khoảnh khắc Mizusaki bị kéo mạnh một cái, mất đà, loạng choạng rồi… “bịch!”, cậu va lưng vào tường, trượt xuống như cánh hoa rơi… và nằm im re, bất tỉnh.

Haruto và Ellisa hoảng hồn buông tay nhau ra, hớt hải lao tới.

“Đ… đại ca! Cậu còn sống không đấy?” Haruto hét to, mặt cắt không còn giọt máu.

“Cậu ấy… ngất rồi! Ngất thật rồi!!” Ellisa lay lay mãi mà không thấy cậu bạn nhúc nhích.

Rồi cả hai từ từ quay đầu… ánh nhìn run rẩy hướng về phía Iwata như thể đang đối diện với Thần phán xét vừa giáng trần.

Haruto mặt không còn sắc, chỉ há hốc thảng thốt:

“Cái cú ném đó… là từ cô ta sao…?”

Ellisa cũng nuốt khan một cái, lắp bắp:

“Iwata… cậu… mạnh thật đấy!”

Nhưng ở bên kia cửa lớp, Iwata vẫn đứng trơ như tượng, tay còn giơ lơ lửng trong không trung sau cú ném vô thức. Cô há miệng, ngơ ngác, rồi lắp bắp:

“T… tớ… tớ… tớ…”

Không một ai trong lớp thốt lên lời. Một số học sinh nép ngoài hành lang chỉ biết run rẩy như gặp ma sống. Có người thậm chí còn ngã quỵ xuống sàn mà chẳng hiểu lý do. Không khí lớp học giờ đây lạnh đến mức tưởng như đóng băng.

Và thế là… vào giữa trưa hôm ấy, lớp 1-3 không còn tiếng cãi vã, không còn tiếng cười, chỉ còn một sự im lặng kéo dài… như thể mọi thanh âm đều nhường chỗ cho cú ném huyền thoại của lớp trưởng Iwata Kurokawa, một ngày không ai trong lớp có thể quên.

***

Trở lại bệnh viện Makimoto - nơi ánh nắng gay gắt của thời gian giữa trưa đổ xuống mái sân thượng quạnh vắng.

Gió lướt nhẹ qua vai hai người đàn ông, thổi tung vài lọn tóc của August trong khoảnh khắc cả hai vừa trao đổi những câu nói lặng lẽ nhưng chứa đầy hiểm ý. Dẫu vẻ ngoài có phần bình thản, bên trong August vẫn giữ nguyên sự cảnh giác thường trực trước người đối diện. Bởi với anh, nếu Jakelly đã chủ động xuất hiện, nhất định đang có biến cố lớn sắp sửa ập đến.

August vừa dốc một ngụm trong llon nước ngọt, vừa tiện tay ném cho Jakelly một lon khác. Giọng anh điềm nhiên, nhưng ánh nhìn lại sắc như lưỡi dao:

“Đột nhiên anh mò tới nơi làm việc của tôi, rốt cuộc đang tính toán thứ gì sau lưng tôi?” Rồi anh hạ giọng, như lật mở chiếc mặt nạ nguy hiểm đang treo trước mặt. “Nếu dám động đến tiểu thư Ellisa… tôi sẽ không để yên đâu!”

Jakelly không hề nao núng. Hắn chỉ khẽ nhếch môi, cái cười nửa vời vừa thản nhiên, vừa như đang chế giễu. Hắn giơ hai tay lên, cử chỉ như một tay diễn viên đang giả vờ ngây thơ trước màn kịch đã dựng sẵn.

“Ôi nào, August à! Cậu lại đa nghi rồi!”

Hắn bật nắp lon, tu một ngụm nhỏ, rồi lại lên tiếng. Lần này giọng trầm hơn, chất chứa vẻ bí ẩn:

“Chuyện tôi đề nghị tiểu thư Ellisa gia nhập giáo hội Illusione… thực ra cũng có lý do quan trọng!”

August bật dậy như bị kích động:

“Cái gì!?”

Nhưng Jakelly chỉ phẩy tay, ngắt lời anh bằng một thái độ vừa mệt mỏi vừa lẩn tránh:

“Tạm gác chuyện đó sang một bên. Hiện giờ, còn một việc cấp bách hơn nhiều.”

August sững người, sự bối rối hiện rõ trên mặt:

“Ý anh là… cái gì mới được?”

Không đáp ngay, Jakelly chầm chậm xoay người, lưng tựa vào lan can rỉ sét nơi góc sân thượng. Gió lại quét qua, mang theo mùi biển và một chút hoài nghi mơ hồ. Hắn tu thêm một hơi dài, rồi liếc nhìn sang August đầy ẩn ý:

“Trong mắt cậu và tiểu thư Ellisa, tôi giờ chẳng khác gì một kẻ phản diện… đúng không?”

August cau mày, không trả lời.

“Thôi được, để tôi nói rõ!” Jakelly thở dài, mắt hướng lên tầng mây trôi lững lờ trên bầu trời xanh trong vắt, như đang truy lục ký ức bị khoá chặt. “Tập đoàn Ushima - ông lớn trong ngành bất động sản và điện tử hùng mạnh bậc nhất Nhật Bản sắp tổ chức một dạ tiệc ở Velvet Tide. Và giáo hội chúng tôi chính là đơn vị đứng sau hậu thuẫn toàn bộ sự kiện!”

August nheo mắt, lưỡng lự:

“Thì sao? Sao một tập đoàn lớn lại cần đến giáo hội của anh?”

Jakelly nghiêng đầu, ánh mắt sắc như lưỡi kiếm lạnh:

“Vì đối tác lần này không phải tay mơ. Là Moranilia. Chính xác hơn… Nam Tước Torride - kẻ đứng đầu ngành công nghiệp điện tử của gia tộc ấy!”

Mặt August chợt tái đi, bàn tay vô thức siết chặt lon nước:

“Nam Tước Torride… Chẳng phải… cha tôi sao?”

Jakelly đứng thẳng dậy, bóp bẹp lon nước rỗng trên tay. Giọng hắn trầm xuống, lạnh lẽo như đang lột bỏ tấm mặt nạ cuối cùng:

“Đúng vậy! Và chính ông ta đã ra lệnh thủ tiêu Koshiyo Ushima - chủ tịch tập đoàn, bằng cách dựng lên một vụ ‘tự sát’ giả mạo tại tòa chung cư Makimoto số 5 đêm qua!”

Một luồng gió nóng nhẹ thoảng qua mái sân thượng - nơi hai số phận đang đối mặt nhau giữa ánh nắng trưa oi ả.

August khẽ sững lại, nhưng vẻ mặt vẫn giữ sự điềm tĩnh thường trực. Trong ánh mắt anh, thoáng qua như có một tia nhìn xuyên suốt bức màn giả tạo đang che phủ sự thật.

"Khoan đã... Đừng nói với tôi người đàn ông bị vỡ nát hết nội tạng mà chú Fuusuke đưa về bệnh viện tối qua… là Koshiyo Ushima?"

Jakelly gật đầu như thể đó là điều hiển nhiên, dù câu trả lời ấy chẳng khác nào đổ thêm dầu vào ngọn lửa nghi vấn.

"Phải! Nhưng không ai biết. Vì một thuật sĩ khác của giáo hội Illusione chúng tôi đã cải trang thành Koshiyo thật, trà trộn vào tập đoàn Ushima để che giấu mọi chuyện. Tôi cũng đã thi triển thuật thao túng để xóa ký ức của những ai chứng kiến vụ việc đêm qua."

Trước khi August kịp phản ứng, Jakelly bật cười khẽ với một âm thanh lạnh lẽo, như thể đang chế giễu sự thật vốn dĩ quá dễ đoán.

"Nhưng kể ra cũng lạ thật! Ông chú Fuusuke gì đó có vẻ là bác sĩ trưởng khoa của cậu, lại có y miễn nhiễm hoàn toàn với thuật thao túng của tôi, thành ra chỉ ông ấy có mặt đêm qua để phẫu thuật cho chủ tịch Koshiyo Ushima thôi!"

Đôi mắt Jakelly chợt trở nên sắc lạnh như dao, chiếu thẳng vào ánh nhìn của August.

"Có lẽ vì ông ấy là cha của tên nhóc Mizusaki Hoshino mà cậu và tiểu thư Ellisa đang sống chung? Nghe nói, ai ở gần người mang 'ánh mắt đó' quá lâu thì sẽ phát sinh năng lực phi thường!”

August nhíu mày, giọng chậm và dồn lại từng chữ như đang đối đầu với một sự thật khó chấp nhận:

"Ánh mắt đó…?"

Jakelly không trả lời ngay. Hắn thong thả ném lon nước đã bị bóp méo vào thùng rác, rồi hướng về cánh cửa xuống tầng dưới, chỉ để lại một câu nói đầy ngụ ý:

"Chắc cậu cũng nhìn ra rồi nhỉ? Nhờ thế mà tôi mới phải lặn lội tới đây thay ông chú trưởng khoa của cậu, dùng huyễn thuật để tạo ra một bộ nội tạng giả có chức năng và hoạt động sinh học như thật tới 98% đấy!"

Ngay khi đứng trước ngưỡng cửa, Jakelly khẽ nghiêng đầu. Ánh mắt như lưỡi kiếm liếc ngược về phía August, giọng nói trầm xuống đầy đe dọa:

"Đừng quên đối thủ hiện tại trong phi vụ sắp tới của tập đoàn Ushima chính là cha cậu đấy, August! Tôi không nói là tôi đang làm việc tốt cho nền kinh tế Nhật Bản, nhưng nếu động tới khách hàng tiềm năng của tôi thì tôi sẽ điều tra tới cùng! Còn cậu…"

Hắn khẽ nhếch môi, giọng gần như rít qua kẽ răng:

"… tôi chỉ tới thông báo vì cậu là học trò của ông chú bác sĩ kia thôi! Việc cậu về phe nào là tuỳ cậu, hoặc không theo cũng được, không quan trọng! Nhưng nếu cậu có ý định chống lại tôi để bao che cho hành động phạm pháp của cha cậu…"

Jakelly chậm rãi bước vào làn khói đen đang dần hiện lên quanh người:

"… thì chiếc áo blouse trắng kia sẽ sớm trở thành áo nhà xác đấy, August Birenova!”

Jakelly tan biến giữa làn khói, để lại không gian trống trải như vừa bị bóp méo bởi chính bí mật rúng động kia. August không nói gì. Anh đứng lặng giữa ánh nắng gay gắt phủ tràn trên sân thượng, gió vẫn thổi mà dường như chẳng thể làm dịu đi nhịp tim đang dồn dập trong lồng ngực.

Một quyết định. Một lằn ranh. Một lựa chọn có thể thay đổi vận mệnh của ngành điện tử của cả một quốc gia, hoặc… chính mạng sống của cha anh.

***

Sau cơn giông dữ dội ở lớp học buổi trưa, Mizusaki cuối cùng cũng có cơ hội hít thở một mình. Ellisa và Haruto, hai cái bóng dai dẳng bám theo cậu suốt từ sáng, giờ đây đã vắng mặt, để lại cậu với khoảng không mà mình khao khát bấy lâu.

Phía bên hông của trường Cao Trung Makimoto vang vọng tiếng kiếm tre va chạm - câu lạc bộ kiếm đạo nơi Mizusaki đang đứng, lại một lần nữa trở thành sân khấu cho những màn đấu luyện đầy mãnh liệt. Và như thường lệ, Mizusaki vẫn là át chủ bài không thể thay thế của đội, một ngọn lửa âm ỉ khiến đối thủ phải dè chừng mỗi khi đặt chân lên sàn đấu.

“Ki-ai!!” Tiếng hô vừa dứt, thanh kiếm của Mizusaki vụt lao như thiểm điện, lướt sát mặt đàn anh Murou Takuya.

Murou tái xanh mặt, cơ thể khựng lại như bị đóng băng. Có lẽ tim anh vừa lỡ mất một nhịp. Nhưng cú ra đòn ấy… dừng lại đúng một sát-na trước khi kịp chạm đích.

Mizusaki cười hề hề, rút kiếm về rồi gãi đầu một cách đầy ngại ngùng. Trán cậu lấm tấm mồ hôi phản chiếu ánh đèn huỳnh quang trong căn phòng ngột ngạt.

“Ahaha… tiền bối không sao chứ?”

Murou vẫn còn ôm ngực thở hổn hển, ánh mắt nửa kính nể nửa kinh hoàng.

“Hộc hộc… Cậu tính giết anh luôn hay gì? Đánh với cậu chẳng khác gì đang đối mặt với huyền thoại Miyamoto Musashi. Chết khiếp!”

Mizusaki chỉ biết cười gượng. Cậu rút từ túi bên hông ra một chai nước, đưa cho đàn anh bằng thái độ thành khẩn:

“Em xin lỗi… tại vì em hơi tập trung quá mức…”

Murou nhận lấy chai nước với vẻ mặt vừa hậm hực vừa hài lòng.

“Hừ, cứ chờ đấy nhóc!” Anh bật nắp và tu một hơi dài mát lạnh, như vừa sống sót sau một trận chiến sinh tử.

Đúng lúc đó, Kojima Takashi - đội trưởng câu lạc bộ kiếm đạo năm ba xuất hiện với nụ cười sảng khoái, đặt cánh tay rắn rỏi lên vai Mizusaki.

“Tính ra từ khi chúng ta có cậu nhóc này gia nhập đội là thành tích kiếm đạo của trường ta đi lên nhiều lắm đấy nhé!”

Mizusaki chỉ cười nhã nhặn, đáp lại bằng một câu khiêm tốn:

“Do may mắn thôi ạ… haha…”

Kojima rời khỏi vai Mizusaki, tiến về phía Murou và đập vào vai anh ta mấy cái không thương tiếc.

“Thôi nào! Cậu gia nhập câu lạc bộ chúng ta trước hẳn tên nhóc Hoshino này một năm mà lúc nào cũng thua ở vòng gửi xe mà anh vẫn quý cậu là may rồi đấy, Takuya ‘Hạ Khuyển’!”

Murou đỏ mặt, cố vùng ra khỏi cánh tay như gọng kìm của Kojima:

“Anh thôi gọi em bằng cái biệt danh đó được không? Ngại chết đi được!”

“Tránh ra! Người ta đang nóng!” Anh vừa nói vừa loay hoay, nhưng Kojima thì cứ khoác vai như muốn dán chặt luôn tình anh em.

Mizusaki đứng bên cạnh, chỉ biết cười trừ. Trong ánh mắt cậu, sự hỗn loạn đó lại có một chút gì đó… an yên. Một khoảnh khắc sống động, ồn ào nhưng đầy ấm áp trong vùng rắc rối mà cậu đang dần tìm tới cậu…

Sau đó, Kojima khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lặng lẽ dừng lại nơi Mizusaki. Một nét cười mỏng manh, như gió thoảng thoáng qua gương mặt anh. Nhưng trong ánh nhìn ấy vẫn vương chút lưỡng lự, như thể anh đang giấu đi một điều chưa tiện nói ra.

“À mà này…” Kojima cất giọng, chậm rãi như đang dò từng nhịp cảm xúc. “Từ sau trận chung kết, thằng nhóc Kento Yamada mà cậu hạ đo ván… Nó biến mất khỏi trường suốt hai ngày rồi!”

Mizusaki sững người. Cậu chớp mắt liên tục, như thể đang cố xác nhận lại điều vừa nghe. Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng, tim đập lệch nhịp.

“Hả? Anh nói sao? Tiền bối Yamada á?” Giọng cậu run nhẹ, ánh mắt hoang mang.

“Phải!” Kojima gật đầu, ánh nhìn như đóng dấu xác thực.

Murou lúc này nhíu mày, môi mím lại đầy vẻ khó chịu. Anh khoanh tay, hất mặt lên, giọng đầy mỉa mai:

“Hừ! Cái thằng lúc nào cũng vênh váo, luôn cho mình là nhất. Giờ thì thua tan tác, đáng đời lắm!”

Rồi như không kiềm được niềm hả hê, Murou bật cười khoái chí, vỗ mạnh vai Mizusaki:

“Cũng nhờ cậu cả đấy, Hoshino!”

“Em á… haha…” Mizusaki gãi gãi má, cố nặn ra một nụ cười. Nhưng tai cậu đã đỏ ửng, ánh mắt dao động, vừa bất ngờ vừa ngượng ngùng. Trong lòng cậu, một cảm giác lạ lẫm đang len lỏi vừa tự hào, vừa bối rối.

Kojima nhìn cả hai một hồi, rồi chống nạnh bật cười khà khà:

“Thôi! Gác chuyện cũ lại đi! Anh có tin này còn vui hơn!”

“Chuyện gì vậy, đội trưởng?”Mizusaki và Murou đồng thanh, ánh mắt thoáng vẻ tò mò vì bất ngờ.

Kojima đang định nói tiếp thì…

“RẦM!!”

Cánh cửa phòng bật mở đột ngột, âm thanh vang dội như tiếng sấm giữa trời quang. Cả đội kiếm đạo giật bắn mình, ngoái đầu lại theo phản xạ.

“Ồ! Cậu ta tới rồi đấy!” Kojima reo lên, giọng đầy phấn khích, tay chỉ về phía cửa.

Murou như bị đóng băng. Miệng anh há hốc, mắt mở to đến mức tưởng như sắp rơi ra khỏi hốc mắt:

“Kh… không thể nào! Người đó… là…”

Mizusaki cũng sững người. Cậu cảm thấy không khí quanh mình như đặc quánh lại. Người vừa bước vào mang dáng đi mạnh mẽ, từng bước chân như dội vào tim người đối diện. Mái tóc vàng óng ánh phản chiếu ánh đèn, gương mặt điển trai đến mức khiến người ta phải ngừng thở, cơ thể rắn rỏi dưới lớp đồng phục bóng rổ. Tất cả như bước ra từ một trang truyện tranh.

Murou run run chỉ tay, giọng lắp bắp như nghẹn trong cổ:

“Chẳng… chẳng phải đó là Waratsu Ushima? Át chủ bài của đội bóng rổ trường mình sao!? Sao anh ta lại xuất hiện ở đây…!?”

“Hả…?” Mizusaki quay sang Murou, ánh mắt hoang mang như lạc giữa mê cung. “Át chủ bài…? Ý anh là sao?”

Murou quay phắt sang, ánh mắt như bắn ra tia nghiêm trọng:

“Anh ta nổi tiếng toàn trường! Mà cậu không biết gì à?”

Tiếng xì xào râm ran khắp phòng như cơn sóng lan tỏa. Một thành viên thốt lên đủ lớn để ai cũng nghe:

“Waratsu Ushima còn là con trai trưởng của ông trùm ngành bất động sản kiêm công nghệ điện tử lớn nhất Nhật Bản đấy!”

“Chết thật… Một thiếu gia vừa đào hoa vừa tài giỏi như anh ta sao lại đến đây vào giờ này nhỉ?”

Murou vội nắm vai Mizusaki, mắt trợn ngược, gằn giọng từng chữ như cố nhấn mạnh:

“Đó! Cậu nghe chưa? Anh ta nổi tiếng cực kỳ! Đã thế còn có một cô em gái…”

Nhưng lời chưa dứt thì Waratsu đã sải bước tiến thẳng đến trước mặt Mizusaki. Ánh mắt anh ta như xuyên thấu cậu, gương mặt đanh lại. Không khí quanh hai người như đông cứng lại.

“H… hả…?” Mizusaki nuốt khan, hơi thở ngập ngừng. Tim cậu đập loạn xạ, như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Murou lùi lại một bước, ôm ngực như để trấn an trái tim đang hoảng loạn:

“Áaa! Anh ta định ghim chúng ta sao?”

Kojima từ phía sau cất tiếng, giọng điềm nhiên như biết trước mọi chuyện:

“Không đâu! Cậu ấy tới để tìm cậu đấy, Hoshino.”

“Sao cơ…? Tìm… em á?” Mizusaki quay đầu đầy lúng túng, giọng như tan vào không khí.

Và đúng lúc đó, như thể bầu trời vừa hé sáng, Waratsu nở một nụ cười rạng rỡ, tay đập thình thịch vào vai Mizusaki, giọng đầy nhiệt huyết vang lên:

“Ôi! Em rể quý của anh! Có biết anh mong được gặp cậu đến thế nào không hả, Mizusaki Hoshino?”

“Hả…!?” Mizusaki đơ người, não như ngưng hoạt động vài giây. Cậu đứng đó, bất động, như thể cả thế giới vừa đảo chiều.

Một thành viên hốt hoảng lắp bắp:

“Em… em rể á…”

Murou đứng hình, mắt mở to như không tin nổi:

“Anh ta… vừa nói…”

Và rồi như dây pháo đồng loạt bùng nổ, cả đội kiếm đạo đồng thanh hét vang:

“EM RỂ QUÝ ÁAAAAAAAAA!!!”

Tấm bảng gỗ treo ngoài cửa của câu lạc bộ kiếm đạo rơi bộp xuống đất như hưởng ứng chính cú sốc chấn động này. Một rắc rối mới, lại tới với Mizusaki Hoshino khi anh trai của “Nữ hoàng Băng giá” Mari Ushima… đã xuất hiện.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Bìa ngon 😋
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
🐧☕️
Xem thêm