Bây giờ cũng mới buổi chiều, chúng tôi đã bất lực khi không thể thay đổi được cái tên ‘Cục thịt bò’ của party này. Chết thật! Thôi kệ vậy, bây giờ Haruki Tanaka này phải chọn nhiệm vụ để làm thôi. Tôi đứng trước bảng nhiệm vụ trong Guild, tay chống hông, mắt lướt qua mấy tờ giấy dán chi chít trên đó. Lesley đứng cạnh, tay cầm khẩu Glock nghịch nghịch, còn Raldor thì dựa vào tường, vuốt tóc với vẻ mặt chán đời.
“Để xem nào… Nhiệm vụ cấp A, tấn công một băng đảng loài khỉ ở phía Nam sông Reo à. Nghe ngầu đấy!”
Tôi chỉ tay vào tờ giấy, quay sang cô tiếp tân tóc đen, kêu lớn:
“Này cô tiếp tân ơi! Tôi làm nhiệm vụ này được chứ hả?”
Cô ấy ngẩng mặt lên, ngón tay ngừng di chuyển trên con máy đánh chữ, nụ cười lịch sự vẫn dán trên mặt dù con mắt trái hơi giật giật.
À, có chút gân nổi lên nữa…
“Hì! Không được đâu ạ! Vì nhiệm vụ này chỉ có cấp B tới cấp S mới làm được thôi! Ngoài ra, nếu các mạo hiểm giả nằm trong top sáu trăm của thị trấn thì sẽ có thể chọn những nhiệm vụ tùy ý. Và Haruki Tanaka…”
Cô ta lật sổ, đọc chậm rãi như đang cố nhịn cười.
“Ngài đang ở hạng ba mươi bốn triệu ba nghìn sáu trăm tám mươi tám (34003688) ạ!”
“Hả?!”
Tôi suýt ngã ngửa.
“Ba mươi bốn triệu?! Cô đùa tôi à? Guild này có bao nhiêu người mà tôi xếp hạng thấp thế hả?!”
Cô tiếp tân nhún vai, giọng tỉnh bơ:
“Hiện tại Guild khắp thị trấn có khoảng ba mươi bốn triệu bảy trăm nghìn mạo hiểm giả, nên… Ừm, ngài gần chót bảng rồi ạ.”
Thị trấn? Ba mươi bốn triệu? CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀY?!
Tôi đứng chết trân, miệng há hốc, tay vẫn chỉ vào cô tiếp tân như thể cô ta vừa tuyên án tử hình tôi.
“C-Cô nói cái gì cơ?! Ba mươi bốn triệu bảy trăm nghìn mạo hiểm giả trong cái thị trấn bé tí này à?! Cô đùa tôi đúng không hả? Dân số Tokyo ở Nhật Bản còn chưa tới mức đó đâu mà!”
Cô tiếp tân nghe xong thì nghiêng đầu, nụ cười lịch sự nhìn hơi gượng, giọng lại tỉnh bơ:
“Không đùa đâu ạ! Thật sự thì các mạo hiểm giả ở thị trấn này rất đông do đây là một nghề luôn được săn đón. Bên cạnh đó, có những người tự xưng là ‘Người chuyển sinh’ hay là ‘Thế thần’ đã tới đây, mang theo sức mạnh phi thường để làm điều vĩ đại, nên những người dân muốn bắt chước và làm nên đại nghiệp!”
CÁI LÝ DO GÌ THẾ?! Mấy tên ‘isekai hack cheat’ đó đã khiến cái nghề này trở nên lạm phát vậy sao? Lại còn ‘làm nên đại nghiệp’ nữa!
“Khoan! Từ từ! C-Chờ đã! Tôi đã hạ gục cả Guild trong đấu trường hồi sáng mà, nhớ chứ? Sao lại…?”
Cô tiếp tân cười nhẹ, đặt cuốn sổ xuống, nhấc cốc trà lên uống một ngụm.
“À, đó là do bảng xếp hạng này tính theo tổng điểm chỉ số cá nhân, thành tích chiến đấu, đóng góp nhiệm vụ, cùng với… Một chút đánh giá từ ban lãnh đạo Guild nữa ạ.”
Tôi lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
“Đánh giá từ ban lãnh đạo Guild? Ý cô là sao?”
Cô tiếp tân nghiêng đầu, nụ cười vẫn giữ nguyên nhưng ánh mắt thì lấp ló vẻ thương hại.
“À, tức là ngoài các chỉ số cơ bản, các vị trưởng lão của Guild còn có quyền đánh giá mạo hiểm giả dựa trên ‘phong thái chuyên nghiệp’, ‘đóng góp cộng đồng’, và cả ‘sự đáng tin cậy’ nữa.”
Tôi bắt đầu có linh cảm xấu rồi đây…
“Vậy… Điểm đánh giá của tôi là bao nhiêu?”
Tôi nuốt khan. Cô ấy thì hắng giọng lại, lật cuốn sổ, rồi đọc chậm rãi như thể đang cố tình kéo dài nỗi đau của tôi ra gấp vạn lần vậy.
“Phong thái chuyên nghiệp: 1/100.”
CÁI GÌ?!
“Đóng góp cộng đồng: 0/100.”
Tôi ngã quỵ.
“Sự đáng tin cậy: Âm 20/100.”
Khoan, âm điểm nữa à?! Tôi đập bàn, suýt nữa ‘thổ huyết’ tại chỗ.
“CÁI GÌ ĐÂY?! SAO LẠI ÂM 20?!”
Cô tiếp tân mỉm cười đầy sát khí.
“Hừm… Có lẽ là do việc ngài gây ra một vụ náo loạn ở đấu trường, làm hỏng một chiếc xe đẩy vũ khí, khiến một nữ mạo hiểm giả từ bỏ chiến đấu để ‘sống vì chính nghĩa’, và quan trọng nhất…”
Cô ta cúi xuống nhìn sổ, rồi ngẩng lên với ánh mắt hình viên đạn.
“Đã phá hủy ‘viên ngọc đời trai’ của một số người…”
ẶC!! Tôi… Tôi đã làm gì cơ?
“C-Cô nói cái gì…?”
Cô tiếp tân thở dài, lật tiếp một trang sổ, rồi đọc chậm rãi:
“Theo báo cáo, trong trận đấu ở đấu trường dưới lòng đất, ngài Haruki đã dùng cách cực kỳ vô nhân đạo để đánh bại các đối thủ nam giới, gây ra tổn thương nghiêm trọng về tinh thần lẫn thể xác. Kết quả là một số người không thể gượng dậy nổi.”
Tôi cứng đờ. Raldor híp mắt lại, nhấp ngụm trà, còn Lesley thì suýt sặc nước khi cố nén cười.
“Chờ… Chờ đã! Ý cô là…”
Cô tiếp tân chống cằm, mỉm cười nhẹ nhàng nhưng lại toát ra sát khí ngùn ngụt.
“Vâng! Ngài đã phá hủy tương lai huy hoàng của một số mạo hiểm giả nam. Hiện giờ họ vẫn đang phải điều trị ở nhà thương, và có nguy cơ không thể tái xuất giang hồ do dần bị ‘nữ tính hoá’.”
ÔI THÔI XONG TÔI RỒI!!
Cả Guild bỗng trở nên im lặng. Tôi có thể cảm nhận được sát khí lạnh sống lưng từ đám mạo hiểm giả nam xung quanh. Mấy gã đứng gần bắt đầu khép chân lại, tay vô thức che phần dưới như để bảo vệ một thứ gì đó thiêng liêng.
“Biến thái…”
“Cái tên này thật là biến thái… Vừa biến thái lại vừa ngốc.”
Ê NÀY! TÔI CÓ CỐ Ý ĐÂU CHỨ! Không sao. Không sao cả! Haruki Tanaka này chỉ đơn giản là vô tình gây tai nạn thôi.
“Tối qua! Tôi nằm mơ thấy tên Haruki… Hắn đã… HUHU!”
“Trời ơi! Cái tên này ác dữ vậy?”
MẤY NGƯỜI KỂ LỐ QUÁ RỒI ĐẤY!!
Không lẽ từ hôm qua đến giờ bọn họ toàn nằm co ro trong góc phòng, run rẩy với ánh mắt mất hồn như kiểu nhân vật bi thảm nào đó trong tiểu thuyết buồn à?!
Tôi cứ đứng đó với mặt mày trắng bệch. Nhìn xung quanh, mấy gã mạo hiểm giả bắt đầu lùi xa tôi như tránh một con quái vật gớm ghiếc. Lesley thì vẫn nghịch khẩu Glock, đôi mắt xanh biếc liếc tôi với vẻ thích thú không giấu nổi, còn Raldor thì vuốt tóc, nhếch mép cười kiểu ‘ta đã biết ngươi là loại người này mà’. Chết thật! Cái danh tiếng vốn đã thảm hại của Haruki Tanaka này giờ còn rơi xuống đáy vực sâu hơn cả cái hố đen vũ trụ nữa trời ơi!
“Được rồi, được rồi! Tôi chịu thua mấy cái vụ việc quái quỷ này!”
Tôi vung tay lên trời, hét lớn như thể đang tuyên chiến với cả thế giới.
“Nếu không làm được nhiệm vụ cấp A thì chọn cái nào cũng được, miễn là đừng để tôi chết đói ở đây!”
Nói thế thôi chứ tôi chết đường nào được cơ chứ!
Cô tiếp tân gật đầu, cái nụ cười lịch sự giờ nhìn như đang thương hại tôi thêm vài phần. Cô ta lật cuốn sổ nhiệm vụ, chỉ tay xuống một tờ giấy nhàu nhĩ dán ở góc dưới cùng của bảng.
“Vậy thì đây, nhiệm vụ cấp F: ‘Chăn gà ở chuồng của bà Lora trong một ngày’. Yêu cầu đơn giản, chỉ cần chăm sóc đám gà, cho chúng ăn, dọn chuồng, và giữ chúng yên ổn trong vòng một ngày. Phần thưởng là ba mươi đồng bạc và một bữa ăn ngon.”
Nghe cũng được đấy!
“Chăn gà thôi mà! Dễ như ăn bánh!”
Tôi giật tờ giấy nhiệm vụ từ cô tiếp tân, vội vàng ký vào nó và bắt đầu lên đường với khí thế ngút trời. Được rồi… ĐI THÔI!!


0 Bình luận