Sức Mạnh Đế Vương
Luto Mai Nhạn, Louise Ruizu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02. Sát quái nhân

Chương 11. Zarnix

0 Bình luận - Độ dài: 4,454 từ - Cập nhật:

Tôi đang ở một khu công nghiệp, đi trên con đường bê tông nứt nẻ, giữa những dãy nhà máy xí nghiệp khổng lồ hai bên đường. 

Theo chỉ thị từ Hiệp hội, tôi và Roger được điều động đến đây, nơi một cánh cổng không gian vừa mới xuất hiện. 

Nơi này khá vắng vẻ, chỉ có các công nhân, cùng vài con robot dỡ hàng di chuyển qua lại và những chiếc xe tải chất đầy thùng hàng nối đuôi nhau. Thi thoảng lại văng vẳng tiếng còi xe container rít lên đầy vội vã trên đường. 

Không biết đây là người hay máy lái, họ đi xe cứ như thể đang thi đấu F1 vậy. 

“Mấy ông tài xế xe tải đang bị sếp dí KPI à?” 

“Ông không nói thì cháu còn tưởng đang có giải đua xe container ở đây đấy.” 

Mà, bố tôi cũng là một tài xế chở hàng... Không biết bình thường ông ấy đi làm như thế nào. 

Tuy được bố chở đi rất nhiều bằng xe chở hàng, nhưng hình như tôi chưa từng đi cùng bố tôi lúc làm việc thì phải... 

“Nhóc lo lắng chuyện gì à?” 

“Dạ, không ạ... Ta sắp tới chưa Roger?” 

“Đi thêm đoạn nữa mới đến nơi, đừng sốt ruột quá.” 

“Để chuẩn bị tinh thần thôi ạ.” 

“Hăng hái thế thì tốt.”  

Thật ra là chuẩn bị tinh thần để không bị thành bữa ăn của chúng, mong rằng hôm nay mấy con quái bị chán ăn. 

“Hôm nay chúng ta sẽ gặp loại quái nào vậy Roger?” 

“Zarnix, một loại quái vật dạng sâu bọ, nhưng với kích thước đủ để ngoạm cả cánh tay của nhóc vào miệng. Nhóc có thể xem qua thông tin có sẵn trên Vision.” 

Mà hỏi cũng chẳng để làm gì nhiều, vì tôi cũng chẳng biết Zarnix là con gì. Ngoài một số loại quái vật đã khá nổi tiếng ra thì tôi gần như mù tịt về quái vật. 

Có lẽ lát nữa tôi sẽ xem qua thông tin của nó xem sao. 

“Mà, ở trên mạng có không Roger.” 

“Có... Mà thằng nhóc này! Nhóc có mang theo điện thoại khi làm nhiệm vụ không đấy?” 

“Dạ có ạ...” 

Quên mất, tôi được ông ấy dặn là không nên mang theo điện thoại hay các thiết bị internet khi đang làm nhiệm vụ. 

“Tý nhớ để ở ngoài đấy.” 

“Vâng ạ.” 

Mà sao ông ấy phải lo xa vậy nhỉ, đằng nào trong cổng không gian cũng có Internet đâu. 

“Mà tại sao không được mang theo vậy Roger?” 

“Luật trong quân đội, ta tưởng nước nhóc hạn chế dùng điện thoại trong quân đội chứ?” 

“Đúng là có thật, mà đó là lúc nhập ngũ...” 

Tôi cứ nghĩ luật Sát Quái Nhân sẽ khác đi chứ, đằng nào thì tôi cũng là tuyển dụng tự do mà. 

“Với lại, ta cũng không muốn đồng đội vừa mới hạ được một con quái, mà đã chụp hình lại để về nhà đăng lên mạng, hay vừa cầm súng vừa nhắn tin dỗ người yêu.” 

Hmm, cái này thì phiền thật, may cho ông ấy là tôi sống lowkey đấy. 

“Ngay cả khi không dùng đến, nếu cái điện thoại bị hỏng thì nhóc định bắt đền ai? Kiện đám quái vật ra tòa à?” 

“Thôi được rồi, cháu sẽ để nó ngoài vậy.” 

Tôi và Roger tiếp tục men theo con đường chính trong khu công nghiệp, rồi dừng lại trước một khu vực đã bị phong tỏa.  

Tôi buột miệng nói thầm... 

 “Tới rồi sao?” 

“Ừ, ta vào thôi Tuấn.” 

Bước qua những hàng rào điện tử và các cảnh báo hologram, chúng tôi tiến vào bên trong sau khi xác minh danh tính. 

Tôi nuốt ực nước bọt trong cổ họng khi cánh cổng không gian hiện ra trước mắt. Mỗi lần thấy nó, dù là lần thứ mấy đi nữa thì cảm giác vẫn chẳng dễ chịu hơn là bao. Cái bầu không khí u ám, cùng với âm thanh hỗn độn phát ra khiến tôi rợn cả tóc gáy. 

“Chuẩn bị đi, ta cũng sẽ giải thích kỹ càng cho nhóc về cánh cổng lần này luôn.” 

“Dạ vâng.” 

Hể, cánh cổng lần này có gì khác so với mấy cánh cổng lần trước sao? 

Nhìn bên ngoài, dường như nó chẳng có gì khác so với mấy cánh cổng mà tôi từng gặp. 

Tôi căng mắt soi từng li từng tý chi tiết của cánh cổng không gian, nhưng chẳng có gì lạ thường ở nó cả. 

Mà kệ đi, có giống hay khác thì vẫn phải vào đó thôi, cứ chuẩn bị cái đã... 

“Trước tiên, để ta giải thích sơ qua về cánh cổng lần này và loại quái mà chúng ta sẽ gặp.” 

“Cánh cổng lần này có gì đặc biệt sao Roger?” 

“Không, về bản thân cánh cổng thì không có gì đặc biệt, nhưng con quái ở bên trong đó thì sẽ có chút độc lạ.” 

Quái vật ở bên trong? Vậy tức là nhiệm vụ lần này sẽ khó hơn các lần khác sao? 

Thấy tôi có vẻ lo lắng, Roger liền nói tiếp. 

“Đừng lo, yên tâm đi, điều đó không khiến nhiệm vụ khó hơn đâu.” 

Nghe ông ấy nói vậy, tôi cũng yên tâm phần nào. 

“Như nhóc đã biết, nhiệm vụ của chúng ta là vào trong cánh cổng không gian và tiêu diệt con trùm cuối của nó để đóng cánh cổng lại. 

Từ trước đến nay nhóc mới chỉ gặp duy nhất một loại trùm cuối đó là “cá thể đầu đàn”. Tuy nhiên, trong nhiệm vụ lần này, trùm cuối của cánh cổng là “cá thể chúa” của đàn quái. Do vậy ta và nhóc sẽ phải tiêu diệt con chúa của đàn Zarnix này.” 

Đầu đàn với chúa hả, rồi nó khác nhau chỗ nào? 

“Nó có khác gì nhau không ông.” 

“Chứ nhóc nghĩ người ta đặt tên cho vui hả?” 

Biết sao được, mấy ông nhà khoa học đôi khi rảnh rỗi lắm. 

“Về cơ bản thì nhóc có thể hiểu, tuy cả hai đều là thủ lĩnh của một đàn quái. Tuy nhiên, con Đầu Đàn thông qua sự đấu tranh, nhận được sự tín nhiệm của các con khác trong đàn, từ đó được phục tùng và trở thành Đầu Đàn của một đàn quái.  

Trong khi đó, con Chúa thì lại được quyết định từ khi sinh ra, tức là số phận của nó ngay lúc mới sinh đã được quyết định sẽ làm chúa hay là làm công ăn lương rồi. Do vậy con Chúa sẽ thường khác hơn so với những con khác trong đàn.” 

“Sao nghe nó cứ giống thế giới động vật vậy?” 

“Thì nó đấy, monster cũng chỉ là animal phiên bản ngoài hành tinh thôi.” 

Vậy con đầu đàn là được bầu lên, còn con chúa thì là được chọn từ khi mới sinh ra à. 

Nhưng nếu con chúa khác với những con khác trong đàn thì... 

“Mà vậy chẳng phải con chúa sẽ dễ nhận dạng hơn à?” 

“Đúng vậy, ta sẽ không cần phải chơi trốn tìm như khi tiêu diệt con đầu đàn nữa.”  

Vậy có lẽ nhiệm vụ sẽ dễ hơn chăng? À không, sẽ phải có lý do thì nó mới được gọi là chúa của đàn quái này, nhận ra dễ hơn chưa chắc đã tiêu diệt được nó dễ hơn, dù sao thì nó cũng là thủ lĩnh của một đàn quái. 

Mà có tổng bao nhiêu loại trùm vậy? Tôi sẽ hỏi trước Roger cho đỡ bỡ ngỡ. 

“Ngoài hai loại trùm cuối này ra, thì còn có loại nào khác nữa không Roger?” 

“Ta có tổng ba loại trùm cuối đó là Cá Thể Đầu Đàn, Cá Thể Chúa và Cá Thể Độc Tôn.” 

Tính đến cả nhiệm vụ lần này là tôi gặp được hai trên ba loại trùm rồi. 

“Nhóc đã hiểu rồi chứ?” 

“Dạ rồi ạ, đại khái thì hiểu rồi.” 

Tôi định hỏi tiếp về “cá thể độc tôn” nhưng chắc giờ biết cũng chẳng để làm gì, nên thôi vậy. 

“Tốt, ta sẽ bàn về kế hoạch rồi chúng ta sẽ vào cổng.” 

Sau đó, giống như mọi khi, tôi hít một hơi thật sâu rồi bước vào cổng không gian cùng với Roger. 

Đi qua cánh cổng không gian, cảm giác đầu tiên khi đặt chân vào bên trong là… Nhầy nhụa. Không khí như đặc quánh lại, ẩm thấp và tanh nồng, khiến tôi phải lập tức lấy tay bịt mũi lại ngay khi bước vào trong. 

Cái mùi này... Nó còn hôi hơn cả cái nhà vệ sinh công cộng gần chỗ tôi nữa.  

Tôi ngẩng đầu lên và không thể kìm được sự ngạc nhiên! 

Phía trên không phải bầu trời, mà là một bề mặt vòm cong vòng bao quanh nơi này, trên đó chằng chịt các dải nhìn như đường gân nhấp nhô trên bề mặt, mờ mờ phát ra ánh sáng nhợt nhạt màu lục lam. 

Những vách tường xung quanh uốn lượn như bên trong lòng ống, bề mặt tường và sàn không phẳng mà đầy những lỗ nhỏ li ti, chúng phập phồng nhẹ như đang... Thở? Thậm chí vài lỗ còn rỉ ra thứ chất nhầy đục ngầu, bốc mùi nồng như mùi trứng thối. 

Tôi đảo mắt nhìn quanh. Từ vị trí hiện tại, có thể thấy hàng loạt lối đi tỏa ra theo nhiều hướng khác nhau, cùng với đó là những ” đường gân” nhấp nhô trên trần, kéo dài dọc theo lối đi, không biết chúng sẽ dẫn tới đâu. 

“Chúng ta đang ở trong nội tạng của con gì à Roger?” 

“Không, nhưng nhóc cũng sẽ không muốn điều đó xảy ra đâu.” 

“Trông nơi này cứ như...” 

“Suỵt!” 

Ngay lập tức, tôi liền cảnh giác cao độ. Cầm chặt khẩu súng trên tay, sẵn sàng bóp cò bất cứ lúc nào. 

Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, không có bất kỳ thứ gì cả ngoài một cánh cổng không gian sau lưng, phía trước mặt là những lối đi tối tăm không chút động tĩnh. Chỉ còn lại từng hơi thở đều giữa không gian lặng thinh và ánh sáng nhợt nhạt màu lục lam phát ra trong đêm tối. 

Tôi quay sang nhìn Roger, ông ấy đứng lặng thinh, gương mặt cảnh giác trông đầy căng thẳng, ánh mắt đảo qua lại liên tục giữa các lối đi. 

Tôi hồi hộp chờ đợi, không rõ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.  

Bỗng chốc... Khắp không gian vang lên những âm thanh lạo xạo như thể bầy gì đó đang di chuyển ngay sau lớp tường ấy.  

Chúng tới rồi sao, chỉ vừa mới bước vào cổng thôi mà đã... 

“Tuấn!” 

“Vâng!...” 

Tôi vội vã đáp lại, rồi nuốt khan nước bọt trong cổ họng. Roger bỗng chĩa súng về hướng ba lối đi phía bên phải, tôi thấy vậy cũng dán chặt ánh mắt vào hai lối đi còn lại ở bên trái. 

Thứ âm thanh lạo xạo ấy mỗi lúc một rõ hơn, khiến nhịp tim tôi đập mỗi lúc một nhanh, mồ hôi bắt đầu túa ra trên má. Lớp chất nhầy đục bắt đầu rịn ra nhiều hơn từ các lỗ trên tường, nhỏ giọt xuống sàn tạo thành âm thanh tách... Tách... Đều đều vang lên, càng khiến khung cảnh thêm ngột ngạt. 

Tôi cứ liên lục đảo mắt qua lại giữa hai lối đi, không biết liệu chúng sẽ xuất hiện bên nào, thế rồi...  

Từ một trong hai lối đi tôi quan sát, những bóng đen lổm ngổm bắt đầu lộ rõ dưới ánh sáng lục lam mờ mịt. 

Đàn Zarnix ồ ạt bò tới đây, mỗi con kích thước chỉ nhỉnh hơn một con chó nhỏ. Thân hình chúng gù gập, được bao bọc bởi lớp vỏ ngoài có màu trông như màu da người, bốn chi chúng hình lưỡi liềm, di chuyển giật giật liên tục trông rất kỳ dị. 

Tôi lập tức bóp cò! Tiếng súng rền vang cùng tia lửa đạn lóe lên, viên đạn đầu tiên rít qua không khí, găm thẳng vào con quái đi đầu. Khiến nó bật ngửa về sau rồi cơ thể co giật dữ dội. 

Tôi không để tâm đến nó, tiếp tục nã đạn vào những con còn lại. Phía Roger cũng đã khai hỏa. Những tiếng “đoàng! đoàng!” vang lên dồn dập trong không gian chật hẹp, chỉ trong thoáng chốc nơi đây đã thành bãi chiến trường, ánh lửa từ nòng súng lóe liên hồi chiếu sáng hành lang tối tăm trong làn đạn. 

Bất chợt, những cái xác còn đang co giật bỗng dưng lần lượt nổ tung, bắn ra từng mảng thịt nhớp nháp, những mảnh vụn hồng xám lẫn chất dịch sền sệt phun tóe lên khắp nơi. 

Chúng phát nổ? Vậy ra đây là cái mà phần mô tả quái nói sao. 

Lối đi giờ bị phủ kín bởi thứ dịch nhầy tỏa ra mùi tanh nồng nặc, như máu lẫn với thứ axit phân hủy, bốc lên xộc thẳng vào mũi khiến tôi suýt nôn. Không biết liệu chúng có gây hại gì không, bọn quái dường như không bị ảnh hưởng, nhưng chắc chắn là tôi không muốn dính phải thứ đó. 

Tôi không ngừng siết cò, ngăn không cho chúng lại gần, chỉ cần ngưng một nhịp là đám quái này sẽ tràn vào đây ngay lập tức. Dưới bão táp hỏa lực, từng con quái bị tiêu diệt trước khi chúng kịp đến gần đây, phát nổ ngay trong hành lang. 

Tôi tập trung hoàn toàn vào những con Zarnix trong lối đi, phía bên kia thì đã có Roger lo, chỉ cần đảm bảo không cho chúng lại gần đây là được. Mọi thứ suôn sẻ một cách khó tin. 

Mà có gì đó sai sai thì phải? 

Khoan đã, Lối đi còn lại! 

Ngay khi tôi quay sang nhìn, một con Zarnix gần như phóng lên, vươn cái đầu dị dạng của nó về phía tôi. Mắt nó trồi ra trên cuống dài, trợn trừng không chớp, bốn cái chân giang rộng chuẩn bị cắm phập vào mặt tôi. 

Cứ thế này thì... 

Trong tức khắc, tôi dùng một tay rút lấy con dao đâm thẳng vào bụng dưới con quái, rồi ghìm nó xuống mặt đất. 

“Tuấn, đừng có giết nó! Mau đẩy nó ra khỏi đây!” 

Tôi hoảng loạn làm theo lời Roger nói, tuy nhiên khi quay xuống nhìn, con quái vật đang bị ghim chặt dưới mặt đất bỗng nhiên co giật dữ dội.  

Đừng bảo là... Nó chết rồi đấy nhé! 

Bất chợt, tôi bị một lực mạnh kéo giật ra phía sau. Khi quay đầu lại, đã thấy cánh tay của Roger đang túm lấy cổ áo mình. Không kịp phản ứng, ông ấy dùng sức ném tôi ngã lăn ra chỗ khác. 

Cơ thể tôi đáp mạnh xuống mặt đất, toàn thân đột ngột truyền đến một cơn đau nhói khó tả. Tôi mặt nhăn nhó nghiến răng, cảm giác ê ẩm chạy khắp cơ thể.  

Chết tiệt! Tôi lại làm hỏng việc nữa rồi. 

Vừa lồm cồm ngẩng đầu dậy, một tiếng “Bùm!” vang lên ở chỗ tôi vừa đứng. Từng mảng thịt của con quái vật bắn tung tóe và chất dịch nhầy vương vãi khắp nơi. 

Roger đứng trước mặt tôi, tay cầm lấy áo choàng của mình che lấy toàn thân. 

“Roger, người ông...” 

Chất nhầy của con quái vật bắn lên áo choàng ông ấy, chúng chảy ròng trên lớp vải tạo ra những vết loang lổ nhẹ. Tôi có thể ngửi được mùi khét lẹt, cùng với làn khói bốc lên từ những vệt loang lổ. 

Việc này do tôi mà ra sao? Roger có... 

“Đừng để ý, ta không sao cả. Có thứ quan trọng hơn kìa.” 

Phải rồi, đám quái vật! 

Phía sau lưng ông ấy, từng con Zarnix dần bò ra. Chúng khựng lại, rồi đồng loạt vươn những cuống mắt dài ngoằn ngoèo của mình lên cao, đảo qua lại mọi hướng như đang tìm kiếm mục tiêu.  

Thế rồi, dừng lại ngay khi nhìn vào đây... Hàng chục ánh nhìn lạnh lẽo đồng loạt khóa chặt vào hai chúng tôi, với một cảm giác ớn lạnh chảy dọc sống lưng. 

“Rời khỏi đây, mau!” 

Cùng với giọng quát to của Roger, đám quái vật bắt đầu bò tới đây. 

Nhưng chạy đi đâu mới là vấn đề. 

Tôi đưa mắt quan sát, mới nhận ra mình đang ở trong một lối đi trống trơn, có lẽ là một trong các lối đi còn lại. Không do dự, tôi lập tức cầm súng đứng dậy chạy về phía trước mặt.  

Lúc này, tiếng súng chát chúa bất chợt vang bên tai, vọng lại từ phía sau.  

Quay đầu lại theo phản xạ thì thấy Roger, đang giương súng vào đám quái vật, ánh sáng từ nòng súng lóe lên liên hồi, chiếu sáng khuôn mặt căng thẳng nhưng đầy quyết đoán của ông, đồng thời chân từng bước lùi lại gần đây. 

Tôi vội vã hét lên. 

“Vậy còn ông?” 

“Ta sẽ cản đám quái phía sau, nhóc dò đường phía trước phòng nếu có quái vật xuất hiện.” 

“Vâng!” 

Dứt lời tôi liền tức tốc chạy theo lối đi trước mặt, mong rằng sẽ không gặp phải thứ gì. 

Siết chặt khẩu súng trong tay, tôi vừa chạy vừa căng mắt quan sát từng ngóc ngách. Lối đi không rộng, những mảng tường vẫn phập phồng như đang thở, vài đoạn còn rỉ ra chất nhầy đặc sệt làm nền đất trơn trượt, khiến tôi phải liên tục giữ thăng bằng. 

Tiếng súng phía sau vẫn vang lên từng hồi, vang vọng ngày càng nhỏ lại. Không thể để ông ấy đối đầu với lũ quái một mình quá lâu được, tôi nghiến chặt răng, bước đi ngày càng nhanh. 

Lối đi phía trước tối om, ánh sáng phát ra từ các dải nhấp nhô, bỗng mờ nhòe như sắp tắt. Tôi bật chức năng nhìn đêm của Vision lên, lia súng quan sát xung quanh, ngón tay luôn đặt sẵn trên cò, bất kỳ bóng đen nào ló ra từ bóng tối cũng sẽ ăn ngay một tràng đạn. 

Tự nhủ liên tục trong đầu, rằng tôi sẽ không để bất kỳ con gì lại gần mình.  

Thế nhưng đột nhiên, một bóng đen vút qua trước mặt! 

Tôi giật bắn mình, tim suýt rơi khỏi ngực trong giây lát. 

“Vừa rồi, có phải mình nhìn nhầm không?” 

Mong rằng là do tôi nhìn nhầm... 

Tôi hít một hơi thật sâu, bước chầm chậm quan sát xung quanh. Bên tai chỉ còn lại nhịp tim đập thình thịch và tiếng bước chân đều đặn vang lên, ánh sáng nhợt nhạt màu lục lam cứ mờ dần rồi lại sáng lên, lờ mờ tạo nên những khoảng sáng tối đan xen. 

Một âm thanh “rít rít" bất chợt vang lên, tôi lập tức cảnh giác quan sát xung quanh. Tuy nhiên, trước mặt chỉ có hành lang phẳng lặng, kéo dài kéo dài hun hút trong màn đêm, không có lấy một bóng hình quanh đây. 

Âm thanh đó vẫn tiếp tục vang bên tai, nhưng không rõ từ đâu ra. Tôi siết chặt khẩu súng trong tay, dựa lưng vào tường để giảm điểm mù. 

Rốt cuộc tiếng từ đâu phát ra? 

Tiếng rỉ rả nhỏ giọt từ trần nhà bắt đầu vang lên, từng giọt chất lỏng đặc quánh từ trần nhỏ xuống mặt đất. 

Lẽ nào... 

Tôi ngẩng đầu nhìn lên. 

Bóng tối phủ trùm trên trần hành lang, chỉ được rọi lờ mờ bởi ánh sáng lục lam yếu ớt. Giữa cái mờ nhòe ấy, có một bóng đen đang bò sát theo trần... Một con Zarnix đang bám lộn ngược trên trần, hai cuống mắt nó cụp xuống nhìn chằm vào tôi. 

Tôi chết lặng người, tim như ngừng đập trong khoảnh khắc này. 

Một tiếng rít vang lên rợn người. Con quái lập tức giang rộng bốn chi, bung khỏi trần nhà và lao thẳng về phía tôi! 

Ngay tức khắc! Tôi giương nòng súng lên, đâm vào người con quái vật, rồi đẩy mạnh nó xuống dưới đất. Rút kinh nghiệm, lần này tôi không giết nó, chỉ ghìm con quái dưới đất bằng nòng súng. 

Giờ nên làm gì với nó đây? Giết cũng không được, mà để mãi như thế này thì cũng không hay. 

Có nên đợi Roger tới đây không, mà thôi... Lại như ban nãy thì hỏng, ở đây không còn lối đi nào khác để trú tạm vào đâu. Hay là cứ giết nó rồi chạy đi trước khi nó nổ nhỉ?  

Ngay khi còn đang phân vân thì bỗng dưng, từ hành lang phía trước một loạt âm thanh lạch cạch vọng lại. Tôi khựng lại, cảnh giác quay đầu nhìn về hướng đó. 

Từ bóng tối, những hình thể gập ghềnh bắt đầu lộ rõ, không chỉ một mà là một bầy Zarnix, từng con lần lượt đang tiến tới đây. Chúng bò sát mặt sàn, bốn chi khua khoắng như nhện, cuống mắt rung lên nhè nhẹ. 

Bọn chúng đang thẳng tiến đến chỗ tôi! 

Chết tiệt! Tôi lùi lại vài bước, lưng suýt va vào bức tường đang rỉ chất nhầy sau lưng. Lối thoát duy nhất giờ chính là quay lại, nhưng thế có khác gì mang quái về cho Roger. 

Con Zarnix đang bị nòng súng ghìm chặt dưới đất giãy giụa liên tục hòng thoát ra, nhưng người đang bị ghìm lúc này không chỉ có mình nó. 

“Chậc!” 

Không thể chần chừ thêm. Tôi đành đánh liều, dứt khoát bóp cò.  

Một tiếng “đoàng!” inh tai vang lên, máu của con quái bắn toé ra, cùng với một lỗ đạn in sâu trên nền đất, sau đó cơ thể nó bắt đầu co giật giữ dội. 

Trước khi nó nổ tung, tôi dồn hết sức vào chân rồi đá mạnh cái xác về phía đàn quái... 

“Bùm!” 

Cơ thể nó nổ tung hất văng cả những con quái ở gần, áp lực khiến vỏ của chúng nứt toác ra, mảnh cơ thể từ vụ nổ găm thẳng vào người bọn quái, thứ chất lỏng nhẩy nhụa bắn dính lên khắp nơi. 

Một mảnh cơ thể bay vút về phía này! Tôi nhanh chóng cúi đầu né, trước khi cái thứ nhớp nháp đấy đập thẳng vào mặt mình.  

Vài giọt chất dịch vẫn văng trúng áo, tôi có thể cảm thấy sự nóng rát như axit toả ra. Chất lỏng bắt đầu ăn mòn lớp vải, tạo ra mùi khét lẹt và những vệt bốc khói trắng. 

Không còn thời gian quan tâm nữa, vụ nổ không đủ mạnh để giết chúng, đám quái chỉ bị thương rồi khựng lại một chút. 

Nhân lúc này tôi liền chĩa nòng súng về phía đàn quái, mắt nheo lại khoá chặt mục tiêu trong ống ngắm. 

Ngay trước khi chúng kịp tiến tới, tôi lập tức khai hoả. 

Làn đạn vút qua không khí xuyên thủng cơ thể những con đi đầu. Sau vài giây co giật, hàng loạt tiếng nổ dội tung hành lang, mọi thứ trở lên rất hỗn loạn, như một màn pháo hoa thịt và máu.  

Các mảnh cơ thể cùng dịch nhầy bắn tứ tung, làm tôi phải nghiêng người tránh liên tục. 

Tôi nín thở siết cò, từng bước lùi về phía sau nhằm giữ khoảng cách, mắt không rời khỏi đàn quái dù chỉ một giây. 

Mồ hôi rịn ra từ trán chảy xuống hai bên má, hòa lẫn với mùi thuốc súng và mùi tanh ngòm xác thịt. Ngón tay siết cò đã run nhè nhẹ. 

Chúng bắt đầu phân tán, bò sang hai bên tường, thậm chí có con lên hẳn trần. Một thế vây ép ba chiều trần, tường và mặt đất. Chúng muốn bao vây tôi! 

VỊ trí này không đủ tốt để tôi có thể bao quát tầm nhìn và tiêu diệt hết chúng như lúc ở ngoài kia. 

Đành vậy, tôi liền chuyển hướng mục tiêu, ưu tiên tiêu diệt những con đó trước. 

Tôi đưa mắt, khoá chặt lần lượt từng con vào ống ngắm, rồi với từng phát súng chát chúa, chúng lần lượt rơi bịch xuống mặt đất, phát nổ trước khi kịp tới đây. 

Tuy nhiên...  

“Không kịp rồi!” 

Một vài con đã lọt qua được, đang bò thẳng đến chỗ này! 

Trước khi tôi kịp bắn phát đạn tiếp theo, một con Zarnix đã bổ nhào tới từ mép tường. 

Tôi vội nghiêng người tránh, cảm nhận rõ luồng gió thoảng sát mang tai, cùng với âm thanh “rít rít” ngay cạnh bên. Tôi đưa mắt liếc nhìn, con Zarnix quét ngang qua, chỉ cách người tôi chưa đầy một gang tay. 

Ngay lúc này! 

Trong giây lát tôi liền vội chộp lấy cuống mắt con quái vật, trước khi nó đáp đất. Rồi lập tức ném nó về lại phía bầy đàn, đưa con quái về lại nơi mà nó nên thuộc về. 

Chưa kịp hoảng hồn thì bất chợt, một con khác dang rộng tứ chi lao bổ xuống ngay trên đầu. 

Tôi vội chĩa súng, hướng nòng vào giữa người nó, chỉ trong gang tấc... 

Với tiếng “đoàng!” vang lên, khói bốc lên từ họng súng. Con quái rơi bịch xuống trước mũi chân tôi, bốn chi nó gập quặp lại, toàn thân co giật dữ dội. 

Rồi một tiếng nổ vang vọng giữa hành lang... Cái xác bị đá bật đi, nổ tung giữa đám quái vật. 

Cứ thế, trong hành lang lúc này chỉ còn vọng tiếng súng và âm thanh những cái xác nổ tung, tia lửa đạn lấp loé liên hồi. 

Đến khi chỉ còn lại vỏ đạn chất đống trên nền đất và các mảnh cơ thể vương vãi khắp lối đi.  

“Phù...”  

Tôi thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi chảy ra nhễ nhại, vai đau ê ẩm và đôi tay tê dại run lên. 

Được rồi, tôi nghĩ mình nên đi tiếp thôi. Lũ quái này đã chiếm kha khá thời gian của tôi rồi, không biết bên phía Roger thế nào. 

Tôi cẩn thận bước qua từng mảnh cơ thể, di chuyển dọc theo lối đi. Cho đến khi dừng lại trước một không gian rộng lớn hình vòm. 

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận