Volume 01: Xứ Xengovir cát vàng
Chương 02: Con cờ chính trị
0 Bình luận - Độ dài: 2,178 từ - Cập nhật:
Ánh nắng sa mạc đập xuống như một nhát búa vô hình, không khoan nhượng, biến quảng trường thành một lò nung khổng lồ. Nền đá vàng, được mài nhẵn đến mức phản chiếu như gương, hắt thứ ánh sáng chói lòa vào mắt Lumiere, khiến anh phải chớp mắt liên tục để võng mạc không bị thiêu rụi. Không một bóng râm, không một mái che. Chỉ có không gian rộng lớn, trải dài bất tận, bao quanh bởi những cột đá sẫm màu khắc đầy hoa văn kỳ lạ – như những câu thần chú bị lãng quên, đứng sừng sững giữa cơn gió cát rít lên từng hồi.
Xa xa, những bức tường thành cao ngất, đỉnh nhọn như răng thú, mờ đi trong lớp không khí rung rinh vì cái nóng chết người. Mỗi hơi thở Lumiere hít vào là một ngụm khí khô khốc, mang theo mùi kim loại cháy và bụi sa mạc ám vào lưỡi, như thể chính đất trời đang cố bóp nghẹt anh.
Anh đứng đó, một mình giữa trung tâm quảng trường, giữa cái nóng trưa đỉnh điểm, cảm giác như cơ thể mình là một mảnh sắt bị ném vào lò rèn. Trước mắt anh là một dãy bậc tam cấp thấp, dẫn lên một chiếc ngai làm từ kim loại đen tuyền, không dát vàng, không lộng lẫy, nhưng toát lên một sự uy nghiêm trần trụi. Ngai không có lọng che, để mặc ánh nắng thiêu đốt, như thể nó được rèn từ chính lòng đất sa mạc.
Ngồi trên đó là một người đàn ông – không già, không quá trẻ, khó định nghĩa. Hắn không cần vương miện hay binh lính hô hào. Chỉ riêng ánh mắt hắn, băng lạnh và điềm tĩnh, đã đủ để khiến Lumiere cảm thấy mình như một con thú bị lột da trước đám đông. Cách hắn đặt tay lên đầu gối, cách hắn hơi nghiêng đầu, tất cả đều toát lên một sự kiểm soát tuyệt đối – như thể cả quảng trường này, cả cái nóng, cả ánh mắt của hàng trăm người, đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Bên cạnh ngai, một cô gái trẻ đứng bất động như một bức tượng cát được tạc từ bóng tối. Đầm đen dài chấm mắt cá, mái tóc đen bóng xõa xuống lưng, không một giọt mồ hôi, không một cái chớp mắt. Gương mặt cô ta không hẳn lạnh lùng, mà là trống rỗng – như thể mọi cảm xúc đã bị sa mạc hút cạn từ lâu, hoặc đang cố thể hiện như vậy. Lumiere thoáng rùng mình, không phải vì sợ, mà vì anh nhận ra cô ta không chỉ đứng đó để trang trí. Có gì đó trong cô ta – một mối nguy vô hình, sắc bén hơn cả lưỡi kiếm.
Hai gã vệ binh mặc giáp lưới màu cát đứng hai bên bậc thềm, cơ thể họ lấp loáng dưới nắng như những bóng ma được rèn từ lửa. Một trong số họ có vết sẹo dài từ cổ xuống vai, sâu hoắm, da xung quanh nhăn nhúm như từng bị thiêu rụi. Họ không động đậy, nhưng Lumiere biết: chỉ cần một cái ra hiệu từ vị vua, họ sẽ biến thành lưỡi hái trong tích tắc.
Không gian im lặng đến ngột ngạt. Không tiếng nhạc, không tiếng trống, không một nghi thức nào. Chỉ có cái nóng làm không khí rung lên như mặt nước bị khuấy động, và những cơn gió sa mạc thổi qua, mang theo bụi cát rát mặt, cào vào da anh như hàng ngàn mũi kim nhỏ. Lumiere đứng thẳng, tay buông lỏng, nhưng mắt không rời vị vua. Anh biết mình đang bị cân đo, không phải như một con người, mà như một món hàng – hoặc một vũ khí.
Rồi, sau một khoảng lặng dài như cả thế kỷ, vị vua đứng dậy. Áo choàng màu tro của hắn tung bay, như bốc khói dưới ánh nắng, nhưng mỗi bước chân đều chậm rãi, chắc chắn, không một chút vội vàng hay do dự.
Hắn bước xuống từng bậc đá, tiến về phía Lumiere, mỗi bước là một nhịp đếm ngược vô hình. Cô gái áo đen theo sau, cách đúng một nhịp, không nhanh không chậm, như một cái bóng biết suy nghĩ. Gió lật vạt áo của vị vua, nhưng không một động tác nào mất kiểm soát – tất cả đều được tính toán.
Vị vua dừng lại trước mặt Lumiere, cách nhau đúng một khoảng đủ để giáng một nhát kiếm – không hơn, không kém. Không nhìn quanh, không nói gì với đám đông hay lính gác. Hắn chỉ liếc sang cô gái bên cạnh, gật khẽ một cái.
Cô ta thì thầm, giọng nhẹ như gió, bằng thứ ngôn ngữ Lumiere chưa từng nghe. Nhưng ngay sau đó, một cảm giác kỳ lạ trỗi dậy: những từ ngữ xa lạ bỗng chảy vào đầu anh, rõ ràng, sắc nét, như thể chúng đã nằm sẵn đâu đó trong trí óc anh từ lâu. Không phải dịch, không phải học – mà là hiểu, theo một cách vượt ngoài logic.
Vị vua nghiêng đầu, một nụ cười thoáng qua trên nửa khuôn miệng – không hẳn vui, không hẳn thân thiện, mà là nụ cười của một người vừa tìm thấy thứ gì đó đáng để thử nghiệm. Hắn hạ giọng, thấp đến mức chỉ Lumiere nghe thấy, như một lời thì thầm giữa hai kẻ biết rõ trò chơi:
“Anh hùng… ta biết hơi đường đột. Nhưng anh còn đánh được không?”
Lời nói ấy không chỉ là một câu hỏi – nó là một thử thách, một mũi dao chĩa thẳng vào lòng kiêu hãnh của Lumiere. Trong tích tắc, anh cảm thấy máu trong người sôi lên, như ngọn lửa bị khơi lại từ đống tro tàn. Nhưng cùng lúc, một cơn lạnh chạy dọc sống lưng – không phải sợ, mà là sự nhận ra rằng anh không còn hiểu thế giới này, không biết mình đang đứng ở đâu, và câu hỏi ấy có thể là một cái bẫy chết người.
Đánh được không? Lumiere tự hỏi, tâm trí quay cuồng như bị cuốn vào cơn lốc cát. Cơ thể anh vẫn rên rỉ từ cú sốc chuyển thực tại – từng cơ bắp đau nhức, từng hơi thở như hít phải lửa từ sa mạc thiêu đốt phổi. Anh đứng đây, giữa quảng trường xa lạ, không đồng đội, không kế hoạch, không cả một ký ức rõ ràng để bám víu. Chỉ có bản thân anh, trơ trọi như một mảnh vỡ lạc loài giữa lằn ranh sinh tử.
“Mình là ai ở đây?” Câu hỏi ấy cào xé anh, nhưng sâu thẳm trong lòng, một giọng nói khác gầm lên:
“Mày là chiến binh. Đừng quên điều đó.”
Trước khi anh kịp trả lời, tên vua đã bước tới, gần đến mức Lumiere có thể ngửi thấy mùi da cháy nắng và kim loại từ áo giáp của hắn. Hắn cúi đầu thấp, đôi mắt xanh rực sáng, giọng trầm đến mức gần như thì thầm, nhưng mỗi từ đều nặng như đá:
“Nghe kỹ, anh hùng. Không còn thời gian.”
Hắn ngừng lại, chỉ một giây, nhưng giây đó đủ để không khí quanh họ đặc quánh lại, như thể cả thế giới đang nín thở. Rồi hắn tiếp tục, giọng khẩn cấp nhưng sắc bén, như đang khắc từng lời vào xương anh:
“Bọn quý tộc ngồi quanh quảng trường này – chúng đã chuẩn bị đảo chính từ lâu. Bảy quân đoàn thân quý tộc, hàng chục ngàn lính, đang siết chặt vương đô Xenia từ mọi hướng. Lực lượng của ta bị kẹt ở Xeniel, ba trăm dặm phía tây. Không một ai tiếp viện được.”
Lumiere cảm thấy tim mình đập mạnh, như muốn phá vỡ lồng ngực. Anh theo bản năng đảo mắt, quét qua đám đông trên khán đài đá bao quanh quảng trường. Những gương mặt quý tộc – áo choàng lộng lẫy thêu vàng, ngọc trai lấp lánh – ngồi bất động, nhưng ánh mắt họ lạnh như rắn độc, lặng lẽ giao nhau trong những cái gật đầu kín đáo. Họ không hoảng sợ, không bỏ chạy. Họ chờ đợi, như những con sói đã ngửi thấy máu nhưng vẫn kiên nhẫn rình mồi. Một người đàn ông, tay đeo nhẫn bạc, khẽ vuốt mép áo, ánh mắt lướt qua Lumiere như đánh giá một con thú trước lưỡi dao mổ. Một quý bà, khăn lụa tím che nửa mặt, mỉm cười nhạt – nụ cười của kẻ biết mình đang nắm cả ván cờ.
“Chúng không chỉ phản bội,” Lumiere nghĩ, một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. “Chúng đã lên kế hoạch từ lâu, và mình chỉ là một biến số ngoài ý muốn.”
Nội tâm anh giằng xé giữa cơn giận – giận vì bị biến thành con rối trong trò chơi của kẻ khác – và sự cảnh giác lạnh lùng của một chiến binh buộc phải sống sót. Anh nhìn lại gã vua trẻ, cố đọc vị hắn. Đôi mắt vị vua không dao động, nhưng bàn tay hắn siết chặt, móng tay cắm vào da như kìm nén một cơn bão.
“Hắn không sợ”, Lumiere nhận ra. “Nhưng hắn cần mình. Tại sao?”
Lòng Lumiere siết chặt.
“Đảo chính. Bao vây. Pháp trường. “
Những từ ngữ ấy đập vào đầu anh, gợi lại ký ức về những trận chiến hỗn loạn, nơi máu và thép là câu trả lời duy nhất. Nhưng lần này, anh không biết mình đang đứng về phía nào. Vị vua tiếp tục, giọng không cao nhưng mỗi từ đều nặng như đá:
“Chúng sẽ ra tay trong vòng mười phút tới. Cả quảng trường này sẽ biến thành pháp trường. Ta, ngươi, và cô ấy…” Hắn gật nhẹ về phía cô gái áo đen đứng bên ngai, bất động như một bóng ma.
“...phải phá vòng vây và thoát ra khỏi thành, hoặc là chết ở đây.”
Hắn bước thêm một bước, gần đến mức Lumiere có thể thấy rõ những đường nét trên gương mặt hắn – không phải sự tuyệt vọng, mà là sự quyết đoán của một người đã quen nhìn thẳng vào lưỡi hái tử thần. Ánh mắt hắn xuyên qua Lumiere, như thể đang lột trần mọi lớp phòng vệ của anh:
“Trò chơi bắt đầu rồi, và ngươi đang đứng ngay chính giữa bàn cờ. Không di chuyển… thì sẽ bị di chuyển.”
Lời nói ấy như một cú đánh vào ngực Lumiere. Anh muốn phản kháng, muốn đòi hỏi câu trả lời – tại sao anh ở đây, tại sao phải chiến đấu cho một vương quốc anh không biết tên? Nhưng sâu thẳm trong anh, bản năng chiến binh đã thức tỉnh. Cái nóng sa mạc, ánh mắt của đám đông, sự im lặng chết chóc của quảng trường – tất cả đều nhắc anh rằng đứng yên là chết. Và Lumiere, dù lạc lối đến đâu, không bao giờ chọn cái chết dễ dàng.
Anh hít sâu, chuẩn bị mở miệng, nhưng trước khi lời nào kịp thốt ra, cô gái áo đen bất chợt bước tới. Đôi mắt cô ta – sâu thẳm, không đáy – nhìn thẳng vào anh, không một gợn cảm xúc. Cô giơ tay, những ngón tay mảnh mai lướt qua không khí, và một luồng sáng mờ ảo, màu xanh lam nhạt, bùng lên từ lòng bàn tay cô.
Nó không rực rỡ, nhưng Lumiere cảm nhận được sức mạnh của nó ngay lập tức – như một dòng nước mát lành chảy qua cơ thể, xoa dịu cơn đau nhức, làm dịu cái nóng thiêu đốt, và khơi dậy năng lượng đã cạn kiệt trong anh. Các cơ bắp của anh giãn ra, hơi thở trở nên đều đặn, và đầu óc anh sắc nét hơn, như một thanh kiếm vừa được mài mới.
Phép thuật. Không phải kiểu anh từng thấy ở Atheria, không phải năng lượng thô bạo của chiến trường. Đây là thứ gì đó tinh tế hơn, nhưng cũng nguy hiểm hơn. Lumiere nhìn cô gái, cố đọc ý định của cô, nhưng gương mặt cô vẫn là một tấm màn trống rỗng. Cô không nói gì, chỉ lùi lại, trở về vị trí phía sau vị vua, như thể việc vừa làm chỉ là một động tác quen thuộc.
Lumiere siết chặt tay, cảm nhận sức mạnh trở lại trong từng thớ cơ. Nội tâm anh vẫn rối loạn, nhưng giờ đây, anh có một thứ để bám víu: khả năng chiến đấu. Anh nhìn vị vua, ánh mắt không còn là nghi ngờ, mà là sự chấp nhận – không phải vì lòng trung thành, mà vì anh biết, trong mười phút tới, sống sót là điều duy nhất quan trọng.


0 Bình luận