Bầu trời xám như một vết bẩn chưa gột được. Gió gào. Tuyết táp ngang mặt như dao mỏng. Dưới chân anh – lục địa băng giá đang rạn ra từng mảng, như một cơ thể đã đến lúc phải vỡ.
Lumiere không đứng, anh lướt. Cả người cắt qua không khí như một mũi tên năng lượng. Song kiếm giương cao, ánh sáng rít theo từng nhịp lướt, xé dọc cơn bão tuyết đang gào rống.
Trên không – bão. Dưới đất – thống lĩnh của kẻ thù. Và xung quanh nó – những người cuối cùng còn sót lại sau một chuỗi trận kinh hoàng.
Sáu chiến binh. Họ là bạn bè, đồng đội, anh em của cậu. Họ xoay quanh nó như một hệ hành tinh hoàn chỉnh. Một bản giao hưởng... không lời. Không cần chỉ huy. Mỗi đòn chém là một nốt nhạc. Mỗi cú né là một nhịp thở.
Đây là đòn cuối. Đòn chốt hạ.
Và rồi, cơn chấn động đầu tiên đến bất chợt, không phải từ trận chiến, mà từ sâu thẳm bên trong. Lumiere không cảm nhận nó bằng mắt hay tai – mà bằng sự trống rỗng đột ngột giữa hai nhịp thở, như thể trái tim anh bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Nội tâm anh, vốn đang rực cháy với ý chí chiến đấu, bỗng bị cắt ngang bởi một khoảng lặng kinh hoàng, như ngọn lửa bị dập tắt trong cơn bão tuyết.
Một tích tắc trước, mọi thứ còn là sự hoàn hảo của khoảnh khắc cuối cùng. Một tích tắc sau, tất cả tan biến. Không ánh sáng trắng, không vòng tròn phép, không cảnh vật chuyển đổi chậm rãi như những mô phỏng ảo. Chỉ là mất tất cả, như thể hiện thực bị xé toạc, và Lumiere rơi thẳng vào một lỗ trống logic, nơi bão tuyết và bầu trời xám đã biến mất, không còn gì để neo giữ tâm trí anh.
Lumiere đã nghĩ mình hiểu sự im lặng – nhưng thứ im lặng này khác hẳn. Không có tiếng gào của gió, không có tiếng rít của băng. Chỉ có một khoảng trống nhức nhối, như thể vũ trụ đã ngừng thở và để lại anh trong cái hư không đặc quánh. Tiếng vo ve mơ hồ văng vẳng, không phải từ tai, mà như thể chính xương anh đang rung lên, phản hồi một tần số xa lạ.
Đầu anh chìm trong một thứ chất lỏng vô hình – không phải nước, mà nặng hơn, nhớp nháp hơn, như thể ý thức của anh bị nhúng vào một hồ dầu hắc ám. Mắt anh không mở, cũng chẳng nhắm. Hình ảnh thế giới méo mó, kéo giãn, như được nhìn qua một tấm kính vỡ. Một mắt thấy ánh sáng trắng đục, mắt kia chỉ thấy những đường nét đứt gãy, chồng chéo. Não anh cố ghép chúng lại, nhưng càng cố, càng rối, như thể hai nửa ý thức đang tranh giành quyền kiểm soát.
Rồi âm thanh đầu tiên vang lên, không phải từ thế giới bên ngoài, mà từ chính cột sống của anh. Một chuỗi âm thanh méo mó, như kim loại bị bẻ cong trong một cỗ máy hỏng: “~kkh…krrhh…aa’hri…miirhhh…”Nó không có nghĩa, nhưng nó bò qua từng đốt sống, khiến anh rùng mình. Không phải sợ – mà là một phản xạ nguyên thủy, như thể cơ thể anh nhận ra thứ gì đó mà trí óc chưa kịp hiểu.
Một chuỗi âm thanh khác kéo tới. Gần hơn. Sắc như dao cạo, thì thầm ngay sát màng tai.
"~Zuh...mah'rin...ekhh..."
Ngôn ngữ? Không. Những âm thanh ấy không khớp với bất kỳ từ điển nào trong đầu Lumiere. Hệ thống phiên dịch tích hợp trong não anh – thứ từng giúp anh hiểu cả tiếng gầm của quái vật lẫn lời cầu nguyện của đồng đội – giờ hoàn toàn bất lực. Chúng không phải tiếng người, không phải ngôn ngữ của bất kỳ lục địa nào anh từng biết. Chúng là thứ gì đó… khác, như thể được viết bằng một mã nguồn không thuộc về thực tại của anh.
Anh ép mình mở mắt.
Ánh sáng đâm thẳng vào võng mạc như một lưỡi dao rực cháy, không phải ánh sáng lạnh lẽo của băng tuyết, mà là cái chói chang của lửa và cát. Đau đớn đến mức anh muốn hét lên, nhưng cơ thể không nghe lời. Ý thức của anh vẫn đang vật lộn để đồng bộ với hệ thần kinh, như một cỗ máy bị khởi động sai cách. Các giác quan trở lại từng mảnh: đầu tiên là thính giác, rồi xúc giác, cuối cùng là thị giác. Nhưng tất cả đều… sai lệch. Màu sắc quá đậm, âm thanh quá sắc, và cái nóng – cái nóng khủng khiếp – bò lên da anh như muốn thiêu đốt từng tế bào.
Khi tầm nhìn dần rõ, Lumiere thấy mình đứng giữa một quảng trường rộng lớn, bao quanh là những cột đá khắc hoa văn kỳ lạ, mái vòm uốn cong như những cánh buồm, và hàng trăm con người – lính, dân thường, trẻ con – tất cả đang nhìn anh chằm chằm. Không phải ánh mắt của đồng đội, không phải sự tôn kính hay sợ hãi dành cho một chiến binh. Họ nhìn anh như nhìn một con thú lạ, một thứ không thuộc về thế giới của họ. Trên cao, trên một ngai đá được chạm trổ tinh xảo, một vị vua trẻ tuổi ngồi đó, đôi mắt quan sát anh. Áo choàng của hắn tung bay trong gió sa mạc, và ánh nắng phản chiếu trên vương miện như một lời nhắc nhở về quyền lực tuyệt đối.
Cái nóng của sa mạc bốc lên từ mặt đất, làm không khí run rẩy. Cái nóng từ mặt đất khiến không khí run rẩy. Mồ hôi chảy dài trên má Lumiere, hòa lẫn với một thứ lạnh lẽo khó hiểu – có thể là tàn dư của băng tuyết, hoặc chỉ là ảo giác. Cơ thể anh vẫn chưa biết nó đang ở đâu.. Anh nhấc tay, không phải để chào, mà để kiểm tra xem mình còn thực sự tồn tại. Tay anh run, nhưng nó có thật. Da anh, vốn quen với cái lạnh cắt thịt, giờ bị thiêu đốt bởi ánh mặt trời không khoan nhượng.
Từ góc nhìn của Lumiere, âm thanh của đám đông bùng lên như một cơn sóng dữ, không phải tiếng người mà anh từng quen thuộc, mà là một hỗn hợp âm tiết rối loạn, sắc nhọn, như đàn chim lạ đồng loạt kêu ré trong cơn hoảng loạn.
Chúng đập vào tai anh, không mang ý nghĩa, chỉ là những mảnh vỡ của cảm xúc – kinh ngạc, nghi ngờ, và một thứ gì đó sâu hơn, gần như là sợ hãi nguyên thủy. Anh cố phân tích, cố tìm một mẫu ngôn ngữ quen thuộc, nhưng trí óc anh, vẫn còn mệt mỏi từ cú sốc chuyển đổi thực tại, chỉ nhận lại sự trống rỗng.
Xung quanh quảng trường, từng cặp mắt dán chặt vào, và Lumiere cảm nhận được sức nặng của chúng, như thể vô vàn mũi tên vô hình chĩa thẳng vào ngực. Một người đàn ông gần đó, áo choàng trắng tinh khôi, giơ tay che miệng, mắt mở to, như thể vừa chứng kiến một thứ không nên tồn tại.
Vài người khác lùi lại, bước chân lúng túng trên nền đá nóng bỏng, tạo thành những tiếng sột soạt nhỏ giữa không khí ngột ngạt của sa mạc. Một nhóm lính, tay siết chặt cán giáo, chỉ trỏ về phía anh, miệng mấp máy những câu nói mà anh không thể hiểu, nhưng giọng điệu thì rõ ràng: cảnh giác, gần như thù địch.
Gần rìa đám đông, một đứa trẻ – nhỏ bé, tóc xoăn cháy nắng, nép sau tà váy bạc màu của người mẹ – bất chợt chỉ tay về phía anh. Đôi mắt nó sáng lên, không phải sợ hãi mà là tò mò, và nó thốt ra một câu gì đó, âm thanh cao vút, trong trẻo như tiếng chuông gió bị giật mạnh trong cơn bão.
Lumiere không hiểu lời, nhưng ánh mắt của đứa trẻ khiến tim anh khựng lại một nhịp – nó nhìn anh như nhìn một câu chuyện cổ tích có thật, một thứ gì đó vừa kỳ diệu vừa đáng ngờ.
Nhưng khoảnh khắc ấy tan biến nhanh chóng. Người mẹ, với gương mặt căng thẳng, lập tức kéo đứa trẻ lùi lại. Bàn tay bà siết chặt vai con, không thô bạo, nhưng chắc chắn, như thể đang bảo vệ nó khỏi một mối nguy vô hình. Ánh nhìn bà hằn lên Lumiere, không phải giận dữ, mà là sự bất an sâu sắc, như thể anh là một vết nứt trong thực tại của họ, một thứ có thể làm sụp đổ mọi thứ họ tin tưởng.
Lumiere đứng đó, cảm giác như một sinh vật bị phơi bày dưới ánh mặt trời thiêu đốt. Cơ thể anh vẫn còn rung lên vì cái lạnh của lục địa băng tuyết, nhưng mồ hôi sớm đã chảy dài trên trán, hòa lẫn với bụi cát bám vào da. Anh muốn nói gì đó, muốn giải thích, nhưng cổ họng anh khô khốc, và ngay cả khi anh có thể nói, anh biết những lời ấy sẽ chỉ là tiếng vọng lạc lõng trong một thế giới không thuộc về mình. Đám đông vẫn nhìn, vẫn thì thầm, và Lumiere nhận ra, với một sự rõ ràng đau đớn: anh không chỉ là người lạ – anh là một mối đe dọa, một câu hỏi không ai muốn trả lời.
Cơ thể anh giờ đã đồng bộ hoàn toàn, nhưng tâm trí thì không. Mọi thứ anh từng biết – trận chiến, đồng đội, con quái vật, lục địa băng tuyết – tất cả đã biến mất, như một giấc mơ bị xóa sạch.
Trước mặt anh là một thế giới mới, với ngôn ngữ xa lạ, cái nóng chết người, và một vị vua trẻ đang nhìn anh như thể anh là một câu đố cần được giải – hoặc bị tiêu diệt. Giữa trung tâm quảng trường, Lumiere nhận ra một sự thật cay đắng: mọi thứ quen thuộc đã chết, và anh, dù còn sống, đã trở thành một kẻ lạc loài trong chính thực tại của mình.
Không ai tiến đến, không ai lên tiếng. Nhưng ánh mắt xung quanh, chúng không mang lòng thù địch lộ liễu, nhưng sự nghi ngờ trong đó nặng nề như cát đè lên ngực. Anh, một chiến binh từng đối mặt với vô vàn kẻ thù từ ngoài không gian, giờ đây cảm thấy mình nhỏ bé, như một con thú bị lột trần trước đám đông. Cảm giác ấy không phải sợ hãi – mà là sự xa lạ tuyệt đối, một thứ anh chưa từng phải đối mặt.
Anh hít sâu, không khí khô khốc tràn vào phổi, mang theo vị cát và cái nóng như lưỡi lửa liếm qua cổ họng. Đau, nhưng đau là tốt. Đau chứng minh anh vẫn còn sống, vẫn còn thực. Anh để giác quan làm việc, quét qua khung cảnh với sự toan tính lạnh lùng của một chiến lược gia.
Bốn mươi bước đến hàng lính, anh thầm nhẩm. Họ đứng thành hàng, giáo sáng lấp loáng, nhưng tư thế chưa sẵn sàng tấn công – còn do dự. Hành lang đá phía sau, hai chốt canh, không che chắn. Một lối thoát khả thi, nhưng hẹp, dễ bị chặn. Bên trái, mái vòm lớn có thể dùng để ẩn nấp, nhưng cần thời gian để tiếp cận.
Phía sau, bức tường cao gấp đôi người, leo được, nhưng sẽ phơi mình quá lâu. Bên phải – trống trải, một cái bẫy chiến thuật hoàn hảo nếu anh bị ép vào đó. Chỉ có một con đường rõ ràng: lối đá dẫn thẳng đến ngai vàng, nơi vị vua trẻ đang ngồi, ánh mắt hắn sắc như dao găm, quan sát anh không chớp.
Đánh? Ý nghĩ lóe lên, nhưng Lumiere dập tắt nó ngay. Cơ thể anh vẫn chưa đồng bộ hoàn toàn – hệ thần kinh chậm nửa nhịp, năng lượng cạn kiệt theo từng giọt mồ hôi rơi xuống nền đá nóng. Một phút giao tranh, có lẽ anh sẽ thắng. Hai phút, anh sẽ ngã. Và quan trọng hơn: anh không biết luật lệ nơi đây. Không hiểu ngôn ngữ, không nắm trật tự, không biết mình là gì trong mắt họ. Một chiến binh? Một tai họa? Hay chỉ là một lỗi hệ thống của vũ trụ? Trong những nền văn minh lạ lẫm, chỉ một cử chỉ sai cũng có thể biến anh thành xác chết không đầu.
Anh siết chặt tay, không phải vì giận dữ, mà để kiềm chế sự bất lực đang trào lên. Lumiere không sợ chết – anh đã đối mặt với nó hàng trăm lần. Nhưng bị biến thành một thứ vô nghĩa, một vật thể bị phán xét mà không có cơ hội định hình số phận mình? Đó là điều anh không thể chấp nhận.
“Mình là gì ở đây?” Anh tự hỏi, giọng nói trong đầu sắc lạnh. Một công cụ triệu hồi hỏng? Một con quái vật lạc loài? Hay một thí nghiệm bị bỏ rơi? Không có câu trả lời, nhưng đứng yên đồng nghĩa với việc giao phó số phận cho kẻ khác – và Lumiere thà chết còn hơn để điều đó xảy ra.
Một luồng gió nóng lướt qua, làm áo choàng của vị vua trẻ phần phật. Hắn vẫn bất động, không khinh miệt, không sợ hãi, chỉ quan sát – ánh mắt của một kẻ đang cân đo giá trị của thứ trước mặt. Lumiere nhận ra: đây không phải một vị vua bộc phát cảm xúc. Hắn là một nhà chiến lược, giống anh. Và trong khoảnh khắc ấy, Lumiere quyết định: nếu không thể hiểu thế giới này, anh sẽ buộc nó phải hiểu anh.
Cơ thể anh đã ổn định, từng khớp xương vào đúng vị trí, dù trái tim vẫn đập loạn nhịp. Anh bước đi. Một bước. Hai bước. Tiếng giày chạm đá vang lên như nhịp trống, cắt ngang sự im lặng căng thẳng của quảng trường. Đám đông rít lên, lính siết chặt vũ khí, một tên bước tới nửa bước nhưng khựng lại khi thấy anh không có ý đe dọa. Anh giữ vai thả lỏng, tay hạ thấp, nhưng ánh mắt – ánh mắt của anh sáng rực, không thân thiện, mà là một lời cảnh báo không lời: “Đừng thử ta.”
Lumiere tiến về phía ngai vàng, không nhanh, không chậm. Không cúi đầu – cúi đầu là đầu hàng. Không ngẩng cằm – ngẩng cằm là khiêu khích. Chỉ đi, với sự tự tin của một người đã đánh mất tất cả nhưng vẫn giữ được ý chí.
Còn mười bước, Lumiere dừng lại. Anh không biết cách chào hỏi trong văn hóa này, không biết nghi thức triều đình, không có từ ngữ để nói. Nhưng anh có thứ mà không thực tại nào có thể xóa bỏ: sự bất khuất. Anh giơ tay phải, nắm thành đấm, đặt lên ngực trái – một nghi thức của chiến binh Atheria, không phải lời xin phép, không phải sự phục tùng, mà là một lời tuyên bố:
“Tôi ở đây. Và tôi không quỳ.”
Đám đông lập tức bùng nổ, tiếng rít như vải bị xé toạc. Lính động đậy, một tên vung tay ra hiệu, nhưng không ai dám tiến tới. Lumiere đứng thẳng, không nhúc nhích, không phản kháng, cũng không chạy trốn. Anh nhìn thẳng vào vị vua trẻ, ánh mắt khóa chặt, như thể đang nói:
“Ngươi muốn gì từ ta? Quyết định đi.”
Và anh đợi. Không phải như một kẻ bị phán xét, mà như một chiến binh sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì phía trước.


0 Bình luận