Cẩm Nang Tạo Lỗi Trái Tim
Otagira niji・journey
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 1 : Thảo Nguyên - Green Heaven (Normal route)

Chương 03: Lớp trưởng, ăn trưa đi.

0 Bình luận - Độ dài: 3,067 từ - Cập nhật:

Chủ nhật, ngày 03 tháng 02 năm 20xx : Cổng trường

Ánh sáng nhè nhẹ của buổi sớm Chủ Nhật bắt đầu len lỏi qua những tán cây, chiếu lên lớp sương mỏng lấp lánh như kim cương trải khắp con đường tôi đạp xe. Một khung cảnh đẹp đẽ, yên bình, đáng lẽ ra phải khiến lòng người nhẹ nhõm khi lướt qua. Nhưng với tôi thì cái khung cảnh này chỉ là lời nhắc nhở cay đắng rằng ngày nghỉ quý giá của tôi đã chính thức đi tong

Với sự nhất quán và kiên định trong việc không làm thêm ngoài giờ thì cái đống đồ ở căn phòng kia cộng với năng lực của nhân sự hiện có, phải làm hết ngày hôm nay may ra mới xong việc.

Tôi cũng từng cân nhắc đến việc nhờ thêm mấy thằng bạn mình cùng giúp để đẩy nhanh tiến độ. Nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh phải giải thích việc hôm qua tôi đã một mình cùng lớp trưởng trong căn phòng đó suốt buổi chiều, không người giám sát lẫn camera ghi lại... Bạn biết đấy, lũ nam sinh cấp ba sẽ như mấy con khỉ khi biết đồng loại của mình có gì đó mờ ám với người khác giới, lại còn là người nổi tiếng như lớp trưởng nữa, chúng nó sẽ hú hú khẹc khẹc từ cây này sang cây kia và cuối cùng là cả đàn khỉ sẽ ném cho tôi những ánh nhìn căm ghét lẫn tò mò như kiểu tôi là một cá thể “phổi bạn”.

Vô cùng phiền phức, cực kì mệt mỏi với một kẻ như tôi.

Tôi thở dài một cái khi nhìn thấy cổng trường, hơi thở hóa thành làn khói mỏng bay trong không khí hẵng còn se lạnh. Tôi chắc mẩm mình là học sinh duy nhất mò đến trường vào cái giờ kỳ cục này. Nhưng không, hóa ra vẫn còn người khác đến sớm hơn. Cô nàng lớp trưởng với bộ trang phục quần áo jean denim xanh đang tựa lưng vào tường rào bên ngoài trường, đầu cúi xuống như kiểu đang tránh né ánh mắt của mọi người.

Tôi liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại để chắc chắn mình không hề đến muộn. Nhân viên đi làm sau cấp trên thì cũng phiền lắm đấy.

“Tớ tưởng chúng ta hẹn nhau lúc bảy rưỡi chứ? Có chuyện gì mà đến sớm vậy à?”

Giọng tôi vừa dứt, lớp trưởng giật thót như bị điểm danh bất ngờ. Cô nàng ngẩng phắt đầu lên, mái tóc dài khẽ đung đưa theo động tác.

Trong khoảnh khắc, tôi thấy rõ vẻ ngạc nhiên trên gương mặt lớp trưởng. Đôi đồng tử xanh lục bảo mở to, rồi nhanh chóng đảo đi chỗ khác. Cô đưa tay vuốt tóc, nhìn tôi, lại cúi xuống, hai tay bối rối đan vào nhau. Một loạt động tác vụng về khó hiểu kèm theo những tiếng “ậm ừ” khe khẽ xen kẽ.

“Cậu, vẫn còn đau bụng à?” Tôi nghiêng đầu hỏi dò “Nếu vậy thì cứ về đi, việc còn lại để cho mình tự giải quyết cũng được.”

Nếu không có lớp trưởng ở lại thì phương án dùng lũ bạn của tôi sẽ tiết kiệm sức lực và thời gian đi kha khá nhiều. Làm một mạch quá giờ trưa xong còn rủ nhau đi net đến chiều cũng không tệ, coi như bù lại ngày nghỉ này.

“Không.” Vẫn như mọi khi lớp trưởng lại từ chối thành ý của tôi, nhưng lần này giọng nói có chút buồn “Mình để quên thẻ học sinh ở nhà, lại không mặc đồng phục nữa nên không vào trường được. Nếu mình quay về nhà lấy thì sẽ trễ hẹn với cậu, mà không về thì lại không vào được trường.”

Tôi đợi để lớp trưởng trình bày thêm nhưng tất cả lí do hình như chỉ có vậy, cô nàng nói xong thì im lặng cúi đầu như vừa phạm phải tội lỗi gì to lớn.

“Chỉ… chỉ vậy thôi à?” Tôi hỏi, suýt thì nhăn mặt. Làm thế trước mặt cấp trên không khôn ngoan chút nào.

“Ừm.”

“Hôm nay là ngày nghỉ, cứ nói với bác bảo vệ một tiếng là được. Đơn giản ấy mà.”

“Nhưng…” Lớp trưởng ngập ngừng, rồi phản bác một cách nghiêm túc. “Theo quy định nếu không có thẻ học sinh thì không được phép vào trường. Trong sổ tay học sinh của chúng ta có ghi rõ thế.”

Sổ tay gì cơ? Cái thứ đầu năm được đưa cho học sinh mới vào trường đấy hả? Cô nàng đọc hết mấy cái dòng loằng ngoằng trong ấy thật à?

Tôi day sống mũi, suy nghĩ cẩn thận một chút rồi trả lời:

“Cái cậu đang nói là luật chung. Chúng ta đang ở trong trường hợp đặc biệt. Lúc này chỉ cần giải thích rõ cho người có trách nhiệm trông coi trong trường và nhận được sự đồng ý là xong. Luật này cũng có viết trong sổ tay, đúng chứ?”

“Hình như cũng có một đoạn như vậy…” Cô nàng lẩm bẩm nhưng vẫn đầy lưỡng lự hỏi thêm “Cậu chắc chứ?”

“Nó có quan trọng không.” Tôi nhún vai đáp.

“Đi thôi, để tớ nói với bác bảo vệ.”

Tôi hất đầu ra hiệu, rồi lững thững dắt xe đi trước bỏ mặc lớp trưởng đứng đó suy nghĩ. Tuân thủ quy tắc thì không sai, nhưng cứng nhắc bám lấy từng câu chữ lại chỉ làm mọi việc thêm chậm trễ, tự lấy dây buộc mình mà thôi.

“Đợi mình với.”

Tiếng bước chân vội vã vang lên sau lưng tôi. Khuôn viên trường lúc này thật lạ lẫm, chỉ có tiếng tivi trong bốt bảo vệ phát bản tin chào buổi sáng. Bác bảo vệ vẫn đang nhấm nháp trà, khuôn mặt rõ là đang tận hưởng một ngày làm việc nhẹ nhàng. Tôi thì không có cái may mắn ấy.

Việc quên thẻ học sinh của lớp trưởng tưởng to tát lắm, cuối cùng lại nhanh chóng được thông qua do bác bảo vệ vốn dĩ chẳng xa lạ gì với gương mặt nổi bật như cô nàng. Còn tôi thì dù có mang thẻ học sinh nhưng vẫn phải gọi cả chị chủ nhiệm bảo kê nữa thì mới được đi cùng vào trường. Đúng là luật viết ra để lấy lệ của thường dân.

Chỉ đến khi bước vào trong dãy nhà giáo viên, Lớp trưởng mới thở phào một cái, dáng đi cứng đơ như rô-bốt từ cổng vào giờ đã được thay bằng một sự thoải mái hiếm hoi. Nhìn cô nàng thả lỏng vai, tôi không nhịn được mà phì cười.

“Đừng, đừng có cười mình.” Lớp trưởng nói nhỏ.

“Xin lỗi, tại tớ không nghĩ một người như lớp trưởng lại căng thẳng vì mấy cái chuyện cỏn con này.”

“Cỏn con à?” Cô nàng lườm tôi, giọng cao lên một chút “Mình vừa phá quy tắc của nhà trường đấy, đây là chuyện lớn.”

“Không có đâu.” Tôi đáp lại, mở toang cửa phòng ra. “Đây mới là chuyện lớn này!”

Trước mắt vẫn còn một núi đồ ngổn ngang. Chúng tôi liếc nhìn nhau, không cần nói gì thêm mà bắt đầu xắn tay áo lên làm việc. Nhờ kinh nghiệm từ hôm qua nên nhịp độ làm việc của chúng tôi càng trơn tru, ăn ý và nhanh gọn hơn hẳn.

Trạng thái làm việc tập trung cao này khiến thời gian trôi nhanh như tên bắn. Chỉ khi tôi thấy cơ thể bắt đầu rã rời, mở điện thoại ra kiểm tra thì mới sững người, kim đồng hồ đã nhảy quá mốc 12 giờ trưa từ lúc nào.

“Lớp trưởng, đến giờ nghỉ trưa rồi!” Tôi vỗ tay một cái thật to để kéo người đồng đội ra khỏi đống công việc.

Cô nàng ngẩng lên khỏi đống lộn xộn, chớp mắt vài cái định thần rồi khẽ thốt lên.

“Đã trưa rồi sao? Nhanh thật…”

“Đúng thế” Tôi đáp, bóp vai cho đỡ mỏi. “Tiến độ thế này thì thêm khoảng hơn một tiếng nữa là xong việc thôi. Nghỉ ngơi ăn trưa lấy sức đã.”

Tôi tiến lại chỗ ba lô của mình để lấy gói mì tôm và thanh xúc xích. Là ngày nghỉ nên căng tin nhà trường sẽ đóng cửa, hàng quán bên ngoài cũng tương tự như vậy nên nếu không muốn mất thời gian đi xa để mua đồ thì chuẩn bị sẵn ở nhà là phương án tối ưu nhất.

Mà, khoan đã. Hình như sáng nay lớp trưởng không mang túi hay cặp gì thì phải. Tôi liếc sang phía cô nàng, và đúng lúc đó, ánh mắt của cô cũng chạm vào tôi. Cái kiểu nhìn chăm chú đến mức khiến tay tôi khựng lại ngay trên gói mì. Hai đứa đứng hình nhìn nhau thêm vài giây.

“Cậu, ừm, không mang đồ ăn à?” Tôi nuốt khan rồi hỏi.

“Không, chúng ta không được phép mang đồ ăn vào trong trường, càng không được ăn ở khu giáo viên.” Cô nàng lắc nhẹ, nhưng hai con mắt không hề rời khỏi tôi.

Ờ ha, cảm ơn rất nhiều vì đã nhắc nhé. Tôi thả gói mì trở lại trong ba lô và cầm chai nước lên tu một hơi dài để che giấu chút khó chịu đang len lỏi trong lòng. Dù sao cũng sắp xong việc rồi, thể hiện một chút thái độ chắc cũng không ảnh hưởng gì đến tiến độ nữa đâu nhỉ.

Ngẫm nghĩ một lúc, tôi lấy thêm một chai nước khác từ ba lô, bước lại gần và đưa cho cô nàng. “Vậy, ý cậu là giờ cả hai chúng ta sẽ nhịn đói để làm cho xong ha?”

“Thì… chúng ta có thể ra ngoài ăn cũng được.” Lớp trưởng đáp, nhận lấy chai nước từ tay tôi. Không chút do dự, cô nàng mở nắp và uống ngay.

Cứng nhắc, thiếu linh hoạt nhưng lại có phần ngây thơ đến lạ. Tôi sẽ bán cậu sang trung quốc nếu cậu cứ bất cẩn với người lạ ở một nơi vắng người như thế này đấy.

“Hôm nay là ngày nghỉ, ở bên ngoài bây giờ may ra còn mấy bà bán bánh kẹo cho cậu thôi.” Tôi uống thêm một ngụm nước nữa. Thứ tôi cần là giọng trầm ấm và nhẹ nhàng.

Tôi ngồi xuống, dối diện tầm mắt, khoảng cách vừa đủ để tạo thành một không gian kín cho một cuộc trò chuyện. dây thanh quản của tôi rung nhẹ:

“Nghe này, tớ ở đây không phải để tranh luận hay tuân theo mấy cái quy định được thiết lập cho những ngày học bình thường. Hôm nay là Chủ nhật, không có ai ở đây nấu ăn cho chúng ta, việc tớ ăn ở đây cũng chẳng ảnh hưởng đến ai, chuẩn mực đã không còn phù hợp vậy thì sao tớ phải nhất quyết theo nó.”

“Mình…” Lớp trưởng định phản bác, nhưng rồi khựng lại, giọng nhỏ dần, tiu ngỉu. “Mình không có ý… Mình chỉ, tuân thủ theo quy định thôi.”

Cô nàng cắn nhẹ môi dưới, hai tay ôm lấy chai nước uống. Hàng lông mi khẽ run cùng với gò má ửng hồng dưới ánh sáng mờ nhạt của căn phòng khiến cái sự vô lý của lớp trưởng lẫn sự khó chịu của tôi bỗng chốc chẳng còn ý nghĩa gì. Mọi lí luận logic lẫn vài câu móc mỉa tôi chuẩn bị nói cũng bay sạch.

Tôi chỉ còn biết gãi đầu và thở dài. “Tớ hiểu cậu sợ việc vi phạm quy định, nhưng điều đó không có nghĩa là tớ sẽ không chịu đói để làm việc tiếp. Thế nên cậu có hai lựa chọn. Một là chúng ta sẽ cùng phe với nhau, ăn mấy thứ trong ba lô của tớ. Hai là…”

“Mình chọn một.” Lớp trưởng cắt lời tôi.

Giọng cô nàng dứt khoát khiến tôi ngẩn cả người, và một lần nữa lại không phải thứ tôi mong đợi. Tôi muốn lớp trưởng chọn số hai cơ, vì trong ba lô của tôi chỉ có hai gói mì tôm và một thanh xúc xích thôi. Làm sao mà đủ cho cả hai người chứ?

“À… cậu không cần phải ép mình thế đâu. Cậu có thể ra ngoài ăn. Nếu có chuyện gì, một mình tớ chịu trách nhiệm là được.” Tôi vội nói, vỗ ngực đầy chính trực. Hoàn toàn không phải vì tiếc gói mì tôm đâu nhé.

“Không.” Cô nàng lắc đầu, cũng đặt tay lên ngực nói với sự chính trực hơn hẳn tôi “Chúng ta là một đội, chúng ta giống nhau mà. Nếu cậu đã quyết định thì mình cũng sẽ ủng hộ đến cùng.”

Tôi có cảm giác mình cần tránh xa thứ ánh sáng chính nghĩa đang tỏa ra từ người con gái này, nếu không tâm hồn tôi sẽ bị thanh tẩy mất. Lớp trưởng phủi quần, đứng lên rồi chìa tay ra với tôi, ánh mắt sáng rực đầy quyết tâm. Lại nữa rồi, cô nàng này thực sự không hề cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với tôi sao? Như này là quá thân thiết rồi.

Tôi nhìn bàn tay đang chìa ra đó, rồi lồm cồm tự đứng dậy, cố tình không nắm lấy tay cô nàng. Khoé mắt tôi lén quan sát phản ứng của lớp trưởng. Một thoáng biểu hiện thất vọng rõ ràng lướt qua gương mặt, như thể cô nàng thực sự mong tôi nắm lấy tay mình. Tại sao lại là thất vọng? Cô nàng thực sự muốn nắm lấy tay tôi thật sao? Cô nàng không hề nói dối sao?

“Nhưng, chúng ta sẽ úp mì thế nào đây? Đừng nói cậu mang cả nồi đi theo đấy nhé.” Lớp trưởng chuyển chủ đề, nghiêng đầu tò mò nhìn vào ba lô của tôi.

Làm gì có, tôi chỉ đơn giản là định ăn sống hai gói mì đó mà thôi. Nuốt vào trong bụng rồi làm mấy ngụm nước để nó nở ra là vừa. Nhưng bây giờ đúng là phải úp mì ăn thật, nếu không thì sẽ không đủ cho cả hai. Rồi lấy đâu ra nước nóng, nồi đun hay bát đũa đây?

Nếu là bình thường trong lớp học thì đúng là bó tay, nhưng hiện giờ chúng tôi đang có trong tay cả một kho đồ, hoàn toàn có thể tận dụng được. Tôi mỉm cười trả lời lớp trưởng:

“Cậu biết không? Tớ đã luôn muốn thử đun nước luộc mì từ mấy cái cốc thí nghiệm rồi đấy!”

Lớp trưởng tròn mắt nhìn tôi một chút rồi gật đầu hiểu ý. Chỉ vài phút sau, chúng tôi đã tập hợp đủ “bộ công cụ nấu mì” từ hộp đồ thí nghiệm hóa học: đèn cồn, mấy cái cốc thủy tinh chịu nhiệt, có cả một hộp đũa thủy tinh mới cứng. Nhưng vấn đề nghiêm trọng là lục lọi khắp các ngăn kéo mà vẫn không tìm thấy bật lửa hay diêm để đốt đèn cồn. Kế hoạch sẽ phá sản trong trứng nếu mà thiếu yếu tố quan trong nhất này.

Đang lúc gãi đầu gãi tai, Lớp trưởng đột nhiên hớn hở chạy lại, tay cầm một lọ hóa chất có nhãn KMnO₄, ánh mắt lấp lánh như vừa phát hiện ra kho báu.

“Tìm thấy rồi, thứ này có thể tạo lửa đấy.”

Đúng là có ăn có học. Lớp trưởng trình diễn cho tôi xem một phản ứng hóa học đáng kinh ngạc khi trộn một chút dung dịch trông như nước lọc với nhãn H₂SO₄ và lọ bột tím kia, khuấy một chút thì hỗn hợp đổi sang màu xanh sẫm. Cô nhúng một mẩu bông gòn nhỏ vào, chỉ thoáng chốc nó đã tự bốc cháy. Tôi há hốc miệng, nhìn cảnh tượng ấy như vừa thấy phép màu.

“Đây là phản ứng giữa axit sulfuric và thuốc tím” Cô nàng giảng giải trong khi kẹp cái mẩu bông gòn ấy đưa lên đèn cồn. “Phản ứng sẽ tạo ra Mn₂O₇. Chất này oxy hóa cực mạnh, rất dễ phân hủy và bốc cháy khi tiếp xúc với chất hữu cơ.”

“Thần kì thật.” tôi chỉ có thể thán phục vỗ tay “Không hổ danh lớp trưởng lớp A. Ai bảo môn hóa không áp dụng vào đời sống được chứ, lớp trưởng lớp tôi đã giúp tôi châm nước luộc mì được rồi này!”

Cô nàng đỏ mặt, lườm tôi một cái nhưng cũng không giấu được vẻ tự hào. Hai đứa nhìn cái hai cốc thủy tinh đang sủi bọt dần trên ngọn lửa bừng bừng. Ở bên cạnh, Cô nàng còn cẩn thận đặt thêm nhiệt kế để đo chính xác nhiệt độ, đúng chuẩn phong cách của một lớp trưởng không bao giờ làm gì nửa vời.

“Cậu không hối hận đấy chứ? khi mà nước đủ 80 độ là chúng ta chính thức vi phạm quy định đấy. Bây giờ chạy đi hẵng còn kịp.” Tôi cắt hai gói mì tôm ra và bọc nó lên cốc thủy tinh khác, tất cả đã sẵn sàng chờ nước sôi.

“Mình sẽ không bao giờ hối hận. Ít nhất là…”

“Là?”

“Là cho đến khi được ăn xong món mì này đã“ Cô nàng đáp, giọng đùa cợt nhưng vẫn giữ được vẻ nghiêm túc đặc trưng “Nếu không ngon thì mình sẽ đổ hết tội lên đầu cậu!”

Nói rồi cô nàng tự bật cười, âm thanh nhẹ nhàng như tiếng chuông gió. Nụ cười ấy rạng rỡ, xen lẫn chút tinh nghịch hiếm hoi. Sự kiều diễm này khiến tôi chỉ có thể lặng yên mà nhìn ngắm.

Không ngờ còn biết cả đùa cợt nữa, con người này cũng thú vị đấy. Tôi gật đầu đáp lại:

“Tớ sẽ cố gắng hết sức. Nhưng món ăn vì tính mạng của tớ ở trường mà chỉ là mì tôm pha nước nóng thì giám khảo cũng làm khó quá rồi.”

Nhiệt kế cho thấy nước đã đạt 80 độ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận