Arc 1 : Thảo Nguyên - Green Heaven (Normal route)
Chương 02: Lớp trưởng hỏi gì lạ vậy?
0 Bình luận - Độ dài: 3,673 từ - Cập nhật:
Thứ Bảy, Ngày 02 Tháng 02 năm 20xx : Công việc
“Cậu còn đang mệt nữa mà, cố làm mấy việc nặng nhọc này làm gì chứ?”
Lần thứ ba tôi lặp lại lời gợi ý. Nhưng cô nàng còn chẳng thèm mở mồm đáp lại nữa, chỉ lắc đầu một cái. Rút cục chị chủ nhiệm đã hứa gì với lớp trưởng mà cô nàng này cứ khăng khăng đòi ở lại đây một mình với tôi vậy.
“Vậy ý cậu là hai chúng ta sẽ bỏ cả buổi học chiều nay và ngày mai để dọn dẹp hết đống này thật à?”
Lớp trưởng ngẩn ra một chút rồi gật đầu cái rụp, cứng nhắc tựa như một con robot. À không, phải là robot phiên bản cao cấp với ngoại hình xinh đẹp nhưng ở chế độ im lặng.
…. Tuyệt vời thật! Công việc đã nhiều mà nhân sự thì thiếu, sếp giao việc xong rồi bỏ mặc nhân viên, có một người làm cùng thì không có thái độ hợp tác nữa. Lần này không đòi được lương gấp ba nữa thì không phải là tôi rồi.
“Thôi được rồi, nếu cậu đã quyết tâm như vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu làm việc.” Tôi thở dài rồi đổi giọng nghiêm túc. Dù gì tôi cũng chẳng phải kiểu người thích ép buộc ai đó. Người đồng hành này đã muốn vậy, thì tốt nhất là tìm cách sống sót cùng họ hơn là tranh cãi.
Sau khi lật mở hết những món đồ cũ lỉnh kỉnh này ra và quan sát kĩ một lượt. Tôi chế tạm hai cái xe đẩy hàng bằng cách lấy hai chiếc ghế có bánh xe và một cái sọt nhựa đặt ở giữa, buộc cố định tất cả lại với nhau.
Không có nhân lực thì bắt buộc phải có dụng cụ thay thế, Tôi còn phải tính đến việc người làm cùng này đang không được khỏe nữa, nếu lớp trưởng mà lăn đùng ra như vừa nãy thì công việc sẽ càng bị dồn ứ lại và mất nhiều thời gian hơn.
“Lớp trưởng, giờ cậu cứ sắp xếp đồ vào trong hai cái sọt nhựa này, tớ sẽ vận chuyển chúng sang bên phòng bên kia. Cứ làm đi, tớ đi tìm thêm mấy đồ dọn dẹp với sang phòng bên kia xem chỗ ấy còn trống nhiều không đã.”
“Lần sau nói tên mình là được. Cứ lớp trưởng, lớp trưởng mãi làm gì.” Thay vì gật và lắc trước đề nghị của tôi thì lớp trưởng lại mở mồm nói một thứ chả liên quan gì đến công việc.
Cái gì vậy? Nữ sinh cấp ba ai cũng thế này à?
“Hay, cậu không biết tên mình?”
Cô nàng nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt lạnh đến mức tôi có cảm giác chỉ cần trả lời sai thôi là cô ấy sẽ chồm tới mà bóp cổ tôi ngay lập tức.
“Cậu là… Thảo Nguyên.”
Tôi nuốt nước bọt ngay khi câu trả lời vuột ra khỏi miệng. Đó là cái tên thằng bạn tôi nhắc đi nhắc lại với sự ngưỡng mộ cao nên tôi không thể quên nhanh vậy được… Nhưng biểu hiện trên khuôn mặt lớp trưởng vốn đã khó chịu giờ xen lẫn cả sự thất vọng làm tôi chột dạ theo.
“Tớ, tớ nói sai à? Xin lỗi nhé! Tớ không giỏi nhớ tên người cho lắm.”
“Không, không sai gì cả.” Lớp trưởng trả lời với giọng đều đều, rồi lẳng lặng cúi xuống bắt đầu việc phân loại đồ và đặt vào sọt nhựa, để mặc tôi với cái mặt nghệt ra như ngỗng ỉa.
Không sai thì sao lại phản ứng kiểu như vậy? Chẳng lẽ cô nàng ghét việc tên mình được tôi nói ra đến thế à? Nếu vậy thì yêu cầu gọi bằng tên làm gì nữa??
Tôi gãi đầu đứng nhìn lớp trưởng thêm một lúc, nhưng cô nàng chẳng buồn ngẩng đầu lên đáp trả. Càng phân tích người này thì càng rối não nên tôi quyết định bỏ cuộc mà lỉnh sang phòng bên. Sau công việc lần này, tốt nhất là giữ khoảng cách tối thiểu 50cm, theo quy định an toàn khi tiếp xúc với động vật lạ.
May mắn cho tôi, dù tính tình có phần kì quặc và khó hiểu nhưng trong công việc lớp trưởng lại thể hiện rất tốt. Cô nàng chăm chỉ, cẩn thận, và chẳng kêu ca một lời nào dù trời trưa bắt đầu nóng dần, tôi còn phải mua sẵn chai nước để bên cạnh lớp trưởng đề phòng bất trắc.
Hai chúng tôi cứ thế im lặng phối hợp nhịp nhàng với một người sắp xếp và một người vận chuyển sang phòng bên kia. Tôi rất thích sự chuyên nghiệp như này, chỉ có tiếng sột soạt của giấy tờ và những âm thanh lạch cạch của đồ đạc vang lên trong căn phòng. Thỉnh thoảng, tôi sẽ liếc sang xem người “đồng đội” này có còn đủ sức theo kịp nhịp làm việc của tôi hay không.
Nhưng càng quan sát, tôi càng nhận ra một điều: Cùng một điều kiện làm việc, mà hiệu ứng hình ảnh của chúng tôi lại khác nhau một trời một vực. Tôi trông chẳng khác gì một con tinh tinh bị nhúng nước với mái tóc rối đang bết lại với nhau, người thì nhớp nháp mồ hôi. Còn cô nàng này thì vẫn như thiên nga trên mặt nước. Từng ngón tay mảnh mai khẽ lướt qua những món đồ, phân loại chúng rồi mới đặt vào sọt. Đôi mắt to tròn tập trung cao độ, thi thoảng lại nheo lại một chút. Khuôn miệng anh đào thỉnh thoảng hơi mím lại, hòa cùng với những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt, tạo nên một vẻ đẹp vừa thanh lịch, vừa tràn đầy sức sống.
Nếu có nhiếp ảnh gia nào chụp được khung cảnh này, chắc chắn nó sẽ được in làm poster thể loại cổ động kiểu “Lao động là vinh quang” ấy.
“Mà… Cậu đang làm gì thế?”
Quan sát kĩ quá nên giờ tôi mới nhận ra lớp trưởng đã dừng việc phân loại đồ đạc được một lúc rồi. Cô nàng nhìn thêm một lúc rồi đứng dậy, đưa món đồ trong tay mình cho tôi.
Thứ khiến công việc dừng lại là một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật trông khá bắt mắt được phủ màu nâu đỏ nhạt. Phía trên nắp, ngoài họa tiết viền ra có khắc một dòng chữ viết tay “Gửi tặng Lan”. Hộp gỗ bị khóa lại bởi một cái ổ khóa màu đồng thau sáng loáng, không có lỗ chìa khóa mà bên hông của khóa lại có bốn đĩa xoay khắc số từ 0 đến 9.
Tôi biết loại ổ khóa này, tên của nó là khóa số. Một thứ khá thú vị khi ta xoay mấy cái đĩa này để nó phát ra tiếng kêu lạch cạch trên ngón tay, và nếu xoay đúng mật khẩu thì cái đĩa sẽ hơi khựng lại một chút. Nếu cảm nhận của tay đủ tốt, ta hoàn toàn có thể tự mò ra mà không cần biết mật khẩu cũng được.
“Đây là ổ khóa mã số.” Lớp trưởng giới thiệu với tôi khi thấy tôi cứ mân mê cái ổ khóa đó một cách hăng say. “Ở đáy hộp còn có chữ nữa đấy.”
Tôi lật mặt dưới của hộp gỗ lại, đúng là nó có khắc một bài thơ cũng giống chữ viết tay ở trên nắp, viết rất đẹp, nét đậm nét nhạt y như trong mấy quyển luyện chính tả thời tiểu học.
“Một sớm mai dịu dàng nắng trải,
Dáng ai về bóng lối thân quen.
Lời chưa nói, gửi lại trong gió,
In sâu vào ký ức không tên.
MMV”
Thơ với chả thẩn. Cái trò đánh đố này dễ là kiệt tác của một ông anh khóa trên nào đó làm lúc sắp ra trường lắm. Tôi trả hộp lại cho lớp trưởng rồi hỏi:
“Cậu muốn mở nó ra à? Nhưng đây là đồ cá nhân đấy.”
“Dương không thấy tiếc cho cái hộp à?”
Ờ… Rồi, rồi, công việc bù đầu làm tôi quên khuấy mất lớp trưởng lớp tôi kì quặc thế nào rồi.
“Chiếc hộp được làm cẩn thận và đẹp đến thế này. Câu thơ, chữ viết cũng đầy thành ý như này… Vậy mà người nhận lại quên bẵng nó đi, thất lạc cũng chẳng cần tìm về, cứ vậy mà để nó phủ bụi ở nơi này…” Lớp trưởng cụp mắt, ngón tay trỏ vẽ những đường nét vô nghĩa lên trên hộp gỗ. Trông cô nàng buồn man mác như kiểu chính mình là người tặng món đồ này vậy.
Nhưng, lớp trưởng à, cậu nghĩ sâu xa quá rồi. Chắc gì người nhận đã muốn mở nó ra, biết đâu nhận xong thấy phiền phức quá nên chị Lan mới vứt quách nó ở đây?
Tất nhiên là tôi chẳng dám nói ra mấy câu đó lúc này, không khí đang bị kéo trầm xuống nặng nề như này, nói ra có khi cô nàng sẽ lao tới bóp cổ tôi thật thì toi.
“Vậy thì, mở nó ra đi. Cho chiếc hộp này hoàn thành nhiệm vụ của nó!” Không chặn được thì tôi tát nước theo mưa luôn. Thôi thì anh làm ra cái này cũng không thấy phiền đâu nhỉ? Đằng nào chị Lan cũng đá ông anh như một quả bóng rồi mà.
Lớp trưởng im lặng lưỡng lự, một hồi lâu sau mới gật đầu nhẹ một cái, nếu không phải tôi vẫn đang quan sát cô nàng này thì chắc cũng chả nhận ra cái cử chỉ nhỏ xíu đó.
Cô nàng lật ngược hộp lại, lẩm nhẩm nói một tràng với sự suy tư:
“Bài thơ này có 4 dòng, có lẽ tương ứng mỗi dòng là một mật mã để mở chìa khóa.”
“MMV là gì? Tên của người viết à? Hay đây là gợi ý?”
“MMV viết hoa hết như này có thể là số La mã. Là 2005.” Lớp trưởng nhanh chóng tìm được hướng đi gần đúng. Tất nhiên, sau khi xoay số xong thì ổ khóa vẫn không nhúc nhích gì.
Tôi không muốn cả hai mất nhiều thời gian vào cái hộp bị ruồng bỏ này, công việc dọn dẹp đang bị dồn ứ lại rồi. Đành chỉ tay vào chữ “Lời” trong bài thơ, tỏ vẻ ngạc nhiên gợi ý:
“Lớp trưởng, nhìn này! Chữ L hoa ở bài thơ này khác với chữ L ở mặt trước thì phải.”
“Vậy sao.” Cô nàng lật lại nhìn vào chữ “Lan”. Chữ L ở đó được viết theo mẫu chữ quốc ngữ chuẩn với nét thanh, nét đậm rất đẹp.
“Cậu thấy có lạ không? Rõ ràng là người viết có thể viết hoa theo kiểu quốc ngữ được mà ở bài thơ này thì toàn bộ chữ hoa đều theo cách viết tối giản kiểu nước ngoài, nhưng đến chữ thường thì lại trở về cách viết quốc ngữ. Kể cả chữ MMV in hoa kia cũng y như vậy.”
“A….Hiểu rồi!” Cô nàng reo lên ngay lập tức, đôi mắt sáng lên. “Vậy là 1551!”
Thông minh thật. Chỉ một câu nhắc nhỏ mà cô nàng đã nhanh chóng nắm bắt được ý tưởng. Lớp trưởng xoay các đĩa số, và một tiếng “click” nhẹ vang lên.
Nhưng không có gì xảy ra cả, lớp trưởng nhíu mày, mím môi chặt lại. Tôi cũng giật mình, vội đưa tay vào ổ khóa giật thử một cái, nó lúc này mới bật chốt ra.
“Ổ khóa để lâu quá nên khô dầu, bị kẹt thôi.” Tôi nói, lắc đầu cười, lớp trưởng cũng nhìn vào ổ khóa mà mỉm cười theo tôi.
Nếu bạn đang tự hỏi sao tôi có thể tự tin vào phán đoán của mình đến thế thì thật ra ngay từ ban đầu tôi đã mò được hai số đầu tiên rồi, từ đó làm cơ sở mà phân tích được đáp án thôi. M - D - L - I tương ứng với số La mã là 1551 cũng giống như MMV chính là 2005, chắc là năm kết thúc cấp ba của anh trai này.
“Mở ra thôi nào, lớp trưởng.” Lúc đầu tôi chẳng quan tâm đến trò này đâu, nhưng giờ khi thấy sự háo hức lấp lánh của lớp trưởng thì tôi cũng có chút tò mò rồi. Rút cục anh giai đỉnh cao đến cỡ nào mà chị Lan lại phải vứt cả món đồ lưu niệm ấn tượng trong kho đồ cũ này chứ.
“Lại là lớp trưởng, mình có tên mà.”
Tôi vô thức đưa mắt lên nhìn lớp trưởng. Không còn cái giọng đều đều, máy móc như lúc trước nữa. Lần này cô nàng nói có sắc thái cảm xúc hơn hẳn, thậm chí có cảm giác của sự nhõng nhẽo mơn man bên tai.
Đầu của lớp trưởng vẫn cúi xuống nhìn hộp gỗ, đôi mắt chỉ thoáng ngước lên một chút rồi vội vã cụp xuống. Bấy giờ tôi mới nhận ra, hai đứa đang đứng sát nhau như thế nào. Tôi thậm chí có thể nhìn rõ cả hàng lông mi cong dài, rung nhè nhẹ theo từng chuyển động đảo qua lại của mắt. Rõ là cô nàng đang tỏ ra bồn chồn.
“Gọi mình là Thảo đi.” Lớp trưởng thì thầm. Giọng nhỏ xíu đầy mê hoặc.
Cái tình huống lãng mạn này đủ để bất kì nam sinh nào trường tôi tim đập như trống bỏi, gào rú như chó sói đói, miệng thì thè lưỡi chảy nước dãi và đầu thì gật lia lịa.
Tôi cũng vậy, tim tôi đang đập rộn lên và hai hàng lông mày thì xô lại với nhau rồi. Tôi vội vã đảo mắt nhìn xung quanh một lượt để tìm mấy cái camera giấu kín hay bóng dáng của đám học sinh nào đó đang núp sau mấy cái bờ tường.
Đây là trò đùa kiểu gì vậy?
Tôi sống đủ lâu để tin rằng bản thân mình là một người không thể gây thiện cảm cho bất kì ai nếu lần đầu gặp mặt. Từ khi có nhận thức đến nay, trừ những người quan trọng thân thuộc tôi ra, số người bằng tuổi có hứng thú với tôi là không, một số không tròn trĩnh.
Vậy mà giờ lại có một cô bạn cùng tuổi xinh đẹp, khẩn khoản đề nghị đến hai lần bảo tôi gọi tên cậu ta. Cho thêm tiền thì tôi mới tin đây là sự thật. Chỉ là, lúc này tôi không có bằng chứng cụ thể nên tôi vẫn phải giữ lịch sự theo phép thường.
“Hiểu rồi, lần sau tớ không gọi cậu là lớp trưởng là được ấy gì.” Tôi trả lời rồi lùi lại giữ khoảng cách an toàn “Cậu mau mở hộp ra đi, sắp đến giờ về rồi đấy! Cứ đứng đây rồi không kịp làm xong đâu.”
Lớp trưởng lặng người. Lần này, cô ấy im lặng lâu hơn hẳn những lần trước. Sau một hồi, cô mới từ từ tháo ổ khóa ra, động tác trở lại cứng nhắc như mọi khi.
Nắp của chiếc hộp gỗ cuối cùng cũng được mở ra sau rất nhiều năm bị bỏ xó, một loạt âm thanh trong trẻo đều đặn như tiếng piano được phát lên giữa không gian yên tĩnh.
“Đây là… hộp nhạc à?” Lớp trưởng tỏ vẻ ngạc nhiên, chăm chú nhìn vào trong hộp gỗ. “Lần đầu tiên mình thấy thứ này đấy! ”
Phía bên trong hộp được ngăn ra một khoang nhỏ chứa cỗ máy nhỏ. Một trục kim loại với các nốt nhỏ li ti đang xoay tròn đẩy những thanh thép lên tạo thành giai điệu. Nhưng nó chỉ xoay được một lúc rồi dừng lại.
“Chết!” Lớp trưởng lúng túng, sau đó nhìn về phía tôi cầu cứu “Mình làm hỏng nó mất rồi!”
“Không phải đâu, cái này chạy bằng dây cót mà.”
Rút cục tôi vẫn phải đứng sát lại lớp trưởng, lấy tay vặn hộ cái dây cót. Tiếng nhạc lại vang lên, lần này dài hơn, rõ ràng hơn. Cả hai chúng tôi cùng đứng lặng để lắng nghe.
“Âm thanh nghe dễ chịu thật. Nghe cũng quen thuộc nữa.” Lớp trưởng khẽ nói.
“Ừm, đây là bài Carrying You nổi tiếng trong phim Lâu đài trên không Laputa ấy.” Tôi đáp.
“Laputa?”
“Phim hoạt hình đầu tiên của Ghibli ấy… Mà, đừng để tâm. Cứ tận hưởng đi.”
Thứ đó phải mấy người thích xem hoạt hình với đọc truyện tranh như tôi mới hiểu được, người thường như lớp trưởng có giải thích cũng vô nghĩa.
“Nghe thêm một lần nữa đi.”
“Rồi, rồi”
Trong khi lớp trưởng bắt đầu ngâm nga theo nhịp, tôi đành xem những thứ còn lại trong chiếc hộp. Ngoài dự đoán của tôi, chủ nhân của chiếc hộp này không phải là một ông anh khóa trên nào đó mà lại là một chị gái. Có một bức ảnh nhỏ chụp hai cô gái mặc áo dài trắng nắm tay nhau cười xòa dưới gốc phượng lớn nhất trường tôi. Phía sau tấm ảnh có dòng chữ “Mai Mỹ Vân, Phạm Ngọc Lan - 2005” Ngoài ra còn hai bức thư gấp lại, hai cái huy hiệu đoàn, và một chiếc vòng đá nhỏ.
“Có vẻ như đây không phải là do người nhận quên mất, mà đúng là bị thất lạc rồi.” Tôi đưa ra kết luận cuối cùng. Dựa trên ảnh và những món đồ để lại, chẳng có lý do gì mà chị Lan vứt bỏ thứ này được.
“May thật đấy nhỉ, hóa ra họ không hề quên nhau.” Lớp trưởng cũng mỉm cười, ánh mắt dịu lại khi nhìn vào bức ảnh, rồi cô nàng quay phắt sang nhìn tôi hỏi:
“Dương thì sao? Cậu có cảm thấy việc quên mất một người bạn thân mà chẳng mảy may để ý đến, chẳng phải hơi quá dễ dàng và tàn nhẫn sao?”
Lại nữa rồi! Có chuyện quái quỷ gì với cô nàng này vậy. Tôi biết là cậu đẹp thì cậu có nhiều đặc quyền rồi, nhưng có nhất thiết phải nhảy cóc chủ đề nói chuyện vậy không? Chỉ mới ba tiếng trước, tôi còn chẳng biết cậu là ai ngoài cái tên ra mà giờ cậu lại hỏi một câu đậm tính triết lý như thể chúng ta thân thiết với nhau lắm vậy.
Bên ngoài, tiếng trống trường vang lên báo hiệu tiết học cuối cùng đã kết thúc. Nhưng lớp trưởng vẫn không chịu rời mắt, ánh nhìn kiên định bắt buộc tôi phải trả lời.
“Tớ chịu…” Tôi nhún vai, lắc đầu. “Tớ không có nhiều bạn đến mức có thể quên dễ dàng một ai đó nên là tớ không biết phải trả lời thế nào đâu.”
“Nhưng nếu cậu quên thật thì sao?” Cô nàng đột ngột nghiêng người về phía tôi, động tác nhanh đến mức khiến tôi giật mình lùi lại một bước.
Hỏi kiểu gì mà dí ác thế? Đang hỏi về một người bạn khác của cậu ta à?
“Vậy thì, có hai trường hợp xảy ra” Tôi đưa một ngón tay lên “Một là, cậu không phải bạn thân với người ta như cậu tưởng.”
Cô nàng lập tức chau mày, ánh mắt tối sầm lại, sát khí bùng lên dữ dội khi nghe tôi nói. Hóa ra bình thường vẫn là phiên bản “lạnh” nhẹ nhàng của lớp trưởng, vẫn còn có thể nâng thêm được vài tầng nữa.
“Hai là…” Tôi vội vàng giơ hai ngón tay lên “Có sự cố phát sinh ngoài ý muốn.”
Sát khí đột ngột tan biến, lớp trưởng nghiêng đầu, chớp mắt đầy vẻ ngây thơ nhìn tôi. Loạt biểu cảm này thực sự mãn nhãn đối với người chứng kiến.
“Sự cố sao?” Cô nàng hỏi.
“Ừm…” Tôi hắng giọng, lùi lại thêm bước nữa để tránh nhìn vào khuôn mặt háo hức chờ đợi tôi nói này. “Thì nhiều kiểu lắm, chấn thương não do va đập chẳng hạn, bệnh Alzheimer chẳng hạn, bị sốc tâm lý hay là bị tổ chức ngầm nào đó tiêm thuốc tẩy não…”
Bạn đừng đòi hỏi gì ở một thằng chỉ xem phim như tôi, bịa ra được từng ấy lí do là đã tốt lắm rồi, tôi còn đang định chém thêm là có thể bị ông pháp sư quyền năng nào đó chơi thần chú Runes of Kof-Kol nữa đấy mà kịp ngậm miệng lại.
“Tổ chức ngầm… cũng có lí lắm.” Lớp trưởng lầm bầm trong miệng. Mặt cô nàng đã trắng giờ lại càng tái mét ra khi nghe mấy cái lí do của tôi.
Cơ mà sao lại chọn vụ tổ chức ngầm?? mấy cái kia nghe còn có tính thực tiễn hơn mà? Hay do tôi nhà quê mà không biết hiện giờ đã có tổ chức ngầm nào đó phát triển được cả thuốc gây mất trí nhớ rồi! Liệu có phải cùng hội với mấy cha chế thuốc teo nhỏ không đấy?
“Thôi được rồi!” Tôi vỗ tay kết thúc sư ưu tư đang phủ đầy mặt lớp trưởng. Trống trường đã đánh cách đây mười phút rồi đó, cậu có thể không để ý nhưng tôi thì có, hết giờ làm rồi! hãy tha cho con culi này đi.
“Mai chúng ta sẽ tiếp tục làm việc. Còn giờ thì phải về thôi!”
Tôi cao giọng nói với lớp trưởng, riêng việc này thì không thể thương lượng với tôi được đâu.


0 Bình luận