“Gì thế này? Sao lại…” - Giọng Băng run rẩy, mang theo nỗi lo tiềm ẩn.
Biểu cảm Nghĩa căng thẳng không kém, nhưng cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể. Anh đặt tay lên vai Băng, trấn an:
“Bình tĩnh đi Băng.”
“Anh xem đi!” - Băng lớn giọng, chỉ tay về phía trước, trong tầm mắt. - “Cô ấy như thế, anh bảo em bình tĩnh làm sao chứ?!”
Quả thật, một cô gái trẻ đang nằm bất động dưới gốc cây, lưng áo rách bươm, để lộ mấy mũi tên gỗ cắm sâu trông đến rợn người. Mái tóc trắng muốt như tơ, óng ả lạ thường, giờ đây bết lại vì dính vào vết thương hở, nhuốm một màu đỏ sẫm. Cô nhắm nghiền mắt, gương mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc.
Băng cắn chặt môi dưới, vội quay mặt đi, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi và cảm giác buồn nôn đang cuộn lên trong lồng ngực. Cô không dám nhìn thẳng vào cảnh tượng đó quá lâu, vì quá đỗi ám ảnh đối với một đứa con gái lần đầu phiêu lưu.
Trái ngược với sự hoảng hốt của Băng, Nghĩa lại tỏ ra điềm tĩnh đến lạ. Anh thận trọng tiến lại gần cô gái lạ mặt, chậm rãi quỳ một gối xuống, cẩn thận đưa ngón tay lên gần mũi cô để kiểm tra hơi thở, sau đó áp hai ngón tay lên mạch cổ. Vài giây im lặng trôi qua, anh khẽ thở phào, quay lại nói với Băng:
“Vẫn còn thở… Nhưng lạ thật, anh không bắt được động mạch.”
Nói đoạn, Nghĩa nhanh chóng gom lá khô xung quanh lại thành một đống dày, rồi lấy tấm tăng trong ba lô trải lên trên, tạo thành một chiếc giường dã chiến tạm thời. Anh cẩn thận xem xét toàn thân cô gái một lượt nữa, rồi nhẹ nhàng nhưng dứt khoát xốc cô lên, đặt nằm ngay ngắn trên lớp lá êm. Thấy vậy, Băng cũng lấy lại bình tĩnh, bước tới, ngồi xổm xuống bên cạnh, lo lắng hỏi:
“Anh cứu cô ấy được không?”
“Anh không chắc.” - Nghĩa lắc đầu, nét mặt lộ rõ vẻ đăm chiêu xen lẫn chút bất lực. - “Kiến thức của anh chỉ đủ sơ cứu thông thường thôi, chưa bao giờ gặp trường hợp thế này. Có điều…”
“Có điều gì cơ?”
Nghĩa không đáp ngay, chìm vào trầm ngâm trong thoáng chốc, và sớm lóe lên một tia quyết đoán. Anh lập tức mở túi y tế nhỏ vẫn luôn đeo bên hông, lấy ra vài cuộn băng gạc trắng tinh và một lọ cồn sát trùng.
Nhanh chóng đeo đôi găng tay y tế vào, động tác Nghĩa có vẻ rất thành thạo, thế nhưng chưa đủ chuyên nghiệp. Sau đó, anh dứt khoát xé toạc phần lưng áo của cô gái, vốn đã khô cứng vì máu và dính chặt vào miệng vết thương, khiến việc xử lý càng thêm khó khăn.
Băng nhận ra ngay sự thay đổi trên gương mặt Nghĩa. Anh trở nên nghiêm nghị lạ thường, không còn chút dấu vết nào của vẻ hóm hỉnh, tinh nghịch thường ngày. Giọng anh trầm hẳn xuống, ẩn chứa một sự kiên định đến lạnh lùng:
“Chỉ cần còn hét được là còn cứu được.”
“Ê…” - Băng nghe qua mà tái mặt, sống lưng lạnh toát, một dự cảm chẳng lành len lỏi trong tâm trí. - “A-Anh định làm gì người ta? Nè! Trả lời em coi!”
Nghĩa vẫn im lặng, dường như không nghe thấy lời Băng. Anh xé cuộn băng gạc thành ba miếng nhỏ, nhúng đẫm cồn sát trùng. Và rồi, không một chút do dự, anh nghiến răng, dùng hết sức lực rút phăng cả ba mũi tên ra khỏi lưng cô gái chỉ trong một lần. Ngay lập tức, anh nhanh tay nhét chặt những miếng gạc tẩm cồn vào sâu trong ba vết thương đang túa máu.
Khoảnh khắc ấy, giữa cánh rừng già vốn tĩnh lặng, một tiếng thét đau đớn thảm thiết vang lên, như muốn xé toạc cả bầu không khí yên bình. Tiếng thét vang vọng, khiến lũ chim đang ẩn mình trong tán lá hoảng sợ, đồng loạt đập cánh bay vút lên trời cao.
“Đ-Đau! Đau quá! Tên khốn nào?”
Cô gái đột ngột mở bừng mắt, đôi con ngươi ánh lên màu đỏ tươi như máu lạ thường, tràn ngập vẻ đau đớn và phẫn nộ tột cùng. Cô điên cuồng giãy giụa, làm Băng giật bắn mình, phản xạ tự nhiên lùi lại mấy bước. Nghĩa dùng sức mạnh ghì chặt cô gái xuống, một tay ấn mạnh những miếng gạc vào vết thương, cố gắng bịt miệng chúng lại, ngăn máu tiếp tục chảy ra.
“Anh…” - Băng hoang mang nhìn Nghĩa, rồi lại nhìn cô gái đang quằn quại vì đau đớn, ngay sau đó liền hiểu ra ý định của anh. - “Ra là vậy… Để em giúp anh!”
Không chút chần chừ, Băng lao tới, dùng hết sức ghì chặt hai vai cô gái xuống đất, giúp Nghĩa cố định nạn nhân để tiếp tục phương pháp cứu chữa có phần tàn bạo này. Bàn tay Nghĩa nhầy nhụa bởi máu, giờ đây dường như không còn chút thương tiếc. Anh nghiến răng, tiếp tục nhồi nhét, ấn sâu những miếng băng gạc tẩm cồn vào những lỗ thủng sâu hoắm do mũi tên để lại.
“Sao máu gì mà lạnh ngắt thế này?” - Nghĩa lẩm bẩm tự hỏi.
Bất chợt, một điều kỳ lạ xảy ra. Chỗ vết thương bỗng nhiên phát ra những tiếng xì xèo, như thịt nướng trên than hồng, một luồng khói đỏ rực bốc lên, mang theo mùi khét xen lẫn tanh nồng. Với sự nhạy bén của mình, Băng nhanh chóng nhận ra điều bất thường.
“Cô gái này, lẽ nào không phải con người?” - Băng nghiêng đầu, lòng đầy nghi hoặc.
Thế nhưng, dường như chỉ có mình cô để ý đến chi tiết dị thường đó. Về phần Nghĩa, vẫn hoàn toàn tập trung vào việc cầm máu, không mảy may để tâm bất cứ điều gì khác xung quanh. Anh tiếp tục công việc một cách máy móc, thậm chí còn ấn sâu cả ngón tay vào trong vết thương để ép chặt miếng gạc, đảm bảo máu ngừng chảy hoàn toàn.
“Đau! Cái quái gì vậy?”
“Hét lớn đấy.” - Nghĩa gật gù, giọng nói có phần nhẹ nhõm. - ‘Cố lên, cô sống rồi.”
Tuy vậy, cơn đau khủng khiếp khiến cô gái vẫn không ngừng giãy giụa. Cố gắng thoát khỏi tay Nghĩa, cô luôn miệng la hét trong đau đớn:
“Đau! Buông ta ra! Nó đau lắm!”
“Điếc tai quá! Câm mồm coi!”
“Á!”
Ngay khi cô gái vừa cố chồm người dậy, một cú đấm mạnh bằng cạnh bàn tay đã giáng thẳng vào thái dương cô. Cú đánh nhanh, gọn và đầy uy lực của Nghĩa khiến cô gái lập tức mềm nhũn, ngất lịm đi.
Băng giật nảy mình trước hành động đột ngột và có phần bạo lực của Nghĩa, cô nhăn mặt, vội lên tiếng:
“Anh nhẹ tay một chút được không? Chữa trị kiểu gì mà lạ vậy?”
“Anh ưu tiên giữ mạng sống, không phải chữa trị.” - Nghĩa đáp gọn, giọng lạnh tanh, không chút cảm xúc. “Còn sống thì mới có cơ hội chữa lành, chết rồi thì mọi nỗ lực đều vô dụng. Đây là cách anh học được từ một người bạn làm quân y, em hiểu rồi chứ?”
Nghe Nghĩa giải thích, Băng nuốt nước bọt, nén nỗi lo âu vào trong. Chứng kiến cách cứu người thực tế đến mức tàn nhẫn này, cô không khỏi rùng mình. Sau một hồi vật lộn căng thẳng, cuối cùng Nghĩa cũng hoàn thành việc cầm máu, khử trùng sơ bộ và băng bó vết thương cho cô gái. Anh đã thành công kéo cô gái từ bờ vực cái chết trở về, dù phương pháp có hơi… Tàn nhẫn.
Thế nhưng, khi mọi thứ tạm lắng xuống, một nỗi lo khác lại dấy lên trong lòng Băng. Cô nắm lấy tay áo Nghĩa, giật nhẹ, hạ thấp giọng, băn khoăn:
“Giờ tính sao? Mang cô ấy theo thì mình chậm bước, mà bỏ lại cũng không xong.”
“Đã lỡ cứu người ta rồi, thì phải làm cho trót chứ biết sao giờ.” - Nghĩa thở dài đáp, không chút đắn đo nào. - “Để anh cõng cô ấy.”
“Không cần đâu, tôi tự đi được.”
Một giọng nói trầm ấm nhưng lại phảng phất âm điệu lạnh lùng, vô cảm, bất ngờ vang lên từ phía sau. Nghĩa và Băng giật mình, đồng loạt quay ngoắt lại. Cô gái tóc trắng tưởng chừng đã ngất lịm, giờ đây đã ngồi thẳng dậy từ lúc nào. Đôi mắt đỏ rực mở to, nhìn thẳng vào họ bằng một ánh nhìn xa cách, lạnh lẽo rợn người đến khó tả.
Đôi mắt đỏ như máu tươi, cùng với cặp răng nanh dài và nhọn, nhô ra khỏi môi dưới, tạo nên một vẻ ngoài khác hẳn người thường. Nếu phải diễn tả, hẳn cô ta phải giống như một loài thú săn mồi nguy hiểm. Gương mặt vẫn trắng bệch như tượng sáp, không chút biểu cảm. Mái tóc trắng muốt buông xõa càng làm tăng thêm vẻ âm u, bí ẩn.
Phản xạ tự nhiên trỗi dậy, Nghĩa ngay lập tức rút con dao găm bên hông ra. Anh cầm ngược chuôi dao, lưỡi dao sắc bén hướng về phía cô gái lạ mặt. Theo bản năng, Nghĩa chắn ngang trước Băng, đẩy cô ra sau lưng mình, vào tư thế phòng thủ vững chắc, sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào.
Đôi mắt anh nheo lại, ánh lên vẻ cảnh giác cao độ, nhìn trực tiếp vào mắt cô gái kia, một cách để kiểm soát tình hình. Rồi anh nghiến răng, gằn giọng hỏi, từng chữ như rít qua kẽ răng nghiến chặt:
“Cô… Là thứ quái quỷ gì vậy?”
Trước thái độ thù địch, đề phòng của Nghĩa, cô gái chỉ khẽ lắc đầu, nhếch mép cười một cách thản nhiên, dường như không hề để tâm đến con dao đang chĩa về phía mình. Cô chậm rãi đứng dậy, ung dung phủi đi lớp bụi bẩn và lá khô còn bám trên quần áo, động tác khoan thai, thanh lịch đến lạ thường. Rồi, cô hạ giọng:
“Nếu tôi có ác ý, trăm người như anh cũng không làm gì được. Nhưng tôi không hại người vô cớ, lại còn là người vừa cứu mình. Và, cảm ơn vì đã cứu tôi nhé, hai vị Giới Du Hồn đáng kính.”
“Giới… Cái gì cơ?” - Băng ló đầu ra từ sau lưng Nghĩa, vẻ mặt tò mò, nhưng vẫn chưa dám bước ra khỏi vòng bảo vệ của anh.
Chợt một màn sương mù màu đỏ thẫm, kỳ dị bao quanh lấy cơ thể cô gái, như một lớp kén ma thuật. Lớp sương từ từ tan biến, để lộ ra bộ quần áo đã được vá lành một cách thần kỳ, không còn một vết rách hay dấu vết của máu. Tiếp đó, một chiếc áo choàng đen tuyền, không biết từ đâu xuất hiện, phủ lên đôi vai thon thả của cô, trải dài xuống tận mắt cá chân.
Cô ấy vung tay, chiếc áo choàng bung ra, để lộ mặt trong đỏ thẫm, tựa như đôi cánh khổng lồ được dệt nên từ máu tươi. Khẽ đặt tay lên ngực trái, cô nâng nhẹ vạt áo, cúi đầu chào một cách cung kính, trang trọng:
“Tôi là Hồng Vi, Xích Hồng Vi. Chủng tộc Huyết Thiên Ma. Chào mừng hai vị Giới Du Hồn đáng kính đến Vạn Linh Giới.”
“Huyết Thiên Ma?” - Băng hỏi, nhìn Hồng Vi đầy tò mò.
Hồng Vi gật đầu, gương mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng cố hữu nhưng ánh mắt đã bớt đi phần xa cách. Cô quay người, phủi nhẹ lớp lá cây và rêu bám trên gốc cây cổ thụ nơi cô vừa nằm, rồi quay lại nhìn Nghĩa và Băng, đưa tay ra làm một động tác mời ngồi lịch thiệp. Giọng cô dường như cũng ấm hơn một chút, nhỏ nhẹ cất lên:
“Là một nhánh thuộc Đại tộc Thiên Ma, đến từ lục địa Thiên Ma ở vùng đất phương Nam xa xôi, bên kia biển cả. Hai vị, mời ngồi.”
“À, cảm ơn.”
Nghĩa vẫn giữ cảnh giác, nhưng cũng gật đầu đáp lễ và cùng Băng ngồi xuống theo lời mời. Bàn tay Băng vẫn nắm chặt tay anh không rời, nhất quyết bám dính lấy điểm tựa an tâm.
Hồng Vi khẽ cười, một nụ cười thoáng qua gần như không thể nhận thấy. Cô lấy từ trong không khí ra một bộ ấm trà bằng sứ trắng đơn giản nhưng thanh nhã, rồi dùng một loại phép thuật nào đó khiến nước trong ấm tự sôi lên. Chậm rãi rót ra ba tách trà nhỏ, hương trà thoang thoảng lan tỏa. Đưa hai tách cho Nghĩa và Băng, cô trấn an:
“Hai vị không cần phải căng thẳng như vậy. Đây là trà an thần thảo mộc, mời dùng.”
Nghe Hồng Vi nói vậy, lại cảm nhận được sự thành thật chứ không phải ác ý từ cô, Băng dần buông lỏng cảnh giác. Nhưng rồi nhớ lại tình trạng thê thảm lúc mới gặp, mắt cô ánh lên vẻ lo lắng thực sự:
“Vết thương của cô có vẻ nghiêm trọng. Đã có chuyện gì vậy?”
Nghe Băng hỏi, Hồng Vi khẽ nhíu mày, dường như không muốn nhắc lại chuyện không vui. Cô với tay, nhặt lại ba mũi tên gỗ mà Nghĩa đã rút ra và vứt sang một bên. Cô im lặng ngắm nghía chúng một cách tỉ mỉ, cẩn trọng, xoay qua xoay lại như thể đang cố tìm kiếm điều gì.
Sau một hồi lâu, như đã đưa ra quyết định, cô ném chúng lên không trung. Một ngọn lửa đỏ rực bùng lên từ hư không, thiêu rụi cả ba mũi tên thành tro bụi chỉ trong nháy mắt, tan biến vào không khí, không để lại một dấu vết.
“Mũi tên phép này, chúng khiến cơ thể tôi tạm thời không tự chữa lành được. Còn về lý do cụ thể, tôi không thể nói được. Xin thứ lỗi.” - Hồng Vi chậm rãi giải thích qua loa, giọng nói có phần yếu đi, ánh mắt chứa đựng nhiều điều thâm sâu, khó đoán. - “Thế, hai vị làm gì trong khu rừng này? Dự định đi đâu?”
“Nếu cô ta có ý đồ xấu, hẳn sẽ không mất thời gian giải thích với bọn mình. Vậy thì…”
Nghĩa thầm phân tích tình hình, ánh mắt vẫn không rời Hồng Vi, bàn tay vẫn để hờ trên cán dao, đề phòng bất trắc. Dẫu vậy, thái độ cẩn trọng của anh cũng đã vơi đi phần nào sau những suy đoán vừa rồi. Trên hết, trong tình cảnh hiện tại, anh không còn lựa chọn nào khác, ngoài tin tưởng Hồng Vi.
Anh thở dài một hơi, có phần mệt mỏi, tra con dao vào lại vỏ bao, gài khóa cẩn thận. Anh liếc nhìn chiếc ba lô ngày một nhẹ bẫng của mình, chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Sau hơn một tháng trời lang thang vô định, lương thực, nước uống, và các vật dụng cần thiết khác đã vơi đi quá nửa.
“Hiện tại,nhu yếu phẩm của chúng tôi đã sắp cạn rồi.” - Nghĩa chủ động nói thẳng, quyết định đặt niềm tin vào người lạ mặt này. - “Tôi thì không sao, nhưng Băng đã yếu đi khá nhiều. Tôi muốn nhờ cô dẫn chúng tôi rời khỏi rừng, coi như là đáp lễ tôi cứu cô. Như vậy, ổn chứ?”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Hồng Vi trầm ngâm, ngón tay thon dài khẽ gõ nhẹ lên đầu gối, dường như đang cân nhắc điều gì đó. Nghĩa và Băng nhìn cô chờ đợi, có chút hồi hộp, nỗi lo vẫn còn tồn tại đâu đó không yên. Sau một lúc, Hồng Vi ngẩng lên, một nụ cười nhẹ nở trên môi:
“Nhớ rồi, gần đây có ngôi làng nhỏ. Ở đó hẳn sẽ có những thứ hai vị cần, thậm chí là nhiều hơn nữa, lại rất tuyệt nếu định cư. Tôi sẽ dẫn hai vị đến đó, đi ngay bây giờ nhé?”
Băng và Nghĩa nhìn nhau, một tia sáng hy vọng lóe lên trong đôi mắt thấm đượm mệt mỏi của cả hai. Không một câu hẹn, hai người đồng loạt gật đầu, niềm vui và sự nhẹ nhõm hiện rõ trên gương mặt. Hai con người trẻ tuổi, sau bao ngày gian khổ, phơi gió nằm sương, cuối cùng cũng đã có thể nghỉ ngơi.
“Vậy, phiền cô nhé?” - Nghĩa nói, giọng chân thành hơn.
Hồng Vi đứng dậy, phủi nhẹ tà áo choàng, rồi quay lại nhìn họ, nụ cười đã rõ ràng hơn:
“Huyết Thiên Ma có thù phải báo, nhận ơn phải trả. Chuyện nên làm cả, đừng áy náy quá. Hơn nữa, chủng tộc chúng tôi còn tồn tại đến ngày nay, cũng là nhờ ơn sâu nặng từ các vị Giới Du Hồn đời trước. Coi như chút báo đáp nhỏ nhoi đi.”
Thế là, với tấm lòng nhiệt thành và sự chu đáo, Hồng Vi đảm nhận vai trò của một người dẫn đường, một người bạn đồng hành bất đắc dĩ. Cô giúp Nghĩa và Băng nhanh chóng rời khỏi khu rừng già âm u, nơi mà họ đã lang thang, lạc lối trong suốt hơn một tháng qua.
Thế là, với sự dẫn đường của Hồng Vi, Nghĩa và Băng nhanh chóng di chuyển theo hướng cô chỉ. Gió thổi vi vu qua kẽ lá, ánh nắng mặt trời nhảy múa trên tấm thảm rừng ẩm ướt mà mát mẻ. Mùi cỏ cây, hoa lá và hơi nước hòa lẫn, tạo nên bầu không khí trong lành, khác hẳn sự ngột ngạt, căng thẳng trước đó.
Trên đường đi, Băng vẫn không ngừng nghĩ đến cách xưng hô của Hồng Vi khi giao tiếp với mình và Nghĩa. Khi đã rời khỏi con sông lớn, giờ đây Băng không giấu được nỗi tò mò, liền bạo dạn hỏi:
“Cô gọi chúng tôi là Giới Du Hồn, thực ra đó là gì vậy?”
“À phải nhỉ?” - Hồng Vi búng tay, mắt tròn xoe. - “Tôi chưa giải thích cho hai vị.”
Và thế là, trong suốt quãng đường còn lại, cô bắt đầu giải thích những kiến thức cơ bản về thế giới mới này cho hai người bạn đồng hành bất đắc dĩ. Cô cho biết, thế giới này tên gọi Vạn Linh, một thế giới rộng lớn, với vô vàn chủng tộc và nền văn hóa khác nhau.
Khu rừng mà họ cố gắng vượt qua thuộc một vùng đất nguyên sơ, hoang dã bậc nhất của Manteiv. Nơi đây thực chất là quần thể sinh thái rộng lớn, nằm dọc biên giới giữa hai đất nước, bao gồm Vương quốc Vạn Yêu và Vương quốc Lotussia. Riêng Vạn Yêu, còn có cái tên quốc tế khác là Anima.
Không chỉ có vậy, Hồng Vi cũng tận tình cung cấp cho họ những thông tin cần thiết, góp phần giúp Nghĩa và Băng quen với cuộc sống mới. Trong đó, quan trọng nhất chính là luật pháp, kế đến là phong tục tập quán của vùng đất này, cùng hệ thống tiền tệ và đơn vị đo lường. Lẽ tất yếu, chắc chắn không thể bỏ qua thời tiết được cho là vô cùng khắc nghiệt, và một cảnh báo rằng mùa thu đang vào những ngày cuối cùng.
“Ra vậy, không ngờ lại sắp đến mùa đông rồi.” - Nghĩa gật gù, đưa tay xoa cằm, vẻ mặt trầm ngâm. - “Bảo sao lạnh hơn hẳn.”
Có lẽ, chưa bao giờ anh nghĩ rằng, bên ngoài Trái Đất lại tồn tại một thế giới khác kỳ diệu và đáng kinh ngạc đến vậy. Nghĩ đến những điều phi thường, những sinh vật huyền bí đang hiện hữu tại nơi đây, anh không khó lòng giấu được biểu cảm lộ rõ sự hứng thú, tò mò.
“Lại còn là nơi có muôn vàn giống loài khác biệt Trái Đất, và cả… Linh hồn du hành qua thế giới.” - Băng xen vào, biểu cảm và cử chỉ không khác gì bạn trai mình, như thể bị lây nhiễm hành vi của anh. - “Xem ra, nơi đây đúng là thật là thế giới mà mình chưa biết đến. Kỳ ảo thật.”
“Đại khái là vậy, và hai vị cũng không phải duy nhất.”
Hồng Vi khẽ gật đầu, giọng nói ẩn chứa sự tôn kính đặc biệt dành cho Nghĩa và Băng, như thể họ là những thực thể cao quý, xứng đáng nhận được sự ngưỡng mộ. Vừa di chuyển, cô vừa tiếp tục màn phổ cập kiến thức của mình, không một khoảng nghĩ:
“Khắp nơi trên Vạn Linh Giới, từ rừng sâu đến biển cả, hay trên núi cao xuống đồng bằng, đâu đâu cũng lưu dấu di sản mà các thế hệ Giới Du Hồn đi trước để lại. Bởi lẽ đó, dù cho ở bất cứ quốc gia nào, hành vi bất kính hay làm hại Giới Du Hồn đều bị xem là trọng tội.”
Nghe đến đây, Băng không khỏi choáng ngợp, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc. Cô, một cô gái tưởng chừng bình thường từ Trái Đất, lại đột nhiên mang trên mình một thân phận đặc biệt và quan trọng đến vậy ở một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Thế nhưng, tính cách ham học hỏi mãnh liệt lại trào dâng trong lòng cô, thôi thúc cô muốn biết nhiều hơn về những người đi trước. Những người đó là ai? Họ đã sống, đóng góp, chiến đấu và hi sinh như thế nào? Di sản mà họ để lại cho thế giới huyền ảo này, sau cùng là những gì?
Cùng với sự tò mò về quá khứ, một câu hỏi quan trọng hơn, cấp thiết hơn nảy ra trong tâm trí Băng, lấn át mọi suy nghĩ khác: Số phận của những Giới Du Hồn sau khi hoàn thành sứ mệnh sẽ ra sao? Họ sẽ đi về đâu? Và quan trọng hơn cả, căn nguyên sự hiện diện của cô và Nghĩa ở Vạn Linh Giới này là gì? Liệu có một định mệnh, một kế hoạch lớn lao nào đó đang chờ đợi họ phía trước? Hay tất cả chỉ là sự ngẫu nhiên?
Tuy nhiên, trước khi Băng kịp thốt nên lời, Hồng Vi dường như sở hữu khả năng thấu thị đặc biệt, đã đọc được những suy nghĩ đang cuộn trào như sóng trong tâm trí cô gái trẻ. Hồng Vi khẽ nở một nụ cười bí ẩn, tiếp tục câu chuyện với giọng trầm ấm:
“Họ đã làm những gì nên làm, cống hiến mọi thứ có thể, sống trọn một đời huy hoàng. Và rồi, khi hoàn thành sứ mệnh, họ thanh thản bước vào vòng luân hồi, hòa mình vào dòng chảy sinh mệnh vĩnh hằng, trở thành một phần không thể thiếu của Vạn Linh Giới.”
Cô bước chậm lại một chút, chờ Nghĩa và Băng theo kịp. Nụ cười trên môi cô nửa như bí hiểm, nửa lại ân cần:
“Hai vị có mặt ở đây, ắt tương lai sẽ có lúc cho hai vị tỏa sáng, không hề ngẫu nhiên. Nhưng cụ thể đó là sứ mệnh gì, thì thứ lỗi, ngay cả tôi cũng không thể biết trước được. Dòng chảy thời gian, nhất định sẽ trả lời câu hỏi đó.”
“Xem ra… Cuộc sống sắp tới của chúng ta sẽ không được yên bình như mình mong muốn rồi.” Băng thở dài, siết chặt tay Nghĩa, nỗi lo lắng về tương lai bất định lại dấy lên.
Xoa nhẹ gò má Băng, anh thủ thỉ một cách kiên định:
“Dù sao anh vẫn sẽ luôn bên em, và che chở em mãi mãi. Yên tâm, nha?”
Băng khẽ gật, tươi cười bám víu lấy Nghĩa, đáp lại:
“Ừm. Em cảm ơn.”
“Hai vị đừng lo.” - Hồng Vi chen vào, ngữ điệu vẫn giữ vẻ trang trọng, đồng thời thấp âm giọng trấn an. - “Chỉ khi hai vị dùng thân phận Giới Du Hồn để làm điều ác, thì khi ấy mới bị trừng phạt. Bằng không, bất cứ hành vi ép buộc hay gây hại nào nhắm vào Giới Du Hồn đều có thể bị khép vào tội danh cấp quốc gia. Trường hợp nặng nhất sẽ gây họa diệt quốc, như giết hại Giới Du Hồn chẳng hạn.”
“Nghe sợ thật.” - Băng căng tròn đôi mắt, rồi quay ngoắt sang Nghĩa. - “Mà cũng tốt, anh ha?”
“Ừ, anh cũng mong vậy.”
Sau gần nửa ngày trời băng rừng vượt suối, đôi chân mỏi nhừ, cuối cùng, cánh cổng làng đơn sơ mờ ảo đã ở phía trước, qua làn sương sớm còn chưa tan hẳn. Cánh cổng làm bằng gỗ cũ kỹ, cùng với hàng rào tre bao quanh, mang lại một cảm giác bình yên, báo hiệu chuỗi ngày lang bạt đã đến hồi kết thúc.
Dừng chân cách cổng làng một khoảng không xa, Hồng Vi quay lại, nhìn Nghĩa và Băng bằng ánh mắt có phần phức tạp. Ánh mắt ấy, vừa trân trọng, lại vừa như có chút lưu luyến, hệt như nhìn những người bạn cũ lâu ngày không gặp, hoặc hơn cả thế. Một cảm giác thật kỳ lạ.
Cô bước đến gần, đặt vào tay Băng chiếc túi da nhỏ, được chia làm hai ngăn. Một ngăn chứa đầy những viên đá ma năng lấp lánh, tỏa ra thứ ánh sáng huyền ảo, dịu nhẹ. Ngăn còn lại là một số đồng xu vùng Maneiv, đủ để họ trang trải cho cuộc sống mới, ít nhất là trong thời gian ban đầu. Không đợi Băng kịp từ chối, Hồng Vi chỉ tay về phía con đường đất nhỏ dẫn vào làng, giọng nói trở lại vẻ lạnh nhạt thường thấy:
“Hai vị đi theo đường mòn này, khoảng chừng nửa dặm nữa sẽ đến làng biên thùy. Tôi còn có việc phải làm, không thể tiếp tục đi cùng, chúng ta chia tay tại đây.”
“Chờ đã Hồng Vi!”
Băng vội vàng níu lấy cổ tay áo Hồng Vi, giữ cô lại. Vẻ mặt Băng lộ rõ sự lưu luyến, không muốn rời xa người bạn đặc biệt mới quen này. Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi nhưng đầy biến cố, lạ thay lại tạo nên một sợi dây liên kết vô hình giữa họ.
“Sau này, chúng ta còn có thể gặp nhau nữa không?”
“Tất nhiên là có rồi.” - Hồng Vi gật đầu, một nụ cười ấm áp hiếm hoi xuất hiện trên môi. - “Tôi còn nợ hai vị ơn cứu mạng mà. Nhất định, ngày nào đó chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Nghe vậy, Nghĩa bước đến, đặt tay lên vai Băng kéo cô dựa vào lòng mình, nhẹ nhàng xoa dịu cảm xúc thiếu nữ. Rồi anh nhìn thẳng vào mắt Hồng Vi, giọng nói chân thành, không chút khách sáo:
“Ơn thì không cần đâu, dù sao chúng tôi đã nhận quà của cô, còn dẫn chúng tôi đến làng. Nhưng nếu có thể, sẽ rất vui nếu cô đến làm khách đấy. Tất nhiên, phải đợi đến khi chúng tôi ổn định đã.”
“Đồng ý.” - Hồng Vi đặt tay lên ngực trái, cúi người chào một cách trang trọng, như thể đang thực hiện một nghi lễ cổ xưa. - “Hồng Vi xin hứa với hai vị, nhất định sớm trở lại. Thời gian tới, nhớ sống tốt nhé, ân nhân của tôi.”
Nói rồi, Hồng Vi cúi chào lần nữa, một cái cúi đầu đầy trang trọng. Sau đó, cô lùi lại, dần dần biến mất vào trong màn sương mù màu đỏ thẫm, để lại Nghĩa và Băng đứng đó, nhìn theo đầy tiếc nuối.
Cả hai quay sang nhìn nhau, rồi cùng mỉm cười nhẹ nhõm, tựa hồ trút bỏ được gánh nặng ngàn cân sau bao ngày lang thang cực khổ. Họ đan chặt tay vào nhau, cùng rảo bước trên con đường mòn, tiến về phía cánh cổng làng đơn sơ đang mở rộng chào đón.
Ngôi làng biên cương vô danh lọt thỏm giữa thung lũng xanh mướt, bao quanh bởi những dãy núi hùng vĩ cao ngất, trùng trùng điệp điệp, kéo dài hàng chục dặm. Không chỉ có núi non, nơi đây còn được thiên nhiên ưu ái, ban tặng cho những dòng sông xanh biếc, uốn lượn như dải lụa phủ lên tấm thảm rừng bạt ngàn. Tất cả, cảm tưởng đây là một bức tranh do bàn tay mẹ thiên nhiên vẽ nên.
Cuộc sống nơi đây toát lên vẻ yên bình, giản dị. Người dân trong làng là sự pha trộn giữa con người và các chủng tộc thú nhân khác nhau. Điển hình như đôi vợ chồng nhà gấu mà Băng và Nghĩa tình cờ gặp ngay khi bước vào làng. Họ có vóc dáng giống hệt con người, nhưng lại có đôi tai tròn vểnh và chiếc đuôi ngắn cũn đặc trưng của loài gấu.
“Ấy? Victor. Có khách đến làng kìa.” - Cô vợ gấu với bộ lông tai màu trắng, khẽ kéo áo chồng, giả vờ tò mò chỉ về phía hai người lạ mặt, cứ như đoán trước được họ sẽ đến.
Anh chồng Victor quay lại, nhìn về phía Nghĩa và Băng, để lộ đôi tai với bộ lông màu nâu sẫm. Quan sát họ một hồi, rồi như chợt nhận ra điều gì đó mà bản thân đang trông đợi từ lâu, anh vỗ tay đánh đét.
“Ồ! Đúng này Helen!” - Victor bất ngờ thốt lên với giọng nói sang sảng, vang vọng khắp nơi, đồng thời vẫy tay gọi những người dân khác trong làng. - “Mọi người ơi! Làng ta có khách này!”
Lời vừa dứt, như có hiệu lệnh, người dân trong làng, từ già trẻ, lớn bé, cả con người lẫn nửa người nửa thú, đủ mọi lứa tuổi, ùa ra từ các ngôi nhà gần đó. Họ vây quanh Nghĩa và Băng, chào đón bằng những lời hỏi thăm niềm nở, những câu hỏi dồn dập và những ánh mắt hiếu kỳ không hề che giấu. Trước sự nhiệt tình có phần thái quá này, Nghĩa và Băng không khỏi cảm thấy bối rối và choáng ngợp.
“Cho hỏi, hai người bạn trẻ từ đâu đến?”
“Nè, các bạn có khát không? Tôi lấy nước cho nha? Nước suối mát lạnh đấy!”
“Cô cậu định ở đây bao lâu? Có dự tính định cư làng ta không?
“Khoan đã!” - Băng lúng túng trước sự hồ hởi của dân làng, và rồi tròn mắt ngạc nhiên khi chú ý đến trang phục của họ. - “Quần áo của mọi người?”
Không quá khó để một cô gái thông minh có thành tích học tập xuất sắc như cô, nhận ra những bộ trang phục mà người dân nơi đây đang mặc. Chúng quen thuộc đến lạ lùng, gợi cô nhớ về những hình ảnh trong sách vở, về quê hương Việt Nam xa xôi. Trong lòng Băng thầm nghĩ: “Đây chẳng phải là váy áo thời Đông Sơn sao? Thời kỳ văn hóa Việt Nam vẫn còn giữ được những nét đặc trưng riêng, chưa bị ảnh hưởng bởi văn hóa phương Bắc.”
Trang phục của họ chủ yếu được may bằng các loại vải dệt từ sợi tự nhiên như sợi gai, sợi đay, nhuộm bằng màu tự nhiên với nhiều sắc độ. Tuy vậy, màu chủ đạo vẫn là nâu đất, tạo nên vẻ đẹp giản dị, mộc mạc mà gần gũi với nền văn minh lúa nước.
Áo của nam giới được may theo kiểu chui đầu đơn giản, có khuy cài cổ, tay ngắn, vạt áo vắt sang bên trái. Còn áo của nữ giới tuy có thiết kế tương tự, nhưng vạt áo lại vắt sang bên phải, và có thêm một chiếc xế dài, thả xuống từ giữa bụng, tạo nên vẻ duyên dáng, nữ tính.
Nhiều người còn đeo những chiếc thắt lưng bản rộng bằng đồng hoặc vải, và một số phụ nữ lớn tuổi đội những chiếc khăn vấn trên đầu. Tất cả những chi tiết đó làm Băng cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ, một cảm giác thân thuộc đến nao lòng, giữa nơi thế giới lạ lẫm này. Chưa bao giờ Băng dám nghĩ, rằng sẽ một ngày được chứng kiến tận mắt những trang phục cổ xưa, hệt như trong sử sách Việt Nam từng xem.
“Nào, mọi người, hai vị khách của chúng ta đang bối rối đấy.”
Một giọng nói trầm bổng cất lên, làm lắng đi sự rộn ràng vừa rồi. Lạ thay, lời vừa dứt, đám đông lập tức lắng đi, dạt sang hai bên, nhường lối cho một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ.
Ông có nước da rám nắng, khuôn mặt phúc hậu nhưng nghiêm nghị, và nổi bật nhất là cặp sừng trâu to khỏe, cong vút trên đầu. Vóc dáng bệ vệ, cơ bắp cuồn cuộn của ông toát lên vẻ oai phong, khiến người khác phải nể trọng. Ông quan sát Nghĩa và Băng một lượt, rồi bật cười khà khà, giọng nói sang sảng đầy thiện chí:
“Già đây là trưởng làng nơi đây, yêu thú trâu nước Mardon Kozhinov. Cho già mạn phép hỏi, hai vị từ đâu đến? Định về đâu?”
Nghĩa và Băng bất giác quay sang nhìn nhau, rồi cùng nở một nụ cười thật tươi. Nụ cười của họ, đánh dấu sự kết thúc của những ngày tháng gian khổ, mở ra một chương mới đầy hy vọng.
Cả hai người siết chặt tay nhau, cùng bước lên phía trước, đối diện với vị trưởng làng đáng kính. Không cần dặn dò trước, cả hai đồng thời cúi nhẹ người, bày tỏ thái độ lễ phép và chân thành:
“Chào trưởng làng, bọn con là…”
Đây là câu chuyện về hai linh hồn trẻ tuổi, mang trong mình tình yêu sâu đậm không bao giờ nhạt phai. Thế nhưng, cô gái ra đi đột ngột, khiến cho cuộc tình đẹp trở nên dang dở tiếc nuối.
Những tưởng hạnh phúc đã nằm trọn trong tay, khi tình cảm dành cho nhau đang sâu đậm, họ lại buộc phải âm dương cách biệt. Biến cố cuộc đời, thật đớn đau làm sao…
Những tưởng cơ hội để bên nhau vĩnh viễn không còn, nhưng có vẻ, tình yêu chân thành ấy đã chạm được đến cảm xúc của Chư Thần. Để rồi, số phận bi thương của họ, bằng cách kỳ diệu nào đó, lần nữa đưa hai trái tim trở về bên nhau.
Hơn một tháng chịu đựng bao gian khổ, lang thang nay đây mai đó, chỉ để tìm kiếm một nơi để bắt đầu cuộc đời mới. Giờ đây, sau bao nỗ lực và thử thách, ước nguyện của họ đã trở thành hiện thực. Họ đã tìm thấy một nơi chốn bình yên, một ngôi làng nhỏ bé, nơi họ có thể bắt đầu lại, để rồi chung một ước nguyện, cùng xây dựng mái ấm mà họ hằng mong.
Kể từ thời khắc này, tại ngôi làng biên cương vô danh, câu chuyện về cặp đôi khát khao cuộc đời bình yên hạnh phúc, chính thức bắt đầu.


0 Bình luận