• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Ngoại truyện

Ngoại truyện 01

1 Bình luận - Độ dài: 4,098 từ - Cập nhật:

Ở thời đại mà việc biết chữ có thể xem như là đỉnh cao tri thức mà một dân thường có thể chạm đến, lại tồn tại một thứ phổ quát đến mức mang khả năng thay thế hàng vạn ngôn từ, và liên kết suy nghĩ, tư tưởng của đông đảo con người chỉ với một hình ảnh.

Những biểu tượng.

Và hơn ai hết, Johan là người nắm rõ ý nghĩa của chúng nhất.

Biểu tượng dấu vô cực, trên áo choàng thuộc về những tu sĩ thuộc nhà thờ của thần Omega, khi họ mang linh cữu của cha và mẹ cậu trên chuyến hành trình cuối cùng của cuộc đời họ, đại diện cho vòng tuần hoàn bất tận của cuộc sống.

Biểu tượng chiếc khiên che chở cho vầng thái dương dần ló dạng, của vị thần đã cưu mang mạng sống bé nhỏ của cậu, cũng như người ban cho cậu sức mạnh và một mục đích sống, đại diện cho thông điệp rằng: thần Bảo hộ Schutz và những đứa con của Ngài sẽ là tấm khiên chắn, bảo vệ cho tương lai tươi sáng của các sinh linh trên thế gian này.

Và biểu tượng hai thanh trường kiếm đặt chéo nhau, thứ thuộc về Nhị hoàng tử Dietrich, người được xem là truyền nhân đích thực của vị vua tiền nhiệm, đại diện cho sức mạnh sẽ bảo vệ đất nước này trong tương lai. Thứ sức mạnh mà Johan muốn được trở thành một phần của nó.

Biểu tượng đầu tiên cho cậu một lý do, biểu tượng thứ hai cho cậu một con đường, và biểu tượng thứ ba là thứ cho cậu đích đến.

Lớn lên trong trại trẻ mồ côi của một tu viện nhỏ, con đường khả dĩ nhất để cậu vươn lên đó là trở nên thật mạnh mẽ. Đủ mạnh mẽ để có thể lọt vào mắt xanh của Đội Cận vệ hoàng gia. Đủ mạnh mẽ để bảo vệ những người thân yêu với cậu sau này sẽ không phải bỏ mạng dưới tay một đám cướp đường vặt vãnh.

Vì mục đích đó, Johan đã trải qua không biết bao nhiêu buổi khổ luyện ngày đêm, những chương trình giáo huấn chẳng khác gì tra tấn, và hàng trăm lần sàng lọc khắt khe nhất. Để rồi, thành quả mà cậu mong muốn đã nằm ngay trong tầm mắt.

Ngày sinh nhật thứ 16 đã mang đến món quà tuyệt vời nhất trong cuộc đời của cậu, thư mời để trở thành một Cận vệ hoàng gia. Không chút ngại ngần, Johan đã gửi thỉnh cầu của mình, với mong muốn sẽ được phục vụ cho Nhị hoàng tử. Đã chiến đấu với hầu hết ứng viên cho vị trí này, cậu tin chắc rằng thỉnh cầu của bản thân sẽ được thông qua, và cái tương lai được sát cánh bên Nhị hoàng tử cùng những Cận vệ xuất sắc nhất đã đến rất gần.

Nhưng rồi, khi tưởng chừng như cuộc đời cuối cùng cũng đã theo ý mình, Johan đã bị tạt một gáo nước lạnh đau điếng.

Cái giây phút thanh kiếm Adamantine cùng bộ giáp trụ khắc biểu tượng bông hoa được trao vào tay, Johan có cảm giác như mọi cố gắng và nỗ lực của cậu trong suốt hàng chục năm qua giờ như tan biến. Biểu tượng của sức mạnh mà cậu luôn hướng về đã không còn, đổi lại, trên tay cậu lúc này lại là thứ biểu tượng ẻo lả của một cô Công chúa mà thậm chí bản thân còn không nhớ nổi tên.

Nhìn xung quanh, khi những Cận vệ được chọn còn lại ăn mừng cùng với gia đình của họ, khoác trên người rất nhiều thứ trang phục lộng lẫy, Johan chua chát nhận ra một điều. Tất cả những người còn lại ở đây đều mang dòng máu quý tộc, trừ cậu, một tên thường dân mồ côi với khả năng hơn người.

Mất đi hết mọi động lực, Johan đành miễn cưỡng chấp nhận cuộc sống bảo mẫu trong cung điện của mình. Tiến vào phía phòng riêng của Công chúa, mỗi bước chân của cậu dần trở nên nag85 nề hơn.

Phòng của Công chúa được đặt tại tầng cao nhất của cung điện hoàng gia, do đó, dù khung cảnh khi nhìn từ ban công là hết sức bao quát và đầy màu sắc, vị trí đó lại tương đối xa những nơi đông người qua lại, khiến nó có cảm giác như bị tách biệt hẳn so với phần còn lại. Và ngay sau cánh cửa được trang trí bởi rất nhiều hoạ tiết tinh xảo trước mắt, người mà mình sẽ buộc phải phục vụ từ nay về sau đang đứng chờ cậu

Ngay khi cánh cửa ấy mở ra, xuất hiện là núp sau hai người hầu phía đối diện cậu là một cô bé nhỏ nhắn cùng vẻ mặt hơi sợ sệt, với làn da trắng muốt, mái tóc vàng mượt, được điểm lên trên đó là một chiếc cài hình hoa lily trắng to đến bất thường, thứ ngay lập tức khiến cậu chú ý.

Cô Công chúa này… dở hơi à?

Dù biết suy nghĩ của bản thân là bất kính, nhưng thứ mà cô Công chúa này cài trên đầu thật khó để khiến người khác đối xử với cô một cách nghiêm túc. Cố gắng giữ biểu cảm của bản thân thật chuyên nghiệp, Johan bắt đầu hành lễ.

“Thần là Johan Schutz, rất hân hạnh vì kẻ hèn mọn này đã được chọn để trở thành tấm khiên bảo vệ cho người, Tam công chúa Ludmilla von Leiden.”

Dù được xem là bề trên so với mình, thế nhưng, cô Công chúa kia lại hơi run rẩy, thậm chí còn bám chặt vào chân người hầu của cô. Mất một lúc, cô mới có thể bước ra và chào đáp lễ.

“X-xin chào, em r-rất mong sẽ d-được anh bảo vệ… trong thời gian t-tới…”

Chỉ biết thở dài trong đầu, cậu cũng bắt đầu hiểu được hành trình chán nản của bản thân sắp tới sẽ trông như thế nào. Tuy không hài lòng, nhưng Johan cũng hiểu sứ mệnh được vị thần của mình giao phó, và cậu vẫn sẽ cố gắng làm tròn bổn phận của của bản thân.

.

Ở khu vườn phía sau của Cung điện Hoàng gia, nép mình cạnh sân tập chính, có một khu vườn hoa nho nhỏ được chăm chút rất cẩn thận. Dù đây không phải là khu vườn duy nhất trong cung điện này, nếu không muốn nói là cái bé nhất, nhưng nó lại là nơi thưởng trà yêu thích của công chúa.

Đối với Johan, cậu đặc biệt không thích vị trí này, một phần vì nơi này nằm trên lối ra sân tập của những cận vệ khác, thế nên những tiếng xì xầm và những cái nhìn không mấy tôn trọng thường được hướng về phía này, người bị xem là làm việc “trông trẻ”. Và hơn thế nữa, từ nơi đây, cậu có thể quan sát những buổi tập của vị Nhị hoàng tử mà cậu rất kính trọng, chỉ là bản thân không thể tham gia cùng được.

Và ánh nhìn khao khát của cậu không thể nào qua mắt được một người mãi được.

“Nếu anh muốn… em có thể mở lời… để anh được tham gia cùng anh Dietrich…”

Từ lúc nào, Công chúa Ludmilla đã nhìn thấy được như ánh mắt cậu hướng về. Hình như cô hiểu được cậu đang muốn gì.

“Bảo vệ Công chúa là nhiệm vụ tối thượng của tôi, tôi không thể rời khỏi vị trí để thực hiện việc cá nhân được ạ.”

“V-vậy… để em xuống đó cùng anh là được mà! ”

“Không được ạ. Để Công chúa phải chiều theo ý muốn của tôi thì thật là thất lễ.”

“ Em thấy lúc anh nhìn về hướng ấy, anh giống mẹ lắm. Khi bà ấy ngắm nhìn những bông hoa mình trồng ở chính vườn hoa này, bà cũng có ánh mắt giống anh vậy. Em cũng muốn… anh được làm điều mà mình thích.”

Johan đặc biệt ấn tượng vì câu trả lời vừa rồi của cô Công chúa, đã vậy, ánh mắt cô cũng nghiêm túc hơn mọi khi. Có cảm giác như nếu tiếp tục từ chối cũng không tốt, cậu đành ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của cô.

Buổi tập diễn ra khá tốt đẹp, khi Nhị hoàng tử cũng bắt đầu chú ý đến khả năng của cậu. Tuy vậy, với vai trò là Cận vệ duy nhất của Công chúa, Johan hiểu rằng trừ khi có người khác thay thế, cậu sẽ không thể nào chuyển vị trí được. Nhưng đây cũng có thể xem là một cơ hội để cậu khẳng định bản thân, để rồi ngày nào đó, được đến nơi mình thật sự mong muốn.

Có vẻ như tâm trạng vui vẻ khác thường của anh đã thu hút sự chú ý của Công chúa.

“Để em xin phép cho anh… được xuống đây mỗi ngày nha…”

Chẳng nghĩ ngợi nhiều, anh lập tức trả lời.

“Được như thế thì quá tốt ạ, xin phép cho tôi được nhận ý tốt của Công chúa.”

Cố nở một nụ cười, thế nhưng, Johan cảm nhận rằng vẻ mặt của Ludmilla lại không vui như cách cô gắng thể hiện.

.

Một khoảng thời gian trôi qua kể từ khi Johan nhận vai trò của mình.

Dù vẫn không thật sự thích việc mình đang làm, Johan vẫn phải thừa nhận rằng thời gian ở cạnh cô Công chúa này không tệ như cậu nghĩ. Cô khá quan tâm đến những người xung quanh, kể cả những người phục vụ mình, và lúc nào cũng lịch sự, lễ phép với họ. Đồng thời, mỗi ngày ở cạnh cô giúp cậu tận hưởng những giây phút bình lặng hiếm hoi mà hoàn cảnh trước đây không cho phép. 

Cho dù như thế, mỗi khi những tiếng xầm xì xuất hiện xung quanh mình mỗi khi đến sân tập, ước mong của cậu lại trỗi dậy, đó là được mang biểu tượng hai thanh kiếm kia lên người.

Hôm nay là một ngày tương đối đặc biệt, khi những Cận vệ được chọn quyết định sẽ mở một buổi tiệc nho nhỏ để ăn mừng cùng nhau ở khu nhà riêng dành cho những người phục vụ trong cung điện. Đương nhiên, Johan cũng nằm trong số những người được mời, và dù không thật sự muốn đi, đây dù sao cũng là cơ hội để cậu tạo mối quan hệ thân thiết với những Cận vệ khác của Nhị hoàng tử, những người có thể sẽ hoạt động cùng mình trong tương lai. 

Biết được về bữa tiệc, Công chúa cũng đã giúp đỡ cậu rất nhiều, từ việc lựa chọn quần áo, cho đến cách ứng xử thích hợp khi gặp mặt và trò chuyện. Nhưng, vì lý do nào đó, cậu có thể cảm nhận được hình như cô đang che giấu điều gì.

“Xin thứ lỗi thưa Công chúa, nhưng nếu tôi đoán không lầm, cô muốn tham gia cùng tôi ạ?”

Giật bắn mình khi nghe Johan nói như thế, Ludmilla bắt đầu tìm cách giải thích.

“Hôm trước anh có nói… anh phải theo dõi em mọi lúc mà… Vậy thì em phải ở cạnh anh chứ…”

Thông thường, vào buổi tối, hai người hầu của cô sẽ đi nghỉ ngơi ở một nơi khác, chỉ có cậu được ngủ ở căn phòng bên cạnh. Johan đoán rằng cô có lẽ không thích cảm giác chỉ có một mình như thế. Nhìn ánh mắt đượm buồn của cô, cậu cũng khá mủi lòng. Dù sao thì buổi tiệc cũng sẽ được tổ chức giữa các Cận vệ với nhau, vị trí cũng ngay ở trong cung điện, nên an ninh không phải là vấn đề lớn. Với cả, đúng như cô nói, cậu cũng là Cận vệ duy nhất của cô, nếu để cô ở lại như thế cũng không phải là điều nên làm.

“Tôi sẽ thử xin phép để cho Công chúa có thể tham gia cùng ạ.”

Đôi mắt xanh ngời của cô như toả sáng vào giây phút ấy. Hình như, đây là lần đầu tiên cậu thấy cô hạnh phúc đến vậy.

“Cảm ơn anh nhiều lắm.”

“Khoan cảm ơn vội, để tôi xin phép đã.”

Quá trình xin phép dễ dàng hơn Johan tưởng, khi Trưởng đội Cận vệ cứ như đã chờ sẵn cậu bước vào và đề xuất việc mang Công chúa đi cùng. Dù thấy lạ, nhưng cậu cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, mà chỉ tập trung vào cách bảo vệ Công chúa trong chuyến đi sắp tới.

Ấn tượng mà Johan để lại ở bữa tiệc là khá lớn, đặc biệt là ở người bạn đồng hành của cậu. Đa số mọi người đều bất ngờ khi cô Công chúa nổi tiếng chỉ ở trong cung điện lại ra ngoài để tham gia một buổi tiệc như thế này. Trong số đó, có cả Cận vệ trưởng của Nhị hoàng tử, người khâm phục với khả năng tạo dựng niềm tin trong thời gian ngắn như thế của cậu. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, đúng theo những gì cậu mong muốn.

Nhưng rồi, sự xuất hiện của một kẻ khó chịu khiến một ngày tưởng chừng như hoàn hảo của cậu bị phá vỡ.

“Làm bảo mẫu coi bộ cũng nhàn nhỉ, hay là mày đổi chỗ cho tao đi.”

Lúc này, Công chúa đang đi vệ sinh, để lại cậu ngồi một mình ở giữa phòng, không khó để nhận ra hắn đã cố tình lợi dụng thời điểm này để tiếp cận. Nụ cười nửa miệng khinh khỉnh trên mặt của hắn khiến cậu không thể khó chịu hơn.

“Tao biết mày sướng rồi, Tom ạ. Mày không cần khoe đâu.”

Kẻ đứng trước mặt cũng không xa lạ gì với cậu, khi cả hai từng có một khoảng thời gian luyện tập cùng nhau. Tuy tài năng là thứ không thể chối cãi, xuất thân từ gia đình quý tộc khiến hắn luôn coi thường những người khác, nhất là một tên thường dân như cậu. Ngửi được mùi gây sự, cậu hiểu rằng nhịn nhục lúc này là lựa chọn hay nhất.

“Nhớ hồi đó mày nói với tao thế nào nhỉ. Nào là cùng Hoàng tử cưỡi ngựa ra chiến trận, nào là được sát cánh cùng Hoàng tử, rồi được chết vinh quang nữa này. Ai ngờ bây giờ lại rén đến nỗi quay về rúc váy con bé Công chúa lai tạp kia nhờ. Tao ghen tị với mày thiệt á, mỗi ngày chỉ cần uống trà rồi chơi búp bê thôi là xong việc rồi, sướng nhất luôn.”

Ngay lập tức, Johan đứng dậy và trao cho hắn một ánh mắt toé lửa.

“Chắc mày cũng chán sống rồi khi dám xúc phạm Công chúa như thế.”

Giữ nguyên vẻ mặt bỡn cợt, nụ cười hắn lại trở nên đê tiện hơn.

“Ây dà, xin lỗi, được chưa nà. Nói gì đi nữa, một thằng mồ côi như mày mà được vào đến cung điện làm việc là hay lắm rồi, tao chắc là ông bà già của mày trên đó chắc hãnh diện lắm á. Nhớ viết thư với gửi tiền lên cho ổng bả xài nữa nha.”

Trải qua không biết bao nhiêu nỗi đau trong đời, đây là lần đầu tiên mà Johan có cảm giác khó chịu đến như thế này. Mỗi tế bào trong người cậu như muốn thiêu sống hắn, nhưng hiểu được vị trí của mình, Johan đành cắn răng nhịn nhục, lòng bàn tay bóp chặt gần như chảy máu. Nếu gây sự đánh nhau trong lúc có Công chúa ở đây, chắc chắn hậu quả là khôn lường. Đương nhiên, kẻ đang cố chọc tức cậu cũng nhận ra điều đó, và hắn cũng không có vẻ gì sẽ xuống nước cả.

“Mày biết ai đưa mày sang phục vụ Công chúa bé nhỏ kia không? Chính là Nữ hoàng đấy.” - Tên Tom bắt đầu cười lớn - “Chắc bà ấy thấy một thằng mồ côi như mày sẽ hợ…”

“Dừng lại đi!”

Tiếng hét the thé phát ra từ phía xa khi tên kia chưa kịp nói xong. Không khó để nhận ra chủ nhân của nó là ai.

Dù chỉ cao chưa đến ngực của Johan, Ludmilla lúc này lại đang giang hai tay mình ra, và đứng giữa cậu và tên vô lại kia. Ngước lên nhìn hắn, cô nói lớn.

“Ý anh là… mồ côi là có vấn đề phải không… Vì tôi cũng mồ côi này… Anh đang muốn xúc phạm cả tôi phải không…”

Mặc cho nỗ lực để tỏ ra vị thế của mình, giọng nói của cô liên tục bị ngắt quãng, khi tiếng nấc dần chuyển thành tiếng khóc, và rồi những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống. Johan, bất ngờ trước hành động ấy, cũng đang bối rối không biết phải làm thế nào. 

May mắn cho cậu, sự chú ý của những người xung quanh bắt đầu đổ dồn về vị trí hai người đang đứng. Và lẽ đương nhiên, khi Công chúa là nhân chứng, tên vô lại kia nhanh chóng bị kết tội. Có thể tên đó dám công kích Johan, nhưng có vẻ như hắn quên rằng có một người khác cũng có hoàn cảnh tương tự, và đó là người cuối cùng hắn nên động vào. Bữa tiệc kết thúc khi những người còn lại nâng ly vì sự dũng cảm của cô.

Cả hai bắt đầu quay trở về phòng riêng của Công chúa, trên con đường được soi sáng bởi những chiếc đèn chạy bằng phép thuật mang đầy màu sắc. Đi trước cậu vài bước là cô Công chúa đã đứng lên vì mình, trong bộ quần áo đã lấm lem bởi những giọt nước mắt khi nãy. Lúc này, thu hết can đảm của bản thân, Johan nói ra thắc mắc của mình.

“Tại sao… cô lại giúp tôi lúc nãy?”

Dừng lại, Ludmilla quay sang hướng một cô bé đang cầm trên tay một món đồ chơi nhỏ bằng gỗ, với cha mẹ của mình theo sau. Cả ba có vẻ như đang rất vui vẻ. Với nụ cười buồn, thứ mà không phải đứa trẻ nào ở tuổi của cô có thể thể hiện được, Ludmilla trả lời.

“Em cũng từng… trải qua cảm giác như anh khi đó vậy. Em hiểu nó… như thế nào. Và em không muốn ai khác phải… trải qua nó cả.”

Câu trả lời đó, cùng hành động mà cô đã làm trong hôm nay, chẳng khác nào đòn đánh vào thứ niềm tin mù quáng trong cậu từ trước đến giờ. Nhớ lại ấn tượng đầu tiên của cậu về cô khiến Johan như muốn tự trừng phạt chính mình. 

“Em thấy… anh có vẻ quý anh Dietrich nhỉ?”- Ludmilla lại tiếp tục lên tiếng.

Dù có cố gắng che giấu suy nghĩ của mình dành cho nhị hoàng tử, nhưng không khó để Ludmilla có thể nhìn thấy điều đó. Hiểu được như thế, Johan cũng đành thừa nhận.

“Tôi xin lỗi vì đã có những suy nghĩ bất kính đó, thưa Công chúa.”

“Không sao đâu…Dù sao thì…em sẽ giúp anh trở thành Cận vệ của anh Dietrich. Chỉ cần em viết thư lên và xin mẫu hậu là được. Em cũng muốn cảm ơn anh trong thời gian vừa qua… đã chăm sóc cho em.”

Giấc mơ từ thuở nhỏ của cậu, lúc này lại trở nên gần hơn bao giờ hết. Nhưng liệu đó có còn là con đường mà cậu thật sự muốn theo đuổi nữa?

“Đúng là lý do tôi trở thành Cận vệ là để phục vụ cho ngài ấy…

Nhưng mà, tôi nhận ra, ở trong phòng lâu cũng có cái lợi của nó. Với cả, tôi nhận ra có nhiều điều bản thân cần phải học hỏi thêm từ cô nữa.

Nên là, chắc tôi sẽ làm phiền cô thêm một khoảng thời gian khá lâu nữa đấy.”

Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt của Ludmilla như bừng sáng cùng với nụ cười của cô.

.

Khép nhẹ cánh cửa phòng sau khi đưa Công chúa trở về, người đứng chờ anh bên ngoài khiến anh không khỏi giật mình.

“Thưa Nữ hoàng…”

“Không cần kính lễ đâu, ta chỉ đến chơi thôi. Con bé ngủ rồi nhỉ?”

“Vâng, thưa Nữ hoàng.”

“Bữa tiệc vui chứ?”

“Rất vui ạ, thưa Nữ hoàng.”

“Thế thì không uổng công ta cho phép hai đứa đi rồi nhỉ.”

Giật mình nghĩ lại, Johan ngay lập tức hiểu được lý do việc xin phép lại dễ dàng đến thế. 

“Chắc có ai ở bữa tiệc cũng đã nói về việc ta chính là người đã đưa cậu trở thành Cận vệ của con bé nhỉ?”

“Vâng ạ.”- Tiếp xúc với người này, Johan bắt đầu tin vào việc mình được xếp trở thành Cận vệ cho Công chúa không phải do anh có xuất thân hèn kém như ban đầu vẫn tưởng, mà còn có nguyên do gì đó phía sau nó.

“Ta chọn cậu vì cậu là người duy nhất từng trải qua chuyện đó, như con bé.”

Johan có thể hiểu được ý của bà là gì khi nhắc đến “chuyện đó”.

“Ta biết rằng có một khoảng trống không thể nào đắp lại bên trong con tim của con bé… Nhưng ta mong là cậu sẽ giúp con bé biết cách sống khoảng trống đó và bước tiếp.”

Nữ hoàng bắt đầu lấy một vật gì đó từ trong người và đưa cho Johan. Một chiếc huy hiệu mang biểu tượng của Công chúa.

“Khi ta chọn biểu tượng này, ta mong rằng con bé cũng sẽ thể hiện được sức mạnh của mình. Không phải là sức mạnh bên ngoài như những thanh kiếm, mà là sức mạnh bên trong của chính con bé. Thứ sức mạnh mà con bé sẽ tìm được từ những người xung quanh mình.”

Nhớ lại khoảnh khắc lúc nãy trong buổi tiệc, Johan cũng đã nhận ra được điều đó. Có thể biểu tượng một bông hoa không có gì là dũng mãnh hay cao cả, nhưng sức mạnh của người mang nó thì không thể nào coi thường.

Chào tạm biệt với Nữ hoàng, Johan nắm chặt chiếc huy hiệu kia trong lòng bàn tay.

Từ nay về sau, anh sẽ là tấm khiên để bảo vệ nó, cùng với chủ nhân của nó, mãi mãi.

.

Ở thời đại mà việc biết chữ có thể xem như là đỉnh cao tri thức mà một dân thường có thể chạm đến, lại tồn tại một thứ phổ quát đến mức mang khả năng thay thế hàng vạn ngôn từ, và liên kết suy nghĩ, tư tưởng của đông đảo con người chỉ với một hình ảnh.

Những biểu tượng.

Và hơn ai hết, Johan là người nắm rõ ý nghĩa của chúng nhất.

Biểu tượng dấu vô cực, trên áo choàng thuộc về những tu sĩ thuộc nhà thờ của thần Omega, khi họ mang linh cữu của cha và mẹ cậu trên chuyến hành trình cuối cùng của cuộc đời họ, đại diện cho vòng tuần hoàn bất tận của cuộc sống.

Biểu tượng chiếc khiên che chở cho vầng thái dương dần ló dạng, của vị thần đã cưu mang mạng sống bé nhỏ của cậu, cũng như người ban cho cậu sức mạnh và một mục đích sống, đại diện cho thông điệp rằng: thần Bảo hộ Schutz và những đứa con của Ngài sẽ là tấm khiên chắn, bảo vệ cho tương lai tươi sáng của các sinh linh trên thế gian này.

Và biểu tượng bông hoa lily trắng, thứ thuộc về cô Công chúa nhút nhát nhưng lại mang trái tim quả cảm, đại diện cho vẻ đẹp và sức mạnh tiềm ẩn bên trong mỗi người, cùng niềm tin về một khỏi đầu mới thật tươi sáng và rạng rỡ.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

AUTHOR
🐔 ngoại truyện này khó lói quá đê 🐔
Xem thêm