Arc 1: Ardornia, Đại ngàn Sâm Lâm, nơi đồng bào ta tụ về
Chương 16 - Bùn tanh
0 Bình luận - Độ dài: 3,481 từ - Cập nhật:
Ardornia là vùng đất hoang sơ và cô lập nhất trên lục địa - mọi người đều nói vậy. Chừng hai trăm năm về trước, cư dân nơi đây; sống biệt lập phía sau những hàng cổ thụ cao tựa tường thành và ẩn cư trong thung lũng ngầm khổng lồ được biết đến dưới cái tên Trái tim Tinh Cầu trong hàng thiên niên kỉ yên bình tĩnh lặng, tránh xa con mắt phàm tục của nhân loại và sự tăng tiến của nền văn minh trong công cuộc khai phá và công nghiệp hóa, cực đoan bảo tồn giá trị của cái gọi là ‘thần tính’ vốn chỉ được truyền thừa lại trong huyết mạch của những sinh vật mang sáu cánh trắng và vòng vàng sau đầu ngự trị trên hòn đảo lửng lơ lẩn khuất sau những tầng mây mờ ảo. Điều kiện cần để xác định những ‘nhân loại’ đầu tiên vốn chính là khả năng tự nhận thức vị trí của bản thân đối với sự tồn tại của hành tinh.
Tất cả mọi thứ đều nằm trong vòng tay của Luật Cân Bằng, yên bình và tĩnh lặng, cho tới khoảng nửa thế kỉ trước, vào khoảng giữa của năm 2049, Lịch Nhân Loại.
Lợi dụng sức ảnh hưởng của Luật Phân Ly, nhân lúc sự cô lập và phát triển nội tộc diễn ra một cách từ tốn, gần như quá chậm so với sự mong chờ của các thế lực bề trên, Mặt Sau Thế Giới đã âm thầm xâm lấn biên giới giữa hai lớp thế giới, chậm rãi như một căn bệnh nền đang tích tụ tiềm năng để một ngày kia, sẽ trỗi dậy. Đầu tiên là những nghi lễ lặng lẽ của Chiêu Hồn Sư, nuốt chửng những vùng đất hoang sơ ít được biết đến, khuất xa khỏi tầm mắt trần tục và chẳng đáng một cái nhìn của các thiên sứ ở trên cao, từ từ bóp nghẹt nhân loại, giống loài vốn đã ngu dốt và yếu đuối, đứng dưới tất cả mọi dòng tộc có tri thức trong Thời Đại Thần Thánh. Cho tới khi làn sóng ma thú đầu tiên ập vào bờ biển phía Đông Bắc lục địa thì thế giới mới nhận ra được mối đe dọa đang hiện diện.
Như thế, gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho toàn thể hành tinh, và cũng là mốc khởi đầu của Chiến Tranh Ma Thần.
Nhưng bất chấp mối đe dọa đã hữu hình trước mắt, tầng lớp cao nhất của Nhân Loại, các Thiên Sứ ngự tại Tinh Không Đảo vẫn chẳng liếc mắt nhìn hay để tâm đến những sinh vật thoái hóa, nhỏ bé và ngu muội ấy.
Bất chấp sự thờ ơ của thánh thần, Nhân Loại đứng lên, tập hợp lực lượng và cầu viện hỗ trợ từ Tinh Linh Tộc, hi vọng có thể chống trả lại làn sóng của nguyền rủa và ma vật đang không ngừng tiến tới từ phía biển sâu. Chỉ trong vòng chưa đầy mười năm, gần một nửa lãnh thổ của Thần Phả Gaia đã nằm trong sự kiểm soát của đội quân ma thú đến từ Mặt Sau.
Chính vào lúc này, Quân Đoàn Bất Khuất đã trỗi dậy. Khởi đầu vốn chỉ là một nhóm ma tộc, chưa đầy mười thành viên, là các Reaper đã tập hợp dưới trướng một cá nhân duy nhất - First Reaper, với ý chí gìn giữ cân bằng của Luật Sinh Tử, không ngừng đánh đuổi ma thú ra khỏi lãnh địa của nhân loại. Và như thế, cứ mỗi một chiến thắng, số lượng những người từ những vùng đất đã bị tàn phá, chọn đi theo bước chân của quân đoàn lại tăng lên, cho tới một ngày, có ai đó đã tự xưng họ là Quân Đoàn Bất Khuất, thống nhất bởi một vị thủ lĩnh duy nhất, là đoàn quân không tên tuổi, không quê quán, lập lời thề nhất định sẽ đưa nhân loại đến với chiến thắng.
Và rồi năm năm sau, chính tại mặt trận phía Bắc lục địa, Quân Đoàn Bất Khuất đã thật sự mang lại chiến thắng đầu tiên chống lại quân đoàn ma thú dẫn đầu bởi ma thần Python sau mười ngày chiến đấu không ngừng ngơi nghỉ cùng với sự hỗ trợ của quân đội Liên Minh, mở ra chuỗi những trận thắng nối tiếp trên tất cả các chiến trường - và luôn luôn có dấu chân của Quân Đoàn Bất Khuất in trên những chiến thắng ấy.
Năm 2241, Ardornia, Vùng Đất Của Trái Tim Tinh Cầu.
“Ngươi lại mộng mơ về những ngày cũ rích đó rồi.”
Sinh vật nhỏ nhắn với hai chân và đôi sừng của loài dê chen ngang dòng suy nghĩ của gã Reaper đang ngồi bó gối bên bờ sông, lặng lẽ như một bức phù thạch điêu khắc tinh xảo. Tiếng móng guốc gõ lên đá cuội và sỏi cát theo một nhịp có thể gọi là nhún nhảy.
“Mà năm nào ngươi cũng tới đây cả, vì sao thế hở, First Reaper? Ngươi không đến để đưa tiễn những linh hồn ở Rừng Gươm Giáo, cũng không phải để can thiệp vào chuyện nội bộ của tộc Halolian, thế thì là vì sao?”
Ánh mắt đỏ rực của Zalfkiel liếc nhẹ về phía Ymarmir rất nhanh, rồi chậm rãi hướng về phía mặt nước đang lững lờ trôi. Hắn không có câu trả lời cho câu hỏi đó. Vì lí do gì sao? Không, có lẽ là chẳng có lí do gì cả. Có lẽ là do buồn chán. Có lẽ hắn muốn đến một nơi yên tĩnh.
“Im lặng quá đó First Reaper. Hồi trước ngươi đâu có như thế, cái lúc mà mọi thứ loạn cả lên, và chúng ta phải đón một đám người lạ mặt vào trú ẩn vì đám con cái của Tiamat lộng hành ngoài kia. Lúc đó ngươi thậm chí còn chỉ huy cả tá kẻ kì quặc.”
Ymarmir xoay người, hai chân tì lên cây trượng gỗ được kéo nghiêng sang góc chỉ hơi lệch khỏi phương thẳng đứng một chút, cân bằng hoàn hảo bởi trọng lượng của cơ thể, trong một tư thế gần như là đánh đu với trọng lực, tựa như cách một con dê thật thụ thách thức Luật Tự Nhiên bằng khả năng giữ thăng bằng hoàn hảo trên vách vực.
“Ồ, ta hiểu rồi. Là ngươi muốn tìm Địa Long đó sao?”
Gương mặt của gã Reaper vẫn lặng như tờ, không hề phản ứng với từng câu hỏi. Nếu là người bình thường mà bị nói trúng tim đen như thế thì ít nhất cũng biến sắc phần nào.
Thế nhưng First Reaper chẳng phải con người, càng cách xa khái niệm ‘bình thường’ trong góc nhìn của phần lớn trần thế, dù cho hắn hiện diện ở đó, đi đứng, ăn nói và trông như một con người. Nhờ vào những khả năng như thế mà loài Reaper đã sống lẫn vào với nhân loại kể từ những ngày đầu tiên mà không dễ dàng bị phát giác.
“Ngươi đúng là nhiều chuyện thật nhỉ.”
Hắn đáp lại bằng một giọng khô khốc.
“Đó là công việc của ta mà. Để lọt một con chuột cũng có thể khiến cả bộ rễ bị gặm nát, vì thế nên ta mới phải trông chừng tất cả các ngươi.”
Ymarmir đáp lại, cặp mắt xanh ẩn sau tấm mặt nạ gỗ lóe lên một kiểu ranh mãnh của loài thú đã sống quá lâu và biết quá nhiều.
“Thay vì trông chừng ta, thì ngươi nên để mắt đến cái lũ chim chóc kia đi.”
Zalfkiel nói khi hắn ném một hòn sỏi xuống mặt sông lững lờ. Hòn sỏi chạm nước, tạo ra một âm thanh gọn gàng trước khi gợn sóng nhỏ bé nó tạo ra bị nuốt trọn bởi dòng chảy lớn hơn gấp nhiều lần. Mắt hắn hướng về phía Vòm của thung lũng Underwood, nơi những cành cây tần bì khổng lồ ẩn hiện trên vòm trời giả được tạo nên từ vô vàn tán cây đan xen ở độ cao không tưởng.
Ymarmir nghiêng đầu, hai tai phẩy nhẹ, tướng đi lom khom nhưng nhịp nhàng, theo sát bước chân chậm rãi mà chắc chắn của First Reaper. Tiếng sỏi đá trên nền đất cát ẩm bị nghiền dưới gót giày theo. Cả hai đi dọc theo bờ sông.
“Ngươi đến là vì chuyện của hòn đảo trên trời đó sao?”
“Cũng không hẳn.”
Ymamir phát ra một tiếng thở dài, kéo dài mà ngân rung kì khôi.
“Lúc nào ngươi cũng giấu giấu giếm giếm. Chẳng phải ở đây chỉ có hai ta thôi sao?”
Ymarmir nhảy về phía trước một khoảng xa, xoay người trên cây gậy chống như một con bù nhìn nhồi bông mềm mại.
“Kể cho ta nghe đi, First Reaper. Mặt đất ở đây sẽ lắng nghe và ghi nhớ câu chuyện của ngươi. Đúng, đó là việc mà chúng ta đã làm qua bao niên kỉ, và sẽ tiếp tục làm thế. Hãy nhớ, Mẹ Vĩ Đại không bao giờ bỏ rơi chúng ta.”
“Thế sao? Nói như thể ngươi đã gặp Gaia rồi vậy.”
“Ta là con cháu của Mẹ, tất nhiên là ta phải biết người trông như thế nào. Hoặc là không?”
Zalfkiel nén một tiếng cười khẽ suýt nữa thì bật ra từ hắn khi con dê trắng dừng lại, nghiêng đầu như đang tự hỏi bản thân một câu hết sức ngu ngốc sau khi phát biểu ra một câu không kém phần ngu ngốc hơn.
“Chuyện cá nhân của ta thôi. Chẳng liên quan gì tới ngươi đâu.”
“Ồ không, nếu là chuyện liên quan tới Cái Chết thì có liên quan tới tất cả mọi người đó.”
“Làm sao để ta có thể cãi nhau thắng ngươi đây?”
Hắn thở nhẹ ra, có phần bất lực trước sinh vật chỉ đứng tới hông mình, mặt giấu sau tấm mặt nạ gỗ chạm trổ kì quái, hai chân dê tựa trên một cây gậy chống được cắm nghiêng trên mặt đất trong một góc mà chỉ cần một chút mất cân bằng trong tư thế là sẽ ngã sóng soài ra.
“Không bao giờ đâu, ta là người mang tiếng nói của khu rừng. Ngươi không thể tranh luận thắng khu rừng này được, kể cả khi ngươi là bản thân lịch sử.”
“Đó có phải là vấn đề chính không?”
“Không. Nhưng mà First Reaper à, ngươi không nhận ra rằng ngươi và bọn ta không thể nào đi cùng nhau mãi sao? Chúng ta, những người con của Mẹ Vĩ Đại, là ví dụ cho vòng đời của vật sống. Còn ngươi thì…”
“Ta là điểm cuối cùng của các ngươi. Một mắt xích cần thiết trong hệ thống.”
Hắn ngắt ngang câu nói của Ymarmir bằng một giọng dửng dưng, lạnh tanh và không có chút nhân nhượng, như thể đang nói ra một sự thật hiển nhiên; và đó đúng là một sự thật hiển nhiên.
“Ôi thôi nào. Chúng ta đâu có sợ chết. Ai rồi cũng sẽ trở về với đất thôi.”
Bước chân của Zalfkiel khựng lại một nhịp ngắn trước câu trả lời thản nhiên của Ymarmir. Từ đáy mắt hắn, tựa như một hòn than đã tắt, màu đỏ lại tiếp tục âm ỉ cháy, không bùng lên, mà ở đó, nóng rát.
Từ rất lâu rồi, hắn đã luôn muốn biết vì sao sinh mệnh hữu cơ lại phải kết thúc vào một lúc nào đó.
Là do Thời Gian quá tàn nhẫn?
Là do thân xác bị mài mòn?
Hay là do Cái Chết quá vô tình?
Và luôn luôn ở đó, dù là bất cứ đâu, sẽ luôn có những sinh vật xem kết thúc là điều hiển nhiên, luôn dang tay đón nhận nó sau khi hoàn thành một vòng đời.
Nếu như sống chỉ để chờ đợi ngày kết thúc, vậy thì ý nghĩa của ‘sống’ là gì?
Một cái thúc nhẹ vào hông khiến Zalfkiel phải bứt mình ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.
“First Reaper à, ngươi không nên ngạc nhiên đến vậy đâu.” Ymarmir thở dài từ sau tấm mặt nạ gỗ. “Tất cả những kẻ bất tử trên đời này đều có chung một vấn đề như ngươi sao? Vậy là khi được thời gian ưu ái, các ngươi đều trở nên thờ ơ với sự hữu hạn của sinh mệnh sao?”
Zalfkiel thở nhẹ ra từ đằng mũi, rõ ràng là không vui khi bị vạch mặt một cách thẳng thừng đến vậy. Im lặng như một người câm, hắn tiếp tục đi dọc theo bờ sông đến con đường mòn dẫn qua những vách đá thoai thoải, đã bị gió và dòng chảy của ngày và đêm bào mòn qua năm tháng.
“Ymarmir, nếu ngươi đã nói vậy, thì trong mắt ngươi, khu rừng này có đáng sống không?”
“Đó là một câu hỏi nhạy cảm đấy. Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, ma tộc ạ. Chẳng có nơi nào trên thần thể của Mẹ Vĩ Đại mà không đáng sống cả, ít nhất đối với ta là vậy. Sinh mạng ngắn ngủi, chẳng thể nào so được với thế giới này và những luật lệ trói buộc nó - đúng không? Ta nghĩ rằng chỉ cần làm những điều ngươi thích, những điều ngươi cho là đúng, tìm một nơi để ngủ sau khi uống nước từ con suối xanh đã là ý nghĩa lắm rồi.”
Vị Druid đáp vui vẻ, nhảy lò cò ba bước về phía trước. Từ trong bụi rậm bên đường, một đôi sóc chạy vụt ra, biến mất sau những hàng cây đang dần thay thế các vách đá thoai thoải.
“Đơn giản vậy sao?”
“Đúng vậy.”
“Không cần ý nghĩa lớn lao, chỉ cần… tận hưởng?”
“Đúng vậy.”
“Hừm.”
“Tạm biệt nhé, First Reaper, hẹn gặp ngươi vào năm tới.”
“Ừm.”
“Nhớ giữ gìn sức khỏe đấy.”
*
* *
Năm 2251, Lịch Nhân Loại, Ardornia.
Ngày thứ sáu.
Dòng nước xung quanh trụ cột cuộn xoáy trong một màu đen tăm tối và ô nhiễm đầy âm tính, rõ ràng chẳng phải loại vật chất tốt lành gì. Thân trụ đá khổng lồ phải cao ít nhất chục trượng, cắm sâu xuống đáy hồ, xuyên qua hàng tầng địa chất và kết nối với địa mạch của cả khu rừng, đóng vai trò là điểm neo, lưu trữ và lưu thông năng lượng địa mạch.
“Đây là..”
Kị Sĩ Trắng nhìn chằm chằm vào điểm sáng mờ duy nhất trên thân cột đá, nơi dòng năng lượng đen tối đang không ngừng rót vào vết nứt trên tâm đá. Ở phía sau, một tiếng ho khan vang lên, khiến cô quay người lại ngay lập tức.
“Đứa trẻ nhà Howlheim, ngươi ổn chứ-“
Zero tới bên cạnh Langdau bằng một cú đạp nước, gương mặt chàng sói lúc này đã xám ngoét, hai tai rũ xuống. Cô túm lấy bàn tay của anh ta đưa lên: những đầu ngón tay tím tái và lớp da xuất hiện vết lở loét. Langdau Howlheim thở hộc ra, vài bong bóng bọt khí thoát ra từ miệng, trong mắt ánh lên nỗi sợ hãi thường thấy khi động vật nhận ra có điều gì đó nguy hiểm đang xảy ra với chúng mà không thể kiểm soát.
“Tệ rồi đây, Zalfkiel! Ta sẽ đưa Langdau lên.”
Kị sĩ Trắng xốc vai Langdau, quay về hướng gã Reaper vẫn đang lửng lơ trong làn nước tối mà quay lưng lại với mình, không mấy quan tâm đến tình trạng của chàng á nhân kia.
“Ừm.”
Hắn ậm ừ đáp lại, con mắt tựa hòn than đỏ rực âm ỉ vẫn khóa chặt vào điểm sáng trên tâm trụ đá. Một cảm giác quen thuộc mơ hồ đang gặm nhấm bản năng ma thú trong hắn khi nhìn thấy hiện tượng này. Kiểu cảm giác như hắn đang được một lần nữa trở về, đắm mình trong thủy triều đen, nơi bùn dâng lên che lấp đi tầm nhìn, xúc giác và tri giác, vỗ về những đứa con ma tộc sâu dưới đáy biển nơi sự sống không ngừng sinh sôi nảy nở, lan tràn như một căn bệnh xấu xa sẽ ăn mòn mọi lí trí và ý thức.
Giờ đây, khi Địa Long đã tạm thời trồi lên khỏi hiện trường, hắn đã có được khoảng thời gian quý giá để cân nhắc hành động.
“Để ta xem, rốt cục ngươi là cái gì?”
Chỉ với một lần đạp chân, First Reaper đã tiến đến trước vòng xoáy năng lượng hỗn loạn. Dòng chảy tối tăm không ngừng bị tâm trụ cột hấp thụ, rồi từ đó, lây lan cho toàn bộ rễ mạch trong rừng.
First Reaper đặt một tay lên trên bề mặt nứt vỡ của viên đá, cảm nhận được cả ma lực của bản thân cũng đang bị hút mất. Zalfkiel là một kẻ luôn chú trọng đến sự cân bằng trong nội lực và hệ tuần hoàn nội tại - hắn đã rèn luyện khả năng điều tiết và gia cố mạch ma lực suốt hàng niên kỉ, biết rõ giới hạn và khả năng của một sinh vật; để có thể chạm đến và hấp thụ được ma lực của hắn, không thể nào chỉ là thông qua một cái chạm trên bề mặt của một viên đá vốn đã được quy định rằng chỉ hấp thụ dòng năng lượng địa mạch bản địa và bài trừ toàn bộ những nguồn năng lượng lạ khác.
“Can thiệp từ Mặt Sau ư?”
Cảm giác này không giống với quá trình hấp thụ dinh dưỡng thông thường của hệ mạch Gaia. Zalfkiel đoan chắc hắn đã tham gia và chứng kiến đủ nhiều số lần tế lễ và thanh lọc Trụ Cột để biết cách nó hoạt động. Không bao giờ xảy ra chuyện một sinh thể thuộc thần phả Gaia mà lại sử dụng phương pháp của ma thú để tăng trưởng như thế này.
“Nếu đã vậy thì, chi bằng phá hủy nó, và mọi chuyện sẽ được giải quyết.”
Khóe miệng của Zalfkiel khẽ cong lên một chút ngay khi hắn xoay nhẹ người, đầu nghiêng sang một bên, ánh mắt đỏ rực như muốn thiêu đốt toàn bộ sinh mệnh nằm trong tầm ngắm. Một bàn tay của hắn đã đưa về phía chuôi dao trên thắt lưng.
“Không hề che giấu ư?”
Lưỡi dao lao xuyên qua nước, xuyên qua cả thân thể vốn chỉ là một hình chiếu của con thú hỗn mang, hình ảnh vỡ ra thành vô vàn bọt khí đen tua tủa, không ngừng lan rộng, rồi lại kết thành hình ảnh nhân hóa của con rồng đen ấy.
“Muốn giết ta sao? Như cách ngươi đã làm với Python cách đây không lâu?”
Ma lực bùng lên vô cùng áp đảo, kể cả khi chỉ là một ảo ảnh của bản thể cư ngụ cách xa một chiều không gian và sâu bên dưới Biển Nguyên Thủy.
Zalfkiel biết rõ đánh nhau cũng chỉ là vô nghĩa trong tình thế này, khi mà đứng trước mặt hắn chỉ là bóng dáng của cơn ác mộng nằm ở đáy sâu, trong vùng Nguyên Thủy, nơi mà mọi lí trí đều lu mờ và chỉ còn bản năng sơ khai là tồn tại.
Một sinh thể toàn trí, toàn tri, bất khả xâm phạm, bất khả xác định, bất khả nhận thức.
Một thực thể đi ngược lại với toàn bộ Giới Luật, thế nhưng vẫn nằm yên trong khung giới hạn của luật lệ.
Đánh bại nó là điều bất khả thi - khi mà ta không thể xóa cái chưa biết, cũng không thể định nghĩa cái không biết, dù cho nó đã tồn tại từ thuở sơ khai. Một dạng ý niệm mang tính triết học mà đến cả các khái niệm sơ khai và cổ đại nhất cũng không thể tương tác cùng. Một biến số của sự hỗn loạn tuyệt đối sinh ra từ chính Tiamat.
Nó có tên, một cái tên mờ ảo nhưng đã được lưu truyền trong bản năng của tất cả sinh vật có ý thức, đủ để co rúm sợ hãi mỗi khi nhắc tới, nhưng cũng mù quáng tôn thờ khi biết đến nó.
Cắn nuốt sự tự ý thức và nhấn chìm sự thật trong bóng tối của đáy biển, âm thầm và lặng lẽ.
<< VRITRE >>


0 Bình luận