Normania Chiến Kí
flaeris_3110 flaeris_3110
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 1: Ardornia, Đại ngàn Sâm Lâm, nơi đồng bào ta tụ về

Chương 15 - Vương trên ngọn gió.

0 Bình luận - Độ dài: 3,568 từ - Cập nhật:

Năm ????, Kỉ Nguyên Sáng Thế, Biển Bùn Nguyên Thủy, Tartarus.

Hắn mở mắt ra, nhìn thấy một thế giới mà khi đó chỉ độc một mảng trắng đen vô vị. Từng con sóng đen vỗ nhè nhẹ vào bờ sỏi trắng. Rồi hắn đứng dậy, hít một hơi sâu theo bản năng. Chẳng có cảm giác gì.

Hắn chớp mắt, lồng ngực đã được lấp đầy bởi một làn gió.

Hắn lại chớp mắt, lúc này bầu trời và biển đã được tách ra thành hai mảng màu sắc khác nhau, xanh mướt. Rừng cây, đồng cỏ và vô vàn cảnh quan khác đã hình thành.

Hắn chớp mắt lần nữa, tay chạm vào một thân cây trong lúc băng qua khu vườn ngập tràn những sinh vật sống đến từ Thần Phả của vị nữ thần đất đai màu mỡ. Trên tay hắn là một vòng nguyệt quế xanh tươi, chân bước qua đồng cỏ xanh vô tận.

Hắn chớp mắt một lần nữa, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, rồi lại cúi đầu để nhìn thấy vô vàn ánh lửa xanh chập chờn.

Cứ mỗi lần chớp mắt, hắn lại thấy cảnh vật thay đổi nhiều hơn. Ngày càng có nhiều hơn những sinh vật khác lạ. Ngày càng có nhiều hơn những ngọn lửa chờ hắn đến để thổi tan đi, hướng chúng đến một con đường mới, dẫn đến một bến đò nơi Thuyền Phu chờ đợi.

“Ngươi đang đi tìm điều gì?”

Bạch Cự Long của Vùng đất Yêu tinh hỏi hắn.

“Lí do ta tồn tại.”

“Vô nghĩa. Chúng ta là những mắt xích. Chúng ta nghiễm nhiên tồn tại vì chúng ta chính là hiện thân của những gì mà mắt xích ấy đại diện.”

“…”

“First Reaper, ngươi đã từng nằm mơ chưa?”

“Mơ ư?”

“Đúng, mơ. Các sinh vật đi ngủ và mơ, ở đó, chúng tiến vào cõi mộng được tạo ra bởi tiềm thức của chúng. Trong giấc mơ, ngươi sẽ được nhìn thấy bản chất của mình và những điều ngươi mong ước.”

“Chưa từng.”

“Ta cũng thế.”

“…”

“Bởi vì chúng ta không cần mơ để biết bản chất của chúng ta là gì. Chúng ta chỉ đơn giản là như thế. Chúng ta tồn tại bất biến mặc cho thời gian của hành tinh trôi đi.”

.

.

.

Năm 2251, Lịch Nhân Loại, Ardornia.

Zalfkiel đứng lặng người trong thoáng chốc, đôi bốt da cao đã ngập trong làn nước tĩnh lặng dẫn xuống miệng hang tăm tối, trong đầu thầm soạn lại tất cả những việc mình đã làm, những gì cần làm và những gì mình đang làm. Mục đích của hắn khi tới đây, khu rừng của một vùng đất mà đã từ lâu, hắn tự dặn lòng mình là không nên đến nữa, không nên dính dáng tới nữa.

Thế nhưng hắn vẫn cứ quay lại đây, sau rất nhiều thập kỉ. Không, đó không phải là vì lời hứa với Gaia. Đây là vì có việc cần hắn hoàn thành.

Zalfkiel liếc nhìn những đứa con của Gaia trong thoáng chốc. Hắn thường gọi họ là tộc đoản mệnh, những sinh vật có tuổi đời ngắn ngủi mà chỉ một cái chớp mắt thôi, hắn đã không còn nhìn thấy họ dưới hình dáng vật lý nữa. Bao lâu rồi kể từ lần cuối hắn thật sự quan tâm đến mốc thời gian? Có lẽ là lúc hắn gật đầu, đồng ý thực hiện điều ước của đại thiên sứ kia.

Mối duyên nợ của hắn với Thần Phả này đúng là rất khó để cắt đứt.

“First Reaper, chờ đã, ngươi chưa có..!”

Pjona kêu lên từ phía sau khi hắn rẽ nước tiến xuống hồ. Zalfkiel bỏ ngoài tai những lời đó. Hắn không cần phép bảo hộ để có thể sinh tồn dưới nước. Chỉ có họ mới cần thôi.

Trong thoáng chốc, mọi thứ đã trở thành một màu tối đen. Chỉ còn nghe tiếng ù ù của thác nước đang đổ bên trên vọng tới bên tai. Nước lạnh lẽo tràn vào mọi ngõ ngách của trang phục. Hắn chớp chớp mắt, tầm nhìn đã trở lại; đối với ma thú mà nói, biển chính là nhà. Nên việc First Reaper, một hậu duệ của Thần Phả Tiamat có thể dễ dàng hành động dưới một hồ nước là chuyện hoàn toàn bình thường.

Hắn nhìn sang, đã thấy Kị sĩ Trắng và đứa con nhà Howlheim đang rẽ nước tiến về phía này. Đối với họ, hành động trong môi trường nước đồng nghĩa với việc vứt bỏ lợi thế của Thần Phả Gaia.

Xuống sâu hơn một chút nữa, viên hải thạch trong chiếc đèn treo bên thắt lưng bắt đầu phát sáng. Khung cảnh dưới đáy Hồ Nước Lớn dần phơi bày ra trước mắt ba người.  

Phía dưới kia, khu vực đã từng là một thị trấn được xây dựng nên từ đá tảng và thực vật thủy sinh nằm hoang tàn trơ trọi; những mảnh vỡ và thân hải mộc chết ngâm lâu ngày trong nước đã ngả màu đen đúa. Lớp rêu phủ trên các tảng đá cũng đã chết, bong tách thành từng mảng đen xám trôi dập dềnh.

Hắn đảo người, ngó vào một ngôi nhà nhỏ hình cầu thông qua cánh cửa ra vào là một lỗ hổng khoét ra từ đá. Con mắt đỏ dường như sáng lên trong làn nước tối của hắn không hề biến sắc khi nhìn thấy một bộ xương á nhân thuộc tộc Thủy Liên đã mục rữa, lớp da thịt đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại khung xương trắng mục nát.

“Đừng nhìn.”

“…”

Hắn lầm bầm, đẩy Kị sĩ Trắng ra khỏi chỗ đó.

Khi Hỏa Ma Thạch bị va đập mạnh, nó sẽ phát nổ bằng cách đồng hóa phần tử ma lực của nó với phần tử ma lực trong không gian theo cấp số nhân, không ngừng khuếch đại và hủy diệt mọi thứ mà làn sóng nó tạo ra chạm phải. Đó là một loại vật phẩm có sức công phá cao từng được sử dụng rất nhiều trong chiến tranh. Một vụ nổ được tạo ra mười viên ma thạch, chắc chắn sẽ thiêu rụi toàn bộ những sinh vật sống trong bán kính ba dặm trong điều kiện thích hợp, là khi môi trường dồi dào hạt nhân ma lực và khoảng trống để phản ứng giãn nở và nhân bản đạt đến mức cực đại. Nói cách khác, chính là đáy Hồ, nơi mà mạng lưới địa mạch giao nhau dày đặc nhất.

“Không phải lỗi của em đâu.”

Hắn mở miệng, chỉ để thấy vài bọt khí nổi lên, không một âm thành nào được tạo ra.

“…”

Zero gật đầu, nhìn sang Langdau, người đang giơ cao một chiếc đèn ma thạch để nhìn rõ hơn khung cảnh tối mù xung quanh. Chàng sói trông vẫn điềm tĩnh, nhưng da dẻ thì nhợt nhạt. Không khó để nhận ra chính á nhân trẻ tuổi này cũng không thể chịu nổi cảnh tượng hoang tàn của một nơi đã từng là thị trấn đông đúc của đồng bào nhân tộc.

Họ lướt qua thêm nhiều mái nhà nữa, thi thoảng bắt gặp những vật dụng thô sơ đẽo ra từ đá tảng sứt mẻ hoặc vỡ vụn, nằm lăn lóc ở các góc khuất tối tăm. Một bụi tảo thủy sinh lớn héo hon, đã chết từ lâu nhưng vẫn trôi nổi trong nước, tạo thành một cái bóng đen uốn éo ma mị.

Zalfkiel dạo theo con đường mòn, đối với một kẻ mang dòng máu ma thú mà nói, việc đi bộ dưới đáy nước chỉ là chuyện cỏn con. Khác với Langdau hay Zero, hắn không tránh nhìn vào các ô cửa sổ hay những món đồ chơi nằm lăn lóc bên vệ đường cùng vài ba mẩu xương đã rữa ra nhưng lại khó có thể phân hủy hoàn toàn vì môi trường nước đặc thù dồi dào hạt năng lượng, những cái xác đông cứng lại vì chết . Ánh mắt hắn dừng lại ở một góc tối, bắt được một chuyển động tưởng chừng như vô hình.

“…”

Càng đi thì địa hình càng trở nên dốc hơn, dẫn xuống một vùng trũng tăm tối, nơi một cột đá khổng lồ cắm sâu xuống lòng thung lũng, trên thân là vô số những mảng rêu đen đúa. Những vân khắc sâu trên lớp đá đang phát sáng yếu ớt, tất cả đều dẫn về một vị trí nằm gần giữa trụ. Ở đó, một khoảng trống vụn vỡ, ánh sáng mờ nhạt như một ngọn hải đăng bị bão giông che lấp. Từ đó có thể cảm nhận được dòng chảy năng lượng hỗn loạn như một xoáy nước.

Nồng độ ma lực ở vùng nước này vô cùng đậm đặc, có thể bóp nghẹt bất cứ một con người bình thường nào chỉ bằng cách khiến cho mạch ma lực của họ vỡ tung ra vì áp lực nếu mon men đến gần; vì thế nên Pjona mới phải làm phép bảo hộ cho Langdau, hoặc không thì cơ thể anh ta sẽ chẳng thể trụ được quá mười phút trước khi bị hòa tan vào dòng địa mạch.

“Nhìn kìa.”

Zero chỉ tay về phía ánh sáng của tâm thạch đã vỡ vụn. Những mảnh vỡ vẫn chưa tách rời ra mà bị níu kéo lại bởi một lực vô hình, để lộ lõi bên trong đang đập những nhịp chậm rãi. Càng đến gần, càng có thể nghe thấy một âm thanh như tiếng đập bất ổn của một quả tim yếu ớt. First Reaper rẽ nước,

.

.

.

Ludaciel di mũi giày trên nền đất, mắt không rời khỏi miệng hang ngập nước. Anh không được phép xuống đó, vì như thế sẽ gây ra một làn sóng phản đối kịch liệt từ cộng đồng cư dân của khu rừng. Đúng, anh phải ngoan ngoãn mà ở đây chờ. Họ không thích anh, cũng không muốn một kẻ ‘phản bội’ nhúng tay vào chuyện nội bộ ở Sâm Lâm. Bên cạnh, Grim cũng ngồi xổm xuống bên mép nước, chốc chốc lại liếc nhìn lên trần hang, im lặng đến cam chịu.

“Này, trưởng lão á nhân.”

Liliesana đột ngột lên tiếng, phá vỡ bầu không khí. Pjona cũng ngẩng đầu lên, rời mắt khỏi công việc bào chế của mình trong thoáng chốc, những phụ kiện trên cặp sừng dài khẽ rung động.

“Mẹ của các người… có bao giờ trò chuyện với các người không?”

Câu hỏi bất thình lình ấy khiến cả ba người còn lại đần mặt ra.

Đối với Thần Phả Gaia, lịch sử được ghi lại của họ chưa từng có bất cứ ghi chép nào về việc thần sáng tạo hạ thế. Đồng nghĩa với việc, kể cả có là các Thiên sứ, thế hệ cổ xưa nhất còn tồn tại của Thần Phả này cũng chưa từng có cơ hội được diện kiến Gaia. Những người Anris cổ sống ở vùng sâu nhất của khu rừng đã cho rằng Mẹ đã hóa thân thành Trái Tim Tinh Cầu, vĩnh viễn ngự trị và tồn tại cùng với hành tinh, nuôi dưỡng sinh mệnh trên da thịt của mình.

Vì thế nên dù Gaia đồng hành cùng sự phát triển của nền văn minh, nhưng lại không hề can dự vào bất cứ sự kiện nào, để mặc cho các hậu duệ của mình tự quyết định lấy số mệnh.

Trái lại, Thần Phả Titania được xây dựng và duy trì bởi toàn bộ Tinh Linh Giới. Nữ thần Titania ngự trị tại Avalonea, không những là người trông coi Tri Thức và Ký Ức, mà còn là người đứng sau đảm bảo cho nền móng thứ hai của hành tinh không bao giờ sụp đổ. Avalonea tuy tách biệt với Mặt Trước, nhưng lại liên kết với nó thông qua địa mạch tới từ Trái Tim Tinh Cầu và tạo nên một mối quan hệ mật thiết, thứ ngăn không cho năng lượng hỗn mang từ Mặt Sau tràn ra.

 Trong khi đó, đối với Thần Phả Gaia, con người luôn phải tự thân vận động để sinh tồn và phát triển. Mạch ma thuật của họ vốn đã thoái hóa, vì thế nên liên kết của họ với địa mạch vốn rất mờ nhạt. Phải đến tận năm trăm năm trước, khi ma thuật cơ bản bắt đầu được lan truyền thì mới dần dần có nhiều người thức tỉnh mạch ma thuật đã ngủ yên hơn, nhưng lượng pháp sư con người có đủ kiến thức để chăm sóc cho địa mạch trên khắp lục địa là quá ít, trong khi phần lớn những người có kiến thức: các Ardornian, Druid,… đều đã rút về sâu trong rừng, tránh xa xã hội và nên văn minh đang không ngừng công nghiệp hóa.

Địa mạch bị bỏ quên bên dưới các quốc gia đang trong quá trình hiện đại hóa – rời xa đi những gì cổ xưa và cũ kĩ, không ai chăm sóc, lâu dài sẽ tắc nghẽn hoặc ngừng chảy, khiến cho những lớp thế giới không còn ổn định như trước.

“Không.”

Pjona trả lời thành thật. “Với chúng tôi mà nói, hiện thân của Mẹ là mặt đất dưới chân, nuôi dưỡng chúng tôi từng ngày. Người ở đây, hiện hữu, nhưng cũng xa cách.”

“Gia đình các ngươi phức tạp nhỉ?” Liliesana thở dài, khẽ đưa tay ngắt đi một cánh hoa héo úa trên đầu mình. “Tinh linh chúng ta thì khác. Chúng ta sống cùng nhau và chia sẻ cùng một ý nghĩ. Mọi linh thể quy về một cội.”

“Krrta-reko.”

“Tôi biết rồi mà Vouhu. Tôi không chết được đâu, chỉ là hơi héo hon thôi.”

Liliesana trấn an vị Druid bằng cách mỉm cười. Rồi họ leo lên một phiến đá sạch và ngồi bó gối lại, để những lá và nhụy hoa trên người rũ xuống, có thể thấy là họ không hề ổn như lời họ nói ra. Họ nhắm mắt, để tâm trí liên kết với các tinh linh khác trong khu rừng và lắng nghe.

“Ôi chà, chuyện rắc rối thật. Tôi vừa nghe một Memecotys kể rằng họ nhìn thấy vài kẻ mang dấu hiệu của Huyết Sắc gì đó… lảng vảng trong Vườn Thì Thầm hồi mấy tuần trước.” Họ lầm bầm.

“Là Huyết Sắc Quân Đoàn.” Ludaciel xác nhận lại.

Grim giật mình, đánh mắt về phía những người khác, một chút mặc cảm tội lỗi dâng lên. Cậu đã từng thuộc về đó. Không phải do ý chí của cậu, mà là vì cậu đã chẳng biết phải đi về đâu vào lúc ấy.

“Là cái nhóm mà hồi đó First Reaper đã dẫn dắt nhỉ?” Liliesana tò mò hỏi.

“Không. Khác lắm. Hồi đó họ tên là Quân đoàn Bất khuất. Một nhóm người dễ thương và ăn ý, có phần hơi ngốc nghếch nếu tôi phải nói theo cách của mình.” Pjona cười cười. “Hồi đó tôi chữa thương cho họ suốt. Toàn là một đám người liều lĩnh, nhưng được việc.”

Khóe miệng của Ludaciel hạ xuống khi anh nhớ lại một chút về đoàn quân ấy. Con người. Những bại binh, những lính đánh thuê và dân du mục, tất cả cùng tụ họp về dưới một lá cờ, chiến đấu cho chính họ. First Reaper đã để lại dấu ấn của mình trong nền văn minh, nơi thời đại mà hắn đi qua, và chẳng bao giờ ngoái đầu nhìn lại. Trong chiến tranh Ma thần, chính là vì hắn đã giương cao lá cờ ấy, trở thành lưỡi gươm đen tuyền trên trận mạc đánh tan vô số ma thú, tiêu diệt ma thần – chính là nhờ vậy mà nhân loại mới dành chiến thắng.

Rồi sau đó họ đối xử với hắn như thế nào?

Như một Reaper.

Vẫn là như thế.

Vẫn là ma tộc. Một kẻ đến từ bên kia thế giới, lấm bùn đen hỗn loạn.

“Rồi bây giờ thì sao?”

Liliesana ngây ngô buông lời, chống tay xuống trong tư thế ngồi bó gối.

“Bây giờ à…” Pjona đáp, mắt nhìn xuống mặt nước tĩnh lặng. “Bây giờ thì… First Reaper không còn dẫn dắt họ nữa.” Cô đáp mơ hồ, dường như không mấy vui vẻ, một chiếc lá non vàng vọt khác trên gạc của cô rụng xuống.

“Vậy à.”

Liliesana ngâm nga, hai chân đung đưa, những cánh hoa tim tím trên đầu đang dần chuyển sang một màu xám xịt, nhưng dường như họ không thấy phiền vì điều đó.

“Này cậu Valkyrie.”

Ludaciel nhướng mày, hai chóp cánh của anh giật khẽ khi được gọi tới.

“Có việc gì sao?”

“Ngươi đã nghĩ gì khi quay trở về rừng vậy? Ta có thể thấy rằng mọi người không thích ngươi. Nếu ta là ngươi thì ta chẳng bao giờ muốn tới một nơi mà người ta ghét mình.” Tinh linh hoa lắc lắc đầu một cách tò mò, mấy cánh hoa màu hồng phấn rung nhẹ.

Ludaciel trầm lặng một lúc. Rồi anh thở dài, cười buồn, đôi cánh khẽ cụp xuống.

“Không. Không có lí do gì đâu. Chỉ là tôi… muốn dừng chân thôi. Đất lành chim đậu mà.”

Anh đáp, mắt nhìn chăm chăm vào mặt nước. Không khí đột nhiên trở nên nặng nề thấy rõ. Liliesana lại nghiêng đầu, một cánh hoa tàn khác rơi xuống. Trông họ thật bất lực, ở đây và chờ đợi điều gì đó, đôi tay vẫn giơ cao, phát ra ánh sáng nhè nhẹ khi họ cố gắng cảm nhận mạng lưới giao tiếp của tinh linh trong rừng.

“Càng ngày càng rời rạc… có chuyện gì đó đang xảy ra ở bên kia Rừng.”

“Wi-rauke?”

“Hướng làng của người Ardornian cổ, Vouhu ạ, thiệt tình, ngài có thấy là tôi đang cố gắng để giữ mình không mục rữa không? Tôi nghĩ tốt nhất là ngay bây giờ nhé, ngài nên đến Vườn Xưa Cũ đi, họ cần ngài ở đó giám sát hơn là ở đây.”

“Ngài ấy nói gì vậy?” Ludaciel chợt hỏi. Anh không biết nhiều về ngôn ngữ của người Ardornian cổ. Thông thường thì Druid, tinh linh, Ulgar và các sinh vật khác – các mộc nhân khác trong rừng đều hiểu nhau bằng một cách nào đó dù họ không nói cùng một ngôn ngữ trong khi giao tiếp.

“Sekac, le.”

Vị Druid đáp, hai lỗ tròn trên chiếc mặt nạ như hai đốm lửa xanh lam nhàn nhạt phát sáng, bàn tay đã mộc hóa hơn nửa siết chặt lấy cây trượng làm từ một thân cây sần sùi quấn đầy dây leo.

“Ngài ngốc thật đấy, tôi bảo rồi, tôi chẳng đi đời được đâu, chỉ là chút chất độc bám vào rễ thôi, có gì mà phải lo lắng. Cứ đi đi.”

“Y’ma, mire. Nui, si.”

Liliesana nhướn mày, họ nhìn Vouhu một cách hơi bất an. Pjona nghiêng nhẹ đầu, những gạc nghiêng theo, nhìn cả hai.

“Ai đó làm ơn phiên dịch cho tôi đi?” Ludaciel lên tiếng lần nữa.

“Con dê, xá tội, biến mất. Là vậy đó.” Liliesana đáp nhanh.

“Ngài nói như thế nghĩa là sao, Vouhu? Không nhìn thấy Ymarmir ư?”

Pjona hỏi lại, chiếc đuôi ngắn của cô phẩy nhẹ một cách lo lắng khi nghe thấy lời của Vouhu. Cô có thể nghe hiểu tiếng Ardornian cổ - và là một trong những á nhân hiếm hoi thời nay còn lưu giữ được kiến thức của thượng tầng xưa cũ, ngôn ngữ của cây cối trong rừng, đất đai và dòng nước chảy qua đá cuội. Chỉ cần một cuộc chiến kéo dài gần hai thế kỉ là đủ để khiến cho những ngôn ngữ, chủng loài cổ đại như thế chìm vào quên lãng, khi mà tất cả mọi sinh linh trên đời đều chỉ còn biết đến giết chóc, chiến đấu và sống sót.  

“Seste, au foure?”

Vouhu quay sang hỏi vị trưởng lão tộc Halolian. Mellet rung đôi cánh đen xơ xác, rồi nghiêng đầu, đôi mắt phía sau mặt nạ gỗ chớp nhẹ.

“Nui. Kidde si. Qit on ripir, tet kyamet ring qit’en sasatara.”

Mellet đáp lại, rồi Vouhu phát ra một tiếng khùng khục như người bị mắc nghẹn, trước khi rít lên khe khẽ:

“Miyama tout sikk tit ripir.”

“Qi? Tit ripiri di.”

Ludaciel hoàn toàn đứng ngoài cuộc trò chuyện này. Anh không thể nghe hiểu bất cứ từ nào, trừ cái tên ‘Kyamet’ được nhắc tới. Họ đang nói gì đó về Zero, nhưng anh chẳng tìm thấy được một liên kết, một từ ngữ nào trong đó mà mình thấy quen thuộc. Trái lại, chẳng hiểu sao Liliesana và Pjona lại nhìn Grim như thể đang nhìn một mối nguy hại.

“Ý ngài là… cậu bé này? Cậu bé Reaper này là người cuối cùng nhìn thấy con dê?”

Một khoảng lặng, chỉ còn lại tiếng nước đổ ào ào đến phiền phức ngoài kia.

Rồi Mellet gật đầu:

“Set.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận